PDA

View Full Version : cõi ta bà



Nghi Bình
11-02-2011, 11:38 AM
điều bất ngờ

tính ra, 365 ngày hằng năm của khoảng-này-đời cũng không đến nỗi nhàm chán lắm vì những điều bất ngờ đến với mình hoặc do mình tự … bày ra. Điều bất ngờ vẫn có thể làm tôi giật mình, bởi thế tôi thích bày ra điều bất ngờ như những khi nổi hứng, khóac lên người chiếc áo cũ rích, đi ra phố để … xem người. Không biết thiên hạ nhìn tôi có xì xào điều gì không bởi vì cũ kỹ như tôi không ngờ còn xuất hiện giữa phố đông người thế này. Bởi vì có thể tôi đã là cành rong mục nát sau khi trôi qua nhiều sông ngòi, ghềnh đá. Bởi vì tôi đã không còn thuộc vào đời nào và nơi nào từ rất lâu … Bởi vì và bởi vì … Người ta có chỉ trỏ, xì xào hay không, tôi chả biết. Riêng tôi lại xì xào với chính mình rất nhiều những điều … bất ngờ …

một hôm ve vuốt lại những lằn nhăn ký ức, tôi thấy mảnh thư tình ngày xưa … Đọc lại, và tôi tự hỏi "ai đã viết cho mình đây ư ???" … Quả tình tôi chẳng nghi ngại gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên … Ngạc nhiên như những người tự biết mình không còn quyền được yêu chợt phát giác ra mình cứ mãi mộng mơ và viết lên những dòng thắm thiết tình cảm như thuả còn ngồi ghế nhà trường …, ngạc nhiên ngỡ con tim đã cỗi cằn, chỉ chờ tới ngày chán cái-đời-này mà ngưng đập nhưng lại cứ còn những lúc rộn vui vì những điều … vớ vẩn …

lá rơi nhiều quá, tôi gom lá vào những bài thơ để rồi bất ngờ nhận ra thơ cũng úa vàng như lá, chẳng chút sinh khí, chẳng chút sức sống nào cả … Người đàn bà trong tôi bỗng trở nên vô lý, hỏi "gom hết lá vàng trên thế giới này vào một nơi, ngôi mộ lá ấy sẽ lớn bằng nào ???". Tôi đã có rất nhiều 365-ngày, gom lại từng ngày này thành ngôi mộ rất lớn đến nỗi tôi phải đốt bớt để chỉ có thể giữ lại những tàn tro cho đỡ tốn … chỗ. Thế nhưng, những tàn tro ấy chỉ chực bay đi … Bay đi như mây trời không biết bao giờ sẽ tự biến tan …, bay đi như cánh chim già không còn chịu được những tháng ngày giá lạnh mùa đông …

sáng nay nghe cô xướng ngôn viên Việt Nam nhắc tới hai chữ "chung thủy", tôi không khỏi nhíu mày, chẳng biết vì ngạc nhiên hay vì khó chịu … Có điều, tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn để đối diện với những điều lập lại và dự đóan được … Có ai thả rơi điều-bất-ngờ nào đó trên đường phố cho tôi có chút gì để nghĩ suy …

Nghi Bình – 11/2/11

Nghi Bình
11-03-2011, 12:06 PM
.....

marriedchick
11-03-2011, 12:40 PM
thế giới của những nét chữ diễn tả nhưng suy tư trong tôi, thế giới của những nhân vật tưởng tượng hay những con người đã từng đi qua trong đời tôi, thế giới của những mối tình lãng mạn, ly tan hay của những ước mơ, hạnh phúc đạt được -- Tôi buồn vui khóc cười với thế giới vô hình, ảo mộng mà tôi tự thêu dệt.

Hy vọng em kô khuây động thế giới của chị khi để lại dấu tay của mình...Được đọc ké...thích quá nên mỗi lần đọc xong, bỏ ra rồi cảm thấy hơi áy náy lại trở vào ngồi ngó ~ dòng chữ của chị...hôm nay quyết định trở vào tự thú và alô chị luôn.

Nghi Bình
11-04-2011, 03:04 AM
Hello Marriedchick -

NB không có sống trong thế giới đó 24 giờ mỗi ngày đâu MC ui ... Nếu MC không khuấy động thì NB cũng phải tự la lên để "tỉnh" lại, tuy nhiên có nguòi khuấy động sẽ dễ tỉnh hơn :) . NB cũng đã tò mò vô blog của MC đọc bài rồi ... thấy tấm hình "with mom" nữa, nhìn dễ thuong lắm ...

chúc MC có 1 ngày thứ Sáu vui nha :)

NB

Nghi Bình
11-07-2011, 04:35 AM
tuyết giữa mùa thu

bước trên lối mòn nhỏ hẹp, anh lại tới căn nhà ngày xưa thăm em . Căn nhà nằm yên lặng phía sau hai cánh cổng thật to . Anh không vào, chỉ đi qua lại giữa hai tượng đá ở cổng . Nơi này không còn anh cũng như không còn những ngày bão loạn . Em cũng rất vô hồn, rất cô đơn trong ấy . Mùa lại thay em ạ, từng chiếc lá đổi màu theo luật tự nhiên của tạo hóa . Anh từng cầm lá trên tay và không biết lá có thể tự chọn cho mình màu ưa thích trước khi rời cành hay không ??? Chỉ biết rằng chúng ta, cố gắng lắm cũng không chọn được một chia tay nhẹ nhàng, phải không em ...

đã lâu rồi không viết cho em, bỗng dưng đôi bàn tay lúng túng trong từng suy nghĩ ngượng ngùng em ạ . Nếu như em biết rằng anh đã tới dòng sông xưa để chỉ ngắm nhìn những chiếc lá muôn màu trôi trên ấy . Bắt đầu từ nguồn nào rồi cũng thế phải không em, tất cả đều trở về với hư vô, với khoảng lặng không cùng, cũng như em đã bay theo gió biển để cuối cùng nằm yên nơi khoảng không nào đó ...

- Nơi em có thể ngủ yên dù nắng, dù mưa, dù đêm, dù ngày, dù có anh hoặc không có anh ... chính là chỗ rất yên bình ...

em có còn nhớ điều em đã nói không ??? Anh mong em bình yên vì lòng anh không bình yên hay đúng hơn, anh mong em bình yên để chính mình nổi loạn ??? Lần cuối cùng nhìn thấy những sợi tóc ngang vai đã bị em cắt ngắn, anh nhủ thầm:

- Em ạ, cắt đi những sợi tóc ấy đâu có nghĩa là cắt được quá khứ của một lần yêu

bậc thềm ngày xưa chúng mình thường rủ rỉ bên nhau bây giờ chừng như xám mốc, quạnh hiu ... chẳng khác gì khung cảnh mùa thu trước mặt anh đầy ảm đạm, bạc màu, tàn tạ và lấm lem . Không biết bây giờ em có đổi thay chút nào chưa về quan niệm sống, về cách nhìn cuộc đời, và nhất là về tình yêu ??? Người ta thường dùng hai chữ "thăng trầm" đi chung bởi vì không có điều gì không thay đổi ... Anh thay đổi nhiều, già hơn, ác độc hơn và ... tự do hơn dù tình yêu trong anh vẫn đầy lãng mạn nhưng không hề tuyệt đối vì như em đã biết chính điều tuyệt đối mà em đòi hỏi đã mang em đi khỏi thế giới này . Cuộc đời vẫn tiếp diễn vì con người cứ mãi sinh sôi, trái đất cứ mãi xoay vòng và vầng trăng vẫn theo chu kỳ đi, đến . Chỉ có em ..., phải, chỉ có em không còn tồn tại ...

em ạ, đáng lẽ anh phải mừng vui vì gương mặt cao ngạo của em đã tắt lịm nụ cười, vì bờ môi cay độc của em đã thôi nguyền rủa ... Ừ, anh đã rất mừng vui như ngày nào anh xô được em vào vách đá đối diện với chính cổng rào này . Ừ, anh đã rất mừng vui để tự tay đóng lại một cánh cửa buồng tim . Và em, em vĩnh viễn không còn lối thoát ngoài sự tự hủy diệt ...

anh chua cay với cuộc đời vì những thăng trầm . Em chua cay với cuộc đời vì bao mất mát . Chưa bao giờ chúng mình đối diện nhau để nhận rằng cả hai đứa đều đã mất lòng tin . Định mệnh dẫn đường cho tình yêu và chúng ta dẫn đường đưa nhau vào oan nghiệt . Cánh cổng rào vẫn lặng yên giữa hai pho tượng già nua, cũ kỹ . Phía trong căn nhà là sự tịnh yên, không ai biết anh đang ở bên ngoài khung cửa dõi mắt vào mùa thu, khói thuốc của anh tan vào trong ấy và em lặng lờ như chiếc bóng gần, xa ... Bao giờ em chết hẳn như lòng anh mong muốn, hở em ???

những chiếc lá vẫn còn lơ lửng trên cây nhưng tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống em ạ . Anh xòe bàn tay có ngón tay vàng khói thuốc đón lấy bông tuyết đầu mùa để thấy lòng mình đang se lạnh, bâng khuâng ...

Nghi Bình

Nghi Bình
11-08-2011, 10:37 AM
chút nhớ

thế là qua được ba tuần lễ căng thẳng. Sáng nay hắn về. Cứ ngỡ khoảng trưa hay chiều mới "bị" hắn hỏi cung, không ngờ mới pha ly café chưa kịp nhâm nhi đã nghe hàng loạt câu hỏi … Cứ đà này, tương lai không biết sẽ ra sao … mà thôi, ngày mai cứ để ngày mai tính vậy …

mấy hôm rồi lại nhớ Biển, không biết anh chàng dạo này ra sao ??? Chẳng có cam kết gì nhưng ngoài cái hẹn mùa hè, tôi chả bao giờ có ý định tìm Biển vào những mùa khác. Có lẽ mùa Xuân thì hơi vội vì tôi không muốn làm người đến … sớm. Mùa thu, tôi không nỡ xa thành phố ngập muôn màu lá này. Có điều gì đó vừa đáng ghét nhưng lại vô cùng quyến rũ trong mùa thu, có lẽ là sự biến chuyển quá rõ ràng của thời tiết, thực vật và … tôi. Phải, cứ nhìn những sắc màu của lá, tôi lại thấy ngộp thở, buồn phiền nhưng tôi không khỏi buông tiếng trầm trồ vì nhan sắc rực rỡ của những ngày này trong năm. Đấng Tạo Hóa quả vô cùng thẫm mỹ vậy … Mùa đông, mỗi ngày chừng như dài hơn dù mặt trời cứ mãi rong chơi phía Nam hay ngủ muộn ở bến bờ ấm áp nào đó. Mùa đông, tôi thường vùi người vào công việc chỉ để từng ngày mau qua vì cả đến đêm tôi cũng bị những giấc mơ khuấy rối. Những giấc mơ có những người xa lạ, những nơi chốn chưa hề đặt chân tới … Mẹ thường bảo tôi cầu nguyện cho các linh hồn mồ côi. Như vậy chả lẽ tôi cứ thường nằm mơ thấy "ma" chăng ??? Có điều có nhiều câu chuyện trong mơ cũng ngộ nghĩnh, buổi sáng nhớ lại còn thấy bâng khuâng …

cứ thế, mùa nào có lý do ấy và lý do nào cũng chính đáng, nên Biển chẳng bao giờ giận hờn gì khi chỉ gặp tôi đúng một lần mỗi năm. Chúng tôi cứ thế cùng cười, cùng hát, cùng vui quên cả đất trời, quên cả cuộc đời. Những khi mõi mệt, tôi cứ nằm yên lắng nghe những câu chuyện của "cả năm qua" mà Biển đã "dành dụm" để chỉ "kể cho Nghi Bình nghe thôi …" Biển thường bảo với tôi như vậy …

dạo này tôi thích đi rong. Thích tẩn mẩn nhặt những những hạt bụi, hạt cát, hay hạt sỏi rồi mân mê, soi mói, kiếm tìm … Tôi cũng đã bất ngờ thấy cô bạn cũ đang ngắm ngày tàn nơi một công viên khá đẹp. Tôi giơ tay định vẫy chào nhưng tôi lại buông xuôi cánh tay xuống. Không biết vì tôi không muốn phá đi sự tịnh yên của bạn hay sự tịnh yên của chính tôi. Có điều tôi biết được, khi nào tôi muốn, tôi có thể nhìn thấy được cô bạn nơi công viên này vào lúc tàn tạ nhất của buổi chiều, của ngày … Cô bạn chừng như không vui và điều này khiến tôi càng ngại vì tôi không biết cách để xoa dịu nỗi buồn của người khác. Người đang buồn gặp tôi cũng giống như người đang buồn gặp phải … rượu, chỉ thấy "sầu thêm sầu" …

cho tới ngày đi thăm Biển, tôi còn rất nhiều ngày, tháng để ngấu nghiến công việc … Bây giờ không còn như ngày xưa, tôi không thích có sự đổi thay nhiều nữa nhưng tôi lại vốn không chịu nổi sự lập lại, nhàm chán. Nghe mâu thuẫn làm sao và vì mâu thuẫn như thế nên tâm chẳng bao giờ có thể tịnh yên được, đúng không ???

buổi sáng, chợt nhớ vài chuyện xưa, nhớ vài bài thơ xưa, bất chợt lắc đầu "đúng là … hoang tâm …". Buông tiếng thở dài …, một ngày mới lại bắt đầu ...

Nghi Bình – 11/8/11

Nghi Bình
11-16-2011, 11:43 AM
......

Nghi Bình
11-20-2011, 04:35 AM
.....

Nghi Bình
11-29-2011, 11:42 AM
.....

Nghi Bình
12-02-2011, 11:16 AM
.......

Nghi Bình
12-11-2011, 09:19 AM
.....

Nghi Bình
12-13-2011, 12:10 PM
kho^ng bie^'t sao kho^ng the^? ta^.p trung du` ha(`ng na(m to*'i nga`y na`y to^i dde^`u muo^'n vie^'t gi` dde^? ky? nie^.m ... tho^i thi` to^i ta(.ng to^i va`i do`ng ba^ng quo* va^.y ...

va^~n la` buo^?i sa'ng ta^'t ba^.t nhu*ng ho^m nay la.i tre^~ ho*n mo.i buo^?i sa'ng ... Tha`nh pho^' dda~ ti?nh ngu? tu*` khi na`o kho^ng bie^'t nhu*ng khi to^i ddi qua nhu*~ng con ddu*o*`ng sa^`m ua^'t, ba^.n bi.u giu*~a hai qua~ng xanh, ddo? cu?a dde`n ddu*o*`ng, to^i ca?m ddu*o*.c ca'i nhi`n ca?m tho^ng tu*` ddo^i ma('t pho^' dde^? ro^`i co' lu'c ba(n khoa(n to^i tu*. ho?i pho^' pha?i do~i theo bie^'t bao nhie^u con ngu*o*`i, bao nhie^u chuye^'n xe, bao nhie^u ca^u chuye^.n tre^n ddu*o*`ng tu*` nga`y no. to*'i nga`y kia, ca? bo^'n mu`a ..., kho^ng bie^'t buo^`n vui a'i o^' dda~ chie^'m he^'t bao nhie^u pha^`n linh ho^`n cu?a pho^' ro^`i, ho*? pho^' ??? Co`n to^i, nhi.p so^'ng na`y la`m sao to^i co' the^? bi. cuo^'n theo ha(`ng nga`y dde^? co' nhie^`u dde^m tu*. cuo^.n mi`nh trong tu*`ng ca^u ho?i cho ddo*`i, cho tho*`i gian va` cho to^i ...

to*` li.ch cu?a tha'ng cuo^'i cu`ng trong na(m la.i chua^?n bi. ro*i xuo^'ng cu~ng tha?n nhie^n nhu* khi mo*'i, dda^`y, nguye^n ve.n va` ddu*o*.c treo le^n ... Nhie^`u o^ li.ch ra?i dde^`u trong na(m co' nhu*~ng ghi chu' cu?a to^i . Ha^`u he^'t nhu*~ng ghi chu' ddo' la` dde^? nha('c nho*? cho nhu*~ng ddie^`u pha?i la`m, pha?i nho*' ... Chi? co' mo^.t o^ la`m to^i vui vi` nga`y ddo' nha('c nho*? to^i dde^'n nhu*~ng chu*~ dda.i loa.i nhu* "nguye^n thuy?", "so* khai", "mo*'i" ... Ga^`n dda^y to^i thu*o*`ng co' suy nghi~ ve^` "kie^'p sau" (ne^'u nhu* co' kie^'p sau ...) hay to^i ro^`i se~ ve^` dda^u sau khi tha^n xa'c dda~ ngu? say gia^'c mie^n vie^~n ... Buo^?i sa'ng ho^m tru*o*'c, khi tro*`i kho^ng qua' la.nh, to^i tha^'y mo^.t dda`n chim ddo^ng ddu'c bay lu*o*.n tre^n nhu*~ng cho^~ co' nhie^`u da^y ddie^.n , chu'ng bay tha`nh dda`n ne^n mo^~i khi lu*o*.n quanh, to^i tha^'y ddu*o*.c mo^.t khoa?nh kha('c ma`u sa('c thay ddo^?i tu*` ba^`y chim a^'y (va` mo^.t thoa'ng suy tu* trong to^i ...). Kho^ng bie^'t sao chu'ng va^~n chu*a chi.u bay ve^` phi'a Nam ??? Co' pha?i chu'ng cu~ng co' ba?n ti'nh lu*u luye^'n no*i dda~ tra?i qua ky? nie^.m, dda~ hu*o*?ng nguye^n tro.n nhu*~ng mu`a vui va` a^'m a'p cha(ng ??? Cu~ng nhu* loa`i ngu*o*`i, la`m sao co' the^? bo? ddu*o*.c the^' gio*'i na`y cho du` tu*`ng nga`y dde^`u ba^.n bi.u, ta^'t ba^.t va` tre^~ tra`ng ...

to^i ba('t dda^`u lu*o*`i suy nghi~ tu*` nhu*~ng na(m ga^`n dda^y . Tha^'y na('ng kho^ng co`n vui nhie^`u, tha^'y mu*a kho^ng co`n buo^`n nhie^`u va` tha^'y ngu*o*`i kho^ng co`n bi. ddo^.ng ta^m nu*~a ... (muo^'n cu*o*`i to ...) . "Ngu*o*`i" co' nhie^`u "ngu*o*`i", to^i tu*. xe't nghie^.m to^i nhie^`u la^`n va` cu~ng tu*. khen to^i nhie^`u la^`n ... Ngu*o*`i kho^ng bie^'t to^i dde^? la.i ca'i nhu'n vai ba^'t ca^`n, ca'i nhi'u ma`y kho^ng cha^'p thua^.n, ca'i nu. cu*o*`i nhe^'ch mo^i ..., pha?i kho^ng ??? Tho^i, cu~ng cha(?ng ne^n bie^'t, ddie^`u phu` du na`o ro^`i cu~ng qua ddi ...

va`, ca?m o*n ca^u chu'c ha(`ng na(m cu?a "ngu*o*`i kha'c" ... DDa~ nhie^`u na(m qua ro^`i, sao "ngu*o*`i kha'c" a^'y va^~n chu*a que^n, va^~n dde^? la.i cu`ng mo^.t do`ng chu*~, dde^? to^i kho^ng kho?i ba^ng khua^ng, ta.m que^n co~i ta ba`, no*? mo^.t nu. cu*o*`i mong manh nhu* na('ng mu`a ddo^ng ...

Nghi Bình
12-17-2011, 03:58 AM
.....

Nghi Bình
01-20-2012, 12:49 PM
......

Nhã Uyên
01-26-2012, 05:31 AM
Cung chúc tân xuân, chị Nghi Bình.

Từ hôm đọc qua “tôi chỉ là đàn bà”, NU luôn nghĩ về chị và hi vọng tình trạng sức khỏe của chị Nghi Bình trong "tclđb" là cấu trúc của một đoạn văn, một truyện ngắn, trong tùy bút, và người viết, chị Nghi Bình, khỏe mạnh. Uyên rất mong thế và mến chúc chị Nghi Bình và gia đình năm Nhâm Thìn mọi điều như ý.

Nghi Bình
01-26-2012, 09:33 AM
Cung chúc tân xuân, Nhã Uyên ...

trước hết, NB cảm ơn NU đã nghĩ đến NB và tình trạng sức khỏe của NB. NU à, NB thường dùng nhữmg gì nhìn thấy trong cuộc sống, bỏ thêm "gia vị" và những suy nghĩ lông bông theo ý của NB để viết thành đoản khúc hay truyện ngắn, do đó hầu hết nội dung bài viết của NB đều là hư cấu đến 98%. Xin lỗi nếu NB có làm NU lo nghĩ . NB nhớ lần đầu post truyện trong 1 diễn đàn, NB viết về 1 cô có người yêu cũ chết và cô ly dị chồng . Về sau NB quen bạn trên diễn đàn, họ đều hỏi NB về người yêu đã chết và cứ tuỏng NB còn "độc thân" vì ly dị .

cảm ơn NU đã có lòng nghĩ tới NB nha ... Thật ra NB cũng có những đoản khúc thật viết về con bé của NB, những mẩu kỷ niệm của cháu với bạn bè, trường học hay của cháu với bố mẹ, nhưng NB ít khi post những bài này :)

Nhã Uyên
01-27-2012, 10:54 AM
Thật ra NB cũng có những đoản khúc thật viết về con bé của NB, những mẩu kỷ niệm của cháu với bạn bè, trường học hay của cháu với bố mẹ, nhưng NB ít khi post những bài này :)

Vậy, Uyên sẽ đón đọc một trong những bài ấy.:-)

Nghi Bình
01-30-2012, 04:47 AM
......

Nhã Uyên
02-03-2012, 05:51 AM
Cám ơn Nghi Bình. Thích.
Hi vọng NB sẽ post thêm. :-)

Ngô Đồng
02-09-2012, 07:37 AM
Tuyệt ! NB
(Cám ơn bạn cho phép đọc!)

Nghi Bình
02-09-2012, 10:03 AM
Cám ơn NU và chị NĐ - NB rất "mê" con gái của mình :) NB có thể nói hằng giờ về con gái nếu có ai chịu khó nghe :) vì thế những đoản khúc viết cho con bé cũng nhiều nhưng vì "riêng tư" quá nên NB ít khi đăng lên .

k h ó i
02-09-2012, 10:22 AM
http://4.bp.blogspot.com/_XYAeg0GR-t8/S8d0N-970aI/AAAAAAAAAQA/Lt70gwgFTRs/s1600/roses_are_red_1_-_ww_denslow_-_project_gutenberg_etext_18546.jpg



Hỏi nhỏ Nghi Bình, ha.
Trong nhật ký ngày xưa của "con bé", có chép bài thơ này tặng mẹ không?

Nghi Bình
02-09-2012, 11:17 AM
khói thấy không, kỷ niệm như dòng sông để tìm về soi mặt vì kỷ niệm không lập lại nên mình không sợ bị "tắm" trong đó lần nữa . Tuy nhiên, nếu là kỷ niệm đẹp, NB không ngại 1 lần lập lại ...

k h ó i
02-10-2012, 09:56 AM
khói thấy không, kỷ niệm như dòng sông để tìm về soi mặt vì kỷ niệm không lập lại nên mình không sợ bị "tắm" trong đó lần nữa . Tuy nhiên, nếu là kỷ niệm đẹp, NB không ngại 1 lần lập lại ...

Có lẽ vì Nghi Bình thích soi gương kỷ niệm như thế, nên độc giả mới có những bài thơ đẹp, những câu chuyện hay để đọc đó.
NB tiếp tục, nghen.
Khói chỉ ghé ngang, khều nhẹ làm quen tí thôi.