Register
Page 35 of 138 FirstFirst ... 2533343536374585135 ... LastLast
Results 341 to 350 of 1375
  1. #341
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Sandy về thăm nên em được nghỉ hai ngày đi làm để ở nhà hú hí (chị Sandy hú còn em thì hí). Cuộc vui chóng tàn, sáng nay nay em đi làm giở lại, vừa ra sân thì phát hiện ra kẻ trộm đả lẻn vào lấy hết đi lá đỏ mới hôm trước còn đương đẹp, cây bây giờ thân trơ trụi, chỉ còn la liệt những chiếc rụng dưới đất làm chứng tích của vụ trộm. Bắt đầu phải chuẩn bị đề phòng hurricane Visabelle.

  2. #342
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004
    Thu về cho lá vàng rơi
    còn dụ ....Sandy thì Sandy về cho cây....tả tơi ?!?

    chả phải ...hurricane mà là...gió lửa Visabelle cơ. :P
    năm nào cháy khắp đồi San Diego đến San Jose. *ouch*

    btw, *trick or treat*...happy halloween, ốc xì!
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  3. #343
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Nhanh quá nhỉ, cơn gió lửa ấy mới hôm nào thôi mà đã quá nhiều năm rồi.

    _______

    Một lần nào cho tôi nghe tin em, trong ưu tư canh cánh vẫn đôi khi nhắc tên. Một lần nào về Hoa xinh tân để cho tôi lời nhắn, giữa ngờ ngợ cảnh cũ nếu bất chợt có phân vân.

    Một lần nào em thôi không còn giận, trăm dỗi hờn thất vọng rồi cũng phải hư hao. Một lần nào em hãy nói vì sao, đi thật lâu mà chưa thấy giở về?

    Một lần nào em đã buồn hạnh phúc, như ánh trăng chẳng thể vớt dưới ao. Một lần nào em trách tôi "self centered," tôi ráng đùa "like a carousel, remember?"

    Một lần nào chiếc xe vàng bỏ mui Miata em lái, giời lất phất mưa tôi nghịch mở dù che. Một lần nào em bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tôi ấm ớ hỏi thế ở đâu cửa chính?

    Một lần nào, thời gian như rượu ngon. Một lần nào, bỗng hoá thành dao nhọn. Còn nhớ không em, một lần nào?

  4. #344
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Một lần nào, thời gian như rượu ngon.
    Một lần nào, bỗng hoá thành dao nhọn.
    Còn nhớ không em, một lần nào?
    3 câu này "thơ" quá!
    Có chàng ns lang thang đi tìm thơ...
    Mà sao bài thơ không trọn vẹn?

  5. #345
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Từ khách sạn đi bộ chỉ vài bước là ra đến cái chợ Bô kê ri a nổi tiếng, du khách đứng chụp ảnh còn đông hơn khách mua hàng. Quầy thịt nguội ngay cửa chợ treo lủng lẳng dăm ba chiếc đùi heo ướp muối, tôi và em ghé vào mua giăm bông Xê ra nô với cả kí lô phó mát Man chê gô cắt như viên xí ngầu. Hà thích nhất món phó mát này, ăn rất bùi và béo dìu dịu, có tí hậu vị của hạt đậu hạt điều. Em khen, best cheese in the world. Tôi bắt đầu thao thao kể thêm vài loại khác tôi thích, như stilton, gorgonzola... và bị hoạnh lại: các thứ ấy có ăn được cả kí lô không? Lần ấy tôi chịu thua.

    Hai đứa đi xe điện ngầm đến ngồi ăn trưa trên những bậc thang của viện bảo tàng ở chân đồi Môn du ích trông xuống vòi phun nước và một khúc đại lộ rộng thênh thang nắng. Tuy là giữa mùa đông nhưng khí hậu ở ven biển Địa trung hải rất ôn hoà, tháng hai mà giời cứ như đầu mùa thu, lúc ban trưa chả cần áo len, áo khoác gì cả.

    Tôi thích nhìn lúc em ngồi nhẩn nha ăn và say sưa ngắm cuộc đời, tôi thích những cử chỉ của bàn tay, những ngón tay đầy đặn đưa mẩu phó mát qua vùng môi hé mở, đầu ngón tay trắng dừng lại giữa kẽ môi đỏ son phai. Bồn chồn dạ, âm ẩm da.

    Ăn xong đón xe buýt đi tiếp lên đỉnh đồi. Con đường uốn vòng theo sườn đồi, chạy ngang bên vận động trường với ngọn đuốc Thế vận hội '92. Ở đỉnh đồi là nghĩa trang chính của thành phố. Phía trong có hai phần cách biệt, một bên là những ngôi mộ nằm san sát, một bên kia là những khoanh vuông chồng lên thành nhiều tầng như ngăn kệ, mỗi ngăn có thể đặt vừa 2 chiếc quan tài nối đầu nhau. Cách chôn cất nhiều tầng như thế tôi chưa thấy chỗ khác nhưng có nhẽ khá thông thường ở các thành phố đông người. Sau những dãy mộ cao là biển rộng thiên thu, và gió lộng muôn phương, và bình yên vô biên. Những người chết ở đấy có nhẽ chả cần lên thiên đường làm gì cho nó xa xôi.

  6. #346
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Khi nhìn Ri van đô tôi luôn nhớ đến ông thượng gầy lòng khòng có một dạo vẫn thường thấy chỗ bến xe lam ngã tư Chi lăng trên Đà lạt, tôi nhớ đôi mắt sâu hoắm trông thăm thẳm buồn và hai gò má nhọn hoắc khắc khổ, da khô nâu xẫm lấm tấm tàn nhang. Lúc gia nhập đội bóng của thành phố Bác xê lô na, Ri van đô còn khá trẻ nhưng cái dáng điệu tần ngần như bỡ ngỡ, như ở giữa xa lạ, như lạc lõng từ bên trong, nom rất khác những cầu thủ chung quanh anh, họ tự tin, tự mãn, hăm hở, hiếu động, thoăn thoắt và thích được mọi người chú ý. Bóng đá là một thể thao đồng đội nhưng tôi luôn có cảm giác như anh đang chơi một mình với những tạo vật của óc tưởng tượng.

    Hôm ấy là lần đầu tiên tôi xem Bác xê lô na chơi trên truyền hình ở một quán nước bình dân gần sân bóng Căm Nu. Ri van đô đã có nhiều tiếng tăm nhưng có nhẽ vẫn chưa quen với sự hâm mộ vồ vập của người mê thể thao, tôi còn nhớ nụ cười ngượng nghịu như mắc cỡ vì đám đông. Anh không có sự chải chuốt của một nghệ sĩ, hay của một cầu thủ có máu nghệ sĩ. Tôi thường so sánh Ri van đô với một giáo sư toán học trầm ngâm, lúng túng rụt rè giải quyết một bài toán khó bằng những đường chuyền bóng và những cú sút làm cho mọi người gật gù thích thú, chứ không giống một cầu thủ xuất sắc thi thố tài năng. Ri van đô đá bóng hao hao giống phong cách Pho rét Uýt ta cơ đóng phim.

    Quán nước chật và ầm ĩ, mọi người reo hò bình luận hăng say, họ nhìn tôi khá thân thiện khi thấy tôi cũng cổ vũ cho đội nhà, có mấy anh bạn trẻ mời tôi uống chung bầu rượu của họ khi Ri van đô đá quả thứ ba vào lưới, một thứ vang đỏ vô thưởng vô phạt, chắc là làm từ loại nho rioja của địa phương, khi uống phải há mồm và ngửa cổ lên hứng giòng nước tím thẫm chảy từ vòi của chiếc bầu rượu bằng da.

    Chỉ có Hà không được vui, ban đầu còn gắng gượng cười khi tôi xoay sang vuốt ve cánh tay em, nhưng càng về sau thì mặt càng nặng xì xị, trên tắc xi về khách sạn chả thèm nói với nhau một tiếng. Đến khu Ramblas tôi dỗ dành mãi mới chịu vào ăn chu rô, loại bánh ngọt như những thanh giầu cháo quẩy ngăn ngắn chấm trong sốt sô cô la lỏng. Khi ăn xong 3 chiếc bánh chu rô và đã bớt giận, Hà trách tôi mê xem trận bóng, đã thế lại không đứng lên ra về ngay sau phút thứ chín mươi, còn ngồi xem nốt cả mấy phút đá thêm giờ...

    Ở ngoài phố đã nửa đêm nhưng người thành phố vẫn đi lại nườm nượp.

  7. #347
    Quote Originally Posted by ốc View Post

    khi Ri van đô đá quả thứ ba vào lưới...
    em nghe đồn quả đấy là quả bai xi cồ rất đẹp được ghi từ xa....và là một bàn thắng đẹp nhất, quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh Ri van đô.

    Thế mà chị Hà nặng mặt với anh...buồn nhỉ !

    Giá mà ngày ấy chị cùng anh cụng vài ly thì bây giờ đã .....
    con gì cũng đòi ăn, cái gì cũng đòi mua

  8. #348
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Lỗ Tấn ngày xưa bảo "hoa là thơ của đất" còn bóng đá có nhẽ là thơ của sân cỏ. Nếu có thể theo dõi một đội bóng qua từng trận bóng và qua nhiều mùa bóng, quan sát tất cả thay đổi, thăng trầm của các cầu thủ và huấn luyện viên, nhận ra những quan hệ chằng chịt ân oán giữa các nhân vật, để ý đến chuyển biến của thời thế và phong độ... thì nó càng thú vị và lôi cuốn.

    Xem bóng đá chả khác gì xem tiểu thuyết, với một mạch chuyện cứ tiếp diễn theo ngày tháng vô tận, năm này sang năm khác, thế hệ cầu thủ này thay cho lớp cầu thủ kia, cái chất kịch cứ tự nhiên phát sinh, có thực và có hồn chứ chả cần phải bịa đặt thêm những thứ éo le, kỳ tình để thu hút người xem. Đấy là lý do có bao nhiêu người suốt một đời yêu thích một đội bóng dù nó chả lập nên thành tích gì hay huyền thoại nào cả.

    Khi bắt đầu xem các trận bóng thường xuyên tôi cũng dần dần chán xem tiểu thuyết, có nhẽ vì không còn thấy sinh động và thuyết phục bằng những mâu thuẫn giằng co trong cuộc sống hay trong thể thao, ở đó mỗi nhân vật là một cá thể đặc biệt và không chịu sự chi phối, định đoạt của một ông tác giả, một thứ thượng đế nho nhỏ với một mớ quan niệm riêng tư đem phủ lên cái thế giới trong truyện.

    Mấy hôm sau gặp lại Jens, vẫn còn làm ở Hotel Arts ngay bãi biển, tôi kể chuyện xem trận bóng hôm trước. Jens hứa sẽ hỏi bạn đồng nghiệp hay hàng xóm có ai không đi xem thì để lại vé. Hà nguýt tôi một cái dài đến kiếp sau. Tháng sáu năm sau tôi mới giở lại Bác xê lô na và có vé đi xem một trận cuối mùa. Lần ấy không có Hà vì em theo gia đình về thăm Sài gòn vài tháng. Rủ mãi tôi vẫn không đi vì ngại đường xa và cũng chả thích đi chung quá đông người, em bảo thế cũng được, absence makes the heart grow fonder... (of someone else.)
    Last edited by ốc; 11-28-2012 at 09:26 PM.

  9. #349
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Năm ấy mùa bóng ở Tây ban nha kéo dài đến tháng Sáu vì hè năm trước có giải Cúp Thế giới ở Pháp làm trì hoãn giai đoạn chuẩn bị của các câu lạc bộ và ngày khai mạc phải dời lại mấy tuần. Jens kiếm được vé và hỏi tôi có muốn đi xem thì sang. Trước cái dạo chín mười một, chuyện đi lại bằng tàu bay rất thuận tiện và rẻ chứ chưa bị cái cảnh phải chầu chực chờ nhân viên an ninh sờ lần khám xét kỹ càng và tiền lệ phí, phụ thu, sợt chạc đủ các thứ ở phi trường làm tăng gấp đôi tiền vé. Ngày nghỉ phép của tôi cũng được tính theo số giờ làm (thay vì cố định mỗi năm như bây giờ) cho nên muốn đi chơi thì chỉ việc khăn gói quả mướp là trưa hôm sau có tách cà phê illy húp xùm xụp ở Bác xê lô na.

    Thông thường thì không dễ đào ra vé vì khi đội nhà chơi giỏi như trong thời gian này làm các cổ động viên nức lòng họ càng hùa nhau đi xem ở sân bóng cho nó khí thế. Lúc ấy Bác xê lô na đã nắm chắc chức vô địch quốc gia dù còn mấy trận bóng nữa mới hoàn tất lịch thi đấu, và mùa nghỉ hè cũng bắt đầu rồi cho nên bác hàng xóm của Jens bỏ vé để du hí miền núi đồi, tôi chỉ phải mua lại theo giá vé gốc độ chừng hai mươi đô la Mỹ. Khắp nơi trong thành phố dù có rất nhiều máy bán vé tự động nhưng thử bao nhiêu chỗ mà bao giờ mua được. Cũng có đến trước cổng sân vận động Căm Nu hỏi mua chợ đen, người ta cứ hét hai ba trăm đô la một vé và bán được ngay cho các anh hu li gân Ăng lê - họ bay sang đấy như đi chợ và tiêu xài, nhậu nhẹt rất vô tư.

    Bên trong, chỗ ngồi chứa được trên tám vạn người nhưng nom có vẻ nhiều hơn thế và huyên náo vô cùng. Dân hâm mộ thể thao có nhiều phần là mê cái không khí đông đảo ồn ào nhộn nhịp của trận bóng. Tôi cũng có ý muốn đi một vài lần nếm mùi ra sao nhưng cuối cùng không thể thích cảnh chật chội ầm ĩ bát nháo như mổ trâu mổ bò. Rốt cuộc là xem người chứ không xem được bóng đá gì cả, khi thì hàng ghế trước bật đứng lên reo, khi thì người chung quanh len sang để ra ngoài mua quà vặt, khi thì hàng ghế sau vỗ tay bồm bộp ngay bên tai... Bây giờ tôi chỉ xem trên truyền hình một mình, có nhiều khi còn vặn nhỏ âm thanh để tránh phải nghe cái anh bình luận viên dở hơi nọ, chuyên môn hét toắng lên như các em tuổi dậy thì bất chợt nom thấy anh Bíp bơ.

    Mấy ngày còn lại tôi chỉ ngồi quán nước vỉa hè nom thiên hạ. Ở Pa ri người ta ngồi một mình hay một cặp trông ra đường, hình như là ít chuyện hơn. Ở Bác xê lô na dân địa phương họ cũng thích ngồi ngoài giời nhưng quây bàn ghế lại với nhau bàn tán sôi nổi chứ không thiết nhìn phố xá. Những ông già nhớn tuổi nhiều râu, đầy đủ áo gi lê với giắc két, mũ phớt với ba toong cũng ngồi tranh cãi hăng say như các chị sinh viên tóc nhuộm vàng ệch.

    Nắng khép nép bên những tường tháp cổ uy nghi, bụi ngày thường lác đác bốc lên trên đường nhựa sau mỗi đợt xe qua, cứ một cơn gió lại có vài chiếc lá đuổi theo. Tôi có thể ngồi suốt cả năm ở một góc tháng Sáu đó, chỉ có đôi cánh tay cảm thấy thừa thải chả biết có nhớ nhung gì.
    Last edited by ốc; 11-28-2012 at 09:25 PM.

  10. #350
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,601
    Những ngày xa nhau tôi bắt đầu nhận ra sự khác nhau từ cốt lõi uyên nguyên của hai thân phận. Tôi thì không có sự thiết tha với cuộc sống, cứ để cho ngày tháng dắt tôi đi, cứ nghĩ rằng cuộc đời đã dành cho tôi một chương trình, một định mệnh dung thân. Còn Hà thích những giây phút lo toan, tính toán và mãi mãi kiếm tìm hạnh phúc, em sống để tìm thấy niềm vui. Tôi, tôi chỉ cần dăm niềm vui riêng tư, bình dị để sống. Tôi: kiếm cái gì đó để làm niềm vui; Hà: phải làm cái gì đó để kiếm niềm vui. Tôi muốn thung dung trên con đường đi về hướng của hoàng hôn; em muốn chạy ráo riết đi tìm những bình minh ở phía trước.

    Tôi có thể hít một hơi thở sâu mát lạnh giữa mùa đông và thấy lòng hân hoan, hay cảm thấy gió biển âm ẩm trên mặt, hay nắng xuân âm ấm trên vai, hay một câu nói đùa chỉ có hai người hiểu, hay một chút gần gũi quấn quít trong yên tĩnh của đêm. Hạnh phúc tôi tẻ ngắt. Hạnh phúc em là những cơ ngơi sang trọng tôi chưa hề nghĩ đến: một tình yêu to lớn, một không gian to lớn có tất cả những người quen.

    Tôi nấu thức ăn, vui không vì ăn mà vui vì làm; Hà nấu thức ăn, vui có nhẽ vì kết quả hơn vì việc làm, vì sẽ đem cho người này người kia thử. Có nhẽ tôi làm em ấm ức nhiều lần chê những món có nước dừa... nhưng em cũng chả bao giờ vì tôi mà thay đổi cách nấu. Hà chỉ nấu những gì em biết sẽ thích ăn. Tôi thì luôn thí nghiệm, có khi chả biết sẽ thành món gì, rồi gọi nó bằng những cái tên nghịch ngợm tự đặt ra, silly fusili, rosy rotini, lazy linguini, saucy spaghetti, meaty macaroni, clammy capellini... Bao giờ Hà cũng khen ngon, chắc tưởng là tôi sẽ vui vì những lời khen, rồi bỏ mứa và hí hửng mở vung nồi chè nhìn thuỳ mị.

    Tôi ngồi ở giữa Bác xê lô na vẫn xa lạ mà tìm thấy niềm vui quen thuộc, cái cảm giác đương xem một bộ phim và phải lòng cô diễn viên chính, hoặc giống như kẻ ngoại cuộc bắt gặp vài ánh mắt thân thiện giữa những đối thoại vô ngôn. Hà về thăm một Sài gòn còn xa lạ hơn và cũng tìm thấy những niềm vui quen thuộc, theo gia đình đi ăn uống, xuống nhà quê, theo họ hàng làm công việc từ thiện, lên chùa... dù chả hiểu đâu là đâu nhưng có nhẽ được hướng dẫn bằng tiềm thức vô thoại, hay các yếu tố sinh hoá trong cơ thể da vàng phản ứng với sông nước, gió mưa và đất giời. Những năm sau Hà cứ gợi ý nhưng tôi vẫn chọn đi Âu châu, rồi chả ai chịu ai, không đi đến đâu.
    Last edited by ốc; 12-03-2012 at 12:40 AM.

 

 

Similar Threads

  1. những ý tưởng
    By Tràng Thi in forum Tùy Bút
    Replies: 14
    Last Post: 03-15-2012, 05:10 PM

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 07:53 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh