PDA

View Full Version : Lỗi Hẹn



Nguyenthitehat
11-22-2011, 08:47 AM
Lỗi Hẹn!





- Em gặp nó chưa ?

Vứt cái bóp trên bàn, tôi bực mình quay lại:
- Thiệt đúng là bố nào con nấy

- Ơ hay! Cái gì mà bố nào con nấy ? Tự dưng nói bố nào con nấy là nghĩa làm sao? Bộ ngoài trời nắng quá rồi tá hỏa phải không? Có cần uống nước lạnh anh lấy cho?

- Không phải sao? Thật không hổ là con gái anh .

Nhà tôi ra vẻ ngạc nhiên:
- Em nói ai vậy ?

- Thì con gái anh chứ ai vào đây.

Nhà tôi thở ra:
- À, thì ra em nói con Kim, vậy mà anh lại cứ ngỡ em nói đứa nào . Em làm như nó không phải là con em không bằng . Mà chuyện gì khiến em nhăn nhăn, nhó nhó như khỉ ăn ớt vậy ? Chỉ hỏi có gặp nó không mà cũng gây.

Buông người xuống ghế, tôi hậm hực:
- Gây gì ? Thật đúng là con với cái ... không hiểu sao em đẻ nó ra mà nó lại chẳng giống em, chỉ giống anh thôi ...

- Ô hay, con anh không giống anh thì giống ai? Bộ em muốn nó giống hàng xóm hả ?

Tôi trợn mắt quay sang nhà tôi:
- Anh ăn nói vô duyên, đùa vậy mà cũng đùa cho được .

Nhà tôi cười phân bua:
- Vậy chứ em nhìn thế nào mà nói nó giống anh? Môi miệng đó không giống em là gì ?

- Em đâu có nói cái đó? Em nói cái tính của nó kìa, giống anh nói dối như cuội, như cá trê chui ống, không cần đếm xỉa đến cảm nghĩ của người khác ... thật đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh .

- Rõ khổ, lại đưa cái văn chương của em vào để xỉ vả chồng con, nó làm gì nên tội mà em xỉ vả kỹ thế ? Không những xỉ vả con mà còn xỉ vả cả bố nữa . Mà anh đã hứa xạo với em bao giờ? Anh có 3 đầu 6 tay cũng chẳng dám qua mặt em, chứ đừng nói là hứa xạo, đúng là oan cho anh, đừng có giận cá chém thớt...

Tôi bỉu môi mỉa mai:
- Phải rồi, anh có nói dối hay không thì chỉ có trời mới biết . Anh cứ tưởng anh qua mặt được em hả ? Còn lâu, em không thèm nói, chứ không phải là em không biết, anh đừng có ngồi đó mà kêu oan, cái oan của anh kiểu Thị Mầu thì có . Em từng này tuổi đầu mà còn bị bố con anh lừa lên, lừa xuống . Người gì mà chẳng có uy tín, hứng là hứa lấy hứa để, hứa xong là quên ngay, có nói thì lại ngụy biện, lúc nào cũng chống chế . Anh với nó chỉ giỏi cái tài là bắt nạt em thôi, người ngoài cứ tưởng em sướng lắm, chứ đâu có ngờ em phải ngậm đắng nuốt cay, khổ vì chồng, vì con như vậy ? Số em đúng là số con ở của bố con anh .

Nhà tôi bật cười:
- Trời, em "mo-ran" bố con anh kỹ quá, con ở mà được như em là phước 3 đời, lúc nào cũng lên mặt với ông chủ, con ở mà dám cạnh khóe ông chủ đủ điều, chỉ có con ở như em mới dám làm điều đó thôi .

Tiện tay đang ôm cái gối, tôi ném về phía nhà tôi kêu lên:
- Anh muốn chọc cho em điên phải không ? Người ta đang bực mình mà còn cứ đùa, lúc nào cũng đùa, lúc nào cũng cợt nhả, chẳng đứng đắn tí nào . Em nói thật, chỉ một mình anh đã làm khổ em, bây giờ lại thêm con bé, anh đúng là làm gương xấu cho con, bắt chước cái tốt không chịu bắt chước, chỉ bắt chước cái tính xấu của anh thôi, đâu phải chỉ lần này, anh với nó hứa 10 lần, chỉ tin được một, từng này tuổi đầu mà vẫn còn để bố con anh qua mặt ... anh thấy thằng con em không ?

Nhà tôi đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, ngồi bật dậy:
-Thằng nào ? Em nói thằng nào con em? Nó ở đâu ? Em có con riêng hồi nào ?

Biết nhà tôi đùa dai, tôi bực mình hét lên:
- Anh, em đang tức mà anh còn đùa mãi . Bộ anh không thấy thằng Vũ hả ?

Nhà tôi làm bộ thở phào, ngồi dựa lại vào ghế, cười:
- À, thì ra em nói thằng Vũ, vậy sao không nói hẳn là thằng Vũ mà lại còn cứ "thằng con em" làm anh toát cả mồ hôi, tưởng đâu em có con riêng mà anh không biết ...

- Anh tưởng anh đùa như vậy là em cười được sao? Anh đúng là vô duyên có bằng cấp, người ta nói chuyện đứng đắn mà cứ cợt nhả, anh nói chuyện đàng hoàng được không ?

- Thì anh nói chuyện đàng hoàng đó chứ, tại em văn chương quá, nói không rõ ý làm anh giật mình, nhưng không có anh, em đẻ nó được sao? Cái gì tốt cũng vơ vào mình, cái nào xấu thì quẳng cho người ta .

Lườm nhà tôi một cái thật dài rồi nói:
- Anh thấy thằng Vũ không ? Nó giông em, hẹn hay hứa với ai đều giữ lời, mỗi lần nó hẹn với mẹ mà không đến được, hay đến trễ, bao giờ cũng gọi điện thoại xin lỗi, chứ đâu có như anh với con gái cưng của anh, lỗi hẹn là cứ lơ làm như không có chuyện gì, như không biết ai nóng lòng chờ đợi ... hôm nay em làm ơn cho nó, vậy mà nó đành lòng bắt em đứng phơi mặt ở shopping cả tiếng đồng hồ mới thấy nó đến, đã vậy còn biện hộ, tại, bởi, vì này nọ, anh thấy có tức không ?

- Tức gì ? Nó tạo cơ hội cho em đi shopping, khỏi phải áy náy mà con than với thở cái gì ? Phải nói nó làm ơn cho em thì mới đúng, đã không cám ơn nó mà còn trách với móc, xỉ vả lây sang cả bố, em đúng là nắng không ưa, mưa không chịu, rõ khó tính.

Tôi cáu kỉnh ngắt:
- Khó tính gì ? Anh chỉ được nhiều chuyện, người ta đang bực mình mà cứ vớ va, vớ vẩn ... em thề từ nay về sau sẽ không để bố con anh lợi dụng nữa . Anh giỏi anh lo cho tụi nó đi, anh nhớ đừng à ơi với em nữa . Tôi kể lể tiếp:

-Anh biết không ? Đi ăn với anh, hay đi shopping với anh, cái gì nó cũng đòi trả tiền, còn đi với em, nó tưởng em là chủ nhà bank nên cái gì cũng mẹ ...

Nhà tôi châm biếm:
- Chứ không phải nó đòi trả, em ra vẻ quân tử tàu dành trả hay sao ? Bây giờ còn phân bì nỗi gì ?

- Em đâu có phân bì, em chỉ nói cho anh biết vậy thôi, bởi thế mới nói em ngu, mỗi lần mời mẹ đi ăn, ăn xong, thấy nó móc ví trả tiền, em chỉ nói "để mẹ trả cho", thế là nó buông ngay một câu ngon lành "Kim cám ơn mẹ" , xong rồi bỏ tiền lại vào ví chứ nó đâu có dành trả như đi với anh . Bố con anh chỉ biết lợi dụng em ...

Nhà tôi cười hỷ hả:
- Con bé đúng là biết chuyện, biết bố không có tiền nên mới dành trả, chuyện có thế mà em cũng không hiểu .

Tôi rưng rưng nước mắt kể lể:
- Hai đứa làm cái gì không phải, anh chớ hề la mắng, anh tránh né, anh không dám nói, anh sợ tụi nó giận nên việc gì anh cũng thì thọt với em ..."em nói với thằng vũ", "em nói với con Kim ..." cứ hết em nói với đứa này, em nói với đứa kia để 2 đứa nó nghĩ em khó tính, em là mẹ không biết thông cảm cho con cái, em là "bad cop", còn anh là "good cop" mà . Nhiều lúc em tức em vô cùng, đã biết anh như vậy mà cứ để anh lợi dụng .

Nhà tôi nhẹ nhàng nói vuốt:
- Em nói quá đáng, anh nghĩ dù sao em cũng khéo nói hơn anh ...

Tôi nghẹn ngào:
- Thôi đi, đừng nịnh, anh ác lắm, anh cố tình chia rẽ mẹ con em ... tụi nó đâu có biết là những lúc đi chơi về muộn, bất kể trời mưa, trời bão, tuyết, chỉ có em là đứng ngồi không yên, mất ăn, mất ngủ, chạy ra chạy vào, chỉ có anh là bình tâm như vại, ăn no, ngủ kỹ, chẳng lo lắng tí gì ... à quên, em đã hứa với mình cả trăm lần là từ nay về sau sẽ để anh lo cho nó, vậy mà mới hôm qua, em lại ngu, mới nghe nó gọi điện thoại hỏi:
- " Mẹ có thể đóng tiền sách cho Kim được không ?"
Thế là vội vàng nghỉ làm phóng xe đi đóng tiền sách cho con, đã vậy còn đi lộn trường nữa, kiếm nó cả tiếng đồng hồ, mãi sau mới biết nó chờ ở trường khác ...làm em mất hết cả một buổi sáng làm việc của em.

- Ai bảo xớn xác, nhanh nhảu đoảng, tại sao không hỏi rõ trước khi đi ? Lúc nào anh cũng thấy em trách cứ than phiền đủ chuyện .

Tôi phân bua:
- Đâu phải lỗi tại em, tại nó chứ, nó nhờ thì cũng phải nói rõ cho mẹ biết nó ghi tên học ở trường nào chứ, anh còn binh nó nữa ... nó thấy em tối tăm mặt mũi như vậy nên ngọt ngào:
- "Kim cám ơn mẹ đã trả tiền sách cho Kim, Kim biết mẹ thích đọc sách, mẹ có muốn Kim đi với mẹ đến tiệm sách ở North May không? Ở đó có nhiều sách lắm, tha hồ cho mẹ chọn ..."
Con gái anh ngoan hết biết, nói ngọt như đường, bởi thế ai cũng khen con gái em ngoan, con gái em đẹp, có ai biết đâu là nó bắt chước bố quay mẹ như dế, số em đúng là số mắc nợ bố con anh, đúng là số nợ nần ...

- Thế với ai em mới không nợ ?

Bực mình, tôi đứng lên, không quên ném trả một câu:
- Vô duyên, không thèm nói với anh nữa ... Năm hết tết đến, bố con anh liệu mà ăn ở cho đàng hoàng, bớt làm khổ em đi ....


Nguyễn Thị Tê Hát

ndangson
12-07-2011, 07:19 AM
.....

ndangson
12-07-2011, 09:38 AM
.....