Register
Page 61 of 63 FirstFirst ... 11515960616263 LastLast
Results 601 to 610 of 626
  1. #601
    Quote Originally Posted by ndangson View Post
    ..

    Thấy cũng lạ là sau bài ' ChuyệnGiàyDép ' mà không thấy Gió xách dép trở lại . - ! ? -


    Trộm nghĩ : Hay là tại giày dép đứt dây ? Hay là tại Gió sang bên Đức thăm cô nhà văn Lúa9 nên bị trúng gió ?


    Tối hôm qua , tôi giở chướng đọc một loạt bài viết ở đây của Gió và thầm nghĩ :


    ' Phải chi sau một ngày có 24 giờ , tôi ăn gian để có thêm 2 giờ nữa ( 26 giờ ) để len lỏi giữa những câu viết của cô Gió '



    Cô Gió nè .


    Nhóm viết của tôi ở Pháp rất thích những bài viết của Gió về cách thuật lại ý nghĩ .

    Tiện đây , xin cô cho phép chúng tôi khênh vài bài ở đây về blog : Nous- ChúngMình để triễn lãm . Tiền bản quyền nếu tính vừa phải thì xin hãy liên lạc với tôi ở MailBox . Chúng tôi xin trả góp trong vòng 15 năm .

    <
    Em chào bác Đăng Sơn, cũng như tất cả các anh chị nào còn chưa quên cái túp lều này và còn thương tình bấm cho vài cái thanks với like.

    Rất xin lỗi bác Đăng Sơn vì mãi hôm nay em mới trả lời. Từ sau chuyện giày dép, em mải miết xách dép chạy bở hơi tai, hôm nay mới quay vào đây ngồi thở chút.

    Những gì đưa lên mạng, em không tính tiền bản quyền. Bác Đăng Sơn và nhóm của bác cứ dùng bao nhiêu tùy ý ạ. Cảm ơn bác quan tâm.
    dựa cây cong

  2. #602
    Đãi cát


    Một người quen, đã xa mặt từ rất lâu, một hôm gọi điện thoại. Tôi nghe giọng quen, y như ngày nào, nói rằng giọng anh nghe một cái nhận ra liền. Anh trả lời, vậy à, còn giọng em thì anh nhận chưa ra. Tôi đáp, phải rồi, em chỉ là một hạt cát nhỏ xíu trong thế giới của anh. Anh cười ha ha, nhắc lại, nhưng chả hiểu vô tình hay cố ý đã bốc hai chữ nhỏ xíu sang một vị trí khác trong câu: “Một hạt cát trong thế giới nhỏ xíu của anh! Vậy là hạt cát cũng bự à!”

    Rồi trong cuộc chuyện trò, thỉnh thoảng anh nhắc lại, một hạt cát, trong thế giới, rồi lại cười ha ha.

    Thì chẳng phải trong thế giới có những hạt cát đó sao?

    Người ta đãi cát tìm vàng. Dạo này, người ta còn “đãi” cả những người mà họ đã lỡ kết bạn trên các mạng xã hội, đãi xong, họ hả hê khoe rằng vừa mới unfriend bao nhiêu người. Hoặc có khi họ đe dọa cả làng rằng hễ ai có những hành vi nào họ không ưng thì họ sẽ unfriend đấy.

    Có khi, tôi cũng muốn đãi bớt cát, mà còn tiếc. Chắc mình còn tham, còn sân, và vẫn si. Tham cả cát.

    Và có khi, tôi đoán, hình như mình đã bị lọt ra khỏi cái sàng của một bạn nào đó. Bạn như người ở một cõi lơ lửng, đầu chưa chạm mây, nhưng chân chẳng chạm đất. Còn tôi, chân lệt bệt dưới đất, chắc bạn chán. Bạn dành những ngày cuối tuần quý giá để đi cúng dường các vị cao tăng trên núi xa xa, vào bếp nhà chùa nấu nấu nướng nướng (vì bếp nhà mình đã có mẹ già lọm cọm chăm sóc rồi), và thủ thỉ giải thích cho các em tre trẻ rằng lâu lâu mình đi cúng dường để tích đức. Còn tôi, chẳng màng chuyện tích đức, chỉ nghĩ đơn giản rằng mình làm sao cho lòng yên thì làm, chắc bạn nghe thế cũng chán. Mỗi khi đi cúng dường về, bạn thấy mình như “thoát tục”, bạn chán đi làm, chỉ muốn đi tu. Còn tôi, ngày ngày hăm hở đi làm, chắc bạn thấy thế lại càng chán… Không sao, tôi biết, mình cũng là một hạt cát nhỏ xíu trong thế giới của bạn.

    Nhưng, vì lòng còn si, nên tôi còn băn khoăn, chẳng biết mình “bự” bao nhiêu trong thế giới của Anh?
    dựa cây cong

  3. #603
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,198

    Cát

    Chị thích có cát trong cuộc sống của chị đó Gió ạ .

    Sao giống như có người viết hộ ý mình ghê nha .

  4. #604
    Biệt Thự PhPhuongVy's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,636
    Với chị, cứ mến yêu cuộc sống là lòng vui rồi. Ngày xưa, trong một bài "kim văn" lớp chị học một đoạn trong tác phẩm Nửa Chừng Xuân, đoạn cụ Tú Lãm hấp hối, Khái Hưng viết; "Cha mất đi, chẳng có của cải gì để lại cho hai con. Cha chỉ có ba thứ gia bảo này, ông cha để lai cho cha, nay cha truyền lại cho hai con, mà thôi. Là giữ lòng vui, giữ linh hồn trong sạch và đem hết nghị lực ra làm việc." Cụ Tú Lãm đâu có biết, cụ cũng đã để của gia bảo của cụ cho chị, chị dùng mãi,mấy chục năm rồi vẫn chưa cạn vốn.


    Không biết cát bự bao nhiêu, nhưng cây cong thì gió của chị chắc chắn là...khoẻ. Đừng nói với ai nha.

  5. #605
    Tìm


    Những ngày nghỉ Tết, hơi hơi rảnh, tôi tình cờ xem được một ô chữ hình như là một tập hợp của những chữ mang ý nghĩa tốt lành. Tác giả ô chữ nói rằng, 3 từ đầu tiên bạn tìm thấy sẽ là của bạn trong năm mới này. Tôi quét mắt qua một lượt, tìm được ngay 4 từ, trong đó 3 từ đầu tiên mình thấy cũng ưng, ừ thì chọn nó là của mình cũng được, đó là: tình, tiền, tri thức.

    Tôi bèn gửi ô chữ hay ho này cho một số bạn, thay lời chúc đầu năm. Một em kia mới nhìn sơ đã la lên: “Ôi ngày đầu năm mà chị ra đề bài khó vậy! Tiền đâu, sao không thấy tiền!” Tôi trả lời: “Có tiền, cứ bình tĩnh mà tìm!” Cuối cùng em cũng tìm thấy tiền.

    Tôi nhận ra sự khác nhau giữa cách em và tôi xem ô chữ. Em có mục tiêu hẳn hoi, xác định muốn gì, rồi mới đi tìm. Tôi thì phất phơ dạo qua ô chữ như kẻ lười nhác rong chơi không mục đích trên đồng cỏ xanh, những gì thấy được hoàn toàn do tình cờ.

    Lần lượt một số người khoe họ đã thấy gì trong ô chữ.

    Bạn Lơ Lửng còn gửi lại cho tôi xem screenshot ô chữ mà bạn đã đóng khung đỏ chót cho 4 từ bạn tìm được. Và nói thêm rằng bạn muốn tìm bình an, nhưng tìm chưa ra. Tôi thầm nghĩ, người ta cho 3 điều ước, bạn đã chọn cả 4, còn đòi thêm bình an nữa. Bạn đúng là… lơ lửng! Nghĩ thầm thì đanh đá thế, nhưng nói ra để trả lời bạn, tôi nói kiểu khác, một kiểu phảng phất mùi “thiền định”, rằng: Tôi chẳng tìm gì cả, và đã thấy bình an, không phải trong ô chữ này, mà trong tôi!

    Còn bạn Đẹp Trai thì khoe với tôi mấy từ bạn tìm được, trong đó tôi nhớ có quyền lực. Tôi ham quá, trả lời: Mình cũng phải tìm quyền lực mới được!

    Thế nghĩa là, đâu phải tôi đã “thoát tục” đến mức chẳng tìm gì cả, như đã nói với Lơ Lửng. Thật ra, mình cũng vẫn lệt bệt chân dưới đất, cũng vẫn tham lam, vẫn muốn tìm thêm điều ước thứ tư.

    Nhìn cách các bạn xem ô chữ, tôi nghĩ, cái người ta cố ý đi tìm chính là cái người ta đang thiếu hoặc cho rằng mình thiếu. Tìm tiền nghĩa là thiếu tiền. Tìm quyền lực là thiếu quyền lực. (Cũng như tìm vui là thiếu vui, tìm quên là thiếu quên thừa nhớ.) Tìm bình an là thiếu bình an thừa bất an.

    Một ngày xưa, có lần nghe tin một bạn kia sắp lấy vợ, tôi nói lời chúc mừng bạn. Bạn cám ơn rồi chúc tôi cũng sẽ sớm tìm thấy hạnh phúc. Tôi trả lời: “Hạnh phúc là để cảm nhận, đâu phải để tìm!” Bạn khẽ giơ ngón tay cái lên trời, thay câu trả lời. Cũng may, đó là ngón tay chĩa lên trời, không chĩa xuống đất.

    Thật ra, với bạn Lơ Lửng và chuyện đi tìm bình an, tôi luận linh tinh dăm điều thế thôi, chứ vẫn nghĩ: Để cuộc sống có màu sắc, để bản thân trưởng thành thêm mỗi ngày, để xã hội phát triển, để vân vân…, người ta vẫn cần không ngừng đi tìm cái gì đó. Vấn đề là chọn cái gì để tìm. Nếu bình an mà cũng phải tìm, thì đúng là… lơ lửng.
    Last edited by Lòng Như Gió; 02-20-2016 at 07:05 AM. Reason: bỏ bớt một chữ thừa
    dựa cây cong

  6. #606

    Lời qua tiếng lại – Tập 13

    1.

    “Ô, dạo này trông chị lạ quá!”
    “Chắc do lâu rồi không gặp. Nhưng lạ thế nào?”
    “Lạ ở đây là một phong cách khác, tràn đầy sức sống hơn nhiều, đẹp hơn nhiều. Chị đừng hỏi em có phải trước đây không đẹp, không sức sống nha. Em không biết trả lời đâu.”
    “Vậy chị trả lời thay em. Trước đây chị già hơn nay.”
    “Già à, em không nghĩ vậy. Chị không già chút nào, chị nghiêm thì đúng hơn. Nay trông chị lạ nhưng vẫn như xưa, chuẩn từ trên xuống dưới. Hay em quay lại mái nhà xưa nhỉ?”
    “Khi nào em quay lại, báo chị biết, để chị để ý sao cho sức sống của mình được cỡ như hôm nay trở lên.”


    2.

    “Hôm nay chị mặc ton sur ton luôn.”
    “Vấn đề là sự sur ton đó trông có được mắt không?”
    “Chị mặc đẹp lắm. Nhanh quá, mới thứ sáu tuần trước gặp chị, hôm nay lại thứ sáu.”
    “Em thường thích ngày nào nhất trong tuần?”
    “Em không thích riêng ngày nào trong tuần. Cái chính là mình thích những gì làm được trong ngày đó. Nếu ngày nào đi làm cũng gặp chị mỗi sáng, thì dù có thích ngày nào cũng sẽ đổi thành thích mọi ngày.”
    “Nếu kỳ diệu vậy, thì em a lô cho chị, để chị tìm đến điểm hẹn mà gặp, là gặp thôi. Thật ra chị thấy nhiều khi chẳng hẹn gì, cứ gặp tình cờ, lại hay.”
    “Gặp tình cờ thì cảm xúc sẽ tăng thêm nhiều. Em mong có nhiều sự tình cờ trong tuần.”


    3.

    “Có người hỏi em bao giờ chị lấy chồng. Em trả lời, chị không lấy chồng đâu. Bạn ấy thốt lên, Trời, uổng vậy!”
    “Có người hỏi chị bao giờ em lấy vợ. Họ còn bàn (đùa) với nhau tìm người họ ghét để làm mai người đó cho em, cho bõ ghét.”
    “Rồi chị có trả lời họ thế nào không?”
    “Có. Chị nói, có hai loại người. Loại thứ nhất thấy vui khi sống một mình. Loại thứ nhì cần có người bên cạnh để yêu thương và cãi vã khi cần. Người nào xinh đẹp, khả ái, có thể mang lại hạnh phúc cho nửa kia của đời mình thì nên thuộc loại thứ nhì, để đỡ phí. Chị không là người như vậy, nên chị bèn đứng vào hàng ngũ loại thứ nhất. Còn em, sau khi cân nhắc lợi hại, chị thấy em cũng thuộc loại thứ nhất.”
    “Thật ra em không chắc. Nhiều khi, thấy người ta khổ với vợ hoặc chồng, mình muốn sống độc thân. Nhưng nhiều khi cũng nghĩ, bạn bè có thân đến thế nào cũng không thể gần gũi bằng người đầu gối tay ấp; mình thiếu người như thế, liệu cuộc sống mình có trọn vẹn chưa?”
    dựa cây cong

  7. #607
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004
    hello hello Như Gió.
    where art thou?
    miss you and your...words.
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  8. #608
    Chuyện đi lạc và chuyện ồn ào

    Chuyện đi lạc

    Ngày đầu tiên tôi cùng cô đồng nghiệp ở Manila. Các bạn đồng nghiệp địa phương hỏi, tối nay tan sở hai bạn định dùng phương tiện gì để về nhà (chính xác là về khách sạn). Tôi đáp, dùng hai chân, cả hai chúng tôi đều thích đi bộ, buổi sáng đi taxi chẳng qua vì cần đến đúng giờ và cũng vì trời nắng nóng quá, buổi tối trời mát đi bộ tà tà chắc thú vị. Rồi tôi nói thêm, chỉ băn khoăn là không biết mình có đi lạc không.

    Bạn cười ha ha, kể rằng cũng từng có người đi bộ về và đi lạc rồi đó, nhưng chắc không đến nỗi nào đâu, cứ ra về đúng 7 giờ tối đi, người từ các công sở ùa ra đi bộ đông lắm, mình cứ theo dòng người mà đi sẽ không sợ lạc.

    Thế rồi tối ấy chúng tôi đi theo dòng người. Tôi thoáng băn khoăn, xem tên đường thì thấy mình đi hướng kia là có đường về, nhưng dòng người cứ đi hướng này, có lẽ hướng này đường đẹp chăng. Thì cứ theo dòng người. Theo một hồi, đến lúc phải quyết định rẽ hướng nào. Thì rẽ. Rồi lại rẽ. Rồi vân vân. Rồi thấy đường xa hơn mình nghĩ. Rồi chợt thấy xa xa trước mặt là tòa cao ốc văn phòng nơi mình vừa từ đó bước ra, nghĩa là sau vài lần rẽ thì mình đã xoay đúng 360 độ, thế thì không nghi ngờ gì nữa, mình nên đằng sau quay và đi theo hướng ngược lại.

    Chúng tôi quyết định hỏi đường. Anh bảo vệ một tòa nhà nọ cười tươi rói, ân cần chỉ đường, miệng anh bảo “turn right”, tay anh khua rẽ trái. Tôi quyết định đi theo tay anh. Và về được đến nhà. Thỏa mãn được sở thích đi bộ, rất nhiều. Vì vậy đã ngủ rất ngon.

    Những ngày sau, có hôm tôi cùng cô bạn đồng hành đi ăn tối, hai tấm thân nhỏ xíu lọt thỏm giữa muôn lối ngang dọc xiên xéo đủ phương hướng của khu ẩm thực. Tôi tự tin dẫn đường, đang đi phom phom rất hiên ngang, thì cô bạn hỏi: “Mình có cần đi ngược lại không?” Lòng tự tin dẫn đường của tôi tụt xuống gần đáy, tôi đăm chiêu nghĩ ngợi rồi nói: “Không, cứ đi tiếp hướng này.” May quá, đó là hướng đúng.

    Ngày cuối ở Manila, hai đứa tôi tan sở sớm buổi chiều, rủ nhau đi mua sắm. Lần này, hai đứa giao ước từ buổi sáng rằng chiều nay cô bạn tôi sẽ là người dẫn đường. Đến lượt cô đăm chiêu quan sát đường đi, cố gắng ghi nhớ các con đường đã đi qua, để nhớ đường về. Nỗi đăm chiêu của những người thường đi lạc.


    Chuyện ồn ào

    Ngày còn bé, đi học, tôi thường nghe thầy cô nói “Gì mà ồn như cái chợ vậy” mỗi khi các bạn trong lớp hiếu động làm ồn.

    Ngày nay, giữa nhiều lần đút đầu vào các loại quán xá để ăn tối, ăn sinh nhật, ăn mừng các kiểu…, có một lần tôi chợt nghĩ: Chợ đâu có ồn. Phải nói ồn như cái quán mới đúng. Các bàn, các ghế kê san sát nhau. Mấy chục con người nhét vào một phòng nho nhỏ và các bàn ghế san sát này. Mấy chục cái miệng oang oang. Trăm đôi tai chĩa ra các hướng để gạn lọc tạp âm và tập trung nghe điều mình đang cần nghe. Tôi mệt, không muốn nghe gì nữa cả, chỉ muốn nghĩ ra các thành ngữ so sánh đời mới: ồn như cái quán, hoặc ồn như đám cưới.


    Chuyện ồn ào và chuyện đi lạc


    Và có khi, tôi chợt nghe tiếng ồn ào dù xung quanh chẳng có ai. Tôi lắng tai nghe. Thì ra đó là tiếng cãi cọ giữa Lý Trí và Con Tim.

    Lý Trí: “Tim ngốc, mày lại đi lạc rồi!”
    Con Tim: “Trí ngốc, đây là những con đường không có đáp án đúng sai như khi mày học làm toán nhé. Tao đi đường tao thích.”

    Có khi, trước giờ hẹn gặp Anh, Con Tim bảo tôi hôm nay điệu hơn tí đi, vuốt mascara lên mắt đi, cho hàng mi cong hơn tí. Lý Trí lại bảo, gì mà phải mất công vậy, rồi lỡ nước mà có dâng lên trào ra khóe mi, nó sẽ làm cho mắt tèm lem ra, xấu chứ đẹp gì! Hôm ấy, tôi đã nghe lời Con Tim, vì mình cũng thích điệu. Và vì tin Lý Trí đủ cứng để ngăn không cho nước trào ra mi.

    Một hôm, Lý Trí và Con Tim không cãi nhau, vì Con Tim không đi lang thang nữa. Chẳng biết vì nó muốn ngồi nghỉ, vì nó sợ đi lạc, hay chính vì không đi đâu nghĩa là đang đi lạc?


    T.B. Lâu lắm rồi mới ghé về cái quán xập xệ này. Chẳng hay dạo này Visabelle có còn quanh đây?
    Last edited by Lòng Như Gió; 07-29-2018 at 04:02 AM. Reason: Thêm màu sắc cho chữ
    dựa cây cong

  9. #609
    Tình yêu lớn của tôi

    Mùa đông năm ấy, tôi đi công tác xa nhà trong hai tháng. Hầu như ngày nào tôi và mẹ cũng gọi nhau, và điều đầu tiên tôi hỏi mẹ thường là về bé Vàng, hỏi nó chịu ăn cơm không, buổi tối nó có sảng khoái ăn khuya bằng món chả lụa hàng hiệu không…

    Tôi thầm lo sợ rằng dấu chấm hết được đặt vào trang cuối cuộc đời bé Vàng trong khi tôi vắng nhà. Vì, tuy tôi gọi nó là bé, nhưng với một con chó, tuổi 15 được xem là giai đoạn cuối đời rồi.

    Vài người hỏi tôi có nhớ nhà không. Nhớ chứ, tôi nhớ con gái mình. Tôi cũng kể với họ cảm nghĩ của mình khi đi ngang những quán xá với những bảng hiệu như: Lẩu chó mèo, Thịt chó mèo đủ món… Khi ấy, tôi thấy như mình vừa đi ngang một thế giới nơi có những con người thật đáng sợ, những con người hăm hở giết chết những động vật khác để đút vào mồm, không phải vì đói, không phải để sống, mà chỉ để mang lại chút khoái khẩu phù du vụt đến trên bàn nhậu rồi sẽ biến mất khi rời bàn nhậu.

    Ngày quay về nhà, tôi mở cửa bước vào. Bé Vàng từ trong nhà đi ra, đứng nhìn tôi trân trân, nét mặt rất đỗi ngạc nhiên trong vài giây. Rồi qua cơn ngạc nhiên, nó chạy ùa đến, vẫy đuôi mừng ríu rít.

    Tôi hăng hái vào cửa hàng bán đồ cho thú cưng, mua vài chai rất bự những sữa tắm, nước dưỡng lông, nước hoa… cho bé Vàng. Trong lúc để mớ sản phẩm ấy vào giỏ hàng, một ý nghĩ rất rõ ràng luôn hiện trong đầu tôi, là có thể bé Vàng không kịp xài hết đống này. Nhưng tình yêu quá lớn đã nói với tôi rằng cứ mua hết đống đó đi.

    Rồi những ngày nghỉ Tết sắp đến. Bé Vàng ngã bệnh, lần này chữa trị mãi chưa thấy dấu hiệu bình phục. Tôi đã đặt vé đi du lịch từ trước đó mấy tháng, theo lịch là sáng mùng hai Tết khởi hành. Tối mùng một, tôi hỏi mẹ, mẹ có tiếc không nếu mình bỏ chuyến đi ngày mai. Mẹ trả lời rằng tiếc. Tôi nói, con không tiếc. Sáng sớm mùng hai, mẹ vào gọi tôi dậy để đi cho đúng giờ. Tôi trả lời, con đã nói rồi, không đi. Cả cái Tết năm ấy, tôi ở nhà, với bé Vàng, đút cho nó những miếng cháo, những ngụm nước, nhìn nó cố gắng hết sức lết vào trong nhà vệ sinh và nét mặt rất buồn, rất mệt khi nhận ra lực bất tòng tâm, khi nhận ra nó không còn đủ sức bước lên bục cửa để đi vào trong. Rồi đến một ngày nó chẳng còn lết gì nữa, nó cứ nằm một chỗ, mê man…

    Có một buổi chiều, tôi đưa Bé Vàng vào lò hỏa thiêu thú cưng. Họ làm cũng khá chu đáo. Họ mời tôi ngồi vào hàng ghế chờ, mời mình nhìn lên màn hình để quan sát những gì họ đang làm ở lò thiêu. Mời thì mình nhìn thôi, chứ đầu óc tôi khi ấy trống rỗng.

    Xong xuôi, tôi về nhà. Trời nhá nhem tối. Rồi sập tối. Tôi ở nhà một mình, trong phòng. Không thèm bật đèn, cứ ngồi trong tối. Vì cảm giác được khóc thỏa thích khi không ai – kể cả mình - nhìn thấy mình khóc, thật thoải mái làm sao. Kể từ khi trở thành người lớn, chưa bao giờ tôi khóc hức hức kịch liệt đến thế. Kể cả lần khi mới ra trường, đi xin việc, vừa đến cửa đã bị đuổi về, vì quá nhiều người đến xin việc rồi, họ không đủ chỗ chứa xe và người, thì lần ấy về nhà tủi quá cũng chỉ khóc sơ sơ cho mũi đỏ ửng lên chút rồi thôi. Còn cái hôm một mình trong phòng tối ấy, thì không chỉ là khóc. Mà là một thứ tình cảm đeo đẳng bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, và bao nhiêu năm. Đã ba năm trôi qua rồi, tôi mới đủ can đảm đặt những đầu ngón tay để gõ ra những dòng hồi tưởng này.

    Sau ngày ấy, tôi đem những chai sữa tắm nước dưỡng lông nước hoa chưa xài tặng lại cho những bạn có nuôi chó. Các bạn hỏi tôi có định nuôi con khác nữa không. Tôi trả lời, thôi, nuôi rồi, cho dù mình hay nó là người đi trước, thì kẻ còn lại trên đời cũng sẽ buồn, rất buồn.

    Và đó là câu hỏi tôi vẫn thường được nghe: Có định nuôi em nào nữa không.

    Họ hỏi khi họ cùng tôi đến chơi với chó ở quán cà phê chó. Họ hỏi khi họ có ý định sắm chó về nuôi và rủ tôi cùng sắm. Họ hỏi khi bọn tôi ghé uống nước thốt nốt ven đường, mỗi đứa ngồi đung đưa trên một chiếc võng, và xung quanh võng của tôi là vài em chó trong quán chọn đúng bản mặt tôi để ngồi chầu, xin ăn. Họ hỏi khi họ nghe tôi nói rằng tôi không yêu ông Putin nhưng tôi yêu mấy con chó của ông ta. Vân vân… Có người còn khuyến khích tôi tìm tình yêu mới đi.

    Tình yêu của tôi vẫn còn, chứ đã hết đâu, mà tìm tình yêu mới?
    Last edited by Lòng Như Gió; 09-03-2018 at 08:03 AM.
    dựa cây cong

  10. #610
    Ngày Tết, xem cái đẹp


    Những ngày Tết, không đi làm, rảnh hơn ngày thường một tí, mình tự cho phép mình giải trí bằng một trò mới lạ chưa từng làm trong nhiều năm qua. Đó là tìm xem các clip ca hát nhảy múa của chị Thúy Vi và chị Nhật Hạ trên youtube, xem các clip khi hai chị còn trẻ đẹp thì càng thích.

    Nhớ ngày bé, từ năm hai, ba tuổi gì đó, khi bắt đầu biết nghe và biết nhớ, mình đã thích nghe nhạc người lớn rồi, chả thích nhạc thiếu nhi bao giờ. Nghe chú Duy Quang hát từ băng cassette “Đêm trắng đêm ta nằm trong căn gác lưu đày…”, giọng chú ấm và êm, mình thích quá, hỏi mẹ ơi chú có đẹp trai không. Mẹ trả lời, ừ cũng đẹp, nét mặt trông giống giống thằng H. ấy (chắc mẹ không biết tả sao cho mình dễ hình dung, nên tìm một người để so sánh vậy), giống ở chỗ miệng nhỏ. Mình thầm tưởng tượng chú đẹp trai, mặt hiền, miệng nhỏ, thầm ước sau này sẽ tìm gặp chú.

    Vài năm sau, lần đầu được xem các băng video ca nhạc Thúy Nga, mình hào hứng xem mặt chú Duy Quang. Và hiểu ra rằng, mẹ thích miệng nhỏ, nên mẹ đã khen chú đẹp trai… Khi xem video, mẹ bồi hồi xúc động nói, mẹ không ngờ cũng có ngày tụi con ngồi tại Việt Nam mà được biết mặt các ca sĩ hải ngoại, cứ tưởng vĩnh viễn ngăn cách rồi.

    Ngày ấy, biết mặt chú Duy Quang rồi, mình vẫn thích giọng hát của chú. Nhưng để xem, thì mình thích xem chị Thúy Vi. Ánh mắt chị long lanh, làn môi chị cong cong, trông thật hay. Giọng hát chị nhỏ nhẹ, nũng nịu, dễ thương. Giọng nói thánh thót, cũng dễ thương. Body cũng hot. Ngày ấy, suy nghĩ của mình đâu đã đủ độ sâu sắc để biết yêu cái hot một cách thanh tao (như kiểu Nhật Hạ), mà cứ thấy cái hot một cách bộc trực như Thúy Vi là thích thôi. Ngày ấy, thật ra mình cũng biết, nói về chuẩn mực cái đẹp thì chị Thúy Vi chưa phải là số một, nhưng mình vẫn cứ thích xem chị ấy nhất, vẫn cứ thấy chị ấy thu hút mình nhất. Còn thầm nghĩ, nếu mình là con trai và lớn hơn chút nữa, chắc mình sẽ mê chị Vi.

    Ngày ấy, nhiều người khen chị Nhật Hạ đẹp. Mình thấy chị Hạ đẹp trên các đoạn phim quay ngoại cảnh, có lẽ do hình ảnh đã được trau chuốt, chọn lọc kỹ lưỡng, khi ấy chị đẹp hơn hẳn khi chị đứng trên sân khấu. Còn chị Thúy Vi thì dù trên sân khấu hay ngoại cảnh trông đều xinh.

    Rồi bẵng đi một thời gian, lâu lắm rồi chẳng mê ai, không mê trai cũng chẳng mê gái, mình vẫn nhớ đã từng một thời mê cái đẹp của Thúy Vi. Thế nên, để có những phút thả lỏng đầu óc, không cần nghe gì, không nghĩ gì sâu, chẳng tính gì xa, chỉ cần xem những gì dễ chịu cho cặp mắt, không nghĩ ngợi liên kết nó với một ý tưởng nào…, thì mình đã chọn xem lại cái đẹp của Thúy Vi, xem loáng cái đã hết (vì tìm chỉ được vài clip, kể cả các clip Ngũ Long Công Chúa), bèn xem tiếp sang Nhật Hạ.

    Đơn giản chỉ là xem, và cảm thấy như mình vừa nhấn F5 cho bộ não. Cảm ơn cái đẹp của hai chị.
    dựa cây cong

 

 

Similar Threads

  1. Xôn xao cuộc sống
    By maihoa_hoang in forum Tùy Bút
    Replies: 17
    Last Post: 10-19-2011, 04:00 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:23 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh