-
Thất ngôn loạn ngữ
UỐNG RƯỢU
Em uống rượu
Em say đời
Chẳng nói nên lời
Em ngây ngất
Dòng đời quên em
Dòng đời hối hận
Em quên dòng đời
Em vướng bận riêng em
Chén quỳnh hương, người ta tìm bạn hiền
Chén tương giao, người ta cùng bằng hữu
Em uống một mình, quên dòng đời tức tửi
Đế một mình, em được nếm vị say
Ngày lại ngày
Lấy rượu làm bạn,
Lấy thơ làm mồi
Em lấy tôi... làm người xa lạ
Tôi nhìn em buốt giá...
...khẽ cười...chén rượu kia chắc sẽ trọn tình./.
TT021012
-
SAY
Anh uống rượu, tới quên đời khôn dại
Chén rượu trong, như tinh khiết hồn mình
Nghĩ suy trong, như ánh nắng bình mình
Chút bụi trần, để chìm trong men lạ
Em biết không, dòng đời đầy buốt giá
Trong men say, tìm lại chút ấm lòng
Đời vẫn đục, đâu như chén rượu trong
Người ganh đua, biết ai say ai tỉnh
Em biết không, trong cơn say người ta không vờ vĩnh
Thật mình hơn, và thật với đời hơn
Câu chữ nói ra chẳng uống lưỡi một lần
Hành động ngang tàn, đâu lướt qua ý chí
Chẳng biết người say, hay mượn men vờ túy
Anh đây say, chỉ để tỉnh giấc đời
Để khỏi bị lừa bởi ánh mắt hợt hời
Trái đất tròn và quay trong vũ trụ
Em hãy thử... thử một lần rượu đủ
Em sẽ say...và sẽ tỉnh cuộc đời./.
TT051012
-
TA SẼ BỎ LÀM THƠ
Ta sẽ bỏ làm thơ em ơi
Ta hôm nay, lang thang tìm ngày thực
Em chẳng thích, những ngôn từ thao thức
Em ghét thơ
Ta sẽ bỏ mộng mơ em ơi
Ta hôm qua, nhìn đất trời mọng nắng
Nhìn hạt mưa xa xăm con đường vắng
Quên nhìn mình, trong trống vắng cô đơn
Ta không gieo hồn, vào ngọn cỏ xanh mơn
Ta không gieo lòng, vào nụ cười xao xuyến
Ta sẽ bỏ những ngày xưa quyến luyến
Nhìn thẳng vào đời
Nắng và mưa, lại là chuyện của trời
Em không thiên thần, mà trở thành con gái
Nụ cười duyên, không xua ngày thực tại
Ta thật thà, đến chẳng thể thật hơn
Nghĩ suy trống trơn, lời thơ vô tội./.
TT131112
-
NIỀM VUI NHO NHỎ
Em cười ruồi, mùa thu đó tương tư
Trời gửi đất, vạn phong thư màu lá
Em thờ ơ những băng giá cuối cùng
Gom một bài thơ suông
Người làm ngơ, chuyện tình thơ thi sĩ
Dòng đời còn, mãi tự kỷ với nhau
Mưa thu giăng, ngập cả nỗi sầu
Ta lần đau cuối
Ừ đông qua, mùa thu vàng tiếc nuối
Cây trọi trơ, những nỗi nhớ loanh quanh
Tìm đâu hoài, ngày suy nghĩ còn xanh
Anh giăng thơ trắng
Chợt sáng nay, nơi góc vườn yên ắng
Nhành mai vàng khẽ vội sớm xuân
Ta khẽ cười, lau chút lệ còn rưng
Niềm vui nhỏ nhỏ
TT141112
-
THƠ...
Có những thứ không làm thành nỗi nhớ
Mà thế thôi, cữ lỡ dỡ lại vui
Thêm một mùa, đông tới lại lui
Thêm những ngày, hết bùi lại đắng
Có những hôm, ta tự tình đêm vắng
Có những ngày, ta say cả tiếng thơ
Có nhưng lúc, ta thì thào vu vơ
Tên người xa lạ
Mùa đông qua, ta nhớ mùa thu lá
Nhớ mùa hè, sỏi đá con đường xưa
Nhớ nụ cười ai, những buổi sớm trưa
Và ta nhớ, cả ta ngày ấy
Chai rượu trong, uống xong còn cáy
Tình vẫn vậy, để đấy làm thơ
Người đi tìm một chốn mộng mơ
Ta lại về, ngu ngơ...ta xỉn./.
TT041212
-
Thanh Son
MÙA ĐÔNG LẠNH
Mùa đông lạnh không phải vì đông lạnh
Bởi em buồn, hiu quạnh cả mùa đông
Gió không đến, nhưng bão nổi trong lòng
Và cơn mưa, chỉ giăng trên khóe mắt
Mùa đông không lạnh, nhưng hồn người giá rét
Buốt thấu tim và đông cứng tâm hồn
Cười nghiệt ngã trong cơn nắng ghét
Chắc nắng vô tình, hiu hắt quá làm chi
Mùa đông nắng, và lòng người nghĩ suy
Lòng người lạnh, ai vu vơ có biết
Câu thơ, ngày lại ngày tha thiết
Tìm miền đất mơ
Mùa đông lạnh, buốt giá cả bài thơ../.
TT171212
-
DUYÊN
Anh là nhà thơ của biển
Nhưng anh lỡ yêu bầu trời
Nên trọn đời
Ngắm trời đáy biển
Em là nàng tiên ở trong tranh
Em lỡ yêu hoa, nhưng ghét lá màu xanh
Nên trọn đời
Nhìn hoa khô trên giấy
Anh gặp em vào ngày mây mù giăng, biển từng cơn sóng dậy
Để bầu trời anh chẳng được vẹn nguyên
Em gặp anh vào ngày cành hoa héo, chiếc lá úa nằm yên
Em quẳng chiếc lá, đi tìm bông hoa mới
Đôi mình cùng mong những điều vời vợi
Và phút vô tình đã gặp gỡ được nhau
Anh thấy em bên bông hoa úa màu
Em thấy anh, giữa khung trời lạc lõng
Mùa đông, thấy hai người lạnh lắm
Kéo hai người, để được gần nhau hơn
Em nhặt lại chiếc lá dỗi hờn
Và gắn thêm nụ cười tươi như hoa, tinh khiết
Anh lặng lẽ nhìn trời mãi miết
Và tập tin mình, đang sống giữa nhân gian./.
TT310113
-
CHỬI TẤT NIÊN
Còn ít ngày, tranh thủ chửi trước xuân
Để kẻo năm qua hụt cái mừng
Chửi thiên hạ, chửi người dưng, chửi hết
Chửi cho những be bết thời qua
Chửi thẳng mặt cái bọn điêu ngoa
Dối trời, dối người, mượn ngày xuân tăng giá
Chửi ông chửi cha mấy thằng làm giả
Có khi, chúng cũng giả người
Chửi cả họ, cả hàng những đứa lười
Không làm, chỉ chơi rồi đi cướp
Chửi những thằng quan tham xơ xác mướp
Pháp luật mà dám coi thường
Chửi những thằng đua xe ngoài đường
Chửi những tên cướp ngày trong áo lính
Chửi những kẻ tí tuổi đầu liều lĩnh
Xem mạng người như rác như rơm
Chửi tùm lum, chửi hết trơn
Chửi cho sướng cái mồm, để năm mới biết đâu bây tốt hơn
Đất nước yên bình nhờ bọn nó
Năm mới về đừng có nhơn nhơn./.
TT080213 (28 Tháng Cháp Nhâm Thìn)
-
Có thê
CÓ THÊ
Có thể ngày mai nắng không về đây nữa
Nên ta ôm buồn, một nửa riêng ta
Có thể ngày mai, gió theo lá đi xa
Nên cây xơ xác, nhìn ban mai rớm lệ
Chiều không mưa, ta giăng thơ nghe hồn người kể lễ
Chén rượu buồn, một đối một, nhân gian
Ta không dám ngang tàng
Nhưng ta biết, khi ta say, cũng là lúc lòng ta tỉnh
Đừng hoài vờ vĩnh, lừa một kiếp nhân
Có thể rằng, nắng không cần
Có thể rằng, lá buồn vui với gió
Còn ta đứng đó, một mình ...có thể là ta./.
TT130313
-
CƯỜI LÊN EM NHÉ
Cười lên nhé, nụ cười em bé nhỏ
Chút hồng tươi, ai thẻ thỏ cùng ai
Nỗi buồn thu, đã theo lá thu phai
Miền đông lạnh, đã thành miền ký ức
Lá hoa khoe, muôn sắc màu rạo rực
Con tim người, bớt buồn bực đi thôi
Phượng hồng, chúm chím nụ trên môi
Đợi chiếc giỏ xe, chở mối tình thi sĩ
Con nai vàng đã đi tìm tri kỷ
Bước chân hiên ngang, chẳng sợ nát lá vàng
Và em ơi, tỉnh khỏi giấc mơ màng
Bước chân vô tư, đừng vướng đời trong mắt
Ngọn đèn khuya trong đêm đông leo lắt
Cháy hết mình, đã vội tắt trước xuân
Nỗi buồn kia hãy để thành người dưng
Em hôm nay là của ngày nắng mới
Biết rằng anh luôn bên bờ bến đợi...
...để cùng em bước chân hết cuộc phàm./.
TK100413