Saigon...............Đêm Khuya.....................
Lâu rồi…. xin chao anh Ngocdam.. anh Songcon… Ông Rajun… mấy anh luôn vui nha…… thằng em.. lúc này lo học tiếng tàu để làm thái thú.. nên hổng có thời giàn.. tào lao… cho qua ngày đoạn tháng…….
Sàigòn.. đêm khuya………………. Tào lao.. chí mè phủ………..
Nằm gác tay lên trán… ta nghĩ đến chuyện cuộc đời… Ngồi đếm ngón tay… ta nghĩ đến chuyện ngày mai….. mèn đất ơi….. đang ngồi nhìn thiên hạ thái bình… với cái đen và vài điếu con mèo.. tự nhiên mấy câu này ở đâu chạy xoọc vào đầu… làm tui ….. bức xúc quá trời thần…… Đã đến nước này rồi còn gì mà nghĩ đến chuyện ngày mai chi chứ…… giờ thở được giờ nào.. thi lo hưỡng thụ giờ đó.. chứ. mơ ước chi nữa khi chiếc xe buýt không số.. đang dần dân tiếng tới gần……. Ngồi nghe ông sư nói nhồi sọ mõi đêm coi bộ nước chảy đá mòn…… giời tui nhìn mấy em ăn mặt mát mẻ tui không có trí tâm bấn loạn.. mà chỉ phát lòng bồ đề….. lo cho mấy em lạnh…. bệnh thì tội nghiệp biết chừng nào….. ông sư đã nói… hãy lấy đau khỗ cũa người làm nổi đau khỗ cuã ta…. Phải biết lấy thiếu thốn cũa người làm nổi thiếu thốn cũa ta… nhưng nhớ.. đừng lấy vợ người làm vợ cũa ta…… là bỏ mẹ cuộc đời….đụng cô cái này… thì khỏi cần……. sức dâù thánh.. hay tụng kinh…… đạt được nhất tâm không bấn loạn.. vẩn nhập niết bàn… hay …. Thiên đàng như chơi… vì ăn dao phai…….
Đêm qua… sài gòn… … nó nóng.. và hầm cứ y như lò hấp bánh mì….. ngồi hóng gió …. Bụi ……….. nơi cung vàng điện ngọc… mà mố hôi tuông ra cứ y như.. vừa mới.. bị công an rượt vì tội.. làm mất mỹ quan đô thị… tôị phản động… đó nha bà con.. cái naỳ.. làm.. ô danh nhà nước ta….. nên… nhẹ lắm.. cũng lao cãi vài nằm….. và cái giấy đưọc tạm tha sẽ ghi tội là.. bôi bát chế độ.. giao về địa phượng quản lý ba năm…… bới vậy.. lúc này ngũ cư y như Trưong Phi và quan công trong tuồng Bên Cầu Dệt Lụa có.. Quỳnh Nga.. vậy…. ông Trương Phi ngu mở mắt vì ổng có tật.. tui ngũ mở mắt vi … canh công an….. ông Quan Công.. ngồi ghi đề.. cho Hoa Đà mổ tay… tui ngồi ngũ…. Bên bàn café với cái tài sĩu… đã cạn …… Công an không bắt vì không trải đệm nằm…… còn Quỳnh Nga cũa tui là mấy em…… chung quanh….. vì mê ông sư.. nên ngồi nghe ông nói… chuyện luân hồi…. chuyên sinh ly tử biệt… chuyện đời vô thường… chuyện bất sinh, bất diệt.. bất qúa tam… ba bận….. v.v…. tui nghe riết mà oãi cuộc đời.. mà mấy em… lại mê mới lạ…… còn tui nghe riết giờ nhìn mấy em hết ép phê… hổng biết cái này gọi là.. Ta biết ta đã gìa………. Hay….. phải cần đến máu cắc ké, kỳ đà.. kỳ nhông v.v….. chưa nói đến bổ xung… những đặc sản cũa… từng đông vật….. để bữa nào tui thử coi sao .. rồi sẻ báo cáo cán bộ….. coi có cần dùng đến Xuyên Tâm Liên hay không….. đệ nhất thần dược cho thập niên 78 den 88….. cũa dân tộc An Nam….
Ngày đó.. tiệu chảy.. xuyên tâm liên……. Phú thủng… bệnh phồn vinh giã tạo….. xuyên tâm liên…. Ho lao.. xuyên tâm liên….. đau tim.. xuyên tâm liên….. chỉ có thất tình thì.. phải ra sông saigòn chơi một phát…… .. và bác sĩ….. phe chiến thắng cứ thế mà ra toa……. Ngày nay.. xuyên tâm liên đã vô nằm trong phòng triền lãm tội ác mỹ nguy.. nên chẵng ai còn nghe về cái thần dược này nữa rồi…. ngày nay.. toàn là.. hàng hiệu … thứ dử hông à… độc hơn nữa là… nhiều loại thuóc bác sĩ ra toa.. chỉ có vợ ổng bán… dù đi hết cái saigòn để tìm… coi có rẽ hơn không… uốn vô…… bệnh hết hay không thì chưa biết…. nhưng mang nợ vaì tháng là chuyện thường vì phải vai mượn đễ mua thuốc cuã vợ ông bác sỉ nổi tiếng.. lương y như từ mẩu… chứ không là lương y như phù thủy ở cái đất sài gòn ngày nay…. Cái đất mà có thời… được mệnh danh là Việt Nam Cộng Hoà…. Một xã hội thật nhân bản.. đầy ấp tình người với người……. những người cầm cân nảy mực nhân hậu… dù trong đó cũng không ít.. những kẽ tham lam.. bòn mót… bán vũ khí.. thuốc men cho việt cộng… để đưa đến thãm trạng… ngày 30 tháng 4 oan nghiệt đau thương cho toàn Miền Nam Việt Nam….. Nhưng dù thế nào cũng phải công tâm mà nói… ngày đó chẵng nghe hai chử tư do mà ai cũng tự do.. báo chí.. đủ loại.. đủ phe……. Sau ngày 30 tháng 4 thì hai chử tự do… nghe mòn luôn mà kiếm hoài chẳng ra…… nhờ năm dài tháng rộng mói hiểu rằng.. à thì ra… tư do theo khẩu hiểu… tư do treo băng đờ rôn khen bác và đãng…. À thì ra.. hai chử làm ăn là thế.. câu này được thốt ra từ chính miệng thằng… tổng trưỡng kinh tế việt nam thòi 78……. Nên nó đưa cã nước lên hàng cơm độn dài dài….. bánh mi hợp tác xã,sáng lãnh về ăn thay gạo tháng.. ăn mệt xĩu.. ăn không hết phơi khô…. Cứ y như miền bắc.. carem ngòai bắc ấy a….. ăn hổng hết đem phơi khô….. còn tivi… thì chạy đầy đường…. Đem thăm nuôi chồng ở tù… bột mì .. đem làm.. mì vắt.. mì lớn, mì nhỏ.. ăn.. cứ y như người liến sô nước anh em………….. thời bấy giờ……
Ngày đó.. cón có màng…. Xếp hàng.. quăng cuốn sổ lương thực lên bàn…. để chiếc dép hay cuc gạch… thế chổ cũa mình ….. rồi đi về… canh khoãng bao lâu thì lên lại ngồi hay đứng vô hàng đến lượt kêu tên vô mua.. nhu yếu phẩm.. ba gói hoa mai.. trăm gram bột ngọt.. lít dâu hôi.. môt chút cá ươn… môt chút thịt heo….. một bó rau..theo giá quốc doanh….. vậy mà có người chừi bới nhau… đánh đâp nhau vì miếng thịt kia có nhiều mở hơn miếng thịt này…… miếng ăn ngày đó.. nó quan trọng chỉ thua một lãnh tụ hiện thời…… vậy mà ngày nay.. cũng vẩn con người đó… với xe hơi vi vút.. họ quên… bó rau héo.. con cá ươn ngày nào mà họ đã dành với nhau… có khi đổ máu…… thời gian đúng là mấu nhiệm…………. tui nói không thiên vị… những người này… đa số là bắc 75……….tui không nói tất cã … Còn người nam hay bắc 54 thi không có…. Họ không vì miếng ăn mà trở mắt với bà con láng giềng.. cũng màu đỏ da vàng.. mà sao khác nhau đến thế…… hay cam trồng ở Đà Lạt thì ngọt mà đem vào Biên Hoà thì chua…. Có phải do thổ nghi… hay… chế độ đã dạy con người như thế…. từ năm… 45….
Cái thời cơm phiếu, sổ lương thực được đặt cho cái tên mới là.. thời kỳ bao cấp.. chứ hỗng còn gọi là thời kỳ tiến lên chũ nghĩa xã hội……. cũng như ngày nay….. cái gì đụng đến thiên triều trung công thì gọi là La. Như tàu lạ… bắn tao đánh cá dân ta…… người Lạ… vô tây nguyên làm bô xịt và mở hàng quán… Lạ………… nhưng.. cập cổ mấy em.. gái việt thì không Lạ… mà là… tình hữu nghị việt trung đời đời bền vũng.. như.. cuối nằm 78 vậy..
Đang ngồi…… đếm đến ngón chân thì thằng Phương với anh Chín đi đâu về.. quăng lên bàn lít nước mắt quê hương….. màu đục đục chứ không trong như mấy quán bán……… ngày nay uốn rượu cũng phải cẩn thận ghê lắm… vì nếu không thôi.. đi hửi nhang khói…… hối nào hổng hay……….. cứ rượu đế mà trong queo… thì tui nghi lắm….. còn không thì mua tai chổ… quen.. người ta làm bán… riêng.. chắc cú…… vì bà con pha thuốc rày cho rượu nhìn đẹp mắt.. vì trong……. Nhưng uốn vô là.. xong cuộc đời…… thế là… cái ly xây chừng bắt đầu theo tua……… anh môt ly.. tui môt ly.. uốn chút nữa .. mày một ly.. tao một ly………. Uốn thêm chút nữa……. nữa… là.. máu chảy về tim.. liền tù tì.. tui ngồi cho qua vài tua… để.. lổ tai. Còn nghe ông sư…. Nói về….. tứ đổ tường.. hay Tứ diệu đế.. tui quên mất tiêu rồi……… mấy em.. nơi đây cứ nói.. tui có căn tu.. chắc là nói thiệt….. để tui ngồi suy nghĩ coi.. mình căn cơ .. cở nào…..
Saìgòn.. đêm khuya…. Nhìn thiên hạ đi ăn đêm… nhìn… mâý người chung quanh vẩn còn ngồi đầy ra đó.. vì không dám nằm ngã cái lưng vì sợ tụi phường Bến thành quần.. là mất đệm như chơi…… đám nhóc… thì chui vô quán cô Tư nắm theo kiểu xếp cá mồi hay kiểu Mạc Đỉnh Chi….. vì.. ngày mai.. tui nó còn phải đi kiếm tiền lo cho cái bao tử…… trên từng góc phố. Hy vọng tụi nó.. sẽ gặp được mấy anh việt kiều.. cho đánh đôi giày để được mấy anh.. quăng vài đồng đô la xanh rờn…… hay ba bốn chuc ngàn.. ngon lành… có hôm gặp anh việt kiều… chơi sang… còn được tặng thêm ly trà đá… bởi vậy tuị nhóc cứ nói…. đán giày cho dân việt vừa mết vừa dơ.. đánh lâu ma chẵng được bao nhiêu.. đanh giày cho mấy anh việt kiều.. giày vừa sạch…. vừa được nhiều tiền….. dân việt đúng là cái gì ngoại quốc la thích….. như quần áo ngoại…. đồ ăn ngoaị…… thuốc lá ngoại.. caí nay tui nói cho tui.. vì phải nói.. ba số.. cũa ngoại quốc sách tay về.. nó thơm hơn ba số trong nước….. dép nhựa ngoại… mang mềm hơn dép nhựa trong nuớc…. dù cái ngoại này chỉ nằm bên thaí lan.. chưa nói đến đồ mỹ… mấy chục năm rồi…. từ ngày sâu bọ lên làm người…. sao.. tui vẩn còn.. vọng ngoại quá vậy…. để chút nữa… hỏi ông sư coi ổng nói sau.. hay ổng chỉ nói.. cái naỳ gọi là Duyên đó… chưa gặp mà thôi.. giờ tui. Ngồi làm thêm ly café đậm đặc.. mở mắt … ngũ.. một chút… mới được vì mai còn.. vác cày.. trã nợ… áo cơm……..