Hồn Lang Trở Về Âm Giới (21)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (21)
Từ giã mồ Cha với Mẹ hiền
Ma hồn ảm đạm, lắc chao nghiêng
Dò tìm thăm viếng tình thân thuộc
Cũng đã ra đi dưới cửu tuyền!
Gió buồn nhè nhẹ kéo mây sầu
Một kiếp dương trần, một giấc thâu
Trăn trở, say sưa hay chới với
Cũng rồi khoảnh khắc, chỉ chiêm bao
Thổn thức, nghẹn ngào, dạ tái tê
Quả vàng từng chập nhịp lê thê
Ngàn thương, ngàn nhớ, ngàn lưu luyến…
Có thế mà thôi, chẳng nẻo về
Âm dương hai ngả, rẽ ly tình
Da diết tận cùng nỗi vấn vương
Như ngọn gió chiều ngang cõi lộng
Đong đưa cỏ lá để sương buông!
Còn gì đọng lại ở trong tim
Cho khối suy tư hướng vọng tìm
Sắc ánh trăng vàng treo suối bạc
Soi đường, chỉ lối cánh hồn chim…
Ta sẽ thiên thu với nhớ nhung
Nơi đây, trần thế vạn niềm rung
Hằn sâu ký ức muôn hoài niệm
Chẳng thể phai phôi với lạnh lùng
Dẫu rằng cũng lắm nỗi hờn căm
Siết tím hồn ta chuỗi tháng năm
Quằn quại, xót xa rồi bức bối…
Thu hình tuyết lạnh, vọng xa xăm!....
“Hồn Lang vừa dò tìm thăm
mộ những người thân gần
đó, vừa đi vừa thổn thức”
31/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (24)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (24)
“Lang lần bước tìm thăm
mộ người thân”
Mắt tìm kiếm, lòng thì trăn trở
Kiếp con người một thuở trần gian
Chỉ như cái áng phù vân
Lững lờ rồi để rã tan cuối trời!
Nỗi da diết, bùi ngùi trong dạ
Gửi tấc lòng mộ đá người thân…
Giã từ, ánh lệ ửng loang
Chân ma thất thểu lối mòn nghĩa trang…
Ai ngồi đó! Khóc than thân phận?
Bên nấm mồ trầm lặng canh khuya
Lời như u uất, não nề
Khiến ta cảm thấy lê thê nhịp hồn…
Sao anh lại héo hon, buồn bã?*
Đôi dòng châu lã chã tuôn trào
Sự tình ra thể làm sao
Kể cho tôi hiểu, chia nhau mối sầu!…
Tuổi thư sinh biết bao mộng thắm
Nghĩa sanh thành lo lắng, dưỡng nuôi
Trọn lòng kỳ vọng nơi tôi
Gắng công đèn sách, có thời thang mây
Đây bất hiếu, tháng ngày lêu lổng
Bỏ học hành, hư hỏng tấm thân
Sa vào nghiện ngập nhiều lần
Xót xa phụ mẫu, nát tan cuộc đời
Quá bi thảm để rồi khoảnh khắc
Mẹ Cha đau, nhắm mắt quy tiên
Còn tôi xó chợ, không tiền
Đêm kia buốt đói, xuống miền âm gian!....
*Hồn Lang biến trẻ lại như xưa sau giấc
mơ thấy Hồn Nương đưa tay vuốt nhăn
trên trán, nên coi như xấp xỉ tuổi với
ma ngồi khóc, phải gọi bằng anh.
3/8/2016
Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (27)
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (27)
“Ma nữ thổn thức, kể lể”
Đắng cay, tủi nhục tháng ngày
Công Cha, nghĩa Mẹ năm dài trôi sông
Không gian như thể chiều đông
Thôi thì một chén cho lòng lặng yên!
Nay em xuống dưới cửu tuyền
Làm ma vất vưởng giữa miền tối tăm
Nửa hờn nát mảnh hồn trăng
Nửa thương Phụ Mẫu dương gian guộc gầy
Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
Trở trăn, ray rứt cứ hoài không thôi
Quá tin, nhẹ dạ để rồi
Nghìn năm chuốc hận một thời muội mê…
Nhìn em da diết ủ ê
Nghẹn ngào, héo hắt, nẻo về mù khơi
Xót xa, xúc động lòng tôi
Thương cho thân phận chuỗi đời trầm luân!
Em ơi! Ai chẳng có lần
Lỗi lầm vụng dại khiến thân khổ sầu
Nếu như vẫn mãi buồn đau
Làm sao xoá được vết màu thấm nhơ
Trăng thanh rụng xuống sau bờ
Cũng khi trăng sáng lững lờ khung xanh
Thì còn chuyển kiếp trần gian
Ta còn có dịp trải ngàn đẹp xinh
Giờ em nát quả tim mình
Dứt day nghĩ đến thâm tình đìu hiu
Hãy xem như ngọn gió chiều
Trôi qua một thoáng, để nhiều vấn vương
Phôi phai, giũ sạch nỗi buồn
Thong dung từng bước tìm đường tái sinh!....
8/8/2016
Nguyễn Thành Sáng