Register
Page 38 of 45 FirstFirst ... 283637383940 ... LastLast
Results 371 to 380 of 446
  1. #371
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865





    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên




    Giới thiệu Truyện

    - Cô gái thời hiện đại Trương Tiểu Văn bị tai nạn, khi tỉnh dậy thấy mình đã trở về Thanh triều đời vua Khang Hi, trở thành cô bé quật cường, bốc đồng "Liều Mạng Thập Tam Muội" Nhược Hi. Nàng mang theo ký ức đối với Thanh sử hiểu rõ không nên bị cuốn vào trận Cửu vương vì hoàng vị mà tranh đấu không ngừng, cố gắng cùng với vận mệnh mới này, đấu tranh hoặc thỏa hiệp.

    Nàng biết rõ lịch sử hướng đi, cũng biết đứng ở bên ai mới là lựa chọn sáng suốt, nhưng vì nàng đã yêu người ấy khắc sâu, cho nên, nàng chỉ có thể khắp nơi cẩn trọng từng bước, Bộ Bộ kinh tâm.


    Nam nhân được làm vua thua làm giặc, nhưng còn nữ tử thì sao? Nhược Hi cuối cùng lựa chọn Bát A Ca ôn nhuận như ngọc, Tứ A Ca mặt lãnh tâm nóng, hay là những a ca khác?

    - Mười năm trôi qua, ai có từng trải qua một đoạn tình yêu cảm động? Có từng vì một đoạn tình yêu rơi lệ? Nhược Hi là cô gái quật cường, bốc đồng cùng các a ca đấu võ mồm, cùng cách cách đánh nhau, đến nỗi vua Khang Hi cười to phán rằng nàng là "Liều Mạng Thập Tam Muội".

    Cứ như thế, cô gái Trương Tiểu Văn, mang theo hành trang tri thức của Thế kỷ thứ 20, lại nhân một cước đạp không mà xuyên về thời cổ đại. Nàng mang theo ký ức của lịch sử Thanh triều, hiểu rõ sự nguy hiểm khi tiến vào phong vân ngụy biến cung đình. Nàng biết bản thân không nên cuốn vào tranh đấu của các A ca, nhưng lại không tránh thoát chính mình, bởi vì nơi này nàng đã yêu, cũng có người yêu nàng...


    - Rốt cuộc vua Khang Hi sẽ cho Nhược Hi an bài như thế nào tương lai?

    Kết cục vĩnh viễn ngoài dự đoán mọi người! Mời bạn đọc theo dõi nàng Mã Nhĩ Thái • Nhược Hi yêu cũng kinh tâm, hận cũng kinh tâm ......






    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 01:13 PM.

  2. #372
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    BỘ BỘ KINH TÂM

    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 1



    Đang dịp giữa hè, cảnh sắc chẳng còn mơn mởn như dạo đầu xuân.

    Dạo ấy, cây lá biết rằng những ngày đẹp đẽ mới bắt đầu nên cùng khoe sắc tươi rạng rỡ, còn cây lá hiện thời thì cứ âm trầm, hẳn vì biết mình đã tới độ huy hoàng nhất, những ngày tháng sau chỉ có nước lụi tàn dần đi mà thôi.

    Tâm trạng của Trương Tiểu Văn cũng vậy. Cô đã ở thời xưa đến ngày thứ mười mà vẫn cảm thấy mọi sự như cơn mộng, tưởng đâu hễ tỉnh lại thì mình vẫn là nữ nhân viên văn phòng độc thân hai mươi lăm tuổi với một chồng báo cáo tài chính đang ngóng chờ, chứ không phải cô bé người Mãn chưa đầy mười bốn đang sống ở năm thứ bốn mươi ba Khang Hy.

    Mười hôm trước, trong lúc thay bóng điện, Tiểu Văn ngã lộn từ trên thang xuống, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên chiếc giường của người mà cô đang mang phần xác đây. A hoàn kể, cô ngã thang gác, hôn mê mất một ngày đêm. Còn tại sao khi tỉnh dậy cô lại quên tiệt mọi sự, thì đại phu phán là do kinh hãi quá mức, từ từ tĩnh dưỡng sẽ dần dần bình phục.

    - Nhị tiểu thư, chúng ta về thôi. Tuy đã qua chính ngọ nhưng khí đất dạo này độc hại, mà cô vẫn chưa khỏe hẳn – A hoàn Xảo Tuệ đứng bên nhắc.

    Tiểu Văn quay lại đáp: - Ừ! Chắc chị tôi cũng đọc kinh xong rồi.

    Tên của Tiểu Văn bây giờ là Mã Nhi Thái Nhược Hi, còn cô chị trên trời rơi xuống nọ là Mã Nhi Thái Nhược Lan, trắc phúc tấn của Liêm thân vương Bát a ca Doãn Tự. Liêm thân vương là một người tương đối có tiếng tăm trong lịch sử nhà Thanh, nhưng vào thời điểm này thì chưa được phong vương, mới chỉ là một Đa la Bối lặc, và còn mang tên Dận Tự chứ chưa phải đổi để khỏi phạm húy Ung Chính đế.

    Nói một cách dễ nghe thì Nhược Lan là người dịu dàng hiền thục, mà nói một cách khó nghe thì là người nhu nhược nhút nhát, hằng ngày nàng dành quá nửa thời gian vào việc tụng kinh. Nhược Hi đoán rằng Nhược Lan không được sủng ái, bởi mười ngày cô ở chỗ nàng, Bát a ca chưa một lần ghé đến. Mười ngày đó cũng cho thấy Nhược Lan đối với em gái rất ân cần, từ cơm nước đến quần áo, việc không cứ lớn nhỏ đều lo chu toàn để Nhược Hi thoải mái. Nhược Hi thầm thở dài, nếu không thể trở về thời đại mình, cứ phải ở nơi này thì cô cũng chỉ biết trông cậy vào người phụ nữ này thôi. Song nghĩ tới kết cục mai sau của Bát a ca, cô lại cảm thấy chỗ dựa Nhược Lan không vững vàng chút nào. Dẫu sao đấy cũng là chuyện nhiều năm nữa, trước mắt không lo vội.

    Nhược Hi về đến nhà, Nhược Lan đã đợi sẵn. Đang ngồi nhấm nháp bánh trái bên bàn, thấy Nhược Hi bước vào, nàng liền lên tiếng, giọng quở trách:

    - Cũng không sợ say nắng nữa à!

    Nhược Hi tiến đến ngồi cạnh, cười đáp:

    - Làm gì đến nỗi bà chúa phải gai thế! Hơn nữa ra ngoài đi lòng vòng, em cảm thấy người nhẹ nhõm hơn mấy hôm vừa qua.

    Nhược Lan quan sát sắc mặt Nhược Hi, đoạn bảo:

    - Trông khí sắc khá hơn nhiều, nhưng dạo này thời tiết xấu, đừng nên ra ngoài.

    Nhược Hi tiện miệng đáp: "Em biết rồi".

    Đông Vân bưng chậu lại, ngồi nhón gót hầu Nhược Hi rửa tay. Nhược Hi cười thầm, nghĩ, biết là biết vậy, làm hay không làm theo tính sau. Xảo Tuệ mang khăn mặt đến lau khô tay cho Nhược Hi, lại chọn lấy thứ thuốc cao màu hổ phách xoa lên tay cô. Thuốc có mùi thơm ngọt, không rõ thành phần thế nào.

    Xong xuôi, Nhược Hi đang chuẩn bị chọn lấy mấy món bánh mà ăn, chợt cảm thấy là lạ, bèn ngẩng lên thì bắt gặp Nhược Lan đang nhìn mình. Cô chột dạ, dùng ánh mắt nghi hoặc ngó lại.

    Nhược Lan bỗng phì cười: - Em đó, ngày trước khó chịu nhất cái tính xấc xược, a ma nói gì đều bỏ ngoài tai, sảy chân ngã một cái là thành ngoan ngay, hiền lành lễ phép hẳn ra!

    Nhược Hi thở phào, lại cúi đầu, vừa xem mấy món bánh trái vừa cười hỏi: - Chẳng lẽ chị muốn em cứ xấc xược mãi?

    Nhược Lan chọn lấy bánh hạt sen mà Nhược Hi thích ăn nhất, đưa cho cô: - Nửa năm nữa là phải vào tuyển tú nữ, cũng nên giữ gìn đôi chút phép tắc. Làm sao lộn xộn phá phách mãi được?

    Miếng bánh hạt sen mắc sững nơi cổ họng, Nhược Hi bật ho khằng khặc. Nhược Lan vội cầm nước tới, Xảo Tuệ lo vuốt lưng, Nhược Hi uống liền mấy ngụm mới lấy lại được hơi sức.

    Nhược Lan bực bội: - Mới bảo giữ gìn phép tắc là giở ngay cái bộ dạng này ra, không ai đọ với em được!

    Nhược Hi vừa lau miệng vừa suy nghĩ rất lung, làm thế nào đây? Bảo cho Nhược Lan biết cô không phải Nhược Hi em nàng? Tuyệt đối không được! Lòng ngổn ngang trăm tơ nghìn mối mà không nghĩ ra một kế nào, cô đành tự an ủi: còn nửa năm nữa kia mà. Cuối cùng cô lấy lại bộ điệu tỉnh bơ, hỏi:

    - Bữa trước nghe chị kể a ma đang trấn thủ vùng tây bắc, còn em mới đến đây được ba tháng. Có phải vì việc tuyển tú nữ mà a ma mới đưa em về chỗ chị không?

    - Phải, a ma nói ngạch nương mất sớm, em lại không chịu vâng lời di nương, càng rèn càng bừa bãi. A ma nghĩ kể ra em còn chịu nghe chị vài câu, nên đưa em đến, để chị dạy em nề nếp. …

    Mấy bữa nay cứ sáng dậy Nhược Hi đi dạo một vòng, tối ăn cơm rồi lại đi dạo vòng nữa, đấy là cách rèn luyện duy nhất cô nghĩ ra được lúc này. Phương pháp tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả, càng ngày Nhược Hi càng thấy khỏe ra, không bải hoải như mấy hôm mới tỉnh nữa.

    Cô cũng từng dỗ ngọt Xảo Tuệ đưa mình đến chỗ tiểu đình mà Nhược Hi thật sảy chân lúc trước. Đứng trên đình, có mấy lần cô bồng bột muốn nhảy xuống, hi vọng khi mở mắt ra đã về được thời hiện đại. Nhưng chỉ e hiện đại không về nổi lại thành tàn phế hay ngớ ngẩn, mà tiềm thức ngấm ngầm mách bảo rằng khả năng ngớ ngẩn là cao hơn. Dẫu sao xuyên việt cũng chẳng phải việc dễ xảy ra, bằng không lịch sử đã lung tung bát nháo lên từ đời nào. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

    Xảo Tuệ theo Nhược Hi đi dạo hết một vòng, cả hai cùng mệt. Vừa hay đằng sau hòn giả sơn có tảng đá tương đối bằng phẳng, Xảo Tuệ trải khăn tay của mình lên, để Nhược Hi ngồi. Nhược Hi kéo Xảo Tuệ cùng ngồi xuống. Mặt trời vừa gác núi, đá vẫn còn âm ấm, gió nhẹ lướt qua mặt, đã thoảng hơi mát lành. Hết sức dễ chịu. Nhược Hi ngửa mặt ngắm vòm không. Màn chiều dần buông, sắc xanh da trời bắt đầu tối đi nhưng vẫn trong văn vắt, trông rất gần, tưởng chừng cứ giơ tay ra là với tới được. Nhược Hi thầm nghĩ đúng là vòm không thời cổ, hồi đi học ở Bắc Kinh, lần duy nhất cô nhìn thấy bầu trời giống thế này là lúc đứng trên đỉnh Linh Sơn. Nhược Hi đương cơn cảm khái, chợt nghe Xảo Tuệ nói:

    - Nhị tiểu thư, quả thực cô thay đổi rồi!

    Mấy hôm nay Nhược Lan thường nói câu tương tự, Nhược Hi lúc đầu còn chột dạ, giờ đã dửng dưng, nên vẫn ngắm vòm trời:

    - Thay đổi chỗ nào?

    - Trước đây có bao giờ cô trật tự thế này đâu, lúc nào cô cũng liến thoắng, hiếu động, lão gia bảo cô là con "ngựa chứng". Trước hôm tai nạn, cô thường khuyên chủ nhân đọc kinh ít thôi, chúng tôi lấy làm mừng vì cuối cùng cũng có người khuyên nhủ, nhưng bây giờ cô chẳng hề nhắc nhỏm đến nữa.

    Nhược Hi ngoảnh sang nhìn Xảo Tuệ, vừa chạm ánh mắt cô, a hoàn cúi ngay đầu xuống. Nhược Hi trầm ngâm:

    - Chị tôi cứ như bây giờ cũng ổn.

    Xảo Tuệ cúi đầu, giọng run run: - Ổn ư? Đã năm năm rồi, người ta vào sau mà còn có tin mừng rồi ấy.

    Nhược Hi không biết nên giải thích ra sao, chẳng lẽ cho Xảo Tuệ biết hậu vận Bát a ca rất thảm, bây giờ càng thân cận thì tương lai càng thêm tổn thương ư? Cô thở dài, bảo:

    - Đối với chị tôi, xa rời hẳn những chuyện đó không hẳn là không tốt. Bây giờ tâm trạng chị yên ổn, biết tự vừa lòng để tạo niềm vui. Tôi thấy vậy là hay.

    Xảo Tuệ ngước mắt lên, tựa hồ muốn xem Nhược Hi có nghiêm túc khi nói ra những lời đó không, xong ngoảnh mặt đi:

    - Nhưng người trong phủ…

    Nhược Hi ngắt lời:

    - Ngẩng đầu nhìn vòm không, ngắm trời đẹp nhường kia, chị sẽ quên hết những điều sầu não.

    Xảo Tuệ hơi bất ngờ, máy móc nhìn trời, rồi lại nhìn Nhược Hi, còn định nói thêm, nhưng Nhược Hi đã ngửa mặt lên, không nhúc nhích nữa. Xảo Tuệ đành nén lại, cũng nhìn lên trời theo, đờ đẫn. Bỗng một tràng cười vọng lại, có hai người ngoặt ra từ mé bên hòn giả sơn. Người đi trước hơi thấp, hơi mập mạp, cười vang bảo người đi sau:

    - Bé con này hay thật! Một cô nhóc mười ba tuổi đầu mà nói được những câu như người từng trải nhân tình thế thái, già dặn không hợp tuổi chút nào.

    Vừa thấy người đến, Xảo Tuệ đứng bật dậy thỉnh an:

    - Cửu a ca, Thập a ca cát tường!

    Từ khi đến đây ở, Nhược Hi chưa gặp người ngoài bao giờ, nhất thời cứ đứng ngẩn ra, trông thấy Xảo Tuệ thỉnh an mới sực tỉnh, cũng vội vàng cúi mình bái chào, lòng hồi hộp mãi vì lời gã kia vừa nói, cô quên bẵng mất giờ cô mới mười ba chứ không phải hai lăm nữa!

    Người đi trước mỉm cười, không nói năng gì, vừa đưa tay chống cằm vừa ngắm nghía Nhược Hi. Nhược Hi thầm nghĩ đây chắc là Thập a ca, còn người đứng sau, thân hình thẳng đuỗn kia hẳn là Cửu a ca. Cửu a ca nói, giọng đều đều:

    - Đứng lên đi! Nhược Hi và Xảo Tuệ cùng đứng dậy.

    Nhược Hi thầm nghĩ thì ra hai kẻ đầu tiên cô gặp chính là đồ bị thịt và con rắn độc mà sử sách vẫn nhắc. Cô tự soát lại câu nói ban nãy xem không ổn ở đâu, nhưng chẳng thấy lời nào bất kính, bọn họ nghe được hẳn cũng không sao. Thập a ca cười bảo:

    - Cô là người nhà Mã Nhi Thái phải không?

    - Vâng – Nhược Hi đáp.

    Thập a ca còn định nói thêm, Cửu a ca đã giục:

    - Đi nào, Bát ca đang đợi đấy!

    Thập a ca vỗ đầu, vội vàng rời khỏi chỗ Nhược Hi, miệng càm ràm:

    - Phải rồi, em vừa thấy trò vui là quên ngay việc chính. Đi thôi, đi thôi!

    Hai người bọn họ đi rồi, Nhược Hi ngẩng lên nhìn theo, trông bộ dạng Thập a ca phải thừa nhận các cụ nói cấm có sai, đúng là bộ dạng bị thịt. Cô bật cười, vẻ mặt mới tươi lên đã vấp ngay vào Cửu a ca vừa ngoảnh mặt lại, liền cứng đơ ra.

    Trên đường về, Xảo Tuệ giữ im lặng, không biết là do kinh hãi vì các a ca, hay là do bất mãn với Nhược Hi. Nhược Hi cũng bận nghĩ ngợi cuộc gặp ban nãy, nếu kiến thức lịch sử ít ỏi mà cô thu lượm được là thật, thì Thập a ca vốn tính không quen quanh co, ắt sẽ đem chuyện vừa nghe ra kể với Bát a ca. Bát a ca phản ứng thế nào, Nhược Hi không đoán nổi, chỉ còn cách báo trước với Nhược Lan, tuy không phải là chuyện to tát, nhưng có chuẩn bị vẫn hơn.

    Định bụng đâu đấy xong thì cũng tới nhà, Nhược Hi đi chậm lại, bảo:

    - Tôi luôn mong chị tôi sống hạnh phúc. Yên tâm đi!

    Nói đoạn cũng không buồn để tâm xem Xảo Tuệ phản ứng thế nào, cô rảo chân bước vào nhà. Nhược Lan đang nằm nghiêng trên sập, tiểu a hoàn thì quỳ trên đôn đấm chân cho nàng. Nhược Hi ra hiệu đừng đánh tiếng, rồi đến ngồi trên chiếc ghế đối diện với Nhược Lan.

    Giả như ở vào thời hiện đại, chắc hẳn người theo đuổi Nhược Lan không được một tiểu đoàn thì cũng đến đại đội. Cằm thon rất thanh tú, làn da khỏe khoắn, trắng muốt mịn màng, trông gần như trong suốt dưới ánh đèn. Nhược Lan mở mắt, bắt gặp Nhược Hi đang ngắm mình, bèn bảo a hoàn đỡ dậy, tựa người vào đệm, cười hỏi:

    - Càng lúc em càng ít nói. Về mà cũng không buồn lên tiếng, chị có gì đáng nhìn chứ?

    Nhược Hi cười theo:

    - Nếu chị không có gì đáng nhìn, thì e rằng chẳng còn mấy người đáng nhìn nữa.

    A hoàn bưng nước lại cho Nhược Lan, nàng chiêu hai ngụm rồi đưa trả, lim dim đôi mắt.

    Nhược Hi nhỏ nhẹ bắt đầu:

    - Lúc nãy trong vườn, em gặp Cửu a ca và Thập a ca.

    Nhược Lan đợi một chốc, không thấy Nhược Hi nói thêm, bèn mở mắt ra nhìn em gái, rồi bảo mấy a hoàn xung quanh:

    - Các ngươi lui xuống chuẩn bị đồ tắm cho tiểu thư.

    Bọn a hoàn lui ra. Nhược Hi đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Nhược Lan, đem hết chuyện vừa qua ra kể một lượt. Nhược Lan nghe xong, thẫn thờ giương mắt nhìn tấm bình phong mỹ nhân bên cạnh một lúc, cuối cùng thở dài bảo:

    - Em à, em lớn thật rồi!

    Nàng vén gọn lọn tóc bên tai Nhược Hi, dịu dàng nhìn cô

    – Bây giờ em không giống cô bé mười ba tuổi nữa, cứ như thể ngã xong lớn thêm đến mười tuổi vậy.

    Nhược Hi thầm nghĩ, thì đúng là ngã xong lớn thêm mà.




    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 07:33 AM.






  3. #373
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    BỘ BỘ KINH TÂMTác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 2


    Nhược Hi vặn vẹo trên ghế, ăn mặc thế này quá bằng cực hình. Giờ cơm tối qua đã lâu mà Bát a ca vẫn chưa tới, không khí háo hức ban đầu cũng dần dần xìu xuống, ngồi thì bứt rứt, cô bèn đứng lên, giằng lấy chiếc quạt ở tay a hoàn quạt phành phạch một hồi. Nhược Lan cau mày hỏi:

    - Làm gì mà nóng tới vậy?

    Nhược Hi vừa quạt vừa đáp:

    - Nếu không đến nữa thì để em về thay quần áo cái. Đúng là hành tội nhau!

    Chưa dứt lời, đã thấy rèm vén lên, ba người lần lượt đi vào, người đi đầu tầm hai hai hai ba tuổi, thân hình cao lớn vận trường bào trắng toát, lưng thắt đai xanh biếc đính ngọc bội đồng màu, mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao. Nhược Hi thầm tán thưởng, Bát a ca này hơi thiếu dũng mãnh, nhưng xét đến cùng vẫn là một mỹ nam tử.

    Trông thấy Nhược Hi, mắt Dận Tự thoáng nét kinh ngạc, vẻ mặt hơi sững sờ, nhưng mau chóng lấy lại thái độ bình thường, khóe miệng nhếch cười, dời ánh mắt sang chỗ Nhược Lan. Bấy giờ bọn đàn bà và a hoàn trong nhà đã quỳ cả xuống, Nhược Hi choàng tỉnh, vội vàng nhún mình theo, thầm nhủ vẫn chưa quen được với cung cách lạy lục này. Bát a ca nói:

    - Đứng lên cả đi! – Chàng mỉm cười đỡ Nhược Lan dậy – Có chút việc quá giờ, lúc quay lại còn phải bàn thảo với Cửu đệ, Thập đệ, xong mấy anh em cùng sang luôn. Đến phút cuối mới rủ hai em, nên không thông báo trước với nàng được.

    Nhược Lan cười đáp:

    - Không sao ạ.

    Bát a ca, Cửu a ca, Thập a ca ngồi xuống rồi, bọn a hoàn liền chạy lại hầu hạ rửa mặt rửa tay. Nhược Lan bước ra bảo bọn thái giám bên ngoài dọn cơm. Nhược Hi đứng bên, thầm kêu, chị ơi chị, sao lại quên bẵng em đây? Cửu a ca mặt lạnh như tiền. Thập a ca thì bộ dạng chớt nhả, từ lúc vào cứ thi thoảng lại liếc Nhược Hi. Bát a ca vẫn mỉm miệng cười, nhưng mắt lim dim, xem chừng hơi mệt. Nhược Lan dặn dò xong, quay lại tủm tỉm nói:

    - Dùng cơm luôn thôi.

    Bát a ca gật gật đầu, bấy giờ mới mở mắt ra, nhìn Nhược Hi cười bảo:

    - Nhược Hi đây phải không? Mấy bữa nay nghe nói em không được khỏe, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?

    Nhược Hi đáp:

    - Cũng kha khá rồi ạ!

    Bát a ca lại nói:

    - Em vừa mới đỡ, đừng đứng mãi thế, ngồi đi!

    Nhược Hi liếc Nhược Lan, thấy nàng không phản đối, bèn vâng lời ngồi xuống.

    Trong lúc dùng cơm, Bát a ca trao đổi với Nhược Lan đôi câu, Cửu a ca cứ im lìm ăn, còn Thập a ca, vì vừa khéo ngồi chênh chếch với Nhược Hi, nên vừa và cơm vừa cười hi hí nhìn cô, trông bộ dạng rất ngon miệng. Vì trời nóng, Nhược Hi vốn đã chán ăn, lại bị liếc ghẹo không ngừng, thành thử càng khó nuốt. Cô thầm nghĩ, hắn coi ta là món khai vị ngon mắt hay sao chứ?

    Nhược Hi kín đáo ngó quanh, thấy không ai chú ý, bèn ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại. Thập a ca đang vừa ăn vừa liếc rất hào hứng, bất ngờ bị lườm một cái thì ngẩn cả người, đũa ngậm cứng trong miệng quên cả lấy ra. Nhược Hi lườm mấy giây, trông bộ dạng ngây ngốc của Thập a ca quá sức hoạt kê, nên cong môi bật cười, lại cúi đầu xuống ăn cơm. Đúng lúc cúi đầu, bất giác đảo mắt một vòng, phát hiện ra Nhược Lan, Bát a ca và Cửu a ca đều đang nhìn mình, cô giật thót, không dám ngẩng đầu lên nữa, và liền hai miếng thì bị nghẹn, bèn nghiêng người sang, vừa vịn mép bàn bưng miệng ho vừa xua xua tay với Nhược Lan ra ý không sao. Thập a ca phá ra cười, nhưng Nhược Hi không dám nhìn gã nữa, lấy lại dáng điệu điềm nhiên, súc miệng, tiếp tục ăn cơm, chỉ hiềm mặt đỏ bừng bừng.

    oOo


    Dưới bóng mát cách mặt hồ không xa, Nhược Hi tựa vào thân cây đọc Tống từ.
    Đây là cuốn sách hôm qua cô nhờ Nhược Lan tìm cho, trước đây vì thích Tống từ nên thuộc rất nhiều bài, giờ đối chiếu với bản này cũng nhận biết thêm được kha khá chữ cổ.

    Nhược Hi vẩn vơ nghĩ, ở thời hiện đại đã khổ công học hành mười sáu năm trời, tự cho rằng mình cũng là dạng phụ nữ có kiến thức, nhưng về đến đây lại biến thành một kẻ gần như mù văn hóa. Hôm kia, nhân lúc thái giám lo việc thư từ đi vắng, Nhược Hi xung phong đọc thư cho Nhược Lan, nhưng hết phân nửa là không nhận được mặt chữ. Trong lúc cô ậm à ậm ừ mãi không xong lá thư, thì Nhược Lan cười bò ra sập:

    - Thấy em xin đọc hộ, chị những tưởng mấy năm không gặp em đã tiến bộ nhiều rồi. Nào ngờ đúng là tiến bộ thật, nhưng theo kiểu dùng ừ à thay cho những chữ không biết.

    Nhược Lan cười lăn lộn, có một câu ngắn mà nói rời rạc mãi không xong. Nhược Hi đứng ngây ra, vừa thẹn vừa dỗi, lập tức hạ quyết tâm, không được, ta phải thoát khỏi cái lốt mù chữ, nhất định phải trở thành một phụ nữ có học thức.

    Nghĩ tới đây, cô bất giác cười nhạo bản thân, cũng may mà rơi được vào chỗ cô chiêu cậu ấm, ăn mặc không phải lo, bằng không chỉ e cái loại tay không biết làm, vai không biết gánh như mình đã chết đói nhăn răng rồi.

    Nhác trông mấy con kiến trong đám cỏ, sực nhớ hồi nhỏ mình hay chọc tổ kiến, Nhược Hi bỗng nổi hứng nghịch ngợm, mang tấm thân thiếu nhi này, hình như mình lại có hơi hướm cải lão hoàn đồng. Cô nhặt một cành nhỏ chặn kiến, đợi nó đi được mấy bước lại gẩy trở về, đi mấy bước, lại gẩy trở về.

    Đang cười vụng, chợt nghe bên tai có tiếng thở phì phò, Nhược Hi quay phắt đầu sang thì thấy Thập a ca vừa ngồi xổm xuống bên cạnh, cũng săm soi con kiến. Nhược Hi trừng mắt với gã, nhác thấy gần đấy còn một đôi giày nữa, bèn men theo đôi giày nhìn ngược lên, gặp ngay đôi mắt nửa cười nửa không của Bát a ca, cô vội đứng dậy thỉnh an. Thập a ca đứng lên theo, uể oải bảo anh trai:

    - Trông bộ dạng nhóc con nghịch ngợm này, em còn tưởng có trò gì hay. Xem ra em đánh giá cao cô ta quá rồi!

    Nhược Hi nhủ thầm, được ngươi đánh giá cao cũng chưa chắc vinh hạnh gì đâu. Bát a ca cười hỏi:

    - Đọc Tống từ à?

    Nhược Hi ngó cuốn sách nằm lăn dưới đất, đáp: "Vâng!" Thập a ca xen ngang:

    - Nghịch kiến đấy chứ, giả bộ đọc sách để lòe thiên hạ thôi.

    Nhược Hi ngoảnh đầu nhìn Thập a ca, nhiếc thầm, chẳng qua mười bảy mười tám tuổi đầu, trước mặt ta cứ ra cái vẻ người nhớn. Cô nói:

    - Anh không biết câu Mỗi bông hoa chứa một thế giới, mỗi gốc cây ngụ một Bồ đề à? Tôi đang nghịch kiến thật, nhưng cái tôi trông thấy không chỉ là kiến thôi đâu.

    Thập a ca đứng ngẩn ra, không biết nên đối đáp thế nào, bèn đưa mắt nhìn Bát a ca. Bát a ca gật đầu:

    - Lão Thập, em nên học chăm chỉ vào – rồi hỏi Nhược Hi – Em đọc cả kinh Phật à?

    Nhược Hi vội đáp:

    - Em nghe chị tụng kinh nhiều quá ấy mà.

    Bát a ca mỉm cười, quay nhìn ra hồ, một lúc sau mới buông thõng:

    - Tụng nhiều thật!

    Nhược Hi ngẫm nghĩ chốc lát, thấy Bát a ca vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không đoán được trong lòng chàng đang nghĩ gì, đành rào đón:

    - Chỉ cầu mong tâm tư yên ổn thôi.

    Bát a ca chẳng nói chẳng rằng, vẫn cười cười nhìn ra mặt hồ.
    Thập a ca đứng bên đợi lâu quá, mà không biết tham gia câu chuyện thế nào nên càng nhàm chán, bèn bước lại nhặt cuốn sách dưới đất lên:

    - Cô đọc được hết à?

    Trước ánh mắt khiêu khích của Thập a ca, Nhược Hi chỉ muốn đáp, được hết, nhưng sự thực vẫn còn rành rành ra kia, đành thú nhận:

    - Chút ít thôi! Chữ biết tôi, nhưng tôi không biết chữ, có điều chúng tôi đang trong quá trình tìm hiểu lẫn nhau.

    Thập a ca lại cười sằng sặc. Không hiểu vì sao hễ nhìn thấy bộ dạng trêu ngươi của gã, Nhược Hi lại bực bội, chỉ muốn nói cho hả miệng, không màng cân nhắc lời lẽ gì nữa. Bát a ca tủm tỉm hỏi:

    - Thế em định tìm hiểu chữ kiểu gì đây?

    Nhược Hi ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp:

    - Em đoán!

    Thập a ca kêu lên:

    - Thế cũng được à? Thế thì mời thầy mở lớp làm gì nữa, cứ tự đoán là xong.

    Bát a ca thở dài, lắc lắc đầu, bảo: "Đi thôi!" rồi bước đi trước. Thập a ca vội quăng quyển sách trả Nhược Hi và đuổi theo anh trai, vừa được mấy bước đã ngoái lại hỏi:

    - Chúng ta sang biệt viện cưỡi ngựa, cô đi không?

    Nhược Hi nghe qua mà xao xuyến cả người, từ khi tới đây vẫn chưa được ra khỏi cửa, bèn chạy vội theo, ngọt ngào hỏi:

    - Tôi cứ thế này là đi được à? Đằng chị tôi phải nói sao đây?

    Thập a ca bảo:

    - Có gì mà không đi được? Để tìm cho cô con ngựa già nào thuần tính một chút, sai bọn nhỏ nó dắt hộ là xong. Còn đằng chị cô thì liên quan gì tới ta?

    Thấy Thập a ca lại lên giọng trịch thượng, Nhược Hi toan móc cho vài câu, song nghĩ chẳng mấy khi được ra ngoài, đành nuốt hận nhẫn nhịn.

    Thập a ca bước đi thong thả, nhưng Nhược Hi phải rảo chân mới theo kịp. Được một chốc, Nhược Hi làm như vừa nghĩ ra một ý hay:

    - Bát Bối lặc gia nói thì thể nào chị tôi cũng nghe.

    Thập a ca liếc mắt lại:

    - Thế cô đi mà nhờ Bát ca!

    Nhược Hi tưởng đâu nghe thấy cả tiếng mình nghiến răng, tại sao cái tên anh Mười này lại đem con bỏ chợ thế nhỉ? Cô phát cáu:

    - Anh mời tôi thì anh phải trách nhiệm tới cùng chứ, bằng không tôi chả đi nữa!

    Thập a ca liếc sang, ra ý nào, thế có đi không? Nhược Hi hậm hực quay về, Thập a ca vội vàng kéo cô lại:

    - Thôi, thôi! Để ta nói hộ, được chưa!

    Bấy giờ Nhược Hi mới vui vẻ xoay lại, rảy tay gã ra, đoạn rảo chân bước cho kịp.

    Đến cổng, bọn hầu nhỏ tiến tới đón, báo xe ngựa đã chuẩn bị xong. Bát a ca không nói gì, trèo lên xe trước, Thập a ca cũng nhảy phóc lên theo. Đứa quỳ xuống làm bệ cho Nhược Hi chỉ ước mười hai mười ba tuổi, mặt còn măng sữa, Nhược Hi nhìn lưng nó, không nỡ lòng nào giẫm lên cái lưng ấy mà vào xe được.

    Trong xe, Thập a ca làu bàu:

    - Lề mề gì thế?

    Bát a ca ngồi phía đối diện, mỉm cười thò tay ra. Nhược Hi thở phào, cho đứa hầu nhỏ tránh sang, rồi níu lấy tay Bát a ca trèo lên. Thập a ca càu nhàu: "Lôi thôi!" và dịch vào trong, ngụ ý bảo Nhược Hi ngồi cạnh mình.

    Nhược Hi thò người ra cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài. Khách bộ hành tấp nập, tiệm hàng san sát. Xe ngựa đi đến đâu, mọi người đều tự giác dạt sang hai bên nhường đường, bởi vậy tuy đông đúc nhưng xe đi vẫn khá nhanh. Đang nhìn ngó, Nhược Hi bỗng "Ơ" một tiếng, rồi mau chóng hiểu ra nên chỉ lắc lắc đầu.

    Thập a ca thò cổ ra nhìn lại khúc đường vừa đi qua, rồi rụt đầu vào, thắc mắc hỏi Nhược Hi:

    - Cô vừa trông thấy gì thế?

    Nhược Hi chững lại, rồi bật cười:

    - Không cho anh biết – và tiếp tục nhìn ra ngoài.

    Thập a ca hằm hằm lườm cô bé, đoạn ngoảnh đi, nhưng không nhịn được tò mò nên chỉ lát sau lại hỏi:

    - Cô vừa "Ơ" cái gì?

    Nhược Hi quay mặt vào, nhìn thẳng ra phía trước, không buồn trả lời. Thập a ca giơ tay đẩy, Nhược Hi thủng thẳng:

    - Cho anh biết cũng được thôi, nhưng anh phải trả công tôi mới xong.

    Thập a ca kêu lên:

    - Chỉ hỏi nhìn thấy gì thôi mà cũng phải trả công!

    - Không nói thế được! Đây là trò vui tôi trông thấy, anh muốn biết đương nhiên phải có trao đổi xứng đáng. Chẳng lẽ anh đi nghe kể chuyện nơi trà quán không trả tiền bao giờ sao?

    Nói đoạn, Nhược Hi lại vén rèm ngó ra ngoài, một lát sau, cảm giác có ai đặt vào tay mình thứ gì, bèn nhìn lại thì ra là tấm ngân phiếu. Thập a ca hỏi:

    - Nói được chưa đây?

    Nhược Hi ném trả: "Hừ!"

    - Rốt cục cô muốn gì nào?

    Nhược Hi mỉm cười, thầm nhủ đùa ngươi cho vui, chứ đâu biết nên đòi trao đổi thứ gì, sực nhớ đến truyện Ỷ Thiên Đồ Long ký, bèn giao hẹn:

    - Tôi nhất thời chưa nghĩ ra. Hay là anh hứa mai sau sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi đi vậy! – Thấy Thập a ca máy môi, Nhược Hi vội tiếp – Nhất định là việc anh làm được. Với lại, anh là một a ca, hứa làm cho một con bé con một việc, có gì khó chứ?

    Thập a ca vẫn không yên dạ, nhưng cuối cùng đành chấp nhận:

    - Được, ta hứa với cô!

    Nhược Hi vỗ tay reo:

    - Anh nhớ đấy! Tôi có nhân chứng đây nhé!

    Từ lúc lên xe, Bát a ca vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ nghe nhắc đến mình bèn mở mắt nhìn Thập a ca, đoạn cười bảo Nhược Hi:

    - Nhớ rồi! Nói được rồi đấy!

    - Ư hừm – Nhược Hi hắng giọng – Trên đường đông người là thế, nhưng xe đi rất suông sẻ, khách bộ hành trông thấy xe là tránh từ xa, mặc dù chúng ta không hề để lộ là có Bối lặc gia ngồi trong. Lúc ấy tôi thắc mắc điểm này, nên mới buột miệng kêu "Ơ".

    - Vậy sao cô lắc đầu?

    Nhược Hi tiếp:

    - Về sau ngẫm lại, xe ngựa thế này chẳng phải nhà ai cũng có. Nơi đây lại ngay dưới bóng thiên tử, dân cư đa phần là hiểu chuyện, bởi vậy dù không rõ ai ngồi trong xe thì cũng biết cẩn thận tránh đường là tốt nhất. Còn vì sao tôi lắc đầu? Ấy là vì tôi nghĩ bản thân mình giờ hóa cáo rồi.

    - Cáo? – Thập a ca nghi hoặc nhìn Nhược Hi, rồi lại ngoảnh sang nhìn Bát a ca.

    Bát a ca mỉm cười:

    - Cáo mượn oai hùm.

    Thập a ca hiểu ra, đang định cười thì chững lại, càu nhàu:

    - Thế thôi á? Chỉ thế mà đổi lấy một lời hứa của ta.

    Trông bộ dạng ảo não của gã, Nhược Hi không nhịn được, bèn cúi mặt xuống cười, lúc ngẩng lên thì thấy Bát a ca cũng vừa cười vừa nhìn Thập a ca. Chỉ có điều điệu cười này hơi khác trước đây. Nhược Hi ngẫm nghĩ, khác ở đâu nhỉ? Bát a ca liếc mắt sang, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn dò xét của Nhược Hi. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, cuối cùng Nhược Hi không gồng mình được nữa, bèn cúi đầu xuống, thầm nghĩ quả nhiên lợi hại, không hổ là người trưởng thành từ tranh đấu, trước đây ta nhìn chằm chằm vào ai, người đó chỉ có nước ngoảnh đi chỗ khác mà thôi.





    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 07:33 AM.

  4. #374
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 3


    Nhược Hi ngồi luyện viết bên bàn.

    Chuyện chữ nghĩa này, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là buốt cả óc. Tại nó mà mấy hôm nay Nhược Hi bị Thập a ca cười nhạo rất nhiều lần, nhiều đến nỗi từ thẹn đỏ mặt ban đầu giờ đã biến thành thản nhiên vô cảm.

    Hôm ấy đi cưỡi ngựa rất vui. Thập a ca thì khỏi phải nói, tài khinh kỵ thật xứng với câu Người Mãn lấy được thiên hạ trên lưng ngựa. Ngay Bát a ca vốn dĩ mảnh khảnh hóa ra cũng là một tay kỵ mã dẻo dai. Nhược Hi ngồi trên yên được một lúc, cảm thấy lưng ngựa không vững chãi bằng bãi cỏ, bèn khăng khăng đòi xuống đất ngồi quan sát từ xa.

    Trên đường về, Thập a ca cười trêu Nhược Hi thật giống tiểu thư người Hán. Nhược Hi thầm nghĩ, thì ta vốn là con gái Hán mà.

    Về đến nhà, Bát a ca phái đứa hầu nhỏ chạy trước báo tin, Nhược Lan tuy không quở trách, song sắc mặt không mấy hài lòng. Có điều được bữa xả hơi thoải mái, Nhược Hi cảm thấy chịu đựng một chút cũng đáng.

    Từ hôm ấy trở đi, cứ dăm ba ngày Thập a ca lại đến chỗ Nhược Hi một lần. Có hôm Nhược Hi thắc mắc zích zắc viết thế nào, Thập a ca cũng không trả lời được, hai bên quay ra khích bác nhau chán chê, cuối cùng đành bỏ lửng chữ đấy.

    Suốt thời gian này, nếu tính ra có thu hoạch được gì thì chính là tốc độ tăng trưởng chóng mặt của những màn cãi cọ giữa Nhược Hi và Thập a ca, nói như Xảo Tuệ thì là: "Bẵng vài buổi không được tiểu thư chọc cho mấy câu là lòng dạ Thập gia lại bâng khuâng hụt hẫng."

    Nhược Hi cười thầm, nhóc con như Dận Hề, làm sao đấu được với ta? Tuy vậy dần dần, cô cảm thấy Thập a ca không đến nỗi bị thịt như mình vẫn tưởng. Có thể lòng dạ gã không thâm sâu, học tập thì qua loa, hành xử lại bộp chộp, đôi lúc còn nói ngang như cua bò, nhưng cô cảm thấy khá là giống đám bạn thời hiện đại, khiến người ta không phải nhọc công đi dò lòng đoán ý. Với Thập a ca, cô dễ dàng bộc lộ hết mọi vui buồn mừng giận của mình.

    Viết được mấy chữ, cảm thấy khó lòng tập trung thêm nữa, Nhược Hi bèn gác luôn bút sang một bên. Qua tấm rèm châu, loáng thoáng thấy bóng Nhược Lan, cô bèn bước ra, tiện thể sai a hoàn nhỏ mang trà lên. Nhược Lan đang nghe một tiểu thái giám bẩm báo, nghe xong phất tay, tiểu thái giám bèn lui xuống.

    Nhược Lan trông lên, bảo:- Tối nay Bối lặc gia sang bên này dùng cơm.

    Nhược Hi hớp một ngụm trà, hỏi:

    - Thập a ca cũng đến cùng chứ?

    - Không rõ, có thể lắm – Nhược Lan đáp, đột nhiên chững lại, bảo đám a hoàn lui xuống hết, rồi tới gần Nhược Hi.

    Nhược Hi cảm thấy có điều không ổn, nhưng không đoán ra Nhược Lan định nói gì, đành im lặng đợi. Nhược Lan nhìn em gái, chực nói lại thôi, cứ thế mãi khiến Nhược Hi sốt ruột, đành phải hỏi:

    - Chị ơi, giữa chị em mình mà còn chuyện khó mở lời nữa ư?

    Nhược Lan gật gật đầu, tựa hồ đã quả quyết, bèn hỏi thẳng:

    - Em có tình ý với Thập a ca à?

    - Á! – Nhược Lan hoảng hồn, vội nói – Thế nào thế nào đây? Hai đứa em chỉ chơi với nhau thôi.

    Trông vẻ mặt em không có gì là lấp liếm, Nhược Lan thở phào:

    - Không có thì tốt – rồi nghiêm nghị dặn – Người Mãn chúng ta tuy không nhiều phép tắc như người Hán, nhưng em là con gái, phải biết giữ chút gia giáo.

    Nhược Hi vừa bực bội vừa buồn cười. Bực là vì trao đổi có vài câu, giao lưu có vài lần mà người khác nhìn vào tưởng đâu mình đã gây ra chuyện gì nhơ nhuốc lắm. Buồn cười là vì Nhược Lan giống hệt cô giáo hồi trung học đã từng gọi Tiểu Văn lên khuyên nhủ đừng yêu sớm trước đây.


    oOo


    Khi Bát a ca tới, Nhược Hi và Xảo Tuệ đang chơi đá cầu ngoài sân, Nhược Hi đã tâng đến lượt thứ bốn mươi, cũng là mức cao nhất hiện tại của cô. Vì muốn phá được kỷ lục, nên dù trông thấy Bát a ca, cô vẫn tảng lờ để đá tiếp.

    Xảo Tuệ và bọn a hoàn định thỉnh an, Bát a ca đã ra hiệu đừng đánh tiếng, mọi người đành đứng ngây ra đó nhìn Nhược Hi đá cầu. 45, 46, 47, cuối cùng không chịu đựng nổi bầu không khí kỳ dị, Nhược Hi đành tự dừng lại.

    Giả vờ vừa phát hiện ra Bát a ca, cô vội vàng bái chào, bấy giờ bọn bộc phụ a hoàn đứng trong sân mới răm rắp thỉnh an theo.

    Bát a ca vui vẻ nhìn Nhược Hi, khen:

    - Đá giỏi lắm!

    Nhược Hi nhe răng, không nói năng gì, bụng bảo dạ, "Đãi bôi! Đá giỏi tức là toàn thân chỗ nào cũng đỡ được cầu như bọn a hoàn ở đây ấy chứ, tôi chỉ tâng chân phải, cũng coi là giỏi được ư?"

    Bọn đàn bà nâng rèm. Bát a ca tiến vào trước. Nhược Hi theo sau, còn ngoái lại dặn Xảo Tuệ:

    - Nhớ hộ là bốn mươi bảy lượt nhé!

    Lúc dừng chân, cô nhận ra mình đã đứng đối diện Bát a ca. Nhược Lan thì đang lúi húi giúp chồng xắn tay áo. Nhược Hi ngó quanh, không biết nên làm gì, bèn đứng ngẩn ra nhìn hai người bọn họ.

    Nhược Lan xắn tay áo xong, ngẩng lên thấy Nhược Hi quan sát vợ chồng mình, nàng hơi đỏ mặt:

    - Thừ người ra đó làm gì?

    Bấy giờ Nhược Hi mới ý thức được chỗ thất thố, mặt nóng bừng lên, ngoảnh đầu đi lúng búng:

    - Thì không biết làm gì nên mới thừ người ra.

    Bát a ca cười hỏi:- Nhiều ghế thế này, em lại không biết nên làm gì ư?

    Nhược Hi nhủ bụng, chắc cho phép mình ngồi đây, bèn kiếm cái ghế ngồi xuống. Nhược Lan nhắc:

    - Em cũng rửa tay đi, còn ăn cơm.

    Cơm nước súc miệng xong, đĩa bát được dọn đi, bọn a hoàn lại bưng trà lên, Nhược Hi nhớ lần trước Bát a ca đến dùng cơm, chỉ thoáng cái đã về. Lần này trông bộ dạng ung dung thư thả, chắc tối nay sẽ nghỉ lại đây. Cô đang vẩn vơ nghĩ ngợi, thì nghe Bát a ca nói:

    - Vài hôm nữa là sinh nhật lần thứ mười bảy của Thập đệ, vì không phải năm tuổi chẵn nên chắc trong cung chỉ bày biện qua loa cho có. Mấy anh em lại thích mượn dịp này để cả bọn tụ tập ăn uống hàn huyên cho vui. Thập đệ chưa có phủ riêng, nên ta nghĩ hay là làm ở chỗ nàng.

    Nhược Lan cân nhắc một chốc, rồi thưa:

    - Thiếp chưa biện tiệc bao giờ, chi bằng vấn ý đích phúc tấn.

    Bát a ca nhấp một ngụm trà:

    - Bên ấy đang lúc bận mình, vả lại Thập đệ muốn làm ở đây.

    Nhược Lan đưa mắt nhìn Nhược Hi:

    - Thế thì để thiếp lo vậy!

    Bát a ca chậm rãi bảo:

    - Chỉ mấy anh em trong nhà, mọi người cốt kiếm một chỗ vui vầy với nhau thôi, nàng cũng không phải căng thẳng quá làm gì.

    - Thái tử gia có đến không? – Nhược Lan hỏi.

    - Thiếp mời chắc chắn là phải đưa, đến hay không thì chưa rõ.

    Nhược Lan gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, cứ ngồi lặng thinh, hai mắt cụp xuống. Bát a ca thì nhìn thẳng ra trước mặt, cũng không nói năng gì.

    Nhược Hi nhấc chung trà lên, mới biết mình đã uống cạn, đành đặt xuống. A hoàn tới châm thêm, nhưng Nhược Hi xua tay, a hoàn lại lùi ra. Bầu không khí càng lúc càng dị thường, Nhược Hi đành đứng dậy, cất giọng khô khan:

    - Nếu Bối lặc gia không còn gì dạy bảo, Nhược Hi xin lui trước.

    Bát a ca vừa nhấc tay, Nhược Lan đã hỏi ngay:

    - Định ngủ sớm thế này à?

    Nhược Hi cười đáp:- Chưa đâu, em về luyện chữ thôi.

    Nhược Lan vội can:

    Mới ăn cơm xong đã tập viết, rồi ra đau dạ dày đấy!

    Xem tình hình không đi ngay được, Nhược Hi cười khan, lại ngồi xuống như cũ, vẫy tay bảo a hoàn châm thêm trà. Bát a ca nhếch miệng cười, nhìn hai chị em. Nhược Hi cố đoán xem có phải chàng phật ý không, nhưng đoán mãi không ra, đành thôi.

    Im lìm, im lìm, cứ im lìm mãi, cuối cùng Nhược Hi không chịu đựng được nữa. Thầm nghĩ công phu tu tâm dưỡng tính của mình không thể bì được với hai vợ chồng nhà này, cô đứng bật dậy:

    - Chúng ta đánh cờ đi!

    - Chị không biết đánh – Nhược Lan lắc đầu.

    Nhược Hi nhìn sang Bát a ca, chàng gật đầu bảo a hoàn đứng bên:

    - Lấy cờ vây ra đây!

    Nhược Hi vội kêu:- Em không biết đánh cờ vây. Bọn mình chơi cờ tướng đi!

    Nhưng Bát a ca lắc đầu:

    - Ta không biết đánh.

    Nhược Hi "Á" một tiếng, không biết phải làm thế nào nữa, đành ngồi trở lại ghế.

    Yên lặng, yên lặng, lại yên lặng. Cờ nhảy, cờ quân đội, tú lơ khơ, cờ nhập vai, tiên kiếm kỳ tình… Nhược Hi nhận ra những trò mình nghĩ tới không thể cải thiện được tình cảnh hiện tại, nên không lao tâm khổ tứ làm gì nữa, đành nói:

    - Chúng ta chơi cờ vây vậy!

    Bát a ca hỏi:

    - Chẳng phải em không biết chơi hay sao?

    - Chẳng phải có thể học được hay sao? – Nhược Hi hỏi lại.

    Bát a ca ngẫm nghĩ chốc lát, nét cười nơi khóe miệng rạng ra cả khuôn mặt:

    - Được!

    Nhược Hi bỗng ngờ ngợ, nhớ lại nụ cười trên xe ngựa hôm nọ, rồi sực hiểu, thì ra điểm khang khác cô cảm thấy lúc ấy chính là đôi mắt Bát a ca. Cũng như hôm nay, đôi mắt đang cười, còn bình thường, ánh cười của chàng không chạm được tới hàng mi.

    Bát a ca giảng sơ qua luật lệ, rồi bảo vừa chơi vừa hoàn thiện. Chàng để Nhược Hi cầm quân đen đi trước. Lúc nhỏ vì phù phiếm nhất thời, Nhược Hi cũng từng nghiền ngẫm kỳ phổ, về sau lên trung học cứ bận bịu dần, vả chăng vốn dĩ không có hứng thú nên dẹp luôn món cờ vây mệt óc, quay sang môn tú lơ khơ đơn giản dễ học. Nay nhìn bàn cờ, nhớ lại yếu lĩnh "thắng thua phụ thuộc nước đi", cô bèn cân nhắc một góc để hạ.

    Nhược Lan ngồi ngay cạnh, Nhược Hi vốn có ý muốn để nàng cũng học hỏi đôi chút, nhưng thấy nàng dửng dưng, đành thôi. Một lát sau, quá nửa bàn cờ đã là giang sơn của quân trắng, Nhược Hi hơi ấm ức:

    - Bối lặc gia chẳng nhường em chút nào à?

    - Sao em biết ta không nhường em? – Bát a ca hỏi.

    Nhược Hi xịu mặt:- Nhường mà đã thế này, nếu không nhường…- Vậy đánh tiếp không?

    - Tiếp!

    Nhược Hi nghĩ, đằng nào cũng đã thua rồi, chỉ còn nước cứu vãn để đỡ thảm hại quá mức mà thôi. Bỏ khúc trung tâm, cho quân trắng ăn, giữ vững hai góc, nộp đất phì nhiêu… Nhược Hi cố sức lục lọi những ký ức mờ nhạt, về sau không biết là do mấy cách nghĩ ra đã phát huy tác dụng, hay là do Bát a ca nhường nhịn, mà cuối cùng vẫn duy trì được hai góc, không đến nỗi bị ăn mất hết.

    Bát a ca nhìn xuống bàn cờ:

    - Em từng học cờ vây rồi phải không?

    - Em xem người ta chơi, biết chút chút thôi. Sao ạ?

    Bát a ca nhìn Nhược Hi, giọng hài hước:

    - Không sao! Biết bỏ phụ giữ chính, không níu kéo lằng nhằng, kể cũng là khá.

    Nhược Hi chỉ cười, không đáp lại. Cảm thấy không còn sớm sủa nữa, đoán chắc hôm nay Bát a ca sẽ ngủ lại đây, cô bèn đứng dậy thưa:

    - Nhược Hi cáo lui!

    Bát a ca gật gật đầu, Nhược Lan đứng lên bảo bọn a hoàn chuẩn bị nước tắm. Nhược Hi nhún mình chào rồi lui ra.



    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 09:28 AM.

  5. #375
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 4





    Nhược Hi ngủ một giấc ngon lành, khi mở mắt ra thì trời đã sáng. Nghĩ giờ này chắc Bối lặc gia lên triều rồi, cô gọi a hoàn lại hầu rửa mặt, xong xuôi thì vội vàng sang thăm hỏi chị. Khi vào nhà, thấy Nhược Lan đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhược Hi bèn ngồi xuống gần đấy, ngẫm lại chuyện tối qua, cũng cảm thấy buồn rầu.

    Nhược Lan im lặng một lúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi:

    - Nghĩ gì thế?

    Nhược Hi tới đứng bên Nhược Lan, cầm tay nàng hỏi ngược:

    - Chị thì đang nghĩ gì?

    Nhược Lan chưa trả lời ngay, nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một chốc rồi đáp:

    - Chẳng nghĩ gì hết.

    Hai người cùng trầm ngâm, Nhược Hi tựa má vào vai chị, bắt chước ngó ra ngoài.


    oOo


    Một tiểu đình xinh xắn tọa lạc trên sườn đồi, ba mặt trồng đầy thúy trúc, mặt còn lại là một hành lang dài đổ lượn xuống đồi. Nhược Hi ngồi trên ghế đá trong đình, lưng xoay về lan can, mặt hướng ra hàng trúc, đầu tựa lên một tay, tay kia cầm Tống từ. Một bài chưa đọc trọn, người bỗng đã ngẩn ngơ.

    Trở lại Xương Môn cảnh khác xưa
    Cùng đi hà cớ chẳng cùng về
    Ngô đồng tàn tạ sau sương lạnh
    Quạnh quẽ uyên ương mất bạn thề
    Cỏ trên bãi
    Móc vừa se
    Chốn xưa mộ mới dạ tái tê…

    Đột nhiên, sách trong tay Nhược Hi bị giật mất, một giọng vui vẻ vang lên:

    - Xem gì thế? Có người đến mà cũng không hay!

    Nhược Hi giật nảy, nhảy nhổm lên khỏi ghế thì chạm ngay ánh mắt Thập a ca đang nhìn mình. Thập a ca hù được Nhược Hi, vốn dĩ vô cùng khoái chí, chợt nhận ra mắt cô gái còn ngấn lệ, khuôn trăng vương nét sầu, gã thót tim, bộ mặt đang hào hứng cũng ngây ra. Đứng gần đấy còn có Cửu a ca và một thiếu niên tuấn tú trông còn rất trẻ, hai người này cũng lộ vẻ ngỡ ngàng.

    Nhược Hi nhún mình thỉnh an, nhân thể lấy lại tự chủ, khi ngẩng đầu lên thì nét mặt đã như bình thường. Thập a ca vẫn đứng ngẩn tại chỗ, nhưng Cửu a ca đã hết ngạc nhiên, giới thiệu với Nhược Hi:

    - Đây là Thập Tứ gia.

    A, Thập Tứ gia, Nhược Hi thầm nghĩ, nhân vật ta vẫn muốn gặp. Nhưng gặp bây giờ thật chẳng đúng lúc chút nào, lòng dạ không sao vui nổi. Nhất thời cả bốn đều im lặng. Ngó lại thấy Thập a ca đã bình tĩnh, Nhược Hi bèn hỏi:

    - Thập a ca sao lại ở đây?

    - Chúng ta đến gặp Bát ca, từ đằng xa trông thấy cô ngồi im ru bà rù, bèn đi vòng lại xem cô làm gì – Gã ngừng một chốc, quan sát sắc mặt Nhược Hi – Ai làm cô giận thế?

    Nhược Hi cười xòa:

    - Chị tôi là trắc phúc tấn nhà này, anh bảo ai đủ tài làm tôi giận chứ?

    Thập a ca cầm quyển sách cuộn gõ gõ vào chiếc bàn đá bên cạnh, máy môi định tiếp, Cửu a ca đã giục:

    - Đi thôi, chắc Bát ca đang sốt ruột đấy!

    Thập a ca nhìn thật sâu vào mắt Nhược Hi, rồi đặt trả sách trên bàn, lầm lầm cái mặt đi lướt qua cô gái. Cửu a ca xoay mình bước theo Thập a ca xuống hành lang. Thập Tứ a ca cười cười bước đến bên bàn, ngó ngó cuốn sách, thình lình hỏi độp một câu:

    - Mấy tuổi?

    Nhược Hi nghi hoặc đáp:

    - Mười ba!

    Thập Tứ a ca gật gật đầu, rồi cũng xoay mình bỏ đi.

    Nhược Hi đợi một lát, trông bóng bọn họ xa rồi mới nhặt cuốn sách lên, quay gót trở về, chuyện Xảo Tuệ kể hôm qua vẫn còn vang vọng trong đầu: "Trước khi xuất giá, chủ tử rất thân thiết với một binh sĩ dưới trướng lão gia. Tài cưỡi ngựa của chủ tử cũng do người ấy dạy. Tuy người ta thuộc tộc Hán, nhưng cưỡi ngựa cực giỏi, giỏi đến mức vang danh toàn doanh trại. Nhưng sau này, chủ tử được gả cho Bối lặc gia. Về nhà chồng rồi, chủ tử không thiết cười nữa, mặc dù mọi việc khác vẫn hành xử như bình thường, ba tháng sau còn mang thai tiểu a ca. Thật chẳng ngờ sắp tới lúc lâm bồn thì từ phương Bắc có tin gửi về, báo rằng binh sĩ nọ đã chết. Chủ tử ngất lịm đi, chống chọi thêm vài ba ngày rồi ốm liệt, hài nhi cũng không giữ được nữa. Lâu dần khỏi ốm, nhưng sức khỏe rất bấp bênh. Từ bấy giờ trở đi, ngày nào chủ tử cũng tụng kinh, cư xử càng lúc càng thờ ơ lãnh đạm. Đích phúc tấn về đây muộn hơn chủ tử hai năm, bây giờ cũng đã hoài thai tiểu a ca, còn chủ tử vẫn…"

    Lúc nghe kể, Nhược Hi tức giận hỏi: "Ban đầu, tại sao chị tôi không cầu xin a ma?" Xảo Tuệ cười buồn, đáp: "Sao lại không cầu? Nhưng lão gia nói, đừng nằm mơ nữa, chủ tử đã được định hôn cho a ca rồi, còn mơ mộng nọ kia thì mọi người hết đường sống luôn."

    Nhược Hi lại hỏi: "Bối lặc gia có biết nội tình không?" Xảo Tuệ đáp: "Không, lão gia xử lý mọi việc rất kín kẽ. Trong phủ chỉ có người, chủ tử và tôi tường tận mà thôi."

    Nhược Hi nhớ lại vẻ mặt của Bát a ca lúc đứng dưới tán cây bên hồ, thầm nhủ e rằng cả a ma và Xảo Tuệ đều nhận định sai rồi.




    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 09:29 AM.

  6. #376
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    BỘ BỘ KINH TÂM

    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 5



    Lòng người buồn rười rượi, mà thời gian cứ mặc tình trôi. Mấy hôm nay Nhược Lan tất bật lo liệu, dù Bối lặc gia trấn an là đừng căng thẳng quá, nhưng thiết yến cùng một lúc mười mấy vị a ca, lại thêm Thái tử gia, ai mà không căng thẳng cho nổi?

    Nhược Hi không đỡ đần được gì, thành ra lại quá sức nhàn tản, nhưng bởi trong lòng sầu muộn nên cũng chẳng muốn đi đâu, cả ngày rúc trong phòng vẩn vơ nghĩ ngợi. Lúc ngậm ngùi cho chị, lúc cảm thán nỗi mình, con đường tuyển tú nữ đang đợi trước mặt kia sẽ ra sao? Dù đã biết hướng đi của lịch sử, nhưng số phận cá nhân lại bị người khác giật dây, không có gì chắc chắn được hết.

    Đông Vân bưng một bát súp ngân nhĩ vào, cười nói:

    - Lúc ốm thì suốt ngày chạy rông bên ngoài, gọi thế nào cũng không dừng lại được. Bây giờ khỏe mạnh thì lại nằm ườn trên giường cả buổi là sao?

    Nhược Hi nhỏm dậy, đến ngồi bên bàn, bưng bát súp lên ăn, người đời chẳng vẫn nói thức ăn hóa giải buồn thương đấy ư? Đông Vân nhìn Nhược Hi ăn súp, hỏi:

    - Tối mai là tiệc sinh nhật Thập a ca, tiểu thư đã biện lễ chưa?

    Nhược Hi ngừng ăn, thầm nhủ, sao lại quên việc này nhỉ? Rồi tư lự suy nghĩ xem nên tặng quà gì. Trông bộ dạng vò đầu bứt tóc của Nhược Hi, Đông Vân cười bảo:

    - Chủ tử lo xong hộ tiểu thư rồi.

    Nhược Hi nghĩ bụng, quà lo hộ thì còn ý nghĩa gì!
    Tuy vậy có việc để mong đợi cũng hay, chí ít không rảnh rang mà ưu sầu. Nhược Hi bắt đầu ngong ngóng chờ yến tiệc ngày mai, bụng bảo dạ, thế là bao nhiêu nhân vật lừng danh lịch sử sẽ tề tựu lại dưới một mái nhà!

    oOo

    Hôm sau, mới tinh mơ Nhược Hi đã bò dậy, gọi Đông Vân lại, dặn chuẩn bị trang điểm cho mình càng lộng lẫy càng tốt. Tiếp đó đến quần áo và đồ trang sức, cô duyệt hết tấm này món nọ, lại tấm nọ món kia, bày ra la liệt khắp bàn khắp giường khắp nhà mà không sao quyết định được. Nhược Lan cười trêu, Nhược Hi điên rồi. Nhược Hi thầm nghĩ nếu không tìm cách sống cho vô tư lự, không bắt mình rối rít vì những việc không đâu thế này, sợ rằng mới phát điên thật ấy.

    Ăn xong bữa trưa, Nhược Lan mải mốt đi lo việc. Nhược Hi và Đông Vân bận bịu suốt từ sáng đến chiều, công cuộc làm đẹp toàn diện mới tạm coi là ổn. Trước kia khi đi làm, Tiểu Văn cũng thường xuyên trang điểm nhẹ, so với túi đồ trang điểm tinh xảo hồi đó của cô thì dụng cụ ở đây quá sức thô sơ, trong khi Đông Vân lại trau chuốt tỉ mỉ đến mức không bỏ qua cả hàng mi, mí mắt, khiến Nhược Hi sốt ruột đến cuồng cả người. Nhưng rồi, nhờ các hướng dẫn chật vật của Tiểu Văn, nhờ tài trang điểm khéo léo của Đông Vân, cộng thêm Mã Nhi Thái Nhược Hi vốn dĩ đã là một tiểu mỹ nữ, cuối cùng họ cũng tạo ra được một giai nhân cổ trang vừa kim vừa cổ. Xảo Tuệ trông thấy, phải ngắm mất một lúc mới thốt nên lời:

    - Tiểu thư… đẹp quá!

    Nhược Hi ra chiều khép nép khiêm nhường, e lệ cúi đầu xuống mỉm cười, khiến Xảo Tuệ phải la lên:

    - Trời ơi! Tiểu thư, có phải là cô không đấy?

    Nhược Hi lại ngẩng đầu lên, nháy nháy mắt, cười hỏi:

    - Chị nghĩ sao nào?

    Xảo Tuệ cười bảo:

    - Bây giờ thì phải rồi!

    Vừng dương dần ngả về tây, Nhược Hi đã chuẩn bị xong xuôi, đúng lúc thái giám mà Nhược Lan phái sang đón cũng vừa đến cửa. Thế là, đằng trước có thái giám dẫn lối, đằng sau hai a hoàn thị hầu, Nhược Hi yểu điệu bước đi.

    Trời đã sang thu, ban ngày có hơi oi bức, nhưng khi chiều buông thì tiết trời man mát, rất dễ chịu. Nhược Lan chọn một khoảnh đất trống bên hồ để bày tiệc. Sân khấu dựng trên mặt nước, ven hồ vừa khéo trồng mấy cây kim ngân quế, gió nhẹ từ ngoài hồ thoảng lại, đẩy đưa chút hương thầm như có như không.

    Khi Nhược Hi tới nơi, Nhược Lan đang ngồi trên lầu ven hồ xem thẻ kịch. Ngẩng lên trông thấy em gái, nàng ngẩn ra một lúc, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt ngắm nghía một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng bật cười khen:

    - Em còn đẹp hơn mỹ nhân trong tranh nữa đó!

    Nhược Hi nói:

    - Chị khen em hay khen bản thân? Chúng ta rất giống nhau mà!

    Nhược Lan cười mắng:

    - Chỉ dẻo miệng!

    - Khách khứa chưa đến sao?

    - Lúc nãy thằng hầu nhỏ vừa lại báo, Bối lặc gia, Cửu a ca và mấy a ca đang cùng đi, chắc sắp tới nơi rồi.

    Lời còn chưa dứt, đằng xa đã thấy loáng thoáng một tốp người. Nhược Lan vội đứng dậy, bước ra khỏi lầu, dừng ở cửa đợi. Nhược Hi cũng tiến đến đứng sau lưng chị. Nhược Lan vừa dõi mắt trông vừa nói:

    - Trong số họ có hai người em chưa gặp, là Thập nhất a ca và Thập nhị a ca.

    Bấy giờ tốp người cũng vào tới, Nhược Lan tiến lên thỉnh an, Nhược Hi theo sau. Khi cô đứng dậy, thấy Bát Bối lặc, Cửu a ca, Thập a ca đều đang ngẩn người, còn Thập nhất và Thập nhị a ca chưa gặp Nhược Hi bao giờ, thì tuy có nhìn cô hơi lâu, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường.

    Mọi người tiến vào lầu, ai nấy cùng an tọa. Nhược Hi vẫn đứng bên Nhược Lan, Bát a ca cười bảo:

    - Tối nay vui là chính, không nhiều phép tắc như hằng ngày, ngồi xuống đi!

    Lúc ấy Nhược Hi mới ngồi xuống sau lưng chị gái. Thập nhất a ca nói:

    - Bữa trước uống rượu, Thập Tam đệ lại trốn, bữa nay không thể tha cho hắn được!

    Thập a ca hào hứng nói theo:

    - Thì cũng đợi mỗi hắn nữa thôi.

    Bát a ca cười bảo:

    - Em làm sao địch nổi tửu lượng của Chàng Liều đó!

    Mọi người cười rộ lên.

    Nhược Lan đương lẳng lặng nghe chuyện, chợt thấy tiểu thái giám chầu ngoài cửa thò cổ nhìn vào, bèn đứng dậy xin phép:

    - Các phu nhân và tiểu thư đến, thiếp đi thu xếp một chút!

    Đoạn dẫn Nhược Hi ra khỏi lầu. Đằng sau có tiếng Thập a ca cằn nhằn gì đó, rồi cả phòng cười ồ. Nhược Hi nghe cười, lòng đầy cảm thán, nếu được lựa chọn, cô thà là chẳng biết những việc sắp tới, để vô tư lự vui vẻ theo người ta.




    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 09:30 AM.

  7. #377
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    BỘ BỘ KINH TÂM

    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 6



    Lầu chia ra hai bên nam, bắc. Mé nam là chỗ nghỉ cho Bối lặc và a ca, mé bắc là chỗ nghỉ cho phúc tấn và cách cách. Nhược Lan dặn Xảo Tuệ đưa Nhược Hi sang lầu bắc nghỉ trước, một lát nữa đến giờ xem kịch thì sẽ lên mời xuống. Dặn xong, nàng cùng các thái giám a hoàn rời đi.

    Nhược Hi lên lầu, thấy ở đây có hai thiếu nữ xinh đẹp chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang vui vẻ trò chuyện. Nghe tiếng bước chân, họ cùng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ra. Thiếu nữ vận cung trang màu hồ thủy nhìn Nhược Hi, thoạt tiên kinh ngạc soi mói cô từ đầu xuống chân, rồi bĩu môi trừng mắt một cái, ngoảnh phắt mặt đi. Xảo Tuệ tiến tới thỉnh an, cô ta cũng không đếm xỉa, lại quay về cười nói với bạn, cô bé bên cạnh chừng hơi áy náy, bèn bảo:

    - Miễn lễ!

    Nhược Hi vừa băn khoăn, oan đầu nợ chủ từ đời kiếp nào đây, vừa lên lầu trên chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đoạn hỏi Xảo Tuệ:

    - Chuyện gì thế?

    Xảo Tuệ ấm ức thì thào:

    - Nhị tiểu thư gây thù chuốc oán với họ, để lãnh rủi ro lại là cái thân tôi. Đấy là Quách Lạc La Minh Ngọc, người ta thường gọi là Minh Ngọc cách cách, em gái của đích phúc tấn.

    Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi đại khái cũng hiểu ra. Nhược Hi trước đây ngỗ nghịch táo tợn, chắc vì cảm thấy chị mình không được sủng ái nên kiếm cớ gây chuyện với tiểu thư nhà kia. Khổ nỗi mẹ người ta là Hòa Thạc công chúa (em họ Khang Hy, phụ thân bà là An Thân vương anh họ Thuận Trị), cha người ta là Minh Thượng phò mã, chị người ta là Bát đích phúc tấn, Nhược Hi có cửa nào mà trên cơ?

    Xảo Tuệ lại ghé tai thì thào:

    - Khi tiểu thư ngã xuống lầu, Minh Ngọc cách cách cũng có mặt, về sau kể lại là do tiểu thư tự sảy chân. Chúng tôi thì đều cho rằng nhất định cô ta có dính dáng.

    Nhược Hi gật gật đầu, tự nhủ mai này miễn là cô đừng chọc phá tôi, nhất định tôi không động đến cô, rồi bảo Xảo Tuệ mang ít bánh trái lại, ngồi ngó ra cửa sổ, đúng lúc trông thấy bọn thái giám và hầu nhỏ đang khúm núm đi theo ba người sang phía lầu nam. Một trong ba người này chính là Thập Tứ a ca tuấn tú, bên cạnh là một người nữa vóc dạc cũng tầm tầm gã, mình vận áo dài xanh ngọc, mặt mũi sáng sủa tinh anh, tác phong còn phóng túng hơn Thập Tứ a ca vài phần, đoán chừng là Thập Tam a ca. Người đi đầu vận áo dài xanh sẫm, sắc diện nhợt nhạt nhưng vẻ mặt trầm tĩnh nghiêm nghị, chắc hẳn là Tứ a ca đại danh đỉnh đỉnh. Nhược Hi đứng dậy, dướn hẳn người ra khỏi ô cửa để nhìn Ung Chính tương lai cho rõ!

    Bát a ca tiến ra đón, thỉnh an Tứ a ca rồi đứng dịch sang để chàng đi trước. Thập Tứ a ca tụt lại sau, đột nhiên dừng bước ngẩng mặt nhìn, Thập Tam a ca cũng ngó theo hướng mắt gã, bắt gặp Nhược Hi tay vịn chặt lấy khung cửa sổ, nửa người đang nhô hẳn ra ngoài. Nhược Hi lập tức thụt vào, đứng thẳng dậy. Hai a ca không biểu lộ gì, chỉ giương mắt chằm chằm trông lên. Nhược Hi đứng trong cửa sổ, nhún mình xuống làm động tác bái chào. Khóe miệng Thập Tứ a ca nhếch lên thành một nụ cười, Thập Tam a ca cũng cười theo, rồi hai anh em quay bước đi vào trong lầu.


    oOo


    Trời đã tối hẳn, đèn đuốc cùng thắp cả, tuy không sáng bằng đèn điện nhưng mờ mờ ảo ảo thế này lại có phong vị riêng, kiểu như "ngắm hoa trong sương" vậy. Mọi người tề tựu dưới lầu, trên lầu chỉ có Nhược Hi và Xảo Tuệ ngồi nghe tiếng cười khúc khích vọng lên. Nhược Hi tì người xuống khung cửa, vừa lơ đãng ngắm bọn hầu nhỏ và a hoàn bận rộn dưới sân, vừa rời rạc nói chuyện với Xảo Tuệ.

    Bỗng Xảo Tuệ khẽ gọi: "Tiểu thư!" Nhược Hi "hử" một tiếng rồi ngoái đầu lại, thấy cô a hoàn đã đứng dậy sau lưng, bộ dạng cung kính, đầu cúi thấp. Nhược Hi nghi hoặc ngoảnh mặt sang lầu đối diện thì thấy Tứ a ca, Bát a ca đang đứng sánh vai bên cửa sổ. Cách một hàng song, giữa khung cảnh tranh tối tranh sáng, khuôn mặt hai người lúc tỏ lúc mờ. Nhược Hi vô thức đứng dậy, bụng bảo dạ, hai nam tử điểm đắn như ngọc này, hôm nay đứng cạnh nhau, nhưng một ngày kia sẽ chĩa giáo đối địch, một mất một còn. Đương khi ngày lành cảnh đẹp, mà Nhược Hi vẫn thấy đôi chút bi ai nhen dậy trong lòng. Chợt bị Xảo Tuệ từ đằng sau giật giật tay áo, Nhược Hi mới nhận ra nãy giờ mình cứ đứng ngây đuỗn mà nhìn người ta, bèn vội vàng nặn một nụ cười, nhún chân thỉnh an. Hai người phía đối diện đồng thời vẫy tay, Nhược Hi từ từ đứng dậy rồi lùi lại bên cạnh Xảo Tuệ.

    Một tên hầu nhỏ rảo chân bước tới gần Bát a ca, thì thào gì đó, Bát a ca và Tứ a ca liền nói vài câu, rồi Tứ a ca gật đầu, hai người lần lượt đi xuống. Một lát sau, a hoàn đến báo khai tiệc, Nhược Hi hỏi:

    - Thái tử gia chưa đến cơ mà?

    A hoàn cười đáp:

    - Thái tử gia vừa đưa tin lại, nói người mới xong việc, đi thay y phục rồi sẽ sang, dặn cả nhà đừng chờ nữa, cứ bắt đầu trước đi!

    Nhược Hi gật đầu, rồi theo a hoàn xuống gác, đến bàn thì đã thấy hai cô nương tầm tuổi mình đang cười đùa ở đó. Hai bên cùng cúi mình chào nhau. Ngồi xuống rồi, Nhược Hi nhìn quanh, nhận ra bàn giữa hàng đầu vẫn bỏ trống, chắc để dành cho thái tử. Từ bàn đó lần lượt chạy xuống bên trái là các bàn của Bát, Cửu, Thập và Thập Tứ a ca, xuống bên phải là Tứ, Thập nhất, Thập nhị, Thập Tam a ca.

    Một thái giám bưng khay gỗ phủ nhiễu đại hồng vào, trên khay đặt thẻ kịch, dừng lại bên bàn Tứ a ca. Tứ a ca không nhìn đến, chỉ nói với thái giám mấy câu, thái giám lĩnh mệnh bưng khay đến bàn Thập a ca thưa bẩm. Thập a ca không nghe hết, chỉ gật gật đầu, nhấc thẻ lên xem lướt qua rồi lấy bút đánh dấu một chỗ, xong đưa trả thái giám. Thái giám lại quay về bàn Tứ a ca, Tứ a ca cũng đánh dấu một chỗ. Bấy giờ thái giám mới bưng khay đi, tiến sang mời Bát a ca chọn kịch, nhưng Bát a ca khoát tay, ra ý bảo nó lui xuống.

    Chỉ chốc lát, sân khấu đã dậy lên tiếng í a hát xướng. Lúc này Kinh kịch vẫn chưa ra đời, người ta còn hát Côn khúc. Đáng tiếc là hơn ba trăm năm sau, Côn khúc không thịnh hành nữa, đến thời của mình, Tiểu Văn chỉ biết có vài vở rất nổi danh như Tây sương ký, Mẫu Đơn đình, và thêm một vở là Ma Cô hiến thọ mà Đông Vân mới dạy tối qua. Song liếc sơ trang phục, cô cũng biết vở đang diễn là Võ Tòng đả hổ, bèn tự nhủ, Thập a ca chọn có khác, chỉ thích những màn nhộn nhịp. Khi con hát diễn tới đoạn Võ Tòng cưỡi trên mình hổ vung quyền định nện, thì một thái giám cao giọng hô:

    - Thái tử tớiiiiiiiiiiiiii!

    Trên đài dưới đài nhất tề rạp mình xuống. Nhược Hi nhìn qua đám đông, thấy một người vận áo dài màu mỡ gà, khuôn mặt đẹp đẽ đứng đắn, thong thả đi vào.

    Mọi người đứng dậy, trở về chỗ ngồi. Thái giám lại bưng khay đựng thẻ kịch lên. Thái tử cất giọng sang sảng:

    - Hôm nay làm sinh nhật cho Thập đệ, nên để người được chúc thọ chọn trước.

    Thập a ca đứng lên thưa:

    - Em đã chọn trước rồi, giờ đợi Nhị ca chọn thôi.

    Lúc ấy thái tử mới nhấc thẻ xem kỹ. Nhược Hi không còn biết trên đài người ta diễn gì nữa, song hai cô nương bên cạnh thì dõi theo mê mải.

    Các a ca lớn chỉ thi thoảng nói dăm ba câu, rượu uống cũng rất ít. Nhưng từ Thập a ca trở xuống, ai nấy nốc rượu như nước lã. Họ đứng quanh bàn Thập Tam a ca, ép gã uống rượu. Thập Tam cũng không từ chối, cứ nâng chén lên là trăm phần trăm. Cạn xong, gã nói lớn:

    - Chúng ta phải kính Thọ tinh của đêm nay thêm vài chung.

    Các a ca liền nhao nhao nâng chén mừng Thập a ca. Nhược Hi thầm nghĩ, đúng là gậy ông đập lưng ông.

    Ăn đã no, kịch trên đài đã sang vở khác, Nhược Hi vẫn không biết người ta đang hát gì. Bấy giờ Thập a ca đứng lên rời tiệc. Nhược Hi liếc về phía Nhược Lan, thấy nàng vừa xem kịch vừa trò chuyện với vị phúc tấn bên cạnh, cô bèn nhỏm dậy bám theo Thập a ca. Xảo Tuệ định đi hầu, Nhược Hi vội bảo:

    - Chị cứ đợi ở đây, tôi ra chốc lát là quay về thôi.

    Một tiểu thái giám xách đèn lồng đi trước dẫn đường, Thập a ca xiêu vẹo bước đi sau. Nhược Hi thầm nghĩ, quả là không đọ được Thập Tam, người ta vẫn tỉnh táo tráng kiện, mình thì đã túy lúy càn khôn. Liếc căn nhà trước mặt mới hiểu Thập a ca đến đây đi giải, Nhược Hi vội quay mình bước ra xa đứng chờ.

    Một lát sau, tiểu thái giám theo Thập a ca trở ra. Trông thấy Nhược Hi đứng trơ trọi bên đường, Thập a ca rảo chân tới hỏi:

    - Đứng đây làm gì thế này?

    Nhược Hi đáp:

    - Đến tặng quà sinh nhật!

    Ngó cô gái chỉ có hai tay không, Thập a ca thắc mắc:

    - Quà đâu nào?

    Nhược Hi liếc mắt nhìn thái giám, Thập a ca bèn bảo:

    - Ngươi cứ vào trước!

    Thái giám cúi chào rồi rời khỏi. Nhược Hi cất bước, Thập a ca theo sau, lại hỏi dồn:

    - Quà đâu?

    Nhược Hi không đáp lại, cứ cắm cúi đi, cuối cùng bước vào thủy đình bên hồ. Nơi đây cách sân khấu không xa lắm, trông rõ đèn đuốc sáng trưng, còn nhìn thấy cả người múa máy trên đài, nhưng tiếng đàn hát thì chỉ loáng thoáng, đằng nào cũng không ngại nhiễu âm. Nhược Hi dừng chân, trỏ chiếc ghế băng bên lan can, bảo Thập a ca:

    - Anh ngồi đây đi!

    Thập a ca lộ vẻ thắc mắc, lại có phần sốt ruột, nhưng vẫn bước tới lan can ngồi xuống. Nhược Hi xoay người về phía gã, nghiêm túc cúi chào. Thủy đình không gắn đèn, trên trời treo mỗi một vầng trăng khuyết, Thập a ca ngồi trong chỗ tối, Nhược Hi không tài nào nhìn rõ mặt gã, chỉ nghe được gã hỏi:

    - Chắc quà của cô không phải là cúi chào chứ?

    Nhược Hi hắng giọng, cất tiếng dịu dàng ca:


    Hương bay nến thọ ánh xa
    Chén vàng rượu thọ rót ra dâng hầu
    Khay này đào thọ sống lâu
    Phúc như Đông Hải thọ cầu Nam Sơn

    Lời hát cuối vừa dứt, chợt nghe ngoài thủy đình có tiếng vỗ tay:

    - Em cứ bảo anh Mười đi đâu mất tiêu. Hóa ra lẻn xuống đây dựng sân khấu nhỏ.

    Thập Tứ a ca vừa vỗ tay vừa tiến vào thủy đình, theo sau là Thập Tam a ca đang cười toét miệng. Nhược Hi nhún mình thỉnh an, nhất thời hơi lúng túng, chưa biết nên biện bạch thế nào. Thập a ca thì thật trái thói thường, không hề nói át cậu em đi, chỉ đứng dậy bảo:

    - Hơi chếnh choáng nên ngồi nghỉ chút thôi. Giờ về đây!

    Thập Tứ a ca đi vòng quanh Nhược Hi, vừa nhìn từ đầu xuống chân vừa hỏi:

    - Khi nào cũng hát cho ta nghe một vở nhá?

    Ánh mắt gã khiến Nhược Hi đâm bực:

    - Đến sinh nhật Thập Tứ gia, nếu người không chê, nô tỳ nhất định hát.

    Thập Tứ a ca bật cười, còn định nói nữa, nhưng Thập a ca đã cắt ngang: "Thập Tứ đệ!" Thập Tứ a ca vội phẩy tay:

    - Rồi rồi, thì về!

    Ba người theo nhau rời khỏi thủy đình. Nhược Hi ngồi bệt xuống, bối rối, thái độ này là sao đây...



  8. #378
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    BỘ BỘ KINH TÂM

    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 7


    Ngồi một lúc, đoán chừng nếu còn không quay vào thì Xảo Tuệ sẽ lo lắng lắm, Nhược Hi bèn đứng dậy đi. Trước mặt là cảnh ca vũ rộn ràng, mà trong lòng thì ảm đạm thê lương, cảm thấy tình cảnh ngoài đời chỉ là một sân khấu lớn hơn, mà bản thân mình là người xem kịch. Trên sân khấu lớn ấy người ta đương diễn một màn bi thảm, nếu không xúc động can tràng, xem xong cũng coi như thôi, nhưng lúc này Nhược Hi đã đặt hết tâm trí vào vở bi kịch ấy rồi, cảm thấy mọi chuyện như đang xảy ra với chính mình, không tài nào vùng ra được nữa.

    Nhược Hi đang cúi đầu lê bước, chợt nghe tiếng quát:

    - Mù à? Đâm vào người ta bây giờ!

    Nhược Hi giật mình, vội dừng chân, ngẩng đầu lên thì nhận ra là Minh Ngọc cách cách nhà Quách Lạc La. Cô ta đứng cách Nhược Hi chừng mười bước, theo sau là một a hoàn bé. Nhược Hi không bụng dạ đâu mà đôi co, rảo chân định băng nhanh qua, thì Minh Ngọc lại dịch ngang sang chắn đường, giở giọng châm chọc:

    - Đúng là "mọi rợ", chẳng có chút phép tắc nào.

    Nhược Hi bước tránh sang một bước, định đi vòng qua Minh Ngọc, nhưng cô nàng cũng bước theo, thành ra vẫn chắn trước mặt Nhược Hi.

    Nhược Hi hơi bực, ngẩng lên nhìn xem thử cô ta định làm gì. Minh Ngọc cười tự đắc:

    - Nghe nói sau cú ngã ngươi bị ấm đầu.

    Nhược Hi cũng cười:

    - Ối đứa không ngã cũng ấm đầu kìa!

    Minh Ngọc thôi cười, nổi giận bảo:

    - Cái đồ mọi rợ, có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy!

    Nhược Hi nhìn Minh Ngọc, cười cười độp lại:

    - Ối đứa có mẹ dạy cũng không bằng cả bọn mọi rợ kìa!

    Minh Ngọc hơi luống cuống. Cô ta càng luống cuống, Nhược Hi càng buồn cười, đúng là nhóc con, mới đôi ba câu đã cuống cà kê. Nhớ Tiểu Văn năm xưa cãi cọ với bạn cùng bàn, chẳng từ một câu tục tĩu bậy bạ nào, chửi mà vẫn cười được, càng thản nhiên khoái trá thì đối phương càng nổi điên. Thấy Nhược Hi cứ hí hởn nhìn mình, Minh Ngọc buột mồm bảo:

    - Ngươi giống hệt chị ngươi, đều là hạng đàng điếm thiếu lễ giáo!

    Nhược Hi nghĩ, mình bị nhiếc đàng điếm cũng không sao, đàng điếm chẳng qua chỉ là một từ vựng sơ cấp trong từ điển chửi bới của Tiểu Văn trước đây mà thôi, nhưng động đến Nhược Lan thì không được. Từ lúc tỉnh dậy ở thế giới này, Nhược Hi đã dần gắn bó với sự chăm sóc ân cần chu đáo và lòng yêu mến cưng chiều của Nhược Lan, Nhược Lan là người quan tâm đến cô nhất, và hiện tại cũng là người thân duy nhất của cô. Bởi vậy, Nhược Hi lạnh lùng nhìn Minh Ngọc:

    - Cô dựa vào đâu mà nói thế?

    Thấy Nhược Hi đã mất bình tĩnh, Minh Ngọc lộ vẻ khoái chí:

    - Dựa vào đâu thì quan trọng gì, đằng nào cũng là đàng… điếm…

    Cô ta cố ý kéo dài giọng. Nhược Hi vung tay tát "bốp" một cái. A hoàn bé xông tới đỡ lấy chủ, kêu réo: "Cách cách!" Minh Ngọc bưng má nhìn Nhược Hi, vẻ không sao tin nổi. Nhược Hi vẫn trừng trừng nhìn lại, lạnh lùng hỏi:

    - Dựa vào đâu mà nói thế?

    Thình lình Minh Ngọc xô a hoàn ra, nhảy xổ lại tát Nhược Hi. Khí thế Nhược Hi là của người hai mươi lăm tuổi, đáng tiếc sức lực chỉ mới mười ba, bởi vậy diễn biến tiếp theo ra sao, có thể dùng bốn chữ "thảm không nói hết" để hình dung. Đúng là kiểu nữ sinh đánh nhau! Cào, bấm, thụi, đấm, véo, ngoài ra còn thêm màn giật tóc. Cả hai đều đi hài cao nên bị ngã, lúc lăn lê ra lại huy động thêm chiêu "cắn" mà đấu nhau.

    A hoàn bé đứng bên luôn mồm gào khóc "Cách cách, cách cách", mấy lần định tách hai cô gái ra, nhưng hai người đang lăn lộn dưới đất thì tách bằng cách nào được, cuối cùng nó thét:

    - Có ai không? Có ai không?

    Bọn thái giám hầu nhỏ a hoàn nghe tiếng nhốn nháo chạy tới, rối rít:

    - Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!

    Khổ nỗi hai tiểu thư đài các đang giao đấu say sưa, đời nào còn để lời can của họ vào tai, mà bọn đầy tớ thì không dám dùng sức can thiệp, chỉ e làm bị thương bên nào cũng đều khó lòng biện giải.

    Chỗ này không cách xa nơi bày tiệc là mấy, thành thử đánh động cả thái tử và các a ca phúc tấn cách cách. Mấy a ca nhỏ nhanh chân, chỉ chớp mắt đã tới nơi, các a ca lớn và thái tử đi sau, đám phu nhân tiểu thư một là đi chậm, hai là mé lầu họ ở cũng xa hơn, nên đến muộn nhất. Thập Tam, Thập Tứ a ca tới nơi trước tiên, tiếp theo là Bát và Cửu a ca. Thập a ca dù đang ngà ngà cũng ngật ngưỡng chạy lại. Thái tử gia và Tứ a ca vì phải giữ uy nghi, nên đi thong thả hơn một chút.

    Thập Tứ a ca chưa thấy người đã thấy tiếng:

    - Các cô làm gì thế, còn không mau dừng tay?

    Thập Tam a ca cũng quát:

    - Thôi ngay!

    Nhưng ai thèm nghe gã kia chứ? Hai nàng cứ tiếp tục! Vô kế khả thi, Thập Tam và Thập Tứ đành nhào vào chuẩn bị xắn tay lôi hai bên ra.

    Thình lình, "bùm" một tiếng, mọi người cùng bật kêu kinh hãi. Thì ra Nhược Hi và Minh Ngọc đánh nhau gần hồ, quần thảo tơi bời trên mặt đất, chẳng chú ý gì cả, lăn liền mấy vòng là lao thẳng xuống nước.

    Lúc mới rơi xuống hồ, Nhược Hi mừng thầm trong bụng. Chả là hồi học đại học, Tiểu Văn đã từng thi bơi ếch cự ly 200m, nhưng cô mau chóng nhận ra sai lầm. Chân đi hài đế chậu, mình vận y phục rườm rà, đầu đội trang sức nặng trĩu, lại bị một người níu chặt lấy tà áo mà vùng vẫy, biết bơi hay không biết bơi cũng chẳng khác gì nhau. Nhược Hi đành nín hơi đợi người xuống cứu, bụng bảo dạ chắc là mau thôi. Song thời gian trôi đi hình như rất chậm, Nhược Hi cảm thấy tức ngực, càng lúc càng bí bức. Đến khi cô tưởng không trụ nổi nữa thì thấy có người áp vào lưng, tay luồn qua dưới nách ôm lấy mình, bàn tay đang níu áo cũng được gỡ ra, rồi cả người từ từ nổi lên mặt hồ. Vừa nhô đầu khỏi làn nước, Nhược Hi đã há miệng hớp lấy hớp để. Vào bờ, cô mới nhận ra người ôm mình là Thập Tam a ca. Thập Tứ a ca thì đang ẵm Minh Ngọc cách cách bò lên bờ, chắc cô ta đã uống phải nước, hai mắt nhắm nghiền, người không nhúc nhích. Nhược Hi có khá hơn, nhưng chân tay bải hoải, nằm vật ra đất, đầu tựa vào lòng Thập Tam a ca, thở hổn hển. Thập a ca nhảy bổ lại, kéo Nhược Hi hỏi:

    - Có sao không?

    Nhược Hi yếu ớt lắc đầu. Đằng Minh Ngọc thì đã nhốn nháo la gọi, Nhược Hi trông kiểu bọn họ ấn vào bụng Minh Ngọc, thầm than cứu chữa không nên hồn thế kia, chẳng lẽ ta phải sang làm hô hấp nhân tạo hộ ư? Cô đang lẩn mẩn nghĩ, thì Minh Ngọc ộc ra được mấy ngụm nước, rồi từ từ mở mắt.

    Lúc này Nhược Lan cũng vừa tới nơi. Thấy Nhược Hi ngồi dưới đất, nàng lao ngay lại, đưa tay run run sờ nắn em, Nhược Hi an ủi:

    - Em không sao, không sao đâu!

    Chắc chắn là Nhược Hi bình an vô sự rồi, Nhược Lan mới đứng dậy, lại chạy sang chỗ Minh Ngọc xem tình hình. Xảo Tuệ và Đông Vân đến nơi, đỡ Nhược Hi ra khỏi lòng Thập Tứ a ca, dìu cô đứng lên, lại choàng áo khoác vào người cho. Bát a ca sắt mặt lại, không còn chút tươi tỉnh nào nữa. A hoàn bé hầu Minh Ngọc đang cúi đầu trình bày sự việc. Thái tử gia và Tứ a ca đứng gần đấy, không nói năng gì. Minh Ngọc hồi sức rồi, bèn xô Nhược Lan thật mạnh, xong ngồi tại chỗ khóc bù lu bù loa. Nhược Lan loạng choạng, cũng ngã phệt ra đất. Nhược Hi ngó thấy, liền vùng ra khỏi Xảo Tuệ, chạy ào lại. Nhược Lan gắt:

    - Em định làm gì đây?

    Nhược Hi nghe vậy đứng khựng lại, Nhược Lan cao giọng hỏi:

    - Chuyện là thế nào?

    Nhược Hi khoác áo đứng im, khinh miệt nhìn xuống Minh Ngọc, hừ một tiếng chẳng nói chẳng rằng. Nhược Lan lại quay sang Minh Ngọc, dịu dàng dỗ:

    - Đừng khóc kẻo ốm người. Nhược Hi bắt nạt em à? Cứ nói ra, chị sẽ giúp em xử trí.

    Nàng vừa dỗ vừa rút khăn định lau nước mắt cho Minh Ngọc, nhưng cô ta đẩy phắt tay nàng đi, nức nở gào:

    - Các ngươi đều bắt nạt ta, các ngươi đều là…

    - Còn dám nói! – Nhược Hi thét.

    Minh Ngọc hằn học nhìn Nhược Hi, Nhược Hi cũng gườm gườm nhìn trả, định thi oai với ta sao? Cuối cùng Minh Ngọc nuốt nghẹn, không nói nữa, lại ngoạc mồm định khóc, Nhược Hi sấn tới quát:

    - Không được khóc!

    Minh Ngọc ngồi đó ngửa mặt lên, há hốc mồm nhìn Nhược Hi, rõ ràng là chưa gặp ai cứng rắn với mình thế này bao giờ, nên choáng váng đến ngẩn người ra.

    Có điều, lúc ấy chẳng phải chỉ mình Minh Ngọc choáng váng, mà Nhược Lan, Thập a ca, Thập Tam a ca, Thập Tứ a ca đều sửng sốt, Tứ a ca, Bát a ca và Thái tử gia cũng nín lặng nhìn Nhược Hi. Bầu không khí lặng ngắt như tờ, tưởng nghe được cả tiếng kim rơi. Cuối cùng, thái tử bật cười khẽ:

    - Thật chẳng ngờ, Thập Tam đệ đến đây lại gặp được em gái!

    Bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, Minh Ngọc tiếp tục khóc rưng rức, Nhược Lan hầm hầm nhìn Nhược Hi, rồi sai Xảo Tuệ Đông Vân đưa cô về, bản thân nàng lại đến săn sóc Minh Ngọc cách cách.


    oOo


    Tính từ hôm ngã xuống nước, đã năm ngày trôi đi, nhưng bất kể Nhược Hi nhún nhường khép nép, nhỏ nhẹ đáng thương hay giả ngây giả dại, Nhược Lan vẫn không nói chuyện với cô. Bọn a hoàn làm việc gì cũng cứ im lìm vào rồi lẳng lặng ra, ai nấy đều coi Nhược Hi như người vô hình. Cô gái nghĩ bụng, tự nguyện giam chân trong nhà đã chẳng được tha thứ, thôi thì cứ ra ngoài cho xong.

    Nhược Hi lểnh mểnh đi, cảm thấy thái giám hầu nhỏ a hoàn đàn bà gặp phải trên đường đều nhìn mình với ánh mắt rất lạ, có phần kính nể và e dè hơn ngày thường nhiều, nhưng cô cũng chẳng để tâm, lơ đãng lượn lờ chỗ nọ chỗ kia trong vườn. Chợt trông thấy bóng dáng Thập a ca và Thập Tứ a ca đằng xa, Nhược Hi vội vã chạy đến.

    Hai người ngoảnh lại, nhận ra Nhược Hi thì cùng nghệt mặt, cứ chòng chọc nhìn. Nhược Hi cũng nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn trả. Cuối cùng, Thập Tứ a ca bật cười:

    - Bộ dạng gì vậy?

    Nhược Hi nhe răng:

    - Bộ dạng cố cùng liều thân!

    Thập a ca nhăn nhở bảo:

    - Ta tưởng cô đối xử với ta là hung tợn lắm rồi, bây giờ nhìn lại vẫn còn tử tế chán!

    Thập Tứ a ca lắc đầu than:

    - Mới gặp cứ tưởng giai nhân nhu mì…

    - Giờ sao? – Nhược Hi hỏi.

    Thập Tứ a ca bặm môi cười, hỏi ngược:

    - Có biết vì vụ hôm nọ mà giờ cô nổi danh lắm không?

    Nhược Hi thầm nghĩ, bữa ấy đám con nhà quyền quý nhất thành Bắc Kinh đều đến dự tiệc, thể nào cũng có kẻ về rêu rao sự tích của mình. Cô mím môi, đáp:

    - Đại để cũng đoán được.

    Thập Tứ a ca phì cười:

    - Mấy hôm nay công tử tiểu thư trong Tử Cấm thành chỉ bàn tán mỗi chuyện "Nàng Liều".

    Nhược Hi "A" một tiếng, Thập Tứ tiếp:

    - Ngay Hoàng a ma cũng đùa hỏi Thập Tam ca, "Con nhận em gái bao giờ thế?".

    Nhược Hi bưng miệng, không dám tin, cứ tròn mắt nhìn Thập Tứ, bụng bảo dạ, Trời ơi, cả Khang Hy cũng biết đến mình. Trước phản ứng của Nhược Hi, Thập Tứ càng cười lăn lộn.

    Bấy giờ một tiểu thái giám hớt hải chạy tới, quệt mồ hôi trên trán rồi tiến lại thỉnh an các a ca, sau khom mình trước Nhược Hi:

    - Rảo quanh mấy vòng mà không tìm được tiểu thư. Bối lặc gia nói muốn gặp tiểu thư, người hiện đang đợi trong thư phòng!

    Cuối cùng cũng đến lúc tuyên án, trong lòng Nhược Hi không khỏi run sợ, không phải sợ Bát a ca sẽ xử phạt, mà sợ liên lụy đến Nhược Lan. Nhận ra nét mặt âu lo của Nhược Hi, Thập a ca nói toáng lên:

    - Giờ biết sợ rồi hả?

    Thập Tứ a ca thì không cười nữa, ôn tồn bảo:

    - Đừng sợ! Ta sẽ xin giúp cô.

    Nhược Hi ngạc nhiên nhìn gã, Thập Tứ mỉm cười, Nhược Hi khẽ đáp:

    - Thế thì cảm ơn!

    Khi cả bọn đi vào, Bát a ca đang ngồi viết chữ bên bàn. Chàng không hề nhìn ngó đến Nhược Hi, chỉ gật gật đầu với Thập a ca và Thập Tứ a ca, rồi cúi xuống tiếp tục viết. Hai a ca lại ghế ngồi, Nhược Hi đứng bất động giữa nhà, mặt cúi gằm, thầm nhủ, lại thêm một người nữa coi ta là kẻ vô hình!

    Một lúc sau, hai a ca đã uống xong một tuần trà, Bát a ca mới buông bút, cuốn giấy lại, dặn thái giám đứng cạnh:

    - Đưa tấu chương này đến thẳng bộ Lại.

    Thái giám thu cất cuộn giấy rồi rời đi. Bát a ca nhấp một ngụm trà, hỏi Thập a ca và Thập Tứ a ca:

    - Sáng nay đàn hặc Thường Thụ về hành động thu phục A Bảo Vị và nhóm hải tặc Quảng Đông* , các đệ nhận thức thế nào?

    * Tôi chủ trương không bị chú trong bản dịch, nhưng câu này có vẻ hơi thiếu mạch lạc, nên đành giải thích sơ lược như sau: theo Thanh sử thì tháng Chín năm Quý Mão, thị lang là Thường Thụ đã chiêu an cướp biển A Bảo Vị và 236 tên đồng bọn ở Quảng Đông, cho nhập vào quân ngũ. Đàn hặc nghĩa là chất vấn điều trần, tiếng Việt đấy!)


    Thập a ca đáp ngay:

    - Còn thế nào? Sao lại nương tay với lũ giặc cướp hoành hành trên biển! Không giết chết làm gương, bọn còn lại càng thêm ngông cuồng.

    Bát a ca không buồn trả lời, chỉ nhìn Thập Tứ a ca. Thập Tứ nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:

    - Tuy Hoàng a ma không tỏ rõ thái độ, nhưng em đoán trong lòng người đã có sẵn chủ ý, chắc là khen ngợi Thường thị lang về hành động ấy thôi. Hai trăm ba mươi bảy tên hải tặc kia kiêu dũng thiện chiến, lại cực kỳ thông thuộc vùng biển xung quanh, kẻ nào kẻ nấy đều là hảo hán. Chiêu nạp họ làm lính vừa tăng cường thực lực hải quân khiến bọn cướp biển khác phải e dè ngần ngại, vừa nêu cao được tôn chỉ của Đại Thanh ta, để muôn dân biết hễ là người có bản lĩnh, chịu ra giúp nước thì Hoàng a mã nhất định sẽ cho họ cơ hội.

    Bát a ca nghe hết, gật gù. Tiếp theo mấy anh em lại bàn những việc mà Nhược Hi không sao lọt tai, bụng bảo dạ, lại chính trị, lại quyền mưu. Thế là cô cứ đứng đó chờ, đứng đó chờ, đứng đó…

    Trời đã tối mịt, một thái giám đi vào hỏi đã cần dọn cơm chưa, Bát a ca cười bảo:

    - Mải chuyện trò, quên bẵng cả thời gian. Muộn thế này rồi, các em về cũng nhỡ nhàng, nếu không vội vàng gì thì ở lại đây dùng bữa.

    Hai a ca đều nhận lời, thái giám lĩnh mệnh đi ra.

    Bát a ca nhìn sang Nhược Hi, ngón tay gõ khẽ vào bàn, khuôn mặt vẫn đọng nét cười. Trong nhà yên tĩnh, tiếng gõ nho nhỏ vang lên rất rõ. Nhược Hi cúi đầu đứng im, may nhờ năm xưa từng tập quân sự đâu ra đấy, nên nay mới đứng được suốt hơn hai canh giờ thế này. Bát a ca ngoảnh lại bảo hai em:

    - Hai đứa sang trước đi, ta theo ngay đây!

    Hai a ca đứng dậy, Thập Tứ dông tuốt ra ngoài, Thập a ca còn lưỡng lự:

    - Hay đợi rồi tất cả đi cùng luôn.

    Bát a ca mỉm cười nhìn xoáy vào gã:

    - Đi đi!

    Thập a ca liếc Nhược Hi, rồi đành bỏ đi.

    Bát a ca cho cả thái giám đang thị hầu lui ra, đoạn bước lại trước mặt Nhược Hi.

    Một áp lực vô hình ập tới, khiến Nhược Hi gần như loạng choạng, cô cúi gằm mặt nhìn đôi hài của Bát a ca, tim đập thình thình, lòng bấn loạn trăm tơ nghìn mối mà chẳng biết mình đang nghĩ gì. Cứ thế hồi lâu, Bát a ca mới nhẹ giọng:

    - Ngẩng đầu lên!

    Nhược Hi không muốn chút nào, nhưng không dám cưỡng, đành ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, thật chậm. Lướt từ cổ, cằm, miệng, mũi, cuối cùng là tới đôi mắt Bát a ca. Mắt như hồ sâu, trong veo mà không sao soi thấy đáy, Nhược Hi chỉ muốn hướng sang chỗ khác, nhưng không hiểu sao không quay đi được, đành cứ trân trân nhìn chàng.

    Sắc diện chàng trầm tĩnh, lại có chút dò xét, tựa hồ muốn tìm biết điều gì từ nét mặt Nhược Hi. Không biết lâu hay chóng, có lẽ một giây, mà cũng có lẽ phải một canh giờ, khóe miệng chàng từ từ nở nụ cười, nụ cười dần dần chảy lan khắp mặt, cuối cùng ngập đầy cả đôi mắt. Nhược Hi cảm thấy sắp ngã thật rồi, bất giác ôm ngực giật lui mấy bước. Bát a ca phá lên cười. Nhược Hi thầm nghĩ, thì ra tiếng cười của chàng rung cảm thế này đây! Hệt như dòng điện liu riu chạy qua buồng tim, khiến tim người ta tê tê, dại dại.
    Bát a ca cười hỏi:

    - Bộ điệu đanh đá tối nọ đâu mất rồi?

    Nhược Hi thấy đầu ong ong, từ ngữ bay tứ tán, đành chỉ đứng ngẩn ra. Bát a ca lại cười, đoạn nhấc chân bước ra ngoài, tới ngưỡng cửa, chàng ngoái lại hỏi:

    - Em vẫn còn muốn đứng nữa sao?

    Nhược Hi nghe vậy, vội hấp tấp theo ra. Bát a ca dặn thái giám đưa tiểu thư về chỗ trắc phúc tấn, rồi xoay mình bỏ đi.

    Đứng lâu quá, chân tê cứng cả, Nhược Hi phải lết từng bước, thái giám xách đèn lồng đi trước dẫn đường. Nhược Hi vừa di chuyển vừa ngẫm nghĩ, Bát a ca có ý gì nhỉ, chuyện thế là coi như xong rồi phải không? Thái giám đang đi bỗng dừng phắt lại, khom mình thỉnh an:

    - Thập a ca cát tường! Thập Tứ a ca cát tường!

    Hóa ra hai a ca đang đứng bên lề đường.

    Thập a ca ngó Nhược Hi, thấy mặt cô buồn buồn, vội hỏi:

    - Sao thế?

    Nhược Hi cắn môi, chực nói lại thôi, chực nói lại thôi, mấy lần liền, cuối cùng cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng. Thập a ca túm tay cô, cuống quýt giục:

    - Đi, chúng ta đi gặp Bát ca!

    Nhược Hi giật tay ra, u uẩn nhìn gã, rồi mông lung nhìn thẳng ra đằng trước, nét mặt thảm thiết vô hạn, chậm rãi lắc đầu.

    - Ha ha ha… – Thập Tứ a ca gập người ôm bụng cười bò, rên rẩm – Trời ơi!

    Bối rối vì tràng cười bất chợt của cậu em, Thập a ca bực bội nhìn gã. "Phì!" Nhược Hi cũng cười ngất. Thập a ca ngó cô gái, lại ngó cậu em trai, đột nhiên phẩy tay áo xoay mình bước đi, giận dỗi bảo:

    - Ta thật lo bò trắng răng!

    Nhược Hi và Thập Tứ a ca vội chạy theo ngăn gã lại. Nhược Hi nín cười, nhẹ nhàng nói:

    - Lần sau không dám thế nữa, anh thứ lỗi cho lần này!

    Thập Tứ a ca cũng chắp tay xá lia lịa, bấy giờ Thập a ca mới dịu nét mặt.

    Nhược Hi ngoảnh sang nhìn Thập Tứ, hỏi:

    - Ai bảo đến xin hộ tôi ấy nhỉ?

    Thập Tứ cười nói:

    - Bát ca nổi tiếng là quân tử khoan hòa, xưa nay đối nhân xử thế rất mực nhã nhặn lịch thiệp, điềm đạm ôn nhu. Nếu lúc cô vào mà anh ấy tử tế nồng hậu, thì ta mới phải vắt óc nghĩ xem nên xin xỏ hộ thế nào – Ngừng một lát, gã tiếp – Nhưng thấy cô đứng mãi, ta tự nhủ thế là được, không phải năn nỉ nữa!

    Nhược Hi nghe rồi, không hỏi han thêm, nhưng Thập a ca lại lục vấn:

    - Thế sao em không nhắc anh?

    Thập Tứ cười đáp:

    - Để xem diễn trò mới vui!

    Thập a ca nổi cáu:

    - Giỏi lắm, đệ…

    Thập Tứ cắt ngang:

    - Tận mắt thấy người rồi, dạ cũng yên yên rồi, giờ vào ăn cơm chứ!

    Nhược Hi đi được mấy bước, nghĩ sao lại gọi hai anh em:

    - Bên phủ phò mã Quách Lạc La có tỏ thái độ gì không?

    Thập a ca mấp máy môi, nhưng Thập Tứ đã cướp lời:

    - Đằng nào việc tới đây cũng coi như xong, cô khỏi bận tâm nghĩ ngợi lôi thôi, mau về bảo a hoàn đấm chân cho.

    Nhược Hi về tới nhà, Nhược Lan trông thấy, không gọi hỏi gì, chỉ sai a hoàn đứng bên:

    - Bảo nhà bếp hâm nóng thức ăn rồi đưa lên đây.

    A hoàn vâng mệnh đi ra, một lát sau lại vào, cười thưa:

    - Em vừa ra khỏi cửa thì gặp Tiểu Tứ Tử xách một hộp cơm. Hắn nói là mang cho tiểu thư, bởi vậy em quay về hỏi xem nhà bếp có cần hâm nóng thức ăn nữa không?

    Đằng sau quả có tiểu thái giám xách lồng cơm thật, Nhược Lan nhìn nó bảo:

    - Có sẵn rồi thì thôi, khỏi hâm thức ăn nữa.

    A hoàn quay lại đón lồng cơm, bảo thái giám về, rồi hầu Nhược Hi dùng bữa. Đứng hơn hai canh giờ, bụng đã đói meo, Nhược Hi liền ăn ngấu nghiến. Nhược Lan ngồi trên sập, đăm đăm nhìn em, khuôn mặt thoáng suy tư. Thấy Nhược Hi ăn xong, nàng lạnh nhạt bảo:

    - Tắm rửa rồi nghỉ sớm đi!

    Nhược Hi thở dài, biết chị vẫn chưa nguôi giận, nhưng chẳng còn cách nào cả, đành về phòng nghỉ ngơi.



    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 09:31 AM.

  9. #379
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 8

    Ngày lại ngày trôi đi, Nhược Hi cảm thấy cuộc sống buồn chán quá đỗi, quanh đi quẩn lại chỉ ngần ấy việc làm, Nhược Lan thì vẫn nhạt nhẽo lãnh đạm. Mọi chỗ có thể đi được trong Bối lặc phủ, Nhược Hi đều đã dạo qua không biết bao lần. Cô bắt đầu nhớ tiếc những lúc bù khú nhậu nhẹt, chén chú chén anh, sa đọa trác táng ở Thâm Quyến. Về đây thì chỉ có đàn ông mới được hưởng thụ thôi. Nhược Hi ngồi trên tảng đá, mặt quay ra hồ:



    - Ài
    - Ài!
    - Ài!


    Chợt nghe tiếng Thập Tứ a ca vang lên đằng sau: "Em thắng rồi!", Nhược Hi ngoái lại thì thấy Cửu, Thập và Thập Tứ a ca đang đứng sau lưng, liền lập cập nhỏm dậy thỉnh an. Thập a ca kêu lên:

    - Sao cô cứ thở dài không ngớt thế? Vì mấy tiếng thở dài của cô mà ta mất hai mươi lượng bạc đây này.

    Cửu a ca thêm:

    - Ta cũng mất hai mươi lượng nữa.

    Thập Tứ a ca thì cười sằng sặc, Nhược Hi thắc mắc ngó gã. Gã giải thích:

    - Mấy anh em cá nhau, xem rốt cục cô thở dài bao lần. Cửu ca cá không quá hai mươi lần, Thập ca bảo không quá bốn mươi lần, ta khẳng định phải hơn bốn mươi lần.

    Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi hỏi:

    - Tôi thở dài nhiều thế cơ à?

    - Lại còn không? – Ba người đồng thanh.

    Nhược Hi dẩu dẩu môi, không nói năng gì. Thập a ca lại hỏi:

    - Sao mà thở dài?

    Nhược Hi định đáp, Thập Tứ đã át đi:

    - Đừng nói vội, để chúng ta đoán nữa xem, tiền cược vẫn là hai mươi lượng.

    Nhược Hi bật cười:

    - Máu me cờ bạc quá đấy!

    Thập Tứ giục:

    - Cửu ca đoán trước đi!

    Cửu a ca xua tay:

    - Không đoán được, hai em chơi thôi.

    Thập a ca chăm chú nhìn Nhược Hi, đoán:

    - Tại buồn chán.

    Thập Tứ cười bảo:

    - Xem ra hôm nay chỉ kiếm được bốn mươi lượng này. Em cũng đoán là do buồn chán.

    Nhược Hi vênh mặt lắc lắc đầu:

    - Không phải đâu.

    Hai người cùng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô gái, Thập a ca hỏi:

    - Thế là tại làm sao?

    - Là tại cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ buồn chán – Nhược Hi nghiêm nghị đáp. Bốn người cùng phá lên cười.

    Thập Tứ a ca an ủi:

    - Đừng chán nữa. Sắp Trung thu rồi, trong cung sẽ có đại yến.

    Nhược Hi tính ngày, nói:

    - Thế là sắp Trung thu! – đoạn hỏi – Các anh đến gặp Bối lặc gia à?

    - Ừ – Thập a ca đáp – Nhưng Diêu thị lang cũng đang ở thư phòng. Ta không muốn gặp lão già lắm mồm ấy, nên đi lòng vòng trong vườn đợi.

    Nhược Hi nghĩ một lát, lại hỏi:

    - Chốc nữa tôi theo các anh vào thỉnh an Bối lặc gia, được không?

    Thập Tứ a ca nhướng mày:

    - Tự nhiên tử tế, chẳng đểu cũng gian!

    Nhược Hi trừng mắt lườm gã, nhưng không phân trần gì.

    oOo

    Cả bọn vào tới thư phòng. Thấy Nhược Hi đi cùng ba a ca, Bát a ca cũng không tỏ thái độ khác lạ, chỉ mỉm cười ban ngồi. Nhược Hi tươi tỉnh thưa:

    - Em nói nhanh thôi, nói xong đi liền, đứng là được rồi.

    Bát a ca tựa mình ra lưng ghế, tay vẩn vơ nghịch chiếc đê ngọc, khóe miệng nhích một nụ cười:

    - Việc của em ta không giúp được đâu. Ai buộc người ấy phải cởi chứ.

    Nhược Hi sững người, đoạn ảo não vái một vái:

    - Vậy Nhược Hi xin cáo lui.

    Bát a ca tủm tỉm:

    - Ừ, đi đi!

    Nhược Hi quay mình ra khỏi thư phòng, vừa đi vừa nghĩ, không gọi được viện binh, xem ra phải tự lực cánh sinh vậy. Lúc cô về tới nhà, Nhược Lan vẫn đang tụng kinh trong thiền phòng, Nhược Hi rảo tới rảo lui, cân nhắc xem nên ăn nói sao đây?

    Cô đang mải nghĩ thì Nhược Lan đi sang, trông thấy em gái quanh quẩn bước dồn cũng không màng hỏi han, tiến thẳng lại sập nghiêng người xuống nghỉ. Nhược Hi vội chạy theo, ngồi xuống cạnh, một lúc lâu sau mới buồn rầu nói:

    - Em ra đời không được thấy mặt ngạch nương. Từ nhỏ tới lớn toàn nghe a ma chê em là "đụng đâu hỏng đấy", di nương thì ghét em ngỗ ngược, các anh chị em khác tuy cũng có người ân cần, nhưng suy đi tính lại vẫn không cùng mẹ sinh. Chỉ có chị là liền khúc ruột với em, xưa nay lại thương chiều em vô ngần. Em có điều lầm lỗi, chị đánh cũng được, mắng cũng xong, em xin vâng hết. Nhưng chị cứ phớt lờ em đi, thì em…

    Nói đến đây, nhớ ra là chẳng bao giờ còn gặp được cha mẹ, lại buồn thối ruột vì nỗi lạnh nhạt của Nhược Lan mấy ngày này, Nhược Hi trào nước mắt, khóc nghẹn cả lời. Nhược Lan nghe vậy, lệ cũng tuôn ròng ròng, ngồi thẳng dậy ôm chầm lấy em, hai người áp vào nhau mà khóc, Xảo Tuệ, Đông Vân khuyên giải mãi họ mới nguôi ngoai.

    Nhược Lan vừa đưa khăn chấm nước mắt, vừa răn:

    - Sau này em phải sửa cái tính hung tợn ấy đi, nếu không mất mạng lúc nào cũng chẳng biết được đâu – Ngừng một lát, nàng lại bảo – Em tưởng đánh Minh Ngọc cách cách nhà Quách Lạc La là chuyện nhỏ hả? Vừa rồi nếu không có Bối lặc gia đứng ra nhận trách nhiệm thay cho em, thì cả đích phúc tấn lẫn phò mã phủ đều không chịu bỏ qua đâu.

    Nhược Hi nghe xong, thấy Nhược Lan buồn quá đỗi, chỉ biết gật đầu vâng dạ.

    Sau lần hai chị em ôm nhau khóc lóc giãi bày, Nhược Lan mới coi như hết giận, lại đối xử với Nhược Hi chu đáo dịu dàng. Sắp tới tết Trung thu, đích phúc tấn đang lúc bận mình, việc soạn sửa cỗ bàn đều do một tay Nhược Lan thu vén, thành thử ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Nhược Hi không còn vướng mắc trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, tiếp tục làm một người nhàn tản trong cảnh phú quý. Việc khiến Nhược Hi vui vẻ nhất là từ bữa nghe cô than buồn chán, Thập a ca và Thập Tứ a ca thường xuyên sai người đưa đồ chơi mới lạ sang, giúp cô giải khuây, và cũng khiến cô bận trí với việc phỏng đoán về đồ chơi lần tới, khiến bọn a hoàn sôi nổi theo, trong nhà tiếng cười đùa tối ngày không dứt.







    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 09:31 AM.






  10. #380
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    BỘ BỘ KINH TÂM


    Tác Giả: Đồng Hoa

    Dịch Giả: Alex Đào Bạch Liên


    Chương 9

    Chớp mắt đã sắp tới Trung thu, không khí trong phủ rộn ràng nô nức. Bởi phải vào cung dự yến, chỉ sợ cô em quen thói hành xử quá trớn ngày thường nên hôm nào Nhược Lan cũng đem phép tắc ra giảng đi giảng lại, hết chỗ thay áo, chỗ an tọa, chỗ nhận lễ, chỗ dự tiệc đến chỗ nghỉ ngơi, bắt Nhược Hi phải học cho thuộc.

    Chiều ngày Rằm tháng Tám, Bối lặc gia và Nhược Lan đều ăn vận chỉnh tề, Nhược Hi cũng chuẩn bị xong xuôi, mỗi người lên một kiệu riêng để vào Tử Cấm thành. Hồi đại học, Tiểu Văn đã từng đến Cố cung, nhưng một là vì Cố cung quá rộng, hai là vì cô đến chỉ để xem các triển lãm hay mở ở đây coi như ngoại khóa cho môn tự chọn Lịch sử thư họa, nên chủ yếu là thăm thú loanh quanh khu trưng bày tranh chứ chưa bao giờ tham quan cho khắp. Hôm nay sắp được mục kích khung cảnh đương hồi thịnh vượng của cung điện, bảo không phấn khích là nói dối.

    Hết cửa nọ đến cửa kia, hết bàn lễ này đến bàn lễ khác, hết cấm vệ ngoài vào cấm vệ trong, Nhược Hi hoa cả mắt, tâm trạng bắt đầu căng thẳng, chỉ tập trung cư xử sao cho khỏi sơ sót nên cũng chẳng lòng dạ nào mà ngắm nghía xung quanh. Bấy giờ mới thấy mừng vì Nhược Lan dạy dỗ thật chu đáo. Vất vả mãi, đến lúc được ngồi thì hai chân đã bủn rủn, tới khi trấn tĩnh mới bắt đầu quan sát tứ bề. Đèn giăng muôn ngọn, sáng tựa ban ngày, bạc tuôn ngàn ánh, châu báu lung lay, đỉnh trầm đàn hương tỏa sực, độc bình vạn tuế khoe tươi. Nhược Hi không khỏi cảm thán, đúng là khí phái hoàng gia, phim truyền hình hiện đại không tài nào chuyển tải nổi lấy một phần.

    Các phi tần, a ca, phúc tấn, cách cách lục tục tới đủ, ai nấy về chỗ ngồi. Lát sau, một tốp thái giám rảo bước vào, đứng quay mặt về một hướng, đằng xa vọng lại tiếng hô:

    - Hoàng thượng giá lâm!

    Mọi người đứng cả dậy, vài tích tắc trôi qua, rồi một người đàn ông tầm thước độ tuổi trung niên, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc, tướng mạo bình dị, miệng mỉm cười ung dung đi vào. Ai nấy rạp mình xuống sát đất, Nhược Hi thầm nghĩ, đây đế vương thiên cổ, Khang Hy gia!

    Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Đợi Khang Hy an tọa rồi, thái giám bên cạnh cao giọng hô: "Bình thân!", bấy giờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy. Khang Hy tủm tỉm nhìn xuống một vòng, phán:

    - Ngồi cả đi! Chẳng mấy khi họp mặt, nên thoải mái tự nhiên!

    Mọi người đồng thanh: "Vâng!" rồi theo thứ tự ngồi xuống. Vâng là vâng thế thôi, chứ phép tắc ra sao người ta vẫn tuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Nhược Hi nhìn thấy mà không nén được than thầm, đúng là uy nghiêm của bậc đế vương nhất thống thiên hạ.

    Sau ba tuần rượu, không khí bữa tiệc mới sôi nổi hơn lên. Mấy tiểu a ca bắt đầu tào lao chi khươn, hùa nhau nâng chén, tiếng hò la của Thập a ca là ầm ĩ nhất. Thái tử gia, Tứ a ca và Bát a ca cũng chuyện trò uống rượu. Nhược Hi đưa mắt nhìn quanh, vô tình chạm phải ánh mắt Minh Ngọc cách cách, Minh Ngọc liền hằn học nhìn trả. Nhược Hi lập tức nhoẻn cười tươi tắn, thầm rủa, cho cô tức chết đi! Minh Ngọc trừng mắt, càng thêm hậm hực, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, khóe miệng cô ta tươi lên, mỉm một nụ cười rất chi quyến rũ, đoạn quay mặt đi. Nhược Hi bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, không khỏi rùng mình, bụng bảo dạ, quả nhiên cái kiểu ngoài mặt thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao mới là đáng sợ nhất.

    Ăn rồi uống, uống rồi nghỉ, cười cười nhìn quanh, tuy không được ai để ý đến, Nhược Hi cũng vẫn tự tìm lấy niềm vui. Chả mấy khi gặp buổi yến ẩm linh đình, cớ gì không mặc tình hưởng thụ? Cô đang cúi đầu nhâm nhi, tự nhiên thấy xung quanh im bặt, liền ngẩng đầu lên xem thì nhận ra mọi người đang đổ dồn mắt vào mình, thái giám nhắc:

    - Mã Nhi Thái Nhược Hi, tiến lên yết kiến!

    Nhược Hi giật thót, nhất thời không nói năng được gì, rồi thình lình sực tỉnh, vội vã đứng lên, rời bàn tiệc, tiến ra quỳ xuống, cúi đầu rành rọt thưa:

    - Hoàng thượng cát tường!

    Khang Hy truyền:

    - Đứng dậy nói!

    Nhược Hi vừa đứng dậy vừa nghĩ, chuyện gì nhỉ? Khang Hy cười hỏi:

    - Nàng Liều đây phải không?

    Một phi tử bên cạnh ngọt nhạt:

    - Thật không ngờ lại là một cô bé xinh xẻo!

    Cử tọa chăm chú theo dõi, Nhược Hi căng thẳng tột độ. Khang Hy nhìn cô, cười hỏi:

    - Gặp trẫm hồi hộp lắm à?

    Nhược Hi cảm thấy tiếp tục im lặng thì không ổn, đành đáp:

    - Vâng!

    Khang Hy có vẻ thú vị, lại hỏi:

    - Vì sao?

    Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi thưa:

    - Lần đầu diện kiến thiên nhan, cảm thấy uy nghi vô vàn, bởi vậy hồi hộp.

    Khang Hy "hừm" một tiếng, hỏi tiếp:

    - Ngươi cảm thấy trẫm rất uy nghi à?

    Trời ơi, Nhược Hi nghĩ bụng, còn chưa xong ư? Rồi vắt óc xem nên trả lời ra sao, đối đáp không thỏa đáng thì chỉ e lại dằng dai thêm.

    Thấy Nhược Hi không lên tiếng ngay, Khang Hy lại cười:

    - Ngươi sợ trẫm chăng?

    Nhược Hi tự nhủ, chỉ có bạo chúa mới thích người ta sợ mình, tự cổ chí kim, minh quân luôn muốn thiên hạ tâm phục. Nghĩ vậy, cô không dám chần chừ nữa, vội vàng đáp:

    - Không ạ, hoàng thượng là thánh quân một thời, làm sao nô tỳ lại sợ? Chỉ hiềm nô tỳ lần đầu vào cung, cảm thấy không khí nhà trời tôn nghiêm nên tâm trạng hơi căng thẳng.

    Khang Hy hỏi:

    - Thánh quân một thời? Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng trẫm là thánh quân một thời?

    Khổ ghê! Vì sao đây? Lịch sử có đánh giá, nhưng Nhược Hi không dám lặp lại những tích tám tuổi đăng cơ, bắt Ngao Bái, bình phiên vương, thu Đài Loan, dẹp loạn Cát Nhĩ Đan…, bởi vì đấy là những chiến công Khang Hy tự luận về mình vào lúc cuối đời, Nhược Hi không dám tranh lấy lời lẽ của ông ta. Cô suy nghĩ rất lung, điểm nhanh vài đáp án, chợt nhớ đến bài từ Tuyết theo điệu Thấm viên xuân trong sách giáo khoa hồi trung học, cảm thấy rất hợp tình hợp cảnh, bèn không lưỡng lự nữa, cứu mạng là quan trọng, nên cất giọng mạch lạc:


    Tiếc Tần Hoàng Hán Võ
    Vẫn thua tư thái,
    Đường Tông Tống Tổ
    Còn kém phong oai,
    Khét tiếng một thời
    Thành Cát Tư Hãn,
    Chỉ biết giương cung bắn đại điêu.
    Qua hết cả,
    Những phong lưu nhân vật,
    Lại ngắm ban mai.

    Nghe đoạn, Khang Hy gật gù cười:

    - Quen tai toàn Nghiêu Thuấn Vũ Thang, hôm nay được lời này, quả thật mới mẻ!

    Nhược Hi thầm tiếc, sao lại quên béng Nghiêu Thuấn Vũ Thang nhỉ? Có điều nhìn lại hiệu quả cũng không tệ, bợ đỡ rất khéo! Khang Hy nói:

    - Xem ra ngươi không chỉ biết có "liều" đâu! – rồi bảo thái giám bên cạnh – Thưởng!

    Nhược Hi vội quỳ xuống, nhận thưởng xong thì lui về. Ngồi vào chỗ rồi mới phát hiện ra hai lòng bàn tay đã ướt đẫm. Khi ngẩng lên, cô bắt gặp Thái tử gia và Tứ a ca đang chăm chú quan sát mình, lại vội vàng cúi mặt xuống.

    Nghe từ xong, Khang Hy có vẻ rất vui, các vị phi tần ngồi quanh lại được thể cười nói bàn tán, các a ca theo nhau lên kính rượu Khang Hy, dâng lời đẹp ý lành. Cửu a ca chúc xong về chỗ, đến lượt Thập a ca tiến ra, nâng rượu thưa:

    - Hoàng a ma, lời hay ý đẹp thì các ca ca đã dùng hết cả rồi, con không còn gì thú vị để nói nữa, chỉ mong Hoàng a ma khỏe mạnh thôi – Nói đoạn, gã ngửa cổ lên uống rượu.

    Khang Hy lắc lắc đầu:

    - Quên hết câu cú văn vẻ, chỉ biết nói những lời thô lậu.

    Một phi tử dung mạo kiều diễm ngồi cạnh cười thưa:

    - Tuy thô lậu, nhưng đều là chân tình!

    Khang Hy gật đầu, trầm ngâm nhìn Thập a ca, bảo:

    - Mười bảy rồi đấy!

    Phi tử nọ lại cười mơn:

    - Bằng tuổi này Cửu a ca đã lập phúc tấn, cũng nên lập phúc tấn cho Thập a ca thôi!





    Last edited by CCG; 01-18-2022 at 10:09 AM.






 

 

Similar Threads

  1. Tỉa trái cây trang trí
    By lolem in forum Gia Chánh
    Replies: 1
    Last Post: 02-16-2013, 08:59 PM
  2. Adam và Eva bàn câu chuyện trái nho khô
    By mayngan2 in forum Tiếu Lâm
    Replies: 0
    Last Post: 11-27-2012, 09:37 AM
  3. Sự mách bảo của trái tim
    By MưaPhốNúi_ in forum Truyện
    Replies: 0
    Last Post: 07-22-2012, 09:58 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 09-20-2011, 09:31 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:18 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh