Register
Page 2 of 10 FirstFirst 1234 ... LastLast
Results 11 to 20 of 97
  1. #11
    Biệt Thự Lan Huệ's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    822
    Chu choa nhà LH có nhiều khách quý! mừng quá, lẽ ra LH phải ngâm tôm mấy ngày không trả lời cho niềm vui còn kéo dài...

    muavalam mến ,
    chị LH cảm ơn tấm hình nói lên tấm lòng tinh tế của em và tình cảm mà em dành cho chị. Cảm ơn em rất nhiều. Có lần chị LH muốn nhổ mấy chùm cỏ dại mọc chỗ đất trống trong vườn, rồi chị nghĩ, nó cũng có quyền được sống, sao mình lại nhổ nó đi.. vậy là thôi (để người khác nhổ) hôm nay chị có muavalam làm đồng minh rôi. Mấy cái bông dại dễ thương lắm, không biết bên Mỹ có không, từ đây chị sẽ để ý xem.



    Mến chào HoangVan,
    LH xin cảm ơn HoangVan ghé thăm, hình đẹp và có ý nghĩa lắm.


    Chào anh Văn,
    Lâu ngày mới gặp!
    Anh Văn, truyên dịch lậu LH không dám đăng tên tác giả và dịch giả lên trang nhất. Hình bìa của nó nè:




    Irene Ash dịch từ nguyên tác Pháp ngữ
    lời giới thiệu của Diane Johnson


    Truyện này FS viết lúc 17 tuổi trong hai ba tháng, mỗi ngày hai ba giờ, trong mùa hè trước khi vào đại học. LH biết trước 75 đã có hai ba tác phẩm của FS được dịch và xuất bản ở miền Nam, nhưng LH chưa được đọc. Tuy nhiên LH có biết đến hiện tượng FS.
    Cách đây vài năm, có lần LH được đọc ở đâu không nhớ, một truyện ngắn của FS dịch từ nguyên bản tiếng Pháp, dịch rất hay. Rất tiếc là LH không sưu tập và không nhớ tên dịch giả. Cốt truyện tương tự truyện ngắn The Short Happy Life of Francis Macomber của Hemingway nhưng thi vị và chua chát hơn.
    Cám ơn anh.


    Mến chào PhPhuongVy,

    LH xin cám ơn PhPhuongVy ủng hộ. Hình đẹp quá, lộng lẫy quá.
    Last edited by Lan Huệ; 10-06-2011 at 10:17 PM.

  2. #12
    Em chào chị Lan Huệ và các anh chị em.
    Cho em được ngồi đọc chị kể chuyện thật mượt mà.
    Bên phố cũ em chỉ vào đọc mà không lên tiếng.

    hv

  3. #13
    Nhà Lá
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    15
    ... tôi dừng lại bên chấn song,
    như xưa trao lá thư tình,
    thuở đôi mình vừa quen nhau,
    cho em tôi hồng má đào ...


    Chào LH và khach nhà LH.


    tùy

  4. #14
    Nhà Ngói July's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    194
    Chị LH hồi nhỏ J đọc truyện này và nhớ là còn phải học phân tích nó như là mình học môn Kim Văn. Bây giờ đọc bản của chị dịch thật thú vị lắm.
    Em ngóng/hóng.

  5. #15
    Biệt Thự Lan Huệ's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    822
    Aloha!

    LH xin mến chào TTHV, Tùy, July, chị Thụy Khanh, anh Hàn Sinh và tất cả các bạn, tuần rồi LH đi xa chỉ mang iphone nên đọc mà không tiện trả lời cho kịp thời, xin mọi người thứ lỗi.

    LH cám ơn các bạn đã ghé thăm và để lại những lời thân ái. Cám ơn TTHV nhiều, không ngờ cô phóng viên HV cũng ghé mắt vào đọc bài của LH. Cám ơn những câu thơ Tùy tặng cho LH; Nhờ có phố Rùm 4, LH được đọc thêm những bài thơ và đoản văn ngọt ngào mới của Tùy. Tùy bỏ cái đuôi rồi làm sao phân biệt Tùy Anh với Tùy Em đây (j/k)? Cám ơn July thăm chị, July hồi nhỏ ở Gia Long ban C hay Cử Nhân Văn Chương ở Đại Học Tổng Hợp? Mong July viết vài lới phân tích, bình luận nếu thích, cho các bạn và chị được học hỏi thêm nha.

    LH mời các bạn xem tiếp,

    Mahalo!





    HAI



    Một tuần nữa Anne mới đến, và tôi tận dụng những ngày tự do còn lại. Chúng tôi thuê ngôi biệt thự trong hai tháng, nhưng tôi biết một khi cô ấy có mặt ở đây sẽ không ai có thể thoải mái được nữa. Anne khoác lên sự vật và lời nói một hình dạng và ý nghĩa mà cha con chúng tôi chỉ muốn phớt lờ. Cô dựng nên một tiêu chuẩn thẩm mỹ và kén chọn tinh tế mà ta không thể không nhận ra trong những lúc cô bất ngờ nín lặng, vẻ mặt xa vắng và chịu đựng. Điều ấy khiến chúng tôi vừa phấn khích vừa mệt lả, nhưng về lâu về dài lại hổ thẹn, vì tôi không thể không hiểu rằng cô đã đúng.


    Vào ngày cô đến chúng tôi quyết định rằng cha tôi và Elsa sẽ ra Fréjus. Tôi nhất quyết không đi theo. Trong tuyệt vọng, cha tôi cắt tất cả hoa lay-ơn trong vườn để tặng cô khi cô xuống tàu. Lời khuyên duy nhất của tôi là cha tôi đừng để cho Elsa cầm bó hoa. Khi họ đi rồi, tôi xuống bãi biển. Ba giờ chiều và trời nóng kinh hồn. Tôi đang mơ màng nằm trên cát khi Cyril réo gọi. Tôi mở mắt; bầu trời trắng lóa lung linh cái nóng. Tôi không trả lời, vì tôi không muốn nói chuyện với anh, hay với ai. Tôi như đóng đinh trên cát bởi sức nóng hừng hực của mùa hè -- tay nặng như chì, cổ họng khô khốc.



    "Em chết rồi hử?" anh nói. "Nhìn từ xa, trông em như một vật gì bị sóng dạt vào bờ."



    Tôi mỉm cười. Anh ngồi xuống cạnh tôi và tim tôi khởi sự đập nhanh hơn, mạnh hơn, bởi một bàn tay của anh vừa chạm lên vai tôi. Trong tuần qua, tay nghề đi biển xuất sắc của tôi đã khiến chúng tôi rơi tỏm xuống nước hàng chục lần, tay quấn vào nhau, và tôi chẳng cảm thấy một chút rung động nào. Nhưng hôm nay cái nóng, tình trạng ngái ngủ của tôi và sự va chạm vô tình của anh một cách nào đó đã phá vỡ hàng rào phòng vệ của tôi. Tôi quay mặt qua anh. Tôi hiểu anh nhiều thêm. Anh có tính cách nhất quán và có lẽ khổ hạnh hơn những người đồng tuổi. Vì lý do đó tình huống của gia đình tôi, bộ ba bất thường chúng tôi, đã làm anh sửng sốt. Anh quá hiền hoặc quá rụt rè để nói cho tôi biết, nhưng tôi cảm nhận điều ấy trong cái nhìn lẫn tránh không chấp nhận mà anh dành cho cha tôi. Có lẽ anh sẽ vui lòng nếu tôi cho anh biết là tôi, cũng vậy, bị dằn vật bởi tình thế ấy. Nhưng tôi nào có. Thật ra, nỗi khổ đau duy nhất của tôi trong giây phút này chỉ là cách trái tim tôi đang thùm thụp đập. Anh cúi xuống. Tôi nghĩ đến những ngày qua, đến cảm giác bình an và tự tin khi tôi ở bên anh, và tôi muốn từ chối sự tiếp xúc của đôi môi mềm đầy của anh trên môi tôi.


    "Cyril," tôi nói. "Chúng ta đang vui mà ..."


    Nhưng nụ hôn của anh thật dịu dàng. Tôi nhìn lên trời, mà không thấy gì cả ngoại trừ bầu ánh sáng vỡ bùng dưới đôi mi nhắm nghiền của tôi. Sức nóng, sự xây xẩm choáng váng của tôi, và hương vị của những nụ hôn đầu kéo dài một lúc lâu. Tiếng còi xe tách rời hai đứa chúng tôi lúng túng. Tôi bỏ Cyril không nói một lời và đi lên nhà. Tôi ngạc nhiên vì xe trở về quá sớm. Xe lửa của Anne đâu thể nào đã đến. Nhưng kìa Anne đang ở sân lộ thiên, vừa bước xuống xe của cô.


    "Yên lặng cứ như là nhà của Người Đẹp Ngủ Say," cô nói. "Da của cháu nâu hồng đến thế ư, Cécile! Cô rất vui gặp lại cháu."


    "Cháu cũng vậy," tôi đáp. "Vậy cô lái từ Paris đến?"


    "Cô quyết định lái. Và nhân tiện, cô đang mệt, cháu ạ."


    Tôi dẫn cô về phòng riêng và mở cửa sổ, hy vọng bắt gập dáng thuyền của Cyril. Nó đã biến mất. Anne ngồi xuống giường. Tôi nhận ra quầng thâm dưới mắt cô.


    "Biệt thự đẹp quá!" cô nói. "Thế ông chủ nhà đâu rồi?"


    "Ông ấy ra ga xe lửa đón cô, cùng với Elsa."


    Tôi đặt hành lý của cô trên ghế, và khi xoay người lại, tôi giật mình. Gương mặt của cô bỗng nhiên méo mó; đôi môi run rẩy.


    "Elsa Mackenbourg? Ông ấy mang theo Elsa Mackenbourg?"


    Tôi không nghĩ ra điều gì để nói. Tôi nhìn cô, và ngơ ngẩn. Đây có phải là gương mặt mà tôi từng biết, luôn luôn điềm tĩnh và tiết chế? Cô nhìn tôi, nhưng tôi biết cô không thấy tôi mà chỉ thấy hình ảnh gợi lên bởi câu nói của tôi. Cuối cùng cô đọc được cảm nghĩ trên mặt tôi và nhìn sang hướng khác.


    "Lẽ ra cô phải báo trước cho gia đình cháu biết," cô nói. "Nhưng cô phải đi rất vội và cô mệt quá."


    "Và bây giờ thì..." tôi tiếp tục như một người máy.


    "Bây giờ thì cái gì?" cô nói.


    Nét mặt của cô chỉ đơn thuần là một câu hỏi lấp liếm những gì vừa xảy ra, như không có chuyện gì cả.


    "Vâng, bây giờ cô đang ở đây," tôi ngu ngơ nói, hai tay xoa vào nhau. "Cô không biết cháu vui đến mức nào đâu. Cô tháo hành lý và nghĩ ngơi nhé, và cháu đợi cô dưới nhà. Nếu cô thích uống, quầy rượu có khá nhiều rượu, cô ạ."


    Nói năng lũng củng, tôi bước ra khỏi phòng và xuống lầu với một tâm trí quay cuồng. Cái gì đã thình lình tạo nên gương mặt méo mó, giọng nói thảng thốt và vẻ mặt đau khổ ấy? Tôi ngồi trên chiếc ghế dài và nhắm mắt. Tôi cố nhớ những nét mặt kia của Anne: đôi khi lạnh nhạt, đôi khi tình cảm -- những tâm trạng mỉa mai, quyền lực. Tôi cảm thấy vừa xúc động vừa khó chịu vì đã khám phá ra nhược điểm của cô. Có phải cô đang si tình cha tôi? Có thể nào cô lại đem lòng yêu cha tôi cho được?


    Ông ấy hoàn toàn không phải là mẩu người mà cô ưa chuộng. Ông yếu đuối, phù phiếm và một đôi khi không thể tin cậy. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự mệt nhọc sau chuyến đi -- hoặc là nỗi bất bình về mặt đạo đức. Tôi mất cả tiếng đồng hồ để suy đoán.


    Đến năm giờ cha tôi và Elsa về tới. Tôi thấy ông bước xuống xe. Một lần nữa tôi tự hỏi có lẽ nào Anne phải lòng cha tôi. Ông bước nhanh đến bên tôi, đầu hơi ngã ra sau. Ông đang mỉm cười. Dĩ nhiên rồi, Anne có thể yêu ông lắm chứ, cũng như bất cứ người nào cũng đều có thể yêu ông.


    "Không thấy Anne ở đó," ông nói với tôi. "Cha mong là cô ấy không rơi khỏi xe lửa?"


    "Cô ấy đang nghĩ trên phòng," tôi nói. "Cô ấy lái xe đến đây."


    "Không à? Tuyệt! Vậy con đem bó hoa lên cho cô ấy nhé?"


    "Anh mua hoa cho em đấy à? " Giọng của Anne vang lên. "Anh thật đáng yêu!"


    Cô bước xuống cầu thang đến gần ông, tươi mát, mỉm cười, trong chiếc áo không một vết nhầu bởi đường xa. Tôi nhớ cô chỉ xuất hiện khi nghe tiếng xe; nếu muốn trò chuyện với tôi, cô đã có thể xuống nhà sớm hơn -- dù chỉ để hỏi thăm kết quả thi cử của tôi, tiện thể xin nói, kỳ thi mà tôi đã trượt. Ý tưởng sau cùng này an ủi tôi.


    Cha tôi bước vội đến và hôn tay Anne.


    "Anh đứng ở sân ga suốt mười lăm phút, cầm bó hoa này và thấy ngốc dễ sợ. Cảm ơn trời em đã ở đây. Em biết Elsa Mackenbourg chưa?"


    Tôi nhìn sang chỗ khác.


    "Chúng em hẳn đã gặp nhau," Anne nói, thân thiện. "Anh dành cho em căn phòng ấm cúng quá. Anh thật tử tế đã mời em đến chơi. Em đang kiệt sức."


    Cha tôi khịt mũi sung sướng. Trong mắt ông mọi thứ đều diễn tiến tốt đẹp. Ông gợi chuyện, khui rượu. Nhưng tôi vẫn tiếp tục suy ngẫm, trước nhất đến nét mặt đam mê của Cyril, rồi gương mặt của Anne, cả hai đều in dấu bạo lực. Và tôi tự hỏi liệu phần hè còn lại sẽ không phức tạp như cha tôi tin tưởng hay không.


    Buổi ăn tối đầu tiên thật vui. Cha tôi và Anne nhắc đến những người quen chung, tuy ít, nhưng đều huê dạng. Tôi cảm thấy dễ chịu cho đến khi Anne nói rằng người cộng tác với cha tôi là một gã khờ. Ông ấy uống nhiều rượu, nhưng tôi rất thích ông ấy, và hai cha con tôi đã có những đêm kỷ niệm êm đềm với ông.


    "Nhưng Anne," tôi phản đối. "Lombard tếu lắm. Ông ấy có thể làm ta cười vỡ bụng."


    "Nhưng cháu vừa nhìn nhận là ông ấy có khiếm khuyết, và kiểu khôi hài của ông ấy thì --"


    "Có lẽ ông ấy không có đầu óc thông minh cho lắm, nhưng --"


    Cô khoan dung ngắt lời tôi.


    "Thứ mà cháu gọi là đầu óc thật ra chỉ là kinh nghiệm của tuổi tác."


    Tôi rất yêu lời nhận xét ấy của cô. Có những câu nói hấp dẫn tôi với ý nghĩa thâm trầm của nó, ngay cả khi tôi không hiểu tận tường. Tôi bảo Anne là tôi muốn ghi vào sổ tay của tôi câu nhận xét ấy. Cha tôi phá lên cười:


    "Ít ra là con không giận dỗi."


    Làm sao tôi dỗi hờn cho được khi Anne không cố ý làm tôi buồn? Tôi cảm thấy cô rất công bằng, rằng những phê phán của cô không bén ngót với hận thù. Vì thế chúng lại càng hữu hiệu.


    Đêm đầu tiên dường như Anne chẳng để ý đến việc Elsa công khai đi vào phòng ngủ của cha tôi. Anne tặng tôi một chiếc áo len mà cô vẽ kiểu, nhưng không cho phép tôi cám ơn. Chỉ là nhàm chán khi bị cảm ơn, cô nói, và vì tôi rất vụng về trong việc biểu lộ lòng biết ơn, tôi cảm thấy dễ chịu.


    "Cô nghĩ là Elsa rất dễ thương," cô nói khi tôi sắp bước chân ra khỏi phòng cô để đi ngủ.


    Cô nhìn thẳng vào mặt tôi và không mỉm cười, thách tôi nhớ lại phản ứng trước đây của cô; tôi hiểu rằng tôi phải quên nó đi.


    "Vâng ạ, chị ấy có duyên lắm ... rất hồn hậu," tôi lấp bấp.


    Cô cười lớn, và tôi lên giường, tức tối. Tôi chìm vào giấc ngủ, nhớ Cyril có lẽ giờ phút này đang khiêu vũ ở Cannes với cùng loại con gái duyên dáng như thế.



    Tôi ý thức là tôi bỏ sót một yếu tố quan trọng: độ gần của biển với nhịp sóng vỗ không ngừng. Tôi cũng quên không nhắc đến bốn cây đoan trồng ở khuôn viên trường bà sơ và mùi hương của chúng, hay nụ cười của cha tôi khi chúng tôi đứng ở nhà ga xe lửa ba năm về trước lúc cha tôi đến đón tôi về --nụ cười xấu hổ của ông vì tóc tôi còn tết bím và tôi mặc một chiếc áo sậm màu, xấu xí. Và rồi trên xe lửa niềm hân hoan đột ngột của ông vì ông thấy tôi có đôi mắt, cái miệng của ông và tôi sắp sửa trở thành món đồ chơi yêu dấu nhất, tuyệt vời nhất của ông. Tôi hoàn toàn trong trắng; ông sẽ cho tôi biết đến Paris, sang trọng, cuộc sống vui tươi. Tôi dám nói rằng hầu hết những hạnh phúc của tôi trong thời gian ấy đều dựa vào tiền; thú vui được ngồi trong xe mã lực cao lái như bay; mua một chiếc áo mới, có nhiều dĩa hát, sách, và hoa. Ngay cả hiện thời tôi cũng không hổ thẹn vì hưởng thụ chúng. Thực tình tôi tin rằng tôi đương nhiên được hưởng những niềm vui ấy. Chẳng thà tôi chối từ các tâm trạng huyền bí hay tuyệt vọng của mình còn hơn là từ bỏ những nuông chìu ấy. Ưa chuộng lạc thú dường như là bộ mặt kiên định duy nhất của bản chất của tôi. Có phải vì tôi không đọc đủ sách? Ở trường ta chỉ đọc những tác phẩm khai trí. Ở Paris không có thời gian để đọc; sau giờ học lũ bạn trai của tôi hấp tấp đẩy tôi vào rạp chiếu bóng. Họ ngạc nhiên khi thấy tôi mù tịt tên tuổi các ngôi sao. Tôi ngồi với họ ở những quán cà phê lộ thiên ngập nắng, tôi thưởng thức thú vui được chan hòa trong đám đông, được uống một ly rượu, được ở bên cạnh một đứa con trai nhìn sâu vào mắt mình, cầm tay mình, dẫn mình rời xa chính đám đông ấy. Chúng tôi thư thả đi bộ về nhà. Trước cửa, đứa con trai sẽ kéo tôi lại gần và ôm tôi vào lòng; tôi hiểu niềm thích thú khi được hôn. Tôi không đặt tên cho những kỷ niệm này: Jean, Hubert, Jacques. Chúng là những tên chung cho kinh nghiệm của cả bầy con gái. Khi đêm về, những trò tiêu khiển của tôi người lớn hơn; tôi dự tiệc với cha tôi. Những buổi tiệc đủ loại và tôi lạc lõng một chút, nhưng tôi thích, và việc tôi còn quá trẻ khiến mọi người thú vị. Khi tan tiệc cha tôi sẽ đưa tôi về, rồi đưa bạn gái về nhà họ. Tôi không bao giờ nghe tiếng ông trở về.



    Tôi không muốn tạo cảm tưởng sai lầm là ông tự đắc với những cuộc tình của ông, nhưng ông không thèm dấu diếm hay bịa chuyện để giải thích với tôi sự có mặt thường trực của một cô bạn trong bửa ăn sáng, ngay cả khi chị ấy là một thành viên tạm thời trong gia đình. Ngoài ra tôi sẽ sớm khám phá bản chất của những mối liên hệ của ông với các vị "nữ khách," và có lẽ ông thấy rằng cứ thẳng thắn với tôi lại dễ hơn là lừa dối vì sẽ đánh mất niềm tin của tôi về sau. Kết quả, tuy thế, là tôi thu nạp một thái độ báng bỗ với tình yêu mà, dựa trên tuổi trẻ và sự non nớt của tôi, nên mang ý nghĩa hạnh phúc hơn chỉ đơn thuần là cảm giác. Tôi rất thích lập lại cho chính tôi câu văn của Oscar Wilde:


    "Tội lỗi là sắc màu rực rỡ duy nhất còn sót lại trong thế giới hiện đại."


    Tôi sẽ nhận thái độ này làm phương châm cho tôi với nhiều tin tưởng hơn, tôi nghĩ, nếu tôi tức thì áp dụng nó. Tôi tin rằng tôi có thể sống cuộc đời của tôi dựa trên đó. Tôi quên những đoạn đời đen tối, những đỉnh cao và vực sâu, những hạnh phúc từng ngày. Tôi hình dung một cuộc sống suy đồi và đê tiện về đạo đức là cuộc sống lý tưởng của mình.
    Last edited by Lan Huệ; 02-11-2012 at 09:41 PM.

  6. #16
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    Lan Huệ,

    Welcome home!
    LH đi chơi vui không? Mới về mà đã dịch 1 bài thiệt dài rồi.
    Hồi xưa tk có xem phim này: Nụ cười xuân (Un certain sourire),
    đó là lúc phong trào Hiện sinh lên cao thì phải.

    LH nghỉ mệt rồi cho Phố và tk đọc tiếp nha.

  7. #17
    Biệt Thự hue huong's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,557
    Chào chị Lan Huệ ,
    Cảm ơn cô búp bê xinh xắn của chị .:-|
    Mình cũng đang chuẩn bị đi tiếp đây .


    ----------------
    My You Tube

    Em về mấy thế kỷ sau
    Nhìn trăng còn thấy nguyên màu ấy chăng ?

    BG

  8. #18
    Biệt Thự Lan Huệ's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    822
    Mến chào chị Thụy Khanh,
    Một bản dịch tiếng Anh mới của Nụ cười xuân, "A Certain Smile" vừa được phát hành không lâu; có lẽ LH sẽ tìm đọc. Người ta nói BT làm nên tên tuổi của FS nhưng ACS mới là tác phẩm hay nhất của bà ấy, ngoài ra còn có "Aimez-vous Brahms?", chỉ nghe tựa đề đã muốn đọc rồi, chị nhĩ?


    Mến chào chị Huệ Hương,
    Con red panda này dễ thương tinh nghịch quá, cám ơn chị đã tặng cho LH. LH chúc chị đi chơi vui vẻ.

    Cám ơn hai chị và phố ghé đọc truyện dịch LH.







    BA




    Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi một tia nắng nóng chiếu nghiêng nghiêng phả xuống khắp giường, kết thúc những giấc mơ lạ lùng và khá rối rắm của tôi. Nửa mê nửa tỉnh, tôi đưa tay che mặt để chặn bớt sức nóng dai dẳng ấy, nhưng rồi chịu thua. Mười giờ. Tôi vẫn mặc bộ quần áo ngủ đi xuống sân thượng và gặp đôi mắt của Anne ngước nhìn từ sau trang nhật báo. Tôi nhận thấy cô trang điểm đơn sơ nhưng hoàn hảo; rõ ràng cô không bao giờ thôi trang điểm dù chỉ một ngày. Vì cô chẳng nói gì với tôi, nên tôi ngồi ở bậc thềm, với ly cà phê và một trái cam, thưởng thức buổi sáng tuyệt vời. Tôi ngoạm vào trái cam để chất nước ngọt ngào của nó ứa vào miệng, rồi hớp một ngụm cà phê đen nóng bỏng và lại ngoạm tiếp trái cam. Mặt trời hâm nóng mái tóc tôi và xóa đi những nếp gấp của khăn trải giường in trên da tôi. Năm phút nữa tôi sẽ ra bãi tắm. Tiếng nói của Anne làm tôi giật thót mình.


    "Cécile, cháu không ăn gì sao?"


    "Buổi sáng cháu chỉ uống cà phê."


    "Muốn xinh đẹp, cháu phải lên thêm vài kí. Gò má hóp và thân hình gầy trơ bẹ sườn như thế kia. Cháu làm ơn vào nhà, ăn một chút bánh mì và bơ!"


    Tôi xin cô đừng ép buộc tôi, và khi cô đang thuyết giảng tầm quan trọng của sự ăn uống, cha tôi xuất hiện trong chiếc áo choàng lụa có điểm những chấm tròn sang trọng của ông.


    "Thật là một cảnh tượng đáng yêu," ông nói. "Hai cô bé tắm nắng và bàn luận về bánh mì và bơ."


    "Than ơi, chỉ có một cô bé mà thôi," Ann vui vẻ đáp. "Đừng quên em cùng một lứa tuổi với anh, Raymond thân mến."


    Cha tôi cúi xuống, cầm tay cô.


    "Vẫn ăn nói thẳng thừng như bao giờ!" ông âu yếm trả lời, và tôi thấy hàng mi của Anne xao động như thể cô đang đón nhận một ve vuốt bất ngờ.


    Tôi lẻn ra mà không ai thấy. Ở cầu thang tôi gặp Elsa. Rõ ràng chị vừa bước xuống giường, mắt bụp, môi nhạt, da đỏ và bong từng mảng vì tắm nắng quá độ. Suýt chút nữa tôi đã chận chị lại để bảo rằng Anne đã xuống nhà dưới, mặt mày thanh tao và tuyệt hảo -- rằng Anne sẽ cẩn thận phơi nắng và không để cho da bị phỏng. Tôi định tạo cho chị sự cảnh giác, nhưng có thể chị sẽ không phản ứng thuận lợi. Chị hai mươi chín, trẻ hơn Anne mười ba tuổi, và dường như đối với chị, đó là một quân bài chủ.


    Tôi cầm áo tắm chạy ra vũng. Tôi ngạc nhiên, Cyril đã có mặt ở đó, ngồi trên thuyền. Anh bước lại gần tôi, nghiêm trang, cầm tay tôi và dẫn tôi về phía thuyền.


    "Anh xin em tha lỗi cho anh hôm qua," anh nói.


    "Lỗi của em," tôi trả lời, tự hỏi sao anh lại trịnh trọng đến thế.


    "Anh ghét anh lắm," anh nói tiếp, đẩy thuyền xuống nước.


    "Không có lý do nào cả," tôi vui vẻ nói.


    "Nhưng anh vẫn,"


    Tôi đã ngồi trong thuyền. Anh còn đứng, nước cao tới gối, hai tay tựa lên mạn thuyền như thể đó là lan can của vành móng ngựa. Tôi đã rất quen với gương mặt của anh nên tôi có thể hiểu được những biểu lộ của nó và tôi biết anh sẽ không lên thuyền với tôi nếu anh chưa nói ra những gì đang chứa đựng trong đầu. Tôi buồn cười nghĩ rằng đã hai mươi lăm tuổi mà anh vẫn có thể nghĩ rằng mình là một tay chim gái tồi tệ.


    "Đừng cười," anh nói. "Anh đã có thể đi đến tận cùng, chiều qua. Em không có cách gì tự vệ. Hãy nhìn tấm gương của cha em và người đàn bà ấy. Không chừng anh là thằng đểu giả nhất mà em biết."


    Tôi không thấy anh vô lý. Tôi thấy anh hiền lành, anh đang ở ven bờ của tình yêu chân thật. Tôi nghĩ cũng tốt cho tôi, nếu tôi cũng yêu anh. Tôi vòng tay qua cổ anh và áp má lên mặt anh. Anh có bờ vai rộng; thân thể anh cứng chắc trên tôi.


    "Anh thật dịu dàng, Cyril," tôi thì thầm. "Anh sẽ là anh trai của em."


    Anh khép chặt vòng tay gừ lên một âm thanh bất bình, rồi nhẹ nhàng kéo tôi khỏi thuyền. Anh nhấc tôi lên và ôm tôi sát vào lòng, đầu tôi dựa trên vai anh. Trong giây phút ấy tôi yêu anh. Trong nắng sáng anh cũng nâu đồng, cũng mềm mại, cũng dễ xúc cảm như tôi, và anh sẽ che chở tôi. Khi môi anh chạm môi tôi cả hai đứa run lên hoan lạc; nụ hôn của chúng tôi không nhuốm màu hổ thẹn hay hối tiếc, nó chỉ là một tìm kiếm sâu sắc, thỉnh thoảng bị ngắt đứt bởi những lời thủ thỉ. Cuối cùng tôi tách ra và bơi về thuyền, đang bập bềnh trôi xa. Tôi úp mặt lên làn nước xanh như ngọc cho tươi tỉnh. Một cảm giác hạnh phúc hoang dại tràn ngập hồn tôi.


    Lúc mười một giờ rưởi Cyril đi về, cha tôi và hai người đàn bà của ông xuất hiện trên lối mòn. Ông đi giữa, tay đỡ lưng họ, với sự duyên dáng tự nhiên của riêng ông. Anne vẫn mặc chiếc áo choàng đi biển. Cô ung dung cởi áo, không để ý là chúng tôi đang hau háu nhìn, và nằm xuống cát. Cô có chiếc eo thon và đôi chân tuyệt hảo, và không ngờ gì nữa, kết quả của một đời nâng niu chăm sóc, một làn da hầu như không chút tì vết. Không định trước tôi liếc qua cha tôi, ông đang nhướng một bên mày ngầm tán thưởng. Elsa tội nghiệp, da đang ở một tình trạng đáng than khóc, đang bận rộn bôi dầu lên thân thể. Tôi không nghĩ là cha tôi sẽ chịu đựng chị ấy quá một tuần ... Anne quay đầu nhìn tôi.


    "Cécile, sao nơi đây cháu dậy sớm thế nhĩ? Ở Paris cháu nướng trong giường đến giữa trưa."


    "Lúc đó cháu đang học thi," tôi nói. "Nên cháu mệt."


    Cô không cười. Cô chỉ cười khi nào cảm thấy thích, không bao giờ vì phép lịch sự, như người khác.


    "Kết quả sao rồi?'


    "Cháu thi hỏng!" tôi hớn hở nói. "Điểm thấp lắm."


    "Nhưng cháu phải thi đỗ kỳ tháng Mười, nhất định phải thế!"


    "Tại sao nó phải thi đỗ?" cha tôi can thiệp. "Anh chẳng có bằng cấp nào thế nhưng anh vẫn có một cuộc sống phong lưu."


    "Anh may mắn đã thừa hưởng một gia tài từ đầu," Anne nhắc nhở ông.


    "Con gái của anh sẽ luôn luôn có một người đàn ông bảo bọc," cha tôi khoác lác đáp.


    Elsa bắt đầu cười to, nhưng ngừng ngay khi chị ấy nhìn thấy vẻ mặt của ba người chúng tôi.


    "Cécile phải ôn thi trong khi nghĩ hè," Anne nói, nhắm mắt lại để chấm dứt câu chuyện.


    Tôi nhìn cha tôi cầu cứu nhưng ông chỉ đần độn mỉm cười. Tôi thấy trước mắt tôi một trang sách của Bergson mở ra, những hàng chữ đen nhảy múa, trong khi Cyril đợi chờ ngoài vũng. Ý tưởng đó làm tôi kinh hoàng. Tôi bò đến bên Anne và nói khẽ với cô. Cô mở mắt. Tôi hướng nét mặt lo âu, van xin đến cô, cố hóp má lại cho giống một người trí thức làm việc quá độ.


    "Anne, đừng bắt cháu phải làm thế -- trong cái nóng này. Cháu đang rất vui!"


    Cô đăm đăm nhìn tôi một chốc, rồi mỉm cười bí ẩn và quay đầu đi.


    "Cô sẽ bắt cháu phải làm thế, cho dù trong cái nóng này, như cháu nói. Cháu sẽ ghét cô trong một hay hai ngày, nếu cô đoán đúng, nhưng cháu sẽ thi đỗ."


    "Có những điều mà người ta không thể bị ép uổng," tôi buồn rầu nói.


    Đáp ứng duy nhất của cô là một nụ cười của người bề trên, và tôi quay lại chỗ của mình trên bãi, lòng đầy âu lo cho tương lai. Elsa đang lanh chanh nói về những hội hè diễn ra dọc theo miền Riviera, nhưng cha tôi chẳng lắng nghe. Từ chỗ của ông là đỉnh của cái tam giác vẽ ra bởi cơ thể của ba người, ông chằm chằm nhìn hình ảnh của Anne nằm ngửa người trên bãi cát với sự kiên quyết mà tôi có thể nhận ra. Bàn tay của ông nắm vào, mở ra trên cát nhịp nhàng, đều đặn, bền bỉ. Tôi chạy ùa ra biển và lao xuống nước, thương khóc cho mùa hè của chúng tôi lẽ ra phải rất vui nhộn. Tất cả những yếu tố của một bi kịch đã được đưa ra: một người phóng túng, một người lang chạ, và một người đàn bà với ý chí mãnh liệt. Tôi thấy một chiếc vỏ ốc thanh tú màu hồng và xanh lơ nằm ở đáy biển. Tôi lặn xuống nhặt lấy nó, và giữ nó, bóng mượt và rỗng không trong tay tôi suốt buổi sáng. Tôi tin nó là một vật đem đến sự may mắn, và tôi sẽ giữ nó lại. Tôi ngạc nhiên vì tôi không làm mất nó, cho dù tôi đã đánh mất mọi thứ. Đến hôm nay, nó vẫn hồng và ấm trong lòng bàn tay tôi, và làm tôi muốn khóc.
    Last edited by Lan Huệ; 02-11-2012 at 10:00 PM.

  9. #19
    Biệt Thự hue huong's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,557
    Chị LH thân ,
    Mình đang chuẩn bị lên đường . Chắc không làm thêm gì được . Khi về hẳn hay .>:/
    ----------------
    My You Tube

    Em về mấy thế kỷ sau
    Nhìn trăng còn thấy nguyên màu ấy chăng ?

    BG

  10. #20
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708


    Thiên Thư chào làm quen và cảm ơn chị Lan Huệ nha

 

 

Similar Threads

  1. Truyện Cười :)
    By ngocdam66 in forum Tiếu Lâm
    Replies: 12
    Last Post: 11-10-2011, 01:37 PM
  2. Truyện 4 người vợ
    By hoa sen in forum Tùy Bút
    Replies: 2
    Last Post: 10-26-2011, 10:59 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 10:05 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh