Phone của tôi sắp chết. Có khi tôi gõ, gõ, gõ vào màn hình nhưng nó không cục cựa gì. Tôi nghĩ rằng nó có chứng bệnh Alzheimer và đã quên xúc giác ngón tay tôi. Tôi đang cố nén chờ iPhone6. Hy vọng nó có thể cầm cự tới lúc ấy. [-O<
Đây sẽ là cái phone thứ ba tôi phải thay đổi kể từ ngày có Leo.
iPhone4 của tôi qua đời sau một thời gian bị Leo mút mút, gặm gặm. Lúc đổi phone, tôi mới biết bảo hành điện thoại không bao gồm thiệt hại vì nước. Và nếu mình cố nói với họ rằng phone của mình đâu có bị nhiễm nước thì họ sẽ tiết lộ cho mình tất cả các dấu hiệu hư hỏng do nước, và do đó mình biết rằng họ biết mình đã nói dối.
Trước iPhone thì tôi có Dâu, tức BlackBerry. Dâu thì qua đời trong giấc ngủ bình yên và sự hiện diện của gia đình thân yêu.
Tôi nghĩ, nếu không bị Leo quăng vào toilet, Dâu có thể ở với tôi trọn đời. Nhưng sau khi tôi vớt em ra, lau khô em, thì em đã sống bằng hệ thống bảo hộ đời sống nhưng tôi chẳng chịu rút phích cắm điện từ biệt em.
Tôi thương em nó thế đấy.
Chủ yếu là Dâu vẫn làm việc. Vâng, thì phím e và u bị hỏng, nhưng tôi nghĩ ra một hệ thống trong đó ( * thay thế cho u và *) cho e nên Uyen thành (*y*)n. Trông giống chú chim mõ nhọn đang cười tít mắt. Xinh không?
Không? Ai cũng nghĩ thế. Mỗi khi tôi log in vào Phố tôi mất phải vài phút đi vòng quanh các từ đó.
Ngoài ra, lâu lâu, đột ngột và không vì lý do gì, Dâu tự động đ*)'ng im, không nhúc nhích. Tôi sẽ phải khởi động (reboot) Dâu lại. Rồi tôi lắc nắm đấm, làm dấu chiến thắng lên khoe giễu ông trời.
Bạn bè, người thân đã nhẹ nhàng khuyên bảo tôi trong thời gian khó khăn này.
"Đổi lấy cái mới đi, đồ ngốc," bạn yêu khuyên tôi.
"Chắc nó vẫn còn trong thời hạn bảo hành, mày sẽ không phải trả thêm tiền đâu, chi li tằn tiện chi khổ rứa!" các bạn khác thêm vào.
Tôi chẳng chịu nghe lời ai.
Thì có một vài phím hư và trong ngày, tôi phải bỏ thời giờ ra khởi động em nó lại. Nhưng lại có nhiều phím tốt . Ví dụ phím M! Hoặc Q! Chẳng có vấn đề với các em xinh xinh đó!
Nhưng rồi tôi phải chấp nhận rằng Dâu phải chầu trời. Nó bắt đầu gọi Anna, tự động mình nó và vào những thời điểm khác nhau. Dâu làm tôi muốn điên lên.
"Mình xin lỗi", tôi emailed Anna . "Mình không hiểu tại sao Dâu nó cứ gọi bồ. À, mà bồ đang sàng lọc số phone của mình? Sao chẳng bao giờ bồ nhắc điện thoại? "
Anna nói ce ne fait rien và đã có vài lời giải thích chính đáng việc không nhắc phone. Tôi còn thắc mắc có phải như thế không.
Cuối cùng, tôi đã tới bệnh viện / nhà xác Blackberry. Sau khi lấy đủ thông tin từ tôi để ăn cắp vài chục identities thì họ bắt đầu chẩn đoán bệnh tình của Dâu.
"Bàn phím của mợ bị hỏng," cậu chuyên gia về BlackBerry bảo tôi . Và trong lúc tôi cố gắng hiểu điều này sẽ có nghĩa lý gì cho tôi và gia đình tôi , cậu nói thêm, “chỉ có một tin buồn."
"Tin gì cơ?" Tôi hỏi, lòng sợ hãi , tay run rẩy. Họ sẽ lấy đứa con đầu lòng của tôi? Bàn phím bị nhiễm virus và bây giờ tôi mang một khối u ác tính?
"Warranty của mợ đã hết hạn cách đây hai tuần," cậu nói với tôi.
Tôi thở dài. Oh, tốt . Hết thời hạn bảo hành thôi. Nó hết hạn trong thời gian tôi cố chữa Dâu bằng đức tin của tôi.
May mắn thay, tôi có thể đổi lấy một em Dâu mới, hoặc chuyển sang phone khác. Tôi chỉ phải đưa cho họ một số tiền. Thậm chí họ chịu nhận thẻ tín dụng thay vì tiền mặt!
Thế là tôi chuyển sang iPhone4.
Sau đó, mọi việc trở lại bình thường.
Ngoại trừ những điều tôi đã kể trên và, Anna có hỏi sao dạo này bồ không gọi cho tớ.