Results 21 to 30 of 64
Thread: Điểm
-
02-28-2013, 03:39 PM #21
-
03-01-2013, 12:33 PM #22
Chào buổi trưa Bác HoangVan, chị ntdl cùng Hàng phố,
Bác HoangVan nói thì em xin nghe nhưng trong bụng vẫn còn lấn cấn lắm. Cái tư duy về sự đồng điệu giữa "lấy vợ" và "ăn phở" còn nằm đâu đó trong dạ dầy dạ thưa. Chưa chịu tan biến. Em lo rằng nếu không xử lý kịp thời thì lâu ngày sẽ sanh chứng. Chả khó tiêu, đầy hơi, sình bụng thì cũng táo bón cấp tánh mô tê. Thì như làm vậy, em xin một lần đặng giải trình chi tiết cụ thể về tánh tương tự giữa "lấy vợ" và "ăn phở".
Ngày xửa ngày xưa, khi muốn động viên thúc đẩy giai giẻ làm đám cưới thì các cụ hay bảo "lấy vợ thì lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha". Nghe rất thơ rất thẩn nhưng lại mang hai (2) tính khoa học cũng rất cao. Thứ một là khoa tự nhiên. Thứ đến là tâm sanh lý.
Tự nhiên là vì các cụ nói đến nguyên nhân chủ quan và nguyên nhân khách quan dẫn đến mọi thuận lợi hoặc bất lợi cho tiến trình lập vợ. Trong cái tự nhiên vô tư ấy lại có hàm chứa nội dung tâm sanh lý nữa. Thế mới kinh.
Xin nói về nguyên nhân chủ quan. Chủ quan là vì nói đến tâm sanh lý của đương sự, của người anh giai đương độ phừng phưng. Ấy là khi con tim đang thổn thức ở đỉnh cao, ấy là lúc lòng trí đầy ham muốn sống chung với người mình yêu, ấy là lúc sức giai còn phơi phới thì mau làm đám cưới, đình đám đi. Chớ khi trái tim nguội lạnh, lòng dạ muốn thoát tục, lưng còng gối mỏi thì mần đám cưới làm gì cho tốn ngân sách nhà mình. Giời ơi! Lúc ấy, còn ăn uống gì được nữa? Sợ là rượu chưa nhấp môi mà máu đã lên cao vời vợi? Lại có anh nắm tay vợ cưới cưới mà run rẩy như lúc nhấc quả tạ nặng chình chịch? Mà có vượt thoát những khó khăn như thế này thì đêm động phòng cũng phải mướn cái xe cấp cứu (em-bù-lăn) đậu ngoài cửa nhà cho chắc cú. Nhỡ việc gì xẩy ra gì thì có đứa chở mình vào nhà thương. Ơ hơ! Như vậy là mất sự riêng tư, pờ-rai-vợt-xì rồi thì miễn cưỡng mần chi cho thêm buồn lòng nhau.
Người ăn phở, dù là nghiệp dư, cũng có cái tâm sanh lý như làm vậy. Cái lúc bụng đói và lòng dạ khát khao có miếng phở thì chả có gì sướng hơn là được đụng tay đụng mồm vào nó. Nhưng cái cách ăn, nhiều khi, đã làm thoái hóa hoặc triệt tiêu cái sướng ấy mà khách chả hay. Phải ăn khi phở còn nóng, khi lòng dạ còn dậy mùi thèm muốn. Phải gắp liền tay. Nhai luôn mồm. Ăn, phở không kịp nguội. Ăn thế mới là ăn. Mới đáng đồng tiền bát gạo. Mới đã ông thần khẩu và xác phàm. Chứ ăn như khách, gắp nhẹ tay như con gái mới về làm dâu, thì hỏng to. Uổng tiền.
Lại nói về nguyên nhân khách quan. Là "chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha". "Lắm kẻ", ở đây, là mấy anh giai hàng xóm láng giềng với người mình yêu, cùng là những anh giai khác đang thầm yêu nàng. Họ nhòm thấy anh giai mình hạnh phúc thì đem lòng ganh tỵ. Cái tâm lý ganh tỵ này sẽ dẫn đến thao tác bắn sẻ anh giai mình bằng nhời dèm tiếng pha với người ảnh yêu. Ấy là từ tâm lý mà diễn biến sanh lý lúc nào không hay. Sách có chép "chửi cha không bằng pha tiếng". Nói nôm na là "nói pha bằng ba lần chửi cha." Tội nghiệp anh giai mình, sự thế gian là nhẽ làm vậy mà cứ tỉnh queo. Cứ vui như chưa vui lần nào. Chả xúc tiến, thúc đẩy tình yêu đến chỗ hôn nhân gì sốt.
Rồi ngày qua đi, qua đi, qua đi. Người yêu của anh giai mình nghe nhời dèm mãi thì coi anh giai mình như "pha". Cho anh giai mình ra rìa, về nhà sờ vú mẹ. Nàng ôm đờn bước qua thuyền khác vượt biên. Chấm hết một cuộc tình đang hay hóa dở. Anh giai mình khi hay nhẽ thế gian thì lòng dạ đau đớn lắm nhưng cũng không quên rút kinh nghiệm.
Ấy, cái sự ăn phở cũng vậy. Phải đề phòng cùng là nâng cao cảnh giác với các nguyên nhân khách quan có khả năng diễn biến làm hỏng bữa ăn. Nói giả dụ, là nếu có ai đi cùng, hoặc ngồi chung bàn với mình mà xin mình tí nước béo, miếng gầu, miếng sụn thì đừng cho. Nhất định không cho, dù người đó là bà xã minh, vì khi cho là tạo cơ hội cho họ chê cái mà mình đang thích. Cái cơ hội ấy, theo thống kê, là 50 phần trăm. Nói dại mồm, nếu họ chê thì khiến lập trường của mình giao động rồi dẫn đến việc chia trí trong lúc ăn. Chia trí làm giảm năng xuất tiêu thụ. Trì trệ trong tiêu thụ thì không theo kịo tiến độ nguội lạnh của bát phở. Thế là làm hỏng bát phở. Uổng tiền.
Em giải trình xong rồi, xin lui ra.
Háp-bi phay-đây
Đỗ thành Đậu
-
03-01-2013, 01:10 PM #23
Cưới vợ thì cười liền tay. Vợ thì phải cưới chứ không có lấy. Chồng thì mới lấy. Còn vợ thì phải cưới về. Ông bà mình trọng nữ khinh nam.
-
03-01-2013, 04:08 PM #24Đỗ thành Đậu
-
03-01-2013, 04:31 PM #25
- Join Date
- Feb 2013
- Posts
- 1,800
Chị nói dzậy cũng không ổn. Cái ông vừa viết 1 bài về phở ở trên là ông Võ Phiến gốc Bình Định chứ bắc biếc gì chị.
Tôi nghĩ người ta hay nói về phở chỉ vì phở đã oanh liệt đánh bại anh cousin bún kia để làm thứ món ăn trade mark của VN. Nhất là từ khi có mấy triệu con cái mẹ Âu Cơ đã theo mẹ xuống biển lên thuyền làm người di tản buồn, phở đã được cả thế giới biết và mê, không chẻ thì cũng uổng đi cái tự hào dân tộc vốn đã ứ hự từ lâu nay trong lòng mọi người.
Mí lại hồi xưa (trước 75), hình như cũng hiếm có người viết về phở. Nổi tiếng nhất là ông Vũ Bằng trong Miếng Ngon Hà Nội có hai chương cho phở bò và phở gà. Không biết có phải vì thời đó vấn đề viết lách không phải là chuyện ai làm cũng được như thời đại in tơ nét bây giờ. Hay là khi chưa mất quê hương người ta cũng chưa biết quý những thứ bình thường đó. Chính ông Vũ Bằng, khi đã mất Hà Nội ổng mới quay quắt nhớ những món ngon của ổng.
-
03-01-2013, 06:09 PM #26
Chào anh HV, chị Ngô, Đậu, anh 005, TMTT và Phố
Cảm ơn anh Hoàng mang hình gánh phở về Phố, y chang gánh phở tôi thấy ngày xưa, ông bán phở cũng mặc bộ quần áo nâu như vậy đó.
Quí vị đừng tiện dịp bảo là một trong mấy bé ngồi ăn phở đó là tk đó nghen, không phải đâu!
Hôm trước có nhận được một bài viết về phở qua điện thư, xem xong rồi xóa mất, bữa nay tìm đăng lại để bà con xem cho vui:
Đại sứ Pháp mê phở vỉa hè
Đại sứ Pháp tại Việt Nam Jean Noel Poirier là người rất yêu thích ẩm thực Việt, đặc biệt là món phở. Một buổi sáng mùa đông lạnh giá, nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng 10 độ C, ông Poirier một mình đạp xe đến một quán phở "Tư Lùn" có tiếng trên phố Hai Bà Trưng để thưởng thức phở vỉa hè.
Tới quán, Đại sứ Poirier chọn cho mình một chiếc chỗ ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh, trước mặt cũng là một chiếc ghế nhựa màu xanh khác, cao hơn. Đó là "bàn ăn" bữa sáng hôm nay của ngài Đại sứ.
Ông đại sứ Pháp cho biết: "Tôi mê ẩm thực Việt về sự sáng tạo và hòa trộn của các nguyên liệu và gia vị trong chế biến thức ăn. Bát phở ngon chủ yếu là do nước dùng, phở bò tái chín tổng hợp được thật nhiều mùi hương và vị"
Bữa sáng của Đại sứ Poirier kết thúc bằng câu tiếng Việt rất sõi: “Anh ơi, tính tiền”. Gọi rồi, ông Đại sứ rút ví, trả tiền cho chủ quán.
Rời quán phở, Đại sứ Poirier thưởng thức tiếp ly cà phê nóng tại một quán cà phê đúng phong cách Hà Nội trong một quán cà phê ở trong một ngôi biệt thự.
.
Đại sứ Poirier cho biết ngoài phở, ông còn thích các món ăn như canh rau, cá ăn với cơm của người Hà Nội.
Nguồn: http://rbomtm.blogspot.com/2013/02/a...ho-via-he.html
-
03-01-2013, 07:23 PM #27
.. tặng chị TK tấm hình nguyên bản, để còn nhớ tuổi thơ .. @};- ..
Ông Poirier dường như đang ăn "tô phở không mùi", theo Võ Phiến, chị nhở .. .. lại có đĩa quảy lạc đường phía trước.
.. tựu rồi tan ..
-
03-01-2013, 07:30 PM #28
-
03-01-2013, 08:15 PM #29
-
03-01-2013, 08:57 PM #30
Tây cũng phải sống mà. Nhất là ông đại sứ này phải sống ở VN. Tập ăn món VN cũng nên. Phở thật ra là món dễ ăn. Nếu đưa bún mắm chắc ông Tây này phải suy nghĩ tí ti. )
Originally Posted by Đậu