Register
Page 1 of 4 123 ... LastLast
Results 1 to 10 of 33
  1. #1
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    343

    Thằng Cháu Của Tôi

    Thằng cháu của tôi .

    Ngày tôi đi Reha ( dưỡng bịnh ) cũng là ngày cháu tôi vào bịnh viện Bạc Liêu VN. Bịnh viện chụp hình rồi cho biết là trong phổi có khối u, cũng có thể là dấu viêm. Khi nghe tin vậy thì nó và gia đình nó mới thấy sợ. Để yên tâm hơn, mẹ nó kêu em nó chuyển nó lên bịnh viện Hồng Bàng (nay đổi tên là Phạm Ngọc Thạch), là một bịnh viện nỗi tiếng trị bịnh phổi. Bác sĩ chụp hình lại, rồi nội soi, xong cho biết là khối u lành, mà cũng có thể là cục mủ đóng cứng hay là vết viêm lâu ngày. Bác sĩ còn lấy thịt ở háng nói là để xem phổi có nhiễm loại vi trùng gì, và rồi cho nằm lại 1 tuần, dùng trụ sinh điều trị, sau đó khuyên nên về nghỉ cho khoẻ rồi vài tuần trở lại mổ.

    Bà ngoại nó là chị cả của mẹ tôi, còn mẹ tôi là kế út, nhưng tất cả an em tôi gọi là bằng „Má Hai“, bởi vì lúc mẹ tôi sinh anh Hai tôi ( anh cả ) thì chị kế ba tôi coi tuổi, cho biết là tuổi mẹ tôi không thể nuôi anh tôi vì anh tôi có mạng quá lớn, cho nên phải làm phép cho anh Hai tôi để dì Hai tôi nuôi, từ đó anh Hai tôi gọi dì Hai tôi là „má Hai“. Sau nầy anh em tôi cũng kêu theo. Lúc nhỏ tôi lại bịnh nặng, mẹ tôi và anh em tôi bị kẹt thời gian dài ở Sài Gòn do Việt Cộng đắp mô, gài mìn ở quốc lộ 4 trong lúc đi thăm ba tôi cho nên Má Hai tôi thường đến phụ ngoại tôi chăm sóc tôi. Lúc mẹ tôi sinh em tôi, phải ở lại nhà bảo sanh mấy hôm thì mẹ nó lại nhà tôi chăm sóc tôi. Đến khi tôi lớn lên, gia đình tôi chuyển nhà lên Vũng Tàu, mẹ nó hằng ngày lại qua nhà tôi chăm sóc ông bà ngoại tôi ( cũng là ông bà ngoại mẹ nó ) cùng với con chó yêu quý gia đình tôi để lại. Từ nhỏ nó đã là đứa con rất ngoan hiền, lúc nó 9-10 tuổi có lần nó lén lấy gạo và củi của ba mẹ nó, giấu vô bao nilon, đêm tối mưa tầm tả nó đem đi cứu đói dì nó mà dì nó tưởng ma trốn ngoài hè, dì nó hỏi sao con biết dì đói thì nó nói là lúc chiều nó đi đến ông thầy dạy kèm, ông mà cho dì nó ở tạm cái trái bên hè, nó nghe vợ chồng ông thầy muốn đuổi dì nó đi vì dì nó hết tiền. Nó giấu đem cho được vài lần thì bị phát hiện …sau đó mẹ nó ( tức là chị ruột, chị kế mẹ nó cũng nghèo bữa đói bữa no ) xúc động quá mới cố gắng bảo bộc dì nó. Nhưng cũng may lúc đó là gia đình tôi vừa đến Đức thì mẹ tôi lo giúp bà con trong đó có gia đình mẹ nó . Tôi phải dài dòng như vậy để người đọc biết được vì sao tôi rất thương gia đình nó và đặc biệt là nó.

    Nó nhỏ hơn tôi vài tuổi. khi biết nó bịnh, tôi thường xuyên gọi điện liên lạc với mẹ nó, em nó, chính nó và giúp tiền cho nó trị bịnh.

    Ngày nó vừa về đến nhà thì nghe tôi khuyên nên uống lá đu đủ „vì tôi có nghi là biết đâu“ ung thư mà nhà thương không biết ! Tôi cũng gởi cho nó 1 kg nhân hạt trái đào tây để ăn vì tôi đọc được bản tóm tắt trong cuốn sách „ Eine Welt ohne Krebs“ ( một thế giới không có bịnh ung thư ) của tác giả G.Edward Griffin ( bản tóm tắt của Vera M. Kilian ) nói rằng trong hạt có chứa nhiều Vitamin B17 ( Amygdalin ) ngừa và trị đươc bịnh ung thư. Nó đã uống lá đu đủ và đã ăn hạt trái đào như lời tôi khuyên.

    Chỉ chừng hơn 1 tuần sau là nó trở lên bịnh viện Phạm Ngọc Thạch để tái khám và mổ theo như lời hẹn. Sau khi ghi danh, chờ 3 ngày mới có chổ cho nhập viện. Nó được chụp hình lại và nội soi, xong bác sĩ nói cục u theo hình thì cũng y như lần trước, nên quyết định chờ mổ. Chờ chừng 1 tuần thì nó lại „được“ chụp hình lần nữa và cũng nội soi tiếp. Bà bác sĩ trưởng khoa xem hình và quyết chờ mổ. Gần 1 tuần trôi qua nữa mới đến ngày mổ thì bác sĩ trực tiếp mổ cho chụp hình lại nữa, sau khi xem hình chụp thì ông ta lại bảo phải nội soi tiếp. Lúc nầy thì cháu tôi nói với bà nằm bên cạnh là : Bà ơi chắc nội soi lần nầy nữa thì cháu chết vì đau lắm cháu chịu không nỗi, cháu đã yếu lắm và đang đau lắm rồi. Bà ấy gạt đi và nói : Đừng nói bây con, bà cho con xâu chuổi để lần chuổi và niệm Phật, con sẽ khoẻ. Nội soi nhằm thứ sáu và chờ đến thứ hai thì bác sĩ cho biết là….cục ung thư đã lan ra, không mổ được nữa !

    Ngày nào tôi cũng gọi điện về mẹ nó và em nó là người bên cạnh nó trong lúc nằm bịnh viện. Hôm đó khi nghe cục ung thư đã lan thì tôi hởi ơi…nó bị di căn rồi !

    Tôi đã đọc nhiều về ông chuyên cha Bữu Diệp. Tôi kể cho mẹ nó nghe và khuyên nên đến đó cầu nguyện, mẹ nó cho biết là nhà thờ đó mẹ nó từng đi ngang qua từ lúc nhà thờ còn nhỏ cho đến hôm nay rất to và rất đẹp, cách nhà nó chỉ chừng 20 km. Mẹ nó nói có lần nó chở mẹ nó đi về, xe bị hư gần nhà thờ, mẹ nó van vái cha…sau đó xe lại đi tiếp, và nhiều chuyện linh ứng mẹ nó cũng từng nghe. Mẹ nó cho vợ nó và em nó mua bông hoa đến cầu nguyện cho nó bình an hết bịnh. Đã đến cầu nguyện 2 lần.

    Gần nhà tôi, có đứa bạn em tôi, nó hiền như cục đất…nhưng cũng bị ung thư phổi và sau khi hoá trị, xạ trị là vài tuần thì chết. Nó mới chết cách đây vài tuần. Trước đây đứa bạn gái tôi ở VN cũng thấy đau lưng rồi bịnh viện cũng nói phổi bị viêm, trị trụ sinh một thời gian thì nói là ung thư rồi hoá trị, xạ trị…rồi chết cho nên tôi khuyên nên đem nó về và đến thầy thuốc bắc mà gia đình nó đã biết ông thầy đó đã từng trị và đang trị rất nhiều người ung thư đã hết và đang hết.

    Thân thể nó lúc nầy hình như chỉ còn xương và da, rất yếu và luôn mệt nên đem từ Sài Gòn về Bạc Liêu rất khó vì phải dừng nhiều lần cho nó nghỉ. Vừa đến nhà vào chiều thì khuya hôm sau là đem nó đến ông thầy trị thuốc bắc. Mặc dù đi khuya nhưng đến nơi thì đã có 34 người sắp hàng trước. Ông thầy thuốc thấy nó hoi hóp nên xin bịnh nhân đang chờ cho nó vào trước để ông xem mạch. Ông xem mạch mà vẫn biết nó bị ung thư phổi đến thời kỳ cuối. Ông cho 10 thang thuốc uống trong 10 ngày rồi đến khám tiếp. Em nó là y tá bịnh viện Bạc Liêu, cách nhà nó chừng 10 phút đi xe. Em nó đưa nó vào nằm bịnh viện để em nó chăm sóc, vô thuốc giảm đau cũng như bác sĩ hút dịch trong phổi khi phổi ra nước, trong khi đó mẹ nó nấu thuốc bắc đem vô cho nó uống.



    Nước mắt ưá ra khi mà tôi đọc đưọc lời tâm sự của đứa con gái nó viết trên Fecebook : „ Tôi đau đớn quá khi nhìn thấy ba tôi quằn quại trên giường bịnh mà em tôi mới 10 tháng nó chẳng biết gì hết, nó cứ bò đến cười cười rồi hôn lên mặt ba tôi. Tôi viết lời chia buồn với nó và sau đó lại gọi điện về nhưng bà ngoại nó ( chị tôi ) vừa khóc vừa nói nó đã đi học, còn đứa em nó đang bò đây. Tôi khuyên chị tôi yên tâm…nó sẽ hết bịnh. Chị tôi kể rằng, mới vừa đem con nó ( cháu nội chị tôi ) đứa 10 tháng ngồi trên xe tập đi, đến gần cái trường nó dạy gần nhà chơi, đứa bé thấy 1 ông ốm ốm đen đen, nó chường chiếc xe đến rồi nắm tay ông, miệng kêu a a, rồi khi ông quay lại định ẩm nó là nó biết không phải ba nó nên nó mếu….là, bà nội nó khóc đến giờ.

    Cháu tôi, nó hiền lắm, nó là 1 thầy giáo dạy cấp 3, rất đạo đức và rất nghèo. Có lần nó bắt gặp đứa trẻ trèo rào vào khu trường ăn cắp ổi, nó hỏi thăm đứa bé và biết được gia đình đứa bé quá nghèo nên nó đói rồi đi ăn cắp ổi ăn. Cháu tôi không thích để tiền trong túi, lãnh lương là đem về đưa cho mẹ nó tất cả cho nên không có tiền cho đứa đó đi ăn tạm. Mẹ nó nuôi vợ con nó và nó, những thứ gì nó cần là mẹ nó mua cho nó ngay cả thuốc hút. Nó thường nói nó là đứa rất hạnh phúc vì được như đứa trẻ sống bên mẹ. Nó hỏi thăm về gia đình và chỗ ở đứa trẻ rồi về nhà kể lại cho mẹ nó và xin mẹ nó đem gạo với ít tiền đến gia đình đứa bé đó cho. Sau giờ dạy là đi ngay đến chổ em nó, phụ làm nước suối rồi chở đi bán. Nó ăn uống thất thường vì lo làm nên quá cử , cũng đến tối mới có thời giờ chấm bài và soạn giáo án nên thức khuya với hút thuốc rất nhiều. Nó nói hút thuốc cũng là cách đuổi muỗi. Có lẽ từ đó nó mang bịnh ung thư.

    Nó đã uống hết 10 thang thuốc và lần sau đi đến khám, bắt mạch lại thì ông thầy thuốc nói là : Cũng còn may, còn cứu kịp, rồi ông cho thêm 15 thang uống tiếp. Em nó đưa nó về lại nằm bịnh viện Bạc Liêu và mẹ nó lại nấu thuốc tiếp đem vô cho nó uống. Nó uống được 3 hôm nữa. Từ lúc nó uống thuốc Bắc thì nó đi tiêu dễ và phân rất hôi, nhưng sức khoẻ cũng chưa thấy hồi phục.

    Một buổi sáng tôi gọi điện cho em nó đang chăm sóc nó ở nhà thương. Em nó cho tôi biết là đang dùng hóa trị. Tôi giựt mình vì biết cháu tôi đã kiệt sức vì nhà thương trên Sài Gòn dùng quá nhiều trụ sinh trị nó bởi chẩn đoán là viêm mủ, bây giờ làm sao mà còn đủ sức chống chịu với hoá trị, cũng như tôi đã nói là chưa thấy ai ung thư phổi dùng hóa trị mà hết, chỉ có chết nhanh hay chậm một chút mà thôi.

    Đêm hôm kia tôi nằm trằn trọc và rất khó chịu ở lòng ngực, tôi có cảm giác không lành, và tôi nghĩ ngay đến nó…tôi nghĩ nó đang hấp hối!

    Sáng, tôi vẫn nằm trên giường, không dám gọi điện về mẹ nó vì sợ nghe tiếng mẹ nó báo tin là nó…chết, cho nên tôi định gọi cho dì ruột nó ( em kế mẹ nó ) đang sống ở Phần Lan để hỏi thăm thì lại nghe tiếng chuông điện thoại, dì nó khóc mếu máo, báo tin…thằng Hoàng Anh vừa mới chết, trên đường về nhà !

    ……mấy hôm nay tôi buồn và mệt lắm !

  2. #2
    Ăn cái gì bi giờ? Angie's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,759
    Thành thật chia buồn cùng anh.

  3. #3
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,208
    Chị biết nó buồn cỡ nào đó Bẹc - cho chị chia cùng Bẹc .
    Nỗi buồn của chị gần 100 ngày rồi - tạm lắng xuống thôi mà vẫn xót xa nhiều lắm, chị điếng hồn điếng xác vì bất ngờ quá, nhưng dòng đời vẫn phải trôi và chị tin có một nơi khác hơn nơi này, nơi không có đau đớn sinh ly tử biệt .

  4. #4
    Thợ Né nvhn's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,009
    Thành thật chia buồn cùng anh và gia quyến.
    -Chúa Kitô không có tay mà chỉ trông chờ đôi tay của chúng ta thay đổi thế giới ngày nay.
    -Chúa Kitô không có chân mà chỉ trông chờ đôi chân của chúng ta dẩn bước thế giới nầy đến với người.
    -Chúa Kitô không có môi miệng mà chỉ trông chờ môi miệng của chúng ta nói với mọi người.
    ------ ĐGH Gioan Phaolô II -----

    "Mặt em giận dễ thương "
    "Mặt vợ giận dễ sợ "

    Hình Hội Tết Fairgrounds 2012 @ San Jose.

  5. #5
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342

    Xin chân thành chia buồn cùng anh Bẹc và gia đình

  6. #6
    Nhà Lá HX's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    38
    Mất đi một người thân - Buồn ha anh Bẹc.

    Xin chia buồn cùng anh và tang quyến

  7. #7
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,367
    Thành thật chia buồn với anh Bẹc và tang quyến.

  8. #8
    Ở thành phố tui cũng mới có 1 ông bác sĩ chết vì ung thư phổi, điều tiếu lâm là khi phát hiện cũng là giai đoạn cuối, hết cứu !!!

    Bác sĩ ở nước văn minh mà còn vậy thì ông thầy giáo làng Việt Nam có chết sớm thì cũng có thể chấp nhận anh Bẹc à . Amen.
    con gì cũng đòi ăn, cái gì cũng đòi mua

  9. #9
    Biệt Thự
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    1,861
    Xin chia buồn cùng anh Bẹc và thân quyến, cố gắng giữ gìn sức khoẻ.

  10. #10
    Biệt Thự Lan Huệ's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    822
    Xin chia buồn với anh Bẹc.

 

 

Similar Threads

  1. Cháu N.H
    By HANOI-2 in forum Thơ
    Replies: 0
    Last Post: 03-28-2012, 02:38 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 06:49 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh