Register
Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 284

Hybrid View

  1. #1
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Riêng MỘT GÓC TRỜI









    Ngày Mới


    Sáng thức dậy sớm, nắng hè đã chiếu rực rỡ ngoài vườn tràn vào trên bàn từ khung cửa sổ. Tự nhiên thấy lòng thanh thản và muốn làm một việc gì đó, muốn bắt đầu một chuyện gì mới mới một chút. ...


    Hình như nên bắt đầu một thói quen mới, mỗi ngày thức dậy viết vài hàng. Buổi sáng tóc thảnh thơi, ý nghĩ tràn trề trong đầu, chẳng bao giờ viết ra mà cứ xoay qua xoay lại trong đó một mình. Thôi thì làm siêng, gõ xuống cho rảnh trí. Biết đâu mai kia đọc lại cũng mua vui được vài phút?


    À, cái pc lại dở chứng. Sáng nào cũng vậy, nhấn vào cái rún của nàng Dell để đánh thức nàng dậy. Vậy mà nàng uốn a uốn éo hết cả tiếng đồng hồ. Khi ngồi vào máy, cái đầu tiên thấy trước mắt là : Mozilla Firefox Not Responding. Lại phải ngồi chờ. Thêm ít nhất mười phút nữa mới vào được. Mở hộp thư ra, lại chờ, không dám nhúc nhích vì đã bị nhiều lần. Táy máy với con mouse thì nàng Dell lại nằm ăn vạ, cứng ngắc không động đậy nữa. Cuối cùng vào được xem vài cái thư. Mở compose ra gõ những ý nghĩ vào đó, vui lắm. Trang chữ đầy kín, dài xuống... Thôi xong rồi. Tạm thời save và đóng lại, đi ăn sáng rồi sẽ trở lại tính sau.


    ***************


    Trở lại, hí hửng mở hộp thư ra, tìm vào bản nháp đã save... chưng hửng... chỉ còn lại dăm hàng... Ủa, đã cẩn thận click vào chữ save rồi mà. Hay là nhìn nhầm. Kéo con mouse chạy lên chạy xuống, chả thấy gì cả. Thôi rồi, thùng thư hôm nay giở quẻ. Mất hết công lao gõ gõ... Những ý tưởng của buổi sáng còn đó nhưng không còn hứng thú gì để gõ nữa. Cố dằn lòng để không nổi nóng liệng cái keyboard xuống đất cho hả giận. Hôm nay thử tử tế một lần xem sao... Ừ làm người hiền lành ngó bộ dễ thương hơn. La hét, mọi người trong nhà chạy lại hỏi han thì xí hổ lắm.


    Đó, ý muốn bắt đầu một cái gì mới mới một chút đã thành hình và ra được những ý nghĩ vụn vặt như vậy. Thôi thì mưu sự tại nhân mà thành sự tại cái thùng thư nhé. Hãy cứ vui như không có gì xảy ra.




    Nguyệt Hạ




    Last edited by NguyetHa; 07-09-2013 at 09:23 PM.

  2. #2
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497









    Nhớ - Quên


    Thêm một lần nữa, cái pc chọc ghẹo tôi làm mất rất nhiều giờ sáng hôm nay. Có những ngày, mở máy, trong thời gian ngắn, máy chạy ngon lành. Internet, email, diễn đàn... gì gì cũng chạy o o... Có những ngày, máy đứng một chỗ, không nhúc nhích, kéo dài đến hơn giờ đồng hồ. Sáng hôm nay cũng vậy. Có lẽ thấy trời mù mờ nên nàng Dell không muốn thức dậy. Tôi thức giấc sớm và không gõ được chữ nào cho đến giờ phải đứng lên.


    Cả buổi sáng, tôi loay hoay nghĩ đến những ngày sinh nhật trong tháng bảy. Tôi có hai người chị và một người cháu sanh trong tháng này. Điều lạ lùng xảy ra, tôi nhớ rõ ngày sinh nhật của người chị đã qua đời, còn ngày sinh nhật của người chị kia và của cháu thì tôi quên hẵn. Hai người ấy có cùng ngày sanh. Mọi năm tôi vẫn nhớ và gửi thiệp, quà cho họ. Có lẽ đầu óc tôi đến lúc "hết memory" rồi sao? tôi vẫn thường tự hào là nhớ dai lắm và nhớ cả những gì từ xa xưa...



    Thế mới biết, cái gì cũng đến lúc hết. Thấy mình quên ngày tháng như thế này tôi đâm ra sợ thật sự. Có lần tôi đọc được, khi bạn bị quên lãng đến mức, bôi kem đánh răng lên bánh mì ăn sáng thì đó là dấu hiệu bạn bị stress và mất ngủ nhiều quá. Stress thì ai cũng có ở đời sống này. Mất ngủ là vì stress, và stress hơn nữa khi không ngủ được. Thật là cái vòng lẩn quẩn. Tôi chưa đến nỗi bôi kem đánh răng lên bánh mì nhưng tôi đang quên ngày sinh nhật của chị và cháu tôi. Tại sao những gì tôi muốn quên lại nhớ kỹ và những gì tôi muốn nhớ lại quên?



    Giờ nghỉ hết, tôi phải ngừng ngang đây nếu không muốn bị stress thêm nữa.



    Nguyệt Hạ




  3. #3
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497



    Trông mưa



    Hai ngày rồi, trời âm u, không có nắng. Đêm trời muốn mưa nhưng không mưa được. Khí nóng hầm thật khó chịu. Một giờ khuya, tôi nghe vài giọt mưa lát đát bên ngoài. Mong nghe tiếng mưa rơi vì tôi rất thích mưa. Nơi tôi ở mưa là chuyện hiếm hoi. ​​Chốn xưa ngày nào có nắng là mừng, còn bây giờ hôm nào nghe mưa thật là quý.


    Từ nhỏ đến lớn ở xứ mưa nên tôi rất yêu mưa. Khi đi học từ mẫu giáo cho đến trung học, chuyện lội mưa là bình thường. Hết học rồi, dầm mưa đi chơi với bạn cũng không có gì lạ. Mấy mươi năm xa nhà, không có dịp nào được đi dưới mưa nữa, thèm và ao ước được về lại quê xưa. Về lại chỉ để đi trong mưa, tìm lại cảm giác ướt loi ngoi của ngày nào, không biết có còn gì thích thú? Chắc chắn là không, nhưng vẫn thầm mong ước trong lòng.


    Nửa khuya về sáng, trời đứng gió, vài giọt lắc rắc rồi thôi. Tôi nằm im nghe ngóng và chờ đợi. Mưa ơi, sao mưa không đến, nơi đây người ta cũng đang cần nước lắm đấy. Tôi mong được nghe lại tiếng nước gõ đều đặn trên mái nhà, tiếng nước lao xao rơi xuống từ cành lá ngoài sân. Thèm ghê lắm hương mưa, mùi nồng nồng bốc lên từ mặt đất nóng khô khi những hạt mưa trải xuống. Lần nào cũng vậy, nếu đang ở nhà, khi trời chuyển mưa tôi mở cửa chạy ra ngoài để hít hà cái mùi ngai ngái. Nhớ ngày còn nhỏ, mỗi lần đang nắng chợt mưa, người lớn hối hả bảo con trẻ vào nhà, vì hơi đất xông lên sẽ mang bệnh. Tôi chưa bao giờ bị bệnh vì hơi đất nên không biết sợ, vẫn cố hít hà cho đầy lồng ngực cái mùi xông lên từ mặt đất.


    Chỉ là hơi đất, chỉ là hương mưa mà sao tôi không quên được....


    Nguyệt Hạ



  4. #4
    Nhà Ngói
    Join Date
    May 2013
    Posts
    145
    Nguyệt Hạ càng viết càng hay nha, rất thích cách trình bày tao nhã của bạn. Nhờ vậy mà mình đang ráng sửa sang căn nhà ẩm mốc và bám mạng nhện của mình.
    Mùa hè này Trang bận rộn vì nhà chỉ còn mình Trang cáng đáng mọi việc trong nhà, Nguyệt Hạ viết đều nhé, Trang không viết được nhiều lúc này nhưng cũng ráng để lại dấu nếu không căn nhà của Trang sẽ chìm lĩm tội nó thì thôi.
    Trang sẽ vào đây "tán dóc" thường xuyên nếu Nguyệt Hạ không phiền.

    Chúc Nguyệt Hạ tuần làm việc vui.
    Trang.

  5. #5
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497


    Vui lắm khi Trang ghé lại đây và để lại cho Nguyệt Hạ những con chữ thật đẹp. Nói thế nào thì nói, NH vẫn bị lôi cuốn với những dòng tâm tình súc tích và sâu lắng của Trang. Hình như lúc nào Trang cũng bận rộn thì phải. Nếu có giờ Trang
    cứ tự nhiên vào đây "tán dóc" với NH, lúc nào cũng welcome cả hai tay hai chân.

    Sẽ ghé bên nhà Trang thường xuyên để có người đừng bỏ bê nhà mình nữa.
    Cám ơn lời chúc của Trang, NH cũng chúc lại Trang như thế.

    Vui nh
    é
    Nguyệt Hạ



  6. #6
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .






    Bút Chì Bút Mực


    Tôi biết viết thư từ khi còn rất nhỏ, hình như lớp ba lớp tư gì đó. Hầu hết là thư gửi thăm bà con nội ngoại khi năm hết tết đến hay dịp sinh nhật, cưới hỏi. Tất cả chị em trong nhà ai cũng phải viết thư thăm họ hàng. Đến năm lớp năm tôi bắt đầu viết thư cho bạn. Bạn gái gặp hàng ngày trong lớp, vậy mà về nhà cũng viết thư để ngày mai đưa cho nhau. Khi ấy, đi học dùng ngòi bút lá tre chấm mực tím nên thư từ tôi cũng dùng mực tím. Trong suốt mấy năm trung học ai dùng bút pilot thì kệ, tôi vẫn mang đi học bình mực tím và những ngòi bút lá tre. Tôi viết nắn nót rõ ràng và ai cũng khen chữ tôi đẹp. Giấy viết thư thì lựa thứ pelure mỏng màu xanh da trời hay màu hồng nhạt, có khi màu trắng. Trên bàn học của tôi lúc nào cũng có một hộp giấy pelure đủ các màu. Khi ấy tôi trồng rất nhiều hoa violet ngoài vườn, thỉnh thoảng tôi còn ép những cánh hoa màu tím ấy vào giữa trang giấy viết thư. Đúng là con gái xí xọn.


    Năm học lớp tám, nhận được lá thư đầu tiên từ một tên húi cua, anh họ của nhỏ bạn thân. Gọi là thư làm quen không đúng vì tôi đến nhà bạn hàng ngày từ bao nhiêu năm qua, đã quen với tên anh họ đó từ lâu. Gọi là thư tỏ tình cũng không phải vì trong thư hắn có nói gì đến tình tự đâu? Hình như hắn viết rủ tôi đi chơi thì phải. Nhưng lá thư ấy không lọt vào mắt ngọc.... Không phải tôi chê hắn ... Hắn không xấu trai lắm, tướng tá cũng cao ráo, cốt xì tô ra phết. Ăn nói giọng bắc kỳ cũng nhẹ nhàng. Tôi nhận lá thư từ tay nhỏ bạn. Lá thư không có phong bì, cũng tạm cho qua. Nhưng tờ thư gấp nếp không thẳng mà gần giống như là vò lại thành một dúm nhỏ. Về nhà mở ra xem, t
    hư hắn viết trên giấy học trò, tờ giấy đôi rứt ra từ chính giữa cuốn vở. Chữ như gà bới, nhìn thấy hàng chữ méo mó trên tờ giấy nhăn nheo, tôi đọc thoáng qua và quên ngay.


    Hàng ngày vẫn đến nhà bạn, vẫn thấy mặt tên húi cua ấy. Mỗi ngày đi học cùng đường, lúc nào cũng thấy hắn chạy xe đạp ngang... Tình cảm mới lớn không biết thế nào mà đặt tên. Tôi không ghét hắn, cũng không cảm thấy gì đặc biệt hơn so với bình thường. Thế là cứ tỉnh bơ, không có màn e lệ, không có màn mắc cỡ. Không biết hắn còn làm đuôi tôi cho đến bao lâu... có lẽ cho đến ngày thay đổi.


    Bao nhiêu năm với chữ nghĩa, tôi vẫn viết và trung thành với những cây bút chì vì không còn có được ngòi bút lá tre với bình mực tím nữa. Sang bên này, bút chì cũng có nhiều loại cứng mềm khác nhau. Tôi chọn bút chì loại mềm nhất vì với cây chì cứng, tôi cảm thấy chữ nghĩa tôi không viết ra dễ dàng được. Tôi không thích dùng bút nguyên tử từ những ngày mới vào trung học với cùng một lý do. Tôi vẫn viết trên giấy bằng chính những con chữ nắn nót của mình. Khi viết thư cho ai, tôi vẫn thích viết tay và gửi bưu điện. Bắt đầu bằng việc chọn một tờ giấy, viết ra những ý nghĩ trong đầu một cách nắn nót cẩn thận, đọc lại khi viết xong, gấp tờ thư ngay thẳng cho vào phong bì và đề tên người nhận, người gửi... Những việc làm ấy tuy nhỏ nhặt nhưng hàm chứa tất cả tình cảm tôi dành gửi đi. Và tôi biết, khi nhận thư, người nhận sẽ thấy và hiểu được những gì tôi gói ghém trong ấy.


    Giờ đây, email dần dần thay thế thư từ gửi bằng bưu điện. Tiện lợi quá. Chỉ cần gõ gõ và nhấn nút là thư đến ngay trong vài giây.
    Chữ viết càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Bao nhiêu chữ đã bị viết tắt và dùng những chữ khác thay thế để không phải gõ nhiều mẫu tự? ​ Tôi cũng phải giao dịch với mọi người như thế vì không còn cách nào khác. Nhưng giống như viết tay, khi gõ chữ tôi cũng viết thư theo cách của tôi, với đầy đủ chân tình và ý tứ. Chỉ còn một số ít bạn bè vẫn gửi thư và thiệp chúc Tết cho nhau qua đường bưu điện.



    Tôi vẫn giữ lại những lá thư đã nhận từ trước đến nay. Nhiều lần dọn nhà, mang ra xem muốn hủy nhưng không nỡ, lại cất đi. Tôi rất quý những lá thư nhận được vì tôi biết người viết đã gửi gấm tấm lòng của họ vào những con chữ viết cho tôi, cũng như tôi đã viết cho họ. Trong khi hộp thư của email, nếu muốn xoá, chỉ cần bấm nút là xong, Đôi khi đọc lại vài cái email, tôi chả thấy tình cảm chỗ nào vì tôi biết người viết chỉ gõ gõ thật nhanh và gửi đi. Trong email tôi không cảm được cái tình thật sự. Đối với một số người tôi biết, họ thẳng tay gõ những lời lẽ ngọt ngào đãi bôi với những người mới quen qua internet. Và cũng chính những người đó, chuyện xoá thư, xoá tên trong email của họ quá dễ dàng. Việc làm đó chứng tỏ rằng họ có một tâm hồn trống rỗng. Chỉ như một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.


    May mắn thay, tôi còn có được một số bạn bè mới cũ, thân cũng như sơ, dù bằng email, vẫn viết cho tôi với tất cả tâm tình. Những cái email qua lại của chúng tôi dài dòng văn tự, dài lê thê, nhưng không bao giờ chúng tôi hết chuyện để viết. Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.


    Mấy mươi năm rồi, đôi khi nghĩ lại, giá mà ngày ấy tên húi cua viết chữ ngay thẳng hơn một tí, gấp tờ thư ngay hàng thẳng lối, có lẽ ... giờ đây tôi có chuyện khác để kể.​​



    Nguyệt Hạ
    July 16, 2013




  7. #7
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .



    Bánh Bột Lọc Trần





    Hôm nọ tôi nói chuyện với cô em họ về bánh bột lọc trần, cô em bảo,
    - Chị làm bánh gói lá đỡ mất thì giờ hơn. Làm bánh bột lọc trần, phải cán bột, phải cắt cho tròn rồi cho nhân vào, bắt bánh bằng tay cho đều... Làm vậy lâu lắm. Gói lá chỉ cần múc bột cho vô gói lại, khi hấp cũng tiện. Làm nhiều để tủ đá, khi nào muốn ăn chị hấp lại, ngon như mới.
    - Chị muốn làm một lần cho biết, hồi nào giờ chưa làm lần nào.
    - Chị làm thử rồi sẽ thấy như em nói.

    Cuối tuần tôi bày ra. Chưa xong đã thấy lời cô em đúng. Pha bột không sao, phần cán bột, cắt bột và bắt bánh có mất thì giờ thật. Tôi muốn làm bánh nhỏ nên không dùng khuôn như hôm làm món bánh cheese và cua chiên. Nếu dùng khuôn đó chắc cũng nhanh. Đến phần luộc bánh, tôi khám phá ra một điều, đọc nhiều nơi không thấy ai nhắc nhở đến.





    Lúc đầu tôi theo cách chỉ dẫn từ các trang web: "luộc bánh thấy nổi lên và trong là bánh chín". Tôi thấy bánh nổi lên nhưng chưa thấy bánh trong, cứ chờ mãi. Lâu quá, vài phút bánh vẫn không trong, tôi vớt ra cho vào nồi nước lạnh, nghĩ thầm, bánh không trong cũng được, luộc lâu quá không được. Và tôi ngạc nhiên khi thấy trong nồi nước lạnh bánh trở nên trong suốt. Thế là có một bí quyết mới, tự mình tìm ra.





    Cân lượng tôi làm 200gr bột năng, 25gr bột sắn dây, 1cup nước sôi. Được 30 chiếc bánh bột lọc nhỏ nhỏ xinh xinh. Bánh dai, mềm và ngon lắm. Chàng hiếm khi thích mấy loại bánh ăn vặt của tôi nhưng hôm đó cũng khen ngon và chia hai phần bánh tôi làm.

    Thêm một điều, làm bánh này có nhiều dầu. Luộc bánh cũng cho dầu vào nước, sau đó còn làm hành dầu trộn vào bánh nữa. Dù chỉ vài thìa dầu nhưng đối với tôi là nhiều. Khi ăn tôi cứ tưởng tượng có quá nhiều dầu vào bụng... ơn ớn làm sao. Lần sau tôi sẽ làm bánh gói lá. Có làm mới biết và khám phá ra những gì không ai nói cho mình biết.


    Nguyệt Hạ
    April 12, 2015






    NH xin cám ơn các chị và các bạn






    Last edited by NguyetHa; 04-27-2016 at 09:37 AM.

  8. #8
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .










    Món Kỷ Niệm


    Mùa hè cuối năm lớp 6, lần đầu tiên tôi được đi ăn tiệm ăn Tàu ở Chợ lớn. Tôi không nhớ tiệm ăn tên gì, chỉ biết nó nằm bên cạnh khách sạn chúng tôi đang dừng chân.

    Buổi trưa cả nhà muốn ăn cơm, từ phòng khách sạn bước xuống lầu, tiệm có bàn ghế để ngoài sân. Nói sân cũng không đúng, đó là vỉa hè đúng hơn. Nền xi măng rộng, những bộ bàn ghế tròn có năm bảy ghế chung quanh. Trưa mùa hè Sài gòn lúc ấy nắng nhưng không nóng, ngồi ngoài vỉa hè còn có gió hây hây, mát mẻ.

    Tôi còn nhỏ không biết gì về chuyện chọn lựa món này món nọ, chỉ biết ăn khi thức ăn dọn lên bàn. Có món cá chiên, món canh, thêm vài món gì tôi không nhớ và món rau xào. Không hiểu tại sao tôi nhớ mãi món rau này. Đĩa rau cải bẹ trắng xào thịt bò còn bốc khói và thơm lừng mùi tiêu. Một món rau bình thường nhưng tôi thấy rất ngon. Lá cải xanh mướt, bẹ cải trắng ngần, những lát thịt bò mỏng xoăn lại lấm tấm hạt tiêu vương vãi trên mặt với mùi thơm và vị ngon ngọt khó tả. Đầu bếp nấu khéo, thịt bò mềm mại thấm gia vị, bẹ cải dòn nhưng đủ chín chứ không hăng và lá cải còn xanh chứ không héo vì quá lửa.





    Mấy mươi năm qua, tôi vẫn nhớ hoài món rau xào ấy và đó cũng là một trong những món rau thỉnh thoảng tôi nấu ở nhà. Có thể tôi thấy ngon và nhớ mãi vì bữa ăn ấy đi cùng với kỷ niệm của cả gia đình. Người ta thường nói, có những kỷ niệm và những món ăn gợi cho ta nhớ lại quá khứ - đẹp, vui, buồn - tùy mức độ cảm nhận của mỗi cá nhân.

    Mỗi lần ăn món rau xào này là một cảm giác khác nhau. Nấu ở nhà, có khi nêm nếm ngon vừa miệng, cũng có khi không được vừa ý. Khó có thể nói lần nào cũng nấu được như lần trước. Đi ăn ngoài, chưa bao giờ tôi gọi món cải bẹ trắng xào vì tôi không nghĩ rằng sẽ có lại được vị giác giống như ngày xưa. Chẳng thà đừng gọi, đừng thử để không bị thất vọng, để còn giữ mãi được cái ngon mình đã nếm. Từng chút một, ngăn kỷ niệm của tôi tràn ngập những gì nhớ mãi không quên.


    Nguyệt Hạ
    (Lt - TD)
    April 9, 2015







    Cám ơn các chị và các bạn đã đến nơi này








    Last edited by NguyetHa; 04-27-2016 at 09:42 AM.

  9. #9
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .















    Tháng Bảy



    Vậy là tháng bảy đến. Nửa năm 2015 qua cái vèo. Nhìn quanh quẩn không cần nhìn lại, tôi thấy sợ thật. Thường nói câu thời gian đi nhanh quá, lúc sau này sợ đến mức không nhắc đến nữa. Lờ luôn xem sao. Vậy mà cây kim nhúc nhích trên mặt đồng hồ vẫn cứ bò, thản nhiên bò từng vòng, từng vòng để qua không biết bao nhiêu vòng cho đến ngày tháng này.

    Một ngày cây kim giây nhúc nhích 86400 lần, hay là 1440 vòng tròn quanh 12 con số. Vậy mà không ai để ý, Vậy mà không ai thèm nhớ là cây kim giây đã rất kiên nhẫn làm việc của mình. Con người cứ vội vã chạy quanh bao nhiêu việc và than vãn là thời gian trôi nhanh quá. Cũng lạ thật, cũng từng ấy giây, từng ấy phút, 12 con số chung quanh mặt đồng hồ, đồng hồ lớn hay đồng hồ nhỏ cũng chỉ là vòng tròn, và mấy cây kim chạy quanh cái trục nhỏ xíu ở tâm điểm cũng chẳng bao giờ thay đổi. Không thể nào vòng quay quanh 12 con số ấy dài hơn được, không thể nào vòng tròn tự động nhỏ lại được, không có lý nào mấy cây kim chạy chậm lại - trừ khi đồng hồ hết "bin" - cũng không có lý nào mấy cây kim chạy nhanh lên - có khi nào có loại "bin" làm tăng tốc độ của kim đồng hồ như xe hơi nhấn thêm gas?

    Vậy mà, ngày qua tháng lại. Hết tờ lịch này đến tờ lịch khác. Ôi thôi, bao nhiêu lần chắc lưỡi, bao nhiêu lời than thở, ngày tháng trôi đi nhanh quá, tôi chưa làm gì được cả... Ở sở, hết quý này đến quý khác, việc làm không xong để báo cáo, dồn dập rồi đến cuối năm. Ở nhà, hết lễ này đến lễ nọ, mua bán, sửa soạn, bao nhiêu thứ nhằn nhịt dây mơ rễ má... Cuối cùng thì loay hoay trong mớ lùng bùng không lối thoát, không có giờ ngơi nghỉ. Rồi thì làm đại, rồi thì mọi thứ cho qua, cứ lao vào công việc, cứ làm đến đâu hay đến đó, và mình, nhân vật chính, không bao giờ có một chút giờ giấc nào cho chính mình. Tự an ủi, số mình vậy.

    Nghĩ cho cùng, thời gian là của mình, mình dùng như thế nào tùy ý mình. Miễn sao cuối ngày, mình bằng lòng khi thấy mọi việc mình giải quyết ổn thỏa không vướng bận nợ nần gì ai, khi những gì mình chia xẻ với người đang cần, đang thiếu mang lại niềm vui không gì đánh đổi được, khi biết rằng mình hy sinh một vài giờ phút riêng tư để thấy người thân của mình thoải mái, vui vẻ, không khí đầm ấm thân mật trong gia đình...

    Và như vậy, đời là thế. Sáng mở mắt, tối nhắm mắt, sẽ quên mình đi mà sống vì người khác. Buồn cười, quanh quẩn gì rồi cũng trở về với cái chân lý cũ mèm nhưng có lý và đúng. Bởi vì mình sống cho mình thì làm gì có những giây phút hài lòng khi thấy người thân vui vẻ hạnh phúc chung quanh, làm gì có những tình thân ấm áp của bạn bè thân hữu khi mình dành thì giờ cho họ, làm gì thấy được niềm vui của những người mình giúp đỡ chia xẻ khi họ cần, và còn nhiều thứ nữa. Mình có quá nhiều, chia bớt một chút cho người cần hơn mình, từ thời giờ đến vật chất, mình sẽ không bao giờ thiếu. Tự nhiên thế, sẽ không thấy thời gian đi nhanh quá, sẽ không còn than vãn, tôi chưa làm được gì... Đúng ra, "tôi" làm được quá nhiều rồi đó.


    Nguyệt Hạ
    (Lt - TD)
    Jul 1, 2015






    Xin cám ơn các anh chị và các bạn ghé lại đây.
    Mọi ngày an lành đến tất cả









    Last edited by NguyetHa; 04-27-2016 at 09:45 AM.

  10. #10
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .









    CALIFORNIA SNOW


    @ SNOW VALLEY, CA - Jan 2016


    Cuối tuần qua, nghe nói vùng núi có tuyết nhiều, nhà tôi đi Big Bear chơi. Chuyến đi không định trước nên sáng đi chiều về. Tối thứ sáu, lấy áo quần ra sắp xếp và sáng thứ bảy thức dậy sớm lên đường. Hai bên cây cỏ có tuyết nhiều nhưng đường khô ráo, không cần snow chain. Đoạn đường dễ đi, thường chỉ tốn khoảng hai giờ, nhưng quá nhiều người đi chơi tuyết khi bắt đầu lên núi xe chạy chậm lại. Gần 50 phần trăm xe ngừng bên đường gắn snow chain dù đường khô ráo, và không thấy cảnh sát chận. Vì thế, còn khoảng gần 20 miles nữa đến nơi, chúng tôi mất gần hai giờ đồng hồ nhúc nhích theo đuôi thiên hạ.


    Xe người ta có lẽ đến từ sớm nên 11 giờ sáng, tuyết phủ thế này,




    Trên núi khoảng dưới 30 độ F,
    (Có một năm đi ski, trời không lạnh lắm, con mang áo ngắn tay:


    Lần đó khoảng 40 độ F nhưng có nắng nhiều, trời ấm, cởi bỏ áo khoác, mũ và bao tay.)


    Hôm nay trời nhiều mây, không có nắng, lên cao mờ mờ,










    Tuyết bắt đầu rơi nhẹ, rất đẹp, vương vương một ít trên tóc,




    Trời về chiều, tuyết rơi nhiều hơn, mờ mịt khó thấy, đèn lên, ski ban đêm như thế này,






    Trên núi trời mau tối, sợ về khuya đường đèo có tuyết nguy hiểm nên chúng tôi về khoảng 7 giờ chiều, sau khi ăn tối tại chỗ trượt tuyết. Ăn sáng trước khi rời nhà 7am, mất quá nhiều giờ trên xe, và xếp hàng mua vé, lúc bắt đầu vào ski đã gần 2 giờ chiều, chúng tôi quyết định bỏ qua bữa trưa. Mười hai tiếng đồng hồ sau vào ăn buổi tối, thức ăn nơi này thật ngon và giá cả phải chăng, không cắt cổ như các nơi ski resort khác. Ngồi trong nhà ăn, nhìn bên ngoài tuyết rơi rơi thật đẹp, nhưng nghĩ đến đoạn đường về cũng thấy nguy hiểm. May mắn, đường hơi ướt chứ không có tuyết hay đóng đá nên không cần snow chain. Chúng tôi đi theo sau đoàn xe dài, đèn đỏ chói cả mắt vì xuống núi ai cũng đi chậm và thắng lại. Rồi cũng về đến nhà bình an vô sự, cả nhà đã có một ngày vui.


    Nguyệt Hạ
    Jan 12, 2016





    Xin cám ơn các anh, chị, bạn đã ghé lại trang này







    Last edited by NguyetHa; 04-27-2016 at 10:24 AM.

 

 

Similar Threads

  1. Riêng một góc trời
    By TranTrinhThy in forum Không Gian Riêng
    Replies: 40
    Last Post: 02-19-2024, 09:32 PM
  2. Riêng một góc nhỏ...!
    By NhuLien in forum Tùy Bút
    Replies: 1603
    Last Post: 11-10-2018, 02:06 PM
  3. Riêng một góc chung
    By eagleeyes in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 9
    Last Post: 09-26-2012, 09:01 PM
  4. Riêng một góc trời
    By TranTrinhThy in forum Tùy Bút
    Replies: 0
    Last Post: 04-07-2012, 01:35 AM
  5. Hoa Sầu Riêng
    By V.I.Lãng in forum Thú Tiêu Khiển
    Replies: 0
    Last Post: 02-17-2012, 03:00 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 07:06 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh