Register
Page 3 of 35 FirstFirst 1234513 ... LastLast
Results 21 to 30 of 342
  1. #21
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Khi người đàn ông yêu và được yêu? This is a little test:

    - Ôi hôm nay em xinh quá. Sao mắt em hôm nay em đẹp hơn hôm qua. Có chuyện gì làm em vui thế? Kể cho anh đi nào... Em cười xinh ơi là xinh.

    Nếu nàng cười, thì chàng đang pass bước một.

    - À tiện thể em đứng lên đi lấy giùm anh chai bia trong tủ lạnh đi. Lựa chai nào lạnh lạnh nhé, em yêu.

    Nếu nàng vừa cười vừa đi lấy bia, thì không còn nghi ngờ gì nữa.

    Nếu nàng đi lấy bia mà không cười, thì go back to step 1, do it again, better.

    Nếu nàng cho một cái tát, thì đi nhà thương và kiếm em khác.



    - Đó là lời dạy của ông thày Độc Cô Bất (ý lộn, sửa lại là RẤT) Cần Bà tu trên núi Thấp Khớp, ba năm tắm một lần.
    (it's just a joke - no offense intended)
    Last edited by Hanhgia; 08-15-2013 at 03:31 PM.

  2. #22
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Nếu như tôi có thể vẽ trái tim của mình trên cát biển
    Và nỗi khát khao cháy bỏng có thể bay lên
    Như những con hải âu
    Đi tìm hạnh phúc trên những cánh chim xoãi theo gió
    Nắng ấm giữ gìn chúng trong tình yêu và ước ao



    -
    el mismo allí...
    Last edited by Hanhgia; 08-14-2013 at 03:44 PM.

  3. #23
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Tôi không muốn nhớ về một ngày
    Em lấy trái tim của tôi đi
    Trái tim của tôi đi hoang bao lâu
    Đi qua những trời những biển
    Những rừng rú những thú hoang
    Đi qua những trái tim của những người đàn bà khác
    Để lại vết đắng trên môi
    tôi
    Không thể trả lại
    Không thể mua lại
    Không thể đền đáp
    Em có thể trả lại tôi không
    Trái tim nguyên vẹn chưa từng yêu
    em


    - ...lo mismo aquí

  4. #24
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    “The feelings we live through
    in love and in loneliness
    are simply, for us,
    what high tide
    and low tide are to the sea.”
    ― Khalil Gibran, Love Letters in the Sand

  5. #25
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Buổi sớm của một ngày là khoảng thời gian thú vị nhất, tôi có thể làm mọi việc một cách từ từ, lơ đãng và... mơ ngủ. Có lẽ đó là lúc chỉ dành cho riêng tôi. Sáng nay chợt nhớ ngày xưa tôi có đọc cuốn tùy bút/truyện ngắn "Buổi sáng một mình" của Bùi Bích Hà. Thế là buổi sáng... bâng khuâng.

    Tôi thích cuốn truyện đó dù bình thường tôi lười đọc báo chí tiếng Việt online hay không online. Có lẽ vào thời đó tôi đã đọc những bài viết thường là dùng những lời lẽ thô tục, dơ dáy hơn bình thường nên thấy thất vọng, tiếng Việt bị xuống cấp đến cỡ này sao? Càng ngày càng nhiều vào thời đó, có lẽ nhiều người thích nên có lẽ nhiều như thế, có cầu thì có cung. Ngày nay thì không biết sao vì tôi không đọc đã lâu.

    Thỉnh thoảng mẹ tôi cứ dúi vào tay tôi một đống báo Việt với giấy in rất đẹp và trang nhã, nói rằng có nhiều bài viết hay lắm, con đem về mà đọc giải trí khi có thời gian rỗi. Thôi mợ, mợ giữ lấy mà đọc, khi nào đến chơi thì con có cái đọc ké, con có chồng sách Mỹ (không phải văn chương hay tiểu thuyết) chưa biết lúc nào mới đọc xong mà chưa đọc hết một cuốn thì có cuốn khác hay hơn lại in ra! (Thú thật, tôi có mua vài cuốn truyện ngắn made in Vietnam, đọc thử thì... mình không hiểu người ta viết gì. Đem tặng hết cho thư viện gần nhà!)

    Tôi không có cuốn "Buổi sáng một mình" bây giờ, có lẽ nó đã bị thất lạc trong những lần thay đổi chỗ ở mà mình không để ý đã lâu. Tôi vẫn nhớ về lời văn giản dị, kể lể của bà. Những đoạn truyện có thể có thật hoặc không, có thể nó đã được zoomed in/out tùy theo truyện nhưng truyện nào cũng hay. Tôi nhớ là tôi đã có chép xuống vài đoạn mình thích trong cuốn sổ tay để thỉnh thoảng đọc lại nếu mit ting quá boring (tôi thích đọc lại với nét chữ của mình, chả hiểu sao!) Ước chi có cuốn truyện đó để đọc lại để xem lòng mình đã thay đổi như thế nào. Thế thôi.

    Có một câu chuyện làm tôi nhớ mãi, về chuyện nhân quả của câu chuyện thời đại xảy ra trong mắt bà được viết với giọng rất... đàn bà với những lời nhận xét cũng rất... đàn bà, rất hay! Tôi thích đoản truyện ấy lắm. (Tôi chưa bao giờ nói "đàn bà" như một lời không hay, mẹ tôi là đàn bà mà!)

    Hôm nào tôi đã viết xuống "Những rừng rú những thú hoang", rồi cái câu đó đánh thức tôi dậy cả một thời gần đây! Bài thơ ngắn chỉ viết trong khoảng 15 phút trong phòng bàn giấy (làm việc thì... chưa, lạy Trời) trong khi retrospect (xin lỗi, không biết chữ này) cho ngày hôm nay để ngày mai... cày tiếp, chỉ viết ra những gì mình đang phiu ling, thế thôi. Quả thực, tôi biết rừng rú, biết thú hoang, tôi cũng biết fortune comes, fortune goes, empires rise, empires perish, những đời người bỗng chốc rất... ngô nghê ngay trước mắt mình. Nhưng không phải vì tự nhiên mà nó xẩy ra, tôi thường nhủ thầm mình, khi tôi nhớ về hoặc đang trải nghiệm nó, với một câu xanh dzờn: "Rừng rú mà! Bận tâm làm gì." Rồi quên đi, không cần kể cho ai nghe.

    "Những rừng rú những thú hoang" đã làm tôi gần mười năm nay không còn xem phim Mỹ ngoại trừ khi phải ngồi trên những chuyến bay xuyên lục địa. Xem TV thì chỉ có tin tức (để xem đời rừng rú đến cỡ nào), Discovery, History hay Travel. Không còn nghe một bài nhạc Mỹ nào nữa dù thời trẻ đã từng mua rất nhiều cát sét thếp và rồi đến CD (nếu tôi lỡ lời nhắc là mỗi CD là $12.99 (thời đó) chắc tôi sẽ bị teased nhiều lắm vì phí phạm - vì chả bao giờ lấy ra nghe nữa và chứng tích vẫn còn đó - độc thân ở không, thì làm gì?)

    Rồi sau đó tìm được lời giải thích ngắn gọn cho mình: Bất Nhân thì Lễ để làm gì, Nhạc để làm gì! (Lời Khổng Tử dạy học trò). Kể cả những thứ khác nữa Nghĩa, Trí, Tín.

    Tôi vẫn biết rằng đến ngày nào đó (hy vọng như thế đi), khi tôi có thể thưởng thức lại những thể loại nhạc trong những tủ CD của mình, "Careless Whisper", "Smooth Operator", Pink Floyd, Scorpions, Zeppelin... với những giọng âm điêu luyện ấy như ngày xưa thì chắc tôi sẽ tìm thấy sự tha thứ (khó chịu thì có, tức giận thì chưa bao giờ có, tức giận để làm gì?) trong chính mình. Chắc lúc đó mình sẽ... thánh thiện hơn bây giờ. Bây giờ thì... chưa! Bây giờ tôi đang cố gắng mình... giải phóng mình khỏi cái ý nghĩ khó chịu đó!

    (Trưa nay nghe lại Careless Whisper version 1984, Zeppelin trên net nhưng không thấy hay lắm, hơi thất vọng vì đã có một thời thích, chắc phải xem lại cái ... khiếu nghệ thuật của mình.)
    Last edited by Hanhgia; 08-18-2013 at 02:15 PM.

  6. #26
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Có những lúc lòng buồn như... cỏ
    Cỏ cắt đi nỗi buồn còn đó
    Con chim khuyên đậu trật cành mềm
    Hót những lời buồn tênh như... cỏ

    _______________________________________



    Khi tôi yêu
    Nếu chỉ yêu em và nhân loại là ngoại tình (bên ngoài tình yêu)
    Tôi xin làm người bị đóng đinh trên thập giá
    (nhưng không phải là Chúa Jesus)
    xin tội cho nhân gian và tôi
    Em sẽ luôn sở hữu kẻ bị đóng đinh, tôi,
    đã chết

    Khi tôi yêu
    Nếu tình yêu là sở hữu và chiếm đoạt
    Tôi chọn làm thánh giá
    muôn đời nhìn xuống
    thế giới không tình yêu

    Khi tôi yêu
    Trái tim tôi đắm say em và nhân gian
    Trong nước mắt và nụ cười

    Khi tôi yêu
    Tôi không là kẻ đi đếm thời gian
    Trên cánh phù du
    Last edited by Hanhgia; 08-18-2013 at 06:30 PM.

  7. #27
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Cho người đi đếm cánh phù du...
    2xUUL
    Từ hồi còn nhỏ cho đến bây giờ tôi thích... đọc. Đọc đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, miễn cái gì có chữ là tôi... đọc (tôi nhớ đã đọc những tờ báo hàng ngày từ trang đầu cho đến trang cuối khi tôi... chả nhớ bắt đầu từ bao giờ nữa). Thời đó, khi ta 20s, cái thư viện nhỏ xíu của cái trường mà tôi đang kiếm cơm bị... tôi đọc hết ( - đời đang... chán quá)! Từ tiểu thuyết, hồi ký đặc vụ, trinh thám đến tình cảm, miễn có sách là có đọc, sau này tôi nhớ khi đọc hết những cuốn sách đó rồi thì đọc những cuốn sách... giáo khoa.

    Có một chuyện buồn cười mà tôi vẫn nhớ là tôi hơi... kỳ cục! Trong thư viện có 3 cuốn (loại volumes) Lịch sử Thế Giới Toàn Cương I, II và III, sách in rất đẹp, khổ lớn, dày cộm, bìa cứng, màu vàng hơi đậm lóng lánh như được mạ và được đem từ bắc vào. Đọc xong thì thấy hay quá, lần đầu tiên thế giới mở rộng cửa ra cho mắt mình được nhìn, lần đầu tiên mắt mình nhìn xa hơn những... chén bo bo, gạo độn khoai... (không phải vì quá nghèo nhưng vì nếu không ăn thì tốn của giời, giời phạt, bán thì không ai mua!)

    Lần lữa, rồi ngại ngùng hỏi nhỏ cô quản thủ thư viện (bằng tuổi tôi), sách này cô biết ở đâu bán không? Cô quản thủ vừa cười vừa lắc đầu, mấy cuốn sách này là của bà hiệu trưởng mang từ bắc vào đó, anh (thật ra là cô gọi tôi bằng chức vụ) có gì hỏi bả! Tôi đoán như là cô cho tôi lời nhắc nhở, đừng... chôm nhé anh, coi chừng mất sổ gạo á! Tôi hơi mắc cỡ trong lòng, chỉ hỏi thôi mà, có tội nghiệp... mọt sách hông?

    Trong những cuốn truyện mà tôi đã đọc, tôi nhớ mãi về một truyện ngắn được dịch ra từ tiếng Hòa Lan (hay Đan Mạch?) mà tôi nhớ mãi từ đó đến bây giờ.

    Truyện kể về chuyện tình của hai người sống trong thời kỳ kinh tế suy thoái, hai người yêu nhau khi 20s, nhưng vì quá nghèo nên hai người phải chia tay. Anh chàng phải... vượt biên sang Mỹ không giấy tờ, đi làm lao động công nhật để dành từng xu với hy vọng đủ tiền để trở lại quê nhà mà cưới nàng. Hai người trao đổi thư từ với nhau trong thời gian ngắn rồi mất liên lạc vì quá nghèo nên phải thay đổi chỗ ở liên tục, mà ngày đó thư từ bằng đường biển và phải biết người quen để nhờ vả.

    Chàng sống và phấn đấu trong cuộc đời riêng mình với những công việc... không ai muốn làm, cố giành giụm từng xu cho một số vốn để về quê nhà. Còn nàng thì vẫn đầu tắt mặt tối với mấy con bò... của người hàng xóm và đồng áng cày thuê chờ chàng.

    Câu chuyện ở giữa thì tôi quên hết rồi, chỉ nhớ lại đoạn cuối thôi. Nàng ở quê nhà, sau những thời gian làm việc sinh nhai, những ngày chủ nhật hoặc có thời gian rảnh, ra ngồi trên băng ghế dưới tàn cây mà hai người ngày xưa đã từng ngồi và tình tự, họ đã chưa từng bao giờ biết nắm tay nhau, mà đan áo, may vá.

    Đến một ngày đã đứng tuổi, người đàn ông trở về quê nhà sau khi đã để dành số tiền nho nhỏ về hưu. Ông trở về và đi kiếm cái băng ghế ngày xưa đó để ngồi. Ông ngồi trên băng ghế đó từ sáng đến tối, ngày này sang ngày khác với những hồi ức nhớ nhung. Đến một chủ nhật thì ông có thêm một vị khách không mời, chính là nàng ngày xưa. Hai người đã quên mặt nhau đã lâu và tuổi đời chồng chất làm họ thay hình đổi dạng nên không nhận ra nhau.

    Sau một vài câu chuyện thì họ nhận ra rằng mình gặp lại tình yêu của mình từ ngày xưa. Hai người đoàn tụ với nhau.

    Khi người ta 20s, những câu chuyện tình ái lãng mạn (lãn mạn? : sóng tràn bờ, nhưng tôi thích cách đánh vần như thế) dễ làm trái tim bị... rung động miễn là người viết đừng viết... cà lăm... (khỉ) đột và quá... sạo. Không cần đến
    những Leo Tolstoy để chinh phục những trái tim 20s.

    Không còn nhớ những chữ của tác giả như thế nào đã diễn tả nỗi giay giứt, cháy bỏng, khát khao, "torture" trong trái tim của hai người ra sao. Không còn nhớ làm sao họ có thể giữ được tình yêu thầm lặng mà mãnh liệt đến như thế cho nhau qua 10 rồi 20 rồi 30 năm hơn nữa trong cuộc đời.

    Nhưng tôi có thể liên hệ cái cảm giác đó với cái cảm nhận của đời đương thời (xin phép nhé, hơi quàng vào quá to, quá nhiều).

    Hãy thử tưởng tượng ra một người lính nằm trong hầm hố và trong tầm đại bác và trong trận đánh. Người lính đó chỉ có hai điều để làm. Bịt chặt hai tai, cúi gục đầu xuống sát đất và co người lại. Điều khác là phải giữ đầu óc mình tỉnh táo nếu không thì sẽ trở về nửa điên nửa khùng vì cái khủng khiếp của những tiếng nổ cùng với âm ba (sóng âm thanh) cũng khốc liệt như thế của nó. Và tôi muốn hỏi nhỏ anh lính, trong lúc cùng cực như thế này anh có ai để anh thương không, anh có ai yêu thương anh không và chờ anh trở về không? Để trái tim anh giữ lấy niềm tin, niềm hy vọng sống còn, để xua đuổi đi, để chống trả lại cái sợ, cái khiếp đảm, cái cô đơn tuyệt vọng của chiến tranh. Điều đó có khi còn nhiều hồng ân hơn số phần của một con người.


    Người lính đó phải nguyện thầm trong lòng rằng: Hãy coi mọi chuyện như là phù du, nếu viên đạn nào lạc tới mình thì mình... lên trời như bao đồng đội mình đã hy sinh, như bao người đã ngã xuống. Hãy tin vào sự khoan dung của Thượng Đế khi mình... ra đi.

    Còn như khác đi, "Phải trở về", chưa giống nhiều như ngày xưa Khái Hưng đã viết "Anh Phải Sống". Tôi sẽ phải trở về, tất cả những gì đang xẩy ra chung quanh tôi sẽ qua đi, sẽ là quá khứ, sẽ chỉ là cơn ác mộng nhỏ trong giấc ngủ ngày ngắn ngủi. Tôi phải trở về và trở về với sự tỉnh táo, trở về với trái tim còn biết yêu thương.

    Và bây giờ dường như tôi đã có thể tưởng tượng ra hai người yêu nhau ấy đã sống như thế nào trong mỗi ngày trong cuộc đời của họ. Và hơn hết mọi thứ người ta có được trong cuộc đời này, họ yêu và biết yêu thương nhau.


    Last edited by Hanhgia; 08-23-2013 at 03:43 PM.

  8. #28
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Chỉ là câu chuyện vui cuối tuần, đọc từ từ, từng chữ nếu có thể...

    Một anh nhà báo đi phỏng vấn những cái... hang cốc trên núi... ngồ ngộ.

    - Anh đang làm gì vậy? Mặt anh có vẻ khó ở?
    - Tui đang đi tu và đang tĩnh tâm.
    - Ồ, thế sao? Anh theo đạo nào tu ở đâu?
    - Tui đi tu theo thày Độc Cô trên núi Thấp Khớp.
    - Thế thì tôi chưa bao giờ biết ông thày này cả. Đạo đó là đạo gì, xin phép cho tôi tò mò tí xíu nhé, sao anh lại đi tu?
    - Tui đi tu tại gzì tui thấy... buồn buồn. Ổng bảo nếu mà theo ổng đi tu thì sẽ hết... buồn buồn.
    - Thế sao? Đạo ông thày dạy về điều gì vậy?
    - Theo đạo của ổng thì phải dzớt ba điều:
    Thứ nhứt: Phải bị thấp khớp
    Thứ hai: Ba năm mới được tắm một lần, không cần xà bông
    Thứ ba: Bất cần đàn bà
    Mới trèo lên núi Thấp Khớp, dzừa dzô hang là tui dzớt... mức một! Còn dzớt hai mức nữa là dzớt được đạo, ổng mới cho tui xuống núi. Ổng khó lắm! Hổng biết tui có xuống núi được hông, tui đang bị... thấp khớp!
    - Ah wuuuuá đúng, chỉ có đàn bà mới làm người ta.... buồn buồn! Muốn hết... buồn buồn thì phải đi tU!
    - Ah, bài kệ của tui ổng có dzạy như dzầy nè:
    . Vợ là nợ
    . Ông hàng xóm là... oan gia
    . Nếu con lấy vợ
    . Suốt đời con ở đợ ... chachacha*
    . Ổng hay chời thần tàn canh gió lộng luông. Nói cái gì cũng... chúng y chang!
    - ???
    - Nhưng mà tui thấy kỳ lắm, ngày xưa ổng lấy danh hiệu là "Độc Cô Bất Cần Bà" mà ổng bây giờ đòi đổi lại là "Độc Cô RẤT Cần Bà".
    - ???
    - Hỏi ổng thì ổng mắng: Im ngay! Hậu sinh khả thúi! Cấm không được hỏi ngược lại sư phụ tiền bối! Quân tử nói lộn thì quân tử nói lại, không được á?
    - ???
    - Tui nghi chắc ổng bị Tẩu Wỏa Nhập Ma wuá! Thôi chít tui gồi! Lâu thiệt lâu gồi! Không ai dám tới gần ổng nữa, tui cũng dzậy, đừng nói chi đàn bà!
    - ???
    - Tại ổng có cái mùi gì... không thể tả nổi! Mà tui cũng dzậy, ai đi ngang tui cũng quay lại rồi nhướng mắt nhìn tui rồi lắc đầu. Mà tui tính tới gần thì người ta chạy mất đất. Chả hiểu tại sao!

    Tường trình từ núi Thấp Khớp - Phóng Sỹ kiêm Zăng Sỹ kiêm Tán Sỹ Bầm Dzập, không bao giờ tắm! (Cái này thì cao thủ zõ lâm!)

    * Mượn cách diễn đạt của Visabelle
    Last edited by Hanhgia; 08-23-2013 at 03:10 AM.

  9. #29
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004
    - Theo đạo của ổng thì phải dzớt ba điều:
    Thứ nhứt: Phải bị thấp khớp
    Thứ hai: Ba năm mới được tắm một lần, không cần xà bông
    Thứ ba: Bất cần đàn bà
    hanhgia nên lên núi...Athos tu, dễ dàng dzớt hết 3...điều đó: of monks and men

    Perhaps it's because Mount Athos is the world's only country (and the peninsula of Athos is virtually an independent country, complete with strict border controls) where you are guaranteed not to bump into women. Because in Athos, all women, and all images of women, are banned.
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  10. #30
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Quote Originally Posted by visabelle View Post
    hanhgia nên lên núi...Athos tu, dễ dàng dzớt hết 3...điều đó: of monks and men
    Visabelle thí chủ,

    Đa tạ thí chủ cho advice.

    Ối giời ôi! Thank you nhe, đừng xúi bậy nhe! I don't wanna look bi hai myself all the time over there! Don't wanna wear armor all the time. Muốn nổi da gà! Ở đây người ta tính hết chuyện đi tu cho hg giồi, dây xích, khóa, đủ hết, kể cả vài cây búa mới cho me tha hồ slaving away, slaving away... chẻ củi trong khi... tu. Where's Canada?

    Đa tạ thí chú ghé thăm,
    Tiểu tăng đi tu tiếp
    Last edited by Hanhgia; 08-24-2013 at 09:43 PM.

 

 

Similar Threads

  1. Nhật ký
    By Co may in forum Không Gian Riêng
    Replies: 109
    Last Post: 04-04-2019, 04:04 PM
  2. Replies: 13
    Last Post: 03-04-2013, 09:30 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2012, 10:37 AM
  4. Nhật ký Euro 2012
    By Lotus in forum Thể Thao
    Replies: 1
    Last Post: 06-16-2012, 05:46 AM
  5. Nhật ký của Mẹ -
    By maitq in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 05-13-2012, 11:15 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 11:06 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh