Results 11 to 20 of 215
Thread: Ngõ Vắng ....
-
11-11-2011, 07:17 PM #11
- Join Date
- Sep 2011
- Posts
- 378
Chị Gió, tui chỉ nói giỡn với anh Gun thôi, tui biết chị không phải là Trân đâu vì bản chất hai người (theo tui đọc và nhận xét) khác xa .
Thêm một yêu cầu nữa cho chị dán bài dương cầm chị đánh, tui thì khoái nghe thui chứ không biết phê bình đâu ....Nói tui chào Trân nếu chị liên lạc được, mong Trân mau trở lại .Cớ dìn của 5Cam
-
11-11-2011, 07:43 PM #12
Thêm một lời yêu cầu nữa. - Cho P gởi lời thăm quán chủ của "ngõ vắng" luôn nha.
-Chúa Kitô không có tay mà chỉ trông chờ đôi tay của chúng ta thay đổi thế giới ngày nay.
-Chúa Kitô không có chân mà chỉ trông chờ đôi chân của chúng ta dẩn bước thế giới nầy đến với người.
-Chúa Kitô không có môi miệng mà chỉ trông chờ môi miệng của chúng ta nói với mọi người.
------ ĐGH Gioan Phaolô II -----
"Mặt em giận dễ thương "
"Mặt vợ giận dễ sợ "
Hình Hội Tết Fairgrounds 2012 @ San Jose.
-
11-11-2011, 07:53 PM #13
Nếu nói về sự sắc đá thì tôi nghĩ đàn ông phải thua đàn bà.
Giang Châu Tư Mã _ Bạn mượn khố của ĐVT.
-
11-11-2011, 07:56 PM #14
- Join Date
- Sep 2011
- Posts
- 378
-
11-12-2011, 05:28 AM #15
Anh Sáu.
Hôm qua gõ xong câu kia là tôi bò đi ngủ luôn. Nhưng lại nghĩ chết mẹ, hình như gõ lộn chữ t thành chữ c và sáng nay đã thấy anh quote rồi.
Những năm gần đây tôi bị rơi vào tình trạng này, là khi nào cũng sợ trật, sợ sai, sợ trễ và sợ lộn hay sợ quên, sợ sơ sót . Làm xong một chuyện gì một hồi sau bỗng quên mất, không nhớ là mình làm hay chưa .
Có khi từ tàu bước lên bờ, leo lên xe đề máy chạy một hồi lại không nhớ mình khóa cửa tàu hay chưa, lại phải quành lui chạy xuống bến leo lên tàu coi lại cho chắc ăn. Thiệt là khổ !!!Giang Châu Tư Mã _ Bạn mượn khố của ĐVT.
-
11-12-2011, 05:37 AM #16
Em cảm ơn các anh, các bác đã có lời yêu cầu hoặc “còn hơn yêu cầu”. Vậy thì em xin hẹn một ngày nào đó, có thể là mãi tận tháng sau cũng nên, sẽ dán nhạc. Vì lâu nay em tập đàn mà lười thu âm, nên không có sẵn bài nào. Hôm nay rảnh, lôi máy thu âm ra, phải sạc pin chứ chưa xài được ngay. Đợi khi sạc pin xong và xài được, thì mình lại hết rảnh rồi, và lại líu quíu đánh chẳng được bài nào trôi chảy cả.
Anh Sáu Quít, xin báo với anh là Trân vẫn chưa chịu về Ngõ Vắng. Trân gửi lời thăm hỏi đến chị Lan Huệ, Nhã Uyên, Tà Áo Xanh, anh nvhn, anh 6quit, anh gun_ho và toàn thể cư dân phố rùm.
Xong màn tán gẫu và chào hỏi, giờ em xin đăng đoạn dịch tiếp theo.dựa cây cong
-
11-12-2011, 05:38 AM #17
The landlady
Kỳ 2
Cho đến nay, anh sống rất cô độc. Ba năm trước, lúc đang theo học ở đại học và bắt đầu sống tự lập, anh được một người đàn ông, người mà anh chỉ biết qua tên gọi, mời đến nhà. Anh đợi cho đến lúc người hầu, với thái độ ban ơn, báo cho chủ nhân biết rằng anh đến cầu kiến; sau đó anh bước vào một căn phòng mờ ảo chỉ có vài món đồ đạc, một căn phòng ảm đạm của một lâu đài còn sót lại từ thời đại của các lãnh chúa. Trong phòng, xuất hiện trước mắt anh là một ông già chậm chạp, đầu tóc hoa râm, đeo đầy huân chương lấp lánh. Ông là người đồng môn của cha Ordinov, và là người giám hộ tài sản cho anh. Ông trao cho anh một số tiền nhỏ, phần tiền còn lại từ các bất động sản được bán đấu giá sau khi đã thanh toán món nợ cho ông nội của anh. Ordinov lãnh đạm nhận lấy món tiền, cáo biệt người giám hộ lần đầu cũng là lần cuối, rồi ra đi. Buổi tối mùa thu lạnh lẽo đầy sương mù, Ordinov trầm tư suy nghĩ, một nỗi buồn vô thức cào cấu tim anh. Hơn nữa, cặp mắt anh đỏ ngầu vì cơn sốt, và chốc chốc anh lại thấy cơ thể run bần bật vì cơn nóng lạnh. Anh nhẩm tính, với số tiền vừa nhận được, anh có thể sinh sống khoảng từ hai đến ba năm, hay nếu anh rất tằn tiện, có thể đến bốn năm. Tuy nhiên, vì trời sắp tối và mưa tầm tã, nên anh đã mướn căn phòng đầu tiên mà anh tình cờ thấy chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ và dọn hết đồ đạc vào đấy. Anh đã giam mình trong cái tu viện ấy để ở ẩn không thiết gì đến sự đời; và sau chưa đầy hai năm, thực tế là anh đã trở thành một kẻ lạc loài.
(còn tiếp)Last edited by Lòng Như Gió; 02-05-2012 at 01:22 AM.
dựa cây cong
-
11-12-2011, 06:55 AM #18
Hai cô chủ Ngõ làm ơn cho hỏi chữ :
" nỗi buồn vô thức "
nghĩa là sao, là nỗi buồn không tên, nỗi buồn mà mình không cảm nhận được ? từ chốn thâm sâu của vô thức ?Giang Châu Tư Mã _ Bạn mượn khố của ĐVT.
-
11-12-2011, 07:11 AM #19
Dạ, anh diễn nó thành “nỗi buồn không tên” nghe cũng mang nghĩa như “nỗi buồn vô thức”. Ý là nỗi buồn mà nhân vật không cảm nhận rõ, không hiểu rõ buồn vì đâu, buồn từ bao giờ, chỉ đơn giản là thấy nặng lòng.
Cám ơn anh Súng đã đọc có lẽ là kỹ đến từng chữ. Kiểu này thì cô chủ Ngõ mệt rồi, sẽ phải dịch các đoạn tiếp theo rất cẩn thận đây.dựa cây cong
-
11-12-2011, 07:42 AM #20
À, tại anh bị cái trí nhớ lâu lâu nó hành hạ, ngày xưa học bài The Great Mountains tận cùng có câu
where he lays down for a long time, possessed by a mysterious sorrow.
Tụi anh thằng thì dịch là nỗi buồn bí mật, nỗi buồn gì đó tùm lum và ông Lê bá Kông dịch là nỗi buồn không tên. Không biết sao đọc thấy chữ nỗi buồn vô thức làm anh chợt nhớ bài học năm xưa, chứ chẳng phải đọc kỹ từng chữ đâu , mà cũng có lẽ kỹ thật ??Giang Châu Tư Mã _ Bạn mượn khố của ĐVT.