Register
Results 1 to 10 of 47

Hybrid View

  1. #1
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Tháng Bảy Mưa Ngâu








    Tháng Bảy Mưa Ngâu




    Những đêm hè oi bức của tháng Bảy, Hương thường ra sân đi thơ thẩn nhìn trời ngắm đất. Không khí ngoài sân thật thoáng mát nhất là những lúc có một vài ngọn gió nhẹ thổi qua. Mùi hương đêm ngai ngái trong cái nóng oi nồng của mùa hạ thật là dễ chịu. Cảm giác quen thuộc ấy làm Hương ứa nước mắt mỗi khi được đứng một mình trong đêm. Ngày nào trên trời không có những cụm mây lãng đãng thì có thể nhìn thấy một rừng sao sáng lấp lánh trên nền đen thẳm, khi trời nhiều mây mờ vẫn đục thì chỉ là những chấm sáng li ti.


    Nhớ lại những ngày còn đi lang thang với anh, anh dừng lại lưng chừng con dốc lên đồi nhìn lên trời và chỉ cho Hương hai vì sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Hương cố nhìn theo hướng tay chỉ của anh nhưng vẫn chưa nhìn ra ngay hai ngôi sao anh nói. Anh giải thích, hai vì sao này không giống như những sao khác. Này nhé, chỉ có hai ngôi sao nhỏ bằng nhau, sáng bằng nhau và cách xa nhau một khoảng vừa phải.

    Ngẩn đầu nhìn lên mỏi cả cổ, cuối cùng Hương cũng nhận ra hai cái chấm sáng mà anh bảo đó là Ngưu Lang và Chức Nữ. Anh kể theo truyền thuyết thì Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên chểnh mảng việc tr
    ời. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên lơ là bổn phận.

    Ngọc Hoàng nổi giận, bắt hai người phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông. Đó là giải Ngân hà chia cách hai vì sao Ngưu Lang và Chức nữ. Anh còn kể trong tháng Bảy có những cơn mưa ngâu, là nước mắt của hai người khóc khi xa nhau. Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau một lần vào đêm mùng bảy tháng Bảy âm lịch. Đàn quạ đen bắt cầu cho hai người đi sang gặp nhau, gọi là cầu Ô Thước. Từng đêm hai ngôi sao nhích lại gần nhau hơn một tí, rồi đến ngày gặp nhau và qua ngày mai là hai ngôi sao sẽ lại xa cách trở lại cho đến một năm sau.


    Từ ngày không gặp anh nữa, hằng năm vào mùa hè Hương vẫn có thói quen ra sân ngắm nhìn trăng sao và nhớ đến ngày xa xưa ấy. Lần nào cũng vậy, Hương cố dõi mắt tìm hai vì sao nhỏ và sáng bằng nhau trên bầu trời rộng lớn với hằng hà sa số trăng sao.

    Cái chữ ngày xưa, sao mà lúc nào cũng đẹp, sao mà lúc nào cũng thơ mộng. Hương không tài nào hiểu được tại sao chuyện tình với anh lại không thành khi hai người ai cũng bảo là thương yêu nhau. Mình không có duyên nợ với nhau hay tại không ai hứa hẹn gì với ai? hay có lẽ tại anh ví von chuyện mình như chuyện của Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời? Vạ miệng đấy anh. Lúc nói ra điều đó chắc anh không nghĩ rằng mình sẽ ngàn đời cách biệt và không bao giờ gặp lại như bây giờ.

    Tình yêu đến với anh và em như một sự tình cờ và ra đi quá đổi tự nhiên, mà bỗng dưng mình chấp nhận như một sự việc đã rồi. Có thể nói mình đầu hàng vô điều kiện, mình đã chia tay như một chuyện đương nhiên. Đến bây giờ Hương vẫn còn thắc mắc tại sao không ai tranh đấu hay là cố gắng làm một cái gì đó để có nhau trong đời? Nhiều khi Hương nghi ngờ anh và chính mình. Có thật sự là yêu nhau không, khi không ai cố gắng hơn một tí để đến với nhau?


    Như vậy đấy, anh ạ, em vẫn đang nhớ lại chuyện tình của mình ngày nào. Cái thưở xa xưa ấy nghĩ đến là em chảy nưóc mắt vì nhớ nhung, tiếc nuối. Giờ này anh ở đâu? có khi nào anh nhìn đến hai ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ mà nhớ đến ngày xưa? Sao anh chỉ cho em chuyện trăng sao trên trời làm gì và ví von như thế để giờ này mình mãi mãi xa cách nhau bằng một vòng trái đất hay bằng một giải ngân hà... Ngưu Lang và Chức Nữ còn được gặp nhau một năm một lần, anh và em thì đã xa cách ngàn trùng không bao giờ có dịp gặp lại.


    Hương tự cho phép mình mỗi năm đến tháng Bảy mưa ngâu là ra sân để nhìn ngắm trăng sao và nhớ về quá khứ. Đôi khi Hương nghĩ thầm, hay tháng Bảy là ngày giỗ của mối tình ngày xưa đã chết. Không giải thích được, cũng không tìm cách đổi thay, Hương vẫn ra sân mỗi đêm hè oi ả và ngước nhìn lên trời để tìm kiếm hai vì sao và sống lại cảm giác xưa quen thuộc. Lòng vẫn ngậm ngùi và thương nhớ khi nghe lời nhạc, "... số kiếp hay sao, không cho bắt cầu
    "…*

    Vì gia đình, vì những người thân Hương sẽ không ... "xin sông nước để cho gần nhau"...*, nhưng trong lòng Hương vết thương sâu chắc không bao giờ chữa lành được. Trăng sao vẫn còn đó, dải ngân hà vẫn còn kia, chia cách không bao giờ gần lại thì Hương vẫn còn đây muôn đời gậm nhấm nỗi cô đơn một mình.


    Nguyệt Hạ
    NHT - Mùa mưa ngâu


    ** Nhạc phẩm Hẹn Hò, Phạm Duy




  2. #2
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Viết Cho Bạn

    .



    Viết Cho Bạn



    Bạn thương mến,

    Không hiểu sao, khi nghe tin bạn chuẩn bị cho một chuyến đi, em thấy bồi hồi..... Buồn cười ghê, bạn đi chứ có phải mình đi đâu mà bồn chồn nôn nóng giùm cho bạn ? Sao cũng được, em chỉ biết là bạn đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình, cũng như em đã bước vào, chỉ khác với bạn, về thời gian và không gian thôi.

    Từ lúc nào đó em đọc những bài viết của bạn, từng giòng tâm tình tự nhiên đưa em đến gần với bạn hơn, bạn đã trải lòng mình ra trên giấy bằng những câu văn, câu thơ rất thật, rất gần. Em hiểu được tâm sự bạn, nỗi lòng của người con, nỗi nhớ thương người Mẹ hiền.... Rồi bỗng dưng em thương bạn. Bạn có biết thế không?

    Em muốn kể cho bạn nghe, chuyện của em. Em vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ, em đi học bằng xe đạp. Con đường từ nhà đến trường qua hai con dốc. Đầu con dốc là nhà em, cuối con dốc thứ nhất là phố chợ. Cuối con dốc thứ hai là trung tâm thành phố. Em đã rất dại dột, ngày nào cũng phóng xe đạp như bay xuống dốc, buông hai tay không giữ tay lái, thả hai chân không đạp bàn đạp. Khi đi ngang ngã tư - người ta gọi là Ngã tư Ông Tướng, may mắn cho em, chưa bao giờ gặp xe khác ở ngã tư đó, và chưa bao giờ em phải thắng lại.... Cứ thế mà đổ dốc, ngày nào cũng vậy. Cái cảm giác lao xuống đồi, tóc bay dạt ra sau, gió thổi rát cả mặt, trái tim ép sát vào lồng ngực, em không còn nghĩ được gì trong đầu lúc đó, ch thấy mình được bay bổng và rất tự do. Đó là lúc em yêu thích nhất, khi mình không còn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì chung quanh. Em cho mình một vài giây phút ngắn ngủi để sống cho cái cảm giác bay bổng tuyệt vời đó mỗi ngày.

    Rồi em lớn dần lên, cuộc đời trôi đi, và em trôi theo cuộc đời. Em không còn được lao xuống dốc bằng chiếc xe đạp nữa nhưng em lao xuống dốc cuộc đời mà không có khả năng để thắng lại cũng như không còn có thời giờ để tận hưởng hay suy nghĩ gì.... Cuộc đời em đang đi cũng như con dốc trên đường đi học ngày xưa, chỉ khác nhau cuối con dốc là trường học, bây giờ cuối con dốc cuộc đời là gì, nào em có hay biết trước ?

    Em muốn nói vi bạn, em đã cất bước vào cuộc hành trình mà bạn đang chuẩn bị bước vào. Hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không có gì đoán trước được. Sẽ có những hạnh phúc vui vầy nhưng cũng sẽ có những lo sợ và hoang mang. Mới gần đâỳ em được sống lại cảm giác đó. Vào mùa hè, khi em đang ở hồ bơi, mọi người thúc dục em leo lên cầu để nhảy xuống hồ.... Từ nhỏ tới lớn, dù em có làm gan làm bạo gì thì em cũng chưa bao giờ dám "tự tử" như thế.... Đã có lần em leo lên cầu nhìn xuống.... biết là sẽ không chết nhưng cái cảm giác lao xuống một nơi mà mình không biết dưới đáy ra sao .... (dù chỗ sâu nhất của hồ bơi để nhảy xuống là khoảng 5 thước). Đứng trên cao, cái cầu nhảy chỉ cách mặt nước khoảng 2 hay 3 thước thôi, nhìn xuống sao em thấy sợ.... nửa muốn làm liều coi thử cảm giác ra sao, nửa không muốn vì sợ, không biết mình có chịu được cái cảm giác đó không.....

    ...... Mọi người cổ vũ, thúc dục, có đến ba người huấn luyện viên bơi lội đang ở sẵn dưới nước để chờ em nhảy xuống.... Em nhắm mắt bước lên cầu... chỉ vài thước thôi mà sao em đi hoài không hết cái cầu gỗ, cuối chiếc cầu, em đứng lại, vẫn còn dùng dằng với chính mình, nên quay lại hay nên làm liều.... Mọi người im lặng không ai nói gì nữa để mặc kệ em suy đi tính lại.... Em hít vào một hơi dài... nhắm mắt lại, tim đập mạnh loạn xà ngầu, toàn thân em bắt đầu thấy bủn rủn..... Trong đầu em đang có ý nghĩ, thôi kệ, làm đại một cái, cùng lắm thì uống nước thôi..... Em bước một bước ra khỏi chiếc cầu nhảy. Đây là giây phút kinh khủng nhất sau khi quyết định..... Bây giờ thì tim em gần như ngừng đập... Nhưng rồi thật lạ lùng, khi hai chân em đã ra ngoài khoảng không, em lại thấy cái cảm giác rất tuyệt vời. Em đã thoát ra khỏi sự ràng buộc thường lệ của cuộc sống. Chỉ một vài giây phúc ngắn ngủi thôi, em thấy mình được giải thoát, "free", từ tâm hồn đến thể xác. Trước khi định thần lại thì em đã chạm đến mặt nước giữa tiếng reo hò của mọi người.....

    Rất là quý, một cô huấn luyện viên đã lặn xuống đáy hồ để giúp em đi lên. Cảm giác khi xuống nước rồi thì thường, chẳng có gì đáng nóì, nhưng em vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác giải thoát nhẹ nhàng không vướng bận khi em đang ở trong không trung. Cũng giống như cái cảm giác lao xuống dốc bằng xe đạp khi xưa. Bây giờ nhớ lại, em ước gì được sống lại cái cảm giác ấy lần nữa....

    Bạn thương yêu,

    Có thể bạn sẽ có những ý nghĩ khác em. Nhưng em tin là không. Em nghĩ là bạn và em giống nhau lắm về ý tưởng và suy nghĩ. Em thấy được bạn qua những giòng chữ tâm tình, em cảm thông được tâm sự của bạn, điều rất khó nói ra và tìm được sự đồng cảm. Em đã đi trước bạn, bỏ lại sau lưng nhiều điều để rồi bây giờ nhìn lại, em vẫn còn tiếc nuối và nhớ nhung. Mình có thể lựa chọn đi hay ở, nhưng hình như mình sẽ không có sự chọn lựa nào cả phải không bạn? Chỉ có một cách là bước tới thôi. Và em hy vọng bạn cũng sẽ "nếm" được cái cảm giác lạ lùng mà em đã được hưởng. Chỉ một vài giây phút ngắn ngủi nhưng có thể sẽ là hành trang cho nguyên cả một quãng đời còn lại.... với đầy đủ hỉ nộ ái ố mà ai cũng phải trải qua.

    Vài hàng gởi đến bạn yêu mến của em. Hẹn thư sau bạn nhé.

    Nguy
    ệt Hạ



    ********************

    Thân tặng NH, người bạn đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới.
    Cầu chúc bạn mọi điều may mắn.




  3. #3
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    MẸ và Rằm Tháng Tám

    .








    Mẹ và Rằm Tháng Tám





    Mấy chị em châu đầu chung quanh mớ tre được chẻ nhỏ và những miếng giấy bóng kiếng màu đỏ. Chị Hoa tay cầm con dao đang chuốt một thanh tre cho hết những cái dằm chung quanh, chị lên tiếng,

    - Bé, lựa những miếng tre chị đã chuốt rồi sắp ra những cây dài bằng nhau nhé.
    - Em lấy ra được năm cây rồi, còn thiếu bao nhiêu nữa?

    Chị Khuê xen vào,

    - Bé muốn làm đèn ngôi sao năm cánh thì đếm đi, tập đếm thử có được không?

    Bé ngập ngừng,

    - Em không biết phải cần bao nhiêu...

    Chị Hoa bảo,

    - Bé tưởng tượng đi, một cái đèn năm cánh, có bao nhiêu mặt? mỗi mặt cần bao nhiêu thanh tre? Nhắm mắt lại và nghĩ đến cái đèn thì bé sẽ thấy...


    Bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại, im lặng, vẻ mặt tập trung suy nghĩ. Hai chị nhìn nhau cười buồn. Ba chị em đang làm đèn cho mùa tết Trung thu năm nay. Từ ngày mẹ mất, chả còn ai làm đèn với ba chị em, cũng chả có tiền để mua, chị Hoa phải thay mẹ làm đèn và chăm sóc hai em.



    Những năm trước, mỗi dịp trung thu, Mẹ đều chuẩn bị đầy đủ các thứ và làm chung với ba chị em. Bố đi làm cả ngày, không kiếm được nhiều tiền, Mẹ phải lo toan nhiều và khéo thu vén nên mọi thứ đâu ra đó. Ba chị em không bao giờ phải thiếu thứ gì. So với chúng bạn, aó quần giày dép không được thứ đắt tiền như người ta nhưng lúc nào ba chị em cũng có đầy đủ tươm tất. Tết Trung thu Mẹ thường tìm tre về chẻ ra và làm đèn cho ba chị em đi rước đèn với con nít hàng xóm. Mẹ để dành giấy bóng kiếng đỏ từ những hộp trà hôm Tết để phất đèn cho các con. Mẹ cũng mua bánh trung thu, ít nhất là một cái bánh nướng và một bánh dẻo. Bé thích bánh dẻo nên Mẹ dành cho Bé nửa cái. Hai chị luôn nhường cho em phần nhiều....



    Vậy đó, có lẽ Mẹ lo lắng nhiều quá và nhường nhịn miếng ăn thức uống cho chồng con nên Mẹ ngã bệnh. Bác sĩ tìm không ra bệnh. Bệnh Mẹ hình như không có thuốc chữa. Lúc ấy, nghe Mẹ ho nhiều, mọi người cho rằng Mẹ bịnh phổi. Bác sĩ ở nhà thương cho Mẹ chụp hình phổi rồi uống thuốc. Ở nhà Mẹ phải ăn riêng chén bát... Rồi Mẹ không thở được, lại nghĩ rằng Mẹ bị tim... Nhiều năm trôi qua, nhà có gì Bố bán sạch để lo thuốc cho Mẹ. Mẹ đi nhà thương rồi lại về, rồi lại đi nhà thương trở lại... Mấy chị em nheo nhóc, Bố buồn bã thất vọng bó tay trước sức khỏe Mẹ một ngày một tàn tạ. Bố không còn tâm trí nào để đi làm nữa, bố chỉ quanh quẩn bên Mẹ với hy vọng Mẹ sẽ khỏe trở lại... Ba chị em phải tự lo cho nhau, Mẹ nằm trên giường bệnh mà xót xa chảy nước mắt khi thấy các con mình lôi thôi lếch thếch... Chị Hoa và chị Khuê vẫn đến trường, Bé còn nhỏ nên ở nhà lúc thúc một mình.



    Mùa trung thu năm ấy, năm cuối cùng ba chị em còn Mẹ. Mẹ đã ngã bệnh từ ba năm trước nhưng lúc ấy Mẹ thấy khỏe hơn một tí. Mẹ gượng ngồi lên và chỉ cho chị Hoa làm đèn cho Bé. Đi tìm tre trong xóm không khó, chịu khó đi xa xa ra sau vườn nhà người ta thế nào cũng có vài khúc tre bỏ đâu đó dưới đất. Giấy bóng kiếng mới khó tìm. Từ lúc Mẹ đau, nhà không còn Tết nhất gì nữa, lấy đâu có những hộp trà bọc giấy bóng kiếng đỏ? Mẹ chỉ chị Hoa chuốt những thanh tre nhỏ, Mẹ dặn dò cách cầm dao để khỏi đứt tay... Mẹ chỉ chị pha bột trên bếp để làm hồ dán đèn. Năm ấy không có giấy bóng kiềng, chị Hoa lấy giấy thủ công làm lồng đèn nên không đẹp lắm. Bé đã phụng phịu khóc khi thấy chiếc đèn ngôi sao năm cánh không nhìn thấy được ánh nến bập bùng xuyên qua lớp giấy phất bên ngoài. Mẹ và hai chị phải dỗ dành Bé và hứa đến mùa Trung thu sang năm nhất định sẽ có giấy bóng kiếng làm lồng đèn cho Bé. Năm ấy Bé còn nhớ, cả nhà chỉ có một cái bánh dẻo. Còn quá nhỏ, Bé không biết rằng, ở nhà chỉ có thể mua được một cái bánh cho Bé mà thôi !

    Đêm hôm đó Mẹ ra đi sau khi các con của Mẹ đi rước đèn về và ăn bánh trung thu, chiếc bánh dẻo cuối cùng Mẹ mua cho các con.

    Bố và hai chị khóc than. Bé còn quá nhỏ để biết, để hiểu, chữ CHẾT có nghĩa là gì. Thấy Mẹ nằm yên không động đậy, Bố gục đầu bên giường Mẹ, hai chị khóc nức nở, Bé lay tay từng người hỏi, không ai trả lời cho Bé. Thấy mọi người khóc kêu Mẹ, Bé bắt chước khóc theo, mà không biết tại sao ... Ông bà ngoại, các dì dượng, cậu mợ đến, ai cũng khóc, chỉ có mấy đứa nhỏ cùng tuổi với Bé là vô tư, không biết gì. Hai chị Bé tuy còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu hơn Bé mà biết là mình đã mất Mẹ từ đây.


    ***********


    Bé nghe các dì kể lại, thời còn đi học, Mẹ là hoa khôi ở trường. Mẹ đẹp lắm và học giỏi. Mẹ nói tiếng Tây như gió. Dì Hạnh, bạn của Mẹ, nói,

    - Cả trường, không ai dám nói tiếng Tây dù có học, chỉ có Mẹ con, khi mấy ông Tây đến trường, Mẹ ra nói chuyện rôm rốp. Mẹ con đẹp nhất trường và món nào cũng nhất.

    Bé tin lời Dì Hạnh chứ, Mẹ nấu ăn ngon nè, món nào Mẹ cũng làm rất khéo, từ món Tây cho đến món ta. Mẹ may áo quần cũng đẹp, đan thêu gì cũng sắc sảo. Bé vẫn còn giữ một cái áo đầm Mẹ may cho Bé lúc đang lững chững tập đi. Trong cái hình Bố chụp Bé một mình, Mẹ để Bé đi ra cửa và Mẹ đứng bên trong màn để đỡ kịp nếu Bé ngã, Bé mặc cái áo đầm trắng ấy và còn thấy được bóng Mẹ thấp thoáng đằng sau tấm màn... Chị Hoa thì còn giữ được chiếc áo len màu xanh lá cây Mẹ đan từ ngày Mẹ còn khỏe. Chị Khuê thì giữ bộ áo dài Mẹ may khi chị rước lễ lần đầu. Tất cả những kỷ niệm với Mẹ Bé không quên một tí nào, chỉ có những món vật dụng thì Bé chỉ có mỗi chiếc áo đầm trắng đó thôi.



    Thời gian trôi qua, Bé nhớ thương Mẹ vô cùng. Mỗi mùa trung thu đến, Bé càng nhớ Mẹ hơn. Nhìn đèn nhìn bánh, Bé không cầm được nước mắt. Bé không làm đèn, cũng không mua đèn vì lớn rồi, Bé không đi rước đèn nữa. Nhưng Bé vẫn nâng niu những tấm giấy bóng kiếng đỏ từ các hộp trà. Năm nào cũng vậy, Bé mua một hộp bánh trung thu, lúc nào cũng có bánh dẻo. Bé mang khung ảnh của Mẹ từ trên cao xuống, đặt lên bàn, bày hộp bánh trên đĩa, cắm một bình hoa, nấu một bình trà, và Bé ngồi nói chuyện với Mẹ. Hàng ngày Bé vẫn đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn Mẹ, và nói chuyện với Mẹ trong lòng. Nhưng mỗi năm một lần, ngày trung thu là ngày Bé mang khung hình Mẹ xuống và ngồi đối diện với Mẹ. Đây là ngày dành riêng cho Mẹ yêu thương của Bé.

    ... Mẹ ơi, con nhớ Mẹ....




    Nguyệt Hạ
    Mùa Trung Thu 2012




  4. #4
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .






    Vì Đó Là Em



    Đã ngồi đọc lại những lời đối thoại của chúng mình ở ngày hôm qua. Ghiền chữ của em, nên tôi đã mở hộp thư để đọc lại những lá thư cũ của em.

    Đọc lại để làm gì? Có nhiều lần tôi tự hỏi tôi như thế.

    Như em đã biết từ khi đôi mắt đẹp của em chạm phải những dòng chữ trong thế giới chữ nghĩa của tôi ... Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để ghi lại những buồn vui, những kỷ niệm của cuộc đời.

    Trí nhớ của tôi từ ngày ấy ... Đã toàn vẹn và chưa có em ...

    "Em là ai ? Đã là Ai ? Và có cái gì đã xui khiến em đi vào dòng chữ nghĩa của tôi ? Tôi đã như một khu rừng rậm, đầy cây trái. Tôi đã có những con đường để đi. Và tôi đang đi thì em xuất hiện. Lạ lùng quá !

    Em đến một cách bất thường để chận đường của tôi. Em như người thám hiểm, em đã vạch cây lá và em tìm hiểu tôi. Để làm gì ? Em là em và tôi chỉ là tôi ... Tôi nói với em rồi, nhiều lần. Tôi đã có một quãng đời, tôi có quá khứ và hiện tại của riêng tôi.

    Tại sao em đến ?

    Ngày hôm nay. Ngồi viết cho em mà tôi thấy còn ngỡ ngàng với chính tôi. Ngỡ ngàng, bàng hoàng và bâng khuâng. Vì tôi đang tìm hiểu lấy chính mình.

    Tôi biết em thích đọc những gì tôi viết cho em. Đọc như một hình thức được nghe kể chuyện, và tôi đã viết cho em hàng ngày.


    Em !

    Ở tôi, em đã tìm thấy điều gì ?
    Ở em, tôi đã thấy được điều gì ? Và từ lúc tôi thú nhận là tôi có tình cảm cho em. Em nói em thích tôi. Em thích "chơi" với tôi. Quen tôi, chơi với tôi, thì em được gì ?

    Em đã thấy đó ... Em bị tôi nhung nhớ em để hàng ngày tôi tán tỉnh em qua những lời dịu dàng, ngọt ngào, âu yếm.

    Trong quá khứ, đã có biết bao nhiêu người đàn ông quen với em, để họ phải "chao đảo" và ngỏ lời tán tỉnh em. Tôi biết là em đã cố giữ mình, giữ tâm trí tịnh yên để có thể làm bổn phận (cho dù em rất mộng mơ và lãng mạn - Em tạo nên một thế giới mộng mơ cho riêng em.)

    Còn tôi ? Tôi không phải là những người ấy mà em đã quen biết. Tôi chỉ là tôi. Rất khác người. Độc lập. Tôi hoàn toàn là tôi để sống thật với những ý nghĩ của mình.

    Hiểu được em để bắt đầu nhung nhớ em. Em thông minh, em nhạy cảm lắm, và em biết.

    Tôi nhung nhớ em khi nói chuyện với em mỗi ngày. Tôi thương em để tôi phải gọi em mỗi ngày. Tôi thèm được nghe giọng nói của em và tôi mê say khi nghe tiếng em cười. Em có biết cảm giác của tôi ra sao không?
    - Tôi thấy tôi thuộc về em và em là của tôi. Riêng, rất riêng tư.


    Rồi từ đó, em xưng là Em. Chữ em như mọi điều bình thường và quen thuộc ! Em và Anh của hai người thân với nhau và biết nhớ nhung, thương yêu nhau ...


    Tôi nói, tôi thú nhận như một sự thua cuộc với chính tôi là: "Tôi yêu Em !"
    Tôi đã nhiều lần sợ hãi với Tình Yêu. Vì tình yêu làm con người khốn khổ, mỏi mòn.

    Em biết rồi đó. Tình yêu làm tôi nếm mùi thèm khát em. Tôi thèm có em trong vòng tay để có thể tìm môi, tìm mắt em... Và hôn được em ...

    Em sợ hãi với những điều tôi đã thú nhận chăng ?

    Em bị dằn vặt với cái cảm giác ưng thuận - Muốn và Không Muốn.

    Có lần em đã hỏi: "Có thể nào Ngưng lại chuyện Tình Cảm ?"
    Em sợ phải đi xa hơn. Để rồi em phải buồn, phải nhung nhớ, phải khóc thầm.

    Em và tôi ? Chẳng ai còn cưỡng chế được lòng mình. Để tôi biết: tôi yêu em, tôi cần có em, thèm muốn em ...


    Tôi biết tôi yêu em, vì đó là em.

    Em cưỡng lại cũng không được vì tôi đã yêu em, tôi nói với em bằng những lời lẽ thật tình nhất ... Tôi không dấu diếm ý nghĩ của tôi về em.


    Em.

    Vài hàng viết cho em ở một buổi sáng cuối tuần. Đã không gặp em hôm nay. Nhưng tôi biết là tôi đang yêu em ... Tôi đang nhớ em đến tận cùng. Nếu có em, tôi muốn em nhắm mắt lại ... Em sẽ thấy tôi đang hôn lên rừng tóc, hôn lên đôi mắt đẹp của em.

    Vậy đó... Khi tôi nhớ và yêu em để biết mình cần em. Để biết mình đang thiếu em.


    Người yêu em
    nd





    Nguyệt Hạ






  5. #5
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497


    NGHIỆP ...


    Mặt hắn nóng lên. Hai bên thái dương giật giật, mấy đường gân máu xanh hằn rõ lên. Có lẽ hắn đang giận dữ ghê lắm. Hai tay hắn cứ nắm lại rồi mở ra làm như muốn đấm vào không khí. Ai đang đứng gần chắc bị ăn đấm quá. Kiểu này ngó bộ không xong.


    Hắn đi qua đi lại như duyệt binh. Nôn nóng. Hầm hừ. Mắt hắn nhìn vào đâu đó không chớp, trừng trừng. Thỉnh thoảng lại liếc vào chiếc đồng hồ trên tường. Cây kim giây hình như sợ lây đứng im không nhúc nhích. Cái giận của hắn bốc lên trong đầu mà lộ rõ ra cả ngoài không khí. Căn phòng ngột ngạt, không một tiếng động. Giống như có một làn hơi nóng tỏa lên từ đỉnh đầu hắn. Người gì mà cộc cằn. Giờ thì hắn bắt đầu giơ chân đá vào chiếc ghế gần bên. Coi chừng hắn sắp đấm xuống mặt bàn rồi kia... Mấy món ly tách trên bàn đang chuẩn bị để nhảy lên theo nhịp tay hắn giáng xuống mặt gương. Một tiếng động nhẹ vang lên, nhẹ thôi, nhỏ thôi, nhưng trong lúc này cũng đủ để hắn ngừng lại nghe ngóng.


    Nắm đấm trên cánh cửa từ từ xoay một vòng, khoảng ánh sáng từ ngoài ùa vào theo cánh cửa mở ra. Một bóng người trong khung cửa che đi khoảng ánh sáng làm thành một vệt dài trên nền nhà. Hình như bóng người có tóc dài ngang lưng, bóng người mặc váy đầm ngắn ngang đùi... Hắn thở hắt ra, xoay lưng lại bóng người, chờ đợi.


    Náng tóc dài bước hẵn vào trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây thêm tiếng động nào. Nàng nhìn sau lưng hắn và cảm được cái không khí nặng nề chung quanh. Mọi thứ đặc quánh, kể cả hơi thơ của người đàn ông ... Nàng dợm bước về phía hắn, bàn chân vừa đưa lên, nghĩ sao nàng ngừng lại. Thêm vài giây im lặng trôi qua. Cả hai đang thử sức chịu đựng của người kia xem đến đâu. Người này chờ đợi người kia lên tiếng trước. Chỉ vài giây thôi nhưng giống như vài chục phút trôi qua. Cuối cùng hắn gằn giọng,

    -Nói đi.

    Nàng cắn môi suy nghĩ,

    -Nói gì?
    -Nói thật hết đi.
    -Có gì để nói?
    -Đừng như thế, hãy nói tôi nghe.
    -Muốn nghe gì?
    -Những gì em có thể nói được.
    -Chả có gì để nói.
    -Thật thế sao? Chả có gì để nói?


    Cơn giận trào lên, hai mắt hắn đỏ ngầu. Chẳng hiểu hắn đã uống bao nhiêu ly rượu trước khi nàng có mặt? Hơi thở gấp rút, dồn dập. Hắn lại gần nàng, vẻ hung tợn làm nàng lùi lại. Có thể hắn sẽ bóp cổ nàng cho hả cơn chăng? Nàng nhắm mắt. Sợ. Cửa đóng rồi, làm sao thoát được? Nghe tiếng nói hắn sát bên tai, nàng co rúm người,

    -Nào hãy trả lời tôi.

    Nàng vẫn nhắm mắt. Im lặng.

    -Em đi đâu với ai?

    Nàng thở hắt ra,

    -Đi có việc.
    -Khai thật đi, với ai, đi đâu?
    -Việc riêng.
    -Tại sao không nói?
    -Chả có gì để nói.
    -Đừng làm tôi nổi điên.
    -Anh đang giống như người điên bây giờ.
    -Em làm tôi điên, khai thật đi.
    -Đã nói rồi, chả có gì để nói.
    -Tôi phải làm gì để em nói?
    -Chả phải làm gì vì không có gì để nói.


    Hắn giơ tay lên. Nàng trân trân nhìn hắn. Hắn muốn gì đây? Muốn hành hung một người phụ nữ? Nàng mở to mắt nhìn và chờ đợi. Chưa bao giờ nàng thấy người đàn ông nào giận dữ đến mức này. Mắt chạm mắt, tia nhìn nàng thẳng và sâu xoáy vào mắt hắn dò hỏi. Ánh mắt hắn như chùng xuống, nỗi buồn bã hiện rõ. Hắn hạ tay xuống, ngang tầm tay nàng.


    -Đừng thử sức nữa, tôi không chịu đựng được.
    -Ai làm gì anh?
    -Em đang hành hạ tinh thần tôi.
    -Bằng cách nào?
    -Em không trả lời khi tôi hỏi.
    -Tự anh làm khổ lấy anh, không ai làm gì cả.
    -Tôi chỉ muốn biết em đi đâu với ai.
    -Chuyện không có gì quan trọng.
    -Thế chuyện tôi yêu em có quan trọng không?
    -Hai chuyện chả dính dáng gì với nhau.
    -Tôi có quyền hỏi và biết em đi đâu, làm gì với ai chứ?
    -Đã nói là không có gì quan trọng mà.
    -Nếu không có gì quan trọng tại sao em không nói cho tôi nghe?
    -Chả có gì đáng để nhắc đến, tại sao mất thì giờ?



    Hắn nhìn đồng hồ. Hình như cây kim giờ biết bay đã chạy hay bay một nửa vòng tròn rồi. Có lẽ hắn đang nhận thấy mình đã phung phí quá nhiều thời giờ bên người yêu.


    Hắn quay lại vòng hai tay ôm nàng, dúi mặt vào mái tóc đen nhánh của người yêu.

    Nàng đứng yên lặng không nói tiếng nào. Nàng biết hắn đang từ từ nguôi giận và sẽ trở lại là một người yêu tuyệt vời của nàng.



    Ôi tình yêu!

    Đôi khi cũng cần có những phút thay đổi không khí như thế?




    Nguyệt Hạ




  6. #6
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Bận Lòng





    Bận Lòng


    Dòng nhạc quyện lẫn vào không gian im ắng của buổi sáng với tiếng hát trầm ấm của người ca sĩ Ngọc yêu mến, những câu chữ như xoáy vào tâm tư đang rối bời của nàng.

    ...
    Ta tìm nhau một thời, để mất nhau vài giờ *
    Bàn tay làm sao giữ, Một đời vừa đi qua
    Bàn tay làm sao giữ, Một thời yêu thiết tha

    ...

    Trên đường đi làm hôm nay, giọng anh trong điện thoại trầm, ấm... làm Ngọc hụt hẫng. Nghe những lời anh nói, mắt Ngọc bắt đầu cay, cổ họng nghẹn đi, bờ mi ngập nước mắt, phải mất hết một khoảng không im lặng, Ngọc mới lên tiếng được.

    Khi anh nói về những chuyến đi công tác xa nhà, những người bạn anh đã gặp, anh bảo,

    - Anh chỉ mong có em bên cạnh. Không có ai làm anh vui được như khi bên em.
    - Oh, cám ơn anh đã nói thế.
    - Anh nói thật. Chỉ tiếc là ...

    Ngọc biết ý anh muốn nói, nghĩ đến những gì mình đã nói với anh từ lâu nay, nàng buột miệng,

    - Em xin lỗi anh, đúng ra em không nên nói với anh những điều đó. Em cũng không nên viết thư như thế.
    - Không sao em. Anh hiểu em mà. Cứ nói ra, để trong lòng làm gì.
    - Dạ, nhưng em không bao giờ yên tâm khi anh cứ như vậy.
    - Rồi cũng qua thôi, em. Anh hiểu, em hiểu. Được rồi chứ?


    Rồi anh kể, nhiều lần muốn đến gặp Ngọc, anh đã chạy lên con đường dẫn đến nhà, lái xe được nửa con dốc rồi lại tự nhủ lòng, không được, mình không thể nào làm thế, anh lại quay về. Lần đầu tiên anh nói với Ngọc điều này, nàng nghe mà nước mắt tràn ra dàn dụa. Làm sao nàng biết được nếu anh không nói ra. Cám ơn anh vô cùng đã giúp em giữ vững được lòng mình. Đã có nhiều phút yếu lòng, Ngọc chỉ muốn chạy đến với anh, rồi ra sao thì ra. Mặc kệ tất cả chung quanh. Mặc kệ người đời. Mình chỉ có một thời để yêu thôi mà sao tự làm khổ mình đến thế?

    Nhưng... Rồi cũng chỉ một chữ nhưng. Em ngừng lại. Anh ngừng lại. Cứ như vậy để đớn đau trong lòng. Khắc khoải đêm ngày, không biết chịu đựng đến đâu hả anh?

    Hôm nọ anh gọi báo tin nhà cửa đã tạm ổn. Ngọc hỏi đùa anh,

    - Anh sẵn sàng để đón chị về chưa?
    - Có muốn nghe anh nói không?
    - Dạ anh nói đi, em nghe,
    - Anh sẵn sàng để đón em về.

    Nghe mà rụng rời. Thật thế sao anh, đừng chọc ghẹo em nữa mà. Ngọc im lặng một hồi lâu rồi giả vờ cười,

    - Oh, not only made my day, you made my life. Thanks.
    - Anh nói thật đó, anytime ...

    Rồi anh cười. Nghe sao xót xa.


    Tình yêu hình như được tạo nên bởi những ngang trái và sự ngăn cách. Có mấy ai được một cuộc tình êm đẹp xuôi chảy nếu không là tiểu thuyết? Ngọc và anh gặp nhau, tự nhiên tình yêu đến dù chung quanh có bao điều trở ngại. Bức tường luân lý đạo đức từ ngày xưa đã thành hàng rào chắn thật vững chắc giữa hai người. Dù rằng giờ đây họ sống ở xứ sở tự do, thời buổi này, chung quanh thiên hạ làm loạn, nhưng họ vẫn cố gắng giữ gìn cho chính mình, cho gia đình... Và cứ thế, đau khổ, nhớ nhung, dày vò, và chịu đựng.

    Ngọc khóc thầm trong lòng, Anh ơi, thôi đành vậy. Em cám ơn anh với tấm tình này, ngàn đời không quên.


    Bài nhạc vẫn chưa dứt, buổi sáng mùa xuân mà sao trời u ám, mây xuống thật gần...

    ...
    Mang ơn em trao tình một lần, là kỷ niệm dù không đầm ấm *
    Mang ơn em đau khổ thật đầy, là nắng vàng dù nhốt trong mây

    ...


    Nguyệt Hạ
    Mùa xuân 2013




    * Tưởng niệm - Trầm Tử Thiêng

  7. #7
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .





    Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ


    - Anh làm thơ tình hay quá nha.
    - Anh không làm thơ tình bao giờ.
    - Thơ anh vậy mà nói không là thơ tình hả? Tình quá đi chứ.
    - Anh chưa bao giờ bị thất tình nên không làm thơ tình được. Phải bị thất tình rồi mới làm thơ tình được.
    - Chứ anh làm thơ gì đó?
    - Anh làm thơ quê hương, gia đình...
    - Chời ơi, thơ toàn là nhớ thương mà nói không là thơ tình.
    - À, thơ nhớ thì có.
    - Thơ nhớ của anh đó, nhớ da diết, nhớ rụng rời. Vậy không tình sao nhớ?
    - Hahaha...
    - Không tình mà nhớ đến làm thơ như anh, nếu có tình thơ còn ướt át đến đâu nữa hả anh?
    - (lại cười lớn hơn ...) Cũng chỉ là tưởng tượng thôi mà.

    - Chịu thua anh rồi đó nghen. À em biết rồi, thơ anh mới có tình tình thôi chứ chưa phải là tình. Cũng như anh, mới có già già thôi chứ chưa phải là già. Chịu chưa?
    - Em nói vậy anh chịu lắm.

    Tôi biết rồi, trong anh vẫn cómột nỗi nhớ từ nơi xa xôi ấy. Dù biết chỉ là dư âm ngày cũ. Xa lắm rồi. Trong những phút bâng khuâng, hồn thơ kéo về, thì kỷ niệm còn đó, và anh đã viết nên những câu thơ thật tuyệt vời, thật đẹp. Phảng phất trong nỗi nhớ có mùi hoa dạ lý hương, bình hoa người ta gửi tặng anh khi đi trọ học xa nhà. Mỗi buổi tối ngồi học bên cửa sổ, nhìn bình hoa, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.... chả trách gì mấy mươi năm sau anh chẳng quên được...

    Dù đã xa, anh vẫn nhớ ánh mắt người ta nhìn anh là lạ từ ngày ấy... Chỉ là một thoáng qua, chỉ một chút gửi gấm trong ánh nhìn, vậy mà theo anh cả đời. Không làm anh bận lòng, bận trí, nhưng đâu đó mùi hương ấy vẫn quấn quyện trong chữ nghĩa của anh. Chẳng thể gọi là tình yêu chả trách nào anh bảo thơ anh không phải thơ tình. Vậy là anh may mắn. Không có chuyện tình đẫm lệ, không có chia tay ngậm ngùi, để bây giờ thơ anh chỉ viết về một nỗi nhớ nhẹ nhàng nhưng thấm đượm thật lâu như hương hoa từ thời mới lớn.

    Đâu đó vẫn có một nỗi nhớ, dù mong manh nhưng không mơ hồ.
    Đâu đó vẫn còn một chút tình, dù không hiện thực nhưng vẫn hiện hữu.


    Nguyệt Hạ


 

 

Similar Threads

  1. Replies: 63
    Last Post: 10-06-2012, 11:06 PM
  2. ADAM & EVA .com - Cổ tích thời @ - Mưa PN
    By Mưa PN in forum Tùy Bút
    Replies: 57
    Last Post: 09-26-2012, 01:28 AM
  3. Facekini - thời trang cướp biển
    By Triển in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 0
    Last Post: 08-25-2012, 12:18 AM
  4. Không có thời gian
    By Võ Thanh Liêm in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 06-08-2012, 06:40 PM
  5. Replies: 1
    Last Post: 12-10-2011, 01:02 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:00 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh