Register
Page 60 of 136 FirstFirst ... 1050585960616270110 ... LastLast
Results 591 to 600 of 1356
  1. #591
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517






    người con gái mặc áo pull vàng



    H
    ôm nay là sinh nhật của cô...trên giấy tờ.

    Nhưng đối với cô, ngày này còn quan trọng hơn ngày cô sinh ra đời thật sự nữa...nó bắt đầu một chuyện tình đẹp như mơ và thắm thiết như thơ...(nhưng đừng quên đây vẫn là chuyện cổ tích thôi đó nhe)

    Năm 19.. lâu lắm rồi, anh đón cô đi ăn một nhà hàng Pháp dưới Phố Cũ, cùng với Thành, người bạn thân của anh. Hôm nay, anh muốn tổ chức mừng sinh nhật cô, một mình với anh thôi, nhưng không dám chắc cô nhận lời nên qua điện thoại, anh rủ rê rất tự nhiên, như những lần đi chơi khác...có cả ba đứa ...


    Ba đứa, từ mấy tháng qua, đi đâu cũng có nhau. Thành, bạn thân anh đó, có giọng nói êm ái và rất bắc kỳ, anh người nam, nhưng vì ngồi giữa hai người nói giọng bắc, anh chắc cũng ảnh hưởng và phát âm tên cô theo giọng Bắc, nghe rất buồn cười nhưng vui vui tai...
    Hình như hai ông không có bạn gái nên rất là ..hưỡn, đã ra trường và có công ăn việc làm nên cuối tuần nào cũng rủ rê cô với đầy đủ chương trình du hí, cô ham vui, có người kiếm chuyện cho đi chơi...tại sao không...


    Phố Cũ có những con đường rất hẹp, và những ngõ cụt tối tăm. Đang là mùa đông, đường sá vắng vẻ chứ không nhộn nhịp như những ngày hè, với du khách đầy đường, vì đây cũng là một trong những tụ điểm của thành phố.
    Nhưng khi bước vào trong quán, không khí ấm cúng làm mình quên hẳn cái lạnh bên ngoài đang khoảng 20 độ âm.

    Bữa ăn tối kéo dài cả ba tiếng đồng hồ, cô tiếp viên người pháp lich sự, nhẹ nhàng nhưng làm việc rất là chậm rãi, đúng kiểu những nhà hàng thượng lưu. Thành gật gừ buồn ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi, nên anh hối nhà hàng cho món tráng miệng ra nhanh, vậy mà đến gần 11 giờ khuya cả bọn mới ra về.

    Thả Thành xuống nhà, anh rủ cô lên núi ngắm sao...Đi thì đi...
    Ngọn núi nhỏ nằm giữa thành phố, có bờ hồ để thả thuyền mùa hè, đổi thành sân trượt tuyết mùa đông, có đồi cỏ mênh mông cho mọi người tổ chức picnic những ngày cuối tuần, có những con đường nên thơ rợp lá phong mà mủa thu thi sĩ phải thẩn thờ...

    Cô không nhớ hôm đó trời có đủ trong để nhìn thấy sao hay không vì đang là mùa đông...cô nhớ mình mặc một chiếc áo pull màu vàng, màu cô thích nhất...
    Những chiếc xe đủ màu đủ kiểu đậu chen lấn dọc theo ven bờ, đầu xe hướng về một rừng đầy sao phía dưới chân núi.
    Thành phố dễ thương, êm đềm mà cô gửi gắm đời tị nạn, trong đêm tối trông rất ấm cúng và đẹp làm sao.
    Trời lạnh nên hai đứa ngồi lại trong xe, sưởi mở hết ga, anh nắm tay cô và xin phép hôn cô...Chao ơi, con người có vẻ hiền lành và ngay thẳng ghê vậy...

    Thật ra anh đã tỏ tình với cô mấy ngày trước đó rồi...

    Cô đang học năm thứ hai đại học. Mỗi tối thứ ba, có chương trình chửa răng cho nhau giữa các sinh viên, có thầy hướng dẫn. Cô được anh bạn VN học lớp trên, trám răng cho cô. Thời đó chỉ có 3 mạng đồng hương trong phân khoa.

    Từ hôm quen nhau ở buổi tiệc sinh nhật nhỏ bạn, cô để anh đưa về nhà, và từ đó anh đến thăm cô hầu như mỗi ngày...

    Anh biết cô phải làm lab rất trễ ở trường mỗi tối nên thường ghé vào đón cô về, dẫn cô đi ăn phở khuya...sau này cô thường đổ thừa anh, mỗi khi bị quở là nặng ký...bởi vì anh "nuôi" cô kỹ quá...

    Và hôm đó anh cũng lên trường đón cô về. Nhìn cái miệng méo vì thuốc tê, chắc tội nghiệp, nên chở cô xuống phố uống cà phê. Tiệm cà phê này nổi tiếng trong giới trẻ, nhất là sinh viên trường đại học gần đó, một thời anh đã là sinh viên.
    Căn phòng nhỏ xíu, không khí ồn ào vỡ chợ, khói thuốc mịt mù, kiếm một bàn trống không phải dễ...Giữa đám khách chen chúc chờ lấy bàn, anh và cô nói chuyện trời trăng...
    Anh hỏi thăm cô có tin tức gì của Qúi chưa..(cô có kể cho anh về đời sống sinh viên ở VN mấy năm cô học, anh du học từ lâu lắm rồi)...có một lúc nào đó, cô có nói về kép của cô còn kẹt lại ở quê nhà...

    Rồi bổng dưng đang húp miếng creme champignon, anh làm cô muốn nghẹn... Anh nói anh mến cô...anh hỏi mình có thể sortir không...trời ơi, rất bất ngờ nhưng cũng thấy vui vui trong lòng...
    Cô nhìn anh, khuôn mặt rất thật thà, hơi ngượng nghịu, đang chờ đợi câu trả lời của cô...Đúng là từ ngày quen nhau, cô chưa bao giờ nhìn anh kỹ như hôm nay...Anh không đẹp trai, nhưng nét mặt đều đặn, rất đàn ông, anh cao hơn cô một cái đầu, và anh rất gầy...cô thích đàn ông cao và gầy...

    Cô còn nhớ, câu trả lời của cô là “I like you, but I don't love you yet...”. Anh cười nhẹ, nói, sẽ chờ...với thời gian, anh mong cô sẽ yêu anh...

    Cười cười không trả lời, lúc này mà khoe với anh, hồi sáng chưa thay áo quần đi học, đã có người gọi phone từ xa về chúc sinh nhật rồi đấy.
    Thôi, phải biết học lịch sự tối thiểu là không làm người đối diện cụt hứng chứ...

    Anh đưa cô điếu Rothmans, nói hút thử vì biết cô lúc nào cũng chỉ hút Salem có mùi bạc hà.
    Cái chuyện hút thuốc lá của cô bắt đầu lúc vào đại học, ở trong nội trú có chị bạn, lớn hơn bọn nhóc cô vài tuổi, lúc đó mới bắt đầu tạo được tiếng tăm trong làng văn nghệ, truyện ngắn của chị được chọn đăng trên báo Văn, bọn cô ngẩn ngơ khâm phục...Chị đẹp liêu trai, ăn nói hấp dẫn, chắc trong đám con gái cũng có vài đứa mê chị...thuở học trò hay có những cái màn ngưỡng mộ đàn chị như thế...
    Những buổi tối rảnh rỗi trong cư xá, bọn cô bu lại quanh chị, bắt kể chuyện tình của chị, toàn là ngang trái, chị vừa nhả khói thuốc vừa uống rượu chát đỏ, mơ màng...vậy là cũng có vài đứa tò mò thử thuốc lá. Điếu thuốc đầu đời của cô đó, nhớ chị Hà vô cùng...
    Trong những năm 70, nhìn con trai với điếu thuốc trên tay mới là đàn ông. Đôi khi cô nhìn hai ông bạn với hai cách hút thuốc khác nhau, so sánh, xem tướng và thầm chấm điểm...
    Cô đang tê cả môi miệng, nên nói anh hút đi, cô ngửi khói thuốc là đủ rồi.


    Anh khôn khéo đi thăm cô một mình nhiều lần, lăng xăng lo lắng cho cô những chuyện nho nhỏ...
    Anh để ý thấy mấy tuần qua, cô nhờ Thành kiếm cho cô lời của bản nhạc Fernando, lúc đó đang phát sóng suốt ngày trên radio, bị cô nhắc hai lần, thế là ngay hôm sau anh trao tận tay cô bài hát với chữ viết nắn nót như những lá thư tình.

    Anh nói chuyện không rôm rã như Thành, nhưng chịu lắng nghe. Những lần đi chơi chung, lúc nào cũng có hai người nói và chỉ một người nghe. Cô, hình như thích người nghe cô nói hơn ...

    Anh chờ... Cứ từ từ mà chờ nghe anh...và đừng quên ...lắng nghe cô ...


    Áo Vàng


    (trong tuyển tập Chuyện Cổ Tích Xanh)



  2. #592
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517



    gửi đến Phố Rùm Đặc Trưng




    2019

    áo vàng

  3. #593
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517






    Trên Đỉnh Mùa Đông
    trần thiện thanh





  4. #594
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517








    Hoa Độ Lượng
    thơ Kim Thành
    nhạc Tùng Nguyên
    hòa âm David Đông
    ca sĩ Diệu Hiền
    pps Áo Vàng








    Nụ Cười Buồn


    Kim rửa xong mớ chén đĩa cuối cùng thì Thắng cũng vừa về đến nhà… Bỏ chiếc cặp da xuống ghế, chàng bước ra nhà bếp, vỗ vào mông vợ:
    - Sao? Mấy mẹ con đói quá không chờ anh, ăn trước rồi à ?
    - Thằng Tuấn đi Quebec từ sáng với lớp, tối mai mới về. Anh quên rồi sao? Còn Tú cũng nói tối nay không ăn cơm. Nó phải đi họp hành gì đó vụ thi đấu ping pong. Em chờ anh về mới ăn. Thế anh đã ăn gì chưa ?
    - Hồi 4 giờ chiều anh có ăn sơ, giờ cũng hơi đói…
    - Để em hâm thịt kho cho anh ăn tối nghe.
    - Thôi, chỉ còn anh với em, đi ra ngoài ăn gì cũng được, rồi minh đi ciné.
    Lau vội tay cho khô, Kim bước ra ngồi vào bàn ăn. Định đùa chồng một câu: Chà! Hôm nay có chuyện gì đây mà xì dầu vợ, dẫn đi ciné nữa nè! Nhưng nàng ngậm miệng kịp thời, chỉ cười thôi.

    Thắng vừa nhìn vào tấm gương treo tường, hất hất mái tóc không còn bao nhiêu sợi, vừa nói vọng ra bếp:
    - cái bà Nữ thiệt! Lần này nhuộm tóc cho anh sao thấy tóc bạc ra lại nhanh quá!
    Không nghe vợ trả lời, Thắng trở ra phòng ăn, hỏi lại:
    - Sao? Mình đi ăn nghe.
    - Dạ, cho em 5 phút.

    Lúc nào Kim cũng sửa sọan rất nhanh. Chỉ mấy phút sau, nàng đã sẵn sàng, khoác sac lên vai, theo chồng ra xe.

    Buổi tối đầu hè, trời còn rất mát. Lẻ tẻ vài quán ăn hai bên đường đã bắt đầu căng dù trên sân lộ thiên. Nhưng thực khách vẫn lưa thưa, chắc còn sợ gíó lạnh khi sương chiều xuống ...

    Thắng lái xe lên cầu, chàng quay sang nói với Kim :
    - Lâu rồi mình không ghé quán Đào Nguyên ăn bún chả, em chịu không?
    - Dạ, cũng được anh.

    Nhà vợ chồng Kim ở bên kia sông. Những hàng quán Việt Nam nổi tiếng, đều nằm tại trung tâm thành phố. Dạo còn đi làm, mỗi sáng, Kim đều dùng phương tiện chuyên chở công cộng để qua cầu. Kim làm thâu ngân viên cho một ngân hàng lớn từ ngày mới đến Montreal. Nhưng sau khi bảo lãnh hai đứa con riêng của chồng sang, Kim đổi việc để về làm gần nhà hơn. Bây giờ nhiều khi cả tuần, Kim còn không qua phố. Bên này, chợ búa, siêu thị á châu bắt đầu khuếch trương kha khá, Kim chẳng cần đi đâu xa…

    Mới hơn 8 giờ mà quán đã vắng hoe. Thông thường, những buổi tối trong tuần, người việt mình ít đi ăn ngoài. Tiếng nhạc và giọng ca của Khánh Hà vang vang ấm cúng trong căn phòng nhỏ…

    Hạnh phúc, như đôi chim uyên tung bay ngập trời nắng ấm
    Hạnh phúc, như sương ban mai long lanh đậu cành lá thắm... (*)

    Vợ chồng Kim chọn chiếc bàn nhìn ra đường. Năm nay bà chủ chịu khó sửa sang, thay cửa sổ lớn hơn, đổi màu sơn tường và trang hoàng lại tiệm, trông khang trang hẳn lên.


    ... Xoay xoay ly café sữa đá trong tay, Thắng nhìn Kim, chậm rãi nói:
    - Chiều nay anh về trễ vì phải ở lại giải quyết một ít giấy tờ. Ngọc Minh sẽ ra khỏi công ty. Anh nghĩ như vậy là tốt nhất.
    Kim cầm tách trà thong thả đưa lên môi, rồi đặt tách xuống bàn, không nói một lời nào.
    Nàng nhìn Thắng, cẩn thận quan sát, xem chàng đang đùa hay nói thật.

    Kim không còn bộc lộ niềm vui hay nỗi buồn một cách hồn nhiên như ngày xưa…. Chẳng qua vì Kim đã té ngã, và đã đứng dậy được, mặc dầu vẫn còn đang khập khểnh…

    - Sao em không nói gì cả vậy? Anh đã cố gắng giải quyết vấn đề cho êm đẹp. Em phải biết, anh làm thế cũng vì em đó.
    Kim mỉm cười trả lời:
    - Em chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Cám ơn anh đã nghĩ đến em. Nhưng hãy cho em biết, bà ta muốn ra khỏi phần hùn hay chính anh đề nghị bà ta tách ra?
    - Đó là quyết định của Ngọc Minh. Anh cũng rất muốn vậy từ lâu, nhưng chưa tính toán được sao cho êm đẹp…

    Cân nhắc cẩn thận, Kim chậm rãi nói tiếp:
    - … một giải pháp tốt cho đôi bên thôi….Anh ơi, sao hôm nay nhà bếp làm đồ ăn lâu quá vậy? Em đói lắm rồi.

    Kim đổi đề tài, chẳng qua để khỏi phải khơi lại những kỷ niệm không vui.

    Một năm trước, Kim không nghĩ là còn có ngày hôm nay, hai vợ chồng ngồi đây với nhau, kề cận như đôi tình nhân....Người đàn bà đó, tên Ngọc Minh, đã đến trong đời của Thắng, chồng nàng, từ lúc nào, Kim không biết. Hai người cùng làm cho một công ty địa ốc lớn. Kim gặp bà vài lần trong những buổi tiệc cuối năm do hãng tổ chức. Bà ta xấp xỉ tuổi chồng nàng, vì Thắng lớn hơn Kim 8 tuổi, nàng xem bà như đàn chị. Qua những lần giao tiếp, Kim rất có cảm tình với gia đình Ngọc Minh.

    Vào thời điểm thị trường địa ốc phát triển, Thắng bàn với Kim chàng muốn tách khỏi công ty, hành nghề độc lập. Và chàng muốn rủ Ngọc Minh mở chung văn phòng, để chia chi phí cho đỡ nặng.
    Kim nghĩ cũng có lý. Vả lại, Ngọc Minh có chồng con đàng hoàng, chắc sẽ không là mối đe dọa cho hạnh phúc của vợ chồng Kim.

    Rồi từ khi làm ăn riêng, công việc phải bề bộn hơn. Thắng đi sớm về khuya là chuyện thường. Kim vẫn bận bịu với việc nhà và lo cho hai con.

    Kim không quên được cái ngày ra đón chúng nó ở phi trường…
    Nhìn hai đứa bé, gầy nhom, ốm yếu, ôm chặt chiếc cặp trước ngực, ngơ ngác đi theo nhân viên phi trường, hướng về chổ vợ chồng nàng đang đứng chờ, Kim đã chớm lên một mối thương cảm với hai đứa nhỏ. Nàng hứa lòng sẽ cố gắng thương yêu chúng nó như con ruột của mình.

    ...Những tháng ngày đầu đón nhận hai thành viên mới vào tiểu gia đình của Thắng và Kim không phải dễ dàng. Tuấn và Tú ít nói, rụt rè. Nhưng một điều Kim thật vừa ý là các con của Thắng rất lễ phép. Nếu có một chút xa cách giữa Kim và các con riêng của chồng cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Chấp nhận một người mẹ kế, người đàn bà đã phá vỡ gia đình mình, chẳng phải là điều dễ làm. Vậy mà 4 năm qua, biết bao nhiêu cố gắng từ mỗi cá nhân, Kim tạo dựng được một mái gia đình hạnh phúc.

    Những kỷ niệm nho nhỏ giữa Kim và các con làm nàng rất vui. Trong một buổi họp mặt phụ huynh học sinh, có bà mẹ nói với Kim, thằng nhỏ trông giống mẹ hơn cha. Kim nhìn thằng Tú nheo mắt cười đồng lõa. Nhớ hôm đó, "hai mẹ con" quàng vai nhau, rời trường, Tú không nói gì thêm, nhưng nó có vẻ vui lắm.

    Thằng Tú tuy nhỏ tuổi hơn anh nhưng tánh tình rất trầm tư. Nó ý tứ như phái yếu.
    Kim nhớ rất rõ, mấy tuần sau khi nàng khám phá chuyện ngoại tình của chồng, nàng cứ bần thần như người mất hồn. Một buổi chiều, Tú đi học về, nó bắt gặp Kim ngồi khóc. Len lén lau nước mắt, Kim đứng lên kiếm đồ ăn cho con.
    - Tú có đói không? Cô lấy bún bò con ăn nhe.
    - Dạ, con ăn.

    Thằng nhỏ lên phòng cất sách vở và ra phụ Kim lấy đủa bát, ngồi sẳn ở bàn ăn. Không gian im lắng, chỉ có tiếng rè rè của lò micro o*nde....
    Lấy lại tự nhiên, Kim bưng thức ăn đến cho Tú. Nàng ngồi xuống với con.
    Chà, mấy năm qua nó đã thay đổi khá nhiều đó chứ. Tú đang tuổi lớn, nó nhổ giò, cao hơn Kim gần nữa cái đầu.

    Nhìn đứa trẻ ngồi trước mặt, có phải máu mủ ruột thịt gì của mình đâu, mà sống với nhau dưới một mái nhà đã mấy năm trời, Kim xét lòng mình, nàng thương anh em chúng nó, rất thật.
    Nói vậy, nàng không thể phủ nhận sự cố gắng hợp tác của hai con. Âu cũng là một duyên nghiệp.
    - Con sắp thi cuối khóa chưa?
    - Dạ, còn hai tuần nữa. Cô ơi, hôm nay có gì không vui hở?

    Kim nghĩ thầm, có nên lôi kéo con cái vào những vấn đề phức tạp này không nhỉ? Vì cũng chẳng phải con ruột của mình. Nếu mình quyết định xa Thắng, anh ấy sẽ là người báo tin cho con, và họ cũng sẽ tiếp tục sống chung với nhau, chỉ có mình ra đi thôi.....

    Nhưng một góc nào đó trong đầu Kim lại dấy lên ý nghĩ khác.
    Không được, con cái ở với mình mấy năm nay, cũng gọi là con rồi, phải cho nó biết những gì xảy ra trong gia đình này chứ. Mình cũng có trách nhiệm với chúng nó vậy.

    Kim ngước nhìn Tú, chậm rãi trả lời :
    - Cô đang buồn Ba của con, nhưng cô không biết phải đề cập vấn đề với chúng con bằng cách nào.....
    Tú dừng ăn, chống tay lên bàn. Nó nhìn Kim, nói thật chậm, như cân nhắc từng lời :
    - Con cũng nghĩ là Ba có gì với bác Minh.
    Kim giựt mình:
    - Con biết được gì? Nói cho cô nghe đi !
    - Lâu lắm rồi, một lần con tan học, ghé qua văn phòng Ba để chờ Ba cùng về nhà, nhưng cửa phòng Ba khóa kín. Con gõ một hồi lâu, Ba mới mở cửa, và con thấy bác Minh đi ra, bác không nói với con lời nào. Ngay lúc đó, con không nghĩ gì cả, cũng chẳng để tâm.
    Rồi một hôm khác, Ba chở con đi học về, có cho bác Minh quá giang đến nhà, con thấy bác nắm tay Ba trước khi xuống xe.
    - Thế con không nói gì với Ba con sao?
    - Dạ không, nhưng Ba có dặn con đừng kể cho cô nghe Ba chở bác Minh về, vì Ba nói đàn bà hay lầu bầu rầy rà lắm.
    Kim xì một tiếng, Tú kể tiếp:
    - Có một bữa, con lựa lời hỏi Ba, nếu biết cô rầy rà, tại sao Ba vẫn làm? Ba nghiêm mặt mắng con:
    " Có những chuyện cần làm, vẫn phải làm, con còn nhỏ, không được chất vấn Ba như thế. "
    Cô nhớ không? Đó là hôm con đi học về, không xuống ăn cơm chung với cả nhà, vì con giận Ba. Cô lên phòng gọi con hai lần, con nói con buồn ngủ, tối con sẽ xuống ăn sau.

    Kim đứng dậy, bước qua chổ Tú ngồi, nàng đặt hai tay lên vai con; nó không còn nhỏ để nàng có thể ôm vào lòng, vỗ về như một đứa con nít.
    - Tú à, cám ơn con. Phải chi lúc đó con nói cho cô hay, thì có thể tình trạng không bi đát như bây giờ.
    Tú ngập ngừng,
    - vì con sợ…. cô giận Ba, cô bỏ tụi con như Mẹ đã bỏ chúng con đi lấy chồng…
    - Tội nghiệp con tôi….

    Một chút nhột nhạt chợt trở về, Kim không phải là người đàn bà đến phá vỡ gia đình Thắng đó sao?
    - … Lúc xưa, chắc tụi con ghét và giận cô lắm hở?
    - Con còn nhỏ quá, chẳng biết gì. Chỉ nghe Mẹ kể lại, Ba hay đi chơi lung tung. Mẹ nói, Ba không bỏ Mẹ con chúng con vì cô thì ngày nào đó, Ba cũng sẽ đi với một người đàn bà khác.

    Một mũi dao nhọn vừa đâm vào tim Kim, đi thẳng, gọn gàng và chính xác.
    Tú nói vậy mà đúng lắm. Tại sao cả mười năm nay, Kim không nghĩ ra?

    Ngạc nhiên thật, nhưng cũng vững tâm hơn, Kim nghĩ, mình có thể nói chuyện với Tú dễ dàng đây. Nàng đang cần một người để tâm sự.
    - Đúng, Tú à ! Bác Kha có phone cô, bảo rằng Ba ngoại tình với vợ của Bác. Bác nói, cô phải khuyên Ba, đừng dụ dỗ vợ bác nữa.
    - Thế cô nói sao?
    - Nói gì bây giờ, cô trả lời Bác, chuyện đó nên đi hỏi thẳng Ba và bác Minh. Chỉ có họ biết với nhau, chứ cô không phải là người trong cuộc, làm sao cô biết đâu là sự thật.
    Kim ngồi xuống bên Tú:
    - Thôi, ăn tiếp đi con, chuyện đâu còn đó. Nhưng cô hứa, có quyết định gì đi nữa, cô cũng sẽ bàn với các con trước.

    Rồi thôi, chẳng bao giờ hai cô cháu nhắc nhở lại câu chuyện cũ.
    Với Thắng, Kim đã chất vấn nhiều lần, nhưng lúc nào chàng cũng phủ nhận chuyện ngoại tình.
    Chồng của Ngọc Minh, sau lần phone đó, im hơi lặng tiếng.
    Trong nhà Kim, không còn ai nhắc đến tên người đàn bà đó nữa.

    Thắng đưa Kim đi du lịch xa thường hơn. Con cái cũng ủng hộ và luôn nói, Kim hãy yên tâm đi chơi, chúng nó ở nhà sẽ siêng năng học hành. Hình như mọi người đều đồng lõa, thoả thuận với nhau để tô bồi cho cuộc sống lứa đôi của Kim thêm khuây khỏa.

    Đôi khi trong lúc vui chuyện, Kim ướm lời hỏi Thắng có nên tách rời khỏi công ty không, Thắng gạt hẵn. Đang lúc làm ăn thạnh vượng, Thắng không muốn thay đổi gì cả. Chàng vẽ vời ngày về hưu không xa, ráng làm nhiều, để dành dụm chút ít tiền, hai vợ chồng sẽ dọn qua xứ nóng dưỡng già sau khi con cái ra đại học…

    Dự tính tương lai mà Thắng phát họa, sao trong tâm tư, Kim không thấy mình trong đó? Đáng buồn chưa…

    Có lẽ sự im lặng khá lâu của Kim làm chồng cụt hứng. Chàng nói thêm, giọng hơi gắt:
    - Anh đã cố gắng thu xếp để em vui mà hình như em chưa có vẻ vừa ý?
    Kim ngước nhìn Thắng, cười nhẹ:
    - Em nói rồi, đó là giải pháp tốt cho đôi bên.

    Đồ ăn nóng hổi cũng vừa được mang ra.
    Vói tay lấy ly café sữa đá của Thắng, Kim uống một ngụm dài.
    Cái lạnh càfé lan dần vào cổ, xuống tận một góc nào đó trong lồng ngực, Kim chợt rùng mình, nghe hơi lạnh thấm vào tim....

    Áo Vàng.

    (*) Lời của bản nhạc Cô Đơn, nhạc sĩ Nguyễn Ánh Chín

  5. #595

  6. #596
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517






    Tình Trong Dĩ Vãng - Ngọc Trọng
    áo vàng trình bày




  7. #597
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517





    Phôi Pha
    trịnh công sơn




  8. #598
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517






    Mắt Lệ Cho Người
    từ công phụng
    áo vàng hát

    Mưa soi dấu chân em qua cầu
    Theo những cánh rong trôi mang niềm đau.
    Đời em đã khép đi vội vàng
    Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
    Như cánh chim khuất ngàn,
    như cánh chim khuất ngàn
    Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.

    Mưa soi dấu chân em qua cầu
    Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
    Thời nào yêu hết trái tim buồn,
    lời nào yêu hết trái tim buồn
    Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
    Nhòa theo từng gót chân người xa vời.

    Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
    Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa
    như em khóc hồn nhiên
    Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
    Em thấy không cõi đời vô vọng.

    Xin em hãy cho tôi tạ tình,
    khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
    Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
    Và lệ em rớt trên môi nhạt
    Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
    Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời.





  9. #599
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517



    mai vàng mấy độ

    Buổi sáng trời còn mù sương, ông Tư đã nhanh nhẹn ra khỏi giường. Có muốn nằm ráng thêm vài mươi phút, cho sướng cái thân già như ông thường làm mỗi ngày, hôm nay ông cũng không cho phép mình tr nãi.

    Sáng nay ông sẽ ra phi trường đón vợ về. Bà Tư xuống Boston nuôi thằng Út mấy tháng qua. Cuối tuần rồi, bà điện thoại về, nhắc ông dọn dẹp nhà cửa, bà sẽ về để kịp đưa ông Táo và ở lại ăn Tết cùng ông...Nghe mà vui sao đâu...

    Ông đang phân vân không biết nên ghé phố mua cho vợ một cành mai trước khi ra sân bay hay chờ bà Tư về rồi cùng nhau đi chọn. Mua sớm quá, sợ hoa nở bét trước mùng một, sẽ phí đi. Hơn nữa trời lạnh lắm, không chừng hoa sẽ héo nếu mang theo ngoài đường cả tiếng đồng hồ....
    Vừa thu xếp sách báo còn bừa bãi trên bàn, ông vừa suy tính, chốc nữa ghé qua tiệm hoa Bạch Liên, lựa trước một cành rồi nhờ bà chủ gói sẳn. Ông đón bà về, sẽ trở lại lấy hoa. Ôi, sao tình tứ quá...


    Thật ra ông đang mơ màng đó thôi. Ừ, ông hy vọng vậy mà...

    Mấy năm về trước, hãng cho ông nghỉ hưu sớm. Bà Tư còn đi làm. Suốt ngày rảnh rỗi, ông sung sướng tham gia vào những sinh hoạt mà từ lâu, vì bận sanh nhai, ông không có thì giờ thực hiện... Tiền bạc thoải mái, nào đánh golf, nào vũ cầu, rồi gặp gỡ nhiều bạn mới... Ông như cảm thấy mình trẻ lại... Con tim vì thế cũng hồi xuân. Và rồi, ông quen được một cô trẻ hơn ông cả chục tuổi. Sau đó, việc phải đến... đã xảy đến... Ông ngụp lặn, ngây ngất trong hạnh phúc mới, bất kể vợ con... Nhiều lúc ông còn không ngủ nhà những ngày cuối tuần... Khi con cái cần đến ông thì ông luôn viện lý do để lẩn tránh... Người vợ đảm đang vẫn lặng lẽ chu toàn việc gia đình. Con gái giận ông, không thèm nói chuyện. Nó đã dọn ra ở riêng, chỉ về thăm mẹ lúc ông không có nhà. Con trai út vùi đầu vào sách vở, ở lại trường từ sáng đến chiều. Nó không muốn bị nhiểm cái buồn ủ rũ của mẹ...

    Một hôm, sau khi ông từ giã người tình, trên đường về, chợt nhớ bỏ quên điện thoại cầm tay. Ông quày xe trở lại, bắt gặp người yêu trên giường với một chàng trai, trẻ hơn ông. Thất vọng! Bực tức...Cô nàng còn lên giọng dạy đời ông...Anh dễ thương, anh hào phóng... nhưng thử hỏi anh có đủ sức khỏe để đáp ứng nhu cầu của tôi không?
    Ông loạng choạng bước ra khỏi cửa và thề không bao giờ trở lại...
    Lái xe về trên con đường xa thăm thẳm, ông để mặc dòng lệ lăn dài trên má... Ông lan man hồi tưởng những ngày vui xưa... với vợ, người đã cùng ông chia sẻ bao ngọt bùi...gian nan, những ngày tị nạn, lúc sanh con đầu lòng...Hai đứa bây giờ đủ lớn để tự lo cho tương lai...Ngậm ngùi nghĩ đến bà Tư...

    Từ đấy, ông không đàn đúm với bạn bè nữa. Ông quanh quẩn ở nhà, phụ vợ dọn dẹp trong ngoài...
    Bà Tư vẫn đi làm ngày hai buổi...
    Ông cảm thấy áy náy vì những năm qua, ông không làm tròn bổn phận người chủ gia đình. Trong khi đó vợ ông đã cố gắng vun xới cuộc sống vuôn tròn, dạy dỗ con cái nên người và chống đỡ mái gia đình qua cơn b
    ão tố.
    Ông Tư thành tâm chuộc lỗi bằng những săn sóc nhỏ nhặt cho vợ. Bà Tư không biểu lộ cảm xúc. Bà sống như một bóng mờ, ngày ngày vẫn làm bổn phận của người mẹ và vợ... Đôi khi ông có cảm tưởng Bà xem ông như một vật vô tri trong nhà, giữa những bàn ghế, tủ kệ...

    Ông hy vọng với sự kiên nhẫn của ông, bà sẽ rộng lượng tha thứ và chấp nhận ông như thuở ban đầu của cuộc sống lứa đôi...

    Xuân Mai là tên thời con gái của bà, một cái tên đẹp. Cứ mỗi độ Xuân về, ông đều mua cho bà một cành Mai. Nơi ông bà định cư, không có loại mai như ở quê nhà, nhưng cũng mang thêm hương vị đậm đà cho ngày Tết. Thế mà mấy năm qua, ông đã bỏ quên thói quen đó ... Hôm nay, nhất định lúc trao hoa cho bà, ông phải gọi bà một tiếng Xuân Mai, tuy nghe rất cải lương nhưng có sao đâu...nhiều khi cũng cần khơi ấm ngọn lửa tâm tình ...

    Thằng Út tốt nghiệp Cử nhân xong thì được học bổng sang Mỹ làm tiếp chương trình Cao học. Bà Tư lấy cớ không đành bỏ cậu con cưng một mình bơ vơ xứ lạ, Bà đi theo nó để lo cơm nước...Ông không đồng ý, nhưng cũng chẳng cản bà được. Ông trở lại cuộc sống độc thân... Dạo này ông thường hay hẹn mấy người bạn già đi đánh cờ tướng....

    Tay cầm xâu chìa khóa xe, ông Tư nhìn quanh phòng khách một vòng và thở ra khoan khoái...Thế là xong xuôi. Nhà cửa dọn dẹp đâu vào đấy rồi... Ông tự khen...
    À, còn nữa, mình phải nhớ lấy theo đôi găng tay cho Xuân Mai. Lúc đi Mỹ, còn trong mùa hè nên bà không đem theo....


    Trời đang se lạnh...

    Áo Vàng






  10. #600
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517








    Liên Khúc Tình XUÂN

    radio AV

 

 

Similar Threads

  1. Phạm thiên thư - người tu sĩ lãng mạn
    By ngocdam66 in forum Nhân Văn
    Replies: 14
    Last Post: 12-10-2013, 08:10 PM
  2. Replies: 26
    Last Post: 12-03-2013, 07:45 PM
  3. Xuân lãng du
    By Frank in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 07-16-2013, 02:54 PM
  4. Chút lãng mạn trong Mưa
    By Mưa PN in forum Thơ
    Replies: 139
    Last Post: 10-09-2012, 12:49 AM
  5. đem nhớ gởi vào quên ...
    By coLaido in forum Không Gian Riêng
    Replies: 0
    Last Post: 02-23-2012, 09:51 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 09:27 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh