PDA

View Full Version : NHỮNG CHUỖI NGÀY KỶ NIỆM “TRISTER SANFIN” thái san



ttv2007
04-18-2013, 08:41 PM
NHỮNG CHUỖI NGÀY KỶ NIỆM
NHẬT KÝ
“TRISTER SANFIN”
Ngày 22-9-70

Mang những lá thư tình lẩm cẩm của ba má, chúng con làm một kinh nghiệm sống và cố tìm lấy chân hạnh phúc.

Anh bắt đầu viết lá thư dài nhất từ trước đến giờ đến em để khoảng cách tâm hồn mình gần lại, cánh thư này anh mong sẽ là đoạn ái tình mình trải qua Hằng ạ. Anh phải nói thực cho Hằng, cho đến bây giờ anh xác nhận rằng tâm hồn không thể thiếu vắng người tình có dáng dấp và mang cái danh từ mộng mơ là “Trầm tư muôn thuở” Thuở xưa kia khi còn vâng và hứa cùng má em và sẽ chẳng bao giờ dám đùa mình vào tình yêu, những tiếng sét ái tình đã đánh ngay vào khoảnh khúc cuộc đời, và rồi em đã vượt lũy để yêu. Cả anh cũng thế, anh cô lập anh lại, nhưng không thấy đủ can đảm và đã buông mình như cánh lá lại tiếp tục trôi trong khúc sông tương màu hồng.
H. ạ, như lúc này anh muốn được ôm ấp em ngay vào ngực cho thỏa mãn duyên châu trần, anh ưa tắt đèn, chúng ta sẽ trao nhau những nụ hôn vụng trộm, trao cho những xao xuyến lắng đọng từ thế kỷ nào mà bút không tả xiết.
Mặc dù là mới tối nhưng anh đã đóng khung màu hồng xuống để viết cho em khúc vãng tình cảm.
Thụy khánh nhớ không ngày đầu tiên khi gặp anh mặc cảm của một người con gái với bộ quần áo hoa lá, màu rằn của những con hổ bay ăn thịt người em đã để mặc nhiên nhưng sự xấu hổ đó nó xâm lấn vào tận xương tủy và ghét anh vô kể, em thấy sự nghiêm trang, khó chịu của người lính không đáng yêu hay ghét ấy, và em phải đụng với sự thật là nỗi buồn thảm của anh trong cử chỉ, và em làm sao nữa không biết, có phải vậy không ?
Nhưng tuy vậy em cũng chẳng quên rằng, em không muốn lao vào ái tình thực thụ để lãnh nhận sự đau khổ không muốn, nên những tháng ngày sau đó, những ngày thờ ơ vô vị đã kết thành cuốn nhật ký và ra đời.
Em nói rằng em đã lột chiếc áo của em nhưng không hiểu rằng em cố tình hay vô tình để người ta lột chiếc áo ấy. Thế nhưng hai đường thẳng đã giao nhau rồi người ta không thể phủ nhận rằng vẫn còn song song được nữa.
Vì rằng những sự đau khổ của anh, đã lay động lòng thương hại của em, và từ chỗ đó em đi đến chỗ yêu không mấy chốc. Sự yêu thương đúc kết từ ngày em đọc mấy trang nhật ký rách nát của anh được ráp lại và di chuyển đến sau này.
Em biết chăng từ sóng gió trong công việc của anh với những con người đồng nghiệp, để trả giá cho sự đi lại với em từ trung tâm, anh có được gặt hái là bao nhiêu, chẳng đáng trách, vì chúng ta đã giữ đẹp.
Em nghĩ lại khoảng thời gian đầu đến khu em làm anh quen Sơn nhiều hơn cả ba và Hòa nữa, nhưng trên phương diện nhận xét anh không cảm thấy hợp với họ chỗ nào cả, nói nhỏ em nghe.
Sơn thật thà một cách bết…và cô Hòa thì quá xốc.
Vì vậy khơi nguồn anh biết Hằng bằng cử chỉ mà mà hoàn toàn bị đá ngược, quen Hằng vì Hằng ưa thơ, văn và nhất lối giao tiếp với bạn trai hầu như có một bản lãnh lập trường.
Điển hình như trong số bạn anh, có một người muốn tống tình H bằng cử chỉ mà hoàn toàn bị đá ngược, anh ta rút lui êm đềm và quay và quay mũi dùi vào chính anh, họ không muốn cho mình bằng an len vào. Và một lần đầu anh đến nhà H. cái thái độ không muốn biểu lộ trên nét mặt em, để đáp anh cũng tỏ cử chỉ bất cần.
Một hôm anh tự nhiên thấy mình bị xao động nhiều anh viết một lá thư đầu ướm thử lòng em, tuy em đã gói kín trong thư hồi âm nhưng anh biết rõ trong khúc lòng em (?).
Em đã viết thật, anh giận vì câu nói “thế này thì không phải, nhưng anh viết thư này trong lúc không được bình tĩnh”.
Lần đó anh buồn, một nỗi buồn khôn tả, nó xoáy lốc vào thâm khảm, tuy vậy anh cũng chưa phải ổn định tâm tư, không thể vì chuyện đó mà nản lòng và ôm ấp kỷ mộng đó, sẽ không tiết lộ cho ai dù ngay cả em, hoặc Hương.
Anh hứa với H. lần đó anh không nói bằng tâm khảm là vì thời gian sau đã trả lời cho em biết, khi biết chuyện rồi mà anh vẫn thờ ơ, (là vì biết đâu là một cái kế) mà anh phải e dè nó sẽ đạp anh trong cái bẫy.
Bởi vì thế anh đóng khung trong cánh cửa sắt và hầu như không cho tình cảm phát triển như một phiến đá, tuy không phải là chết hẳn.
Nhưng lúc nào phiến đá cũng sôi sục như trong lòng đất, sự nung nấu đó kết thành trên bộ mặt để nhiều người đáng ghét.
Ngày nay trong cuộc đời bạn thêm thắt là Hương trai, Hương ngây thơ và vui tính làm anh bớt đi căng thẳng khắc khoải và Hương làm khuây khỏa của những cơn nóng sốt của miền sa mạc, nhưng Hương chẳng hiểu rõ về anh nhiều lúc đăm chiêu gì, suy tư gì? Thực tế là anh xấu hổ, mắc cở muốn chết với người đời, cùng một lần rủ nhau đi học, mài đũng quần trên ghế nhà trường, thế mà bây giờ nó vượt trội lên để anh lủi thủi, H. là người mà anh cần có.
Nó khơi cuốn anh trong tập tục, nó thúc đẩy anh mạnh dạn làm việc.

Nhưng khơi nguồn ấy đòi hỏi anh phải trả cho H. một cái gì (?)
Em có thể bám víu mãi với anh được không?.
Hay rồi tự em bật dội trở lại với đời trong lúc anh vẫn còn đang lặn hụp với đời, với nghiệp dĩ mà vẫn trắng tay, cuộc đời an ủi chỉ có vậy, cuộc sống ái ân là vấn đề chính của cuộc đời là thực đấy, nhưng nó không phải là cứu cánh tinh thần được phải không em?
Vì vậy một lúc nào đó anh phải có bổn phận đền bù vào đền bù em được bằng gì bây giờ? Tiền bạc ư ? có lẽ cũng chẳng thiết, một món quá tặng ư ? chẳng thuận, vậy anh quyết định ,…MOTNUHON….,Sau lần đó mặt hồ đã bị khuấy động, trái đất đã bị khuấy động, trái đất đã bị có một lỗ hổng để tuôn trào sức nóng sôi sục từ triệu năm về trước, hỏa diệm sơn sơn ấy được lập thành và cài đặt.
Dù cho là đá khi xưa không thể nào cây mọc trên đá, nay mềm nhũn trong vẩn thạch.
Mặc kệ cho bóng tối buông xuống ngoài trời anh cứ ngồi yên trên bờ rào. Những chiều gió lạnh nhưng gió câm, anh lạnh nhưng anh thổn thức.
Rồi một ngày nào đó chúng mình chẳng gặp nhau thường nữa, em sẽ chạy chẳng thay “giáng” gió nhẹ thay bằng bão nồng nàm hơn, say đắm hơn.
Em ạ không đêm nào bằng đêm nay không canh nào dài bằng và không lúc nào buồn bằng lúc này, giờ biết trước sự biệt ly, và sự biệt ly của ám ảnh anh sẽ mất mát một cái gì vĩnh viễn!!!
Vế rạn bắt đầu thành hình trên phiến đá cô lập, tạo luyện trong bao điềm tĩnh vô nhân sự.
Không thường nhật nhìn thấy bóng dáng người tình bé bỏng, như một mụn sương buổi sáng, như phần mảnh da trái nho yếu ớt dễ vỡ.
H. em cúi mặt xuống và dừng lại chỗ này và cho anh ghì em trong tay. Cúi xin thượng đế quan phòng sự này cho chúng con đến hôn nhân kẻo chân con sẽ vấp phải đá.
Hôm nào như hôm ấy, anh được trả lại quãng đời sầu buồn, không một gia đình chia sầu buồn của anh. Hương còn non quá, không thể đủ tài năng gọt đẽo những vết tích tình yêu lần nào, có thể anh được tung trở vào con đường vô độ thưở xưa quãng đường khi xưaanh đã đi thì em còn bé bỏng, nhưng anh thì hoang đãng, khi con ngựa quay trở về con đường cũ thì không thể rõ được vì lần này nó tinh khôn hơn, kinh nghiệm nó gặt hái được.
Em, trước kia tình cảm anh luôn phải ghìm lại, nhưng nay anh không nuốn phải dấu diếm em nữa, niềm yêu chất chứa trong huyết quản không dung tích, thật trong tâm khảm, anh biết chắc, em chưa đủ cương lĩnh để đọc thấu sự thật trong tâm khảm anh bấy lâu, nhưng cũng không phải hoàn toàn, mà phần nào tiềm thức triệt thấu được chưa phải là chính từ lực.
Em H. sẽ chẳng còn nữa những lần anh phải lội bộ ra gặp nhau, và được cắm quạt cho anh, chúng ta chỉ thủ thỉ với khoảng không gian lạc loài tiếng súng trận, để rồi ôm những đêm hoang vu canh trắng gối tay. Thụy Khánh của anh ra đi mất rồi, em nhớ không ngày nào anh năn nỉ em ru anh ngủ tại giftshop là anh muốn rằng không còn ngủ trong vòng tay tình yêu bao lâu nữa vật chất đối với anh lúc này anh gạt bỏ hết và đã gạt bỏ từ lâu.
Anh như muốn em nán lại nhiều giờ và ghi vào tâm khảm bức thư này của anh, có thể là hiện thân của anh vì tất cả là nỗi lòng trang trải lần đầu cho em. Để đánh dấu khoảng sống yêu thương vừa qua, anh đề nghị, chúng tasẽ dùng chung một bút hiệu (ttkh) như đã khắc trên bút. Kể từ ngày 29-5-69 đúng ngày giỗ của má anh.
Ng thương, em hãy nằm xuống giường đi thong thả đọc phần khúc thư còn lại này bằng yêu thương. Anh không quên lần nào đó em hỏi anh, chỗ phòng chung của nếp sống của nếp sống QĐ. Sao anh viếtcho được, mặc dù hiện thời, giờ phút này bạn níu kéo anh đi chơi dominô, hay đánh chắn, anh chỉ cười và nói, khỏi tao viết thư cho một người tình. Anh ngồi đây để vẽ lên mô tự ngày phục sinh, anh đặt tên “ngày cho nhau” những gặp gỡ, em vụng dại với bạn bè, anh buồn bã chờ để rồi cũng chỉ ngồi đối ẩm như hằng bữa, mặc dù đêm đó khi về nếu không gặp may, anh có ngủ lang bạt một khoảnh đất nhỏ nào vẫn vui lòng cam nhận. haylà anh hối hận một một lần trước đưa mấy bạn nhỏ xuống em để em phải không mấy vui khi hắn ta gàn dở, hoặc vui nhiều một lần nào ba em mắng vì đã không lấy nước ngọt đãi khách.
Khi em hãy buông lá thư xuống, nhắm mắt lại, anh sẽ đến với em ngay tức khắc, ôm nhau chúng ta ngủ ngây thơ như hai đứa trẻ, ta gắn chặt tất cả lại đúng như vòng quay con tạo. Anh ác lắm, không cho em thở, anh muốn em chết để chỉ có anh, anh ích kỷ, không bao giờ, nhưng không thể nào khác được, lắng nghe nhịp rộn của trái tim, nhịp rộn vô trật tự của những kẻ bệnh, bệnh yêu nhau cuồng loạn. nhưng em phải nghe anh là hãy ngủ đi cơ và một lúc sau dậy đọc tiếp. Tình yêu dìu em vào giấc mộng thiên đường, em ngủ đi, em ngủ đi……..
Em cho anh giao tiếp bờ môi – Không để em đánh răng xúc miệng đã, ham lắm. Anh dấu yêu lên vai – Phải tiếng cười của em trong phòng tắm ra không ? Không phải mà là tiếng Trang Mỹ dung trong bài “những đóm mắt hỏa châu, em ơi anh lắng nghe từng giọng em lên xuống tận trái tim, nguồn xúc cảm yêu đương, em ơi ! tại sao ta lại phải xa nhau hở H. tại sao chưa bù đắp cho nhau hở Khánh.
Tại vì chúng ta chưa đủ cánh để bay, số không trời cho ngày ra đời anh chưa nặn lại thành hình gì cả, càng lao vào anh cành thấy sút kém nhiều, có những lắng đọng say sưa, mình mới có thể thành công được. Bài ca hăm mốt tuổi ở đâu mà ra, hay chỉ tưởng tượng. Nhiều phản ảnh thực thụ. Anh biết vậy cho nên đến bây giờ anh mới chịu đầu hàng tình yêu, anh những tưởng rằng vốn thế nào sẽ phải chịu như vậy, nhưng giờ đây đã nói rõ sự thực bất lực của anh trong tình yêu. Anh cũng chẳng thể gói chiếc kim.
Kể từ nay bài thơ ra đi khỏi kiếp sống của anh về tận em và sống mãi trong tâm khảm cuộc đời người con gái, nếu một mai tình không se lại một sợi chỉ hồng thì anh sẽ chọn, tháng năm (5) tháng tình yêu, ngày thứ tư ngày niệm và bức thư tức là dấu vết đau buồn.
em cũng để anh nằm xuống và viết cho em bài thơ dang dở, bài thơ viết bằng tâm huyết, bằng tâm sự nóng bỏng, bằng ngòi bút trái tim, anh không cần cấu kết, uốn cong theo ngọn ngành văn vẻ, cốt làm sao anh tô điểm chữ yêu, trong phút này anh có tội với thượng đế, với non sông, riêng em có lá vàng xác pháo đêm đen, nhưng anh có hàng rào kẽm gai, cột cờ và những bờ đất theo địa hình, địa vật, thì thử hỏi xem Trịnh Công Sơn sao viết “ngàn năm sỏi đá cũng còn có nhau” đúng ở chỗ nào? H, đang buồn ngủ đây. Anh mơ” anh đangdang tay với gọi Khánh, Khánh... em đừng. đừng buông trả anh về nguyên thủy...nhưng anh cứ gào thét rồi nhỏ dần gục xuống....tất cả im lìm.....
thái san
tình cảm người viết cho một người tại tuyến đầu về khuya. Cho em nguyễn Thị Nguyện.


Rời khỏi những cuộc vui, anh viết thư cho ai ngay nhưng không dám gửi, ngay lúc này anh định và sẽ đưa em vào ngay nào đó về được. Nhưng !...làm sao mới được chứ ? (anh hỏi anh)...Chả biết.....
Nhưng sự bùi ngùi xa cách ân ỉ ngay lúc khởi hành làm cho anh không đủ can đảm ngồi thêm để ăn cơm với gia đình em lúc đó.Vì kéo dài sự tiễn đưa chứ không thể kéo dài sự hiện diện đó được. Những sự yêu thương nó bắt phải nghĩ rằng còn ngày hôm sau nữa thế nào cũng cố gắng gỡ gạc mà gặp em vào ngày đó và anh phải ra trại, nhưng anh bực mình lại phải gặp lại bà Vĩnh...Anh lại thở dài não nề.
Nguyện, giờ này em đọc lá thư là khoảng thời gian nào của ánh mặt trời. Em ghi đậm, lợt, hình ảnh mái tóc “du côn” hôm ấy là nao ? Em nhỏ nhỏ bé mặt hôm ấy bỗng hồng lên, khi muốn lắng dịu tâm hồn bằng chút men say tại quán bờ sông, hay em bị la rầy việc giữ chân anh hôm đó, những lần tâm sự riêng, anh đã âm thầm thoát khỏi ra cửa hồn em đã đón nhận bao nhiêu vòng lệ sử em đốt lên đoạn nào và còn dang dở hay không, ngần ấy ý tưởng đục khoét theo mọi thời gian làm nhức nhối tâm hồn, anh không thể thoát ra ngoài cách người tình thứ hai (men) nhưng hình ảnh của bình rượu hôm đó vẫn còn ngấn đó, anh ghi tên ngắn ngày 28/ 04 anh cũng chẳng muốn làm em buồn, để anh buồn lấy vậy, trong 2 phải có một là mình, không phải là ta.

(còn tiếp