Cái này không đúng đâu. Thiếu tiền thôi, rồi có tiền thì còn thêm vụ mua thuốc thiệt thay vì thuốc giả thôi, cũng ô cơ mà. Bệnh tiểu đường xưa như trái đất rồi. Việt Nam không quá tệ như chị tưởng đâu chị TK. :)
Printable View
Angie...ông ấy không cấm chỉ nhắc uống chút chút thôi :)
@ Chị Thuy Khanh , sáng sớm , chưa ăn uống tôi mới đi đến phòng thử nghiệm lấy máu đo lượng đường , y tá đo huyết áp , khi chờ kết quả xét nghiệm mới ăn điểm tâm và uống cà phê ...dạo này tôi không uống rượu bia thường xuyên , khoảng nửa tháng một lần nên 2 loại thuốc kỵ rượu đó ...chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều ...
Anh Hoài giữ gìn sức khoẻ, dính vô đường cũng phiền lắm, không rượu, không ăn cơm, bánh mì nhiều được, uống thuốc tây cho chắc ăn, thuốc Bắc hay thuốc Nam nếu chửa đúng và do các đông y sĩ cho toa cũng hay lắm, nhưng bây giờ chắc ít thấy (không biết có trường đào tạo các vị này ở VN?) Bên Tây thì có bs châm cứu, sang tận bên Tàu tu nghiệp.:)
Anh Ngoc Han ,Tôi cũng.... phối hợp tác chiến.... giữa lá đắng và thuốc tây được hơn 2 tháng rồi .
Cám ơn Anh và các bạn bè đã cho lời khuyên bảo chân tình . Ngày xưa thì sống , chết ...có số :) còn bây giờ thì tránh xa mọi cám dỗ trần gian :z51:
mến chào anh Hoài Vọng & Phố
mấy hôm nay có theo dõi mục này,
vừa nhận được bài viết hay,
mời anh đọc và enjoy đời tiếp
chúc vui,
vàng
Mẹo vặt về đái đường (1)
Mấy ngày vừa qua, đọc những bài viết về rau quả của Hằng, đấng trượng phu trong nhà buông lời nhận xét:
“Mẹ mày viết lách chưa có tới!”
“Phận em con gái đàn bà, chỉ biết ba mẹo vặt góc bếp xó nhà, dám tranh đua với ai mà… tới với lui!” Em trình lại với “ngài” như thế.
https://ci5.googleusercontent.com/pr...2017/bacsi.jpg
Chân dung bác sĩ Westman, MD
Nhìn thấy gương mặt tiu nghỉu của em, “ngài” liền an ủi:
“Tôi không có ý làm thui chột một mầm non đang lên như bà! Ý tôi chỉ muốn nói rằng có một điều quan trọng mà bà chưa bao giờ dám nói tới.”
Úy trời, chuyện quan trọng? Vậy là chuyện lớn rồi.
Đúng, chuyện lớn thì Hằng không bao giờ dám nói đến thật. Nhưng ông Cả Đẫn - vâng, chính là “ngài” - lại nói chắc nịch: “Chuyện lớn mà được giải quyết bằng mẹo vặt, thế mới hay.”
Nhìn cái vẻ úp úp mở mở thì dường như ổng có điều gì tâm đắc lắm. Nên Hằng đề nghị, “Vậy, xin ngài xuống tay viết giúp em vài kỳ báo đi!”
Ổng phán, “Chuyện viết lách tôi không làm được, nhưng để tôi kể cho bà nghe, rồi bà viết sao thì viết!”
Sau đây, xin mời các bạn nghe câu chuyện của ông Cả Đẫn.
*
Như tựa bài đã nêu lên, đây là câu chuyện về những người … đái đường! Đố các bạn biết đái đường là bệnh hay là tật?
Trả lời: Cả hai.
Này nhé, các bạn có thấy cảnh đái đường bao giờ chưa? Nhiều lắm! Họ bạ đâu xịt ra đấy, làm mất vệ sinh công cộng, hạ giá trị thẩm mỹ cảnh quan, và ngứa mắt người qua lại. Cái này gọi là “tật,” một tật không dễ chừa, nhưng chỉ cần vài cái giấy phạt của cảnh sát là trị được ngay. Đau tiền là tự nhiên phải rụt vào thôi.
Nhưng cái “bệnh” đái đường, gọi cho thanh tao một chút là “tiểu đường” hay “diabetic” thì không thể chữa được, cái thứ bệnh mà thầy thuốc xưa nay đã xếp vào hàng mãn tính, nghĩa là một khi mắc bệnh thì nạn nhân sẽ bị nó làm khổ cho tới chết. Cái bệnh tiểu đường này thật là một thực trạng phiền toái mà không ít người đã và rất nhiều người khác sẽ trở thành … nạn nhân của nó.
https://ci5.googleusercontent.com/pr...7/daiduong.png
Đái đường là một cái “tật” khó chừa, làm mất vệ sinh môi trường, giảm thẩm mỹ cảnh quan, và ngứa mắt người qua lại.
Một trong những người “sẽ trở thành” đó là ông Cả Đẫn, đấng trượng phu của Hằng. Kể từ sau ngày có kết quả thử máu cách đây hơn một năm, ổng đã bị bác sĩ phán cho một câu: Tiền tiểu đường (pre-diabetic)! Tức là, mem mém, chưa đến nỗi “oong poong phi nan” (có nghĩa là chấm hết đó mà!)
Ông Cả Đẫn nhà em dễ mất tinh thần lắm, hơi tí là … “oong poong phi nan,” nhưng gần rồi. Suốt một năm kế đó, ổng ăn uống cẩn thận hết sức. Vốn là người hảo ngọt mà phải giữ mồm giữ miệng như ổng thiệt là khổ sở. Rồi một năm cũng xong, đến ngày thử máu hằng năm vừa qua, ổng hồi hộp chờ đợi, rốt cuộc lại được nghe bác sĩ phán, “Chỉ số A1C lần này còn cao hơn, nhưng chưa đến nỗi nào, tình trạng của ông vẫn là... tiền tiểu đường! Chỉ cần để ý về chuyện ăn uống, hạn chế đồ ngọt và năng tập thể dục hơn.”
Hạn chế đồ ngọt và năng tập thể dục? Chưa biết tiểu đường thực sự sẽ khổ đến đâu, nhưng nguyên cái câu “hạn chế đồ ngọt” đã là một hình phạt đối với ông Cả Đẫn rồi. Bởi vì, ổng là người hảo ngọt mà! Tập thể dục, hiểu theo nghĩa đơn giản nhất là “đi bộ” thì dễ hơn. Bởi vì tối nào vợ chồng em cũng đi bộ với nhau gần một tiếng đồng hồ.
Không biết ổng có cho đi bộ cũng là hình phạt không, nhưng thông thường suốt gần một tiếng đồng hồ đi bên nhau chỉ có một mình Hằng phát thanh, còn ổng rất ít nói. Lâu lâu mở miệng thì lại được một câu như thế này: “Còn chuyện gì nữa không? Bây giờ mình về được chưa… Bà Tám?” Ổng diễu mình “nhiều chiện” đấy mà. Bây giờ, nếu tăng thời gian đi bộ thì sợ rằng em sẽ thành “Bà Tám” thứ thiệt mất thôi.
Nhưng gần đây, Hằng thấy ổng có vẻ vui hơn, và sau cùng ổng tiết lộ, “Anh vừa tìm được cách trị tiểu đường!”
Trị tiểu đường? Cẩn thận kẻo bị vạ miệng đấy! Với em, ngài là “hoàng tử,” là “thánh thượng,” nhưng ngài không phải là bác sĩ. Ngài nói linh tinh có ngày bị cảnh sát còng đi là “oong poong phi nan” thật đấy, mà em cũng không sống nổi đâu. Có vẻ như đã kềm được cơn sảng khoái nhất thời, ông trả lời em một cách điềm tĩnh với giọng khô khan cố hữu:
“Tôi không có nổ sảng với bà đâu. Tôi không là bác sĩ, nhưng thầy của tôi là bác sĩ, bà nghe rõ chưa?”
Thầy của ổng là bác sĩ? Theo Hằng biết thì ổng không có đi học y khoa ngày nào. Thời còn trẻ, ổng là giáo sư Anh ngữ, rồi làm nghề trồng cây si trước cửa nhà… học trò. Học trò hồi đó còn ngây thơ quá, không biết làm sao bứng cây si đi chỗ khác được, nên rốt cuộc đành phải cuốn gói đi theo… để cây si khỏi trở thành thứ vật cản, làm ngứa mắt gia đình!
Ờ mà chuyện này thì có thật, đó là chuyện ông rất mê đọc sách, những cuốn sách chính trị khô khan và những cuốn về sì-tóc, sì-tai với những cái hình vẽ ngang dọc, ngoằn ngoèo mà ổng gọi là biểu đồ của chứng khoán. Và trăm ngàn cuốn sách khác, có trời mới đếm được. Có thể ông đã tìm được một người thầy trong số những cuốn sách đó. Đúng vậy, ổng bảo “thầy” của ông là bác sĩ Eric Westman mà Hằng xin đưa ảnh của vị đó lên đây. Bác sĩ Westman là ai? Sau đây là tóm lược công nghiệp của bác sĩ theo minh họa của ông Cả Đẫn:
Bác sĩ Eric Westman, MD, không phải là một thầy thuốc giống như đa số các thầy thuốc khác. Ngay từ năm 1998, thời gian còn làm giảng sư đại học tại Duke University ở thành phố Durham, tiểu bang North Carolina, bác sĩ Westman đã đi đến ba kết luận “nổ trời” sau đây:
1. Tiểu đường loại II (Diabetes Type II) là một bệnh hoàn toàn có thể chữa được đối với tất cả những người tưởng rằng sẽ mắc vào tròng của nó trọn đời.
2. Cách chữa là hoàn toàn tự nhiên. (Hằng xin hỏi thêm: Chắc là …. mẹo vặt?)
3. Cách chữa trị dành cho bệnh tiểu đường loại II cũng là cách chữa trị tốt nhất đối với những người bị béo phì. (Hỏi thêm: Vòng eo hơi phình một chút cũng chữa được, phải không?), và có lẽ cả bệnh Alzheimer, bệnh tim, và nhiều chứng bệnh “nhà giầu” khác mà nghiên cứu đã cho thấy có ít nhiều liên quan đến tình trạng lượng đường trong máu tăng quá cao, không kềm chế nổi.
Đúng là “động trời” thật! Nghe chuyện mà Hằng có cảm giác trước mặt mình là một thái sơn sừng sững, chứ không phải một ông Cả Đẫn tối ngày bị bà xã trêu chọc nữa. Nhưng “thánh thượng” của em đã ngừng lời, và hẹn chúng ta lại kỳ sau, ngài sẽ tiết lộ nguồn thông tin đó do đâu và nhất là cách thức thầy của ngài dạy dỗ thế nào để chữa tiểu đường.Bài này tiếp nối bài lần trước về chuyện ông Cả Đẫn nhà em cho nổ mấy “quả tạc đạn” banh khói mù trời để ca tụng sư phụ của ổng – bác sĩ Eric Westman, giáo sư Đại Học Duke University thuộc tiểu bang North Carolina. Ổng có vẻ tin tưởng sư phụ lắm nên kể chuyện “đái đường” rất say sưa, khiến em nhiều lúc cũng bắt mê, không còn nhận ra vẻ quen thuộc của một ông cả đẫn thường ngày nữa.
Thống kê của Trung Tâm Kiểm Soát và Đề Phòng Bệnh Tật CDC (Centers for Disease Control and Prevention) cho biết: Có hơn 29 triệu người dân Mỹ mắc bệnh đái đường, tức là tiểu đường như ngày nay chúng ta vẫn nói; và 86 triệu người sắp bị như vậy, gọi là tiền-tiểu-đường. Cũng theo dự đoán của CDC, tình trạng này nếu không được kềm chế thì trong vòng 30 năm nữa sẽ có tới 1/3 dân Mỹ bị tiểu đường.
Thật là một con số kinh khủng. Nhưng đáng nói hơn chính là những tác hại của tiểu đường. Theo giải thích của các thầy cô thì tiểu đường là thứ bệnh mà chất Insulin trong cơ thể chúng ta không còn tác dụng gì nữa. Sở dĩ xảy ra tình trạng này là vì tuyến tụy (pancreas) đã trở nên quá mệt mỏi nên không thể tiết đủ Insulin; Hoặc vì cơ thể của nạn nhân đã “từ chối” không chịu hút đường ra khỏi dòng máu, làm tỷ lệ đường trong máu dâng cao khiến nạn nhân có thể mất mạng do nghẽn động mạch, làm thận sứt sẹo, làm khô cháy võng mạc dẫn đến mù mắt, làm hư thối bắp thịt tay chân dẫn đến què cụt….. (theo Brad Lemleys Natural Health Response).
https://ci3.googleusercontent.com/pr...hitxongmui.png
Những người thích đùa dán trên cửa phòng mạch bác sĩ Westman tấm bảng với dòng chữ “Mỗi ngày một miếng thịt bacon thì cả đời không cần đi bác sĩ!”
Đối với Hằng, chẳng dám nghĩ đâu xa, chỉ cần nhìn những người bị tiểu đường phải khổ sở bóp mồm bóp miệng, nhịn ăn nhịn khoái, đụng vào cái gì cũng nói “không dám ăn, sợ … đường lên,” mà em đã thấy hãi, chỉ ngại đấng trượng phu nhà mình rồi cũng sẽ lâm vào cảnh đấy (Mà nghe nói hễ đường lên thì thế nào “cái khác” cũng phải xuống, có đúng không các bạn?)
Thế nên, thấy ổng tìm được sư phụ chỉ cho lối thoát khiến ổng lạc quan tin tưởng thì em cũng mừng. Nhưng thật lòng em vẫn bán tin bán nghi, chẳng lẽ một tình trạng mãn tính giới thầy thuốc muôn đời đã bó tay mà nay có người bảo chữa được! Mà lại chữa cho khỏi hẳn trong những điều kiện đặc biệt khó tin như sau:
- “Chỉ cần 7 tuần lễ” là thấy hiệu quả, có thể bỏ chích Insulin: Một chứng bệnh mà nạn nhân đã chấp nhận sống cả đời với nó nay có thể bị loại bỏ trong 7 tuần? Có “nổ” quá đáng không? Hay là “quảng cáo” để bán thuốc?
https://ci3.googleusercontent.com/pr...17/tuytang.jpg
Tụy tạng (pancreas) và tác động gây đái đường.
- Không! Theo lời ông Cả Đẫn nhà em, bác sĩ Westman tuyệt đối không bán gì cho chúng ta cả. Không bán thuốc tây, không bán dược thảo, không bán tế bào mầm, không bán “gym membership,” không gì cả: Nothing!
- Bác sĩ Westman cũng không đòi hỏi chúng ta phải ăn chay, sống khổ hạnh như một nhà tu rừng tu sa mạc. Nạn nhân vẫn được ăn thịt, ăn cá, ăn trứng, hoặc ít nhất là ăn… bacon! Thậm chí, có người còn tinh nghịch dán ngay trên cửa phòng mạch của bác sĩ Westman tấm bảng với dòng chữ: “A Slice of bacon a day keeps the doctor away!” (Nghĩa là, mỗi ngày một miếng thịt bacon, thì cả đời khỏi lo viếng bác sĩ – Y như những tay nhậu ngày xưa đặt ra tiêu chuẩn “sống trên đời” là phải “ăn miếng dồi chó” vậy.)
Hằng biết rằng đây là một đề tài vượt ra ngoài tầm hiểu biết chưa đầy cái lá mít của mình, nhưng trượng phu của em lại bảo: “Thì mẹ mày cứ nhẩn nha viết như là kể chuyện đời riêng của tôi thôi!”
Phải rồi, biết đâu trên thế giới này có thêm người đồng điệu thì đúng là phúc của ông Cả Đẫn. Em xin ghi lại đây như một câu chuyện gia đình, hoàn toàn không dám múa rìu qua mắt thợ, khi mà thế giới ngày nay đầy những bậc cao mình, và nhất là cô Chủ Nhiệm Viễn Đông vốn là một bác sĩ y khoa nhiều năm kinh nghiệm.
Dĩ nhiên, những gì được trình bày trong bài này và những bài sắp tới về cùng một đề tài chỉ được coi như sự truyền đạt những ý kiến riêng, không thể được cắt nghĩa như những lời khuyên về y tế, chưa hề được xác nhận bởi những cơ quan có thẩm quyền hoặc của những bậc cao minh, ngoài sự cổ võ của bác sĩ Eric Westman.
Nếu câu chuyện riêng của nhà em không làm rườm tai độc giả, xin mời các bạn theo dõi tiếp bài 3, đây mới thực là phần quan trọng tiết lộ cái “bí kíp” độc đáo của một bậc thầy mà trượng phu nhà em chỉ mong được cắp tráp theo hầu.Đây là bài 3 trong “thiên tình-sử lê thê” của ông Cả Đẫn nhà em. Chả là vì vài năm nay ổng thường om xòm về chuyện đái đường, đến nỗi hàng xóm nghe chuyện cứ bụm miệng cười, cho rằng ổng nhà quê, sang tới Mỹ rồi mà chưa bỏ được tật đái bậy. Nhưng nhà quê thì có, chứ đái bậy thì không. Là bởi vì, ông vẫn còn thói quen dùng chữ “đái đường” để chỉ một cái bệnh mà ngày nay chúng ta gọi là “tiểu đường” (diabetes). Thực ra tình trạng của ổng chưa đến nỗi nào, mới là tiền-tiểu-đường thôi. Nhưng bản tính ổng lo xa nên mới có chuyện dài này.
https://ci6.googleusercontent.com/pr...017/theduc.jpg
Róc xác tập thể dục cả ngày…
Như các bạn đã biết, đó là chuyện ổng Cả Đẫn tầm sư học đạo và đã gặp được một người thầy mà ổng kính nể lắm lắm, là bác sĩ Westman, giáo sư tại Đại Học Duke University thuộc tiểu bang North Carolina. Theo tiết lộ mím mím của ông Cả Đẫn thì đối với bác sĩ Westman, tiền-tiểu-đường là chuyện nhỏ, ngay cả những người đã mắc tiểu đường loại II (diabetes type II) rồi cũng có thể được giải thoát bằng một phương pháp đơn giản, an toàn, không tốn kém.
Bác sĩ Westman kể lại cả hàng ngàn bệnh nhân tiểu đường đã đi qua dưới tay ông và bệnh tật đã bị đẩy lui hoàn toàn trong 98 phần trăm trường hợp (phải xui lắm mới bị rơi vào cái tỷ lệ 2% còn lại, hy vọng không có đấng trượng phu nhà em). Đặc biệt hơn nữa, cách chữa của bác sĩ lại chẳng đòi hỏi người bệnh phải từ bỏ “đệ nhất khoái,” thậm chí cũng chẳng cần ăn uống kham khổ, hoặc phải tập luyện mướt mồ hôi sôi nước mắt cả ngày. Không, bạn vẫn vui vẻ hưởng thụ cuộc đời, thịt cá vẫn ăn như thường. Chả thế mà có bệnh nhân tinh nghịch dán ngay ở cửa phòng mạch của ông tờ giấy “Mỗi ngày một miếng thịt bacon thì cả đời khỏi lo viếng bác sĩ” mà ông thầy vẫn cứ để nguyên, chẳng cho lột đi.
https://ci5.googleusercontent.com/pr...017/anuong.jpg
Phương pháp ăn uống dành cho người tiểu đường như mọi người vẫn biết
Nghe những lời ca tụng quá xá quà xa mà ông Cả Đẫn dành cho sư phụ, không biết các bạn thế nào, chứ Hằng thì mặc dầu đã “tát biển đông” với ổng ngót hai chục năm nay rồi mà em vẫn không thể nào tin nổi. Biết rằng không thể nói xuông mà thuyết phục được, ông Cả Đẫn cho biết thêm rằng: Bác Sĩ Westman đã từng viết hơn 50 bản báo cáo đăng trên các tạp chí y khoa về các thành công đáng kinh ngạc của ông trong việc chữa trị thành công cả ngàn bệnh nhân tiểu đường và… béo phì.
“Chữa được cả béo phì nữa? Vậy muốn giảm vài pound là chuyện nhỏ, phải không?” em hấp tấp hỏi lại. Rồi không để cho ổng trả lời, em vội vã chơi luôn, “Mà sao ông kể chuyện ề à quá! Sao không nói mẹ vào chuyện tăng mỡ, giảm cân đi cho rồi. À quên tan mỡ, giảm cân chứ!”
Nhưng vẫn cái luận điệu “chuyện phải có đầu có cuối, kẻo bà lại cho rằng tôi nổ,” bất cần vẻ nôn nóng sốt ruột của em, ông Cả Đẫn bảo rằng: Năm 2015, cùng với 21 nhà khoa học khác, Bác sĩ Westman đã cho ra đời một báo cáo y khoa có tên “Dietary Carbohydrate Restriction as the First Approach in Diabetes Management” (ông Cả Đẫn tạm dịch là “Giới hạn tiêu thụ Carbohydrate trong việc ăn uống là phương cách tiên quyết để điều trị tiểu đường”).
https://ci6.googleusercontent.com/pr...huagikhong.jpg
… Mà không biết có ăn thua gì không?
Đến đây hẳn nhiều bạn đã thấy được bí quyết của Bác Sĩ Westman rồi. Thực ra nói là “bí quyết của Bác Sĩ Westman” cũng không đúng. Bởi vì phải hạn chế Carbohydrate (tinh bột) là chuyện xưa như trái đất, nạn nhân bị tiểu đường nào cũng được nghe nói đến mòn lỗ tai rồi, chứ có phải khám phá mới lạ gì đâu. Thì Bác Sĩ Westman cũng đâu dám tự nhận cho mình cái danh dự đó. Chỉ có điều là ông giúp cho bệnh nhân hạn chế Carbohydrate, và tự chữa lành tiểu đường thành công cho mình.
Trong bản báo cáo y khoa nói trên, Bác Sĩ viết: “Áp dụng việc rút bớt lượng carbohydrate trong lúc ăn uống, chúng tôi đã giúp bệnh nhân bớt dần thuốc chích Insulin đến mức 150 đơn vị mỗi ngày sau 8 ngày, với những tiến bộ rõ nét trong việc kềm chế chỉ số đường huyết (glycemic index, chỉ số đường trong máu), thậm chí bình thường hóa các tham số đường huyết (normalization of glycemic parameters).”
Trên đây là nguyên văn lời Bác Sĩ Westman. Ông xã em giải thích thêm rằng “bình thường hóa các tham số đường huyết” chính là cách nói của giới chuyên môn về “tình trạng lành bịnh, chữa khỏi” tiểu đường.
Như lời Bác Sĩ Westman nói thì đúng là không có gì kỳ bí, khó hiểu về nguyên nhân cũng như cách chữa tiểu đường cả: Nguyên nhân là do chúng ta tiêu thụ quá nhiều Carbohydrate; và cách chữa là giảm bớt tiếp nạp Carbohydrate vào cơ thể.
Lại nữa, khám phá này vẫn xưa như trái đất, ai mà chẳng được khuyên là “bớt ăn chất ngọt, và năng tập thể dục,” có gì mới lạ đâu. Nhưng về chuyện tập thể dục thì có điều hơi lạ: Xin bạn kiên nhẫn nghe Bác Sĩ Westman nói thêm: “Có nhiều người rất thất vọng đến nói với tôi: Rằng họ tập thể dục nhiều lắm, tập đến muốn róc xác luôn, ấy vậy mà tiểu đường vẫn không thuyên giảm. Làm thế nào bây giờ?”
Bác Sĩ Westman giải thích: “Thể dục đương nhiên là tốt cho cơ thể về nhiều phương diện. Nhưng về việc giảm đường, giảm cân thì không. Là vì, thể dục làm cho chúng ta chóng đói hơn và càng muốn ăn nhiều hơn. Nhịn thì khổ mà ăn nhiều hơn thì làm sao giảm cân, giảm đường?”
Đúng, nhận xét này thật là độc đáo và... dễ nghe (Không phải nhịn ăn, mà cũng không róc xác tập thể dục: Quá tốt!). Vậy làm sao để giảm tiêu thụ Carbohydrate? Câu trả lời xem ra vẫn còn là một bí mật.
Mời các bạn nghe “đức lang quân” nhà em kể tiếp trong bài lần sau nhé.
VŨ HẰNG
__._,_.___
Posted by:....
Mẹo vặt về đái đường (3)
Mẹo vặt về đái đường (2)
Mẹo vặt về đái đường (1)
Cái kim tự tháp dinh dưỡng đó cũ rùi, cái mới là cái dĩa này nè.
http://static.meijer.com/mktg/web/la...eYourPlate.png
Cám ơn Angie , từ nay sẽ không còn...áy náy khi đi ăn uống nữa :)
:45: :45:
Trong trung tâm, chổ tôi đang ở. Tiểu đường hà rầm, nam, nữ, đủ lứa tuổi. Ăn uống lung tung. Chích thuốc tưng bừng. Có tên Mỹ đen tên Ron khóc lóc nỉ non...người ta hỏi tại sao? Hắn mếu máo..tôi bị tiểu đường type 2 sắp chết. Mọi người cười phì, đi lãng ra...
vậy thôi.
dù gì cũng cẩn thận, chớ bi quan mà cũng chớ khinh thường. Chợt nhớ có cô trẻ tuổi trên diễn đàn kia đưa câu khuyên già dặn..hãy sống như người chưa chết và đừng nhận sự đối xử như người đã chết.Bởi vì Kh lỡ tâm sự vụn với cô nhi đồng đó ( dưới 60). Bạn nhậu của tụi tôi 6 người. Có một người (Mỹ trắng) bị ung thư phổi thời kỳ nặng, dang điều trị. Phong thái, tướng mạo biến đổi, tụi tôi không dám nhậu với y nữa.
Bà cụ liền đưa lời khuyên trên. Tôi thấy đúng và cũng thấy điểm trật. Kể từ ngày bị bệnh, hình như trong óc có sương mù.
mơ như người bình thường.
VIỆT NAM
QUỐC HẬN
NĂM THỨ 42