PDA

View Full Version : Chút vụn vặt ...



V.I.Lãng
06-06-2014, 07:26 AM
Quốc Ca của Việt Nam Cộng Hòa



được trình diễn tại Kiev , Ukraine


http://www.youtube.com/watch?v=5hFsNaH1LPE

V.I.Lãng
06-06-2014, 10:13 AM
Quái thai - Friday 6/6/14 ,

Sáng nay rảnh dạo phố một chút , tôi tình cờ bắt gặp giòng chữ " linh kiện đeo tai " . Hoa tai thì gọi là hoa tai , nghe nó thật mỹ miều , nhẹ nhàng . Cớ sao lại phải đổi thành " linh kiện đeo tai " , nghe như xiềng gông quanh cổ quanh tai . Đúng là chỉ có ở chế độ cộng sản những con chữ quái đản này .

Tôi đoán hắn chắc sống nước ngoài đã lâu , hắn chắc già rồi , thế mà chữ nghĩa của hắn chứa toàn những loại quái thai.

Hắn chơi ở phố này đã lâu , sao hắn không học được chữ nghĩa tốt của bạn hắn nhỉ ? Thiệt lạ .

V.I.Lãng
06-06-2014, 12:19 PM
Thẻ Căn Cước Công Dân thời xã nghĩa 6/6/14,


Chiều nay nhóm tôi rảnh quá, mấy anh tụm nhau tán dóc những chuyện trên trời dưới đất. Tôi là người nữ duy nhất trong nhóm , nên tôi chỉ là thính giả trung thành và phụ cười với những câu chuyện khôi hài .

Người thì than : Vợ tôi già quá (53 tuổi) đụng đâu quên đó đụng đâu mất đó , mà lại dữ hơn chằn tinh ...

Một anh lại chen vô: chắc là bà ta bị đãng trí .

Không không , bà ấy quên từ hồi tôi gặp bả . Mà nên nhớ tui trẻ hơn bả tới 4 tuổi lận

Tôi ngẫm nghĩ, hmmmmmmm ông này nói hành dzợ quá chời . Vậy mà khi bà gọi tới , ổng xếp de :)
.
.
.
Mấy ông, mấy anh dẫn từ chuyện này sang chuyện khác , tôi nghe lóm cũng học được ít nhiều kinh nghiệm ... Rồi tự nhiên sang chuyện đạo ... Làm tôi chợt nhớ Talent Show - The Voice ở Ý , tôi vừa xem đêm hôm qua ... Tôi liền góp chuyện

Có người nữ tu bên công giáo thi giọng ca , đoạt giải nhất . Giọng ca người này rất hay , nhưng Nora bị dị ứng bởi bộ đồ của người này . Mặc đồ giòng tu , đầu chít khăn , thế mà lên sân khấu cứ nhảy múa thoải mái . Nhìn không giống một vị thục nữ chân tu chút nào . Cuối màn, người nữ tu còn nói : Hy vọng Đức Giáo Hoàng Francis gọi chúc mừng . Nora cười hoài về người nữ tu kiêm ca sĩ nghiệp dư này . Nghe đâu nay mai được mời đi thu nhạc thành album . Thế nào Nora cũng đón mua .

Anh "thích ăn hạt thông" chen vào: Làm như vậy thì cũng quá đáng . Ờ mà, có ông kia ... cũng làm chung sở , nhưng ổng đã sang nhóm khác . Một lần cả nhóm rủ ổng đi ăn ở Burger King . Ổng đi nhưng mà mặc cái gì trong người của đạo Orthodox . Ổng tới cửa rồi khựng lại và bước giật lùi . Mấy người kia hỏi : Sao thế . Ổng trả lời rằng : Mặc đô của Orthodox là không được bước vào Burger King hay những tiệm ăn bình thường . Bởi sẽ gây ra cho mọi người sự hiểu lầm rằng tiệm Burger King đó có thức ăn đã được "ban phép - kosher". Vậy là ổng ra xe ngôi chờ cả đám ăn xong .

Và tôi cũng chen vô câu chuyện một chút nữa . Khoảng 3 năm về trước , Nora thăm Virginia Beach , sẵn ghé vô Luray Caverns xem thạch nhũ . Sắp hàng vô, trước mặt mình là hai vị sư người Thái theo đạo Phật - Tiểu thừa . Lúc đầu tôi cung kính hai ông lắm (mặc dù tôi tin ở đạp Phật - Đại thừa) . Hai phút sau, tôi thấy hai ông ôm eo hai đứa con gái , cứ xà nẹo , rồi hôn môi với nhau thắm thiết trên suốt đoạn đường vô hang rồi ra hang . Người ngoài nhìn vô, dâu ai biết họ là tiểu thừa hay đại thừa , họ không cần biết áo ngắn tay hay dài tay , miễn khoác áo vàng là người ta quy cho người tu đạo Phật , thiệt là mất nết , mất đạo hạnh . Mình bực vô cùng .

Mấy anh bạn nghe câu chuyê.n cười ha hả . và những câu chuyện luơng bổng, nhà cửa , thuế má ... cứ thế tiếp theo ... Tôi hong muốn nghe nữa , quay vê `pho`ng lên net đọc tin ...

Bấm vô chủ đề "Thẻ căn cước " , người lớn chửi um sùm rằng:

Vì cớ gì nay việt cộng lại dùng chữ "Thẻ Căn Cước Công Dân" , sao họ không dùng "Thẻ Chứng Minh Nhân Dân " . (trong đời tôi chưa bao giờ thấy thẻ chứng minh nhân dân . )





https://farm4.staticflickr.com/3888/14380882843_8fd85b270c.jpg




Tôi ngồi bên cửa sổ lơ đãng ngắm nắng chiều vàng nhạt len lõi qua khung rèm , suy nghĩ vu vơ về mấy chữ Thẻ Chứng Minh Nhân Dân ; Công Dân vs Nhân Dân .

Khi xưa tôi còn nhỏ không hiểu chữ nghĩa cho mấy . Bây giờ tôi lần lại chút vốn chữ nghĩa tiếng Việt của tôi để hiểu ngôn ngữ ngày nay ở Việt Nam , thì thiệt là có nhiều điều quái lạ ... Và tôi chợt nhớ đến câu chuyện ngắn của " Nguyễn Công Hoan - Giấy Chứng Nhận Làm Người "

Có lẽ "Thẻ Chứng Minh Nhân Dân" và "Giấy Chứng Nhận Làm Người " không khác nhau lắm ...


o0o




Giấy Chứng Nhận Làm Người

Tác giả : Nguyễn Công Hoan


Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê.
- Soát vé

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.

Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc :
- Ðây là vé trẻ em.

Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp :
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?

Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi :
- Anh là người tàn tật ?

- Vâng, tôi là người tàn tật.

- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.

Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp :
- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.

Cô soát vé cười gằn :
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật ?

Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên cho thấy anh bị thương tật ở bàn chân:
- Tôi chỉ còn một nửa bàn chân.

Cô soát vé liếc nhìn, bảo :
- Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích :
- Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…

Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình. Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…

Trưởng tàu cũng hỏi :
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?

Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình .

Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói :
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.

Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Ông lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Ông nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc :
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.

Trưởng tàu nói kiên quyết :
- Không được.

Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu :
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.

Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý :
- Cũng được.

Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi :
- Anh có phải đàn ông không ?

Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại :
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ?

- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?

- Ðương nhiên tôi là đàn ông !

- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?

Mọi người chung quanh cười rộ lên.

Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói :
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?

Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói :
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.

Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành :
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.

Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng :
- Cô hoàn toàn không phải người !

Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé :
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì ?

Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…

Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.

Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Ông cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt ông đẫm lệ, không rõ ông tủi thân, xúc động, hay thù hận ./.

V.I.Lãng
06-09-2014, 08:15 AM
Chuyện thằng đậu 6/9/2014 ,

Chẳng hiểu sao từ Đông sang Tây , từ Việt Nam sang Anh quốc, người ta cứ lấy tên Đậu để ám chỉ những người ngu ngơ hay giả đò ngu ngơ , giả mù sa mưa , Thằng Đậu - Mr. Bean hay/ thích làm trò cười cho thiên hạ . Người ta còn dựng phim dài kỳ về Mr. Bean hay Vợ thằng đậu . Thế mới biết ở đời cũng có lắm cái ngu và ngơ . Con nít xem thì cười vui . Người lớn xem thì thấy cũng lắm điều kỳ dị .

Lúc trước nào tôi biết ở Việt Nam có danh thằng Đậu . Rôi tôi được xem một nhạc kịch của Paris By Night có diễn một đoạn về vợ thằng đậu . Thấy cũng thấm thía . Ca sĩ Phi Nhung thiệt khổ với thằng đậu, chồng cô .

Người ta nói: có chồng phải lựa người khôn , thì vợ mới mong được nhờ, mong được học hỏi đôi chút . Chứ gặp phải cái thằng như thằng đậu, thì đời chị như nấu cơm bằng củi mục . Nấu cơm bằng củi mục, cơm đã không chín (củi mục cha'y không lên ngọn thì làm gì tạo được than đỏ để hong cơm chín) , mà lại còn khói đen bay mù trong bếp, cay đến chảy nước mắt . Quả là câu chuyện ví von của dân gian thiệt là đúng , đúng 100% . Thảo nào con vợ thằng đậu nó khổ vì chồng .

Rồi sau này tôi hay dạo net , tôi có thấy vài người lấy nick là "VoThangDau " hay "Vợ Thằng Đậu " . Mỗi lần thấy nick này xuất hiện là tôi nghĩ ngay vở kich của ca sĩ Phi Nhung

À, nhắc chuyện đậu, tôi mới nhớ Mr. Bean .

Mr. Bean cách đây hai năm nhìn cũng không khác xưa mấy . Tôi xem Thế Vận Hội khai mạc ở Luân Đôn , có Mr. Bean cũng tham dự . Vẫn ngây ngô như thuở nào . Mr. Bean đang mơ màng chạy trên bãi biển cố chạy cho kịp với những chàng phong độ , đẹp trai, học thức để kịp bắt một cơ hội . Nhưng Mr. Bean cố hết sức , chạy hụt hơi , chạy đến thè lưỡi ra mà vẫn bị bỏ lại đàng sau rất xa . Mr. Bean giơ hai tay lên trời chới với , miệng mấp máy , hình như Mr. Bean muốn nói "Cứu tôi với !!! " (chắc là Mr. Bean sắp đứt hơi tới nơi rồi ) . Những người đàn ông vừa chạy vừa nhìn lại sau lưng họ , thấy Mr. Bean đã nằm dài sóng sượt trên cát . Họ cười nhạo báng Mr. Bean , rồi chạy tiếp mong về cho kịp dự thi Thế vận hội . Còn Mr. Bean rớt độ trên cát .

Khi Mr. Bean tỉnh dậy thì ôi thôi, nhạc xướng đã xong tự hồi nào . Vậy mà Mr. Bean cũng ráng gõ một stroke cho đỡ quê (gõ bàn phím chữ cũng được gọi là stroke) . Khán giả (trong đó có tôi) lại được cười một phen . Đúng là Mr. Bean , thực hay ảo cũng vẫn là bean, là đậu.

Ồ , nhân hôm nay tôi viết vu vơ về Mr. Bean & Vợ thằng đậu , làm tôi sực nhớ ở Phố Rùm Đặc Trưng cũng có một người tên Đậu .

Đậu - Bean có mặt khắp mọi nơi . Hay nhỉ . Tôi có viết vu vơ về "link kiện đeo tai ", là hắn đấy, là Đậu viết đấy . Đúng là biệt danh Đậu . Quả là không hổ danh. :)

V.I.Lãng
06-10-2014, 06:41 AM
Ăn cắp 6/10/2014 ,


Đọc cuốn sách quá hay . Tới đoạn này tôi xin lưu lại vài giòng của tác giả

"
.
.
.
Một bữa ăn cắp để sống. Mười bữa khác không ăn cắp được thì sao? ...

Ở cuộc đời, ở ngoài xã hội thì không thể ăn cắp mà sống. Nhục. Xấu xa. Đê tiện. Và không ai có thể sống cả đời bằng của ăn cắp.

Hắn không ngờ cuộc đời hắn sau này gắn chặt với việc ăn cắp. Không ăn cắp trắng trợn, không thò tay móc túi người khác. Không phá kho nhà nước. Nhưng vẫn là ăn cắp. Bởi vì không ăn cắp khó mà tồn tại

Không phải chỉ mình hắn. Chung quanh hắn bao nhiêu người ăn cắp. Ăn cắp bí mật. Ăn cắp công khai. Bàn nhau ăn cắp. Khoe của ăn cắp. Chia nhau của ăn cắp. Ăn cắp mọi thứ có thể ăn cắp được. Phá một triệu chỉ để ăn cắp một hào. Ai không có gì ăn cắp thì ăn cắp thời gian. Và nếu thời gian của mình chứ không phải của nhà nước, thì đành rơi vào số phận hẩm hiu, đói nghèo, do đó đáng khinh bỉ: Làm người lương thiện.

Có biết bao loại ăn cắp, bao kiểu ăn cắp. Ăn cắp bẩn thỉu. Ăn cắp sang trọng. Ăn cắp trèo tường khoét ngạch. Ăn cắp đi xe hơi, bệ vệ, đĩnh đạc, đường hoàng. Ăn cắp kiểu gà què,kiểu chuột, kiểu mèo, kiểu sói , kiểu hổ. Ăn cắp để sống, để đỡ đói. Ăn cắp để làm giàu , để ngoi lên một địa vị cao sang. Càng ăn cắp càng giàu có, càng được mọi người kính trọng. Tệ hại nhất là ăn cắp, nhưng vẫn dạy dỗ mọi người chống ăn cắp, vẫn thuyết giảng lý tưởng một cách rất thành thật, thiết tha.

Nhưng đó chỉ là số ít (tính theo tỷ lệ phần trăm, chứ con số tuyệt đối thì nhiều lắm lắm). Phần lớn ăn cắp để tồn tại. Ăn cắp, mà không muốn mình phải ăn cắp. Như hắn. Hắn ăn cắp, mà ý thức được mình đang làm một việc đau khổ. Mà mong muốn, mà khao khát chấm dứt được cảnh này. Hắn muốn làm người lương thiện. Ai? Ai đã nói như thế nhỉ? Chí Phèo! Chí Phèo thét lên với Bá Kiến: “Tao muốn làm người lương thiện”.

Cả nước này có bao nhiêu người muốn được như Chí Phèo, thét lên như thế. Cả nước này có bao nhiêu người muốn kêu to: “Tôi muốn làm người lương thiện. “
.
.
.
"