Register
Page 59 of 63 FirstFirst ... 9495758596061 ... LastLast
Results 581 to 590 of 626
  1. #581
    Erised


    Bạn hỏi tôi: “Chị có thấy mùa xuân chưa?”

    Tôi hơi ngạc nhiên về câu hỏi có vẻ nghệ sĩ của một người không đến mức lai láng tâm hồn nghệ sĩ, nên đã hỏi lại: “Xuân trong đất trời, hay xuân trong lòng?”

    Bạn đáp: “Xuân trong lòng.”

    Tôi trả lời: “Hầu như ngày nào, mùa nào, chị cũng thấy xuân.”

    Bạn nói tiếp: “Chị có biết chiếc gương Erised trong truyện Harry Potter không, chiếc gương mà khi soi vào, người ta nhìn thấy những gì mình ước muốn? Câu hỏi đặt ra là, nếu một người đã thấy mình quá đầy đủ, thấy ngày nào cũng là xuân, thì khi soi gương, sẽ nhìn thấy gì?”

    Tôi đắn đo, chưa biết trả lời sao. Chẳng lẽ giải thích rằng thật ra mình cũng có những ước muốn chứ, thật ra mình có đầy đủ đâu, thật ra trong đời vẫn có những ngày đông và những ngày hạ, thật ra vân vân và vân vân… Nhưng giả sử trên đời có một người thật sự thấy mình đầy đủ, thật sự không ước muốn gì cả, thì khi soi gương sẽ thấy gì? Nhưng ngay cả nếu một người thấy mình đầy đủ, thì họ vẫn có thể muốn cái họ đang có chứ, đâu phải hễ muốn là cứ muốn cái mình không có...

    Tôi đang miên man nghĩ ngợi như thế, thì bạn tự cho câu trả lời: “Câu trả lời là, người ấy khi soi gương sẽ chỉ nhìn thấy bản thân mình!”

    Chưa hài lòng với lời giải đáp này lắm, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra lời giải nào hay hơn, nên tôi cho qua.

    Tôi định sẽ hỏi bạn, vậy có chiếc gương nào mà khi soi vào, người ta nhìn thấy những thứ mình sợ hãi không? Có lần, một người đã hỏi tôi có nỗi sợ hãi nào trong sáu nỗi sợ hãi căn bản của đời người: sợ đói nghèo, sợ bị chỉ trích, sợ sức khỏe yếu, sợ mất tình yêu, sợ tuổi già, sợ cái chết? Tôi đã trả lời dứt khoát rất nhanh: “Nỗi sợ lớn nhất của mình là sợ đói nghèo.” Người kia cười, hỏi lại, sao vậy. Cách trả lời dễ nhất là: vì biết rồi, nên sợ.

    Và, có khi rảnh rỗi, tôi vẩn vơ nghĩ về những chiếc gương. Nếu trên đời có gương Erised thật, thì liệu một ai đó có nhìn thấy được những gì mà một ai khác đang thấy trong gương? Nếu thấy được như vậy, có khi, muốn soi gương, người ta phải đem gương chui vào một xó xỉnh không ai tìm ra, để soi cho đã. Tôi sẽ tò mò muốn biết những gì mà cậu bạn mình nhìn thấy trong gương; bạn đã nói rằng chắc gương không đủ chứa những gì bạn thấy. Tôi sẽ nhìn vào gương để tìm xem Anh có trong đó không. Nếu có, có lẽ trái tim tôi cũng dại khờ, và những lần sau soi gương, liệu Anh có còn ở đó? Nếu không, thì ra mình cũng… khôn, và Anh là niềm vui, không phải là ước muốn, phải chăng?
    dựa cây cong

  2. #582
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Anh sẽ chỉ là niềm vui khi Em chưa kịp iêu Anh - khi mắt e ấp chớm nhìn, khi tay ngại ngần chưa dám nắm...
    Rồi Anh bỗng vụt biến thành con chí kềnh, Em bỗng vụt biến thành con chí mén.
    Chí đẻ ra chí, mắt tóe lửa ghen, tay lăm le chiếc còng số 8...
    Ôi khi đôi ta iêu nhau, niềm vui sợ hãi chạy mất tiêu!
    Chạy đi đâu?
    Thì chui vào trốn ở trong chiếc gương soi ấy chứ đâu!
    Và thế là lại phải soi lại từ đầu...
    Thuở ta chưa gom đủ can đảm để iêu nhau...

    "I show not your face but your heart's desire."
    (hmm, đã bảo!)

    *Welcome back, Gió!
    SG có gì lạ không em?

  3. #583
    Quote Originally Posted by passenger View Post

    SG có gì lạ không em?
    Em chào chị Passenger. Tết lại về, một năm mới lại đến, những ai lên net nói riêng và những ai còn hơi thở nói chung sẽ lại tiếp tục hành trình cuộc sống. Em chúc những chuyến đi trên vó ngựa hồng rong ruổi sẽ tiếp tục đưa chị đến những miền đất đầy hoa thơm trái ngọt.

    Nói về Sài Gòn, em thấy nơi này có những cái lạ, và những cái quen. Lạ hay quen, là do mắt ta mới lần đầu thấy nó hay đã thấy nhiều.

    Sài Gòn nắng đến độ
    Em phủ kín khẩu trang
    Ta chỉ còn biết yêu đôi mắt

    Sài Gòn mưa đến độ
    Ta chưa kịp xòe ô
    Em đã về nhà ai ướt áo

    Sài Gòn bụi đến độ
    Ta lạc mất mùi nhau
    Sau một chiều kẹt xe vô cớ

    Sài Gòn đông đến độ
    Có quá nhiều dáng người
    Ta sửng sốt... là em


    (“Sài Gòn”, Ngô Liêm Khoan)


    Tết năm nay, như mọi năm, người ta lại bày đường hoa, lần này ở Hàm Nghi. Và cũng như mọi năm, em không có ý định đút đầu vào nắng và bụi và mùi của đám đông, để ngắm các kiểu hoa, để chĩa ra hai ngón tay (của mỗi bàn tay) và chụp hình bên hoa các kiểu, như nhiều người.

    Có người hỏi em rằng mang khẩu trang khi đi đường vì sợ đen hay sợ khói bụi. Biết người ấy mê mốt phơi nắng, em đáp: đeo khẩu trang để ngăn bớt khói bụi và cũng để che bớt nắng, vì cái nắng gay gắt không là liều thuốc bổ, mà có khi cả thuốc bổ nếu quá liều cũng chẳng bổ nhiều hơn.

    Vẫn nói chuyện đi đường, những lúc kẹt xe, và cả những khi chẳng kẹt xe, nhiều người Sài Gòn rất thoải mái với việc thò ngón tay bấm còi ít nhất hai tiếng mỗi lượt: “tin tin”. Và mỗi lúc dừng đèn đỏ, các xe phía sau rất nhanh nhảu “tin tin” với xe phía trước, khi màu đỏ còn khoảng hai giây nữa sẽ chuyển sang xanh.

    Rồi giữa cái nắng, giữa khói bụi, giữa ầm ầm những tiếng còi xe, một ai đó dừng chân bên thùng trà đá miễn phí ở lề đường để thưởng thức ly trà mát lạnh, em không biết người đó trước khi uống trà có “tin tin”, và uống xong ly nước, bớt nóng trong người, thì có bớt “tin tin” đi chăng?

    Còn lúc này, khi đang gõ những hàng chữ này, dù trời ấm (30 độ C), nhưng em thấy hơi lạnh từng cơn, vì gió dồn dập từ bờ kênh thổi đến. Đây là một dòng kênh đen ngòm vào khoảng dăm ba năm trước, nhưng nay nó trong xanh, đẹp hẳn ra, và không còn nặng mùi như trước nữa. Nếu xem đó là một cái lạ của Sài Gòn, thì đó là cái lạ mà em rất yêu.
    dựa cây cong

  4. #584
    Vô thường và thường


    “A lô, làm ơn cho tôi gặp cố nhân, 15 năm rồi chưa gặp.”
    “Tôi là cố nhân của bạn đây. Bạn và cố nhân của bạn gặp nhau lần đầu cách đây 14 năm, gặp nhau lần gần đây nhất cách nay 8 năm. Đâu phải 15 năm!”
    “À vâng, vậy đồng ý ta là cố nhân đã quen nhau từ 14 năm.”

    “Này, cố nhân mà cứ độc thân thế này, sẽ làm bao nhiêu chàng trai tức chết!”
    “Họ tức một thời gian, rồi họ cũng đi lấy vợ hết thôi. Có ai chết vì mình đâu, không sao!”
    “Ờ, mọi thứ quanh ta đều vô thường. Nhưng cố nhân của tôi là… thường. Nàng không có tuổi.”

    Vì thế, sau đây, ta tạm gọi nàng ấy là cô Thường.

    Cô Thường và người bạn từ 14 năm của cô chắc đều thầm nghĩ rằng câu “cố nhân của tôi là… thường” thật ra là vô thường.

    Một hôm, trong một nhà hàng Al Fresco, anh cầm bút vẽ lên giấy lót bàn một trái tim, rồi thuyết minh với cô Thường: “Đây là trái tim của anh.” Sau đó, ở giữa trái tim, anh vẽ tiếp một cô gái ngồi vắt vẻo, đỏng đảnh và ngạo nghễ, rồi thuyết minh tiếp: “Đây là em.” Cô Thường vui. Một niềm vui vô thường.

    Có một ngày, cô Thường mơ một giấc mơ, ta tạm gọi là giấc mơ A. Cô vẽ một trái tim: “Đây là trái tim của em.” Rồi giữa trái tim, cô vẽ một vết thương nhỏ máu: “Đây là nơi nó bị thương, khi em nói với anh điều sau đây. Con đường chung lối của anh và em là vô thường. Em sẽ đi lối khác. Anh tiếp tục lối này mạnh giỏi nhé!”

    Mơ xong, thấy buồn, cô bèn mơ tiếp giấc mơ B, là phần anh trả lời cô. Anh vẽ con đường có hai nhánh rẽ, với hai người chia tay nhau tại ngã rẽ: “Đây là con đường anh đi, con đường em đi vào ban ngày.” Rồi anh vẽ tiếp hình khác, một con đường duy nhất với hai người chung lối: “Đây là con đường anh đi, con đường em đi vào ban đêm.”

    Giấc mơ A, và giấc mơ B, cũng đều vô thường. Nỗi buồn của giấc mơ A, niềm vui của giấc mơ B, cũng đều vô thường nốt. Cuộc đời lung tung quá chăng?
    dựa cây cong

  5. #585
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004

    này gọi là..."mộng bình ...thuỷ ý lộn ...thường" ?

    me miss you long time, Như Gió!
    Gió ơi, Gió ơi,
    Xuân lại về và thế là ta lại có thêm một mùa Xuân...thì
    chúc Như Gió thêm những giấc mộng bình thường, những ngày nắng đẹp đầy quyến rũ.
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  6. #586
    Chào Visa

    Trong số những giấc mộng vô thường, có giấc mộng bình thường, cũng có mộng bất thường, có cả mộng tầm thường, lại có mộng phi thường. Tóm lại, nhiều loại, nhiều kiểu, nhiều mức độ.

    Chúc Visa luôn dạt dào tình yêu với vẻ đẹp của ngôn ngữ và của những câu chuyện cổ tích, nhé.
    dựa cây cong

  7. #587
    Đất hẹp, người thưa


    Cuộn mình vào một góc, tôi tự ngắm nghía xem mình hẹp thế nào. Cô chủ thường mắng tôi: “Mày hẹp quá!”

    Chắc bạn không nhìn thấy tôi đâu, vì tôi vô hình. Không ai sờ, nắm được tôi. Không ai cân, đong, đo được tôi. Tôi chả hiểu cô chủ tôi dùng gì để đo, mà chê tôi hẹp.

    Đám đồng loại của tôi cũng là một lũ vô hình, như tôi. Người đời thường gọi chúng tôi là lòng, hoặc cũng có khi họ gọi chúng tôi là tâm (tuy chúng tôi không phải là các thứ ruột, gan, tim, vân vân trong cơ thể động vật). Tóm lại, chúng tôi là một thứ khó hiểu, đối với cả nhân loại.

    Lâu lâu, cô chủ lại chê tôi hẹp. Thường, tôi phản đối, vì thấy cô chẳng dựa trên thước đo nào cả.

    Chẳng hạn, khi tôi nói với cô rằng, tôi không thích nghe mấy câu rêu rao “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng” (mà cái tấm lòng của người rêu rao câu ấy thì tôi nhận thấy không đẹp), cô chủ trả lời tôi: “Kệ người ta, mày hẹp hòi quá!” Tôi đáp: “Không phải hẹp. Tôi không thích lời lẽ khuôn sáo, không thích đạo đức giả, không thích loài lòng chúng tôi bị người ta đem ra làm bình phong như thế.”

    Hoặc có khi, lên mạng, thấy ai đó khoe hình cười nhe một đống răng và nhiều người xúm vào like rồi khen ngợi người đẹp hoa đẹp cảnh đẹp cái gì cũng đẹp vân vân, tôi cười khẩy với cô chủ: “Nhan sắc tầm thường thế này (hoặc xấu thế này, tùy trường hợp) mà cũng được bốc lên mây thế, hình như thiên hạ dễ thích những nụ cười toe toét.” Cô trả lời tôi: “Mày lại hẹp rồi. Ghen à?” Tôi đáp: “Không phải hẹp. Nhưng tôi nghi ngờ tính chân thành của những lời khen.”

    Cũng có khi, thấy ai đó ngày cuối tuần nào cũng tung tẩy đi cà phê cà pháo, mua sắm, xi nê, nói chung là hưởng thụ, tôi nói với cô chủ: “Họ rảnh quá, không có ai để chăm sóc hoặc không buồn nghĩ đến chuyện chăm sóc ai, hoặc không nghĩ ra được chuyện có ý nghĩa nào khác để làm dù chỉ một lần.” Cô trả lời: “Không lẽ lại phải nói với mày cái câu quen thuộc…” Tôi đáp luôn: “Không phải hẹp. Chẳng qua tôi không ưa lắm lối sống hời hợt.”

    Lại có khi, nghe giọng cười vang vang và rè rè “ừ hừ hừ hừưưưư…” của một cô kia, người thì xinh đẹp, mảnh mai, nụ cười mỉm dịu dàng mỗi khi chào ai, nhưng chả hiểu sao giọng cười kỳ thế… tôi nói với cô chủ: “Đây là giọng cười làm phiền hàng xóm.” Cô chủ chắp tay: “Tôi lạy thím. Người ta cười vui mà mình cũng khó chịu.” Tôi đáp: “Tôi không nghĩ mình hẹp nhé. Sao lúc tôi khen giọng nói êm ái và giọng cười khúc khích nhè nhẹ của cô gái Nhật trên đường mình đi chơi hôm nọ, cô không nhận xét là tôi rộng? Chẳng qua tôi thích âm thanh êm dịu, ghét tiếng ồn hoặc âm thanh chói tai.” Cô chủ tôi lần này giành phần nói câu cuối: “Không chấp nhận cái không hợp ý, người ta gọi là kém bao dung, nghĩa là hẹp đấy thím!”

    Riêng lần này, trước khi cô chủ quay qua trách tôi hẹp, tôi nói trước cho xong: “Tôi hẹp lắm!” Tôi thấy mình không những hẹp, mà còn nặng như một tảng đá giữa khe suối. Cô chủ tôi nghe tin một cậu bạn của cô đã từng bị bệnh nằm bẹp mười tám tháng, và cô không một lần hỏi thăm trong suốt thời gian ấy. Sau một hồi đắn đo, cô nói với bạn cô, rằng chị xin lỗi nếu em đã có lúc nào buồn vì chị không có mặt khi em cần, có lẽ chị đã bị quá nhiều thứ trong đời chi phối và xoay vần, nên đã không còn thời gian cho một số ai đó và một số việc gì đó vào một số giai đoạn nào đó.

    Tôi sẽ không kể tiếp rằng bạn cô đã trả lời thế nào. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì sao cô chủ tôi xấu vậy mà người bạn kia quý mến cô như vậy. Và nghe câu trả lời của người bạn kia, tôi không còn thấy mình nặng như tảng đá giữa khe suối nữa, mà bỗng trở nên nhẹ như chiếc lông chim lửng lơ bay trong gió.
    dựa cây cong

  8. #588
    Đặt tên

    Anh chàng nọ đăng hình năm chú chó con lên facebook, kèm câu hỏi: “Chó mới đẻ năm con, biết đặt tên gì bây giờ? Không lẽ Một, Hai, Ba, Bốn, Năm?” Có người gợi ý: “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ”. Còn tôi chỉ lặng lẽ bấm like, vì tôi thích anh, thích bầy chó của anh, thích câu hỏi của anh, nhưng không nghĩ ra được đủ năm cái tên mình thích để tặng đủ năm con trong bầy cún xinh xẻo của anh.

    Nhiều khi, đặt tên là một việc khó.

    Có người hỏi tôi, sao dạo này ít viết linh tinh. Một trong những lý do là, tôi chẳng biết đặt tên nhân vật thế nào, nếu có nhân vật nào đó xuất hiện trong mớ chuyện linh tinh. Chẳng lẽ cứ rặt một kiểu tên ngũ hành: cô Kim, chị Mộc, anh Thủy, chú Hỏa, bà Thổ… Rồi chẳng nhớ hôm nọ mình đã gọi cô kia là Kim hay Thủy. Hoặc chẳng lẽ lúc nào cũng gọi cô kia, anh nọ, gọi mãi nhầm lẫn lung tung, chẳng nhớ cô nào kia, anh nào nọ…

    Còn nếu ta không chơi kiểu tên ngũ hành, mà dùng hẳn tên thật, hoặc chữ viết tắt của tên (ví dụ P. viết tắt cho Phú hoặc Phong hoặc Phương hoặc Phụng hoặc Phượng hoặc Patrick hoặc Paul hoặc Paula hoặc vân vân), thì sao?

    Thì biết đâu, một ngày nào đó, một ai đó google tên của anh ta hay cô ta, và giật mình nhận ra Lòng Như Gió nào đó đã viết về mình, viết về một lời nói hay hành động nào đó mà người ta thấy cũng bình thường thôi, nhưng lại được hoặc bị người viết này đem ra mổ xẻ. Biết đâu, một ngày nào đó, một ai đó chợt nhận ra anh ta hay cô ta đã được hoặc bị tôi thầm yêu trộm nhớ. Biết đâu, một ngày nào đó, một ai đó bỗng chộp lại được những gì tôi đã muốn thả trôi theo dòng chảy của chữ về một nơi xa xăm trong miền ký ức.

    Mỗi việc đặt tên cho nhân vật mà đã khó vậy rồi. Thế nên, có bà mẹ nọ, một ngày đẹp trời nghĩ ra một cái tên mà bà rất ưng để đặt cho con gái sắp chào đời. Bà đã rất vui. Mấy chục năm sau vẫn còn vui. Đó là mẹ tôi. Và cô con gái được đặt cái tên khiến mẹ vui, là tôi.

    Ngày tôi còn bé, có vài lần, bố giảng tôi nghe tên của mình nghĩa là gì, bằng cách cắt ra từng chữ để giải nghĩa, rồi ghép chúng lại với nhau. Khi đó, tôi đã nghĩ, bố là tác giả của cái tên này. Đến một ngày, mẹ kể chuyện mẹ đã lật tự điển để tìm chữ đặt tên cho tôi. Ghép được chữ này vào chữ nọ, ra được một cái tên có ý nghĩa, mẹ mừng quá. Một trò chơi ghép chữ rất thú vị.

    Ngày ấy, do được hình thành từ trò chơi ghép chữ của riêng mẹ tôi, nên tên tôi nghe rất lạ tai với nhiều người. Mỗi khi tôi đi khám bệnh, cần khai tên, thế nào các cô chú y tá cũng hỏi lại vài lần mới nghe ra được, và thường thì họ sẽ bình luận rằng tên này nghe “chùa” quá, nghe giống đi tu quá.

    Và rồi, chẳng nhớ từ khi nào, tên tôi được người khác nghe một cách dễ dàng hơn, nhanh gọn hơn. Có lần, anh kia, khi giới thiệu tôi với một ông Tây và ông ta chợt hỏi tên tôi nghĩa là gì, anh đã nhanh nhảu dịch nó sang tiếng Anh một cách đầy tự tin, chính xác theo kiểu bố tôi ngày nào đã giải nghĩa cho tôi nghe. Anh không buồn hỏi lại tôi xem có đúng thế không. Điều đó có thể cho thấy, anh có sự đồng cảm với mẹ tôi về hai chữ mà ngày nào mẹ đã lật tự điển bóp trán nghĩ ngợi và nặn ra. Hoặc có thể cho thấy anh đã để ý đến tên tôi (hoặc tôi) nhiều hơn tôi để ý đến tên anh, vì đến giờ, tôi chưa biết chắc tên anh nghĩa là gì, cũng chưa có ý định google để tìm hiểu. Hoặc đơn giản là điều đó cho thấy anh giỏi Hán Việt hơn tôi.

    Cũng nhớ, khoảng hơn hai mươi năm trước, có lần mẹ con tôi ngồi xem một chương trình ca nhạc hải ngoại. Cô ca sĩ vừa xong màn trình diễn, chú MC mời cô ngồi ghế để phỏng vấn. Chú có hỏi cô một câu rằng tên Trang Đài nghĩa là gì. Cô đáp, thuở nhỏ thường được nghe ba của cô giải nghĩa, Trang là trang nghiêm, Đài là đài các, Trang Đài là trang nghiêm và đài các. Mẹ tôi nói: “Ông này hỏi khó con người ta quá!” Là một đứa trẻ vụng về văn chương chữ nghĩa, tôi băn khoăn hỏi: “Chị ấy trả lời không đúng hả mẹ?” Có lẽ mẹ tôi cũng muốn tôn trọng ba của cô ca sĩ (?), và cũng biết rằng tôi có thể tra tự điển, nên không phán rằng đúng hay không đúng, mà chỉ trả lời: “Hỏi khó quá, làm con nhỏ phải nói đại.”

    Không phải cái tên nào cũng được hình thành từ trò chơi ghép chữ. Một số người, tên do cha mẹ đặt không có chữ đệm, khi muốn lấy bút hiệu để làm thơ, viết văn, đã phải trang điểm lại cái tên bằng cách ghép thêm một chữ vào lót cho nó.

    Quay lại với việc đặt tên cho nhân vật, hay ta có thể theo kiểu nhìn mặt đặt tên được chăng? Người trông thế nào, ta đặt tên thế nấy. Và đó sẽ là cái tên bí mật, ta nghĩ ra cho mình dùng thôi. Chẳng hạn, tên The Thé, Thỏ Thẻ, Đanh Đá, Dịu Dàng, Chua Lét, Ngọt Ngào, Thị Mầu, Thị Hến, Yêu Kiều, Đẹp Trai, Đen Thui, Trắng Tươi, Chân Dài, Chân Vừa, Chân Ngắn, Răng Trắng, Răng Khểnh, Răng Thưa, vân vân…

    Nhưng, những thứ đã đưa lên net thì làm gì mà còn bí mật. Lại biết đâu, một ngày nào đó, một ai đó bỗng phát hiện rằng có kẻ đã kể chuyện về mình, lại còn đặt cho mình cái tên không đẹp như mình muốn…

    Chợt thấy ta như một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng sợ làm phiền hàng xóm.
    dựa cây cong

  9. #589
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Người Việt thích đặt tên chó mèo theo tiếng Tây, hay tiếng Mỹ cho nó tân thời, còn đặt tên người thì phải dùng tiếng Hán cho nó hay chữ. Tên dùng tiếng thuần Việt nghe cũng được: Gió, Mưa, Nắng, Râm...

    Nói chuyện đặt tên chó thì lại nhớ giờ tập làm văn lớp ba lớp bốn ngày xưa, cô giáo cho chép bài làm mẫu tả con chó: Con chó nhà em tên là Mực vì bộ lông đen tuyền... Em cũng bắt chước như thế mà viết, nhưng thay màu lông khác: Nhà em con chó thì nó tên là Xanh vì lông nó xanh xanh. Cô giáo hỏi thế cả đời chưa bao giờ thấy con chó à? Nếu lúc ấy mà biết nói đùa chắc em bảo là chỉ thấy chó trụi lông treo trên móc.

    Ngày ấy, do được hình thành từ trò chơi ghép chữ của riêng mẹ tôi, nên tên tôi nghe rất lạ tai với nhiều người. Mỗi khi tôi đi khám bệnh, cần khai tên, thế nào các cô chú y tá cũng hỏi lại vài lần mới nghe ra được, và thường thì họ sẽ bình luận rằng tên này nghe “chùa” quá, nghe giống đi tu quá.
    Em đoán tên chị là Tịnh Tâm.

  10. #590
    Quote Originally Posted by ốc View Post
    Em đoán tên chị là Tịnh Tâm.
    Em cảm ơn anh Ốc đã dành chút thì giờ để đoán tên em, và lại còn đoán đúng được những hai chữ cái trong cái tên ấy nữa.

    Về chuyện đặt tên chó, em cũng thích kiểu đặt tên của anh Ốc, ví dụ thấy lông màu xanh thì đặt tên Xanh. Em thích tên chó thuần Việt. Ngày xưa, em từng có con chó tuy chẳng phải giống thuần Việt nhưng được mang tên thuần Việt, là Lê Thị Bé Đen.
    dựa cây cong

 

 

Similar Threads

  1. Xôn xao cuộc sống
    By maihoa_hoang in forum Tùy Bút
    Replies: 17
    Last Post: 10-19-2011, 04:00 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 03:57 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh