Hôm nay có chút ít rảnh, theo dõi vụ Trung Cộng chửi Mỹ bán F16 cho Đài Loan, rồi thêm vụ chúng nghênh ngang mang tàu khoan dầu vào thềm lục địa Việt. Đúng là cái quân ăn cướp lại thích la làng, khốn kiếp. Bọn Cộng đúng là chúng hệt như nhau, từ thằng Putin, thằng Xi, thằng Trọng, rặt khuôn dã thú. Có điều, trong ba thằng, thì mỗi thằng cộng Việt là hèn với giặc và ác với dân nhất… Nặng nghiệp cho đất nước, dân tộc mình thật.
Từ sau cái vụ ăn cướp chính quyền nhà Nguyễn tính đến nay, thì miền bắc là bị hiếp đầu tiên, rồi sau 75, cả 3 miền đều bị lột tem, bóc vỏ …
CBN, đọc thấy thằng cu Trọng có bằng Tiến Sỹ bên Nga về môn “Bảo Vệ Đảng”, cười vãi cả đờm. MK, trên đời này tự dưng có loại bằng cấp đó nữa! Hết thuốc chữa luôn!
Loanh quanh thế nào, lục lại được mớ ảnh cũ, trên dưới 20 năm có. Thấy thương Sài Gòn, Huế và Hà Nội quá. Người dân thực thà và đất nước Việt nào có tội gì? Cảnh và tình (những gì không liên quan cộng sản) luôn đầy ăm ắp.
Yêu thương đó, từ lúc nào, giờ đây, mà có lẽ, càng về sau, cứ mỗi lúc mỗi hao mòn, nhỏ dần… Chả biết khi nào thì tắt hẳn?!
Như Sài Gòn có cây Dầu, cây Sọ Khỉ; như Huế có cây Thầu Đâu, cây Phượng Vĩ hoa vàng; thì Hà Nội lại tiêu biểu không phải ở loại cây Sao Đen, cây Cơm Nguội, mà chính là những cây Bàng phó thác theo mùa, khiêm tốn.
Bài thơ này viết cũng gần 20 năm trước, nằm gọn trong trang giấy cũ nhách, lẫn vào đống ảnh, biệt tích lâu ngày. Cảm động quá, mang ra post dù không đúng mùa, không liên quan gì cùng hiện tại.
Chợt nhớ thành Hà Nội, nhớ Nhà Thờ Lớn, nhớ phố Nhà Chung, nhớ Khâm Thiên, nhớ lan qua Hàng Bột….
Cây bàng
Trong lảnh lót, giấu phần hiu quạnh
Của âm thanh len lỏi, ngày đông
Bên góc cuối, phố nhà thờ lớn
Cây bàng lá đỏ nép vào hiên
Tôi, Tràng Tiền lên Lý Quốc Sư
Hà Nội tháng 12 chưa lạnh
Em mãi từ Giảng Võ vòng sang
Đợi chờ dài hơn 20 phút
Cà phê nhấm nháp, ta cùng đi
Quái lạ! Phố đông mà như vắng
Loanh quanh, chỉ hai đứa gần nhau
Còn lại: gió xa, vài vạt nắng
Chân cứ bước trên lề gạch cũ
Đôi lần, vai chạm lá phân vân
Mấy ngã tư, tán tàn trơ trọi
Em cười “Thôi nhé bóng che thân!”
Lưa thưa quá, héo, khô, già, rụng
Không gian Hà Nội hóa chia lìa
Vật! Cảnh! Rồi đây, người cũng thế!
Suốt đời, bên nọ nhớ bên kia
Tôi Tràng Tiền, lên Lý Quốc Sư
Em vòng sang, mãi từ Giảng Võ
Mùa đông, sương khói tập giăng mờ
Hẹn thì cứ “Nơi cây bàng đỏ”
Cả hai đều không đạo Ki Tô
Nhưng thích nghe những hồi chuông đổ
Cây bàng như nét vẽ cô đơn
Cứ ẩn hiện theo từng thánh lễ
Phải chăng màu tim vỡ từ cao?
Mấy thước, hiên nhà thờ độ nọ
“Máu chảy xót, không bằng biệt ly”
Trăm năm trước, ai người bảo thế
Chiều rồi, mặt trời xéo qua hồ
Muộn chưa nhỉ? Em về Giảng Võ
Sớm mai tôi phải ra Nội Bài
Biết có cây bàng nào ở đó?
MM