https://i.imgur.com/fkGSXN9.png
*for every little sweet meomeo of you all...
...take up the most room in your heart...:z57:
Printable View
https://i.imgur.com/fkGSXN9.png
*for every little sweet meomeo of you all...
...take up the most room in your heart...:z57:
https://i.imgur.com/oYWXNzM.png
Buổi sáng nồng hương cỏ.
Bầy chim ríu rít gọi nhau về dự hội tháng 5.
Mừng cô ra trường.
Mừng cậu tốt nghiệp.
Mừng mùa hạ lá xanh um hoa đỏ ối đón đám cưới nở rộ hoa đời.
Em phang nỗi mừng vô tư của tôi bằng một câu dọa dẫm:
"Ra trường mà không có job offers thì nhất định sẽ đi lấy chồng đẻ con."
Úi trời. Van em. Khoan đã.
Hãy mặc tôi mừng vu vơ cho người trước.
Với em - tôi chưa muốn mừng.
Trẻ thơ thì dễ thương thật đấy nhưng dài lắm cũng chỉ được vài năm ngọt ngào nâng niu.
Rồi thì tha hồ mà nốc Advil / Tylenol.
Rồi thì lá vàng lá úa...
Rồi thì hoa tàn hoa héo hoa rơi hoa rụng em ơi...
Nói thế chứ cuộc đời em vẫn là của riêng em.
Thở nó - sống nó ra sao vẫn là quyền em quyết định.
Tôi chỉ rất là không thích cái nỗi bất lực phải nhìn em sa lầy vào những dấu chân tôi đã bước.
Chẳng có gì vui.
Hì, em lại đang ngúng nguẩy lẩm bẩm:"Đời bà là đời bà, đời tôi là đời tôi - nothing related." - phải không?
Ừ, có thể em sẽ may mắn hơn tôi.
Vậy thì chúc em "Big Luck".
Tôi sẽ bắt đầu đọc kinh sám hối kể từ hôm nay thay cho lời cầu nguyện:
"Mea culpa! Mea culpa! Mea culpa!".
...and keep waiting...:z58:
https://i.imgur.com/Gu7f01V.png
Story of hands*:z58:
Mister Cardinal đã lâu không thấy, sáng nay bỗng dưng ghé về thăm, chirp-chirp hỏi:"Something new? Something new?". Tôi cười:"Ah, yes. Want to hear it?".
Tôi kể cho Mr. Cardinal nghe về một sweet wedding on Mother's Day trong thị trấn. Hình ảnh Người Cha walking down the aisle with the charming bride khiến Mr. Cardinal cảm động. He sighs:"A hand gave away a hand to an other hand. Sad but lovely! Did that remind you about something?".
- Ừmm, circle of hands?
Mr. Cardinal nghếch mỏ:
- Háh, tôi muốn hỏi về những bàn tay xưa của you ấy! Where are they now?
- My hand is still mine. I don't know about the others'. They might keep searching or holding some different hands somewhere on Earth.
- Is it cold & empty?
- Huh??
- Your hand ấy!
- Oh, my hand! Is it supposed to be cold & empty?
Gắt:
- Of course, when there's nobody around to hold it.
Nháy:
- No hand to hold mine but mine is busy holding my ink pen now, how's that?
Lẩm bẩm:
- Pen is not hand. They're totally different things.
Ah, cái vương miện đỏ trên đầu đang bắt đầu chuyển sang màu huyết dụ. Có lẽ cần phải trêu thêm một chút nữa thì mới đủ dose thẫm cho một giọt mực màu red wine.
- When I write with my pen, there's always a very warm hand holding mine. Imagine/Imagine, hello!
Cáu:
- Whose hand is that? Does it really make you feel?
- Intensively & wonderfully! You'd never understand that kind of feeling if you're so lacked of imagination. Well, I don't blame you since you're just a bird.
Thế là giận.
Thế là chirp-chirp mấy tiếng sắc lẻm rồi bay vù lên tuốt ngọn cây JRM bên hồ nước.
Tôi nghĩ he needs a hand (or an index finger) to pet (or to tickle) his trouble soul.
Mine is occupied with the vu-vơ-words mà you đang đọc.
So sozzy, my very dear mister ưa giận lẫy!
Tôi biết mister hiện đang rất nhớ nhung một "người" mà không bao giờ chịu nói ra hay admit that's what you're feeling...
Is her name Phoenix?*
https://i.imgur.com/RUkDz1k.png
Mr. Ông Người*:z58:
Thời tiết luôn là một vị thần rất khó tính & ông ta là một "ông người" rất khó chịu.
Vị thần không bao giờ thèm chiều ý trần gian - trút mưa lúc nóng & rải nắng lúc lạnh.
Ông người cũng y như thế, chẳng bao giờ thèm chiều ý tôi - chỉ ân cần ngọt ngào lúc tôi vui, lúc tôi buồn nẫu ruột nẫu gan thì đôi chân đó chỉ chực mọc cánh bay đi mất biến.
Tôi hấm hứ:"Ông không phải là good tri kỷ!"
Ông người cười khành khạch:"Khi em không được vui, em hay nổi cơn làm bão. Không chạy, bộ khùng sao?".
Thì ra ông ấy sợ bị khùng. Mà cũng phải, khùng ai mà chẳng sợ - nhất là khi cái nỗi khùng ấy lại mò đến ngay trong cái lúc mình cần tỉnh táo hơn bao giờ để có thể "deal with it".
Khùng thì không thể đổ đầy xăng chiếc Jeep phóng đi thám hiểm the world...
Khùng thì không thể mỗi mùa thu vô rừng lui cui lượm lá vàng/lá đỏ cho đầy một giỏ chữ đem về ghép thành thơ...
Khùng sẽ quên ăn/quên ngủ/quên thải/quên đủ thứ - quên cả mình đôi khi đãng trí chạy nhong nhong naked trên phố đông người mà lại cứ ngỡ mình đang khoác chiếc áo diệu kỳ diễm lệ...
Khùng cũng có khi khiến mình chợt hóa thân thành con muỗi bay vù vù trong đêm tối mong tìm được vài mảng thịt da hớ hênh mà chích một phát cho bõ ghét...
Nhưng khùng cũng có khi bỗng dưng vung cây đũa thần biến mình thành một kẻ đầy lòng từ tâm/bác ái cái gì cũng muốn cho đi/cho hết/cho tất những thứ mình đang có/tưởng có mà thực ra không có hoặc chưa bao giờ có...
Nói một cách tóm tắt, Mr. Ông Người rất sợ bị khùng như vậy.
Nên ông người luôn phải cố gắng tỉnh.
Nên ông người luôn phải tìm đủ mọi cách để tránh né những cơn bão khật khùng.
Nên ông người thế là tịt - ông người nhất quyết không thèm làm thơ nữa.
Rừng thu từ nay ngập lá khô sẽ không còn ai nhặt. Vì ông người bận.
Ông người bận đóng sơ-mi trắng cổ cồn/cà-la-hoách đỏ/giày Bertuli lấp lóa như mảnh gương soi - soi chân ta bước//soi đường ta đi/soi con kiến vàng lăng quăng ta đạp/soi bông hoa dại ta dẵm nát bét cho khỏi phải cứ tí toét mỉm cười với gã mặt trời say.
Ông người bận ra ngồi cao lâu xực sơn hào hải vị.
Ông người bận giăng trướng gấm màn nhung cho giấc ngủ quân vương thỏa sức vẫy vùng.
Muỗi mòng muốn vo ve lân la ư? Đừng hòng, ta đã có sẵn một tá Mosquito Spray thượng hạng. Con dế mèn xin đừng gáy/con ve sầu thôi đừng rên. Mây rảnh cứ việc trôi/gió huỡn cứ việc thổi/trăng hờn cứ việc chìm sâu đáy nước. Ta nay rất tỉnh & ta chẳng còn ngại ta phải trần truồng dưới những con mắt nhìn vây bủa của trần gian ưa lép nhép. Ta vẫn sẽ tiếp tục làm kẻ từ tâm nhưng lần này sẽ chỉ với ta/cho ta/riêng ta vì rốt ráo, human being nào mà lại chẳng vì mình trước & above all - có phải?
But I don't fall in love with Mr. Ông Người.
I only just adore & cherish the mesmerized lunatic who was once suddenly jumping out from the locked cell of passion/desire/spontaneity...
Where is he now?
https://i.imgur.com/R0IGXA6.png
...In the memories we share...*:z58:
https://i.imgur.com/oAMnYyx.png
Khi ông ấy đề nghị một ngày nghỉ để vẽ vời một bức chân dzung, tôi chun mũi hếch:
- Chân em chẳng có gì lạ. Đi mà vẽ đôi chân bạc triệu của Angie D. ấy, mai mốt nổi tiếng như Picasso biết đâu em sẽ được thơm lây!
Mr. Oh-dear hậm hực:
- I'm already famous. I don't need AD's insured legs in order to be Mr. Fame. Everybody knows me, soon or later...(he means he is Mr. Somebody, doesn't he?)
- Vậy sao còn đòi vẽ "chân em"?
- Muốn vẽ cái chất lăng quăng trong đôi chân đó. Thử xem có trói được nó vào tấm canvas hay không.
- Đừng quên đôi giày màu rượu đỏ.
- Tôi không thích những cái gót nhọn của đôi giày ấy. Làm ngón chân tôi bị thương.
- Thế cứ mặc cho "chân em" bị naked hả?
- The truest "chân dung" doesn't need any décor or clothing.
- Muốn mấy cái móng sơn màu gì?
- None. Let the toe nails shine through by themselves.
- Naturally?
- Ừ. Bác mẹ sinh ta vốn áo sồi.
- There's a defected pink mole ở một ngón giao chỉ. Want me to cover it with a string of silk ribbon?
- Don't you dare to do that. That pink dot is the essence of the portrait.
- Nói gì không hiểu!
- That the proof of your constantly lost.
- In what? Life?
- A black mole for Life. Pink for Love.
- I always love you. I'd never/ever get lost.
- Liar!
- Do you love me?
- We are talking about the pink dot.
- See, you are a broken GPS. That explains why "chân em" phải luôn bận rộn lăng quăng. Cho đỡ tức!
- Nếu tôi đem cái GPS tôi ra tiệm sửa, liệu em có hết nhảy nhót lăng quăng không?
- Không biết.
- Thế thì mất toi công sửa chữa à?
- Never know if you never try.
- Stubborn legs!
- Broken GPS!
- Mặc kệ. Tôi nhất định phải vẽ cho bằng được bức chân dung mà tôi muốn.
- Và em cũng nhất định phải confuse cho bằng được cái broken GPS ông.
- Okie. Cứ thử xem ai sẽ là the last one standing nhé. Nhớ lấy ngày nghỉ this TGIF đấy!
- Pourquoi? We still have Saturn&Sun days ahead.
- Not long enough for a completed portrait painting.
- Sure. If you insist on wasting your precious time.
- Thank you!
Nói thì oai thế chứ tôi biết ông ấy sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được bức chân dzung mà ông ấy muốn.
Bộ quên cái broken GPS của ông ấy lúc nào cũng đầy ắp cái essence của những chòm mây vơ vẩn lang thang ư?
Háh!
https://i.imgur.com/5Ltm0wJ.png
Sunset*
Slowly the west reaches for clothes of new colors
Which it passes to a row of ancient trees
You look, and soon these two worlds both leave you
One part climbs toward heaven, one sinks to earth
Leaving you, not really belonging to either
Not so hopelessly dark as that house that is silent
Not so unswervingly given to the eternal as that thing
That turns to a star each night and climbs beyond
Leaving you (it is impossible to untangle the threads)
Your own life, timid and standing high and growing
So that, sometimes blocked in, sometimes reaching out
One moment your life is a stone in you, and the next
A star
Rainer Maria Rilke
(1875-1926)
https://i.imgur.com/Z63Y58x.png
After Long Silence :z58:
Speech after long silence - it is right
All other lovers being estranged or dead
Unfriendly lamplight hid under its shade
The curtains drawn upon unfriendly night
That we descant and yet again descant
Upon the supreme theme of Art and Song
Bodily decrepitude is wisdom - young
We loved each other and were ignorant
William Butler Yeats
https://i.imgur.com/JmaGKgx.png
Songwriters: B.A. Robertson / Mike Rutherford
...It's the bitterness that lasts...*