Register
Page 1 of 7 123 ... LastLast
Results 1 to 10 of 64

Thread: Điểm

  1. #1

  2. #2
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097

    Smile Sương Xuân và hoa đào







    Sương Xuân và hoa đào
    Vũ Thư Hiên 1997 (theo Việt Luận-Tân Niên Quý Tỵ 2013)



    .....Tôi bao giờ cũng hình dung Tết gắn liền với đất Bắc, nơi đi trước mùa xuân phải có mùa đông. Mùa đông ở nơi này mỗi năm mỗi khác, nó có thể lạnh nhiều hay lạnh ít, độ ẩm có thể cao hay thấp, nhưng nhất thiết không thể không có gió bấc và mưa phùn. Không khí se lạnh làm cho con người phải co ro một chút, rùng mình một chút, chính là sự chuẩn bị không thể nào thiếu được để cho ta bước vào một cái móc thời gian mới đối với mỗi người mỗi nhà. Thành thử ở Sài Gòn vào những dịp Xuân sang tôi vẫn không thấy trong lòng mình một chút cảm giác về cái Tết ruột rà, cái Tết đích thực. Xin các bạn Sài Gòn tha lỗi cho tôi nếu những lời này làm các bạn phật lòng, nhưng mãi tới nay, sau nhiều cái Tết Sài Gòn, tôi vẫn chưa quen được với một ngày đầu năm phải phơi đầu dưới cái nắng chói chang và trầm mình trong cái nóng hầm hập, làm cho con người phải tìm đến với trái dưa hấu mọng nước trước khi ngồi vào mâm cỗ Tết có đủ thịt mỡ và dưa hành, bánh chưng và giò thủ. Ở mỗi nhà vẫn nghi ngút trầm hương thật đấy, ngoài đường xác pháo toàn hồng vẫn tràn ngập lối đi thật đấy, nhưng cái Tết dường như vẫn còn lạc bước nẻo nào, nó chưa hẳn là Tết, chưa đủ để là Tết. Đành phải viện hai câu thơ mà nhiều người vốn không yêu thơ cũng thuộc, để giải thích nỗi nhớ về đất Bắc, để biện hộ cho cái cảm xúc không phải đạo của mình trước đất Sài Gòn cũng đã trở thành không kém thân thương:

    Tự thuở mang gươm đi mở cõi,
    Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long.


    Thực ra, chuyện đó chẳng có gì lạ. Người Việt phương Nam nào mà chẳng có một cái quê còn nhớ hay đã quên, có biết hay không biết, nằm ở phía ngoài kia.







    Last edited by HoangVan; 02-24-2013 at 07:09 PM.
    .. tựu rồi tan ..

  3. #3
    Biệt Thự bonita's Avatar
    Join Date
    Sep 2012
    Posts
    1,517
    Đợi ...

    ...@};- ...

  4. #4
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097




    .....Người xông nhà chúng tôi rất sớm, khi còn tối đất, sáng mồng Một năm Đinh Tỵ (1977), là nhà văn Nguyễn Tuân.

    Người xông nhà,theo sự mê tín từ xưa, là một nhân vật rất quan trọng đối với vận mệnh gia chủ. Tùy theo người xông nhà là ai, năm đó ngôi nhà sẽ có nhiều may mắn hoặc xui xẻo. Những người cẩn thận thường phải tính chuyện mời ai đến xông nhà mình từ lâu trước khi Tết đến. Người xông nhà nhất thiết phải là người đang làm ăn phát đạt, con cháu đầy đàn mà hòa thuận, hoặc một bậc lão niên tài cao đức trọng, chuyện này còn tùy thuộc ở kỳ vọng của gia chủ mong muốn điều gì.

    Bác Nguyễn, nổi tiếng về tính kỳ quặc của mình, chắc hẳn chọn nhà tôi để đến xông đất đầu năm vì biết chúng tôi không kiêng kỵ, nếu năm đó có chuyện gì không hay xảy đến cho chúng tôi thì ông cũng không bị trách. Kể ra được (hay bị) một nhà văn đến xông nhà thì, theo lệ thường, chẳng hay ho gì. Xét về danh giá, theo truyền thống hiếu học và trọng kẻ sĩ của đất Bắc, nhà văn hẳn là bậc đáng trọng rồi. Nhưng xét về mặt tài lộc thì bất kỳ nhà văn nào cũng nằm ở hạng bét trong thứ bậc giàu nghèo. Tất nhiên, không kể những quan chức bổng nhiều lộc lắm, lại rảnh việc, cũng rửng mỡ xông vào làng văn mà viết sách in thơ.

    Bố tôi quý Nguyễn Tuân. Ông coi Nguyễn Tuân hơn là một người bạn thời thanh niên. Trong cái nhìn của ông, Nguyễn Tuân là một trong những đại diện cuối cùng cho lớp kẻ sĩ Bắc Hà mỗi ngày một hiếm, những người cho tới lúc ấy còn biết coi tiền bạc như phù vân, không cúi đầu vâng dạ trước quyền lực. Riêng đặc điểm sau Nguyễn Tuân nhất quyết phủ nhận. Ông luôn phô rằng mình cũng biết sợ đấy chứ, còn hơn thế, ông chẳng những sợ vừa mà còn sợ lắm lắm. Cái sự phô ấy làm cho người ta lầm tưởng rằng ông không sợ.







    Last edited by HoangVan; 02-24-2013 at 07:08 PM.
    .. tựu rồi tan ..

  5. #5
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097





    .....Ông đến xông nhà chúng tôi trong chiếc áo choàng màu cứt ngựa. Bỏ nó ra, bên trong vẫn là bộ áo cánh đen dân dã thường nhật. Trời rét ngọt, ông vận thêm áo len và quàng khăn, đội mũ bê-rê. Bộ áo cánh đen là cách diện của ông, của Nguyễn Tuân, bao giờ cũng phải khác người.

    Tôi mở cửa đón ông hơi ngỡ ngàng một chút. Tôi không chờ đợi người xông nhà không phải là người trong gia tộc. Vào những năm ấy người ngoài ít dám tới nhà chúng tôi lắm. Đến nhà người không được nhà cầm quyền ưa là chuốc vạ vào mình. Vạ có thể nhẹ, mà cũng có thể nặng, tùy theo nó từ đâu tới, từ cơ quan nào tới, từ cấp nào tới. Lại càng không chờ đợi người tới là Nguyễn Tuân, người luôn khoe khoang sự sợ hãi của mình. Nhưng không ai đi hỏi người đến xông nhà rằng tại sao ông đến. Với bất cứ người xông nhà nào ta chỉ có thể vồn vã chào đón và đem bánh pháo đầu tiên của ngày mồng Một ra đốt. Nguyễn Tuân đoán ra câu hỏi câm lặng của tôi. Ông ý nhị nói:

    _ Nói thực, tôi đến đây vì chẳng biết đi đâu, anh ạ. Mà lại rất thèm đi dạo một lúc trước khi bình minh ló rạng trong cái ngày đầu năm này. Lang thang mãi rồi mình thấy mình đến đây. Không sao chứ?


    Bố tôi nghe léo xéo bước ra, tươi cười ôm lấy bạn, dìu vào nhà. ...








    Last edited by HoangVan; 02-24-2013 at 07:07 PM.
    .. tựu rồi tan ..

  6. #6
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097





    ........ Ông sai tôi rót rượu, châm hỏa lò than để nướng mực. Bố tôi biết Nguyễn Tuân không ưa đồ ngọt, khay mứt trên bàn chắc chắn sẽ không được ông đụng đến. Mà đúng thế, Nguyễn Tuân ngồi xuống chiếu, xếp bằng tròn, giơ đôi tay cóng sưởi trên hỏa lò. Lửa than làm vầng trán hói của ông bóng lên trong căn phòng nhỏ của bố tôi. Bố tôi thường tiếp bạn thân trong căn phòng ấy chứ không phải ngoài phòng khách. Hai người bạn già thân tình nhìn vào mắt nhau, chạm ly trong im lặng. Cả Nguyễn Tuân, cả bố tôi đều không thích những lời ồn ào.


    _ Ngon tuyệt _ Nguyễn Tuân nhắp vài nhắp rượu trong vắt với vẻ thích thú rồi ngửa cổ cạn ly.
    _ Làng Văn đấy!

    Bố tôi nói, nét hài lòng hiện lên mặt. Ông thích được chiều bạn và khi bạn vui, ông còn sướng hơn chính ông được vui.

    _ Tuyệt!
    _ Mình phải đặt loại đặc biệt cho cái Tết đoàn viên này.

    Đúng vậy, đây là cái Tết đầu tiên gia đình tôi đủ mặt. Không thiếu ai. Những Tết trước gia đình tôi tan tác. Tôi ở trong tù. Cha tôi sau năm năm tù còn bị lưu đầy ở Nam Định.


    _ Hơn hẳn anh Trương Xá. Vào đến cổ họng là biết ngay! _ Nguyễn Tuân xác nhận.

    Phận con cháu, tôi được phép ngồi bên cạnh các cụ làm chân điếu đóm. Tôi thích nghe bác Nguyễn nói chuyện. Trong câu chuyện của ông bao giờ cũng có một cái gì mới, một cái gì ngồ ngộ, độc đáo mà không người nào có. Về đời sống cũng như trong văn chương, ông là người uyên bác.

    Tính về họ hàng theo đàng mẹ, tôi phải gọi ông bằng bác. Nhưng ông rỉ tai tôi, một lần ở chỗ đông người: “Họ xa rồi, cùng cánh văn chương với nhau, gọi thế nó mất đi cái sự bình đẳng, gia trưởng lắm”. Tuy miệng vâng dạ, tôi vẫn kính cẩn gọi bác xưng cháu với ông. Mẹ tôi là người nghiêm khắc trong xưng hô lắm.

    Chuyện vãn một lát, lại chuyện làng văn làng họa, ai mới viết cái gì hay, bức họa cuối cùng của ai độc đáo, là đề tài yêu thích của ông, Nguyễn Tuân hỉ hả ra về. Ông nói ông còn phải đến chơi với Văn Cao ( “bà Băng – vợ Văn Cao – bà ấy kiêng. Mình phải đến muộn muộn một tý!” ), đến Nguyễn Sáng ( “Tết nhất mà nó có một mình, buồn muốn chết!” )









    Last edited by HoangVan; 02-24-2013 at 07:06 PM.
    .. tựu rồi tan ..

  7. #7
    ( Ngô Thị Lú tự Lú-Xì ) ntđl's Avatar
    Join Date
    Nov 2011
    Posts
    1,436
    Bác HVn.
    Cám ơn quá xá, đọc mê thôi là mê heng.
    Bác làm ơn dán dài dài thêm chút nẹo dặng hôn ? Cám ơn bác trước (cám ơn rồi đó nha)

    Cho tui hỏi cái... thế Vũ Thư Hiên này có phải là tác giả quyển "Đêm Giữa Ban Ngày" không. Tui đọc lâu quá thành hổng còn nhớ đích xác. Tui nhớ y hình gia đình ông theo công giáo, bố ông là người công giáo có thể là duy nhứt trong đảng cộng sản VN, nghe nói là bí thư riêng của họ Hồ, trước đó vào chủng viện sau xuất ra rồi theo ông Hồ làm cách mạng....

    Tui nhớ vụ này là vì... ông bí thư gốc gác Trung Lao. Hồi đọc Đêm Giữa Ban Ngày thấy có đoạn ông Hiên nhắc tới bè bạn họ hàng quyến thuộc. Cách đây hổng lâu, trong phố mình thấy có ai đó cũng dùng bút hiệu Vũ Thư Hiên, tui tưởng ông Hiên này đây, sau té ra hổng phải.
    Dà... ngoại tui họ Vũ, quê quán cũng Trung Lao.

    Ông Vũ Thư Hiên y hình thích xài... double négation ha. Bác HVn có thấy vậy không ?
    Cám ơn bác thêm cái nữa.

    Để tui đi lục mấy thùng sách cũ kiếm dọc lại trước khi... cho đi. Dà thì hai vợ chồng sửa soạn dọn vào condo, buộc lòng phải downsize đám sách. Cuốn nào ngó chừng có người thích thì gởi tặng, phần còn lại mang vào thư viện thành phố để họ lựa đưa vào khu sách vở VN. Lóng rày người ta hổng đọc sách in nữa mà chỉ tuyền đọc ebook cho nhà cửa bớt chật. Nhưng cái thú ôm sách vào giường thì ebook hổng thể thay thế dược sách in, ít nhứt là với tui. Mà condo lại quá chật !
    Make the long story... short !

  8. #8
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097



    Ha ha .. chị Ngô .. @};- ..
    dán kẹo kẹo cho giống phơi-dơ-tông báo hồng-kông chưa wa kịp hén .. ..


    Dạ đúng, VTH của "Đêm giữa ban ngày". Tôi đọc báo tân niên, thấy bài này dễ thương nên "tà tà tàng tàng" gõ vô đây. Tôi có để ý đến double négation của VTH, và tò mò thay thế bằng assertion nhưng thấy không sát ý. Đọc VTH, tôi cảm được cái rét ngọt của ngày Tết Hà Nội, tôi thấy được ông bạn già hơ đôi tay cóng trên hỏa lò than be bé và ánh mắt nhìn nhau không lời, cùng trân quí ít rượu ngon cũng như tình bạn tràn đầy đêm đầu xuân ..

    ..

    Tôi có một người bạn, khi về hưu 2 vợ chồng bán nhà dọn về condo có sân golf, rồi 1 năm đi du lịch 7, 8 tháng .. .. Khi dọn vào nhà mới, chàng và nàng áp dụng kỹ luật thép: rằng đồ đạc phải vừa vặn tủ kệ không nhồi nhét, và mua 1 món thì phải vứt 1 món .. ngay tấp lự .. ..
    Nếu là tôi, và nếu hoàn cảnh tài chánh cho phép, thì tôi vẫn chọn nhà rộng, vườn rộng .. cho đầu óc thoải mái. Nhưng tôi hiểu là tùy khí hậu địa lý từng vùng, khi nhu cầu phòng ốc không còn thì một không gian nhỏ hơn bỗng trở nên tiện lợi muôn bề .. ~o) ..


    @};- ~o) ..

    .. tựu rồi tan ..

  9. #9
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097





    .....Ra khỏi cổng, Nguyễn Tuân dừng lại hồi lâu trên hè, nhìn phố Hai Bà Trưng thưa thớt người đi lại vào sáng sớm tinh sương, ông nghiêng đầu nói khẽ với tôi:

    _ Anh có thấy Hà Nội buổi sáng mồng Một này thiếu cái gì không?

    Tôi không cần động não để tìm câu trả lời. Câu hỏi được đặt ra chỉ là cái cớ cho câu trả lời đã có sẵn, chắc chắn là sẽ rất Nguyễn Tuân.


    _ Thiếu sương! _ Nguyễn Tuân, mắt vẫn nhìn chung quanh, thở dài _ Anh không nhận ra cái sự thiếu ấy, tôi không trách. Anh còn quá trẻ. Ngày trước, sáng mồng Một bao giờ cũng có sương nhè nhẹ, không nhiều, một chút gọi là có, nhưng đích thực là sương. Nó bay là là, thoang thoảng, như có mà như không. Rét ngọt. Chỉ có trên các lá cây mới có sương hiển hiện, lâu lâu đọng thành giọt, rơi xuống mặt mình, có khi lọt cả vào cổ áo mình, rất là Tết. Đã mấy năm nay, vào ngày Tết mình cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó mà không biết là cái gì. Bây giờ mới hiểu ra: đúng là thiếu nó, thiếu sương.


    Tôi ngạc nhiên trước sự nhận xét tinh tế của ông. Quả vậy, không có sương. Tôi nhớ đến những năm xa xưa, khi tôi còn rất nhỏ, những ngày đầu năm ấy ở Hà Nội đúng là có sương la đà trên mặt đường, lẩn khuất trong những bãi cỏ bụi cây.


    _ Thưa Bác, có lẽ tại Hà Nội đông dân thêm, nhiều nhà máy nhiều xe cộ, thành thử cái tiểu khí hậu ở đây thay đổi, nhiệt độ do đó mà cao hơn trước!

    _ Đốt anh đi! Các anh bây giờ, đụng đến cái gì cũng vội vã chỉ ra nguyên nhân rồi dài dòng giải thích, cứ như chung quanh mình toàn một lũ thất học vậy. Các anh làm văn kia mà
    _ ông nhăn mặt cằn nhằn _ Tôi là tôi đang nói cái đang có, tôi nói cái hiện hữu, nói cái cảm xúc mà cái hiện hữu ấy gây ra. Còn cái chuyện đi tìm cội nguồn của hiện tượng là việc của người khác.

    _ Thế là mất đứt cái anh sương xuân bảng lảng. Tiếc quá đi mất!
    _ Nguyễn Tuân lại thở dài. Ông buồn thật sự _ Thiếu nó, Tết Việt Nam nghèo đi, mà không chỉ nghèo đi một chút đâu nhá, anh hiểu được không? Nghèo hẳn. Đành vậy, sang năm tôi phải đón giao thừa ở ngoại thành, may chăng còn gặp lại nó.


    Rồi đột ngột ông quay sang chuyện khác: …










    Last edited by HoangVan; 02-24-2013 at 07:05 PM.
    .. tựu rồi tan ..

  10. #10
    .. đây đó .. HoangVan's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    6,097





    .....
    _ Này, năm nay giáp Tết mưa thuận gió hòa, hoa đẹp lắm. Sao mấy hôm rồi không thấy bố con anh đi chợ hoa?


    Đã thành cái lệ, năm nào bố tôi và Nguyễn Tuân cũng rủ nhau đi thưởng hoa ở Cống Chéo Hàng Lược. Có những buổi hai ông la đà từ trưa đến tối mịt mới về đến nhà.

    _ Thưa Bác, mấy hôm rồi cháu lại mắc bận.


    Tôi nói dối. Thật ra, tôi không thích đi vì tôi không thích chợ hoa. Cái mẩu phố hẹp có tên là Cống Chéo Hàng Lược ngày thường đầy rác rưởi, trong những ngày giáp Tết bỗng trở nên nhộn nhịp khác thường. Trên là trời, dưới là hoa. Và người đi xem hoa, mua hoa. Những cây quất trĩu quả vàng chen lẫn với các cành đào được cầm trên tay, các sọt đan đựng đủ mọi loại cúc, loại hồng, lay-ơn, cẩm chướng, thược dược… Ở đây ồn ào quá, nhiều trai thanh gái lịch quá. Chưa kể những gương mặt hãnh tiến trong sự không may của số đông nhân quần trong thang bậc giàu nghèo. Tôi còn sợ nhìn cái cảnh chợ chiều ba mươi Tết, khi những người bán hoa co ro trong manh áo mỏng, cành đào trong tay, mặt ngơ ngác, lo âu chờ khách. Trong cái bầu không khí vui vẻ quá nhân tạo ấy, bông hoa nào, cành hoa nào, chậu hoa nào cũng có vẻ tội nghiệp bởi cái thân phận hàng hóa của chúng.

    _ Đào năm nay được mùa. Chợ nhan nhản những đào là đào, giá lại hạ, nhà nghèo nhất năm nay cũng có đào Tết. Thế mà đố tìm được ở Cống Chéo Hàng Lược được một cành nào như cành đào của bố anh. Tuyệt! Không chê vào đâu được. Năm nào cành đào của ông ấy cũng làm tôi mê man, cũng làm tôi sửng sốt: “Thằng cha giỏi thật, sao mà nó khéo chọn đào đến thế!” Thôi, tôi về. Còn phải đến mấy nhà nữa, mà mình thì thích cuốc bộ. Hôm nay tôi đến là để chúc mừng gia đình anh đoàn tụ. Mai có khi tôi còn đến đây nữa. Để ngắm cành đào của bố anh.


    Ngày hôm sau ông lại đến thật. Và đúng là chỉ để ngắm có một cành đào mà thôi.









    Last edited by HoangVan; 02-24-2013 at 07:03 PM.
    .. tựu rồi tan ..

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:32 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh