PDA

View Full Version : Ba bẻo



chuongd
01-15-2014, 02:29 AM
Ba bẻo

Đồng ý rằng: "Thương nhau lắm, cắn nhau đau"...nhưng thương kiểu nào và cắn nhau ra sao cũng là việc đôi khi cũng cần tìm hiểu thêm. Như đã kể trong «Thương nhau lắm..."(1), chúng tôi thấy người đồng hương sang lại cửa tiệm bán hoa gần nhà, nên muốn ghé thăm. Chuyện mua bán không là chuyện lớn, chuyện hàn huyên thăm hỏi nhau là việc cần thiết hơn; nhất là trong cảnh xa quê hương.

Nhưng thăm hỏi nhau không khéo lại trở thành nhiều chuyện!.. mà ranh giới giữa hỏi thăm để trở thành "nhiều chuyện" có vẻ cũng hơi mong manh.

Những lần trước khi ra phố...hoặc đi làm về, khi thấy anh chàng chủ tiệm đang chăm sóc hoa kiểng trước tiệm, chúng tôi hỏi thăm vài câu. Thỉnh thoảng, tôi cũng vào hẳn bên trong khi thấy tiệm có vẻ vắng khách. Lâu dần, sự liên hệ trở nên gần gũi hơn!

Như đã nói, hai vợ chồng đều là người vui tính. Nhưng cái vui của người chồng hơi quá một chút, so với cái vui của vợ, có vẻ thật hơn. Quen nhau khá lâu, chúng tôi thấy rằng, cái vui của họ tuy do bản chất, nhưng đôi phần cũng do thói quen buôn bán tạo nên. Vả lại, phần nhiều câu chuyện do anh ấy tự kể, ít khi do tôi nói ra. Nhưng có sao đâu, vì những chuyện đó đã xảy ra trong quá khứ; nhất là không hại đến ai.

Sự liên hệ trở nên gần hơn, việc thăm hỏi lan rộng qua nhiều lãnh vực khác. Gia đình ông bố anh ta ở một thành phố, cách Oslo khoảng trăm cây số, về phía nam. Nghe nói ông ấy là trưởng ban quân xa trên Đà Lạt trước năm 1975. Vì thế, theo anh chàng kể lại, ngay từ hồi còn nhỏ, đã có dịp tiếp xúc với nhiều người, biết được nhiều chuyện hay hay trong quân đội, chính trị..v..v... bởi thường theo cha về Sài gòn trong những chuyến công tác; khi có dịp nghỉ vào cuối tuần hay lễ lớn.

Anh kể, lúc nhỏ, học trường đạo Công giáo, trên Đà Lạt. Cùng trường, trước anh một hai lớp (?) có hai anh em, con của Tướng Lâm Quang Thi, Chỉ huy trưởng trường Võ bị Quốc gia Đà Lạt. Đúng là con nòi!...Khi đi học, hai anh em bận quần sọt, vớ cao gần đầu gối, bi đông nước bên hông, đầu tóc cắt ngắn, gọn gàng. Trước đây, tôi đã có lần xem trên trang mạng, có bài viết, nói về ông Tướng này và có đề cập qua hai người con; có cung cách như vậy ...nên không thắc mắc gì.

Mà thắc mắc làm chi (!)...khi có lúc anh ta kể về sự thành công trong việc học, hay nơi làm việc của những người con, anh còn như quên một đứa con trai đã bị mất trong năm trước. Điều này không lạ thì thôi. Chứ theo lời người vợ (kể cho người quen và vợ tôi vì ghé chơi nên tình cờ cũng được nghe) việc người con chết không liên quan đến chuyện hình sự (băng đảng, mua bán xì ke, ma túy..v..v..) và cũng không chết bởi trộm, cướp. Người giết đứa con của hai vợ chồng chẳng là ai xa lạ. Vợ chủ tiệm nói, hai đứa chơi thân với nhau. Bạn nó, thường hay đến nhà. Đôi khi chị ta còn làm cơm cho nó ăn nữa!. Đó mới là điều lạ. Cũng theo người vợ, có thể đứa bạn của người con chịu ảnh hưởng nơi việc cha mẹ nó ly dị từ khi nó còn nhỏ (?)...

Một hôm, không biết cao hứng ra sao, anh ta kể chuyện tình lúc còn thanh niên. Tôi hỏi giỡn rằng, bà xã đi đâu rồi hay sao mà dám kể chuyện tình. Có lẽ cũng giỡn, anh chàng trả lời là, bà xã em biết em quá mà..."cổ" có ở tiệm cũng vậy thôi!

Hai câu chuyện anh ta kể, nghe ra cũng "ấn tượng" (tạo nên cảm giác đặc biệt).

Khi đi vượt biên, bị bắt, anh chàng bị giam tại trại tù A30 (thì phải). Tại đó, có một cô giáo (?) còn trẻ, tham gia Mặt Trận cứu quốc (thì phải) - Tôi quên vì khi nghe câu chuyện anh ta kể, tôi cứ nghĩ trong bụng, chắc là anh chàng "thuổm" câu chuyện của một người nào đó - bị kết tội nhiều năm tù, nhưng thái độ của cô ta rất can đảm. Trong tù, tụi giám thị cũng ớn tính ngang ngạng của cô. Nhưng cô khoái anh ta vì anh có chân trong đội banh của nhà tù, chơi cũng được. Nhờ "dựa hơi" cô này, anh giúp một người thanh niên khác, thoát được những khó khăn trong nhà tù. Hai người trở nên thân thiện. Lúc đi tắm, - anh ta vừa nói vừa diễn tả bằng cách lấy nắm tay này bắt vào cổ tay kia của anh -, ý rằng, trên đời, từ trước đến nay, em chưa khi nào thấy người có "của quí" như vầy ...vầy...Nói đến đó, anh ta đệm thêm tiếng cười, khiến người nghe tưởng chừng như thấy trước mặt cái "bự tướng" theo cách diễn tả của anh ta.

Người vợ của anh thanh niên lên trại tù thăm, nhằm lúc anh ấy mãn hạn tù. Hai vợ chồng rủ anh chủ tiệm (người kể chuyện) ra bờ suối, ăn một bữa ăn chia tay. Bữa ăn không có gì thịnh soạn. Nhưng sau đó, anh thanh niên kéo tay anh chàng ra một nơi vắng, nói lên sự cám ơn về những giúp đỡ trước đây. Giọng anh thanh niên (tên gì đó...mà tôi nhớ để làm gì?) nghe xúc động và thành thật. Một sự thành thật không ai trên đời có thể, khi nghe câu chuyện mà ngờ được. Anh muốn người giúp mình, nhận lại sự trả ơn bằng cách "ăn nằm" với vợ của anh ta, trước khi hai người chia tay!!...

Rồi khi gia đình anh chủ tiệm dời về quê, ở Nha Trang; tại đó, diễn ra một cuộc tình (có thể gọi như thế không?..) giữa anh ta và một cô gái. Cô ấy bán trái cây trên ghe. Anh chàng lúc đó cũng đã lớn, vừa thỉnh thoảng theo ghe gia đình đi đánh cá, hoặc phụ việc lau chùi, dọn dẹp trên các ghe cá khác; khi họ mới về lại cảng hoặc sắp ra khơi. Anh chàng, vì nhỏ con, lại bị bệnh say sóng (?) nên thường làm công việc thứ hai hơn. Cô bán trái cây, có vẻ đẹp khiến bọn trai ở bến cảng đó, ai cũng mê. Giọng nói trong trẻo. Nước da trắng bóc. Thân hình kiều diễm. Tóm lại, theo anh ta kể, cô ấy cứ như là "hoa khôi" vùng này!.. Nhưng, không dễ tán tỉnh cô ta. Cô hay trả lời một cách mạnh bạo, dứt khoát một cách thẳng thừng, khó chịu.

Có lẽ đám thanh niên thấy anh chàng cũng ưa cô ta. Hơn nữa, chắc cũng thấy anh chàng hơi nhát gái sao đó. Nên bọn họ thách thức anh này, nếu làm cách nào đó mà được cô ta trả lời, họ sẽ bao anh một chầu nhậu tới bến. Bị thách thức nên nổi máu "anh hùng", anh nhận lời. Nhận lời xong, anh cứ nôn nao, hồi hộp cả hai ba ngày sau đó. Cứ nghĩ mãi mà không biết cách gì. Càng nghĩ càng đâm ra lúng túng. Chẳng biết giải pháp nào sẽ giải quyết được lời thách thức của mấy đứa bạn.

Hôm đó, anh vừa làm vừa canh chừng ghe cô ta sắp đến gần. Thấy cô ghe cô ta sắp đến gần, anh đứng lên mạn thuyền, nhìn về cô ấy. Rồi một hành động không ngờ đã được thực hiện...(khi kể chuyện này, đến đây, anh không thể có cử chỉ nắm cổ tay như trong chuyện trước)...mà tôi cũng không thể ngờ, chuyện đó lại xảy ra vào lúc thanh thiên bạch nhật như vậy. Mà chắc chắc anh ta đã không dự trù hành động đó. Nhưng, việc đó đã xảy ra! Anh kéo hẳn quần quá đầu gối, để "thằng nhỏ" ung dung nhìn trời hiu quạnh!... trong khi nhóm bạn đứng núp đâu gần đó cười vang trời!..

Hành động này có thể được gọi là hành động "du côn" không?... hay là "tục tĩu" ...hay là "xúc phạm thuần phong mỹ tục" (theo cách kết tội của tòa án")?!...Nhưng thái độ kế tiếp của anh rất là lịch sự. Ngày hôm sau, khi không thấy cô nàng chèo ghe ngang qua chổ làm việc của anh ta, anh đã mua trái cây (hay ít quà gì đó) đem đến tận nhà, xin gặp cô Ba Bẻo...để xin lỗi. Tôi không chắc có nhớ đúng tên của cô gái ấy. Nhưng hề gì, tên dù xấu, nhưng sắc đẹp cô ấy chắc cũng có hạng nên mới có thể làm chàng trai này lúng túng, đến độ đã có một thái độ ngoài ý muốn của chính anh ta. Chính anh này, khi kể lại chuyện, còn nhấn mạnh rằng, nếu không vì việc vượt biên (mà lần này đi được) có lẽ hai người sẽ kết duyên vợ chồng, nếu không có gì cản trở sau đó.

Vừa kể đến đấy, người vợ quay trở lại tiệm. Anh nói với vợ là, vừa kể cho tôi nghe câu chuyện "Ba Bẻo". Người vợ cười cười, nói rằng, bây giờ, anh ấy vẫn còn "tật dê". Hễ gặp cô nào cũng cười cười nói nói, chẳng bù lại việc cứ hay cằn nhằn với vợ.

Hai vợ chồng, người chèo người chống thật nhịp nhàng. Sự dung ruỗi đưa hai người đến với nhau, thật là duyên trời định. Nói theo cách nói của tôn giáo mà hai người đều cùng đạo là "do ơn trên sắp đặt". Có lẽ tin tưởng vào lẽ mầu nhiệm như thế, nên ngay trong phòng khách của gia đình hai vợ chồng, họ đặt một tượng mẹ Maria cao có đến nữa thước.

Chúng tôi thấy được tượng này do hôm đến nhà hai vợ chồng, xem cái phòng ở tầng hầm, để liệu xem có thể mướn hay không, vì hợp đồng nơi nhà cũ sắp chấm dứt. Theo lời hai vợ chồng, nhà rộng, nhưng con cái đã ra ở riêng, có nơi ăn chốn ở cả rồi. Nay, nếu chúng tôi mướn, ở với nhau chắc sẽ vui hơn.

Khi ra về, chúng tôi cân nhắc thiệt hơn. Ở với người Việt, dĩ nhiên có sự thuận lợi và bất thuận lợi. Tuy nhiên, nơi này, giá rẻ hơn nơi chúng tôi đang chờ sự trả lời. Nếu họ trả lời không được, có lẽ chúng tôi sẽ mướn phòng nơi nhà vợ chồng người chủ tiệm bán bông này, (người láng giềng trước đây). Tự nhiên, vợ tôi nhớ đến đứa con trai của hai vợ chồng đó, đứa đã thiệt mạng trong năm trước. Không biết, khi còn sống, có phải cậu này đã ở trong phòng dưới tầng hầm chăng?!...

Sau khi dọn đến nhà mới rồi, tôi chợt đọc trên mạng, một tin không hay. Con trai nghệ sĩ Minh Cảnh, đã bị giết bởi người yêu của nó. Đứa con này, không sống cùng Minh Cảnh, vì cha và mẹ đã ly dị, khi nó còn nhỏ. Nó sống với bà dì. Chính bà dì xác nhận với báo chí rằng, cháu bà ta, con trai Minh Cảnh, đã bị một người bạn trai của nó, giết chết. Hai đứa đồng tình luyến ái. Nhưng bạn nó ghen, khi thấy nó quen với một người con trai khác.

Có lẽ tin con Minh Cảnh chết, lúc đầu, cũng làm người khác thắc mắc về nguyên nhân. Nhưng tin kế đó đã giải đáp hoàn toàn. Người mất rồi có biết gì đâu. Người còn sống mang theo nỗi buồn, dài năm hay ngắn hạn; đôi khi phụ thuộc phần nào vào việc, cái nỗi buồn đó, có được chia xẻ cùng với người thân hay bè bạn. Tôi nhớ câu thơ ai đó viết: "Mắt nhắm rồi... Xin đừng thương rơi lệ, Đừng vòng hoa, phúng điếu hoặc phân ưu, Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu. Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...". Trong trường hợp của gia đình này, chuyện quay phim, chụp ảnh chắc không có (?)!...vì gia đình (hay chỉ người cha) không còn muốn xem người con đó như là một thành viên trong gia đình, nên không muốn ai đề cập đến chuyện đó cả.

Nói thế chưa chắc chắn. Có thể người chồng sẽ đề cập đến đứa con, đến cái chết của nó, vào một ngày nào đó. Đó chỉ là suy đoán của riêng tôi. Vì theo người mẹ, khi ra tòa, chúng tôi nói, dù sao chúng tôi đã mất đứa con rồi... cũng tội cho người mẹ bạn con mình...nên không muốn kết tội nặng hay bồi thường gì cả. Nhưng, chắc chắn chị ta và anh chồng biết nguyên nhân vì sao gây ra cái chết đứa con của hai người.

Năm 2011, vào mùa hè, tại Thủ đô Na Uy (Oslo) đã xảy ra vụ đặt bom tại dinh Thủ Tướng và giết người hàng loạt tại một trại hè của đoàn viên đảng Lao Động (Arbeidparti). Vụ giết người gây ra bởi Breivik (Anders Behring) làm thiệt mạng gần 80 người. Việc người con trai của hai vợ chồng bị giết chết có lẽ trước hay sau đó (?)...Nhưng, dù trước hay sau, đó cũng là một tin "chìm", so với tính khốc liệt của vụ kia. Nhưng, cách làm việc của hai phía tòa án về hai vụ giết người vẫn giống nhau. Nghĩa là tiến trình vụ xử, từ lời khai của bị cáo, sự bảo vệ của luật sư, ý kiến giới chuyên môn (bác sĩ tâm thần chẳng hạn) ý kiến của Công tố viện hay bồi thẩm đoàn..v..v.. tất cả đều phải được tuân giữ, đúng theo luật pháp. Có khác, chỉ là vấn đề thời gian. Vụ án Breivik đã kéo dài khá lâu, (khởi sự từ 16.04 - 22.06), bởi tính cực kỳ nghiêm trọng của nó. Hơn nữa, còn thời gian nghỉ hè của tòa. Vụ này nhỏ hơn ...nhưng chắc chắn nguyên nhân gây ra cái chết vẫn được làm sáng tỏ.

Điều gì đã ngăn cản hai vợ chồng không nói đến nguyên nhân gây ra vụ giết người đó?. Đấy không phải là vụ hình sự, liên quan đến băng đảng, mua bán ma túy. Cũng không phải bị giết vì trộm cướp. Con họ lại là nạn nhân. Dĩ nhiên, rồi cũng có lúc, mọi việc sẽ như cây kim trong bọc sẽ lòi ra. Còn bây giờ, vì còn trong vòng bí ấn, nên suy đoán của mỗi người mỗi khác.

Phần tôi, hơi lẩn thẩn và có chút máu hài hước trong người nên gán cho sự bí mật đó một điều hơi có vẻ màu sắc tôn giáo. Cộng đồng Thiên chúa giáo ở Vatincan, đại biểu là Đức giáo Hoàng, giờ này vẫn không chấp nhận sự đồng tình luyến ái (tin này có thể chưa được cập nhật hóa). Hai vợ chồng thuộc loại đạo nòi, là tín hữu ngoan đạo, nên cũng không muốn (không dám) nói lên sự thật con mình là một người đồng tình luyến ái!!... Còn máu hài hước nói ở đây, được đề cập đến là vì, tôi cho rằng, đứa con trai thừa hưởng tính nhậy cảm của cha nó. Đứa con trai đó, thay vì trưng "của quí" to tướng của nó cho một người bạn gái mà nó có cảm tình (như cô gái tên Ba bẻo nào đó của cha nó)...lại trưng ra cho một đứa thanh niên ...mà rủi thay người-yêu-con trai- của nó lại bắt gặp!!...



Đặng Quang Chính
Oslo 14.01.2014
12:08




Ghi chú:
(1) http://www.tvvn.org/forum/entry.php/...�ng-nhau-lắm