Chuyện Cuối Năm
Cứ vào dịp cuối năm , anh chị em nhà chúng tôi thường có một ngày riêng rẽ để cùng nhau chuyện trò nhắc lại với nhau những kỷ niệm xa xưa . Chúng tôi gọi đó là "Ngày Anh Chị Em " . Ý nghĩa cho ngày đặc biệt khi đến họp mặt thì chỉ đi một mình nhớ không dắc thêm bầu đoàn thê tử hay đức lang quân theo bên lưng . Nhìn ra thì anh chị em nhà chúng tôi có vẻ hơi bị ích kỷ đối với những "người dưng khác họ " quá . Nhưng thôi xin nàng dâu hay chú rễ hãy thông cảm dùm cho anh em nhà chúng tôi nhé , bởi có những kỷ niệm chỉ có anh chị em như thủ túc mới hiểu để gìn giử những điều bí mật, ái chà mà những điều đó không nên để cho vợ hay chồng của ai đó biết thêm chi cho gây ra cái chuyện " hờn anh giận em " rồi cơm không lành canh không ngọt hen , bởi chuyện đã qua xưa lắc xưa lơ , mèng ơi chuyện hôm qua cũng đã đi vào quá khứ , mà quá khứ thì coi như đã kết thúc rồi còn gì nữa đây mà rầy mà rà . Nghe ra có vẻ hồi hộp ghê, nhưng thực ra chúng tôi chỉ ngồi bên nhau đùa giởn nhắc lại biết bao chuyện vui buồn trong cuộc sống và nhất là những chuyện trước khi lập gia đình bị ai mà không có những đoạn tình sử để mang theo , ai mà chẳng có mảnh tình vắt vai đó mà .
Hôm đó tôi đặc biệt chú ý tới người em trai út nay đã có vợ và 3 đứa con còn nhỏ vẫn còn học dưới tiểu học . Nhìn thấy thương quá vì từ ngày lập gia đình yêu vợ thương con đến không nghĩ gì tới bản thân , chỉ biết làm thân trâu cày miệt mài , nói thật nhiều khi bất ngờ gặp em đâu đó trong thành phố ,tôi đã phải quay mặt để che giấu sự buồn bã vì thấy cậu em dạo này sao mà ốm quá , nhưng tôi cũng tế nhị không hỏi về hoàn cảnh sống của em vì biết em không muốn ai đi sâu vào gia đình của mình .
Chúng tôi ngồi chung quanh trên một bàn ăn đầy món ăn cho ngày tết , nhìn cậu em cười thật tươi , phải nói nụ cười của em ngày xưa tới bây giờ mới thấy trở lại . Rồi tôi chợt nhớ tới nét mặt thằng em trai ngày nào thơ ngây chạy về nhà mếu máo trong những ngày đoàn quân dép râu nón tai bèo tiến về Sài Gòn với nguồn tin thật khủng khiếp mà em nghe được là những người của miền Nam sẽ bị mang đi "tẩy não " . Mặt em tái xanh và hành động "tẩy não " theo sự suy diễn em thì chẳng khác gì trong những cuốn phim em coi khi người dân Do Thái bị bọn Đức Quốc Xã đưa vô lò hơi ngạt để giết chết hàng loạt .
Tội nghiệp cho tuổi thơ của em tôi lại rơi vào giai đoạn bi thương của đất nước một cảnh đổi đời thật ngoạn mục chưa từng thấy trong lịch sử vì những người đói rét lại đi giải phóng cho những người đang cơm no áo ấm , đang được sống yên vui trên mảnh đất miền Nam trù phú gạo trắng trăng thanh . Lúc bấy giờ cảnh nhà sa sút , đói cơm ăn để mà sống qua ngày , lại còn tinh thần bị giao động không yên . Rồi lúc tới tuổi em bị bắt đi nghĩa vụ theo chế độ mới , vì em là đứa con trai Út trong gia đình được mạ tôi thương nhất , nên chúng tôi phải tìm đủ mọi cách để bảo vệ cho em với bằng mọi giá đưa em đi ra khỏi đất nước .
Trong một chuyến vượt biên bị bể kế hoạch , cũng vô cùng may mắn em thoát khỏi sự theo dõi của công an địa phương bằng cách nhảy xuống đầm lầy trong lúc chiếc ghe chở đám người vượt biên đang sà vào đám lau sậy để tìm đường trốn thoát khi bị bọn công an đã phát hiện . Đám người bị bắt lần đó gần như hết chiếc ghe nhỏ , chỉ có hai tài công và em được trốn thoát vì trong lúc em ra bên ngoài để phụ cho họ tát mấy vũng nước đang bị đọng trên ghe . Em tôi phải trốn chui trốn nhủi chịu đói khát lạnh lẽo núp trong đám lau sậy hết một đêm . Có lẽ nhờ phước đức của ông bà tổ tiên đức độ quá dày nên em đã được một người dân quê nhìn thấy , lén lút đưa em về nhà che chở bảo bộc hơn nửa tháng trời với họ .Em còn quá nhỏ nên sống ở nơi nào em cũng không biết, nghe em kể vị ân nhân bảo là đừng ra ngoài sợ tai vách mạch rừng thì sẽ liên lụy tới ông có thể ông sẽ bị bắt giam về tội chứa người “ phản động “ , rồi khi thấy sóng yên gió lặng vị ân nhân đó mới chèo đò đưa em ra bến đậu, cho em cái bánh tét cầm ăn trên đường chứ họ nghèo quá cũng không có tiền để cho em đón xe mà về nhà , em lang thang cuốc bộ từ sáng sơm tinh mơ , đi tới đâu hỏi người ta chỉ đường tới đó mãi cho tới sập tối mới trở về tới nhà .
Trong nửa tháng trời em mất tích vì quá lo lắng cho em mạ tôi giống như thân cây chuối bị đốn ngang thân gãy gập xuống mang tâm bệnh trầm trọng, không đủ sức húp muổng cháo cứ nằm thoi thóp trên gường ,còn phần anh chị em chúng tôi thì đứng ngồi không yên làm cho không khí trong gia đình thật thảm não. Cũng may em về thật đúng lúc , chỉ mới vừa nhìn thấy em là mạ tôi tươi tỉnh trở lại ngay như được uống phải viên thuốc hồi sinh .
Em đã về được nhà nhưng phải bị dưới sự khám xét gắt gao của công an phường , rồi thêm sự chỉ điểm của cái thứ cuốn theo chiều gió sát bên hong nhà , em tôi lại một lần nữa sống trong sự phập phòng lo sợ vì không muốn đi thi hành nghĩa vụ quân sự mà họ đã điểm đúng tên em trong danh sách . Chỉ là một thanh niên trốn nghĩa vụ thôi mà họ lại biến em tôi giống như một kẻ tội phạm cướp của giết người không bằng , ngày nào họ cũng ghé tới nhà hăm he hù dọa đến nỗi mạ tôi phải nói :_ để tui ký giấy đi thay cho con tui cho rồi .Người công an phường trợn mắt nhìn mạ tui rồi quát to :_ bà đùa với tôi đấy à ? Miệng cười khẩy nói tiếp _ bà làm được cái quái rì ? Mạ tui dõng dạc nói : _ tui sẽ xung phong nấu ăn , mà tui hỏi anh này, ủa sao nói hòa bình rồi lại còn bắt con tui đi nghĩa vụ là sao ? đã nói hết chiến tranh rồi mà ?
Nghe mạ tui cứ cà tửng hỏi hết chuyện này, qua chuyện kia chuyện nọ làm cho người nghe cũng bị đau đầu nên họ bực bội đứng lên bỏ đi sau khi phóng cho gia đình tôi một cái nhìn đầy sự hăm dọa . Họ vừa ra khỏi cửa thì cả nhà đưa mắt nhìn theo bụm miệng cười ha hả về những câu hỏi cắc cớ của mạ làm họ tắt ngòi súng đạn ú ớ khi phải trả lời .Thời gian trôi qua họ tới hoài cũng mỏi chân nên thằng em Út của tôi được thư thả cho tới ngày gia đình có giấy tờ được đoàn tụ với người anh đi du học trước năm 75 tại Mỹ Quốc .
Ôi thôi hết người này kể rồi qua người khác kể , anh chị em ruột thịt nói chuyện với nhau không cần phải che đậy về những sự thất bại trong trường đời , trong chuyện tình cảm bị ruồng rẫy thiệt là vô cùng thoải mái . Cuối cùng trước khi ra về tôi cứ mang theo nụ cười không che giấu nỗi trên gương mặt thật tươi như hoa nở mùa xuân vì cậu em nói về tôi :
_ chị à nếu cho em trở về quá khứ em sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng chị là một người rất đẹp , chị đừng nói cho ba đứa con gái của chị nghe nhé , em nói thật không đứa nào đẹp như chị ngày xưa và chị là một người vô cùng hạnh phúc khi chị có thể ngồi để viết lại những kỷ niệm đã qua . Em không sao làm như chị được .
... Tôi muốn nói với cậu em trái Út là kỷ niệm nó giống như giòng máu trong cơ thể của em nó không bao giờ bị cạn đi cả . Kỷ niệm sẽ không bị ai đánh cắp được bởi khi em đang ngồi kể lại những gì đã trải qua trong đời sống là em đang đặt viết xuống để viết rồi đó hãy tập tành khi có thời gian thôi . Sẽ có một ngày , đến một tuổi nào khi con cái đã có cuộc đời riêng của nó , em sẽ có một không gian riêng và lúc đó những kỷ niệm tràn về chỉ sợ em ghi lại không hết . Kỷ niệm nhẹ nhàng như dòng sông của tuổi thơ , em hãy buông mình đắm chìm theo để cảm nhận nỗi hạnh phúc của một người cầm viết khi viết ra những cảm xúc ở tận đáy lòng ...
Mầu Hoa Khế
Jan-2012