Register
Page 54 of 63 FirstFirst ... 4445253545556 ... LastLast
Results 531 to 540 of 626
  1. #531
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Cách ni tiện nhất:

    Xòe bàn tay năm ngón (₫ừng thiếu ngón nào nha) và hát:
    "Đường chỉ tay anh em xem cho rõ,
    Khúc nào buồn em bỏ bớt cho vui."
    (hong nhớ của ai)

    xong! Take it "as is".

  2. #532
    Quote Originally Posted by Hanhgia View Post
    "Đường chỉ tay anh em xem cho rõ,
    Khúc nào buồn em bỏ bớt cho vui."
    (hong nhớ của ai)

    xong! Take it "as is".
    Nếu em không lầm, các câu thơ trên đây là một phần của bài thơ “Ngựa trắng đi khuya", tác giả Hồ Thành Đức. Em xin trích lại một đoạn như sau:

    Tay anh đây, xin xem đường quá khứ
    Khúc nào buồn em bỏ bớt cho vui!
    Môi anh đây, xin nở hết nụ cười
    Để khuya vắng anh theo đàn ngựa chạy

    Em cảm ơn bác Hanhgia đã nhắc đến ý thơ trên, và đã có lời tư vấn miễn phí cho anh giai và chị gái trong câu chuyện đã được kể.


    Quote Originally Posted by nhunguyen View Post

    Em thấy anh Ốc và chị Gió có nhiều điểm …không khác nhau đấy.
    Quote Originally Posted by ốc View Post
    Em sẽ để ý thử xem có đúng thế không.

    Em thì để ý anh Ốc từ dạo mới thấy anh ấy xuất hiện trên phố. Năm xưa, em nghe đâu có người từng bói chỉ tay, chỉ chân, hay bói múi giờ theo kiểu nào đấy, xong đã đoán rằng anh Ốc là “cơ dìn” của em. Em xin thưa luôn thế này, để các “quạt” của anh Ốc đỡ mất công ném cho em cái bĩu môi dài thượt: Dạ, em tự biết em chẳng xứng đáng làm cơ dìn của anh Ốc đâu.

    Tuy nhiên, nếu ai đó cứ bói ra rằng em là cơ dìn của anh Ốc, hay anh Đậu, hay Trân, vân vân, thì có khi em cứ nhận luôn, cho vui.
    dựa cây cong

  3. #533
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,631
    Thiên hạ cũng thích đoán mò nhỉ. Ai mà đoán em là cơ dìn của chị Gió thì em nhận ngay tắp lự, tha hồ chờ các anh giai (và cả các chị gái) nhắn tin hỏi thăm. Nhớ hôm nào trong thị trường tin nóng bùng lên cơn sốt ốc là ếch ếch nữa chứ. Ôi chao cứ là dập dìu tài tử giai nhân đến chào. Hôm nào đẹp giời em sẽ tuyển đăng thành sơ ri. Xin mời xem (nhưng không dám mời chị Cỏ).

  4. #534
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Quote Originally Posted by Lòng Như Gió View Post
    Nếu em không lầm, các câu thơ trên đây là một phần của bài thơ “Ngựa trắng đi khuya", tác giả Hồ Thành Đức. Em xin trích lại một đoạn như sau:

    Tay anh đây, xin xem đường quá khứ
    Khúc nào buồn em bỏ bớt cho vui!
    Môi anh đây, xin nở hết nụ cười
    Để khuya vắng anh theo đàn ngựa chạy

    Em cảm ơn bác Hanhgia đã nhắc đến ý thơ trên, và đã có lời tư vấn miễn phí cho anh giai và chị gái trong câu chuyện đã được kể.
    Xin cám ơn Gió nha, đã viết lại đoạn thơ mà bác hg đã quên trong sương mù thời gian.


    bác hg đoán rằng hai người chắc thích nhau lắm nên không ai bắt ai xòe cái gì thêm nữa, giả sử xoè ... ví, lý lịch ba đời, ..., chẳng hạn. Thế bác cũng chúc lành cho hai người đó nha, Gió.

  5. #535
    Biệt Thự Co may's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    921
    Quote Originally Posted by ốc View Post
    Thiên hạ cũng thích đoán mò nhỉ. Ai mà đoán em là cơ dìn của chị Gió thì em nhận ngay tắp lự, tha hồ chờ các anh giai (và cả các chị gái) nhắn tin hỏi thăm. Nhớ hôm nào trong thị trường tin nóng bùng lên cơn sốt ốc là ếch ếch nữa chứ. Ôi chao cứ là dập dìu tài tử giai nhân đến chào. Hôm nào đẹp giời em sẽ tuyển đăng thành sơ ri. Xin mời xem (nhưng không dám mời chị Cỏ).
    Hihi,Ốc cưng ngoan )
    "Giả vờ làm thứ cỏ cây nhỏ bé...cũng là xạo ke luôn..."

  6. #536
    Em cảm ơn bác Hanhgia, anh Ốc, chị Cỏ vừa qua có ghé chơi. Hôm nay em vào đây để lại bày mớ chữ ra mà nghịch, và “xin mời xem”.
    dựa cây cong

  7. #537
    Tô màu cho mây


    1.

    Một ngày đẹp trời, một anh họa sĩ đến trao tận tay tôi tấm thư mời dự buổi khai mạc triển lãm tranh của anh. Anh cũng nói thêm, để những người được mời có nhiều chọn lựa hơn, rằng nếu không đến được buổi khai mạc thì có thể đến vào những lúc khác, vì đợt triển lãm này kéo dài hơn chục ngày.

    Thế nên, chọn lựa của tôi là đến vào lúc khác. Cứ tưởng tượng, chen chân vào giờ khai mạc, đi vài bước lại phải tay bắt mặt mừng với một người quen, còn tâm trí đâu mà xem tranh.

    Và chọn lựa của tôi là đúng. Tôi bước vào phòng tranh. Nó vắng hơn mình nghĩ. Không chủ, không khách, ngoại trừ tôi. Một mình mình thong thả bước dọc theo các vách tường, tiếng giày lộp cộp vang rõ mồn một. Tôi dùng trí nhớ để ghi tên bức tranh mình định mua.

    Về nhà, tôi gửi thư riêng cho anh họa sĩ, hỏi han về việc mua tranh của anh. Anh hỏi tôi chọn bức nào. Tôi đáp rằng mình vốn thích mây và núi, và có nhìn thấy tranh mây núi, nhưng sẽ chọn một bức không mây không núi và có nước, vì theo thiển ý, vẻ lóng lánh của nước được anh thể hiện có hồn hơn vẻ bồng bềnh của mây.

    Nói rồi, tôi thầm tưởng tượng, người ta có thể tô vẽ mây như thế nào, để nó “có hồn”?


    2.

    Thuở bé, tôi thích vẽ, thích tô màu, có lúc còn nghĩ biết đâu sau này mình sẽ làm họa sĩ. Chị tôi thẳng tay giội một gáo nước lạnh vào giấc mơ họa sĩ, bằng một câu ngắn gọn và chắc nịch: “Họa sĩ nghèo lắm!”

    Ngày ấy, tôi và anh trai mình thường tô màu vào tranh trong những cuốn truyện tranh, tô màu nước, màu mây, hay màu áo, màu giày… của nhân vật. “Nguyên tắc” của anh tôi là tô màu hồng cho nước. Tôi thấy nó vừa không đẹp vừa chẳng giống ai, nhưng anh thích thế thì mình cứ để nước cho anh tô, còn mình đi tìm mây để tô màu. Mãi mới tìm ra một cụm mây, tôi chọn màu rồi hí hoáy tô, tô xong mới nghĩ, thà đừng tô gì cả, nó còn đẹp hơn!


    3.

    Nhiều khi, cuộc sống gợi tôi nhớ về những quyển truyện tranh khi xưa mình đã tô màu.

    Đó là khi, người ta cười nói thật thân thiện với nhau, dành tặng nhau những lời có cánh, rồi chợt ném đá vào nhau lúc nào không hay. Vẻ thân thiện hay lời có cánh là “màu”. Thà đừng tô màu, coi được hơn.

    Có lần, tôi nói với mẹ mình rằng, tôi không ưa những giọng điệu gọi người dưng nước lã bằng “nhà mình” hay “cả nhà”. Chẳng hạn, đồng nghiệp gọi nhau là “nhà mình”, ca sĩ lên sân khấu đứng trước khán giả và hét vang “Cả nhà ơi!” Nhưng rõ ràng họ chưa từng và sẽ không là người cùng nhà với nhau, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Mẹ trả lời tôi bằng câu bình luận: “Khó tính quá!” Tôi khó tính, vì hễ tô màu mà xấu thì thà đừng tô.

    Một hôm, ở siêu thị, tôi trông thấy ở hàng Jollibee một bầy thiếu niên cỡ mười hai, mười ba tuổi, đang ngồi ăn cùng nhau. Chúng ngồi bên nhau trong không khí rất êm đềm, không ầm ĩ đùa, không ha hả cười, không rổn rảng nói… như cách nhiều người lớn thường làm khi ngồi với nhau. Tôi tự hỏi, phải chăng chúng êm đềm vì chúng không “tô màu”, không cố xã giao, không rặn cười khi không vui, không gắng nói khi không thật sự muốn nói? Với tôi, hình ảnh các em này là một bức tranh không tô màu, và đẹp.


    4.

    Ngày Giỗ tổ Hùng Vương, mẹ gọi điện thoại dặn tôi: “Ở nhà nhớ treo cờ nhé”. Tôi nghe thế mới chợt nhớ, thì ra, cũng như những ngày Tết và ngày lễ khác, đó là một ngày mà, theo chủ trương của Đảng và Nhà nước, thì nhà nhà phải treo quốc kỳ. Tôi trả lời, rồi, để con xem có cần treo không, mà nếu mình không treo thì nó làm gì được mình! Kết quả là tôi đã không treo, và “nó” đã không làm gì.

    Chuyện treo cờ, tôi cũng nghĩ, là một kiểu “tô màu”.


    5.

    Tôi đã hẹn B., ngày 30 tháng 4 này sẽ đến thăm cô nàng. Phải nói rằng tôi nhớ cô bạn này nhiều, từ dạo nàng bận rộn sinh con rồi chăm sóc con và chẳng còn bước chân ra ngoài với đời.

    Tôi nhớ B., vì B. không “tô màu” cho tấm lòng (hay bộ lòng) bầy nhầy của mình. Có lẽ, với B., việc tô màu cho lòng mình cũng khó như việc tô màu cho mây với tôi.
    dựa cây cong

  8. #538
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004

    Như Gió, sáng sớm trên đường đi làm, mùa Xuân ngát hương tràn về bỗng nhiên yêu đời ca hát.
    tự nhiên giai điệu là lạ của bài nhăn nhố ...rồi từ giọng hét...em chợt vút cao...
    lời bài hát người ta là "nhăn nhố à, nhăn nhố ơi, nhăn nhố đi chơi với ta không nào?"
    visa hót là, "Như Gió à, Như Gió ơi, Như Gió đi chơi với ta không nào?"

    visa thích giai điệu bài này.
    giai điệu miền bắc thì phải.
    có cái tên riêng mà visa quên mất.
    nghe là lạ nhưng rất quyến rũ...ơ, mà phải là tiếng hát của Trần Thu Hà cơ, visa mới thích nghe.

    chỉ là bỗng nhiên nhớ đến ...Như Gió. *blush*
    Last edited by visabelle; 05-12-2014 at 02:51 PM.
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  9. #539
    Rất vui vì được Visa bỗng nhiên nhớ đến, và rủ đi chơi. Nói về chuyện đi chơi, chả cần đi đâu xa, mình tạt qua vài góc phố của Đặc Trưng thôi, cũng được nhìn thấy muôn màu cuộc sống rồi, đủ hỉ nộ ái ố, khen ngợi, chỉ trích, khiêm tốn, vênh vang, hòa nhã, đanh đá… các kiểu. Vui lắm.

    Bài hát mà Visa nhắc đến, nếu mình nhớ không lầm, có tựa “Nhăng nhố”, do Trần Tiến sáng tác, mang âm hưởng ca trù. Mình không dán nó vào đây, để anh Ốc không phải nghĩ đây là chi nhánh của youtube.

    Có bài hát này cũng lai thể loại ca trù, không biết Visa nghe qua chưa, là bài “Không thể và có thể” của nhạc sĩ Phó Đức Phương. Một lần nữa, mình không định làm chi nhánh của youtube nên không dán nó. Với bài này, cũng như nhiều bài hát Việt Nam khác, mình không thích phần nhạc, mà chỉ thích phần lời. Nên xin dán phần lời.


    Thời gian đã qua đi không thể trở lại
    Dòng sông đã ra đi làm sao về chốn cũ
    Náo nức khơi xa không thể thiếu những cánh buồm
    Áng mây trên đầu không thể ngừng trôi

    Còn đâu miền dương gian khi úa tàn mặt trời
    Bình minh sẽ lên ngôi khi không còn đêm tối
    Đã có sông sâu không thể thiếu những suối nguồn
    Vắng anh trên đời đâu còn tình yêu

    Người đã ra đi có thể trở lại
    Vết thương ngày nào có thể liền da
    Nước mắt sẽ thôi rơi đôi môi lại chín đỏ
    Bồi hồi ngày gặp nhau xua tan đi bao nỗi mong nhớ

    Vòng tay yêu thương có thể rộng mở
    Bóng mây muộn sầu có thể dần tan
    Và điều này thật rộn ràng êm ái
    Có thể một ngày mai chúng ta sẽ thành đôi
    dựa cây cong

  10. #540
    Chào chị Gió

    Nghe nhạc mà cứ để ý đến lời, chẳng thèm nghe nhạc thì cũng như đọc thơ hay văn đấy thôi. Em thích nghe nhạc không lời, cứ nghe dòng nhạc rồi tha hồ đặt cho nó muôn ngàn lời ca hỷ nộ ái ố theo ý mình.
    Hai cháu nhà chị vẫn khỏe?
    con gì cũng đòi ăn, cái gì cũng đòi mua

 

 

Similar Threads

  1. Xôn xao cuộc sống
    By maihoa_hoang in forum Tùy Bút
    Replies: 17
    Last Post: 10-19-2011, 04:00 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 06:27 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh