Register
Page 11 of 63 FirstFirst ... 9101112132161 ... LastLast
Results 101 to 110 of 626
  1. #101
    LXD
    Guest
    Quote Originally Posted by Lòng Như Gió View Post
    Em trộm nghĩ, câu “Chỉ quan tâm thôi sao” của anh Lơ mang “tính định hướng” nhiều quá. Các cụ nhà ta gọi là “vẽ đường cho hươu chạy”.
    Gió . Đôi khi phải vẽ tụi con trai mới biết đường để chạy .
    Mà nầy , đừng có trộm nghĩ nửa có được không ?

  2. #102
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    343
    Quote Originally Posted by Lòng Như Gió View Post
    Em cảm ơn các anh chị đã ghé chơi và “ghẹo” em.

    Cảm ơn anh Lơ đã sáng tác thêm đoạn kết. Em trộm nghĩ, câu “Chỉ quan tâm thôi sao” của anh Lơ mang “tính định hướng” nhiều quá. Các cụ nhà ta gọi là “vẽ đường cho hươu chạy”.

    Em cũng trộm nghĩ, cứ để dấu chấm lửng ở đấy, thì biết đâu mới còn có cơ hội có “Lời qua tiếng lại – Tập 11”.

    Anh Bẹc, đoạn đối thoại này không phải là qua điện thoại đâu anh. Em muốn để cho nhân vật Em không phải là nhà “hôn học” như anh Bẹc; hơn nữa, đây chỉ là “lời qua tiếng lại” cho nên nó rất là “bất bạo động”, không có các cảnh vồ với hôn gì cả.

    San Hô, mời San Hô cứ tự nhiên “ghẹo” khi nào có nhã hứng.
    Nếu đối diện với nhau thì tui tưởng tượng ra cái mặt Chị đỏ ửng rồi nhìn sang chổ khác, còn cái mặt Em thì nói xong câu cuối là xanh lè, tay run run mà không biết để đâu cho vững... Chờ một lúc thì Chị quay lại nói : Giờ mình phải đi vì có hẹn ....Đêm nằm cả hai trằn trọc....

  3. #103
    Anh Lơ, có người nói rằng ý nghĩ là của mình, mắc gì phải trộm. Lại có người khuyên em cất chữ “trộm” đi cho gọn sổ sách. Dĩ nhiên, có khi mình nên cất chữ “trộm” đi, nhưng cũng có khi mình cứ gắn nó vào chơi, cho ra chiều rón rén và thận trọng tí.

    Anh Bẹc, hai nhân vật Chị, Em của anh sao dễ đổi màu sắc mặt quá! Em lại trộm nghĩ, sắc đỏ trên mặt Chị, nếu có, chắc do màu áo đỏ ánh lên mặt thôi, chứ lời nói hiền lành của Em làm gì mà đủ sức đổi màu hai gương mặt…

    Nhắc màu áo đỏ mới nhớ một chuyện vui dễ thương thế này. Có người, sau khi đọc và thấy Chị mặc áo đỏ, bèn gửi email hỏi thăm em hôm nay mặc áo màu gì đi làm. Nghĩa là người ấy không hỏi thăm Chị, mà hỏi thăm người đã viết ra Chị.
    dựa cây cong

  4. #104
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    343
    Hôm trước tôi có chọc Gió là, " thành thật khai báo đi để các mạng khoan hồng " là vì hồi trước chính tôi chứng kiến cảnh như vầy:

    ...Vào một buổi chiều, ông giám đốc Trại Thí Nghiệm THNNBC-ĐN, có bằng cấp kỹ sư nông nghiệp ( có lẽ loại chuyên tu ) kéo tôi đi theo để bắt quả tang một " chuyện tình trái phép ". Lúc đó tôi cũng chưa hiểu thế nào là tình có phép và tình trái phép, và rồi tôi cũng bị đi theo chớ lương tâm tôi rất xấu hổ khi mà mình cũng yêu và hôn trộm hằng bao nhiêu lần trong đêm tối ( rồi lát nữa đây cũng đi hôn tiếp ) thì có phải là được phép đâu.

    ... Ông ta kéo tôi lại phía cạnh cửa sổ để nghe lén bên trong " bọn nó nói gì ". Tôi không muốn nghe nên ông ta hỏi tôi có phải nó nói.... cái gì tôi cũng dạ hết. Trong 1 phần2 căn nhà nhỏ đó được chia thêm làm 2 phòng. Phòng phía trước có 1 cửa vô ( và ra ) với 1 cửa sổ, . Phòng phía sau cũng như vậy, nghĩa là chỉ có 1 cửa vô và cũng để ra.

    ... Ông ta nạt lớn : Mở cửa ra mau ! Bên trong có tiếng 2 chị gái trả lời : Dạ, có gì không chú ? Tao bảo mở cửa ra mau ! Ông ta đập cửa rầm rầm và hét to : Nhanh lên ! Một chị tên Phượng trả lời : Dạ từ từ chú ơi. Ông ta quay qua tôi nói : Mầy thấy chưa ? Chúng nó đang giao cấu đó. Tôi bủn rủn người, tôi không biết phải làm sao khi mà người ta đang tình tự thì mình đập cửa vô...Rồi vào đó thấy cảnh đó thì chắc...tôi xỉu ! Ông ta tiếp tục : Mầy làm gì trong đó ? Mở cửa nhanh lên ! Chị Phượng trả lời : Dạ, cháu...dạ cháu đang thay đồ. Ông ta nói vừa đủ nghe : Đồ mất dạy ! Tôi thở dài khi mà nghĩ ra 2 trường hợp : Thứ nhứt, chị đó nói thiệt thì sao lại bị chửi vì ông ta hỏi dồn dập mà. Thứ nhì, hay là tình tự xong thì cũng phải để cho người ta mặt đồ vào rồi mới mở cửa được chớ ?! Sao ông ta lại bắt phải mở cửa nhanh cho ông ta nhìn cảnh người ta trần truồng hay sao ?!

    Cuối cùng chị kia ( chị Liên ) ra mở cửa, còn chị Phượng thì cũng vừa thay xong quần áo vì chị ấy vừa mới vào nhà.

    Ông ta lủi thủi tìm 1 thằng trộm tình, vừa tìm vừa hỏi : Nó đâu ? Nó trốn đâu ? Cả 2 chị không hiểu gì hết. Thực tế cả 2 chị cũng có 2 anh thường xuyên đến chơi và coi như 2 cặp tình nhân, nhưng lúc đó thì không có 2 anh ở đó. Kiếm hoài mà không thấy, dù trong phòng không có tủ, chỉ có cái rương nhỏ đựng quần áo cũng đã mở toan ra rồi.

    Ông ta ngồi xuống giường, tay gằng gằng vừa chỉ vừa nói : Bọn mày thành thật khai báo đi thì lãnh đạo sẽ khoan hồng, bằng không thì đừng có trách tao nhá !

    Ông ta là kỹ sư, giám đốc và đảng viên.

  5. #105
    Cám ơn anh Bẹc về câu chuyện vui. Em nghĩ ông kỹ sư – giám đốc – đảng viên kia xui quá! Muốn đi bắt (hoặc đi xem?) trộm tình, mà rình chẳng đúng lúc gì cả.
    dựa cây cong

  6. #106
    Thử giày


    1.

    Một hôm, H. gửi email cho một nhóm bạn bè, nội dung mail là một câu chuyện dễ thương và cảm động, chỉ phải cái nghe biết liền “xạo”.

    Chuyện rằng, một người mù và con chó dẫn đường của ông ta chẳng may gặp tai nạn, và con chó vì muốn cứu chủ nên đã cùng chết với chủ. Cả hai lên đến cổng Thiên đàng; Thiên thần gác cổng phán rằng Thiên đàng chỉ có chỗ cho một trong hai thôi – hoặc người chủ hoặc con chó, nên Thiên thần cho cả hai chạy thi, xem ai nhanh hơn sẽ được vào Thiên đàng. Thiên thần giải thích rằng đó là cuộc đua công bằng, vì linh hồn của người mù vẫn “sáng mắt” như ai, và linh hồn nào càng trong sạch thì chạy càng nhanh. Thế rồi, Thiên thần vô cùng ngạc nhiên khi thấy ông người kia cứ thong thả như đi dạo, còn con chó cũng chậm rãi sánh bước bên chủ của nó. Chậm rãi mãi, rồi cũng bước đến cổng Thiên đàng. Sau khi gửi gắm Thiên thần hãy giúp chăm sóc con chó của mình, người ra lệnh cho chó chạy lên phía trước mà vào Thiên đàng. Và ông ta rơi xuống địa ngục như chiếc lá rụng. Chó quay đầu lại, thấy vậy, đã thục mạng đuổi theo chủ. Thiên thần thương cho con chó suốt một đời trung thành, giờ lại tiếp tục vì chủ mà phải xuống địa ngục, đã vội giương cánh bay theo để giữ chó lại, nhưng không tài nào đuổi kịp, vì linh hồn chú chó quá trong sạch, nên nó chạy nhanh hơn bất cứ thiên thần nào!

    Đọc xong câu chuyện, tôi thầm nghĩ: Ừ, chuyện dễ thương, nhưng sao người gác cổng Thiên đàng không là Thánh Peter như “mọi khi”, mà lại là một thiên thần nào đó chẳng được tác giả nêu tên? Và sao Thiên đàng – là chốn của tâm linh chứ chẳng phải vật chất - lại hạn chế số chỗ như kiểu người ta bán hết vé vậy? Tôi thầm nghĩ, nếu mình gửi lời bình luận kiểu này, không khéo H. cụt hứng và lần sau không gửi email nào cho mình đọc nữa. Nhưng chờ mãi chẳng thấy ai bình luận gì, tôi quyết định bê nguyên hai câu hỏi trên để thay lời bình luận, không quên kèm theo cái mặt cười, để H. không hiểu lầm rằng mình đang làm khó làm dễ gì H. cả.


    2.

    Đây là lần thứ bao nhiêu, tôi không đếm chính xác được, chỉ nhớ rằng đã nhiều lần rồi, N. gửi tôi nghe một bài hát tiếng Anh nào đấy mà lúc này nghĩ lại tôi chẳng nhớ tựa là gì (cũng chẳng tha thiết muốn nhớ tựa nó là gì). Lần nào cũng như lần nấy, không phải loại nhạc tôi thích.

    Sau một hồi đắn đo, tôi nói với N., rằng cảm ơn bạn vì lâu lâu lại gửi nhạc, rằng bạn làm tôi nhớ đến một cậu bạn kia rất thích gửi nhạc rủ tôi nghe, chẳng lẽ mình lại nói “loại nhạc ông nghe không phải loại tui thích nghe”, thì cậu ta cụt hứng mất! N. cười ha hả, chắc đã hiểu ra rằng N. không thể “định hướng” cho tôi theo đuôi N. và thích nghe loại nhạc mà anh ta thích.


    3.

    Bọn tôi là những cô gái thường gặp nhau chỗ rửa tay, soi gương, trang điểm, vân vân… trong nhà vệ sinh. Tôi chưa bao giờ thấy cô Bánh Mật cười với ai, chào hỏi ai, tán gẫu với ai… Nên một hôm, tôi ngạc nhiên khi thấy cô cười với T., người đi cùng tôi, rồi nói rằng “Em đã ốm mà chị còn ốm hơn em!” (Ý là cô ta xưng em và gọi T. bằng chị) T. cũng ngạc nhiên không kém tôi, và đã trả lời: “Ô, thì ra lần đầu nàng cười với mình là để nói với mình câu này đây à!” Tôi buồn cười, góp lời: “Thì đó, đâu phải vô cớ khi mình thường nói rằng chuyện mập và ốm là đầu câu chuyện của cánh phụ nữ chúng ta! Có những người chưa quen nhau, chưa biết tên nhau, đã hỏi thăm nhau bao nhiêu ký, và chê nhau thừa cân hoặc thiếu cân.” Cô Bánh Mật sượng mặt. Từ đó trở đi, tôi chưa bao giờ được thấy lại nụ cười của cô.


    4.

    B. kể tôi nghe rằng, cô nghĩ mãi mà không biết nên tặng mẹ chồng mình món quà sinh nhật gì. Vì bà này kỳ lắm, bao nhiêu lần, nhận quà, bà cứ nói thẳng vào mặt người tặng quà rằng: trời ơi cái này tao đâu thích, hoặc hàng này không tốt, hoặc mua cái này làm gì tao đâu có xài, vân vân…

    B. nói, không thể tưởng tượng nổi trên đời này có người ăn nói như vậy. Được tặng quà, cho dù không thích, thì cũng nín thinh và đơn giản là cười giùm một cái, chứ ai lại giãy nảy lên mà chê bai thế.

    Tôi rất quý B. vì tính thẳng thắn và chân thành. Thẳng thắn và chân thành, nhưng không làm người tặng quà cho mình phải “quê xệ” như cách bà mẹ chồng của B. thường làm.


    5.

    Và vì nghe B. kể chuyện bà mẹ chồng kỳ khôi kia, nên tôi mới tự nhìn lại xem, mình đã bao giờ vì nói thẳng điều mình không thích mà làm ai quê chưa. Hình như, ở câu chuyện số 3, tức chuyện xảy ra với cô Bánh Mật, tôi đã làm cô ta quê, và “thù” tôi rồi thì phải.

    Sẽ không bao giờ thừa nếu người ta luôn tự nhắc nhở mình rằng, hãy thử xỏ chân vào giày của đối phương, rồi hãy quyết định nên đối xử với người ấy thế nào, nói với người ấy điều gì…
    dựa cây cong

  7. #107
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004
    cho quoted từ...kia để spam ở đây nha.

    Cám ơn Visa...ngoài ra lại còn lả lướt giọng văn “Thời cổ tích” nữa. Đúng không? (như gió)
    "I can live for two months on a good compliment," so thank you!

    nhưng...dzạ, không đúng ạ! Vì em nó chả có được như thế nên chỉ đành mơ đành mong-ô-nặng trong "thời cổ tích" ạ.
    Mà giọng văn điêu luyện, cứng rắn, đứng đắn như Như Gió thì mới được người người ghanh ghanh tị tị.


    Sẽ không bao giờ thừa nếu người ta luôn tự nhắc nhở mình rằng, hãy thử xỏ chân vào giày của đối phương, rồi hãy quyết định nên đối xử với người ấy thế nào, nói với người ấy điều gì…
    Agree! We cannot please everyone, but constructive critism is always welcomed in general.
    And being straightforward can only be used with peeps who don't have weak mind and closed to us.
    Just like making a joke (on someone or something), not everyone can take a joke, so gotta know when and with whom...
    Besides, there's always 50% truth in a...joke, so some may feel offended if the joke does hit his/her sensitive spot with just 50% truth.

    Ngày xửa ngày xưa...có chàng kia lăn vào bếp nấu cho visa món steak.
    Visa ăn mà phải ráng ăn cho ít nhất là 1/4 (miếng steak bử lắm) để cho chàng đừng buồn vì tài nghệ của mình.
    Chàng cứ nói là ăn cho hết đi, nhưng visa thì chỉ biết cười và đáp lại rằng, "Ngon quá nhưng em lại no quá! Biết anh surprise em bữa ăn ngon như thế này thì hồi nãy chả thèm ăn tô phở xe lửa ở nhà. "
    Ăn xong chàng tự clean up & rửa chén và kêu visa cứ ngồi coi TV.
    Thấy bịch Potato chips trên bàn trước TV, visa lấy ăn gằn hết bịch vì ...đói quá.
    Thế là chàng biết visa nói ...xạo. *blush, blush*
    Chàng không có giận nhưng hứa là, "I'll try to make it better next time."
    trong lòng visa thì lảm nhảm, "no please. let's just go out & eat next time."
    Last edited by visabelle; 02-19-2012 at 01:17 AM.
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  8. #108
    Quote Originally Posted by visabelle View Post
    Chàng không có giận nhưng hứa là, "I'll try to make it better next time."
    trong lòng visa thì lảm nhảm, "no please. let's just go out & eat next time."
    Visa Đẹp, nghe câu chuyện về chàng và món steak, sao thấy muốn ganh tị quá đi!

    Nếu việc lăn vào bếp làm cho chàng vui hơn việc đi ăn tiệm, thì mình dặn chàng làm cho mình một miếng steak nho nhỏ thôi, rồi ăn khoai tây chiên trong lúc chàng rửa chén, cũng vui lắm chứ! Có những người chọn nơi để dùng bữa không phải vì thức ăn ở đó nấu có ngon hay không, mà vì không gian ở đó có lãng mạn không. Được chàng phục vụ mình ở nhà riêng là lãng mạn số một rồi!

    dựa cây cong

  9. #109
    Trên một dòng sông


    Một tối nọ, tôi nhắn tin, hỏi Duyên Dáng (cái tên do tôi đặt cho một cô bạn) có ý định đi Hội chợ Sách không. Câu trả lời của “con mọt sách” là điều tôi không thể ngờ, rằng cô đã dặn lòng sẽ không bao giờ đi một hội sách hay nhà sách nào nữa, vì cứ vào là không nhịn được, vác về cả đống sách, mà mấy năm trời không hề mở ra trang nào.

    Thì ra cô ấy cũng giống mình! Tôi đáp, ờ, mấy năm nay, có rất nhiều cuốn mình mới chỉ đọc xong cái tựa. Nhưng không vì thế mà mình sẽ không đi Hội sách nữa. Lại gặp Hội sách năm nay có sách của bạn mình bày bán, nhất quyết phải đi xem sách của hắn bán có chạy không.

    Thế đấy, đặt tựa “Trên một dòng sông” cho bài viết này, không có nghĩa là tôi muốn vẽ ra một dòng sông cho thi sĩ thả hồn mơ mộng, mà chỉ vì câu “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông” chợt nảy đến trong đầu. Bạn Duyên Dáng của tôi năm nay đã khác hai năm trước rồi, từ chỗ ham mê chúi mũi vào lựa sách, mua sách, nay lại lập ra lời thề không bén mảng đến những nơi bán sách nữa. Nhưng tôi nghĩ bạn vẫn quý sách, chẳng qua chưa có thời gian mở sách ra.

    Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, và chỉ lóe sáng trong vài giây rồi vụt tắt. Đó là ý nghĩ: Duyên Dáng đã không chịu đi, hay mình rủ H. cùng đi Hội sách cho vui? H. thường kể rằng cô ta ham đọc sách. Rồi sở dĩ ý nghĩ ấy vụt tắt là vì tôi tỉnh táo nghĩ lại về cái sự “vui”. Đâu phải cứ một mình là buồn, đâu phải cứ có người đi cùng là vui! Đời lắm khi ngược lại. Nhưng tôi sẽ không kể rằng “dòng sông” chảy qua H. đã đổi khác thế nào. Tốt hơn hết, hãy tự xét mình đã “không tắm hai lần trên một dòng sông” thế nào. Phải rồi, tự tôi đã thay đổi tình cảm dành cho H. Đã thay đổi từ khi tôi nghĩ và tin rằng những lời ngọt ngào của H. thật ra là một trong những chiêu “đắc nhân tâm” – những “chiêu” mà H. đôi khi ra tay không được khéo léo lắm và kém chân thành, theo tôi. Đã thay đổi từ khi H. không còn những câu chuyện như những lời từ đáy con tim để thủ thỉ nữa, mà thay vào đó toàn là những câu chuyện gẫu như: vòng một, vòng hai, vòng ba của cô người mẫu này hay cô ca sĩ nọ; hay số kí-lô của những người xung quanh; hay chiều cao của những cô hoa hậu, vân vân. Đã thay đổi từ khi tôi nhận ra H., dù thuộc vanh vách số đo các hoa hậu, lại không biết thác bản Giốc nằm ở đâu (vì vậy chắc chẳng thể biết chuyện gì đã xảy ra với thác ấy).

    Có lẽ H. không biết tôi đã có những thay đổi trong suy nghĩ về cô ta như vậy. Ngay cả có biết đi nữa, tôi nghĩ cả cô ta lẫn tôi không ai phải buồn phiền gì về những thay đổi như thế, vì cả hai đều chưa thật sự yêu quý gì nhau.

    Còn, khi V. của hôm nay – với những suy nghĩ thực tế, thực dụng – đã khác V. của ngày nào – với những lý tưởng điên điên, tôi thấy như mình bị lạc mất một phần của một người bạn. Và thấy tiếc.

    Có khi, ngồi nghe cô bé Nẫu tre trẻ tán gẫu những câu chuyện rôm rả, kèm theo vào đấy những lời bình luận rất thành thật, tôi nghĩ sẽ rất hay nếu cô luôn giữ bên mình sự thành thật này mỗi khi tán gẫu cho tôi nghe. Có người chê sự “thành thật” của cô là “vô duyên”; cô toét miệng cười, không chút giận dỗi. Chẳng hạn, người ta chê cô vô duyên khi cô đến đám cưới mà cứ ngạc nhiên dòm mặt cô dâu, rồi thắc mắc: “Ủa, phải cô dâu này không, sao không giống trong hình?” Bị chê vô duyên, cô chỉ cười ha hả mà rằng, đành rằng chụp hình cưới hầu như ai cũng đẹp hơn, nhưng không ngờ sức mạnh của Photoshop kỳ diệu đến thế. Có người “biện minh” giùm cô dâu, rằng, mình nên suy nghĩ tích cực hơn, nghĩ rằng cô dâu có nét đẹp và người chụp hình đã tài tình nắm bắt được nét đẹp ấy…

    Thật ra, việc thay đổi nhan sắc bằng Photoshop, bằng phấn son, hay suy nghĩ hôm nay khác suy nghĩ hôm qua, vân vân… là chuyện quá bình thường. Nhưng không thể phủ nhận rằng nãy giờ tôi lảm nhảm những câu chuyện về sự thay đổi vì một lý do: vì thấy tiếc khi một người muốn nhảy hẳn sang dòng sông khác mà tắm.

    Với tôi, việc cho ngày mai sẽ là: vui vẻ tắm tiếp những lần khác, ở cùng một chỗ, trên cùng một dòng sông.
    dựa cây cong

  10. #110
    Thế à?! Sidney's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    bi đi hỉ xả ...
    Posts
    54
    Chị Gió, tuy chưa đọc hết nhưng Sid thích thread của chị
    ♥, Sidney.

 

 

Similar Threads

  1. Xôn xao cuộc sống
    By maihoa_hoang in forum Tùy Bút
    Replies: 17
    Last Post: 10-19-2011, 04:00 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 03:50 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh