PDA

View Full Version : Lời thật mất lòng –Ôi, người Việt Nam! (Thiên Kim)



Ba Ếch
10-10-2011, 09:39 AM
Đọc bài “Người Việt ở bẩn” của Tài Ngọc trong www.saigonocean.com (http://www.saigonocean.com/) , tôi rất đồng ý và muốn kể thêm "những sự thật thấy mà đau đớn lòng", nói thêm về những cá tính "rất ích kỷ", "rất vô giáo dục" và "vô liêm sỉ", "không có lòng tự trọng" của người VN. Những điều chúng ta nói ra đây không phải "vạch áo cho người xem lưng" mà để cùng nhau cải tiến một lối sống "sạch sẽ & trật tự" hơn như những giống dân khác mà thôi...

Tôi đang ở chung cư, chỗ này dành cho người lớn tuổi trên 55 mới được phép vào mướn. Tôi hay giúp đỡ mọi người, già trẻ lớn bé liền ông liền bà gì cũng giúp ráo trọi, do đó ai có chuyện gì "không giống ai" cũng gọi tôi.

Đây là những chuyện có thật 100% tôi đã chứng kiến. Phần đông, người ngoài văn phòng nhờ tôi nói dùm vì ... cần sửa đổi những việc "trái tai gai mắt"1/ Có những người VN vào đây ở, họ được hưởng tiền già, tiền hưu, tiền bệnh nhưng hãy còn cái thú kiếm thêm "income". Rất OK, xứ này tự do, ai có sức muốn xả thân kiếm tiền, làm 3 job một ngày không ai cấm miễn đừng phiền đến người khác thôi. Có bà ở đây nấu cơm tháng, ai ai cũng biết nấu cơm VN thì có đủ món, thịt cá tôm cua đủ cả. Bà này mang hết những thứ này ra phòng giặt (là nơi họ để máy giặt máy xấy bỏ tiền vào giặt quần áo, trong phòng này có 1 bồn nhỏ & vòi nước để có ai đó cần giặt tay), bà ta dùng cái bồn ấy để rửa rau rửa cá rửa thịt ... và nghĩ rằng sẽ tiết kiệm được tiền nước mỗi tháng của bà. Sau khi rửa các thứ ấy, bà để lại trong phòng một mùi tanh thịt cá cộng thêm một bịch rác khổng lồ trong thùng rác nơi phòng giặt. Thùng rác này họ chỉ để bỏ những thứ rác khô và không bị thiu thối như giấy thơm cho quần áo, thùng xà bông giặt ... nói chung là những rác có mùi thơm, không độc hại, không có vi trùng. Có những người Mỹ họ không chịu nổi mùi hôi thối và đã ra ngoài văn phòng khai báo, ông giám đốc gọi tôi và nhờ nói cho bà ta hiểu rằng chỗ này cấm không cho lạm dụng của công và dù bà có dùng nước trong nhà hay ngoài ngõ thì vẫn trả tiền nước như vậy, không bớt một xu vì họ chia đều tiền nước cho mỗi đầu người, có tắm 3 lần một ngày hay 3 tháng tắm một lần, vẫn phải trả tiền nước như nhau !!!
Ngoài ra nhà ai cũng có 2 cửa, một là cửa chính ra vào cái hành lang chung, một cửa sau mở ra phía vườn hoa chung. Nếu nấu nướng chiên xào nhiều, cần mở cửa cho bớt hôi nhà thì mở cửa sau, bà ta làm ngược lại, và quý vị có bao giờ ngửi mùi mắm ruốc chưng không? cả building tán loạn vì "mùi gì thối thế? có ai ăn thịt chó chết chăng?..." và mùi này đọng trong hành lang cả tháng mặc dù hàng xóm đã xịt hàng trăm chai thuốc thơm !!!

2/ Có bà trông còn trẻ măng (63 tuổi), khoe "em đi Bally exercise mỗi ngày, cuối tuần từ thứ sáu đến chủ nhật đi phòng trà nhảy đầm" ... nhưng từ phòng giặt ra đến chỗ đổ rác cách nhau có 3 bước ... mà không làm được. Chị ả mang bao thịt hư cá thối ra bỏ ngay trong thùng rác của phòng giặt, phòng này lúc nào cũng nóng vì máy xấy, sau 1/2 ngày bịch rác của bà này bốc mùi và quý vị có thể tưởng tượng cái mùi kinh khiếp này bay ra khắp hành lang, thiên hạ rủ nhau đi tìm chuột chết !!!

3/ Có bà khoe mình lên truyền hình phổ biến văn hóa VN mỗi tuần, nhưng chính bà ta không văn hóa tị nào cả. Sáng sớm nàng mặc áo ngủ, lèo bèo nhàu nát, vú vê lõng thõng, tự nhiên như cán bộ CS... vác 5, 7 thùng nước rỗng ra ngay vòi nước chỗ phòng tập thể dục để lấy nước uống... có người nhờ tôi " khuyên bảo" bà ta, tôi phải dậy sớm từ 5 a.m. làm bộ như đi tập thể dục. Gặp bà tôi tay bắt mặt mừng "... chị ơi, nước uống này và nước ngay trong phòng chị là một thứ, tại sao lại khỗ sở thế này? vác củi về rừng cho nhọc thân !!! nếu muốn kỹ hơn ra tiệm mua cái lọc nước độ $35 đồng nhờ tên Mễ nó gắn cho tha hồ vừa uống vừa tắm !
... Chị ơi, em biết chị còn sexy lắm mặc dù chị đã ngoài 70, "nhìn chị bao thằng nhỏ dãi" (lời bà ta), nhưng nơi đây là công cộng, có bao đàn ông đủ mọi sắc tộc ở đây, nửa đêm gà gáy chị mặc áo ngủ đi lông bông thế này em sợ có ngày chị sẽ làm phiền cảnh sát Fountain Valley vì : "ông ơi nó hiếp tôi !!!"

4/ Có ông đã ngoài 70, khoe là ngày xưa cũng từng là tay chân của tướng K. dưới chế độ VNCH, đồng nghĩa chàng là dân có tiền (tham nhũng thứ thiệt) và cũng có tí "tri thức" (đừng lầm với trí thức), thế mà chiều chiều chàng "diện" bộ pijama nhàu nát, "c tru" ... đi đổ rác. Nghề sở trường của chàng là hay ve vãn những cụ bà (có bà là gái bán bar hồi Mỹ đóng ở VN 1962, cũng đã ngoài 70). Cụ ông kia thích sờ mó lung tung để mấy cụ bà này khoái, cho tí tình còm và nấu ăn free cho chàng. Có ngày bà già bán bar này nổi cơn ghen "sư tử Hà Đông", làm loạn ầm ĩ nơi đây với những lời lẽ văn chương cả Việt lẫn Mỹ "bình dân hạ tiện nhất" của loại gái đứng đường ... ôi chao, còn cái gì nhục hơn cho dân mít ở chốn này!!!

5/ Thêm vài tệ nạn xảy ra hàng ngày mà tôi mệt muốn tắt thở không ngăn cản nổi: ăn cắp báo, ăn cắp thức ăn, ăn cắp thuốc, ăn cắp sữa đường ở phòng ăn, ăn cắp hoa ngoài vườn, ăn cắp thư. Tệ hơn nữa ăn cắp xe đẩy từ chợ về vất đầy hành lang và bãi đậu xe mặc dù có khuyến cáo của cảnh sát họ cũng "phớt tỉnh ăng lê"

6/ Có chiều tôi đi dạo với chị bạn, bắt gặp một cảnh thật "điên cái đầu" : có 2 người mới đi chợ về(?), xe của họ là loại mercedes kiểu mới 2011, cộng thêm theo cách ăn mặc và vòng vàng nữ trang họ đeo, chúng tôi đoán là dân có tiền và có "tí ti đầu óc..". Nhưng hỡi ôi, họ mở cửa xe, trước khi bước xuống họ rải ngay một mớ khăn lau tay, bao nylon có chữ thank you màu đỏ ...để lót đường ... cho thấy họ đi chợ chắc đói bụng mua thức ăn, ăn xong về đến nhà còn tiếc công vất rác vào thùng rác của nhà, đau lòng hơn là chỗ họ đậu xe cách thùng rác của chung cư có 1/2 bước. Tôi định ra nhắc nhở họ bài học công dân lớp 3 thì chị bạn vội nắm áo tôi lại "Kim ơi tao lạy mày, i can you, i van you..."

Cũng việc xả rác, người Việt mình hình như "có thú" xả rác nơi công cộng thì phải, hoặc họ mù không nhìn thấy sự dơ bẩn và không có đầu óc phục thiện. Cũng nơi Bolsa chỗ thị tứ, buổi trưa chủ nhật, tôi và chị bạn rủ nhau đi ăn cháo cá chợ cũ. Bãi đậu xe đông nghẹt, chúng tôi đang tìm chỗ đậu thì chứng kiến một cảnh không tha thứ được. Trước xe tôi có một xe Lexux SUV mới toanh, trên xe có 4 người phụ nữ trẻ khoảng 30-40, mặt hoa da phấn. Bất chợt cửa xe bên người lái mở và tiếp theo một bịch rác khổng lồ bay xuống đường, ngay trước đầu xe tôi. Cái bịch rác tung toé đầy đường, nào chè nào cháo nào xôi nào bánh nào cafe sữa đá, trông quá khiếp đảm, không còn hình ảnh nào kinh hãi hơn thế nữa ... tôi bèn nổi máu anh hùng định xuống "tả lớ" cho một trận, cũng bà bạn chicken nắm áo lại, "tao lạy mày trăm lạy ngàn lạy Kim ơi, bốn con nặc nô nó xúm lại thì cả tao lẫn mày tan xác".

7/ Ngoài ra người Việt mình có tật ra chỗ công cộng ăn nói ầm ĩ như chỗ không người. Nơi tôi ở có thư viện cho người ta đến đọc sách, tức là chỗ cần yên tĩnh. Các cụ VNam cứ đến túm 5 tụm 3 nói chuyện ào ào như mưa rào, không ai chịu nổi. Chưa kể vào phòng computer cũng thế, mạnh ai nấy nói, um sùm cả lên còn cộng thêm cái tật thích xâm lấn vào đời tư người khác. Người ta đang dùng internet, đọc email, các cụ cứ dí mũi vào đọc mail của người khác mà không biết đó là điều người Mỹ rất ghét, tối kỵ vì xâm phạm vào "sự tự do riêng" của mỗi cá nhân...Chúng ta thử đặt địa vị của người khác, mình đang đọc sách hoặc viết văn thư, cần sự yên lặng để làm việc thì một đám người Tầu hoặc người Mễ vào phòng nói chuyện um sùm, mình sẽ cảm thấy ra sao? có điên lên mà chết không? và ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu sẽ là : "LŨ MỌI..."

8/ Có hôm mùa Đông, sáng sớm độ 6 giờ hơn có người gõ cửa, mở ra thấy bà hàng xóm người Mỹ. Bà ta xin lỗi rối rít vì đánh thức tôi dậy quá sớm vì bà ấy muốn cho tôi chứng kiến tận mắt một bà Việt Nam đang mặc áo ngủ ... đi lục thùng rác. Nhìn qua cửa sổ tôi nhận ra là ai, nhưng không biết nên nói năng làm sao, cư xử như thế nào cho phải ... vì bà VN này luôn luôn hãnh diện và khoe đàn con 9 đứa đều thành công, đều là "SƯ& SĨ...", kể cả có đứa con làm đến chức tổng giám đốc hãng gì gì đó !!! Thật hết thuốc chữa khi nghe bà hàng xóm người Mỹ còn chêm thêm một câu :"tôi nghĩ bà này đi lục đồ ăn thừa vì thấy bà ta cầm mấy hộp màu trắng họ bán food to go .... tụi bay người VN ở đây có cách nào cho bà ta thức ăn để ăn không ???". Tôi á khẩu ...!!!

Tôi biết bà ta không thiếu thức ăn, không đói khát đến độ như thế, lương già của bà ít nhất cũng $850 mỗi tháng, tiền nhà housing trả gần hết, được ở đây sạch sẽ ngon lành chỉ phải tốn có $150, còn lại $700 vừa tiền ăn, tiền tiêu, kể cả đủ tiền đi sòng bài kéo máy mỗi tháng một lần. Như vậy là dư tiêu dùng, cộng thêm 9 đứa con thành danh !!! tại sao lại lục thùng rác lượm thức ăn cũ ??? có ai nghĩ ra được không ??? bà ta lại là hạng người rất thích "xắn váy lên chửi tồ tồ ... ", đụng vào bà là chỉ có chết đến trọng thương mà thôi ! Do đó tôi xin đầu hàng cả 2 tay lẫn 2 chân.

9/ Nhân tiện đây tôi cũng nêu lên thêm "những điều trông thấy mà đau đớn lòng" lần nữa. Tôi được chứng kiến tận mắt và còn được dậy dỗ nên làm như họ, rất chu đáo là đằng khác :

Chỗ tôi ở có đủ mọi giống người : từ Mỹ trắng, Mỹ đen, Tầu, Đại Hàn đến Trung Đông v.v... và nhiều nhất là Việt Nam, chiếm khoảng 70% dân số nơi chung cư này. Có những người ở đây có đôi có cặp, nghĩa là vợ chồng, cũng có nhiều người sống độc thân. Trong số những cặp vợ chồng tôi quen biết người ngoại quốc, vợ chồng họ đều sống chung cùng trong một căn hộ (apartment), mỗi căn hộ có phòng khách, nhà bếp, nhà tắm và phòng ngủ, đôi khi có hai phòng ngủ hai phòng tắm. Chỉ riêng người VN của chúng ta, tôi thấy có 4 cặp vợ chồng (đấy là sơ khởi thôi, còn thêm bao nhiêu cặp nữa tôi chưa biết), mỗi người sống một căn hộ riêng !!! Nhưng nếu họ ở riêng và trả tiền thuê nhà như những người khác ($1350 mỗi tháng) thì không thành vấn đề. Vấn đề là họ đã lạm dụng chính phủ, xin cả 2 căn hộ tiền nhà (housing). Chúng ta thử làm một bài toán nho nhỏ xem sao nhé:

- căn hộ #1 họ chỉ cần trả $150 tiền thuê mỗi tháng
- căn hộ # 2 họ cũng chỉ trả $150

Hai vợ chồng có hai căn hộ, tổng cộng tiền nhà tốn có $300 mỗi tháng. Họ ở một căn, còn căn thứ hai cho thuê lại tiền mặt $1000, như vậy hàng tháng họ thu về $700 không cần đóng thuế. Có ai thắc mắc nhà nước kiểm soát, xin thưa: người ở thuê sẽ nhận là người care giver của họ vì ngoài tiền nhà, tiền thuốc và tiền bác sĩ free (medical) họ còn có care giver (người làm đến chăm sóc vì vấn đề sức khoẻ) ... đến để ... rửa xe cho họ !!! họ được hưởng free care giver từ 20 đến 60 giờ mỗi tuần trong khi họ khoẻ như trâu, đi đứng vững vàng và vẫn đi phòng trà nhảy đầm triền miên !!!

Quý vị ơi, từ khi dân tình VN sang tị nạn tại thủ đô Little Saigon này, tôi thấy xảy ra bao vụ "ăn cướp tiền chính phủ bất hợp pháp, từ các ông Đốc tờ ăn gian lận tiền medical, đến các ông làm đụng xe giả rồi : cũng liên quan đến các chàng lsư, bác sĩ cùng các chàng bán bảo hiểm. Rồi cộng thêm những quái nhân ăn gian tiền nhà vô tội vạ như 4 cặp vợ chồng tôi vừa nêu trên, thử hỏi làm sao tiểu bang Calofornia không bị phá sản và khánh tận như ngày nay ???

Cái vô liêm sỉ nhất là tôi biết có hai cặp vợ chồng :

a/ một cặp ông chồng là cựu bác sĩ, sang Mỹ từ năm 1975, đã hành nghề tại bệnh viện và cũng có phòng mạch riêng. Họ cũng có 4 đứa con, đều là "SƯ và SĨ" cả, thế mà khi họ về hưu, họ vào khu tôi ở và được hưởng chế độ housing cho hai căn hộ như tôi nêu trên, tài tình thật !!!!!!

b/ một cặp khác có con trai là bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng ở vùng này, con dâu cũng là bà đốc tờ, thế mà họ cũng dùng hai căn hộ housing như trên, quá tài tình ... bái phục bái phục vừa về nhân phẩm lẫn liêm sỉ của họ!!!

10/ Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng (last but not least), có những người tính rất ích kỷ đến độ ... hèn hạ ...thiếu nhân cách con người. Chúa dạy tôi không nên xét đoán người khác, tôi chỉ xin nêu ra đây câu chuyện này hy vọng có thể gửi dến những quý vị đàn ông VN một lời nhắn nhủ: nên anh hùng và tế nhị, khi không giúp được phụ nữ tay yếu chân mềm thì cũng đừng hại người ta đến chỗ có thể chết người...

Số là chỗ tôi ở có hồ bơi, lâu lâu tự nhiên thấy xuất hiện những "quái nhân" từ ngoài vào xuống hồ bì bõm. Cách đây mấy tháng thấy xuất hiện một ông VN, tuổi đoán ngoài 70, ông ta đến hồ bơi 2,3 lần mỗi tuần, kỳ nào cũng thấy ông diện bộ vest cũ kỹ nhàu nát từ thời Bảo Đại còn mang tã. Đến hồ bơi ông tự động thoát y từ từ trước mặt đàn bà con gái, giữa ban ngày ban mặt không một chút mắc cở. Đến lúc chỉ còn cái quần xà lỏn kiểu may ở VN trên người, cái quần này mỏng đến độ có thể thấy hết "mọi sự" bên trong, xuống nước thì quần mỏng dính sát vào thân hình càng rõ hơn, "cái ấy" của ông ta size to bé thế nào ai ai đều thấy được hết. Đã thế ông ta nhảy ùm xuống hồ nước nóng (Jacuzzi), việc đầu tiên ông ta thọc ngay hai tay vào quần ... kỳ cọ !!! rồi chạy lên kỳ cọ hai cái nách rổn rảng, tự nhiên như CS 1975 !!! Chưa có cảnh nào trên đời kinh khiếp ghê tởm như vậy. Tôi thấy khiếp hãi quá đành phải khuyên đôi lời : "bác ơi, xin bác hãy vào phòng WC thay quần áo .... xin bác mặc quần tắm và không nên mặc xà lỏn này tắm trước mặt đàn bà con gái công chúng ... kỳ lắm ...". Nhưng nước đổ đầu vịt, mỗi lần ông ấy xuống nước là chúng tôi lên bờ và sau 3 lần khuyến cáo chúng tôi phải report cho nhân viên ở đây để họ ngăn cản ông ta đến làm trò "phạm thuần phong mỹ tục".

Vừa thấy ông VN biến thì lại xuất hiện một ông Tàu từ ngoài vào tắm lậu, cũng dơ dáy và thoát y trước mặt đàn bà như chỗ không người. Các bà ở đây lại giao cho tôi việc khuyến cáo tên này. Thấy nó to con tôi cũng hơi sợ nhưng chướng mắt quá bèn can đảm nói nó vào phòng vệ sinh ... thay quần. Nó cũng giả điếc còn làm tới hơn, càng phô trương lộ liễu hơn .... trong lúc không biết tính sao, tôi thấy có 1 ông VN quen trong chung cư này xuống tắm bèn nhờ anh ta, chờ lúc thằng Tàu thay quần giả bộ như bắt gặp quả tang, lên nói chuyện với nó "đàn ông với đàn ông" dễ thông cảm !

Phải nhờ ông VN vì dù sao tôi không muốn nó biết tôi là thủ phạm "càm ràm" nó, nhỡ nó trả thù tôi thì sao? Không hiểu chàng VN nói năng ra sao, ngôn ngữ bất đồng chăng? ngày sau nó vẫn như thế, tôi gọi ông VN nhờ lên văn phòng report dùm. Thay vì lẳng lặng ra văn phòng report, ông này vô ý vô tứ và điên vô cùng, ông ra ngay hồ bơi trước mặt tên Tàu đấy, rống lên hỏi tôi "có nên report thằng Tàu bây giờ không". Đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu này, "lạy ông con ở bụi này". Kết quả hai ngày sau thằng Tàu lại xuống tắm, trước sự chứng kiến 5 bà VN khác nó đá cho tôi một cú thật đẹp và hào hùng gần gãy ba cái xương sườn và bầm tím ngực !!! nếu có ngực giả thì bong bóng trong ngực chắc cũng bể mất rồi ! Tôi đau điếng và thật sự chửi thầm ông VN, người đâu vô tích sự, mang tiếng có học, nghe đâu ngày xưa ở VN cũng là dược sĩ mà sao đần độn quá sức ... đến bây giờ tôi vẫn còn sợ ra đường thằng Tàu rình đánh tôi trả thù .... vì sự vô trách nhiệm của ông VN hàng xóm ... Thiệt tình hết thuốc chữa !!!

Trên đây là những mẩu chuyện tôi đã và đang gặp hàng ngày. Tôi cũng chỉ là con người, tôi không toàn hảo, cũng có những khiếm khuyết. Tôi nêu ra đây những sự việc đau lòng và mong những ai đó, những ai còn nặng lòng với quê hương xứ sở, thông cảm và cho ý kiến nên làm gì ? Một cây làm chẳng nên non, biết rằng "nhân vô thập toàn" nhưng làm sao cho mọi người ý thức được những sự việc họ làm rất là "vô giáo dục, vô liêm sỉ", không chấp nhận được. Tôi ước mong chúng ta hãy cố gắng sửa đổi để cộng đồng người Việt chúng ta "sạch sẽ" hơn và học được "sự tự trọng" như dân tộc Nhật ?

Họ làm được tại sao mình không làm được nhỉ?

Thiên Kim

Văn
10-10-2011, 10:42 AM
Anh Ba Ếch ơi!

Đọc bài anh tải về phố, tôi nghe trong lòng "bức xúc" quá!
Không dám bình luận gì thêm, chỉ xin hỏi anh một câu:

Tôi chỉ giao du với người Việt online thôi, thế thì có khả năng bị lây vi trùng "bẩn" từ các quý đồng hương không, anh Ba Ếch? @-)

baocuong
10-10-2011, 10:49 AM
Đọc bài của Ba Ếch, tôi cảm thấy rất bực mình vì những chuyện gian lận và kém văn minh của một số người Việt và người Tàu. Đã đến lúc ta nên hành động, dạy cho họ một bài học chứ không chỉ than thở suông, và bắt những kẻ bất lương phải đền tội ác của họ.

Mình không nên sợ hãi hay tội nghiệp vì tình đồng bào với hạng người này. Họ đã ăn cắp tiền của tất cả những người đã đóng thuế trên đất nước này trong đó có những người VN phải làm việc cực nhọc hàng ngày để trả thuế và nuôi gia đình.

Nếu bạn biết rõ người nào đã làm việc tồi bại này, nếu ngại không giám đứng ra tố cáo như người Mỹ, thì bạn nên viết thư nặc danh, viết rõ sự việc, tên tuổi, địa chỉ tên bất lương và gửi cho Public Assistance Dept ( Welfare Dept), Housing Dept (HUP) và FBI. Địa chỉ của các cơ quan này có trong niên giám điện thoại. Bạn không cần hỏi ai cả.

Các cơ quan trên chắc chắn sẽ điều tra và đưa bọn này ra pháp luật. Bọn gian manh chẳng làm gì được bạn vì họ đâu có biết bạn là ai. Làm như thế tức là bạn đã góp phần bài trừ những phần tử bất lương, làm sạch xã hội và bớt tiếng xấu cho cộng đồng người Việt.

RaginCajun
10-10-2011, 11:05 AM
Ấy chết. Mình tố cáo người ta bị bể mánh thì làm sao mình còn chỗ để hưởng ké.

pensee
10-10-2011, 01:15 PM
Kết quả hai ngày sau thằng Tàu lại xuống tắm, trước sự chứng kiến 5 bà VN khác nó đá cho tôi một cú thật đẹp và hào hùng gần gãy ba cái xương sườn và bầm tím ngực !!! nếu có ngực giả thì bong bóng trong ngực chắc cũng bể mất rồi ! Tôi đau điếng và thật sự chửi thầm ông VN, người đâu vô tích sự, mang tiếng có học, nghe đâu ngày xưa ở VN cũng là dược sĩ mà sao đần độn quá sức ...

Em cũng không hiểu chổ này . Bả chu+?i ông VN ngu, nhu+ng mà bả bị ông Tàu đá gãy 3 cái xu+o+ng su+o+`n, vậy bả có tố cáo để cảnh sát bắt ổng vô tù vì tội hành hung không ?

Ba Ếch
10-10-2011, 01:21 PM
gần gãy

:)) chưa gẫy, chỉ gần gãy thôi :))

Đậu
10-10-2011, 02:58 PM
6/ Có chiều tôi … Tôi định ra nhắc nhở họ bài học công dân lớp 3 thì chị bạn vội nắm áo tôi lại "Kim ơi tao lạy mày, i can you, i van you..."
Cũng việc xả rác, …. tôi bèn nổi máu anh hùng định xuống "tả lớ" cho một trận, cũng bà bạn chicken nắm áo lại, "tao lạy mày trăm lạy ngàn lạy Kim ơi, bốn con nặc nô nó xúm lại thì cả tao lẫn mày tan xác".

10/ Cuối cùng… Thấy nó to con tôi cũng hơi sợ nhưng chướng mắt quá bèn can đảm nói nó vào phòng vệ sinh ... .. Kết quả hai ngày sau thằng Tàu lại xuống tắm, trước sự chứng kiến 5 bà VN khác nó đá cho tôi một cú thật đẹp và hào hùng gần gãy ba cái xương sườn và bầm tím ngực ... đến bây giờ tôi vẫn còn sợ ra đường thằng Tàu rình đánh tôi trả thù ....


Em nhận ra cái nội dung tiềm ẩn trong câu chuyện số 6 và 10 của tác giả Thiên Kim khi kể kinh nghiệm bản thân về việc lẩn tránh trước việc nên làm, phải làm. Ấy là muốn nói người Việt hèn nhát.
Từ việc nhận chân này em suy ra là lời kêu gọi làm sạch cộng đồng này nọ của tác giả cũng chỉ là một cách trốn tránh rồi đùn việc cho người khác mà thôi. Em chả mắc nỡm. Đời có bao lăm mà mãi lo việc bò trắng răng. Vả lại, em nghe bảo là chả có nghề nào xấu. Thì tương tự, em suy ra là chả có việc gì tệ hết. Kể luôn cả việc lừa tiền chính phủ.

Trong tình yêu, chiến tranh và mưu sanh hằng ngày chả có sự bất công nào sốt.

honhảiâu
10-10-2011, 04:31 PM
Đọc bài này xong hon " KƯNG cay KƯNG đắng" thằng cha ba Ếch.. mặc dù bài này hong phải của "thằng chả" viết. :))
hehe.. Rinh về là tội rêu rao.. ké.


may quóa, sửa kịp.. :))

nvhn
10-10-2011, 06:19 PM
Đọc bài này xong hon " KƯNG cay KƯNG đắng" thằng cha ba Ếch.. mặc dù bài này hong phải của "thằng chả" viết. :))
hehe.. Rinh về là tội rêu rao.. ké.



ehem, bạn honhảiâu có 48 tiếng rút lại cụm từ " KƯNG KƯNG" vì thân chủ tôi sẽ khán tố vì bạn honhảiâu vi phạm bản quyền. b-)

honhảiâu
10-10-2011, 06:26 PM
ehem, bạn honhảiâu có 48 tiếng rút lại cụm từ " KƯNG KƯNG" vì thân chủ tôi sẽ khán tố vì bạn honhảiâu vi phạm bản quyền. b-)

Ehem, trong thời gian chờ thưn chủ of lực sư Né kím đủ bằng cấp, ủa lộn bằng chứng chứng nhận cụm từ Kưng Kưng đã có bản quyền. (tui đi xoi cái chổ đóng mộc á nghen). Tui dc quyền giữ xài ké..
Nói trước, níu hong tìm đủ chứng cớ đặc quyền thì phải bồi thềnh cho tui độc quyền "nó".
Haha

ốc
10-10-2011, 07:34 PM
Nếu bạn biết rõ người nào đã làm việc tồi bại này, nếu ngại không giám đứng ra tố cáo như người Mỹ, thì bạn nên viết thư nặc danh, viết rõ sự việc, tên tuổi, địa chỉ tên bất lương và gửi cho Public Assistance Dept ( Welfare Dept), Housing Dept (HUP) và FBI. Địa chỉ của các cơ quan này có trong niên giám điện thoại. Bạn không cần hỏi ai cả.

Các cơ quan trên chắc chắn sẽ điều tra và đưa bọn này ra pháp luật. Bọn gian manh chẳng làm gì được bạn vì họ đâu có biết bạn là ai. Làm như thế tức là bạn đã góp phần bài trừ những phần tử bất lương, làm sạch xã hội và bớt tiếng xấu cho cộng đồng người Việt.

Em nghĩ là chuyện gì chứ chuyện đi méc lẻo thì dân ta nghề lắm, chả cần ai bảo ai - cứ nom chuyện trong Phố thì biết.

Và ngay cả chính quyền họ cũng không có thì giờ và nhân lực để điều tra tất cả những khiếu tố của thường dân, nhất là thường dân Mít.

nvhn
10-10-2011, 08:50 PM
Ehem, trong thời gian chờ thưn chủ of lực sư Né kím đủ bằng cấp, ủa lộn bằng chứng chứng nhận cụm từ Kưng Kưng đã có bản quyền. (tui đi xoi cái chổ đóng mộc á nghen). Tui dc quyền giữ xài ké..
Nói trước, níu hong tìm đủ chứng cớ đặc quyền thì phải bồi thềnh cho tui độc quyền "nó".
Haha

Ehem, thân chủ của tôi vừa mới đánh điện nói: giờ hết khoái " KƯNG KƯNG" roài, đang tập "GHÉT GHÉT" nên đồng ý sang nhựng " KƯNG KƯNG" lại cho bạn honhảiâu. Ngày mai đúng 3g đến văn phòng 126 đóng dấu ký tên há :))

tabalo
10-10-2011, 10:33 PM
Ehem, thân chủ của tôi vừa mới đánh điện nói: giờ hết khoái " KƯNG KƯNG" roài, đang tập "GHÉT GHÉT" nên đồng ý sang nhựng " KƯNG KƯNG" lại cho bạn honhảiâu. Ngày mai đúng 3g đến văn phòng 126 đóng dấu ký tên há :))
Hôm nay anh P mới có job mới làm Nhân Viên Hỏi Nhắn :))

Camel
10-10-2011, 11:15 PM
Bà Thiên Kim với sự thật mích lòng ! Ôi Người Việt Nam ! ... bà bảo đảm chuyện có thật 100% . Người VN nói bố ai dám tin 100% là chuyện thật ! ;)

maiyeuthuong
10-11-2011, 03:18 AM
Bà Thiên Kim với sự thật mích lòng ! Ôi Người Việt Nam ! ... bà bảo đảm chuyện có thật 100% . Người VN nói bố ai dám tin 100% là chuyện thật ! ;)

Đặc biệt là anh Cán bộ. b-)

honhảiâu
10-11-2011, 06:00 AM
Đặc biệt là anh Cán bộ. b-)
$-)
pùm pa la pum..
tằn ta lăn tăn
Sình sa lin sin..
Hehe, cà khịa nà..
Mãi oi, sao em jỏi shế.. nhỉ..!!!???
:p

Đậu
10-11-2011, 08:15 AM
Nhân mạch đề là "Lời thật mất lòng" em xin góp ý với honhaiau là nên giới hạn số lần dùng lối viết ngọng. Thỉnh thoảng thì duyên dùng, chứ bài nào cũng ngọng thì thành gánh nặng cho người đọc.

Em nói lời ngay thật. Mong honhaiau đừng giận.

Camel
10-11-2011, 11:08 AM
$-)

Đặc biệt là anh Cán bộ.

pùm pa la pum..
tằn ta lăn tăn
Sình sa lin sin..
Hehe, cà khịa nà..
Mãi oi, sao em jỏi shế.. nhỉ..!!!???
:p

Em hát chị khen giỏi !

... ghi sổ o Mãi chọc quê cán bộ !!! lần sau sẽ trả đũa ;)

maiyeuthuong
10-11-2011, 07:11 PM
@ ACB (anh Cán Bộ) b-)b-)b-)

Nếu cả hai chị em đều hát hay thì sao anh?

nvhn
10-11-2011, 08:24 PM
@ ACB (anh Cán Bộ) b-)b-)b-)

Nếu cả hai chị em đều hát hay thì sao anh?

Thì phố vỗ tay, còn ABC vỗ chân, vì tay bận chụp hình :)

honhảiâu
10-11-2011, 08:42 PM
Nhân mạch đề là "Lời thật mất lòng" em xin góp ý với honhaiau là nên giới hạn số lần dùng lối viết ngọng. Thỉnh thoảng thì duyên dùng, chứ bài nào cũng ngọng thìthành gánh nặng cho người đọc.

Em nói lời ngay thật. Mong honhaiau đừng giận.


Câu nớ là piết Đậu hỏng shương hon chít chẹo nào hết gòi... Cái tật chừ ai muốn đâu hà..??
hehe..
Hon hong có giận Đậu đâu ... Bởi hon đang tính mượn nón của Đậu đi "lấy le" ở party 31/10 sắp tới ...
Cười mần quen dzứ Đậu nà...:)
Thi thoảng cái duyên của người mình hỏng xăm xoi cũng thấy lồ lộ.. _há Đậu ha...!!!

honhảiâu
10-11-2011, 08:45 PM
@ ACB (anh Cán Bộ) b-)b-)b-)

Nếu cả hai chị em đều hát hay thì sao anh?

Té...
Nhỏ ni tự tin ha.. hehe..

Anh Né, vỗ chân là "xúc phạm" á nha... Chặt giò muốn hong ??? :P

nvhn
10-11-2011, 09:02 PM
Té...
Nhỏ ni tự tin ha.. hehe..

Anh Né, vỗ chân là "xúc phạm" á nha... Chặt giò muốn hong ??? :P

huh? anh nói ABC vỗ chân mà, vì 2 tay ảnh mắc chụp hình 2 chi em hét rôi :)) , còn anh và phố vỗ tay. :)>-

Camel
10-12-2011, 09:51 AM
@ ACB (anh Cán Bộ) b-)b-)b-)

Nếu cả hai chị em đều hát hay thì sao anh?

... thực sự ? 8-> 8-> 8->

... thế thì >:D<

hùi con nhỏ gặp mấy trường hợp này anh hay la "má ui chết con !" :))

Đậu
10-12-2011, 04:47 PM
Câu nớ là piết Đậu hỏng shương hon chít chẹo nào hết gòi... Cái tật chừ ai muốn đâu hà..??
hehe..
Hon hong có giận Đậu đâu ... Bởi hon đang tính mượn nón của Đậu đi "lấy le" ở party 31/10 sắp tới ...
Cười mần quen dzứ Đậu nà...:)
Thi thoảng cái duyên của người mình hỏng xăm xoi cũng thấy lồ lộ.. _há Đậu ha...!!!

Tại vì em yêu phố rùm. Em thương mọi người nơi đây nên thấy honhaiau có tật viết ngọng thì bức xúc trong ruột mà lên tiếng cảnh báo. Em lo xa là phố này một ngày không xa sẽ thành cái vườn trẻ. Mọi người đều viết ngọng như nhau thì chán chết được.

honhảiâu
10-12-2011, 05:36 PM
Tại vì em yêu phố rùm. Em thương mọi người nơi đây nên thấy honhaiau có tật viết ngọng thì bức xúc trong ruột mà lên tiếng cảnh báo. Em lo xa là phố này một ngày không xa sẽ thành cái vườn trẻ. Mọi người đều viết ngọng như nhau thì chán chết được.

Í, đừng bức xúc Đậu ui.. Koi chừng "lỡ lầm" qua chuyện khác..
Đậu là Đậu lo xa quá.. Phố nì có Đậu thì mần sao biến thành nhà trẻ cho nổi.. Mờ noái ngọng thì già cũng lấp bấp cơ mà..!!,??
:)
Đậu đang truất quyền tự do của hon tui á nheng..!! :(:)
Xúc động ghê khi biết Đậu yêu Phố, shương người..
Bồ tát sẽ chứng cho Đậu :)

honhảiâu
10-12-2011, 05:40 PM
... thực sự ? 8-> 8-> 8->

... thế thì >:D<

hùi con nhỏ gặp mấy trường hợp này anh hay la "má ui chết con !" :))


Tự dưng nhớ thời hùi nhỏ.. Hehe
Âu đoán bi chừ abC sẽ thét lên: Né ơi, kíu tuiiiiiiiiiiii
:))

maiyeuthuong
10-12-2011, 07:36 PM
... thực sự ? 8-> 8-> 8->

... thế thì >:D<

hùi con nhỏ gặp mấy trường hợp này anh hay la "má ui chết con !" :))

Anh Né đã nghe giọng họa mi rồi đó anh. :)

Camel
10-14-2011, 07:13 AM
Anh Né đã nghe giọng họa mi rồi đó anh. :)

Em ơi , ai chứ anh Né thì giọng ai ảnh cũng khen hay ... tại ai ảnh cũng khen để "né" ah ! :))

Họa mi hát ra răng ? ... có hay như cái người "hát bên trời lãng quên" (... hát giữa đời bể dâu , còn hồn nhiên được bao lâu ... ) không em ? ;) ... mây này "xám" chứ mây "trắng" hồi mô :))

nvhn
10-15-2011, 10:49 AM
Em ơi , ai chứ anh Né thì giọng ai ảnh cũng khen hay ... tại ai ảnh cũng khen để "né" ah ! :))

Họa mi hát ra răng ? ... có hay như cái người "hát bên trời lãng quên" (... hát giữa đời bể dâu , còn hồn nhiên được bao lâu ... ) không em ? ;) ... mây này "xám" chứ mây "trắng" hồi mô :))

Biết còn la lớn :((

tabalo
10-15-2011, 10:53 AM
Em ơi , ai chứ anh Né thì giọng ai ảnh cũng khen hay ... tại ai ảnh cũng khen để "né" ah ! :))

Họa mi hát ra răng ? ... có hay như cái người "hát bên trời lãng quên" (... hát giữa đời bể dâu , còn hồn nhiên được bao lâu ... ) không em ? ;) ... mây này "xám" chứ mây "trắng" hồi mô :))
Anh Cà tui lại nghĩ do ảnh nghe hét nhiều quá nên chỉ cần không phải hét là ảnh vổ tay bôm bốp :))

nvhn
10-15-2011, 11:41 AM
Mấy hôm nay tui cũng đi tìm tiêng hót (Họa mi) để cho anh Cà nghe, mà bị dzi' quá, - anh Cà ơi anh làm 1 chuyến nghe live luôn đi :)

Triển
02-05-2012, 12:35 AM
.
.
(*) nguồn: http://www.sgvtribune.com/news/ci_19887774

.... người " gì " xấu xí ?
.... người Việt gốc Tàu ? Người Mỹ gốc Việt gốc Tàu ?

http://i43.tinypic.com/bcysw.png

HoangVan
02-05-2012, 02:32 AM
Rosemead là nơi tập trung của người Tàu di dân từ Hồng Kông, Đài Loan sang vùng Los Angeles, Nam Cali. Họ đổ tiền vào đây rất nhiều, mua đất mua nhà xây chùa mở doanh nghiệp (muốn ăn cơm Tàu ngon thì ghé đây) và dĩ nhiên là bầu bán cho người Tàu vào chính quyền địa phương.

Nơi đâu có doanh nhân Tàu, nơi đó có tham nhũng .. :) ..

Triển
02-05-2012, 04:21 AM
em trai này người Việt gốc Hoa (mắt có hai cọng chỉ :))) , em này sinh ở Việt Nam năm 75
thì còn biết chi tàu nữa, tào lao thì chắc có anh ơi. Đối với Mỹ, em này là người Mỹ gốc
Việt. Đúng ra, theo tình đồng hương thì cũng phải tính em trai này là người Việt. Dù sao
em này cũng sinh ra ở VN. :)

Ăn chia bao nhiêu chẳng biết nhưng có vài nghìn mà vào tù 10 năm hoặc nôn ra 250 K thì
cũng "đứt vốn" :)

=> http://en.wikipedia.org/wiki/John_Tran

Lotus
02-06-2012, 09:51 AM
Trăn trở vấn đề sa sút đạo đức ở Việt Nam



Thời gian gần đây, vấn đề sa sút đạo đức khiến dẫn tới nhiều tệ nạn xã hội ở Việt Nam ngày càng được nêu lên theo từng nỗi lo âu của những nhà có tâm huyết với quê hương, dân tộc. Thực trạng đó ra sao?



http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/worry-vn-traditional-morality-tq-01122012122109.html/images481124_dua-305.jpg

Người dân nhặt dưa hấu từ chiếc xe tải gặp tai nạn hôm 14/04/2011.

Cần một cuộc tự vấn

Nếu ngày xưa – cách nay hơn một thế kỷ - nhà thơ Trần Tế Xương than phiền và báo động tình trạng xã hội VN lúc đó suy đồi về đạo đức, khi:

Nhà kia lỗi đạo con khinh bố
Mụ nọ chanh chua vợ chửi chồng

Thì ngày nay, tình hình đạo đức sa sút trong nước đang gây nhiều bất an, trăn trở cho những người có tâm huyết với quê hương.

Căn bệnh nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của xã hội ta hiện nay là bệnh giả dối. Chính cái giả dối tràn lan khiến người ta không còn thật sự tin vào bất cứ điều gì nữa.
Nhà văn Nguyên Ngọc

Chẳng hạn như, nhà văn Nguyên Ngọc qua bài “Cần một cuộc tự vấn” đã thẳng thắn đề cập tới “một trạng thái chán chường sâu sắc và mênh mông về đạo đức xâm chiếm mọi con người”. Theo cái nhìn của nhà văn Nguyên Ngọc thì tâm trạng chán chường trước sự sa sút về đạo đức ấy phát sinh từ một “căn bệnh” cứ “vây kín quanh mình, “va vào đâu cũng gặp” dưới “mọi kiểu trắng trợn hay tinh vi”, đó là sự giả dối. Nhà văn Nguyên Ngọc phân tích:

“Tôi cho rằng căn bệnh nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất của xã hội ta hiện nay là bệnh giả dối. Chính cái giả dối tràn lan khiến người ta không còn thật sự tin vào bất cứ điều gì nữa. Câu hỏi thường trực bây giờ: Tốt để làm gì? Sạch để làm gì? Quên mình để làm gì? Xả thân chống lại cái xấu, cái giả để làm gì? Liệu rồi có ai, có cơ chế nào bảo vệ những nỗ lực đạo đức đó không? Hay thậm chí bị cả cơ chế quật đánh lại như vẫn thấy không hề ít?”

Nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng không tránh khỏi âu lo khi căn bệnh giả dối ấy “đang thống trị xã hội” VN, mà chủ yếu bắt nguồn từ tình trạng thiếu trung thực của nền giáo dục nước nhà. Nhà văn Trần Mạnh Hảo cho biết:

“Sự giả dối tồn tại ở xã hội VN lâu rồi. Ngay trong lãnh vực giáo dục, ông phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân phụ trách các mặt văn hóa - giáo dục cũng khẳng định là tình trạng thiếu trung thực trong giáo dục là bệnh lớn nhất tại VN. Mà giáo dục là gì?


http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/worry-vn-traditional-morality-tq-01122012122109.html/images481123_0-250.jpg

Một số người tranh nhau lượm tiền của người đàn ông bị nạn ngày 16/06/2011. Courtesy TTO.

Giáo dục là dạy cho con người trở thành người. Nó dạy cho con người phải có đạo đức. Mà cái đầu tiên của đạo đức là chân thật. Giả dối thì trái ngược lại, là phản giáo dục. Xã hội nói chung bao gồm hệ thống giáo dục. Rất nhiều cán bộ cao cấp về hưu như Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, phó Thủ tướng Trần Phương cũng khẳng định điều đó rồi. Vừa rồi nhà bác học toán học Hoàng Tụy cũng vừa viết một bài rất hay góp ý cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về tái cấu trúc xã hội. Theo GS Hoàng Tụy thì không thể nào tái cấu trúc xã hội. Bởi vì tái cấu trúc là những bộ phận rời. Nhưng toàn bộ hệ thống đã hư, đã sai rồi, thì phải thay đổi cả hệ thống mới cải tạo được xã hội hiện nay. Hiện sự giả dối đang thống trị xã hội chúng ta.”

Một nhà giáo dục luôn quan tâm cho vận nước, dân tộc là GS Hà Văn Thịnh từ Huế cảnh báo rằng tình trạng giả dối ở VN giờ lan tỏa từ “A đến Z”, khi cảnh nhiễu nhương, tự tung tự tác đang hoành hành xã hội VN. GS Hà Văn Thịnh nói:

Điều đầu tiên tôi nghĩ là tôi trách bộ GD - ĐT của VN vốn lâu nay toàn dạy đạo đức, giáo dục công dân v.v…trên mây trên mưa, toàn giáo điều mà chẳng thiết thực gì.
GS Hà Văn Thịnh

“Trong bản chất xã hội VN có sự giả dối, vô cảm, ích kỷ, sự tàn nhẫn. Đó là tất cả những gì biểu hiện của văn hóa VN hiện nay. Nói ra chẳng ai thích đâu. Nhưng đó là sự thật. Vì sao? Vì giờ người ta giả dối từ A tới Z, từ trên xuống dưới. Ai muốn làm gì thì làm, ai muốn lừa ra sao thì lừa, muốn tự tung tự tác hay ăn cướp thế nào đó vẫn được. Tôi ví dụ 1 tỉnh mà có 2 trạm công an ở đầu tỉnh, cuối tỉnh chặn xe lại để lấy tiền. Một xã hội như vậy làm sao không loạn được.”

Xuống cấp chưa từng thấy

Hồi cuối tháng rồi, vào một buổi chiều cuối năm, khi “giá rét và nỗi buồn” “tràn ngập tâm hồn khiến nỗi lòng chùng xuống”, TS Nguyễn Xuân Diện đã phóng bút bài “Chiều cuối năm nhìn lại”, qua đó ông không quên lưu ý tới “ những vụ giết người cướp của ngày càng táo bạo, kẻ thủ ác tuổi đời càng ngày càng trẻ và cách thức giết người càng ngày càng dã man, độc án, quyết liệt” hơn. Nhà văn Trần Mạnh Hảo cũng có cái nhìn tương đồng về việc xã hội VN ngày nay – mà theo lời ông, “xuống cấp chưa từng thấy”. Nhà văn Trần Mạnh Hảo cho biết:

“TS Nguyễn Xuân Diện nói thế là chính xác bởi vì điều đó có rất nhiều người đã khẳng định rồi. Ngay cả nghị viên Quốc hội VN Dương Trung Quốc cũng nói rằng thế hệ chúng ta là thế hệ mất gốc.


http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/worry-vn-traditional-morality-tq-01122012122109.html/nusinhdanhnhau250.jpg

Hai nữ sinh đánh nhau giữa chốn đông người tại Hà Nội. Những học sinh khác thì vô tư nhìn bạn bị đánh một cách tàn nhẫn.

Mà mất gốc là mất những giá trị tốt đẹp của VN. Còn xã hội VN hiện nay, về mặt đạo đức, xuống cấp chưa từng thấy. Tình trạng này đầy tràn những mặt báo “lề phải”: Ngày nào cũng cướp, cũng giết, cũng có những tội phạm xã hội khủng khiếp. Nó tràn lan, không còn là hiện tượng riêng lẻ, mà cả hệ thống như vậy rồi. Ngay cả cán bộ cao cấp, người ta nói là không dám ra đường, ban đêm sợ cướp, sợ các thứ. Chưa bao giờ cuộc sống ở đất nước VN mất an ninh như thế.”

Trong tình hình “đạo đức xuống cấp tột cùng” – nói theo lời nhà văn Trần Mạnh Hảo, thì có lẽ 2 từ ngày càng phản ánh đậm nét thực trạng xã hội là “vô cảm”. Nhà văn Trần Mạnh Hảo nhận thấy trong xã hội VN bây giờ, con người ngày càng vô cảm trước nỗi đau của đồng loại giưã lúc cảnh “ăn cướp đã trở thành hiện tượng đương nhiên”. Ông nói:

“Đúng là người ta giờ bị mắc bệnh vô cảm. Mà còn hơn vô cảm nữa khi xảy ra vụ có người đang trả tiền và họ bị cướp tiền làm tung tóe ra đường phố thì đám đông nhảy vào cướp tiền đó. Đấy là tình trạng còn hơn vô cảm nữa, tức là sự ăn cướp đã trở thành hiện tượng đương nhiên trong xã hội. Ngay báo lề phải của nhà nước cũng gọi là trong xã hội VN hiện giờ, con người không còn cảm xúc trước những đau khổ của đồng loại nữa. Tức vô cảm. Khi đồng loại đau khổ, bị cướp, bị giết cũng không ai thương cảm nữa. Đạo đức xúông cấp tới tột cùng. Con người không còn hướng thiện được nữa. Đó là điều nguy hiểm vô cùng cho dân tộc VN.”

Trước hiện trạng như vậy, có lẽ người ta không khỏi thắc mắc về cội nguồn của vấn đề. Theo phân tích của GS Hà Văn Thịnh thì có 3 nguyên nhân:

Người ta giờ bị mắc bệnh vô cảm. Mà còn hơn vô cảm nữa khi xảy ra vụ có người đang trả tiền và họ bị cướp tiền làm tung tóe ra đường phố thì đám đông nhảy vào cướp tiền đó.
Nhà văn Trần Mạnh Hảo

“Điều đầu tiên tôi nghĩ là tôi trách bộ GD-ĐT của VN vốn lâu nay toàn dạy đạo đức, giáo dục công dân v.v… trên mây trên mưa, toàn giáo điều mà chẳng thiết thực gì. Điều thứ 2 tôi nghĩ đến là xã hội VN giờ loạn quá rồi. Nó sai lầm, hư hỏng. Nói chung là đáng buồn toàn diện. Mà tình trạng như vậy ảnh hưởng đến toàn xã hội. Điều thứ 3 là VN trải qua hàng chục năm chiến tranh như vậy, sự tha hóa đạo đức của toàn xã hội là điều có thực. Mà điều này nếu không nhìn thấy sẽ không giải quyết được. Bởi vì hiện nay tệ nạn nhiều quá, ghê gớm quá. Tôi muốn dùng từ gọi là “đạo đức suy đồi, văn hóa suy đồi”. Nhưng những từ đó người ta không chấp nhân đâu, chỉ cho là “xuống cấp” thôi.”

Thế còn giải pháp thì sao? Trong tình hình phức tạp như hiện nay, có lẽ các nhà có tâm huyết với dân tộc – và cả giới chức hữu trách nếu thực lòng với quê hương – khó mà tìm ra giải pháp hữu hiệu tức thời cho nan đề xã hội, đạo đức ở VN. Nhưng nhà giáo Nguyễn Thượng Long ở Miền Bắc tin rằng:

“Tôi nghĩ thay đổi được những hiện trạng xấu như thế này cần tới nỗ lực rất toàn diện. Đó là nỗ lực chung của xã hội, của tôn giáo, của đạo đức, của sư phạm, của giáo dục, của các mối quan hệ trong xã hội, của các giá trị truyền thống và các giá trị hiện tại. Nói chung phải có sự tôn trọng và hài hoà trong xã hội.”

Thưa quý vị, người ta thường nói rằng “Quê hương là chùm khế ngọt” – nỗi niềm gợi tính hoài hương đặc biệt nhắm vào những người Việt tha hương. Nhưng trong thực trạng xã hội như vừa nói, liệu quê hương có còn là “chùm khế ngọt” nữa hay không? Chúng tôi xin mượn lời của một người Việt sống ở nước ngoài, có bút hiệu là Thạch Đạt Lang, để kết thúc bài viết này, rằng: “Ba lần về Saigòn, chưa lần nào tôi tìm lại được quê hương của mình. Tất cả đều đã thay đổi, từ đường xá, kiến trúc, nhà cửa, dân số, môi trường sống… Nhưng điều quan trọng nhất chính là tình cảm, cách đối xử con người với nhau. Tôi không còn cảm giác thoải mái, bình an như xưa. Tôi đã trở thành một người xa lạ ngay chính trên quê hương mình.”


http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/worry-vn-traditional-morality-tq-01122012122109.html

Lotus
02-06-2012, 09:56 AM
Tại sao có sự khác biệt quá lớn giữa người Việt Nam và người Nhật?

Trước đây do công việc tôi có dịp đi Nhật nhiều lần cũng như đi nhiều nước khác trên thế giới. Nước Nhật không phải là nước mà tôi thích đến nhất (có thể vì đắt đỏ quá) nhưng đó là đất nước mà tôi nể phục nhất - không chỉ phục ở những thành tựu của sự văn minh, những công trình kiến trúc tuyệt mỹ mà còn ở yếu tố con người.

Kể từ đó tôi luôn tò mò tìm hiểu thêm về lịch sử và văn hóa của các con cháu Thái Dương Thần Nữ.

Càng biết thêm về họ tôi càng phục họ hơn. Đó là một dân tộc có nhiều điểm rất đặc biệt. Một dân tộc luôn tự hào về những giá trị truyền thống nhưng khi cần cũng sẵn sàng dứt bỏ những gì đã lỗi thời. Một dân tộc mang niềm kiêu hãnh lớn lao nhưng đồng thời cũng luôn biết học hỏi cái hay của người khác. Một dân tộc đã từng đánh bại các đế quốc Mông Cổ, Trung Hoa và Nga Sô nhưng cũng biết nuốt cái nhục bại trận để vươn lên thành một cường quốc kinh tế. Một dân tộc ít khi ồn ào lớn tiếng, và luôn xem trọng sự ngăn nắp sạch sẽ. Nhưng đặc biệt hơn cả - đó là một dân tộc chưa bao giờ biết đầu hàng trước nghịch cảnh.

Tôi nhớ trước đây có đọc một bài viết của một người Việt sống lâu năm tại Nhật, quên mất tên tác giả, trong đó ông có nêu ra một chi tiết để phân biệt giữa người Nhật bản địa và người ngoại quốc sống ở Nhật – đó là nhìn qua cách phơi quần áo. Người ngoại quốc phơi lung tung, còn người Nhật phơi theo thứ tự, quần theo quần, áo theo áo….

Đúng như nhà văn Haruki Murakami đã nhận định: “Người Nhật là kho tàng của nước Nhật”. Tôi rất cám ơn đất nước này vì chính người Nhật đã cho tôi một niềm tin rằng bất cứ một đất nước nào, dù nhỏ, dù bị bất lợi về địa lý, tài nguyên... nhưng nếu dân tộc đó có một nhân sinh quan đúng đắn thì vẫn có thể trở thành một dân tộc giàu mạnh.

***

Thiên tai động đất và sóng thần xảy ra ở Nhật cách đây 2 tháng, mặc dầu những tin tức liên quan đến biến cố này không còn được nhắc đến nữa, nhưng đối với những người Việt Nam còn quan tâm đến đất nước thì những dư âm của nó vẫn còn để lại nhiều vương vấn suy tư. Cùng là hai nước nhỏ ở Á Châu nhưng định mệnh nào đã đưa đẩy hai dân tộc khác biệt nhau quá xa. Một dân tộc mà mỗi khi nhắc tới, từ Đông sang Tây, đều phải ngã mũ bái phục, còn dân tộc kia thì ít khi được nhắc đến, hay nếu có thì thường là những điều không lấy gì làm vinh dự cho lắm.

Sau biến cố này đã có hàng ngàn ý kiến xuất hiện trên các diễn đàn Internet đặt câu hỏi: "Tại sao lại có sự khác biệt quá lớn giữa người Việt và người Nhật", phần lớn những ý kiến này xuất phát từ những người trẻ đang sống ở Việt Nam. Đó là một tín hiệu đáng mừng cho thấy có nhiều người Việt Nam đang thao thức muốn thay đổi số phận của đất nước mình.

Đây là một đề tài rất lớn và đòi hỏi sự suy nghĩ, nghiên cứu nghiêm túc của nhiều người nhất là những nhà trí thức. Bài viết này để chia sẻ câu hỏi đó và chỉ nên xem như những lời góp ý rất khiêm tốn.

Sự chênh lệch giữa Việt Nam và Nhật Bản không phải chỉ xảy ra bây giờ, từ đầu thế kỷ 20 Nhật đã vượt ta rất xa. Trong cuốn "Niên Biểu" cụ Phan bội Châu đã kể lại kinh nghiệm của mình sau hai lần đến nước Nhật để tìm đường cứu nước (lần đầu tiên vào năm 1905). Những điều tai nghe mắt thấy tại đây khiến cụ rất phục tinh thần của dân tộc Nhật Bản. Người phu xe, thuộc giai cấp lao động bình dân, chở cụ đi tìm một sinh viên người Trung Hoa, mất nhiều thời gian công sức mà cuối cùng vẫn nhận đúng 52 xu: "Than ôi! trình độ trí thức dân nước ta xem với tên phu xe Nhật Bản chẳng dám chết thẹn lắm sao!".

Nước Nhật nằm ở vị trí đầu sóng ngọn gió, chịu liên tục những thiên tai trong suốt chiều dài lịch sử và họ chấp nhận định mệnh đó với lòng can đảm. Thiên tai vừa rồi rất nhỏ so với trận động đất tại Tokyo vào năm 1923 và hai quả bom nguyên tử vào cuối Đệ Nhị Thế Chiến. Nhờ phương tiện truyền thông quá văn minh cho nên cả thế giới vừa rồi có cơ hội nhìn thấy rõ hơn “tinh thần Nhật Bản” trong cơn nguy biến.

Trận động đất xảy ra tại Tokyo ngày 1/9/1923 đã làm cho 130,000 người thiệt mạng, Yokohama bị tàn phá hoàn toàn, phân nửa của Tokyo bị tiêu hủy. Trong quyển "Thảm nạn Nhật Bản" (Le désastre Japonais) của đại sứ Pháp tại Nhật thời đó thuật lại: ''Từng cá nhân kẻ góp chút gạo, kẻ đem chiếc xuồng để giúp đỡ nhau như một đại gia đình”chứng tỏ là họ có một truyền thống tương thân tương ái lâu đời.

Vào cuối Đệ Nhị Thế Chiến hai quả bom nguyên tử bỏ xuống Hiroshima và Nagasaki, ngay lập tức làm thiệt mạng khoảng 150,000 người. Những thành phố kỹ nghệ của Nhật cũng bị tàn phá nặng nề vì những trận mưa bom của phi cơ Đồng Minh. Lần đầu tiên trong lịch sử người Nhật phải chấp nhận đầu hàng và là nỗi nhục quá lớn đối với họ như lời của Nhật Hoàng Hirorito: “Chúng ta phải chịu đựng những điều không thể chịu đựng nỗi”.

Không có hình ảnh nào thê thảm như nước Nhật lúc đó, kinh tế gần như bị kiệt quệ hoàn toàn. Tuy nhiên Đồng Minh có thể tiêu diệt nước Nhật nhưng không thể tiêu diệt được tinh thần của người Nhật, họ đã biến cái nhục thua trận thành sức mạnh để vươn lên từ đống tro tàn.

Đến năm 1970, chỉ có 25 năm, một nước bại trận hoang tàn đổ nát trở thành một cường quốc kinh tế đứng thứ nhì trên thế giới, chỉ thua có Hoa Kỳ. Danh từ “Phép lạ kinh tế” phát xuất từ hiện tượng này.

Trong 7 năm từ 1945 cho đến 1952, tướng MacArthur, thay mặt Hoa Kỳ quản trị nước Nhật với tư cách là Chỉ Huy Tối Cao của Lực Lượng Đồng Minh (Supreme Commander of the Allied Powers) - vì nể phục và quý mến người Nhật cho nên vị tướng này muốn biến nước Nhật trở thành một “Nước Mỹ lý tưởng” hay nước Thụy Sĩ ở Á Châu. Tuy cuối cùng kết quả không được trọn vẹn như ý muốn của ông vì người Nhật không thể để mất hồn tính dân tộc. Nhưng nước Nhật được như ngày nay có công đóng góp rất lớn của tướng MacArthur.

Trở lại chuyện thiên tai vừa rồi, ngay sau đó có cả ngàn bài viết ca ngợi tinh thần của người Nhật. Nhiều tờ báo lớn của Tây Phương đi tít trang mặt: “Người Nhật: Một Dân Tộc Vĩ Đại”. Nhật báo lớn nhất của Mỹ, New York Times, số ra ngày 20 tháng 3 đăng bài “Những điều người Nhật có thể dạy chúng ta” của ký giả Nicholas Kriftoff.

Đúng như lời của nhà báo Ngô Nhân Dụng đã viết: “Một dân tộc, và mỗi con người, khi bị thử thách trong cơn hoạn nạn, là lúc chứng tỏ mình lớn hay nhỏ, có đáng kính trọng hay không”.

Dùng từ vĩ đại đối với nước Nhật không cường điệu chút nào, họ vĩ đại thật. Giữa cảnh chết chóc, nhà cửa tan nát, đói lạnh, tuyệt vọng... vậy mà họ vẫn không để mất nhân cách, mọi người nối đuôi nhau chờ đợi hàng giờ để lãnh thức ăn, tuyệt đối không oán trách trời, không trách chính quyền, không lớn tiếng, không ồn ào, kiên nhẫn chờ đợi đến phiên mình.

Một đất nước mà trong cơn khốn khó, không đổ lỗi cho nhau, từ quan đến dân, trăm người như một, trên dưới một lòng lo tìm cách đối phó, thì đất nước đó xứng đáng là một đất nước vĩ đại.

Toàn bộ nội các Nhật làm việc gần như 24/24. Các hiệu trưởng ngủ lại trường cho đến khi học sinh cuối cùng được di chuyển đi. Các siêu thị hoàn toàn không lợi dụng tình cảnh này để tăng giá. Tiền rơi ngoài đường từ những căn nhà đổ nát không ai màn tới thì đừng nói chi đến chuyện hôi của. Ông Gregory Pflugfelder, giáo sư chuyên nghiên cứu văn hóa Nhật Bản tại Đại Học Columbia (Mỹ) đã nhận xét về người Nhật sau thiên tai này như sau: "Hôi của đơn giản là không xảy ra ở Nhật Bản. Tôi thậm chí còn không chắn rằng trong ngôn ngữ Nhật Bản có từ ngữ này."

Người Nhật là một dân tộc có tinh thần độc lập, tự trọng và lòng yêu nước rất cao, không chờ đợi ai mở lòng thương hại, sau những hoang tàn đổ nát, mọi người cùng nhau bắt tay xây dựng lại.

Mặc dầu chính phủ Hoa Kỳ đề nghị đến giúp dập tắt lò nguyên tử Fukushima nhưng họ từ chối.

Xa lộ tại thành phố Naka, thuộc tỉnh Ibaraki bị hư hại nặng do động đất. Chỉ một tuần sau, ngày 17/3 các công nhân cầu đường Nhật bắt đầu sửa chữa, chỉ 6 ngày sau xa lộ này đã hoàn tất, ngay cả Hoa Kỳ có lẽ cũng không thể đạt được kỷ lục này.

Từ Nhật Hoàng Akihito, Thủ Tướng Naoto, cho đến các thường dân đều tự tin rằng: “Chúng tôi sẽ phục hồi” như họ đã từng làm trong quá khứ. Cho đến hôm nay (18/5) theo những tin mà chúng ta đọc được trên Internet thì những nơi bị tàn phá đang được phục hồi nhanh chóng. Có thể chỉ 2, 3 năm sau nếu có dịp đến đây chúng ta sẽ thấy cảnh vật hoàn toàn thay đổi.

Điều đáng chú ý nhất trong thiên tai này đối với người viết – chính là thái độ của trẻ em. Đến xứ nào, chỉ cần nhìn qua tuổi trẻ là có thể đoán được tương lai của xứ đó, bởi vì tuổi trẻ là hy vọng, là tương lai của đất nước. Không phải chỉ có em học sinh 9 tuổi mất cha mất mẹ, đang đói khát nhưng vẫn từ chối sự ưu tiên hơn người khác được cả thế giới biết đến, mà còn có cả ngàn em học sinh Nhật khác trong hoàn cảnh tương tự vẫn luôn luôn giữ tinh thần kỹ luật và lễ phép.

Những em nhỏ, có em còn được bồng trên tay, có em ngồi bên cạnh mẹ trong các nơi tạm cư, mặc dầu đói khát từ mấy ngày qua nhưng nét mặt của các em vẫm bình thản chờ đợi thức ăn mang đến. Những em bé này được dạy dỗ từ nhỏ tinh thần kỷ luật, tự trọng, danh dự và khắc kỹ... không phải chỉ học ở trường hay qua sách vở mà còn qua những tấm gương của người lớn trong những hoàn cảnh thực tế và được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Mai đây nếu có một cuốn sách giới thiệu những nét đẹp nhất, cao thượng nhất của con người sống trên hành tinh này thì cuốn sách đó không thể thiếu được những hình ảnh của người Nhật trong thiên tai vừa qua.

Trông người lại nghĩ đến ta!

Trong bài “Góc ảnh chiếu từ nước Nhật”, nhạc sĩ Tuấn Khanh (ở VN) đã viết một câu thật thấm thía:

“Đôi khi giữa những hoang tàn đó của nước Nhật, người ta bừng sáng hy vọng và đôi khi sống giữa những điều được gọi tên là bình yên của đất nước mình, một người Việt Nam vẫn có thể cảm nhận được những ảnh chiếu sắc cạnh của sự hoang tàn”.



Một số người đặt câu hỏi: Nếu tai họa như nước Nhật xảy ra tại VN thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ông Mạc Việt Hồng đã diễn tả bức tranh đó như thế này:

- Động đất có khi chết 200 nhưng giẫm đạp lên nhau mà chạy, chết thêm nghìn nữa.

- Các ban ngành sẽ họp bàn cách cứu hộ từ ngày này qua ngày kia.

- Cướp giật hôi của sẽ phổ biến, hoa người ta còn cướp giật nói chi tới đồ ăn hay tiền bạc vào lúc hỗn quan hỗn quân như vậy. Người đi hôi của sẽ nhiều hơn người đi cứu trợ.

- Nếu có phát khẩu phần ăn sẽ chẳng có hàng lối gì, bà già trẻ nhỏ sẽ bị chen cho bẹp ruột, ai thắc mắc hay nhìn đểu mấy kẻ chen lấn, thì “bố cho mày mấy chưởng”.

- Sẽ xuất hiện đủ loại cò: Cò mua, cò bán, cò di tản, cò cứu trợ, cò bệnh viện… tha hồ chặt chém đồng bào.

- Tiền và hàng cứu trợ sẽ vào tay dân thì ít, cửa quan thì nhiều.

- Ai muốn người nhà mình đang kẹt trong đống đổ nát được đào bới, tìm kiếm trước thì hãy chi đẹp cho đội cứu hộ.

- Khu nào có quan chức ở thì được ưu tiên cứu hộ trước, khu nào dân đen sinh sống thì cứu sau.

- Cửa hàng sẽ thi nhau tăng giá, bắt chẹt những người khốn khổ.

- Tổ chức nào, tôn giáo nào muốn cứu trợ thì phải được sự đồng ý của Mặt trận Tổ quốc và các cấp chính quyền kẻo các “thế lực thù địch” lợi dụng.

.v.v.

Tôi không nghĩ là ông Mạc Việt Hồng nói quá đáng. Chúng ta cũng không cần phải có kinh nghiệm thực tế, chỉ cần đọc qua báo trong nước sau mỗi lần có thiên tai cũng đủ biết là những ghi nhận trên của tác giả không sai chút nào. Nói chung nạn nhân nếu muốn sống sót phải làm theo bản năng "mạnh được yếu thua" hay "khôn nhờ dại chịu", còn quan chức chính quyền thì coi đó như thời cơ để kiếm tiền.

Ngay tại hải ngoại, nếu thiên tại xảy ra tại những nơi tập trung đông đúc người Việt, phản ứng của người dân có thể không tệ như trong nước nhưng chắc chắn bức tranh đó cũng sẽ không được đẹp đẽ cho lắm.

Có thể có những quý vị nghĩ rằng: không nên quá đề cao người khác và rẻ rúng thân phận của mình - vì phải giữ lại niềm tự hào dân tộc. Riêng tôi thì không đồng ý với những quan điểm như thế.

Có hãnh diện gì khi nói ra những điều không hay về chính dân tộc mình, người viết cũng là người Việt, cũng có tất cả những thói hư tật xấu của người VN. Nhưng thiết nghĩ, muốn thoát khỏi sự thua kém, trước hết phải dám can đảm biết nhìn lại chính mình, phải biết mình tốt chỗ nào, xấu chỗ nào, đang đứng tại đâu và cần phải làm những gì. Cũng giống như một người sinh ra trong một gia đình nghèo khó bất hạnh, phải biết chấp nhận số phận đó, nhưng chấp nhận để tìm cách vươn lên chớ không phải chấp nhận để đầu hàng hoàn cảnh. Gần một trăm năm nước đây, Lỗ Tấn từ bỏ nghề y chuyển sang viết văn để mong đánh thức được dân tộc Trung Hoa ra khỏi căn bệnh bạc nhược bằng những toa thuốc cực đắng như "AQ chính truyện", gần đây nhà văn Bá Dương tiếp nối tinh thần đó với “Người Trung Quốc xấu xí” cũng được nhiều đồng bào của ông cho đó là một đóng góp đáng kể. Cuộc cách mạnh Duy Tân của Minh Trị Thiên Hoàng vào giữa thế kỷ 19 chắc chắn sẽ không thành công được như vậy nếu những nhà tư tưởng của Nhật lúc đó không vạch ra cho đồng bào của họ thấy được những những cái yếu kém trong văn hóa truyền thống cần phải bỏ đi để học hỏi những cái hay của Tây Phương, nhà văn Miyake Setsurei, dành riêng một cuốn sách công phu "Người Nhật xấu xa" xuất bản năm 1891 để đánh thức người Nhật ra khỏi căn bệnh lạc hậu.

Chúng ta chỉ có thể yêu nước nếu chúng ta có niềm tự hào dân tộc. Nhưng tự hào vào những điều không có căn cứ hay không có thật sẽ có tác dụng ngược như những liều thuốc an thần.

Những tự hào giả tạo này có khi vì thiếu hiểu biết, có khi vì mưu đồ chính trị của kẻ cầm quyền như những gì mà người CS đã làm đối với dân VN trong hơn nửa thế kỷ qua, và tác hại của nó thì ngày nay chúng ta đã thấy rõ.

Người Việt có những mâu thuẫn kỳ lạ. Chúng ta mang tự ái dân tộc rất cao nhưng đồng thời chúng ta cũng mang một tinh thần vọng ngoại mù quáng. Chúng ta thù ghét sự hiện diện của ngoại bang trên đất nước chúng ta bất kể sự hiện diện đó có chính đáng đến đâu, nhưng đồng thời giữa chúng ta cũng không tin lẫn nhau, xưa nay mọi giải pháp quan trọng của đất nước chúng ta đều trông chờ vào người ngoại quốc, chớ không tự quyết định số phận của mình.

Mỗi khi nói về những tệ hại của đất nước VN hiện nay đa số chúng ta thường hay đổ hết trách nhiệm cho người Cộng Sản. Thật sự CS không phải là thành phần duy nhất chịu trách nhiệm cho những bi kịch của đất nước hôm nay, họ chỉ là sản phẩm đương nhiên của một nền văn hóa thiếu lành mạnh. Nếu CS là nguyên nhân của mọi sự xấu xa thì thành phần người Việt đang sống tại những quốc gia văn minh và giàu có nhất thế giới như Hoa Kỳ, Canada, Úc... phải là những người thể hiện nếp sống văn hóa cao xứng đáng với xã hội văn minh mà họ thừa hưởng. Nhưng không, những người Việt đó, tuy khá hơn người trong nước nhưng vẫn thua kém nhiều sắc dân khác, vẫn mang tất cả những khuyết tật mà cụ Phan Bộ Châu, Phan Chu Trinh đã nêu ra gần một trăm năm trước. Vẫn chia rẽ, vẫn tỵ hiềm nhau, vẫn xâu xé lẫn nhau, có khi chỉ vì bất đồng quan điểm, có khi chỉ vì một quyền lợi thật nhỏ, thậm chí có khi chỉ vì một hư danh.

Không phải là một tình cờ của lịch sử mà chủ nghĩa CS đã dành được những thắng lợi trong cuộc cách mạnh mùa thu năm 1945, và luôn luôn giữ thế thượng phong trên đất nước VN từ đó đến nay. Dân tộc VN đã chọn Hồ Chí Minh thay vì Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Phạm Quỳnh, Trần Trọng Kim... hoàn toàn không phải vì Hồ Chí Minh giỏi hơn, yêu nước hơn, nhiệt tình hơn những người kia, nhưng chỉ vì Hồ Chí Minh đáp ứng đúng tâm lý của người Việt - đó là tâm lý tôn thờ bạo lực. Chắc chắn không có nước nào trên thế giới này mà bài Quốc Ca có câu sắt máu như thế này: "Thề phanh thây uống máu quân thù", mà "quân thù" đó bất cần là ngoại bang hay đồng bào ruột thịt, nghe mà rợn người. Khẩu hiệu của phong trào Xô-viết Nghệ Tĩnh vào những năm 1930, 31 do đảng CS lãnh đạo là: Trí, phú, địa, hào -Đào tận gốc trốc tận rễ.

Đối với người VN bạo lực có sức quyến rũ hơn là nhu cầu khai sáng trí tuệ để giải quyết vấn đề một cách ôn hòa. Hồ Chí Minh chọn chủ nghĩa CS dựa trên bạo lực cách mạng và đấu tranh giai cấp. Giải pháp bạo lực này đòi hỏi phải luôn tồn tại một kẻ thù làm đối tượng. Hết kẻ thù thực dân phải tìm ra một kẻ thù khác để có lý do hành động, chính vì thế cho nên máu và nước mắt vẫn tiếp tục rơi trên đất nước VN trong suốt hơn nửa thế kỷ qua.

Hoàn toàn trái ngược với Hồ Chí Minh, Phan Chu Trinh chọn giải pháp Khai Dân trí, Chấn Dân Khí, Hậu Dân sinh. Theo ông, muốn thoát khỏi ách đô hộ của ngoại bang và sự nghèo khổ lạc hậu, trước hết phải nâng cao dân trí, mở mang trí tuệ. Dân trí cao người dân sẽ ý thức được quyền làm người, quyền dân tộc, rồi từ đó sẽ tranh đấu bằng giải pháp chính trị để giành độc lập. Dân trí thấp kém cho dù có dành được độc lập thì vẫn tiếp tục là một dân tộc nô lệ ở một hình thức khác.

Có thể nói trong lịch sử hiện đại của VN, ông là một trong những người Việt hiếm hoi nhìn ra nguyên nhân mất nước, nguy cơ dân tộc, không phải ở đâu khác mà là trong văn hóa, từ văn hóa mà ra.

Sau Đệ Nhị Thế Chiến có gần 30 nước dành được độc lập, phần lớn không đổ một giọt máu, chỉ có vài nước chọn chủ nghĩa CS trong đó có VN, phải trả bằng máu và nước mắt của hàng triệu sinh mạng để cuối cùng trở thành một trong những nước nghèo khổ và lạc hậu nhất thế giới. Chọn lựa này là chọn lựa của dân tộc của VN chớ không phải do sức ép của ngoại bang hay một lý do gì khác. Người Cộng sản biến dân tộc VN trở thành một lực lượng tiên phong trong cuộc tranh chấp giữa hai khối CS và Tự Do và luôn luôn hãnh diện với thế giới về một dân tộc "bước ra khỏi cửa là thấy anh hùng".

Hà Sĩ Phu đã có nhận xét rất đúng là giữa Hồ Chí Minh và Phan Chu Trinh, dân tộc VN đã chọn Hồ Chí Minh và những bi kịch của đất nước hôm nay là cái giá phải trả cho sự chọn lựa đó.

Thật cay đắng cho những người hết lòng vì nước vì dân như Phan Chu Trinh, mặc dầu nhìn xa thấy rộng, tư tưởng nhân bản, kiến thức uyên bác, lòng yêu nước và nhiệt tình có thừa, nhưng cuối cùng Phong Trào Duy Tân của cụ đã thất bại chỉ vì không được sự ủng hộ rộng rãi của quần chúng, ngay cả cụ Phan Bội Châu - một đồng chí thân thiết với cụ trong nhiều năm cũng không ủng hộ quan điểm của cụ.

Là một người yêu nước chân thật ông không tự lừa dối mình và lừa dối dân tộc của mình bằng những chiêu bài mị dân, những điều tự hào không có thật. Ông là người nhìn thấy được vấn đề, và cố gắng đi tìm một phương thuốc cứu chữa.

Nhưng tại những nơi mà lưỡi gươm có tác dụng mạnh hơn ngòi bút thì những tiếng nói nhân bản như ông trở thành những tiếng kêu giữa sa mạc hoang vắng và ông trở nên lạc lõng trong một xã hội mà nếp suy nghĩ hủ lậu đã bám rễ quá lâu và quá chặt, trở thành một căn bệnh trầm kha hủy hoại đất nước và làm cho dân tộc sa vào vòng nô lệ.

Nhìn qua đất nước Nhật Bản, một dân tộc có chiều dài lịch sử gần giống như chúng ta, có diện tích gần bằng, dân số không chênh lệnh mấy (127 triệu so với 87 triệu), cũng chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa và Khổng Giáo, không khỏi làm cho chúng ta đau lòng khi thấy được sự khác biệt quá lớn giữa hai đất nước. Sự khác biệt về kinh tế, sự giàu có tiện nghi không phải là điều quan trọng, chủ yếu là sự khác biệt về cách suy nghĩ (mentality) giữa hai dân tộc. Vào thời điểm 1858, khi người Pháp bắt đầu xăm lăng VN thì dân ta vẫn còn u mê bám vào những giá trị đã lỗi thời, người Nhật tức thời bỏ những truyền thống hủ lậu, học hỏi những cái hay của Tây Phương để bắt kịp họ. Đến thời điểm sau Đệ Nhị Thế Chiến, VN muốn trở thành biểu tượng của một dân tộc anh hùng, người Nhật biết nuốt nhục của kẻ thua trận chịu sự đô hộ của Mỹ, tận dụng lòng mã thượng của kẻ chiến thắng, dồn mọi sinh lực dân tộc để vươn lên thành một cường quốc kinh tế.

Tại sao lại có sự khác biệt như vậy? Những nghiên cứu công phu và nghiêm chỉnh của các cơ quan quốc tế gần đây như Cơ quan Phát Triển Liên Hiệp Quốc (United Nations Development Program – UNDP) đã chứng minh một cách thuyết phục rằng sự chênh lệnh giàu nghèo giữa các quốc gia chủ yếu không phải do yếu tố địa lý, tài nguyên thiên nhiên, tôn giáo, chủng tộc... mà chủ yếu là do yếu tố văn hóa. Văn hóa quyết định tất cả. Văn hóa tạo ra nếp suy nghĩ (mentality) của mỗi dân tộc, và chính nếp suy nghĩ này làm cho mỗi dân tộc có ứng xử khác nhau khi đương đầu với cùng một thử thách. Tại sao có những dân tộc mà quan chức chính phủ tham nhũng cả hàng triệu đô la như ở các nước Phi Châu hay VN ngày nay mà mọi người vẫn xem đó là chuyện bình thường, trong lúc đó tại một nước khác - một bộ trưởng chỉ vì nhầm lẫn nhận 600 đô cho quỹ tranh cử đã phải xin lỗi quốc dân rồi từ chức (1)? tại sao một quốc gia nhỏ bé như Do Thái chưa tới 3 triệu dân (2) có thể chiến thắng cả khối Á Rập trong cuộc chiến năm 1967 và tồn tại vững mạnh cho đến ngày hôm nay? Trong lúc đó có những nền văn minh đã từng một thời ngự trị thế giới mà ngày nay biến mất … và còn cả ngàn thí dụ khác để chứng minh rằng chính yếu tố văn hóa quyết định sự tồn vong và sự lớn bé của mỗi dân tộc.

Những dân tộc như Đức, Nhật, Do Thái, Thụy Sĩ, Hòa Lan, Hoa Kỳ... cho dù bị thiên tai tàn phá đến đâu, cho dù sống ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng vẫn có thể vươn trở thành những nước giàu mạnh, trái lại những xứ như Iraq, Nigeria, Venezuela, Angola, Libya... mặc dầu tràn ngập dầu hỏa nhưng vẫn là những nước nghèo.

Bước ngoặc quan trọng nhất đã làm thay đổi khoảng cách giữa ta và Nhật chính là cuộc cách mạng Duy Tân tại Nhật bắt đầu từ năm 1868. Trong lúc người Nhật tức thời thay đổi thì các vua chúa VN vẫn còn ngủ mê bên trong các bức tường cung điện ở Huế. Họ không thấy được thế giới đã thay đổi, vẫn tiếp tục tôn sùng và thần tượng Trung Quốc trong lúc nước này đã bị thua thê thảm trước sức mạnh của Tây Phương.

Vào tháng 7 năm 1853 khi triều đình Tokugawa từ chối không cho Thuyền trưởng người Mỹ Mathew Perry lên bờ để trao bức thư của Tổng Thống Fillmore, ông ra lệnh bắn vào thành phố Edo (Tokyo ngày nay). Những quả đại bác này đã làm cho người Nhật thức tỉnh ngay. Lòng ái quốc và niềm tự hào dân tộc đã làm cho họ đoàn kết lại để tìm cách giúp đất nước thoát khỏi nguy cơ nô lệ. Chính sự thức tỉnh này đã mở đầu cuộc cách mạng Minh Trị Duy Tân kéo dài 44 năm. Đó là một cuộc cách mạnh đúng nghĩa, một cuộc cách mạng triệt để, họ làm đến nơi đến chốn, kẻ đi Mỹ, người đi Âu Châu, kẻ đi chính thức người đi lậu bằng cách trốn xuống tàu buôn Tây Phương như trường hợp của thần đồng Yoshida Shôin, tất cả đều cùng một mục đích là tìm đến tận nguồn cội của nền văn minh để học hỏi những cái tinh túy mang về thay đổi đất nước. Họ từ bỏ một cách dứt khoát tất cả những cái cũ không còn hợp nhưng không để mất tinh thần độc lập. Họ không phải chỉ có một ông vua Minh Trị hết lòng yêu nước mà cả trăm ngàn những tấm lòng như thế quyết tâm đưa nước Nhật lên vị trí ngang hàng với các nước Tây Phương.

Khi nói đến cuộc Duy Tân Minh Trị nhiều người vẫn lầm tưởng đó là cuộc cách mạng kỹ nghệ, mở cửa để giao thương và học hỏi kỹ thuật của Phương Tây. Thật sự không phải như thế, học hỏi kỹ thuật chỉ là mặt nổi, chủ yếu là người Nhật học hỏi những tinh túy về tư tưởng của người Tây Phương để khai sáng trí tuệ cho dân tộc của họ.

Chỉ có vài quả bom của Thuyền Trưởng Mathew Perry đã làm cho người Nhật thức tỉnh, trong lúc đó nhìn lại đất nước chúng ta, kể từ thời điểm 1853 cho đến hôm nay đã có hàng trăm ngàn quả bom đã rơi xuống đất nước Việt Nam, không những chỉ tàn phá hình hài đất nước mà còn làm tan nát tâm hồn dân tộc với bao sự ngậm ngùi, nhục nhã đắng cay của một dân tộc nhược tiểu. Nhưng tất cả những nỗi đau đó vẫn chưa đủ để làm cho người Việt thức tỉnh, để thấy cần phải có một nhu cầu thay đổi cần thiết như người Nhật đã làm từ giữa thế kỷ thứ kỷ 19.

Vào tháng 8 năm 1858 người Pháp bắt đầu cuộc chiến xăm lăng đất nước VN, trước đó vào mùa thu năm 1847 để phản đối chính sách cấm đạo của vua Thiệu Trị, Trung tướng Rigault de Genouilly đã bắn chìm 5 chiếc thuyền của Việt Nam, năm 1842 Trung Quốc đã bại trận thê thảm trước sức mạnh của Tây Phương trong cuộc chiến Nha Phiến. Nhưng tiếc thay tất cả những dấu hiệu cảnh cáo đó vẫn chưa đủ để làm cho triều đình nhà Nguyễn thức tỉnh. Đến lúc đó họ vẫn không nhận ra rằng đất nước đang đứng trước khúc quanh của lịch sử. Từ thời điểm năm 1842 hay 1847 cho đến 1858, đó là một khoảng thời gian rất dài (14 năm), nếu các vua nhà Nguyễn thức thời, khôn khéo như các vua chúa Nhật Bản thì đất nước chúng ta đâu phải chịu 80 năm đô hộ của người Pháp và đâu phải chịu tai họa Cộng Sản kéo dài đến hôm nay.

Phạm Hoài Nam


http://vietluanonline.com/200511/TaisaocosukhacbietqualongiuanguoiVNvanguoiNhat.htm l

Triển
08-13-2013, 03:17 AM
Một phụ nữ Việt bị bắt ở phi trường Changi
của Singapore với 4 kí lô ma túy, có thể đối
diện án tử hình


Các gói hàng chứa khoảng 4.1 kí lô bị nghi ngờ là ma túy,
vốn được ước lượng trị giá khoảng 630,000 đô la Singapore.
Cơ quan CNB đang điều tra liệu có phải người phụ nữ Việt
đưa hàng quốc cấm vào Singapore hay không.

Cali Today News – Vào ngày 10 tháng 8 lúc gần 9 giờ sáng, một
phụ nữ người Việt 47 tuổi đã bị các nhân viên phòng chống ma túy
của Singapore chận bắt khi đến Cổng Số 2 của phi trường Quốc tế Changi.

Lý do của vụ này là do khi khám xét hành lý người phụ nữ Việt này, các
nhân viên Quan Thuế Singapore ICA và CNB khám phá 2 túi hàng lạ được
gói trong giấy bọc kẽm trong hành lý bà ta.


http://www.baocalitoday.com/userfiles/image/News_Pictures/2013/08-12-13_Cali_Tue/Phi%20truong.jpg


(xem tiếp) (http://www.baocalitoday.com/vn/tin-tuc/cong-dong/mot-phu-nu-viet-bi-bat-o-phi-truong-changi-cua-singapore-voi-4-ki-lo-ma-tuy-co-the-doi-dien-an-tu-hinh.html)