Sói Già Ngơ Ngác
10-11-2011, 08:16 AM
Lời dẫn :
Hôm qua tôi đọc ở đâu đó rằng Việt Nam sắp sửa nhập các Bộ làm một, chẳng hạn như Bộ Nội Vụ nhập với Bộ Công An thành Bộ …Nội Công, hoặc nhập với Bộ Y Tế thành Bộ ..Nội Y, và ba tỉnh Kontum, Daklak và Pleiku cũng nhập thành một, mang tên mới là Kon Ku Lak hoặc Lak Kon Ku tùy thích.
Tự nhiên bữa nay thèm được viết lan man chút gì đó trong mục Tùy Bút, mà không biết đặt cái chủ đề tên gì, vẫn còn ảnh hưởng vụ Kon Ku Lak nên đặt thành Tùy Sói, đơn giản nó chỉ là chữ viết tắt của Tùy Bút Sói Già.
Vậy thôi.
Món Quà.
Vẫn là tôi đọc ở đâu đó rằng : Ngày hôm qua đã là lịch sử, ngày mai là một điều bí ẩn, nhưng ngày hiện tại là một món quà. Đó là lý do tại sao thì hiện tại có tên là “ present” ( Món quà).
Đương nhiên là khi tôi gõ những dòng này, thì cái hiện tại đó đã là quá khứ, dù sao, lúc này tôi vẫn muốn coi là nó đang xảy ra.
Cái hiện tại món quà ấy là khi bạn đời đi công tác vài ngày, và cũng tự nhiên bạn thân lò dò ghé thăm.
Còn chút việc phải đi Củ Chi, tôi rủ bạn đi cùng cho đỡ buồn.
Dự tính ghé Củ Chi giải quyết vài việc xong, hai thằng đi cafe cà pháo cho vui vì bữa nay thứ 7, tôi rảnh.
Lang thang thế nào hai thằng lại đi Đức Huệ, một huyện gần biên giới Campuchia, và cũng tự nhiên ghé nhà bạn của bạn.
Bạn của bạn kéo bằng được hai thằng đi Campuchia chơi, qua biên giới đi lòng vòng coi mấy casino cho biết.
Vậy là, từ chỗ giải quyết công việc xong đi càfe, một tiếng rưỡi đồng hồ sau tôi …xuất ngọai.
Từ bé đến lớn tôi và thằng bạn nào có biết casino tròn méo thế nào, nên ai cũng háo hức, tới chừng qua biên giới, vào casino rồi, thấy nó cũng bình thường.
Đứng dòm hòai cũng chán, tôi tham gia, và kết quả là ít tiền dằn túi bay mất.
Chán chê mê mỏi, hai thằng kéo nhau về.
Bạn nói với tôi : hôm nay vui quá, đúng không ?
Ừ, hôm nay vui. Tự nhiên lang thang thế quái nào tao với mày lại sang tới Campuchia.
Không đâu bạn ạ, thằng bạn trả lời, không phải ngẫu nhiên đâu, không phải ngẫu nhiên khi mình đi Củ Chi, lại mò qua Đức Huệ và cuối cùng ở casino Campuchia. Tao nghĩ đây là một món quà, cuộc sống cố tình xếp đặt như một việc ngẫu nhiên thôi, tao và mày đều vui, chỉ đáng tiếc một điều, lẽ ra may mắn hơn, mày có thể kiếm thêm ít tiền dằn túi, thay vì cháy túi. Điều đó làm tao lấn cấn. Mình đã có một món quà đẹp, và mình lại phá hỏng nó.
Tôi cười.
Bạn ơi, băn khoăn làm gì, nếu không chơi làm sao biết casino bài bạc thế nào, và hôm nay không phải sinh nhật tôi hay bạn, nên chúng ta không thể có một lúc nhiều món quà, trong khi may mắn vốn là một món quà của cuộc sống. Hiện tại đã cho ta một ngày vui vẻ, đòi thêm may mắn nữa e ta tham quá. Vài đồng dằn túi, đâu đáng để mình quan tâm.
Hãy coi vụ vô tình được đi casino ngày hôm nay như một món quà, và cái món quà ấy như một cái bánh kem đẹp.
Bạn ngắm nó, rồi đương nhiên bạn muốn thưởng thức nó.
Làm thế quái nào bạn thưởng thức được hương vị ngon tuyệt của cái bánh kem, nếu bạn không phá hỏng nó.
Hôm qua tôi đọc ở đâu đó rằng Việt Nam sắp sửa nhập các Bộ làm một, chẳng hạn như Bộ Nội Vụ nhập với Bộ Công An thành Bộ …Nội Công, hoặc nhập với Bộ Y Tế thành Bộ ..Nội Y, và ba tỉnh Kontum, Daklak và Pleiku cũng nhập thành một, mang tên mới là Kon Ku Lak hoặc Lak Kon Ku tùy thích.
Tự nhiên bữa nay thèm được viết lan man chút gì đó trong mục Tùy Bút, mà không biết đặt cái chủ đề tên gì, vẫn còn ảnh hưởng vụ Kon Ku Lak nên đặt thành Tùy Sói, đơn giản nó chỉ là chữ viết tắt của Tùy Bút Sói Già.
Vậy thôi.
Món Quà.
Vẫn là tôi đọc ở đâu đó rằng : Ngày hôm qua đã là lịch sử, ngày mai là một điều bí ẩn, nhưng ngày hiện tại là một món quà. Đó là lý do tại sao thì hiện tại có tên là “ present” ( Món quà).
Đương nhiên là khi tôi gõ những dòng này, thì cái hiện tại đó đã là quá khứ, dù sao, lúc này tôi vẫn muốn coi là nó đang xảy ra.
Cái hiện tại món quà ấy là khi bạn đời đi công tác vài ngày, và cũng tự nhiên bạn thân lò dò ghé thăm.
Còn chút việc phải đi Củ Chi, tôi rủ bạn đi cùng cho đỡ buồn.
Dự tính ghé Củ Chi giải quyết vài việc xong, hai thằng đi cafe cà pháo cho vui vì bữa nay thứ 7, tôi rảnh.
Lang thang thế nào hai thằng lại đi Đức Huệ, một huyện gần biên giới Campuchia, và cũng tự nhiên ghé nhà bạn của bạn.
Bạn của bạn kéo bằng được hai thằng đi Campuchia chơi, qua biên giới đi lòng vòng coi mấy casino cho biết.
Vậy là, từ chỗ giải quyết công việc xong đi càfe, một tiếng rưỡi đồng hồ sau tôi …xuất ngọai.
Từ bé đến lớn tôi và thằng bạn nào có biết casino tròn méo thế nào, nên ai cũng háo hức, tới chừng qua biên giới, vào casino rồi, thấy nó cũng bình thường.
Đứng dòm hòai cũng chán, tôi tham gia, và kết quả là ít tiền dằn túi bay mất.
Chán chê mê mỏi, hai thằng kéo nhau về.
Bạn nói với tôi : hôm nay vui quá, đúng không ?
Ừ, hôm nay vui. Tự nhiên lang thang thế quái nào tao với mày lại sang tới Campuchia.
Không đâu bạn ạ, thằng bạn trả lời, không phải ngẫu nhiên đâu, không phải ngẫu nhiên khi mình đi Củ Chi, lại mò qua Đức Huệ và cuối cùng ở casino Campuchia. Tao nghĩ đây là một món quà, cuộc sống cố tình xếp đặt như một việc ngẫu nhiên thôi, tao và mày đều vui, chỉ đáng tiếc một điều, lẽ ra may mắn hơn, mày có thể kiếm thêm ít tiền dằn túi, thay vì cháy túi. Điều đó làm tao lấn cấn. Mình đã có một món quà đẹp, và mình lại phá hỏng nó.
Tôi cười.
Bạn ơi, băn khoăn làm gì, nếu không chơi làm sao biết casino bài bạc thế nào, và hôm nay không phải sinh nhật tôi hay bạn, nên chúng ta không thể có một lúc nhiều món quà, trong khi may mắn vốn là một món quà của cuộc sống. Hiện tại đã cho ta một ngày vui vẻ, đòi thêm may mắn nữa e ta tham quá. Vài đồng dằn túi, đâu đáng để mình quan tâm.
Hãy coi vụ vô tình được đi casino ngày hôm nay như một món quà, và cái món quà ấy như một cái bánh kem đẹp.
Bạn ngắm nó, rồi đương nhiên bạn muốn thưởng thức nó.
Làm thế quái nào bạn thưởng thức được hương vị ngon tuyệt của cái bánh kem, nếu bạn không phá hỏng nó.