Results 1,051 to 1,060 of 2215
Thread: sổ tay lan huệ
-
10-08-2014, 10:30 PM #1051
Em vừa xem xong. Hơi giống phim quảng cáo du lịch Canada (informercial). Phim hay nhờ ít người đóng, tuyền là các vai thú vật, con nào diễn tả cũng đạt, rất tự nhiên, không bị sượng sùng như người diễn. Nếu có giải Oscar cho chó, gấu và ngựa (Best Dog Actor, Best Bear Actor, Best Horse Actor) thì phim này có thể đoạt 3 giải ấy.
Vì là phim Canada nên em cho điểm C. Theo thang điểm của Netflix thì (*)(*)(*). (Dạo này xem phim trên Netflix nên chuyển sang kiểu chấm theo sao.)
-
10-17-2014, 01:20 PM #1052
Jan Lisiecki.
Hàng phố hẳn chưa biết là ai heng. Nhưng tui biết thằng bánh tí nó đâu đó từ khi 7-8 tuổi, lúc nó xuất hiện trên màn ảnh nhỏ CBC.
Lúc xưa mặt nó ngây thơ dễ thương với giọng trẻ con trong trẻo. Rồi nó lớn dần, nhổ giò cao ngồng và giọng trầm hẳn xuống. Năm nay cu Jan mới 19 thôi, nhưng tiếng tăm đã bắt đầu rổn rảng vượt khỏi ranh giới quê nhà.
Jan là con độc nhứt. Tía má nó là di dân từ Poland sang Canada và mù tịt chuyện âm nhạc. Tại trường học Jan rất giỏi toán rồi nó được để nghị học nhạc bị vì... người giỏi toán thường khi giỏi luôn nhạc, nhạc và toán là bạn đồng hành thắm thiết của nhau - Điệu này ai chơi nhạc hổng tới nên cấp sách về trường học toán hổng chừng ha -
Tiếng đờn của Jan tuy còn thiếu óng ả finesse nhưng thiệt là trong trẻo, trong còn hơn tiếng hạc nữa nha.
Năm 14 tuổi Jan đoạt giải dương cầm danh giá Sun Life, rồi lọt vào mắt xanh của violinist Zukerman, giám đốc trường nhạc Ottawa.
Đây rồi chỉ một vài năm nữa thôi, ngôi sao chiếu mệnh của nó sẽ rực rỡ sáng và sáng rất lâu trên đỉnh thiên hà.
Năm nay Jan mới vừa 19 tuổi.
Aii muốn nghe thêm thì vào youtube ha. Jan chơi Litz và Chopin đã tới lắm rồi, nhưng chơi Bach thì... hỏng - chắc tại tuổi chưa đủ đế uýnh Bach heng -
Jan Liecki (2008 - 13 tuổi)
Ốc coi A Separation có thích hôn hay chỉ dzậy dzậy ??
Tư với Năm lóng rày hát hò dễ nể luôn nha. Chưa kể là phố mình có ca sĩ mới : Kỳ Lạ, giọng từa tựa giọng Tôm - nhưng thiếu tiếng đờn thùng -Make the long story... short !
-
10-17-2014, 02:02 PM #1053
Em dạo này hư đốn quá, cứ ôm máy xem phim tâm lý chính trị xã hội dài nhiều tập đương trình chiếu tại Hồng kong, chả có thì giờ làm công việc cho chủ chứ đừng nói đến xem phim tâm lý gia đình. Cuối tuần này hy vọng người biểu tình họ chịu ngủ nghê một tẹo cho em có thì giờ xem phim Separation rồi sẽ vào nộp bài.
Sô panh phải để cho phụ nữ đánh em mới chịu (Maria João Pires, Brigitte Engerer).
-
10-23-2014, 12:40 PM #1054
Bữa trước đang dịch bài bình luận của ký giả François Normand, lúc tới chữ common law thì tui khựng lợi, lúng túng hổng biết chánh xác tiếng dziệc của nó là chi, nên rồi phải để nguyên ngữ kèm theo phụ chú "khác với legistative law".
Bữa nay lẩn thẩn đi kiếm đọc cho biết. Nó như thế này (biên ra giữ lỡ có quên còn đọc lợi).
*
Trong chánh thể cộng hoà dân chủ, tam quyền "lập pháp, hành pháp, tư pháp" được phân lập rõ ràng.
Phân theo kiểu CS lập lờ thì như sau :
- lập pháp là quốc hội (do đảng đưa ra để dân chọn)
- hành pháp là chánh phủ (do quốc hội của đảng bầu lên) và...
- tư pháp là đám quan toà cầm cân nẩy mực (do chánh phủ của đảng chỉ định)
Xem như vậy thì... đảng bao thầu tuốt tuột từ A tới Z.
Đảng vốn là dày tớ của nhơn dân, những chủ nhơn ông thiệt thọ của đất nước, thành chúng vác trên vai nhiệt tâm trọng trách, làm việc quần quật hầu thi hành những sứ mệnh khó khân cực nhọc được giao phó. Thương đảng thì thôi nha, sao chúng khổ vì nhơn dân quá xá !
Vậy mà cái bọn sanh viên học sanh đầu chưa ráo máu nọ ở HK, đã không biết tới công khó của đảng, lại bày đật yêu sách lung tung. Ứng cử tự do là sao kia chớ, vì rằng bất kể cái chi, bao gồm cả tự do, cũng phải vào trong khuôn khổ luật định dưới ánh sáng của đảng soi đường !
Thành chuyện bầu bán 1200 ứng viên vào ủy ban nhơn dân ấy để họ sau đó sẽ chọn ra một vị toàn quyền lãnh đạo HK phải là việc hết sức hệ trọng, cần được hưởng dẫn đàng hoàng. Cái đám cà rờn ni đang bị thế lực bên ngoài ảnh hưởng vào, và khi đòi hỏi như thế, chúng quên khấy rằng, con dân đất nước HK hổng phải chỉ có chúng mà còn các nhân dân đang lao động kiếm sống, nay đang vì chúng mà công ăn việc làm đình trệ tất cả lại trong những vùng bị biểu tình chiếm đóng... bla bla bla...
Dà... giọng điệu thay đổi rồi đó nha, nghĩa là Bắc Kinh đang sửa soạn từ từ màn dứt điểm. Chúng (bọn thổ phỉ đỏ ấy) sẽ giựt dây để "thành phần thứ ba" đứng lên đòi quyền sống (đám này có thể chính là người của chúng hổng chừng) rồi rung đùi ngồi chờ hai bên xáp lợi lá cà, xong danh chánh ngôn thuận mang quân đội tới thiệt lập trật tự. Sẽ có tái diễn Thiên An Môn những dưới một hình thức khác về chiến thuật mà vẫn đạt được kết quả sau cùng. Vậy hổng tốt sao ?
Tui đoán vậy hổng biết trúng trật được bao nhiêu phần trăm.
Với tui thì vấn đề hổng phải là chuyện xảy ra ở Hương Cảng. Cha con nó sống chết với nhau tui thây kệ, bị hổng ăn nhậu chi tới mình dzáo nạo.
Vấn đề tui để ý tới với ít nhiều hy vọng, là liệu rằng việc đòi hỏi dân chủ này có sẽ nới rộng tầm nhìn của thành phần trẻ rường cột tương lai dân tộc đất việt không, để họ có ý thức thêm chút ít về cái tự do đảng đang ban phát ra trên toàn đất nước ??
*
Dà, chuyện nọ xọ chuyện kia, tui đã đi xa đề mất dzồi, xin vòng lợi với luật pháp.
Như thế thì... tư pháp là đám cầm cân nảy mực mần màn sửa trị những hành động phi pháp - nghĩa là trái luật -
Cái đám tư pháp nọ, tuy do chánh phủ chọn ra, nhưng chúng được quyền "bất khả bãi miển" (chữ có tra tự điển đàng hoàng), nghĩa là hổng thể bị sa thải bãi nhiệm vì thi hành nhiệm vụ, trừ phi quan toà cũng phạm pháp phạm luật.
Lý thuyết là vậy, những thực tế thì hổng chắc ở những quốc gia dân chủ thiệt sự, còn trong chế độ CS thì đây là điều viễn vông !
Tư pháp thông thường dựa vào hai loại luật :
- Legistative Law :
Còn gọi là Status Law hay Act of Parliament, là luật do quốc hội soan thảo, ghi chép rành rành trong hiến pháp. Tiếng việt dịch là chi tui kiếm chưa ra, có thể là điều luật hiến pháp, hay pháp luật hay hiến luật chăng ???
"Pháp luật" là kim chỉ nam để chánh phủ diều hành guồng máy quốc gia, trên dưới trong ngoài, đối nội đối ngoại. v.v..
- Common Law :
Kêu bằng Dân Luật (cũng tra rồi). Dân luật là luật hình thành trong tiến trình xây dựng xã hội. Đây là những luật "tự nhiên của lẽ phải", được xã hội chấp thuận và "hiệu đính" với thời gian, để trở thành... ánh đèn măng-sông rọi sáng vào mọi ngõ ngách hầu giải quyết vấn đề cho ổn thoả và thích hạp hoàn cảnh, cả lý lẫn tình.
Dân luật khác pháp luật vì hổng có ghi chép rành mạch. Thành ra rồi... quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay một bồi thẩm đoàn (jury) được chọn ra và phê chuẩn từ cả hai bên, nguyên cáo lẫn bị cáo.
Common Law Dân Luật phát xuất từ đất nước mù sương, dưới triều đại vua Henry II (1154 - 1189).
Common Law vẫn hiện hành tại Anh và những nuớc thuộc địa cũ trong khối Liên Hiệp Anh.
Common Law tại các xứ khác được áp dụng với ít nhiều thay đổi theo nhu cầu cho phù hạp.
Toà Án tại mỹ vẫn có bồi thẩm đoàn nhưng không rõ dùng Dân luật của Anh hay một loại Dân luật biến thể.
Canada nằm trong khối Liên Hiệp Anh nên dùng common law. Nhưng Quebec là thuộc địa pháp nên (nghe nói) không xài bộ Dân Luật này, nhưng vẫn có jury trong những vụ án hình sự. Tui chưa kịp hỏi tới cho ra coi nó làm sao.
Pháp có nền tư pháp hoàn toàn khác nên (lại y hình nữa) không nghe nói có jury.
Thực tế thì... chuyện jury là chuyện dài nhiều tập, nên mới có những vụ án xử tréo ngoe xảy ra tại pháp đình mỹ, xứ tạm coi là... dân chủ hàng đầu.
Jury quyết định có tội hay không rồi đẩy qua cho quan toà tính tiếp phần thọ án.
Thành ra rồi... tội rành rành ra ai cũng thấy, nhưng gập đám luật sư giỏi (dream team) chúng mê hoặc lừa mị đám jury, cãi bay hết tội, còn bằng như có tội thì cũng được giảm khinh do tình trạng tâm lý bất ổn !
Ai sao hổng biết heng, chớ đám anh em bà con gia đình tụi tui bên tây, thường khi nghe tới luật pháp mỹ chúng ban liền một nụ cười... mím chi cọp !
Đây là chuyện hiểu biết luật pháp còn rất giới hạn, xin bà con nghe với dè dặt như thường lệ.
Phố mình có vị nào rành rẽ về luật hông vậy, nếu có làm ơn lên tiếng chỉ dạy dùm tui mang ơn.
Xin hết.
Plat plat... cưng có đó hôn dzậy. Lóng rày đi đâu mình ên chị Lú stress lắm lận !
TB :
Ốc hỏi mà quên trả lời, nhớ thành nói luôn.
Dà, ốc. Kép tui thỉnh thoảng đi họp 1-2 bữa rồi dzìa. Năm nay chả bận rộn chuyện Remembrance Day sắp tới, bị vì năm nay kỷ niệm 100 năm thành lập Regiment. Chuyện này chưa xong thì xảy ra việc terrorist nhắm vào quân đội, thành ổng sẽ bận bịu dữ hơn.
Tui tính nói tiếp câu chuyện xứ Hoà Lan mà quên gần hết dzồi, thiệt chán quá xá chán !Last edited by ntđl; 10-23-2014 at 05:50 PM.
Make the long story... short !
-
10-31-2014, 12:54 AM #1055
bonjour bonsoir chị Ngô và STLH,
DÂN CHỦ LÀ GÌ?Nguyễn Hưng Quốc
Trong hơn hai thập niên vừa qua, trên thế giới, có lẽ ít có chữ nào, về phương diện tần số xuất hiện, được phổ cập; về phương diện từ nguyên, đơn giản và dễ hiểu; về phương diện lý tưởng, được nhiều người đồng thuận; nhưng về phương diện ngữ nghĩa, lại mơ hồ; và về phương diện chính trị, lại bị lợi dụng nhiều như chữ dân chủ.
Ở đâu cũng nghe chữ dân chủ. Chữ dân chủ xuất hiện ngay trong tên chính thức của nhiều nước (chẳng hạn, ở Việt Nam trước đây, “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa”) hoặc trong hàng tiêu ngữ thường được viết dưới quốc hiệu. Chữ dân chủ cũng được đặt làm tên các đảng phái chính trị. Phần lớn các cuộc cách mạng nổi lên từ đầu thế kỷ 20 đều nhắm đến lý tưởng dân chủ. Các cuộc cách mạng bùng nổ ào ạt từ cuối thế kỷ 20 lại càng giương cao ngọn cờ dân chủ. Nhân danh dân chủ, người ta phá sập bức tường Bá Linh. Nhân danh dân chủ, người ta tuyên bố khai tử chủ nghĩa cộng sản từng có thời thống trị cả một nửa nhân loại. Gần đây, cũng nhân danh dân chủ, người dân ở một số nước Trung Đông và Bắc Phi xuống đường thách thức lại các chế độ chuyên chế từng bóp nghẹt tự do của họ trong cả mấy chục năm ròng rã.
Mà không phải chỉ mới phổ biến gần đây. Khái niệm dân chủ, vốn gắn liền với nền văn minh La Hy, đã xuất hiện từ lâu. Chữ “democracy” (dân chủ) trong tiếng Anh và một số ngôn ngữ Tây phương khác hiện nay có gốc gác từ tiếng Hy Lạp cả hơn hai ngàn năm trăm năm trước, trong đó, “demos” là dân, nhân dân; và “kratos” là trị, cai trị. Có lẽ nó hoàn toàn tương đương với chữ “dân chủ” mà chúng ta đang sử dụng: dân làm chủ. Không có người nào tóm tắt khái niệm dân chủ ấy hay bằng Abraham Lincoln trong câu nói nổi tiếng: “chính quyền của dân, do dân và vì dân”.
Đơn giản như thế, nhưng đi vào thực tế, khái niệm dân chủ bỗng trở thành phức tạp lạ lùng.
Thứ nhất, dân hay nhân dân là ai? Nhân dân, như một toàn khối, là một khái niệm mơ hồ, hàm hồ và phi thực. Ở đâu người ta cũng phải lựa chọn, và lựa chọn cũng có nghĩa là loại trừ. Ngày xưa, trong các nền dân chủ sơ khai thời cổ đại Hy Lạp, có ba thành phần bị loại trừ: những người ngụ cư, nô lệ và phụ nữ. Sau, dưới thời trung cổ, một thành phần khác bị loại trừ: những kẻ ngoại đạo. Ngay dưới những chế độ dân chủ thực sự thời hiện đại, thoạt đầu, cũng có nhiều thành phần bị loại trừ, chủ yếu vì lý do chủng tộc: người da đen ở Mỹ và người thổ dân ở Úc. Ngay cả khi không phải vì những lý do liên quan đến chủng tộc, giới tính, tôn giáo hay giai cấp, sự loại trừ vẫn có thể xảy ra giữa đa số và thiểu số; có khi, do thiết chế, chính đa số cũng có thể bị loại trừ như trường hợp cuộc bầu cử Tổng thống ở Mỹ năm 2000 khi Al Gore chiếm được đa số phiếu phổ thông nhưng lại thua Georges W. Bush, người được nhiều phiếu của cử tri đoàn.
Thứ hai, bằng cách nào nhân dân làm chủ đất nước, qua đó, làm chủ số phận của mình. Trên lý thuyết, có hai cách chính: một là trực tiếp; hai là gián tiếp, qua các đại biểu. Cách trên, về giá trị, được coi là tối ưu, nhưng trên thực tế, ở tầm quốc gia, hầu như bất khả thực hiện. Cách dưới, từ Cách mạng Pháp về sau, được xem như là hình thức khả thi duy nhất của dân chủ, từ đó, thuật ngữ “dân chủ đại biểu” (representative democracy) được ra đời. Nhưng ở đây lại nổi lên một số vấn đề. Chẳng hạn, thế nào là “đại biểu”? Theo A.H. Birch, trong cuốn Representation (1972), khái niệm “đại biểu” có ít nhất ba cách dùng khác nhau: một, người hành động nhân danh quyền lợi và sở thích của kẻ khác; hai, người chia sẻ một số đặc điểm của cả một tập thể nào đó; và ba, người tự đồng nhất mình với một tầng lớp nhất định. Sau khi xác định ý nghĩa của chữ “đại biểu”, lại gặp một vấn đề khác: làm thế nào để chọn các đại biểu ấy? Trong lịch sử, có nhiều hình thức chọn lựa khác nhau, và không phải hình thức nào cũng thực sự dân chủ, nhất là khi những người được xem là đại biểu ấy không phải lúc nào cũng tôn trọng nguyện vọng của những người đã bầu cho mình.
Tuy nhiên, những sự khác biệt ấy cũng không ngăn cản giới trí thức và chính trị gia thành tâm và có thiện ý đạt đến một số đồng thuận nhất định để có thể phân biệt được dân chủ thực sự với những hình thức phi dân chủ hay dân chủ giả hiệu.
Nói một cách tóm tắt, dân chủ phải bao gồm ít nhất một số yếu tố:
Một, nói đến dân chủ, trước hết, là nói đến cơ chế, đến cách thức tổ chức chính quyền. Một chế độ dân chủ phải được dân bầu một cách tự do và bình đẳng. Tính chất tự do và bình đẳng ấy chỉ có thể thực hiện được với một số điều kiện nhất định: thứ nhất, quyền phổ thông đầu phiếu cho mọi người thành niên; thứ hai, mọi người đều có quyền tham gia vào các hoạt động chính trị và xã hội, đặc biệt, được quyền đối lập và phản biện, quyền tuyên truyền và vận động cho lập trường và quan điểm của mình; điều đó có nghĩa là, thứ ba, sinh hoạt chính trị phải dựa trên nền tảng đa nguyên và đa đảng.
Tuy nhiên, bầu cử và đa đảng không bảo đảm được dân chủ nếu chính quyền không tổ chức bầu cử một cách nghiêm minh hoặc sau đó, không tôn trọng kết quả bầu cử (như trường hợp Miến Điện hay Zimbabwe trước đây). Do đó, cần thêm hai điều kiện này nữa: tính chất khả kiểm (accountability) và tinh thần thượng tôn pháp luật. Tính chất khả kiểm lại dựa trên sự minh bạch của chính phủ và quyền tự do thông tin và ngôn luận của mọi người. Trong khi đó tinh thần thượng tôn pháp luật chỉ có ý nghĩa khi tư pháp được độc lập với hành pháp.
Hơn nữa, nói đến cơ chế, không nên chỉ nghĩ đến nhà nước. Trong một xã hội dân chủ, nhà nước chỉ là một bộ phận trong mạng lưới các thiết chế đa dạng và phức tạp, bao gồm các tổ chức chính trị, tôn giáo, nghiệp đoàn, văn hóa, xã hội, thương mại, v.v... Các tổ chức này phải được độc lập với chính quyền và nhằm phát huy một xã hội dân sự lành mạnh để, một mặt, củng cố tình liên đới giữa các cá nhân, mặt khác, bảo vệ quyền lợi của các cá nhân trước khuynh hướng bao trùm và khống chế tất cả của nhà nước.
Hai, tất cả các cơ chế ấy phải được vận hành trên một nguyên tắc: pháp quyền. Dân chủ chỉ thực sự là dân chủ khi nó được đặt trên nền tảng pháp luật. Pháp luật ấy, một mặt, gắn liền với những giá trị phổ quát của nhân loại; mặt khác, chi phối mọi thành viên trong xã hội, hoàn toàn không có ngoại lệ, nghĩa là không có ai, tuyệt đối không có ai, dù là vua hay tổng thống hay tổng bí thư đảng, có thể đứng trên pháp luật được.
Hai yếu tố trên rất được nhiều người nhắc đến. Nhưng dân chủ không phải chỉ là cơ chế hay nguyên tắc. Dân chủ còn là một hệ thống niềm tin và giá trị. Bởi vậy đằng sau các cơ chế hay nguyên tắc ấy bao giờ cũng có một thứ văn hóa chính trị đặc biệt được xây dựng trên ba nền tảng chính: Thứ nhất, sự tôn trọng nhân quyền, trong đó có hai quyền cơ bản nhất: tự do và bình đẳng của mọi công dân. Không được quyền nhân danh bất cứ thứ gì, kể cả đa số, để áp chế, tước đoạt quyền lợi hay chà đạp lên nhân phẩm của người khác thuộc phe thiểu số. Một xã hội dân chủ thực sự, một mặt, thực hiện ước muốn của đa số, nhưng mặt khác, phải bảo đảm quyền lợi của thiểu số. Điều quan trọng là việc bảo vệ quyền tự do và bình đẳng của con người phải được thiết chế hóa chứ không phải chỉ dựa vào thiện chí của các nhà lãnh đạo. Thứ hai, một văn hóa dân sự (civic culture) với hai trọng tâm là ý thức trách nhiệm và sự tin cậy đối với cộng đồng và đất nước. Thứ ba, tôn trọng sự đa dạng. Đây là sự khác biệt chính giữa dân chủ cổ điển (ở Hy Lạp) và dân chủ hiện đại: trong khi dân chủ cổ điển dựa trên sự thống nhất và đồng nhất, dân chủ hiện đại dựa chủ yếu trên sự đa dạng và sự khác biệt.
Không phải cái gọi là dân chủ nào cũng hội đủ các đặc điểm nêu trên. Bởi vậy, trên thế giới mới có dân chủ thật và dân chủ giả (pseudodemocracy). Dưới các nền dân chủ giả, dân chúng cũng được phát phiếu đi bầu. Nhưng họ chỉ được bầu những người đã được ai đó lựa chọn sẵn. Và họ hoàn toàn không kiểm soát được hai điều mà, trên nguyên tắc, họ cần và có quyền kiểm soát: thứ nhất, quá trình đếm phiếu (không phải ngẫu nhiên mà ở các nền dân chủ giả, những người thắng cử bao giờ cũng thắng một cách hết sức vẻ vang, toàn 100% hoặc gần gần 100%!), và thứ hai, quá trình hoạt động của các đại biểu sau khi thắng cử.
Bạn thử nghĩ xem nền dân chủ ở Việt Nam hiện nay là thật hay là giả?Last edited by bonita; 10-31-2014 at 01:23 AM. Reason: bonjour bonsoir
-
11-15-2014, 06:04 PM #1056
-
11-19-2014, 07:44 AM #1057
-
11-20-2014, 12:01 PM #1058
Chuyện thời sự nóng hổi.
Hello bà chủ, hello DL.
Hai chị em tui cũng tính dzìa nhà sớm, nhưng tụi tui bị kẹt dính trong hai cái xóm đang rùm beng bên kia kìa.
Phấn kích quá xá phấn kích !
Make the long story short như sau - giả như bà chủ hổng có giờ qua bển, mà bà có qua nhớ bận áo chắn đạn heng bà -
Phố mình có một khúc đường đang rùm, rùm rồi từ từ êm lợi. Đây là chuyện rùm của các bực quân tử anh hùng.
Êm vậy hổng phải vì hỏa đã hạ heng - tui biết nó còn âm ỉ chờ cháy lợi - nhưng vì khách hiếu kỳ đã kéo nhau tới một khúc đường khác rùm hơn. Và đây là chuyện rùm của các bực nữ lưu yểu điệu thục nữ.
Ai đúng ai sai hổng phải là mục đích của entry này. Tui chỉ muốn thành khẩn cám ơn hai cái đám cháy nọ, nhờ có chúng mà tui lên tinh thần được chút nẹo. Lóng rày tuyết rớt lu bù bể sở, xìu quá xá xìu, tâm hồn tui cô đơn trống vắng như bà già đã hết cơ hội... hồi xuân !
Tại sao rùm hở ? Thì tại hổng ai nhịn ai ráo. Nếu có nín lợi cũng là để dưỡng sức chờ thời, chừng có dịp cái là biểu dương lực lượng tiếp.
Bao xung quanh họ là khách đi đường vào can vào gián. Nhưng can gián cách nào ngó cũng hổng xong.
Theo ý riêng tui thì... có lẽ ta cứ nín thinh cho được việc, cháy mãi thì lửa cũng phải tàn vì nhiên liệu đã cạn. Vả lợi, cách nào đó, nếu công chuyện chưa giải quyết xong thì hậm hực vẫn còn, rồi thì lại đi gom góp than củi tiện dịp sẽ nhóm tiếp, thôi thì giải quyết dứt khóat một lần rồi đóng luôn sổ đóng sách.
Theo ý riêng tui cái nữa thì... người khơi mào cả hai đám cháy nọ không ai khác hơn là kép James Đậu. Tui nói thiệt heng, hổng dỡn đâu. James Đậu phải là thủ phạm thứ thiệt, the one anh only.
Để thủng thẳng suy nghĩ rồi dziếc tiếp.
Ai có ý chi vô tiếp tế dùm cho văn mạch của tui nó trơn chu chút xíu đậng hôn, pờ-liz, tui xin hết lòng cảm tạ trước.
À tiện thể xin bà con giúp dùm ý kiến cái nữa
"Thì ra bà Lú lâu nay giống đực?
Kính chào đại ca nha. Mèn ơi hèn gì đại ca nói chuyện súng ống quân đội đồ coi bộ hăng"
Đây là message của Năm bên xóm xưa của Quan Em (viết hoa đậng tỏ lòng tôn kính. Xuống hàng quá xá heng quan, heng Thoa, heng Pensée).
Năm kêu tui là đại ca, cái này hạp ý tui quá xá, thấy y chang mình sắp hiên ngang hùng dũng... đứng !
Kêu đại ca xong, cái Năm biểu tui là... quân đội đồ.
Tui hiểu đồ quân đội là nói chung những "nhu liệu cương liệu" của quân đội. Nhưng quân đội đồ thì tui ngơ ngác luôn nha.
Có ai hiểu giải thích dùm đậng tui trờ qua bển xăn tay áo tính sổ với chả. Năm gổng mình chờ đó ha Năm !
Cười thiệt tươi rồi lui ra.Make the long story... short !
-
11-20-2014, 05:40 PM #1059
- Join Date
- Sep 2011
- Posts
- 658
Dà, hôm nay cho Plat em phá lệ, hóng hớt chút đỉnh. Nhớ mẹ em hồi sinh tiền hay kể người ta dùng cái term rất ư là bình dân là ‘đội quần” để chỉ những người làm việc kém suy nghĩ hay làm chuyện xấu mặt. Bị vì cái quần, nhất là quần phụ nữ, bị liệt vào cái thứ tệ nhất.
Nhưng em nghĩ là đội quần như đội vải vậy thôi có gì đâu mà xấu nà
Riêng cái câu N5 Triển viết “Mèn ơi hèn gì đại ca nói chuyện súng ống quân đội đồ coi bộ hăng” , thì theo ngu ý của em, người miền Nam, hay dùng chữ “đồ” này đệm câu mà chính nó chẳng mang hàm ý gì ráo.
Để em nói thí tỉ chị nghe, “chà, thằng Tí bữa nay bắt y bỏ quỡn đồ coi lịch sự quá bây”. Câu này diễn nôm là “Thằng Tí hôm nay mặc áo bỏ vô trong quần nhìn lịch sự quá”. Người ta thường ngưng chút xíu sau chữ “đồ” để nhấn mạnh.
Hỏng biết Plat em diễn giải như vầy có trúng ý N5 hong nữa
Chị Lú coi đâu mà thấy lửa cháy lẫn kẹt đường vậy, chỉ em coi em nhiều chiện chút nha, tò mò quá..
-
11-20-2014, 09:06 PM #1060
Hôm qua lúc dịch đăng bài viết ở mạch Nắn Gân, tui đã thấy bà Lú vào đây than vãn rồi. Tuy nhiên tui thấy bà Lú gọi "Năm", nghe thân mật nên nghĩ là bà viết đùa thôi nên không vội trả lời trả vốn cho bà.
Khi nãy đọc thấy có Platinum vào viết thì chắc là tôi phải trả lời ngay chứ không thư thả nữa rồi. Đơn giản là như vầy, tôi thấy các ông hay gọi các bà vợ ở nhà là bà chủ. Phần bà Lú thì mới đây còn kể có tướng công của bà đọc trong này rồi trêu chọc bà có vẻ như là rất quen thuộc với diễn đàn. Đùng một cái bà chui vào mạch của 'quan em' (có nhắc cho hợp hoàn cảnh đừng nhảy mũi nha ) viết đã đời rồi nói thôi tui "chạy về để bà chủ đợi". Làm tôi tưởng ông Lú bà Lú xài chung một nick để dán bài chơi trong diễn đàn, nên tôi trêu bà là thì ra bà Lú lâu nay là đàn ông. Rồi viết xin kính chào đại ca. Còn các chữ tiếp theo là Platinum có giải thích rồi. Tôi thấy bà hay xử dụng từ ngữ và lối nói của người miền Nam nên viết một câu bình thường như vậy do mấy hôm nay bà quậy trong mạch 'nữ quân nhân'. Ai mà biết đầu óc bà đen đúa như vậy?
Tui không biết là bà không biết cách nói đệm như vậy của người Nam hay là biết mà cố tình 'quậy'. . Tui rất nghi ngờ cái kiểu 'ngây thơ vô số tội' của bà đó nha bà Lú. Tuy nhiên hôm nay ngày cuối trong tuần làm việc, nên không muốn động dao động thớt, nếu có để tui vào quán chị PV làm món ăn mà cứ hồi lại miết.
Vậy đi nha. Tui rất chán phải giải thích đó.Last edited by Triển; 11-20-2014 at 11:21 PM.
Puck Futin