Register
Results 1 to 10 of 47

Hybrid View

  1. #1
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .






    Có Phải Là Duyên Nợ ...




    Dung làm ca hai từ 2 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Buổi sáng vẫn đi học, có những ngày Dung đi thẳng từ trường đến sở làm. Vài ngày trong tuần Dung về sớm nấu cơm mang theo ăn ở sở. Việc làm quen thuộc, Dung làm giỏi được lên lương dần. Vui với gia đình bố mẹ, anh chị em và bạn bè trong chỗ làm, Dung quên dần chuyện cũ, lo làm lo học, và để dành tiền gửi về giúp người thân còn bên nhà. Vài năm như thế, năm học cuối Dung quen Hậu bạn học trong lớp,hai người hợp tính hợp nết và yêu nhau. Cả hai nghĩ đến chuyện cưới khi ra trường. Chỉ một trở ngại nhỏ. Hậu người ngoại đạo Dung thì đạo dòng. Dung không muốn ép buộc bạn trai của mình trong chuyện tín ngưỡng, nhưng Dung cũng không muốn lập gia đình với người ngoại.

    Kéo dài gần nửa năm, hơi căng thẳng giữa hai người, đã có lúc Dung can đảm bàn đến chuyện chia tay. Hậu rất tha thiết muốn cưới Dung nhưng cũng không muốn theo đạo của vợ. Hai người thử chia tay một thời gian ngắn nhưng gặp lại vì không người nào chịu được cảnh chia xa. Cuối cùng Hậu chìu Dung và chịu khó đi học đạo cho đúng thủ tục làm phép cưới.


    Thời gian này Dung hạnh phúc vô cùng. Chuẩn bị cho lễ cưới và thi ra trường. Bài vở tuy nhiều nhưng Dung chịu được nhờ có niềm vui khi thấy người yêu đã chìu theo ý mình để có thể làm bí tích hôn phối. Gần xong khóa học đạo, Hậu cần có người đỡ đầu khi chịu bí tích rửa tội ở nhà thờ. Không quen ai nên Dung nhờ anh lớn Dung làm người đỡ đầu cho Hậu. Sau lễ rửa tội hai người bàn đến lễ cưới. Dung và Hậu vào gặp cha xứ để xin làm phép vào ngày đã định.

    Cha xứ hỏi,
    - Ai là người đỡ đầu của chú rể?
    - Thưa cha, anh của con ạ. Dung trả lời.
    - Thế thì hai người là anh em thiêng liêng với nhau rồi, làm sao mà cưới nhau được?

    Nghe cha nói, hai người sững sốt, không nói nên lời. Lúc cần có người đỡ đầu trong nghi thức rửa tội, không ai nói cho Dung biết anh ruột không làm được vì sẽ trở thành anh em thiêng liêng! Dung chết lặng và Hậu cũng nghẹn lời. Hai người về hỏi ý Bố Dung,

    - Tùy các con. Chuyện đã xảy ra như vậy, bố cũng không biết nói sao. Nhưng cha sở đã nói vậy thì ngài sẽ không làm phép cưới.

    Hậu về rồi, mẹ vào phòng ôm Dung thật chặt. Trên đôi mắt đẹp của mẹ hai giòng nước mắt từ từ rơi xuống mặt Dung. Mẹ con khóc với nhau thật lâu, Dung cảm được tình thương yêu của Mẹ dành cho mình thật vô bờ bến. Không cần lời lẽ nào, chỉ cần mẹ nắm tay là Dung thấy cả một trời yêu thương che chở quanh mình. Thật rối trí, Dung chẳng biết tính sao. Hậu chịu theo đạo để cưới Dung sao bây giờ lại xảy ra như vậy? Hậu để Dung quyết định vì tôn trọng tín ngưỡng của Dung. Bố để tùy ý con, mẹ cũng không bàn thêm. Cân nhắc suy nghĩ, cuối cùng Dung quyết định ngừng chuyện cưới hỏi. Cuộc đời sao có những chuyện oái ăm ...



    Dung và Hậu không cưới nhau cũng không tiếp tục yêu nhau được khi tự nhiên trở thành anh em thiêng liêng! Chuyện tréo cẳng ngỗng tự nhiên xảy ra. Hai người ở trong tình huống dở khóc dở cười. Dung đau khổ vô cùng và Hậu cũng không kém. Một ngày nọ Dung nghĩ, hay mình đi lấy chồng để cho Hậu yên tâm lấy vợ, không lẽ cả hai ở vậy suốt đời? Ý nghĩ đó loay hoay trong đầu Dung hoài, chẳng biết tính sao. Dung không liên lạc với Hậu và cũng không biết làm sao để nói với Hậu ý muốn của mình.


    *****


    Ed cũng hoàn thành chương trình học cùng một lần với Dung. Lâu nay Dung tránh mặt, không liên lạc với Ed, bây giờ ra trường rồi, có việc làm đàng hoàng, Ed muốn gặp lại và có ý muốn cưới Dung. Trong lúc quá thất vọng, Dung nhận lời lập gia đình với Ed. Dung tự bào chữa cho quyết định của mình làm vậy để Hậu có thể tự do đi lấy vợ. Đám cưới Dung có gửi thiệp mời nhưng Hậu vắng mặt. Không cần phải nói, cô dâu chẳng có vui vẻ gì, chỉ tội cho chú rể, dưng không lấy một cô vợ có tâm sự buồn.

    Ngày qua ngày, Dung trong cuộc sống mới mà tâm hồn bị chia đôi. Ed rất thương yêu chìu chuộng vợ con và Dung cũng hết lòng với chồng con. Hai người có một trai một gái xinh xắn ngoan ngoãn. Dung cố gắng làm tròn bổn phận làm vợ làm mẹ nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu nỗi niềm riêng. Cuối tuần, vợ chồng con cái đi nhà thờ, Dung vẫn thấy Hậu đứng ở hàng cuối. Hậu không lập gia đình, một mình tham dự thánh lễ không vắng mặt lần nào. Những lúc vô tình hai ánh mắt chạm nhau, Dung quay đi thật nhanh. Đã nhiều lần Dung không muốn đi lễ Việt Nam nữa nhưng không muốn có sự thay đổi nên vẫn kéo dài sự chịu đựng.


    Ed đối xử với Dung rất tốt và tôn trọng nỗi đau buồn của vợ. Ed càng tế nhị bao nhiêu, cùng với sự im lặng của Hậu, Dung càng buồn bã bấy nhiêu. Mấy mươi năm qua, hàng đêm Dung vẫn cầu nguyện xin bình an cho chồng, cho các con và cho Hậu. Dù thế nào đi nữa, Hậu vẫn là một người thân trong đời Dung. Không ai có ý trách móc hay đổ tội, nhưng đôi khi Dung tự nghĩ, có phải mình đã quá hấp tấp từ chuyện tìm người đỡ đầu cho Hậu, đến chuyện ngừng đám cưới giữa hai người, hình như Dung chưa hỏi ý các cha cho đến nơi đến chốn mà tự quyết định một mình ...


    Nguyệt Hạ
    Mùa Thu 1989








    *** Cám ơn bạn Cạn Nguồn có bài thơ hay cho câu truyện.
    Xin chúc nhà thơ luôn có nhiều cảm hứng và sáng tác đều












    Nguyệt Hạ cám ơn các chị, các anh, và các bạn
    Xin chúc ngày bình an





  2. #2
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497




    JO-ANN


    Đó là một người đàn bà đẹp và có nghị lực. Từ phút đầu gặp gỡ tôi đã thấy cảm mến người đàn bà gốc Ái Nhĩ Lan ấy. Lúc đến xin việc, tôi ngạc nhiên khi thấy một người đàn bà đứng tuổi, dáng vóc cao tóc bạc phơ nhưng vẫn còn trông coi một cơ sở lớn. Nói chuyện một lúc, tôi nhận ra không những bà là chủ mà còn là một người mẹ rất thương con. Khi nghe tôi ngỏ ý muốn về đón con từ trường mỗi ngày bà bằng lòng ngay và nói với tôi rằng,
    -Cô có thể mang con cô đến văn phòng vào những ngày trường nghỉ học.

    Chỉ cần nghe vậy tôi biết ngay đây làm một bà mẹ thật sự, hết lòng vì con cái, có như thế bà mới thông cảm cho trường hợp của những người mẹ khác. Nói chuyện khoảng 20 phút bà nhận tôi vào làm. Bà đưa tôi đi một vòng trong hãng, chỉ cho tôi nơi sẽ là văn phòng riêng, và giới thiệu tôi với vài người quanh đó. Khi về, bà đưa tôi ra tận cửa và chỉ chỗ đậu xe dành riêng. Thật là một người đàn bà chu đáo.

    Thời gian làm việc với bà Jo-Ann, nhiều lần bà cho người đi mua thức ăn trưa cho cả hãng. Những lúc ngồi ăn chung, bà không còn là bà chủ nữa mà là một người mẹ hiền của chúng tôi. Mùa lễ cuối năm là vui nhất, Jo-Ann chuẩn bị và giao cho tôi gói qùa cho từng người. Trước lễ Giáng Sinh bà đặt tiệc ở nhà hàng để mọi người chung vui với nhau.


    Trong giờ làm việc rất căng thẳng vì công việc nơi đây đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối và giờ giấc không thể thay đổi. Một trong những trách nhiệm của tôi liên quan đển việc lên danh sách cho hàng trăm người mà hãng sẽ gởi đi các nơi vào những ngày cuối tuần. Nhiều lúc sai sót một con số sẽ ảnh hưởng đến cả một chương trình của bao nhiêu người. Nghe tiếng bà quát tháo hàng ngày là chuyện thường tình. Bà rất nóng tính khi công việc không vừa ý.

    Jo-Ann là một người đàn bà thông minh, sắc sảo và tốt bụng. Nhiều lần tôi ở lại trễ vì chưa xong việc bà thường ngồi cạnh tôi nói chuyện. Chúng tôi nói đủ mọi chuyện trên đời. Bà kể cho tôi nghe, ngày xưa bà là một swimsuit model, một người mẫu áo tắm, gặp chồng bà một người nhạc sỹ, tài tử và ốm yếu. Bà kể chuyện nghe rất thương, khi chồng đau ốm, bà đã phải bế chồng chạy vào nhà thương. Bà nhấn mạnh với tôi điểm này. Bà nói,
    -Khi yêu không thấy thực tế là sau khi sống với nhau, tình yêu không thể nuôi sống được gia đình. Lúc tôi còn trẻ, tôi chẳng biết gì, chỉ nghĩ rằng yêu nhau, cưới nhau, là đủ để có một gia đình hạnh phúc. Tôi đã lầm.

    Chồng mất sớm, bà phải bương chải một mình với con gái còn nhỏ trên tay. Nghe bà tâm sự, tôi hiểu được sự mong manh yếu đuối của người mẹ trẻ, tâm trạng lo lắng không biết sẽ làm gì để nuôi được con. Dần dần bà đi lên từ một chân thư ký đến chức vụ manager rồi làm chủ cơ sở hiện nay. Tất cả mọi sự bà làm chỉ để dành cho con gái! Bà rất thương con dù hiện nay con gái bà đã ngoài 40, có sự nghiệp, có gia đình với ba cháu ngoại.

    Khi tôi tỏ ý thán phục về ý chí và nghị lực của bà, Jo-Ann cười buồn bảo tôi,
    -Cuộc đời sẽ dạy bạn tất cả một khi bạn không còn gì để bám víu vào nữa. Tự động bạn sẽ phải lo toan và tìm ra phương hướng để lo cho con và lo cho chính mình.

    Tôi nghĩ rằng bà Jo-Ann rất giỏi khi tự mình tạo được sự nghiệp vững vàng như vậy nhưng cũng có thêm sự may mắn nữa. Hiếm gì người cố gắng nhưng có biết bao kẻ đã thất bại.


    Thời gian tôi làm việc với Jo-Ann, bà đã 77 tuổi. Bà ra vào bệnh viện thường xuyên vì những bệnh hoạn gì đó bà không muốn nói ra. Nhiều lần bà đang ở trong bệnh viện từ những ngày cuối tuần, trưa thứ hai bà nằng nặc đòi về và lái xe đến hãng vì lo lắng cho công việc đang chờ đợi. Chung quanh bà không có một người thân tín nào có thể quản lý cơ sở của bà. Con gái có chồng và ở xa. Một mình bà làm để dành tiền cho con cháu và đối đầu với sức khỏe ngày càng suy sụp. Mùa lễ Tạ ơn năm đó, Jo-Ann vào nhà thương. Sau lễ chúng tôi trở lại văn phòng bà vắng mặt. Bà gọi điện thoại từ bệnh viện về dặn dò tôi những công việc cần thiết. Tôi ráng nói cho bà yên tâm để mau khỏe và trở về với chúng tôi. Dù sao nơi cơ sở này chúng tôi rất cần bà, cũng như những đứa con cần có mẹ. Thế mà Jo-Ann nằm bệnh viện luôn cho đến qua New Year, qua Tết Ta vào khoảng cuối tháng một, qua tháng hai. Một buổi sáng đang làm việc, tôi nhận được tin bà Jo-Ann qua đời. Thương tiếc nhưng không ngạc nhiên. Bà đau bệnh đã lâu nhưng vẫn cố gắng đi làm. Trước khi vào bệnh viện bà khoe với tôi đã trả hết nợ cho căn nhà, và rất vui khi nghĩ rằng bà có thể cho con gái ngôi nhà mà không phải nợ nần gì.


    Người ta có thể lên án bà Jo-Ann tham công tiếc việc cho đến lúc chết vẫn còn lo làm không lo cho sức khỏe của mình. Là một người mẹ, tôi hiểu được lòng của Jo-Ann. Bà đã trải qua cảnh lo sợ không nuôi được con gái, sợ rằng không có nhà cho con ở, không có cơm cho con ăn, khi người chồng mất đi. Bà tâm niệm rằng sẽ cố gắng hết sức để lo lắng cho con được đầy đủ. Và có lẽ khi nhắm mắt bà cũng vui lòng vì để lại cho con gái một gia tài khá lớn cùng với căn nhà đã trả xong nợ ngân hàng.


    Jo-Ann rất thương tôi từ phút đầu gặp và tôi cũng rất quý mến bà. Bà hơn mẹ tôi hai tuổi nên tôi xem bà như mẹ của mình. Hình ảnh một người đàn bà đầy nghị lực và ý chí cũng là một người mẹ hết mực thương yêu con mình, sẽ ở lại trong tôi mãi mãi.


    Nguyệt Hạ

    Mother's Day 2017







    Nguyệt Hạ cám ơn các chị, các anh, và các bạn
    Xin chúc ngày bình an





 

 

Similar Threads

  1. Replies: 63
    Last Post: 10-06-2012, 11:06 PM
  2. ADAM & EVA .com - Cổ tích thời @ - Mưa PN
    By Mưa PN in forum Tùy Bút
    Replies: 57
    Last Post: 09-26-2012, 01:28 AM
  3. Facekini - thời trang cướp biển
    By Triển in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 0
    Last Post: 08-25-2012, 12:18 AM
  4. Không có thời gian
    By Võ Thanh Liêm in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 06-08-2012, 06:40 PM
  5. Replies: 1
    Last Post: 12-10-2011, 01:02 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 03:06 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh