Tuấn Nguyễn
08-17-2014, 08:47 PM
Chứng kiến cảnh lưu lượng xe hơi, xe gắn máy tràn ngập đường phố trong giờ cao điểm, tôi lại nhớ đến hình ảnh thành phố sau năm 1975. Ngày ấy, xe hơi, xe honda đang phát triển rầm rộ, bỗng nhiên sau 30/4, xe đạp giành ngôi vương miện.
Người người xe đạp. Nhà nhà xe đạp.
Văn hóa xe honda nhường chỗ cho văn hóa xe đạp. Xe hơi, honda vắng hoe. Thành phố mang bộ mặt buồn bã đìu hiu.
Lúc bấy giờ, tôi với nghề GV nhân dân cao quý dường nào, là kỹ sư tâm hồn đó các bạn ạ. Do đó mặc dù lương tháng 50 đồng VN nhưng tôi vẫn cố gắng. Như tôi đã từng phê học bạ cho học sinh: “Cố gắng lên rồi sẽ khá!”.
Nghiệp vụ thì cao quý nhưng rồi tôi cũng không trụ lại được. Từ một GS dạy môn triết học, sau 75, tôi làm Gv dạy môn Pháp văn nhưng môn này lại bị phụ huynh, học sinh chê. Họ chỉ muốn học Anh văn. Tôi nhớ mỗi lần vào lớp học, chẳng có em nào thích học môn Pháp văn. Có nhiều em đến lớp lại bỏ trốn. Rồi một ngày, tôi được giấy triệu tập về phòng Giáo dục. Tại đây họ thông báo cho tôi hay là QĐ đưa tôi về làm quản thủ thư viện tại trường cấp 2 Thanh Bình, đường Ông Ích Khiêm Đà Nẵng. Nếu với một GV khác, tôi nghĩ họ sẽ vui mừng lắm, vì đang dạy xa nhà được về thành phố lại làm thư viện thì quá tuyệt. Nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng ưa cái nghề này. Hay là tôi chán quá nên đây là cơ hội để tôi “vạch”.
Thế là tôi trình bày với phòng GD là tôi xin được nghỉ công tác vì nghề thư viện không hợp với năng lực của mình.
Lẽ đương nhiên họ đồng ý. Và thế là tôi được nhận 3 tháng gạo tức là 39 kg với tờ QĐ cho nghỉ việc, không kèm theo một quyền lợi nào khác!
A ha! Thế là từ đó tôi trở thành một anh thợ hàn, làm và sửa khung xe đạp.
Tôi tiếp xúc với dủ loại người, từ anh sửa xe đạp vào nhờ tôi hàn cái ông fourche bị gãy, hay cái múi hàn bị hỏng, … cho đến chú bộ đội nhờ tôi làm cái khung xe mới, và các anh GS, các anh “ngụy” hết đường đặt cái sườn để đi xe thồ, …
Người thì khung xe Peugoeut, người khung xe Diamant, người khung xe nam, … có khi là mấy ông làm nghề cá ở dưới bến cá Thuận Phước hay bên Thanh Bồ đem mấy cái “ơ lit” qua nhờ tôi hàn mấy cánh quạt bị gãy, nứt hay mòn, …
Dần dần tôi trở thành một anh thợ hàn chuyên nghiệp và …nổi tiếng.
Thời làm nghề hàn khung xe đạp đã cho tôi những kỷ niệm thú vị.
Lẽ cố nhiên ai đặt làm khung xe đạp cũng mong muốn khung xe phải tốt. và một trong những tiêu chuẩn khung xe tốt là ống xe đạp (mấy ống lớn) phải “gin”, gin ở đây có nghĩa là ống được hàn qua công đoạn bằng máy chứ không phải bằng tay. Điểm đặc biệt để nhận biết, là nhìn vào ống ta thấy đường hàn khép mí có một đường gờ thẳng hàng, đều chứ không lồi lõm như hàn thủ công. Mấy chú bộ đội khi kiểm tra ống ‘gin” thường đưa mắt nhìn kỹ điểm này, có khi lại đưa tay rờ để xem có đều không. Có khi có chú bộ đội đem luôn mấy cái ông nước tới để đặt làm sườn. Nhưng họ đâu có biết rằng, ống nước quá dày, độ ngấm múi hàng từ ống nước qua nồi (boite) khung sẽ khó bén, do đó rất dễ bị long ống.
Tiêu chuẩn thứ hai là khung xe đạp phải có chốt an toàn. Chốt an toàn ở đây có nghĩa là các ống đưa vào boite trước khi hàn phải đóng chốt từ boite xuyên qua các ống để ngộ nhỡ khi múi hàn bị bứt thì có chốt làm cho ống khỏi tụt ra.
Mấy ông cán bộ hay bộ đội khi nhận khung, họ thường kiểm tra bằng cách đưa tay thò vào boite để xem có chốt hay không? Thế nhưng họ đâu có biết rằng để qua mắt được việc này, người thợ hàn khung chỉ cần đóng chốt giả trước, không xuyên qua boite rồi mới hàn thì cách kiểm tra của mấy ông trở thành vô ích!
Trở lại chuyện ống “gin”. Có lần, có một ông cán bộ mang đến cho tôi một bộ ống mà ông gọi là ống “gin” để đặt làm một cái khung xe kiểu Diamant, sơn luôn. Sau khi đặt tiền cọc, tôi hẹn ngày lấy.
Bất ngờ khi đến lấy hàng, ông xem kỹ khung một hồi, ông nói rằng tôi đã tráo đổi bộ ống “gin” của ông. Cho dù tôi thuyết phục thế nào, cam kết hết lời, ông vẫn không tin và cương quyết bảo rằng tôi đã đánh đổi, để dùng ống “lô” làm khung cho ông.
Cuối cùng chẳng biết làm thế nào, tôi hỏi ông:
- Rứa chừ bác muốn răng đây? Không lý tui cưa khung ra cho bác dòm cái ống?
Ông cán bộ suy nghĩ một chốc, rồi ông nói:
- Thôi, thôi anh cho tui nhận tiền cọc lại, còn bộ ống xem như tui cho anh!
Tôi sững người một chốc:
- Thì ra bác vẫn không tin tôi?
- Anh thông cảm! tui lấy khung về mà vẫn lo ngai ngái thì làm răng đây?
- Thôi được! vậy tui trả tiền cọc lui cho bác.
Ông cán bộ cầm tiền đi ra mặt mày hậm hực không vui. Tôi cũng sững người, không hiểu tại sao có người lại mất niềm tin đến thế.
Tôi nhìn cái khung xe đạp Diamant sơn màu xanh da trời xinh xắn. Tôi nghĩ thầm, thằng cha này ngu thì ráng chịu. Khung này nếu cần mình sẽ ráp xe đạp cho mình cũng được.
Thế nhưng, khoảng một giờ sau, có một anh ở ngoài đường Đống Đa thường đứng trước kho gạo để chờ mối thồ khách, vào chơi và muốn đặt làm một sườn xe đạp. Tôi chỉ cái khung xe đang còn để đó, sát tường. Anh đặt khung hỏi giá tiền. Tôi kể chuyện lai lịch cái khung xe cho anh nghe. Thích quá, anh xe thồ trả tiền ngay cái khung không cần trả giá.
Hôm đó tôi bán được cái khung với giá tiền khung ống ngoại.
Hi! Hi! Đúng là xui, may khó lường!
Người người xe đạp. Nhà nhà xe đạp.
Văn hóa xe honda nhường chỗ cho văn hóa xe đạp. Xe hơi, honda vắng hoe. Thành phố mang bộ mặt buồn bã đìu hiu.
Lúc bấy giờ, tôi với nghề GV nhân dân cao quý dường nào, là kỹ sư tâm hồn đó các bạn ạ. Do đó mặc dù lương tháng 50 đồng VN nhưng tôi vẫn cố gắng. Như tôi đã từng phê học bạ cho học sinh: “Cố gắng lên rồi sẽ khá!”.
Nghiệp vụ thì cao quý nhưng rồi tôi cũng không trụ lại được. Từ một GS dạy môn triết học, sau 75, tôi làm Gv dạy môn Pháp văn nhưng môn này lại bị phụ huynh, học sinh chê. Họ chỉ muốn học Anh văn. Tôi nhớ mỗi lần vào lớp học, chẳng có em nào thích học môn Pháp văn. Có nhiều em đến lớp lại bỏ trốn. Rồi một ngày, tôi được giấy triệu tập về phòng Giáo dục. Tại đây họ thông báo cho tôi hay là QĐ đưa tôi về làm quản thủ thư viện tại trường cấp 2 Thanh Bình, đường Ông Ích Khiêm Đà Nẵng. Nếu với một GV khác, tôi nghĩ họ sẽ vui mừng lắm, vì đang dạy xa nhà được về thành phố lại làm thư viện thì quá tuyệt. Nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng ưa cái nghề này. Hay là tôi chán quá nên đây là cơ hội để tôi “vạch”.
Thế là tôi trình bày với phòng GD là tôi xin được nghỉ công tác vì nghề thư viện không hợp với năng lực của mình.
Lẽ đương nhiên họ đồng ý. Và thế là tôi được nhận 3 tháng gạo tức là 39 kg với tờ QĐ cho nghỉ việc, không kèm theo một quyền lợi nào khác!
A ha! Thế là từ đó tôi trở thành một anh thợ hàn, làm và sửa khung xe đạp.
Tôi tiếp xúc với dủ loại người, từ anh sửa xe đạp vào nhờ tôi hàn cái ông fourche bị gãy, hay cái múi hàn bị hỏng, … cho đến chú bộ đội nhờ tôi làm cái khung xe mới, và các anh GS, các anh “ngụy” hết đường đặt cái sườn để đi xe thồ, …
Người thì khung xe Peugoeut, người khung xe Diamant, người khung xe nam, … có khi là mấy ông làm nghề cá ở dưới bến cá Thuận Phước hay bên Thanh Bồ đem mấy cái “ơ lit” qua nhờ tôi hàn mấy cánh quạt bị gãy, nứt hay mòn, …
Dần dần tôi trở thành một anh thợ hàn chuyên nghiệp và …nổi tiếng.
Thời làm nghề hàn khung xe đạp đã cho tôi những kỷ niệm thú vị.
Lẽ cố nhiên ai đặt làm khung xe đạp cũng mong muốn khung xe phải tốt. và một trong những tiêu chuẩn khung xe tốt là ống xe đạp (mấy ống lớn) phải “gin”, gin ở đây có nghĩa là ống được hàn qua công đoạn bằng máy chứ không phải bằng tay. Điểm đặc biệt để nhận biết, là nhìn vào ống ta thấy đường hàn khép mí có một đường gờ thẳng hàng, đều chứ không lồi lõm như hàn thủ công. Mấy chú bộ đội khi kiểm tra ống ‘gin” thường đưa mắt nhìn kỹ điểm này, có khi lại đưa tay rờ để xem có đều không. Có khi có chú bộ đội đem luôn mấy cái ông nước tới để đặt làm sườn. Nhưng họ đâu có biết rằng, ống nước quá dày, độ ngấm múi hàng từ ống nước qua nồi (boite) khung sẽ khó bén, do đó rất dễ bị long ống.
Tiêu chuẩn thứ hai là khung xe đạp phải có chốt an toàn. Chốt an toàn ở đây có nghĩa là các ống đưa vào boite trước khi hàn phải đóng chốt từ boite xuyên qua các ống để ngộ nhỡ khi múi hàn bị bứt thì có chốt làm cho ống khỏi tụt ra.
Mấy ông cán bộ hay bộ đội khi nhận khung, họ thường kiểm tra bằng cách đưa tay thò vào boite để xem có chốt hay không? Thế nhưng họ đâu có biết rằng để qua mắt được việc này, người thợ hàn khung chỉ cần đóng chốt giả trước, không xuyên qua boite rồi mới hàn thì cách kiểm tra của mấy ông trở thành vô ích!
Trở lại chuyện ống “gin”. Có lần, có một ông cán bộ mang đến cho tôi một bộ ống mà ông gọi là ống “gin” để đặt làm một cái khung xe kiểu Diamant, sơn luôn. Sau khi đặt tiền cọc, tôi hẹn ngày lấy.
Bất ngờ khi đến lấy hàng, ông xem kỹ khung một hồi, ông nói rằng tôi đã tráo đổi bộ ống “gin” của ông. Cho dù tôi thuyết phục thế nào, cam kết hết lời, ông vẫn không tin và cương quyết bảo rằng tôi đã đánh đổi, để dùng ống “lô” làm khung cho ông.
Cuối cùng chẳng biết làm thế nào, tôi hỏi ông:
- Rứa chừ bác muốn răng đây? Không lý tui cưa khung ra cho bác dòm cái ống?
Ông cán bộ suy nghĩ một chốc, rồi ông nói:
- Thôi, thôi anh cho tui nhận tiền cọc lại, còn bộ ống xem như tui cho anh!
Tôi sững người một chốc:
- Thì ra bác vẫn không tin tôi?
- Anh thông cảm! tui lấy khung về mà vẫn lo ngai ngái thì làm răng đây?
- Thôi được! vậy tui trả tiền cọc lui cho bác.
Ông cán bộ cầm tiền đi ra mặt mày hậm hực không vui. Tôi cũng sững người, không hiểu tại sao có người lại mất niềm tin đến thế.
Tôi nhìn cái khung xe đạp Diamant sơn màu xanh da trời xinh xắn. Tôi nghĩ thầm, thằng cha này ngu thì ráng chịu. Khung này nếu cần mình sẽ ráp xe đạp cho mình cũng được.
Thế nhưng, khoảng một giờ sau, có một anh ở ngoài đường Đống Đa thường đứng trước kho gạo để chờ mối thồ khách, vào chơi và muốn đặt làm một sườn xe đạp. Tôi chỉ cái khung xe đang còn để đó, sát tường. Anh đặt khung hỏi giá tiền. Tôi kể chuyện lai lịch cái khung xe cho anh nghe. Thích quá, anh xe thồ trả tiền ngay cái khung không cần trả giá.
Hôm đó tôi bán được cái khung với giá tiền khung ống ngoại.
Hi! Hi! Đúng là xui, may khó lường!