... gửi đến những người bạn thân thương ...
... những lời mộc mạc ...
... những tiếng ca ...
... douceur ... joie ... altruisme ... amour ...
... @};- ...
Printable View
... gửi đến những người bạn thân thương ...
... những lời mộc mạc ...
... những tiếng ca ...
... douceur ... joie ... altruisme ... amour ...
... @};- ...
http://oi50.tinypic.com/b4f15i.jpg
Người ta nói tình yêu không phải là trái tim mà là một vòng tròn ...
Phải không?
Những hồng huyết cầu cũng tròn tròn nho nhỏ
Yêu, ghét, hợp, tan, trắng, đen, ảo, thật...
Những vòng tròn nho nhỏ cùng chảy về tim ...
Khóc, cười, sinh, tử cũng chạy vòng quanh
Tiếc cuộc đời sao ngắn ngủi
Và vòng tay không đủ dài để nối những dấu chấm ban đầu cho vòng tròn trọn vẹn nghĩa yêu thương...
đồng thiếp
http://www.box.com/shared/29eee5cc5114de7cae24
ý thơ: Nguyên hòa Ca . phổ nhạc & trình bày: Dzuylynh
album Biển Cạn
( tặng bh.ja )
em nói tình yêu không mang hình trái tim
em gọi tình yêu là những hồng cầu
em bảo tình yêu chính là giọt máu
yêu, ghét, hợp, tan...
trắng, đen, ảo, thật
là những giọt hồng cầu rồi cũng chảy về tim...
khóc, cười, tử, sinh...
cũng chạy vòng quanh
sao những kẻ yêu nhau mãi đuổi bắt trốn tìm
ngủ nửa giấc phù sinh thức nửa cơn đồng thiếp
em chạy loanh quanh sao chẳng thấy vòng tròn
chỉ tiếc cuộc đời này sao ngắn ngủi !
chỉ tiếc vòng tay sao không đủ dài ?
nối dấu chấm ban đầu cho trọn một vòng xoay
nối những giọt hồng cầu cho máu chảy về tim
nối những vòng tròn cho vẹn nghĩa yêu thương...
May29th2012
chị Nora ui, bo ginh hình bonito vià đây...
bonito lúc mới mang về ngồi trong lòng cô chủ nhỏ 08/2009:
bonito bây giờ 10/2012 - 3 năm:
http://vnthuquan.net/user/Dzuylynh/bennaybenkia.png
https://www.box.com/s/5soa7lbj957nloyz89hu
b ê n n à y b ê n k i a
nhạc & lời Dzuylynh | trình bày thiênthanh.dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu.bccb
bên này là vầng nguyệt
bên kia là ánh dương
khoảng cách một trùng khơi
chẳng làm sao với tới
em, tôi xa vời vợi
mà nhớ sao lại nhớ bời bời...
bên này là non biếc
nhạn lạc mấy tầng mây
bên kia là sâu thẳm
đáy bể bóng ngư trầm
con sóng vỗ âm âm
nghe lòng cát thì thầm ôm nỗi đau
tại sao mình cứ mãi lạc nhau?
trời mây sao cứ mãi âu sầu!
hay tại thu thay lá
hay tại đông sắp qua
hay em đêm thức trắng
quên lần chuỗi mân côi
hay anh ngày dong ruổi
bồ đoàn rong rêu phủ
nổi chìm trong tiếc nuối
không muốn mùa thu qua...
lời kinh ghi trên lá
theo thời gian đã phai
bình minh và bóng tối
bên này và bên kia
không còn ai không còn ai
chỉ còn ta với ta!
chỉ còn ta với ta?
ngã nghiêng cội bồ đề
chênh vênh thập tự giá
để thấy mình ở lại
chờ mùa thu bước qua...
chiều trên đỉnh Madonna.KimSơnTự.Watsonville.Oct.16.2012 .dzuylynh
http://i46.tinypic.com/ru6tc0.png
https://www.box.com/s/71hb0e7rl3hgjt9hmpoa
giọtlệxanh
lời HoàngVân Dzuylynh . nhạc & trình bày Dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu . bccb
... để mùa xuân em thôi không buồn nữa
giọtlệxanh hóa đá giữathiênthanh ...
giọt nước mắt trong căn phòng tĩnh lặng
là giọt buồn sáng ngày đông cô liêu
buồn tàn thu hay lệ đẫm linh hồn
ngỏanh lại nhìn mi khô ngày cũng thế
lá ngòai đời lá cài trong vật thể
mưa ngòai trời hạt buồn nhỏ đơn côi
sương trên lá hay gịot lệ tàn thu
lá tiếc gì khi đông tiễn một mùa đi
tiếc mà chi một khối tình si
em ngồi đó còn đan hòai niệm
hạt mưa xanh đẫm ướt mi buồn
vạt áo cũ có còn xanh theo lá
nhạt tình xanh màu tóc cũng phai nhanh
xót thương chi thu đã qua rồi
và mùa đông băng gía sẽ tan thôi
để mùa xuân em thôi buồn thương nữa
giọt lệ xanh hóa đá giữa thiên thanh...
Oct 18.2012 dzuylynh.hoànghoalũng
Bất ngờ của bất ngờ .. :x ..
và tôi ngạc nhiên thích thú trước khả năng sáng tác và tính thoáng đạt của anh DL .. ~o) ..
đồng thời vui nhiều với sự trang trí thanh nhã và thân thiện của "màu thiên thanh" ..
cám ơn Bonita chia cái hay, cái đẹp, .. và nhất là cái tình .. @};- ...
mong đây mãi là một mái ấm nhỏ trong rất nhiều mái ấm của Bonita
.. que le bonheur y soit .. puisque le coeur y est .. :x
pé chời xanh cảm ơn anh Hoàng Vân - cho phép tt gọi lại anh A.Dzàng như ngày nào @};-
~~~~~~
chợt nhớ về một người anh đã ra đi ... tt gọi anh là Tí Khờ ... tt chúc anh luôn bình an nơi ấy ...
ngồi đây nghe lại tiếng hát của anh ...
http://i47.tinypic.com/2dtncll.jpg
Bao nhiêu năm gặp lại
Nụ cười héo trên môi
Bao nhiêu năm tình cạn
Tìm nhau đã mòn hơi
Bao nhiêu năm một lần
Mình nhìn nhau chới với hỡi anh.
Bao nhiêu năm gặp lại
Còn trong mắt em xanh
Sao nghe như giòng lệ
Chảy quanh tháng ngày trôi
Sao nghe như hơi thở
Ngạt ngào lòng thơ mới anh ơi.
Mây bay bao năm rồi
Mây bay hai phương trời
Bao yêu thương ngày đầu
Hình như vẫn còn đây
Bao nhiêu năm trong đời
Mưa rơi riêng phương này
Cơn mê thêm rã rời
Tim đau không ngừng nhịp.
Bao nhiêu năm gặp lại
Giòng đời vẫn chia đôi
Con tim chung nhịp thở
Của ngày ấy yêu nhau
Bao nhiêu năm qua rồi
Tình còn trang giấy mới anh ơi
... @};- ...
hành hương Paris-Orléans 21 Oct 2012
http://i48.tinypic.com/295bzif.jpg
RER Denfert-Rochereau
http://i48.tinypic.com/1z1tj6d.jpg
cathédrale Sainte-Croix d'Orléans
http://i48.tinypic.com/8xqv5h.jpg
http://i48.tinypic.com/2zdww2a.jpg
http://i47.tinypic.com/bjiqeu.jpg
góc tưởng niệm Jeanne d'Arc và những người lính tử vong trong cuộc chiến 1914-1918
http://i50.tinypic.com/2ic86r9.jpg
Cathérale Sainte_Croix
http://i45.tinypic.com/357fse0.jpg
Notre Dame des Miracles
http://i48.tinypic.com/2qbreb9.jpg
http://i45.tinypic.com/mwqvdc.jpg
@};-
hihihi ... A.Dzàng tinh mắt ghia :"> @};-
tt đi từ Denfert đến Port Royal vì xe car đợi ở đó, tt ra từ nhà 7h00 sáng để đón các cụ mà thật ra các cụ còn đến sớm hơn mình :))
sang thứ năm này, tt lên Montmartre nghe nhạc:
http://www.mama-event.com/fr/infos_pratiques/lieu.php?id=34
http://www.mama-event.com/fr/festival/propofol.php
cô con gái của anh bạn trong nhóm nhạc trẻ này bên Montréal sang Paris trình diễn, cô bé cũng chơi flûte traversière như bé nhà tt ... ủng hộ và khuyến khích cho giới trẻ :x
@};-
http://www.hennhausaigon2015.com/use...coimusuong.png
TÌM NHAU Ở CÕI MÙ SƯƠNG
thơ dzuylynh | trúclan diễn ngâm
( đến Ja. )
ỡ cõi mù sương ta lạc nhau
tìm đâu bóng nhỏ bến giang đầu
gió thốc mưa sa sầu ly biệt
tống tiễn ngày em kiếp viễn phương
nhật nguyệt đêm ngày bóng đối gương
chờ mong tin nhạn chốn sa trường
tóc mây biếng chải quên trâm lược
lệ tưởng người thương ướt gối chăn
lá đổ vàng thu đã mấy trăng
năm canh sáu khắc thức bao lần
ngày nghe quốc gọi khan giọng nấc
đêm tiếng vạc sành lật cánh than
vẳng cõi mù sương khúc khải hòan
anh về vỡ lại đất khai hoang
hẹn em bến cũ tương giang khúc
trăng vẫn chờ ta múc ánh vàng
ở cõi mù sương nắng đã lên
vắng hòn đạn réo vắng bom rền
quân tử hẹn thuyền quyên ngõ trúc
vỗ đàn tri ngộ khúc thương ca
thunglũngmùsương Oct.20.2012.dzuylynh
Incredible Paper Birds
With the crisp details and the details she put into these creations, you’d think they’d come to life and jump out of your screen...
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/01.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/02.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/03.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/04.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/05.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/06.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/07.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/08.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/09.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/10.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/11.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/13.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/14.jpg
http://www.nationaltraveller.com/ima...ost_166/15.jpg
nguồn: http://www.nationaltraveller.com/ind...le-paper-birds
Les oiseaux en papier
Après avoir étudié le design industriel, la peinture expérimentale, et la sculpture en céramique, Diana Beltran Herrera semble s’être décidée pour le papier. L’artiste colombienne a réalisé des sculptures étonnantes, totalement en papier et représentant des oiseaux fixes ou en plein vol.
http://www.spanky-few.com/wp-content...-herrera-2.jpg
Diana Beltran Herrera
http://www.spanky-few.com/wp-content...-herrera-3.jpg
http://www.spanky-few.com/wp-content...-herrera-4.jpg
Diana Beltran Herrera
http://www.spanky-few.com/wp-content...-herrera-5.jpg
Diana Beltran Herrera
http://www.spanky-few.com/wp-content...-herrera-7.jpg
Diana Beltran Herrera
http://www.spanky-few.com/wp-content...herrera-13.jpg
Diana Beltran Herrera
http://www.spanky-few.com/wp-content...herrera-14.jpg
Diana Beltran Herrera
nguồn: http://www.spanky-few.com/2012/06/29...aux-en-papier/
http://i50.tinypic.com/16jaja.jpg
https://www.box.com/s/zlwpkiz4p6w6jgvokmlg
vô bờ
thơ đông hương | phổ nhạc & trinh bày dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu.bccb | Oct.20.2012
người đi, cho tôi nhớ
người về, cho tôi thương
tôi ngồi nhìn hạnh phúc
trong tay mình, tơ vương
tôi đi, người có nhớ
tôi về, người có thương
mùa tim tôi chớm nở
giữa mùa thu muôn trùng
con đường trùng dương ấy
có lần tim xuyến xao
thủy triều, âm hoài dậy
có lần làm nhịp chao
vỡ bờ, con sông đảo
ngược lên giòng tìm trăng
phiêu bồng trời hư ảo
chập chùng, tâm sương giăng
người đi, tim ở lại
người về, khua suối mơ
sững hồn, môi hoá dại
nhớ người, tôi hoá thơ
đht
@};-@};-@};-
http://i45.tinypic.com/og0v9.png
https://www.box.com/shared/zelwopa1wytrw6gwf4u1
ở giữa là mùa thu
sáng tác Dzuylynh | trình bày TrúcLan.dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu.bccb
( đến Ja. )
ơn em người cất tiếng oanh
ơn em người kẻ tấm tranh nên lời
ơn mưa đã vực mây trời]
ơn đàn vỗ nhạc cho hồn chơi vơi
ơn từ ý tự tâm khơi
ơn tri âm khách dạo chơi chốn này
ơn thu gịuc gió heo may
ơn em ở giữa vòng tay một ngày...
- lanchy -
ở giữa
là mùa thu
hai đầu là nỗi nhớ!
giòng sông thơ lững lờ
là hơi thở em - tôi...
từ mùa thu chia phôi
ta hai người đôi ngã
để
giòng thơ bơ vơ
ta
lạc nhau đôi bờ...
dạo mùa thu ra đi
rừng xanh trơ trụi lá
rồi bình minh cũng qua
còn đâu ánh trăng ngà?
bóng đêm tràn băng giá
ta đốt từng chiếc lá
sưởi ấm tháng ngày qua...
khi giòng thơ ra khơi
em
ngã qụy ven bờ
nhặt từng cơn đau rớt
anh
bơi ở giữa trời
vớt gió bện thành thơ
...
ở giữa
là sợi mưa
hai đầu là nỗi nhớ
ở cuối một mùa thơ
đàn mắc võng hai đầu...
thunglũngtànthu Oct 24.2012.dzuylynh
hôm qua đi musée Cernuschi, định bụng chỉ vào xem chừng 1 tiếng rồi đi nghe nhạc thế mà ở lại tới 3 tiếng ...@};-
_____________________________
Cernuschi triển lãm hội họa Việt Nam : Từ Sông Hồng đến Cửu Long
Nghe (18:09)
http://www.viet.rfi.fr/sites/viet.fi...79086297_o.jpgThiếu nữ uống trà, bức tranh lụa được họa sĩ Vũ Cao Đàm vẽ vào khoảng 1935 (Bộ sưu tập tư nhân) DR
Tuấn Thảo
Từ Sông Hồng đến Cửu Long - Những tầm nhìn về Việt Nam (Du Fleuve Rouge au Mékong – Visions du Vietnam). Đó là tựa đề cuộc triển lãm tại viện bảo tàng Cernuschi. Nếu như vài năm trước, các bảo tàng ở Paris từng trưng bày cổ vật và nghệ thuật của Việt Nam, thì lần này, Cernuschi đã tập hợp được khá nhiều tác phẩm hội họa và mỹ nghệ đầy giá trị.
Sơn dầu, tranh lụa, sơn mài, màu nước, tượng đồng hay đất nung, khoảng 70 tác phẩm của các nghệ sĩ người Pháp cũng như của người Việt đưa người xem triển lãm ngược dòng thời gian, tìm lại phong cảnh và dáng vẻ con người Việt Nam từ hậu bán thế kỷ XIX đến giữa thế kỷ XX.
Cuộc triển lãm, khai mạc từ chiều hôm qua, chính thức mở cửa tiếp đón công chúng kể từ hôm nay (thứ Sáu 21/09/2012) cho đến 27/01/2013. Ngoài việc trưng bày các bức tranh của các họa sĩ Pháp từng đến hay từng sống ở Việt Nam, viện bảo tàng Cernuschi còn giới thiệu nhiều tác phẩm của danh họa Việt Nam, đa số xuất thân từ trường Mỹ thuật Đông Dương, cho thấy là từ sự tiếp cận và cọ sát với kỹ thuật Tây phương, đã nảy sinh rồi phát triển các trường mỹ thuật tại Việt Nam.
Trong số các họa sĩ Pháp, có nhiều người từng được trao giải thưởng Đông Dương như Henri Dabadie, Charles Fouqueray, François de Marliave, Jonchère Évariste, Lucien Lièvre, Louis Bâte.... Về phía Việt Nam, có rất nhiều tên tuổi đã để lại dấu ấn sâu đậm trong làng hội họa như Lê Phổ, Lê Văn Đệ, Nguyễn Phan Chánh, Mai Trung Thứ, Vũ Cao Đàm, Tô Ngọc Vân, Vũ Tiến Chức, Nguyễn Gia Trí, Lương Xuân Nhị, Lưu Văn Sìn, Tôn Thất Đào ... Giao lưu Pháp - Việt sẽ là chủ đề trong chương trình văn hóa kỳ tới.
Cuộc triển lãm Từ Sông Hồng đến Cửu Long có giá trị ít nhất là trên ba điểm. Thứ nhất, hầu hết các tác phẩm đều là chính gốc, nguyên tác có ghi rõ xuất xứ hoặc chứng nhận sở hữu. Thứ nhì là giá trị lịch sử, bởi vì một số tác phẩm đã bị thất lạc bặt tin từ hàng chục năm qua, người xem chỉ được thấy qua ảnh chụp, sách báo minh họa hay bản sao chép, nay các tác phẩm này xuất hiện trở lại.
Thứ ba là giá trị tình cảm : nhiều bức tranh đến từ các bộ sưu tập gia đình, ít khi nào đem ra phổ biến cho công chúng, trường hợp tiêu biểu của họa sư Nam Sơn, người đồng sáng lập Trường Mỹ thuật Đông Dương (tiền thân của Trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam, nằm tại đường Yết Kiêu - Hà Nội) vào năm 1924 với họa sĩ Victor Tardieu. Gia đình của cụ Nam Sơn đã cho viện bảo tàng mượn hai bức tranh để triển lãm. Bên cạnh đó, đằng sau một số tác phẩm còn ẩn chứa nhiều giai thoại thú vị, nói lên tâm tình, hoàn cảnh của chính tác giả, trường hợp của họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh và Nguyễn Gia Trí.
Song song với triển lãm, viện bảo tàng Cernuschi còn tổ chức nhiều buổi thuyết trình bổ sung và chiếu phim tài liệu nói về việc trùng tu các tác phẩm của họa sĩ Nguyễn Phan Chánh. Trong số những chuyên gia tham gia thuyết trình có giáo sư Đinh Trọng Hiếu, chuyên ngành dân tộc học, từng giảng dạy bộ môn Văn minh Việt Nam tại đại học Paris VII. RFI đã mời giáo sư Đinh Trọng Hiếu nói về tầm vóc và ý nghĩa của cuộc triển lãm Từ Sông Hồng đến Cửu Long. Sau đây là nguyên văn phát biểu của giáo sư :
"Đầu thu năm nay Bảo tàng Cernuschi tổ chức một cuộc triển lãm tôi cho là quan trọng. Bảo tàng này là một trong những Bảo tàng xưa nhất ở Paris, chuyên lưu trữ và chưng bày hiện vật và tác phẩm mỹ thuật về châu Á. Lần này cuộc triển lãm xoay quanh đề tài «Từ sông Hồng đến Cửu Long, những cách nhìn về Việt Nam ». Triển lãm bao gồm những tác phẩm hội họa, điêu khắc của những nghệ sĩ Pháp, phần lớn đã được « Giải thưởng Đông Dương », ghi lại phong cảnh và con người ở đất nước ta. Có lẽ cũng có vài bức đẹp, nhất là của ông Imguimberty và của bà Alix Aymé, cả hai đều giảng dạy tại Trường Mỹ thuật Đông Dương tại Hà Nội, từ 1924 trở đi. Nhưng tôi muốn nói nhiều hơn đến những tác phẩm của các họa sĩ Việt Nam, phần lớn là những họa sĩ tên tuổi, nổi danh từ những năm 1930, trong đấy phải kể đến :Nam Sơn, vừa là họa sĩ vừa là họa sư, Lê Phổ, Mai Thứ, Nguyễn Gia Trí, Nguyễn Phan Chánh, Tô Ngọc Vân, Vũ Cao Đàm, v.v…
Phải nhấn mạnh đến một điểm : đây là cuộc triển lãm hiếm hoi, có thể nói là duy nhất từ mấy chục năm qua, trong ấy tranh tượng đều là « đồ zin », nói như bây giờ thường nói, toàn đồ thật, không có đồ rởm, đồ giả, nhiều bức tranh ghi rõ lai lịch, xuất xứ. Đấy là nhờ công sức của nhà sưu tập từ hàng chục năm nay, bỏ công bỏ của ra để gìn giữ, trân trọng di sản văn hóa, nghệ thuật của Việt Nam. Tôi không muốn nói nhiều, như có vẻ « quảng cáo ».
Tính chất « thật » của các tác phẩm khiến giới chuyên môn chú ý : sẽ có một phái đoàn năm chuyên gia sưu tập người Nhật đến thăm triển lãm, và ngắm nghía một bức tranh, bức tranh lụa « Lên Đồng » do Nguyễn Phan Chánh vẽ năm 1931. Bức này được kỹ sư điện Pierre Massé mua ngay với họa sĩ, tại Hà Nội, để làm quà cưới cho phu nhân. Sau đấy, không ai nhắc đến nữa, chỉ còn hình do báo ảnh Illustration và người chủ là Roger Baschet in lại và lưu truyền cho tới nay. Dựa vào ảnh này, người ta đã vẽ lại, vẽ rất khéo, một bức « Lên Đồng » khác hiện có mặt trong Bảo tàng (xin miễn nói ở đâu) cho nên giới hâm mộ nghệ thuật của Nguyễn Phan Chánh, nhất là bên Nhật, đâm ra thắc mắc. Cho nên họ sang tận nơi, ở Paris này, để xem một bức tranh thật quý giá và nổi tiếng mà hơn 70 năm ít người được thấy. Bức này đã được mua lại và có giấy chứng nhận của gia đình ông bà Massé.
Một bức tranh lụa khác, thật đẹp, cũng của Nguyễn Phan Chánh, nhan đề là « Thiếu nữ chải tóc », cũng được trưng ra trong cuộc triển lãm này : nó thuộc sở hữu của Bảo tàng Cernuschi.Lê Phổ, Tô Ngọc Vân cũng có mặt với những bức tranh lụa từ thập niên 30, trong sưu tập cũ của giáo sư Pierre Huard. Ai trong chúng ta cũng biết rằng giáo sư Huard đã cùng bác sĩ Đỗ Xuân Hợp góp phần giảng dạy môn giải phẫu không những ở Đại học Y khoa Hà Nội, mà còn chính tại Trường Cao đẳng Mỹ thuật nữa, cho nên cách chọn tranh rất là tinh tế.
Trong triển lãm, ta còn thấy một bức tranh lụa khác mà tôi cho là đẹp, đấy là bức vẽ hai mẹ con đang ngồi thêu, ký tên Nguyễn Văn Thịnh. Họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh tốt nghiệp Khóa IV Trường Cao Đẳng Mỹ thuật Hà Nội (1928-1933), cùng khóa với những họa sĩ khác lừng danh : Nguyễn Tường Lân, Nguyễn Gia Trí, Nguyễn Cát Tường (nổi tiếng vì kiểu áo dài Le Mur). (Nguyễn Gia Trí theo học Khóa IV, song bỏ học, sau tốt nghiệp Khóa VII, để trau dồi kỹ thuật sơn mài, chứ chẳng cần vội vàng tốt nghiệp). Trở lại họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh : đây là bức họa « ra Trường » của một « thủ khoa ». Sau này ít nghe thấy nhắc đến tên tuổi Nguyễn Văn Thịnh, nếu không có bức họa này họa sĩ Nguyễn Văn Thịnh sẽ… mai danh !
Tầm quan trọng của cuộc triển lãm này là như thế, ngoài việc thưởng lãm những tranh tượng đẹp, ta còn có thể theo dõi chuyển biến nghệ thuật của những họa sĩ danh tiếng như Mai Thứ (từ tranh sơn dầu đến tranh lụa), Lê Phổ (từ cái nhìn thực đến hư cấu), Vũ Cao Đàm (từ điêu khắc đến cách điệu sơn dầu). Xin mở dấu ngoặc nhỏ : tôi cũng có một bức tượng đất nung, của Vũ Cao Đàm, nhưng có lẽ không đẹp bằng bức trưng ở Cernuschi. Đấy là chưa kể đến những tác phẩm khác có mặt trong phòng tranh : của Nam Sơn (hai bức), của Lương Xuân Nhị (hai bức). Nguyễn Gia Trí lần này, ở đây, chỉ có một tấm sơn mài nhỏ, thật đáng tiếc, vì ở Pháp, tranh sơn mài của Nguyễn Gia Trí được công chúng hâm mộ, có bức « bình phong » dài hơn bốn thước… Tuy vậy bức sơn mài nhỏ này chứa đựng tâm tư của nhà nghệ sĩ giữa thời cuộc : khoảng những năm cuối thập niên 40, đầu thập niên 50, họa sĩ bị nhà đương cuộc Pháp làm khó dễ, bắt bớ. May, nhờ người bạn là kỹ sư điện khí Nguyễn Duy Thanh có chân trong Hội đồng Liên hiệp Pháp can thiệp, nên được thả ra. Họa sĩ Nguyễn Gia Trí đã tặng kỹ sư Nguyễn Duy Thanh bức tranh này, vẽ cảnh « Cá chậu chim lồng », để tri ân.
Cạnh cuộc triển lãm, mà tôi vừa nhắc qua đến tầm quan trọng, Bảo tàng Cernuschi muốn thêm phần hiểu biết về Việt Nam hơn, nên cho tổ chức một số thuyết trình, bổ sung cho triển lãm. Có thuyết trình của những nhà nghiên cứu khác, về hội họa, về kiến trúc, về âm nhạc, như phần của anh Trần Quang Hải về Hát Bội và Hát Chèo, về nghệ thuật Chàm, về truyền thuyết, vân vân… Phần tôi, sẽ thuyết trình ngày thứ năm 25 tháng 10 về đóng góp của « Trường Mỹ thuật Gia Định », mà ta thường gọi một cách thân mật là « Trường Vẽ Gia Định ». Như quý bạn đều biết, năm tới, ngày 14 tháng 10 năm 2013, sẽ kỷ niệm long trọng một trăm năm thành lập Trường này, cho nên đóng góp của tôi, tuy nhỏ nhoi, cũng có đôi chút ý nghĩa.
Tôi sẽ trình bày về Bộ Chuyên khảo bằng tranh vẽ về Đông Dương (Monographie dessinée de l’Indochine), Bộ Chuyên khảo này ít người biết tới, năm 2008 đã đoạt giải « Sách Vàng », và đến năm 2011 được triển lãm tại Lễ hội đường sách Xuân Tân Mão năm 2011. Đây là bộ tranh đồ sộ gồm 520 bức vẽ, in li-tô, phần lớn đều tô màu, mô tả phong cảnh, cách sinh sống của dân nước ta vào khoảng 1935. Chính xác thì có 4 bộ về xứ Bắc, 1 bộ về miền Trung, 6 bộ về miền Nam, 2 bộ về Căm-pu-chia và nước Lào. Tranh vẽ đặt dưới sự chỉ đạo của ôngJules Gustave Besson, thanh tra các Trường Mỹ thuật và Mỹ nghệ ở miền Nam, và cũng là Hiệu trưởng của Trường Mỹ thuật Gia Định đến hơn 10 năm. Học sinh Gia Định tham gia đông đảo để thực hiện cuốn sách này, và tụ họp lại thành « Hiệp hội các Nghề Trang trí và Hợp tác xã Gia Định ». Sách do Nhà xuất bản Paul Geuthner in theo các bản vẽ (1935-1938-1943).
Tôi đã dùng nhiều hình ảnh trong bộ tranh này từ năm 1991 để minh họa cho cuộc sống của dân ta, trước đây, và ngày nay, để so sánh một số khác biệt Bắc Nam (nhất là về quy mô sản xuất lúa gạo) và cũng để minh họa cho nhiều biên khảo nằm trong việc giảng dạy môn «Văn minh văn hóa Việt Nam » tại Đại học Paris 7, từ năm 1975 cho đến khi nghỉ hưu năm 2002. Điều này nói lên sự chính xác của hình vẽ, phần lớn là vẽ bút chì, thêm tô màu công phu, của học sinh Trường Vẽ Gia Định. Về mặt này những bức vẽ đã giúp ta có một cái nhìn thực tế của đất nước và con người Việt Nam, khác hẳn cách nhìn thật mỹ miều nhưng không « đẫm mồ hôi » của các nhà họa sĩ. Nói vậy không có nghĩa là bắt họa sĩ chỉ được « tả chân » và buộc nghệ thuật phải có tầm mức « tư liệu ».
Không ! Nghệ thuật là sáng tạo, nhưng tôi vẫn muốn hỏi : tại sao một họa sĩ Nhật, như Hokusai, như Hiroshige lại có thể cho ta, vừa thưởng thức thiên nhiên Phù Tang, vừa yêu cái nên thơ của bức họa, vừa thấy được đời sống thường nhật của đại đa số quần chúng ? Đấy chỉ là một câu hỏi. Theo tôi, thì ở bên Pháp cũng thế : nếu được đào tạo theo cách nhìn của một Puvis de Chavanne thì sẽ vẽ « thoát tục » như Puvis de Chavanne, còn có cái nhìn sắc sảo, châm biếm như Honoré Daumier thì sẽ vẽ thể hiện cuộc sống một cách thật táo bạo, châm biếm, phê phán, nếu không gọi là đấu tranh… Tôi làm buổi thuyết trình này cũng có ý lập lại cán cân thăng bằng, không những chỉ về cái nhìn về đất nước ta, cho thấy một cách nhìn đầy thực tiễn mà cũng vẫn rất đẹp, đầy tính chất sáng tạo, nhưng còn muốn lập lại cái cân bằng cho những họa sĩ Trường Mỹ thuật Gia Định, vắng mặt trong cuộc triển lãm.
Buổi thuyết trình của tôi nhằm tránh cái « vênh » ấy : đã bảo rằng « Từ sông Hồng đến Cửu Long » mà ít thấy bóng dáng cây dừa, sông rạch… Không ổn. Đành rằng có mặt một Lê Văn Đệ, một Diệp Minh Châu, nhưng cả hai đều được đào tạo ở Hà Nội. Có bức tranh sơn mài của Thành Lễ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có suối, có núi, có rừng, có cầu, có người gồng gánh, kẻ cưỡi ngựa, tổng hợp lại cả Bắc Trung Nam,nhiều thời đại… Cũng hay ! Song, nếu xem cảnh một góc chợ dưới bàn tay, con mắt của học sinh Gia Định, sẽ thấy đâu là cái đặc thù của buổi họp chợ ở miền Nam. Ngoài ra, còn cảnh sản xuất, quy mô lớn, cung cách miền Nam (giã gạo 3 người, xay gạo, xay bột nhiều người), còn những ngành nghề mà, tuy có mặt ở miền Bắc, cũng không bao giờ được thấy mô tả, như cảnh sản xuất hàng trăm ngàn chiếc guốc, cảnh ngồi đóng cối xay gạo… Thật là chính xác, thật là phong phú, phải xem xét, so sánh, chứ nói trống không trên Đài khó quá !
Chuyên môn của tôi là ngành Dân tộc học, tôi làm việc ở Trung tâm Quốc gia Nghiên cứu khoa học (CNRS, Pháp). Tôi thán phục tài thể hiện sống động những gì học sinh Gia Định thấy trong đời sống thường ngày ở miền Nam. Họ không là « nhà Dân tộc học » mà sao lại thành công thế nhỉ ? Tôi chỉ khung lại miền Nam thôi, vì đấy là bí quyết thành công. Ông giám đốc Jules Gustave Besson cũng là họa sĩ, nhưng tranh của ông tầm thường, chú ý đến cách thể hiện ánh nắng, bóng râm rất khéo, tuy không khéo bằng Monet hay Seurat. Ông chẳng làm gì để tôi đặc biệt chú ý cả. Tuy nhiên, ông rất giỏi về điều động : vị tướng tài không phải là vị tướng phải bắn súng giỏi, mà là vị tướng chỉ huy giỏi.
Ông Besson đã gửi học sinh miền Trung về miền Trung vẽ, những bức vẽ của một Duy Liêm mà sinh quán ở Phan Thiết, vẽ về Phan Thiết, thì nhất rồi. Vì thế, người miền Nam ra Bắc vẽ, khó lòng mà vẽ đạt về đời sống thường ngày ở miền Bắc; ở Căm-pu-chia, ở nước Lào, cũng thế. Nhưng vẽ về miền Nam, thì đúng là họ vẽ “số dách”, khó ai sánh bằng. Phải chăng tôi thiên vị ? Ông Louis Malleret, Giám đốc Trường Viễn Đông Bác cổ (E.F.E.O.)viết bài tựa dài 11 trang, có ý phê bình những họa sĩ đi dạo qua một xứ sở nào đó, cưỡi ngựa xem hoa, hỡi ôi. Về những tác phẩm của học sinh Trường Mỹ thuật Gia Định, ông viết một câu rất thâm thúy : qua tranh họ vẽ, tôi thấy họ yêu quê hương của họ.
Dưới ngòi bút của một trí thức người Pháp, thời Pháp thuộc, đấy là một lời khen rất đáng tự hào, và đáng để chúng ta suy ngẫm."
nguồn: http://www.viet.rfi.fr/van-hoa/20120...g-den-cuu-long
DU FLEUVE ROUGE AU MÉKONG - Visions du Việt Nam /tiếng Pháp
http://i284.photobucket.com/albums/l...2012102701.jpg
@};-
..... @};- (*) ...... chỉ thấy đẹp và đẹp .. bravo Bo ...... (*) @};- .....
~o)
A Dzàng @};-
~~~~
có phải chị Trúc Lan mà em quen biết không :x
willkommen @};-
http://i50.tinypic.com/34oeb61.png
suis très contente de te revoir ici Bo ơi . Celà fait un bail depuis que tu es rentrée des vacances . çà va Bo?
Affectueusement
Tým
bonjour O ĐH,
moi aussi, je suis bien heureuse de te retrouver dans ma petite maison bleue ... tu es toujours la bienvenue ... @};-
je suis bien rentrée de mes vacances et de bien heureuse de retrouver mes patients qui patientent de me revoir ... :)
bien à toi et ta famille
bisous
bo
ps: bố lynh n'arrête pas de faire des compliments en ce qui concerne la musique de la chanson Chiếc Áo et la belle voix de Kim Khánh
chú Ngụy Xưa ! dạo ni tt không thấy chú ghé nhà ... tt kính chúc chú luôn bình an và vui khỏe ... @};-
….
Chúng mình yêu biển và yêu quê hương VN, thế nhưng đành làm người đi tản buồn. Tôi trở lại đường biển xưa như một người khách lạ, lòng bùi ngùi, ước mơ là sẽ lại có một ngày về, nước mắt nhạt nhoà với niềm vui, như tôi đã tâm tình với một người bạn trẻ, khi viết về tấm lòng yêu thương quê hương.
Bạn thân,
Diamond Pricess rời Nha Trang đi Hồng Kông đêm 21 tháng Tư, và theo lộ trình ấn định tàu sẽ chạy rất gần Hoàng Sa vào trưa ngày hôm sau. Buổi sáng hôm 22 tháng Tư tôi ở lỳ trong phòng, theo dõi vị trí của du thuyền trên TV cho đến khi tàu đã qua vĩ độ của Đà Nẵng tôi mới lên boong đứng nhìn.
Trong lòng tôi thấp thỏm, chỉ sợ là tàu chạy không đủ gần cho mình thấy đảo thân yêu, nhưng gần trưa thì những cột antenna hiện rõ khiến cho tôi thêm bồi hồi, và tôi không cầm được nuớc mắt khi thuyền trường Dino Sagani nói trên hệ thống âm thanh là tàu đang đi ngang Paracells (Hoàng Sa), và “quần đảo này trước đây thuộc về Việt Nam”.
Dưới đáy biển sâu thẳm đó là con tàu Nhật Tảo và thân xác Ngụy Văn Thà cùng với những người thủy thủ đã bỏ mình để cố giữ lấy một mảnh đất của quê hương. Thà vào trường HQ sau tôi một năm, và chúng tôi đã nhiều lần gặp nhau trên đường suôi ngược bến bờ VN, còn Nhật Tảo và tôi đã có những tháng ngày không quên. Năm 1964 Hoa Kỳ chuyển giao cho VN hai Hộ Tống Hạm tại Philadelphia. Tôi được tuyển chọn vào thủy thủ đoàn của HQ-11 (Chí Linh) còn bạn đồng khoá Nguyễn Hoài Bích có mặt trên HQ-10 (Nhật Tảo). Hai con tàu dắt díu nhau từ bờ biển miền Đông nước Mỹ, xuôi Đại Tây Dương, qua kinh đào Panama, vượt Thái Bình Dương về VN sau khi tạm dừng ở những nơi xa lạ như San Diego, San Francisco, Hawaii, Guam, Philippines … Chuyền hải hành một đời vẫn nhớ thế nhưng bây giờ Nhật Tảo nằm đây trong đáy nước, và Nguyễn Hoài Bích cũng đã tử nạn trên đường đi tìm tự do. Tôi nhớ tàu, nhớ bạn, và nước mắt tôi nhạt nhoà …
Biển mênh mông nhưng vắng lặng, không có bóng dáng một con tàu nào ngoài chiếc Diamond Princess. Những ngày còn đi biển năm xưa tôi biết vùng nước này lúc nào cũng thấp thoáng vài ghe đánh cá mang cờ VNCH. Bây giờ biển vắng, người dân không dám ra khơi vì sợ “tàu lạ” bắt người đòi tiền chuộc. Không biết người dân đảo Lý Sơn lúc này sinh sống bằng cách nào khi mà vùng biển nuôi sống họ bao nhiêu đời bỗng dưng trở thành vùng biển cấm! Tôi không chỉ cảm thấy xót xa mà còn có cả chút căm hờn!
Khi Hoàng Sa mờ dần vào chân mây tôi vẫy tay chào. Một bông hồng cho thủy thủ đoàn Nhật Tảo! Toàn dân VN sẽ mãi mãi ghi ơn các anh, và thế nào cũng có một ngày Hoàng Sa sẽ lại là của VN để cho chúng tôi dựng lại tấm bia chủ quyền, khắc tên các anh cho đời đời tưởng nhớ.
Bạn thân,
Khi Diamond Princess qua khỏi vĩ tuyến 17 tôi đã đi trọn đường biển xưa. Ngày đó chúng mình đứng trên đài cao, nhọc nhằn với sóng gió, nhưng thiết tha với đời thủ thủ cho đến tận bây giờ, như là tôi đã từng viết cho bạn ta Vũ Hữu San, hạm trưởng Khu Trục Hạm Trần Khánh Dư tham dự trận Hoàng Sa, trong một ngày họp mặt:
Mắt xưa vương bóng sông hồ
Tóc xưa gió lộng bến bờ yêu thương.
….
Chúng mình yêu biển và yêu quê hương VN, thế nhưng đành làm người đi tản buồn. Tôi trở lại đường biển xưa như một người khách lạ, lòng bùi ngùi, ước mơ là sẽ lại có một ngày về, nước mắt nhạt nhoà với niềm vui, như tôi đã tâm tình với một người bạn trẻ, khi viết về tấm lòng yêu thương quê hương.
Ngụy Xưa
May 22, 2012
http://vnthuquan.net/diendan/upfiles...ED2AB452E2.jpg
https://www.box.com/shared/6winvcwny7u2u57oph89
SỢI NẮNG GỌI HỒN
thơ TócNâu | nhạc & trình bày dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu.bccb| Nov 5.2012
Dường như sợi nắng gọi hồn
Nên thơ người viết thơm nồng tình dâng
Và như hương nắng lâng lâng
Tôi im lặng ngắm đến trầm tâm tư
Dường như mực viết bài thơ
Chảy từ tim nhỏ, vẽ mơ từng hàng
Dường như ngòi bút hoang mang
Viết thương, viết nhớ chất chồng đầy vơi
Chẳng vay, chẳng mượn chi đời
Mà bao tươi thắm, bao lời dịu êm
Nằm ngoan một góc trong tim
Nhẹ nhàng thổn thức, nổi chìm đam mê
Hồn thơ ôm nắng tỉ tê
Còn tôi gom nắng đặt kề môi hôn
Thu kia dáng xõa chập chờn
Biết nắng còn ở với hồn bao lâu…?
http://vnthuquan.net/user/Dzuylynh/h...mnguyettan.png
https://www.box.com/shared/d7ct167dvcgt6nr72ail
hương quỳnh đêm nguyệt tận
lời diênvỹ.dzuylynh | nhạc & trình bày dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu | bccb
( đến kiềuvân )
xin làm đóa quỳnh trắng
hóa hiện giữa mùa trăng
xin làm đóa qùynh hương
vì anh mà hé nhụy
dáng thu đêm nguyệt tận
hồn bâng khuâng rã rời
xin làm chiếc lá rơi
vì anh buông xuống đời
nơi anh đến hoa quỳnh nở rộ
giòng đời nghiêng theo những yêu thương
thu hóa xuân bốn mùa đổi ngược
phím nhạc tình hòa những note duyên
em đã đến hương quỳnh thơm ngát
đêm huyền diệu vọng tiếng pha lê
em vụt tan vụn vỡ ánh trăng thề
nếu biết thế xin em đừng đến nhé
để hồn ta vùi chết giữa cơn mê...
vịnh nửa vầng trăng .Nov 6.2012 .dzuylynh
http://i48.tinypic.com/nyr6g.jpg
Một phút suy tư về chữ TÂM
Tâm tuy là một điểm tuy nhỏ nhưng quan trọng, nên người ta mới gọi là tâm điểm.
Tâm của con nguời quan trọng hơn vì nó diễn tả nhân cách của một con người.
Tâm lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngả đảo điên.
Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.
Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù
Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui.
Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá
Cho nên hãy đem tâm của mình ….
….đặt trên ngực để yêu thương
….đặt trên tay để giúp đỡ người khác
….đặt trên mắt để thấy nỗi khổ của tha nhân
….đặt trên chân để mau mắn chạy đến với người cùng khổ
….đặt trên miệng để nói lời an ủi với người bất hạnh
….đặt trên tai để biết nghe lời góp ý của người khác
….đặt trên vai để biết chịu trách nhiệm
….và chia sẻ trách nhiệm với anh chị em
Thân xác không tâm là thân xác chết.
Kẻ vô tâm thì chỉ biết lo cho mình.
….cuộc sống của họ chất chứa những hận thù
Và trở thành mối đe dọa cho nhiều người.
Hãy trao cho nhau trái tim nồng ấm yêu thương.
lụm lụm
THIÊN THANH
ngước nhìn mây giữa trời xanh
đương hai ngọn gió song hành vẩn vơ
thiên thanh . màu nắng trong thơ
chộp tay một chút cho mơ khởi hành
nụ cười em rỡ thiên thanh
in trong đồng tử biếc thành dáng em
đht
mấy câu thơ o dành cho bo dể thương quá ... @};-
~~~~~~
một đóa hoa cho những người lính đã hiên ngang trong một cuộc chiến ... @};-
ngồi nghe lại bài hát của bố lynh ... chỉ có những người chiến sĩ QLVNCH mới hiểu được chính nỗi lòng của đồng đội mình phải không bố ...
... người thương binh Việt Nam
giữa quê người tôi hát tên anh ...
http://www.youtube.com/watch?v=rMPtA...AF0E848D973A02
@};-
http://i45.tinypic.com/2vj6c5l.png
http://www.box.com/shared/0gde6to3ty29586i54ix
NGƯỜI DA VÀNG TỘI NGHIỆP
Album Cuối trời dâu bể
thơ Linh Vũ . nhạc & trình bày Dzuylynh
Có một gã da vàng
Mang thân đi xuống phố
Cột nỗi buồn mang theo
Tìm cuộc đời đánh mất
Giữa phố thị đông người
*
Có một gã da vàng
Vừa rít xong điếu thuốc
Uống cạn ly rượu cay
Thương đời như xác chết
Bên góc nhỏ cao lầu
Ngoái nhìn nhưng chẳng thấy
Hai tay ôm kỷ niệm
Thương người chưa dám khóc
Tình vội vã ra đi
*
Có một gã da vàng
Lang thang đi xuống phố
Theo bóng nắng mặt trời
Tìm nụ cười bỏ lại
Trên nấm lá vừa bay
Thương đời ai tê tái
Tìm mãi chốn bình yên
Có một gã da vàng
Hai tay gầy như củi
Ôm miệng túi càn khôn
Thấy lòng đau như cắt
Một kẻ mất linh hồn
Bốn mùa ai giữ lại
Còn hạt cỏ nào xanh
Trên áo người lầm lỡ
Xin đỏ ngọt trái lành
Cho ngày mai em nhớ
Buổi ban đầu bơ vơ
*
Người da vàng trên phố
Chân theo dấu trẻ thơ
Miệng cười ra nước mắt
Tay gom lửa mặt trời
Ðốt đời trong bóng tối
Còn sót nửa vành môi
Xin cuộc đời gáo nước
Ðổ xuống sông tình tôi
Người da vàng biết khóc
Như những hạt trời mưa
Trên cánh đồng cỏ úa
Trên tay mẹ chờ mong
Gói đời đem đi cất
Ai về xin có nhớ
Cây đèn nhỏ nằm mơ
Trở trời cơn gió bấc
Máu chảy mãi thành thơ
Người da vàng xuống phố
Tìm lại bóng người xưa
Con đường nằm trước mặt
Ði hoài nhưng không tới
Mòn chân tình đá sỏi
Ngồi khóc thấy lệ rơi
Người da vàng cúi mặt
Treo đời trên góc phố
Hát bài ca nhân ái
Uống nhằm ly độc dược
Tưởng thần diệu trường sinh
*
Có một gã da vàng
Buộc dây thừng trên cổ
Thấy mình như cơn mộng
Thấy đời nhẹ như bông
Linh Vũ
Chào Bo
Nhìn những hình ảnh cuả Bo, làm nhớ lại cách nay hơn 25 năm, có dịp đến thành phố này, chỉ là tình cờ khám phá ra buổi tối hôm đó có rước đèn trên sông (do người nhái thực hiện) và thánh lễ đêm, để tưởng nhớ Thánh Jeanne d'Arc; đèn chiếu sáng toả ra ngoài tạo khung cảnh huyền bí, tưởng nhớ đến lúc Thánh bị đưa lên giàn hỏa. Trước nhà thờ các giáo hửu rất đông, trong đó có một người tóc đen cũng đang cầu nguyện an bình cho mọi người. Sau đó NH cũng có dịp đến viếng thăm Vương Cung Thánh Đường ở Lisieux, nhà thờ ở Honfleur kiến trúc bằng gổ, và nhà thờ ở thành phố Rouen. Phục lăn người tây phương, không biết làm sao họ có thể đem lên trên đỉnh nhà thờ "con gà" cao 150m? Chưa kể kiếng màu có hình ảnh, trong nhà thờ được cắt thật khéo.^:)^
bo chào anh Ngọc Hân,
xưa khi còn đi học, bo ở Rouen thì Honfleur, Lisieux, ... dọc theo sông Seine ra tới của biển là những chỗ đi dạo cuối tuần của bo
nay ở Bagi thì bo đi tháp tùng các cụ cao niên đi hành hương, bo sẽ dán từ từ hình ảnh các nhà thờ, thánh đường bo tháp tùng các cụ năm nay (Rouen, Lisieux, Reims) để anh xem cùng
bo cảm ơn anh ghé thăm nhà bo ...@};-
http://i45.tinypic.com/o0yvyt.png
tặng anh
thơ đônghương | nhạc & trình bày dzuylynh | bccb
mời anh. lặng yên lặng yên
nghe đàn em hát lời buồn tình
giòng chơi vơi. lời quanh trăng
âm thánh thót. đêm từng đêm
lời xưa, ngày xưa, này anh
ai đưa em vào yêu thương
tim phiêu bồng đang muôn phương
ngỡ đường bay. là muôn trùng
nhìn em trầm tư. lặng yên
tay trong tay, thời gian trôi
quanh môi em mặn nồng rơi
trên thanh âm. dây đàn lơi
phong hương xưa tình bay lên
chờm tim em. xuyên vào sâu
vùi tâm tư vào tim trăng
mình yêu nhau trong lặng yên
tặng anh. tặng anh hồn em
đang chơi vơi trong lời tim
cung thương âm vang. lặng yên
hát lời tình bằng tim em .
http://i50.tinypic.com/ama843.png
VÁCH NHỚ
(đến ja.nguyênhòaca)
em nấp sau vách nhớ đếm dấu chim di
săm soi vết nứt chân trời trên đôi cánh mỏi
mùa thu đang chạy trốn nỗi buồn lá úa
tàn phai kết thúc là bắt đầu khai mở một khởi thủy chu kỳ
anh bước ra vách nhớ chẳng nhận ra em
em còn ở lại sau lưng dĩ vãng ngồi tỉ tê nhắc chuyện ngày xưa
anh vói tay hái cọng nắng hanh còn se sắt lạnh
sương sớm đầu đông đã ấm bỏng vai ngày
cho em một chút bổi hổi hôm nay trước khi bóng đêm chạy quanh co mất hút
mình gặp lại ở đâu chỗ bắt đầu
chữ em chạy từ trên mây chạy xuống
chữ anh lay từ ngọn cỏ lay lên
sao nối mãi không xong
sao thắt hòai không chặt
hay chỉ tại tấm vách ngăn chia giữa hai vùng tâm thất
trái tim nghẹn thở giữa vành môi mỹ ngữ điêu từ
vô nghĩa
vô thức
vô tâm
vô niệm
anh muốn em bước ra khỏi vùng mê thất
nơi chật vật lời kinh treo vắt vẻo tháp chuông đông lạnh
để khóc òa vui với nắng đông xối chan thung lũng
và giòng sông con nước đổ ngập tràn vỡ mặt giá băng
vách nhớ ngã sập, em đừng dựng lại làm gì
bước ra đi
nghe lời thầm thì mùa đông
trái tim rát bỏng
ấm nồng
Nov.16.2012|dzuylynh|btcb
http://i45.tinypic.com/263kg01.png
Mẹ Là Ngàn Sao Trên Trời
thơ Linh Vũ . nhạc dzuylynh . thiênthanh hát
Mẹ tôi là một giòng sông
mang phù sa lấp cánh đồng khổ đau
Mẹ tôi là phép nhiệm màu,
chở che tôi thuở ban đầu nằm nôi
để Cha đi trấn biên cương,
sơn khê biền biệt địa đầu khói sương
rồi Cha chẳng có ngày về
ôm con đứng ngóng Mẹ hòn vọng phu
Mẹ ơi! con có ngàn thương
sao con lấp nỗi đoạn trường Mẹ mang
hôm nay giữa chốn nhân gian
con đi tìm lại cưu mang thuở nào
quanh đây như có ngọt ngào,
như hơi ấm Mẹ dạt dào xôn xao
đêm nay trời rộng trên cao
con tìm thấy Mẹ, ngàn sao trên trời
http://i47.tinypic.com/ivzp1s.png
https://www.box.com/shared/zcdy2a53xv37ayapwh2v
GIÓ NGANG SỢI TÓC
thơ LinhVũ | nhạc Dzuylynh | trình bày thiênthanh.dzuylynh
album Cánh thiên di | bccb
Có cánh buồm đi tìm gió
Gió lạnh lên trời bỏ ngỏ biển khơi
Tôi đã âm thầm ngồi nhớ
Dĩ vãng trôi dài lầm lỡ trên tay
Tim tôi buồn cong nhỏ lại
Dưới nắng chiều vàng em ngại đi qua
Kỷ niệm nào để xót xa
Như con chuồn chuồn trước nhà thăm hỏi
Run run lời tình sương khói
Anh quay về hối hả gói hồn đau
Căn gác trọ cột nỗi sầu
Con tim vết nứt đào sâu đêm dài
Sợi tóc nào rụng trên vai
Nhắc tôi chôn hết ngày mai cho người.
http://i45.tinypic.com/4v4hmv.png
http://i49.tinypic.com/rmtpjq.jpg
Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường
http://i49.tinypic.com/ivh0n5.jpg
Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không
http://i46.tinypic.com/xya9z.jpg
Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du
http://i49.tinypic.com/9745ls.jpg
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
http://i48.tinypic.com/xmsrpc.jpg
Đêm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh
http://i46.tinypic.com/vio3de.jpg
Ta về giữ mộng trinh nguyên
Bờ hun hút lạnh nắng xuyên hình hài
http://i47.tinypic.com/1jnuy8.jpg
Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi
Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về
http://i46.tinypic.com/2h7hrwk.jpg
Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ cây hoa lá xuân qua rụng rời
Sá chi suy thịnh cuộc đời
Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành
http://i46.tinypic.com/p4spz.jpg
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ
Ghi chú: tranh của Họa sĩ Koukei Kojima (Japanese)
Bo thương
Hôm kia mở trang nhà , thấy cái link để nghe, bấm vô ; huhuhu, nó biến mất ! Thành không cho bạn bè nghe được ônLynh !
Tým mai đi lên Chambery thăm cô út một tuần . Thăm Bo mạnh để chăm lo cho Bố hỉ .
À bientôt
Afectueusement
Tým
bonjour o đh
bo bấm vào cái barre để nghe nhạc vẫn chạy bình thường
có thể máy của o thiếu cái QuickTime để nghe nhạc trên diễn đàn, o vào đây kéo về http://www.apple.com/fr/quicktime/download/ và installer lên máy
bố lynh không cho nhạc vào boxnet nữa, nên khi bố gửi bài hát đến o thì o kéo thẳng từ mail về máy lưu lại và chuyển cho bạn bè o
bo đã thêm vào dưới bài hát trong nhà o cái link download để để bạn bè o có thể kéo về máy và nghe https://dtphorum.com/pr4/showthread....9634#post69634
o đi Chambéry vui vẻ, o nhớ ghé vào cure de source Aix-les-Bains :)
bien à toi. bizzzzz :-*@};-
bo
Nỗi Buồn Mùa Tạ Ơn
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012. Sau đây là bài viết mới của ông.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày lễ Tạ Ơn, sau khi đi nhà thờ, tôi liền phóng xe một hơi đến đường 50, ở tận East-San Diego. Tới căn nhà nhỏ cổ kính, có đám bìm bịp xác xơ thả ngọn phủ kín mái sau, tôi mới tấp vào lề, tắt máy xe, rồi buồn bã ngó vào căn nhà mà trầm ngâm nhớ đến những người ơn, bây giờ đã biệt tăm, không biết chừng nào mới gặp lại.
Tháng Chín năm 1993, gia đình tôi qua Mỹ theo diện HO. Những ngày đầu tiên ở San Diego, trong căn apartment rộng rãi đầy đủ tiện nghi, gia đình tôi có cảm giác như vừa đến một xứ sở thần tiên nào đó. Vài ngày sau, một bà Mỹ già đến gõ cửa. Bà tự nhiên tiến đến bắt tay chúng tôi và ôm từng người một vào lòng.
- Sao? Các con thế nào? Có khỏe không?
Tôi ngơ ngáo như người từ cung trăng vừa rớt xuống. Bà già Mỹ nào đây? Bà đi lộn nhà? Bà nhìn lầm người chăng? Tại sao bà tự nhiên quá cỡ thợ mộc, và thân thiết với mình quá đột ngột như đã từng quen biết với nhau từ lúc nào? Vợ tôi cũng hoảng lên, chạy vội đến bên tôi, nói nhỏ:
- Ông ơi! Ông phải cảnh giác nha! Không chừng ở đây cũng giống như ở Sài Gòn. Người ta lường gạt nhau ghê lắm!
Bà Mỹ già vẫn nhoẻn miệng cười với chúng tôi. Bà âu yếm xoa đầu thằng con tôi, và chầm chậm nói:
- Sao? Các con thế nào? Các con không biết nói tiếng Anh à? Good or no good?
Tôi lạnh nhạt nhìn Bà:
- Bà có lầm ai với chúng tôi không? Chúng tôi vừa mới đến đây, từ Việt Nam.
- Đúng rồi. Các con gồm ba người. Có phải các con tên này không?
Bà móc trong túi ra tờ giấy, lật lên, đưa tôi coi:
- Tên các con này! Đây, đúng không?
Tên của chúng tôi thật rồi. Trong giấy, người ta còn ghi rõ địa chỉ và số phòng apartment của chúng tôi nữa. Tôi chưa kịp rõ nguồn cơn, bà già Mỹ đã tiếp lời:
- Mẹ ở cơ quan thiện nguyện, có nhiệm vụ giúp đỡ các con . Mẹ tên là Maurice. Còn con, tên là “en” phải không?
Mẹ Maurice tự nhiên quá, thân mật quá, khiến tôi gọi trả lại bà la “mom” chẳng chút ngượng ngùng.
- Con xin lỗi Mẹ. Mẹ tới thăm chúng con, vậy mà chúng con vô tình không biết. Tên con là AN, không phải đọc là EN, Mẹ ạ!
Bà xuýt xoa quay qua vợ và thằng con tôi:
- Còn cô này và thằng này? Cái tên cũng khó kêu quá!
- Vợ con tên là T…U…Y…E…T…Còn thằng con tên là C…U…O…N…G…
Mẹ Maurice vừa cười vừa lắc đầu. Bà đọc tới đọc lui, vẫn lọng cọng, vẫn không thể gọi tên vợ và thằng con tôi một cách chính xác. Cuối cùng, Mẹ dắt tôi ra xe, mang vào nhà lỉnh kĩnh những túi xách. Mẹ vui vẻ bày từng món lên chiếc thảm màu vàng rực.
- Đây là bình trà và sáu cái tách dễ thương. Đây là lô dĩa chén cho các con dùng bữa. đây là chậu rửa rau, bình pha cà phê, máy xay sinh tố, máy xay thịt. Còn cái này là nồi nấu cơm, nồi hầm thịt, chảo chiên trứng…
Vợ tôi trố mắt nhìn từng cái. Nàng rất đỗi vui mừng vì được làm chủ những vật dụng mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ chạm tay tới.
- Con rất cám ơn Mẹ. Mẹ đã tặng các con những vật dụng quí giá. Khi xài chúng, chắc con sẽ luôn nhớ đến Mẹ.
- Mẹ không cần cần các con nhớ Mẹ đâu. Mẹ muốn phần nào hàn gắn lại vết thương mà thời gian qua chính phủ Mỹ đã bạc đãi các con trong chiến tranh Việt Nam.
Tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt. Mẹ Maurice đã làm tôi nhớ lại chiến trường, nhớ đến đồng đội. Tội nghiệp cho tuổi trẻ chúng tôi, vừa lớn lên, xếp bỏ bút nghiên để hiến thân bảo vệ đất nước. Và đau đớn thay, chúng tôi bị bức tử, bị lùa vào ngục tù một cách tức tưởi.
- Bây giờ Mẹ có việc phải đi ngay. Ngày mai hai đứa con của Mẹ: thằng David và con Ann sẽ đến đây dẫn các con đi chợ. Chào các con nha! Chúc các con một ngày tốt đẹp.
Tôi đưa Mẹ Maurice ra cổng. Nhìn dáng Mẹ tất bật, vội vã – tôi chợt nhớ đến Mẹ tôi ở Việt Nam. Ôi! Những bà Mẹ, dù khác giống nòi, khác màu da…đều có chung một tấm lòng giống nhau – một tấm lòng bao dung, độ lượng… cao như núi non, rộng như biển cả.
Đúng như lời Mẹ Maurice hứa, trưa hôm sau, có hai vợ chồng trẻ người Mỹ đến gõ cửa phòng tôi.
- Chào ông bà. Xin giới thiệu tôi là David, còn vợ tôi là Ann. Chúng tôi đến đây để đưa ông bà đi chợ. Mời ông bà ra xe.
Ann đưa vợ tôi vào một ngôi chợ Mỹ. Còn David chở tôi đi lòng vòng. Hắn tắp xe vào những khu có cộng đồng người Việt sinh hoạt, giới thiệu với tôi từng chi tiết. Trò chuyện một lát, hắn và tôi thân thiện nhau ngay.
- Mày có thích ra biên giới Mễ nhìn cho biết không?
Tôi ngập ngừng, ngần ngại:
- Ở gần đây không? Xa thì thôi. Sợ làm phiền mày.
- Gần đây. San Diego sát với biên giới Mễ mà. Mày chưa coi bản đồ sao?
David chạy một hơi đến biên giới. Hắn lái xe giỏi thật! Hắn xàng qua lách lại điêu luyện như tên nài chơi ngựa trong trường đua. Cuối cùng, hắn dừng lại trên một đỉnh cao.
- Nhìn kìa! Mày có thấy border/biên giới phía tay phải không? Bên kia là Mễ. Mày sẽ có dịp qua đó du lịch, khi mày cầm thẻ xanh trong tay.
Tôi nhìn border phía trước. Border chỉ là một cánh cổng rộng cho sự ra vào hợp pháp giữa hai bên. Mù mờ tít xa là nước Mễ bao la. Cũng những cụm mây xám xà xuống với hàng loạt dãy núi kéo dài.
David đưa tôi về Apartment cũng vừa lúc Ann và vợ tôi xách lỉnh kỉnh những túi thức ăn vào nhà. Vợ tôi không giấu được nỗi vui mừng, cứ cười toe toét:
- Gần năm chục đồng thức ăn đó anh ạ! Mình không dám mua nhiều, nhưng chị Ann cứ bảo: lấy đi, lấy đi! Chị sẽ trả tiền cho. Mình ngại quá anh à!
Từ đấy, gia đình tôi và gia đình Mẹ Maurice gắn liền với nhau như bóng với hình. Cuối tuần, David lái chiếc truck đến nhà gọi tôi đi làm công tác thiện nguyện. Công tác chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ.Chúng tôi thường đến giúp đỡ những người già neo đơn. đôi khi giúp họ ăn uống. Đôi khi dọn dẹp rác rến trong garage. đôi khi cắt cỏ xung quanh nhà. đôi khi di chuyển một món đồ nào đó qua nơi khác. Lần đi nào, Mẹ Maurice cũng dành cho tôi một phần ăn to tổ bố. Và sau chuyến công tác, Mẹ luôn thân thiện đặt vào túi tôi những tờ giấy bạc mười đồng.
Một hôm, David lù lù tới, trao tận tay tôi một chiếc xe đạp mới toanh, và một tấm giấy của Mẹ Maurice:
“Certificate chứng nhận
chiếc xe đạp này của AN
do Mẹ Maurice thân tặng.”
Trước khi về, David còn nhấn mạnh:
- Mẹ có dặn, mày nhớ đạp xe đến thăm Mẹ vào mỗi ngày cuối tuần.
Nghe lời Mẹ, cứ mỗi cuối tuần, tôi đạp xe từ đường 43 đến đường 50 thăm Mẹ. Mẹ ở với vợ chồng David trong một ngôi nhà nhỏ nhắn, nhưng rất xinh xắn. Tôi thích những hàng cây xung quanh nhà, David trồng đủ loại, từ cam, quít, chanh... đến nho, lê, táo.
Buổi sáng, Mẹ Maurice thường ngồi uống cà phê với Ann nơi chiếc bàn bằng đá, dưới bóng mát của tàng cam xum xuê trái. Lúc nào Mẹ cũng để dành cho tôi một phần hot dog với tách cà phê sóng sánh hương vị. Mẹ luôn xem tôi như một người con trong gia đình. Tôi cũng vậy. Tôi tự nhiên như anh em với David từ lâu, tôi cần cù bầu từng nhánh cam, chiết từ cành quít cho David trồng thêm trên phần đất trống xung quanh nhà. Nhìn những nhánh cây mọc rễ trắng xóa trong bầu, Mẹ Maurice thích chí cười ha hả:
- Thằng này giỏi thật! Vậy mà thằng David không biết cứ xách tiền đi mua từng cây về trồng. Nhờ con, bây giờ Mẹ chỉ cần chiết nhánh, rồi chờ ngày bén rễ đem xuống đất vun phân tưới nước. Vừa tiết kiệm tiền, vừa tiết kiệm công. Hay quá!
Ngày qua ngày, tám tháng trợ cấp của chính phủ Mỹ vùn vụt trôi qua. Tôi chưa kịp có ý định tìm việc làm thì Mẹ Maurice đã nhắc David:
- Thằng An sắp hết trợ cấp. Ngày mai con dắt nó xin việc làm đi!
David nheo mắt, ngó tôi từ đầu tới chân:
- Ê, ở Việt Nam mày làm nghề gì?
Tôi cười hề hề, rồi đưa ngón tay trỏ lên, cong lại:
- Bóp cò.
- Trời đất! Mày đùa hay nói thật, thằng quỷ?
Mẹ Maurice chêm vào :
- Thì nó đi lính, ngày xưa…
David nhảy chồm lên, hớn hở :
- Vậy, tao có job cho mày rồi.
- Job gì?
- Security.
Ngày mai, sáng sớm, chưa kịp nhâm nhi ly cà phê đầu ngày, tôi đã thấy chiếc truck của David xà ngay cổng apartment. Hắn tức tốc bốc tôi lên xe, chạy một mạch đến các hãng security nằm trong vùng San Diego. Đi tới đâu, khi nhìn bộ vó chưa đầy 48kg của tôi, ai ai cũng lắc đầu từ chối. Tức quá, David nổi khí xung thiên, vừa chỉ vào người tôi, vừa lớn tiếng với ông Mỹ, chỉ huy toán security:
- Ê! Mấy ông đừng coi thường thằng này nha! Nó chuyên môn bóp cò ở xứ nó đó. Ê! Nó là sĩ quan chỉ huy, thâm niên công vụ… Mấy ông biết không?
Toán security lao nhao, tên chỉ huy phải chạy đến gần David, xuống nước nhỏ :
- Khi nào opening job, tôi hứa, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.
David lôi tôi phóng lên xe, trước khi rồ máy chạy, hắn còn nói vói theo tên chỉ huy :
- Ê! Hứa giữ lời nha! Tao chờ điện thoại tụi bây đó.
Mẹ Maurice buồn rầu khi nghe David kể lại chuyện tìm job của tôi. Mẹ cũng rưng rưng nước mắt khi nhìn lại thân thể gầy gò ốm nhách ốm nhom của tôi.
- Con phải uống sữa, ăn thịt bò hàng ngày… để có da có thịt một chút. Có sức khoẻ, con mới làm việc được.
Nghe lời Mẹ dặn, sau vài tuần tẩm bổ, tôi đã lên cân vù vù. Và kế đó, tôi cũng đã tìm được việc làm ở một hãng golf. Mặc dù đồng lương giới hạn, nhưng công việc bận rộn liên miên. Tôi làm overtime lu bù. Có khi làm luôn cả ngày chủ nhật.
Lần đầu tiên là nhân viên một hãng xưởng, nên tôi rất thích thú và đam mê công việc, cho nên một thời gian dài tôi đã không đến viếng thăm Mẹ Maurice. Có lẽ vì bặt tin tôi, nên ngày chủ nhật hôm đó, Mẹ Maurice lọ mọ đến tìm tôi. Trời ơi! Mẹ Maurice đây sao? Một bà già Mỹ yếu ớt, chống gậy liêu xiêu gõ cửa apartment.
- Mẹ ơi! Làm sao Mẹ ra nông nỗi này hỡi Mẹ?
- Mẹ bị stroke con ạ! Mẹ đến thăm con lần này, rồi Mẹ sẽ về New York, gần gũi với đứa con gái của Mẹ.
- Chuyện gì đã xảy ra cho Mẹ?
- Không. Chẳng có chuyện gì hết. Mẹ muốn đi thăm con gái.
Tôi ôm Mẹ Maurice vào lòng, và chợt nghĩ đến những nỗi đau âm thầm mà những người Mẹ đã một mình gánh chịu. Sự hy sinh vô bờ bến đó chỉ có trong trái tim, trong tấm lòng người Mẹ. Mẹ Maurice và Mẹ ruột của tôi giống nhau ở điểm này.
Thời gian dài sau nữa, tôi hoàn toàn mất liên lạc với Mẹ Maurice, David và cả Ann. Rồi một hôm, trong lòng tôi bỗng xốn xang bức rức, như có linh tính báo về điềm xấu nào đó, tôi vội xách xe chạy lên đường 50. Căn nhà xinh xắn vẫn còn đây. Những hàng cây xum xuê trái vẫn dày đặc bóng mát. Cái bàn đá vẫn ở chỗ cũ, Những nhánh cây do bàn tay tôi chiết cho David giờ đã mơn mởn xanh, phơi phới đón gió chiều. Chỉ có căn nhà là đổi chủ.
Người ra tiếp tôi là một ông Mễ bụng phệ. Ông ta cho tôi biết David và Ann đã ly dị nhau, và họ đồng ý bán căn nhà này lại cho ông. Còn bà Maurice mất rồi, hình như bà mất lúc đang ở New York thăm con gái. Tôi xin phép hỏi thêm vài câu nữa, nhưng ông ta lắc đầu và khép cánh cửa lại.
Như có ai cầm dao đâm thấu tim gan mình, tôi lảo đảo ra xe, gục mặt vào tay lái, thổn thức từng cơn. Trời ơi! Tôi đã vô ơn với Mẹ Maurice. Tôi đã bội nghĩa với David và Ann. Niềm hối hận này, không biết bao giờ mới xoa dịu được.
Thưa Mẹ Maurice,
Hôm nay, con viết bài này như nén nhang kính dâng lên Mẹ, như ngàn lời tạ lỗi cùng Mẹ, và rất mong Mẹ rộng lượng thứ tha cho đứa con nuôi vô ơn và bạc nghĩa này.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa gặp lại David và Ann. Chẳng biết họ đã nối lại tình xưa hay mỗi người mỗi nơi với cảnh ngộ khác nhau?
Và mùa lễ Tạ Ơn nào cũng vậy, tôi luôn phóng xe đến đây với chai rượu trong tay, cố gắng xóa đi nỗi buồn khi tưởng nhớ.
Phạm Hồng Ân
nguồn