Register
Page 52 of 136 FirstFirst ... 242505152535462102 ... LastLast
Results 511 to 520 of 1356
  1. #511
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517
    môi tím

    https://app.box.com/s/9c677d9b2d1913242e33




    Sỏi đá ngậm ngùi....



    Vậy đó, hắn tự tròng giây thòng lọng vào cổ, kể từ hôm vợ hắn tuyên bố vẫn sống chung một nhà, nhưng không còn “ chuyện Vợ Chồng” !

    Thật ra chẳng oan uổng gì cho lắm. Hắn cũng đã chơi, đã hưởng, giờ phải trả cái giá mà thôi. Bản tánh của hắn vẫn muôn thuở...”ham vui”...

    Trong sở hắn vừa có một cô nàng từ trung ương chuyển về, không biết duyên may nào mà nàng bị Xếp đẩy vào làm phụ tá cho hắn. Công việc hắn được xem như khá quan trọng trong công ty.

    Biết ông chủ đang cần mình, hắn làm eo, đòi có một “junior” để phụ việc cho hắn đỡ bận rộn, đặng có thời giờ vắt óc ngồi suy nghĩ project cho công ty. Chỉ mong Xếp cấp cho một chú sinh viên mới ra trường để hắn sai vặt, cũng đủ vui rồi.
    Đúng là hắn có số đỏ. Cô phụ tá thơm như múi mít, công việc lại giỏi dang (ai bảo nhan sắc thường không đi cùng với thông minh cơ chứ?).
    Trong quarter đầu, hắn mới được cấp trên khen thưởng, nở cả lổ mũi. Cũng vì vậy mà không muốn phụ lòng cô đồng nghiệp, hắn đã hoan hỉ mời cô đi uống bia sau giờ tan sở. Có bia vào thì tâm trí lâng lâng, lời ra ríu rít, không khí cứ thế mà trở thành thân thiết tự nhiên...

    Nhưng trời hỡi! Sao trời cho ta làm thân đàn ông làm gì ở kiếp này? Đàn ông thường hay bị cám dỗ, rồi vì thế mà... phạm tội.
    Ai cũng biết vậy mà chẳng mấy ai chịu sửa sai...
    Mà sửa sai sao nổi? Cái “cám dỗ” nó lù lù trước mặt, chỉ cách một mặt bàn, sáng chiều, từ thứ hai đến thứ sáu. Lắm khi thứ bảy cũng kiếm cớ “thấy” nhau. Lậm quá đi mất!

    Công việc sở lúc nào cũng ngập đầu. Valerie quả thật thông minh, giúp đỡ hắn rất đắc lực...Hắn tự hào đang có một “dream team”. Well, chỉ có nàng với hắn...
    Mấy tháng trước hắn nhận được tờ chương trình tu nghiệp I.T., ba ngày ở làng trượt tuyết Mont Tremblant, cách nhà chừng vài tiếng lái xe. Hắn đưa ông xếp xem và xin cho Valérie tháp tùng. Xếp cười nháy mắt, bằng lòng ký giấy cho đi.

    Hí hửng về khoe với vợ, Hiền không hỏi chi tiết khóa học, chỉ thắc mắc có những ai đi cùng.
    Tự dưng, hắn nói dối:
    - chỉ có bọn anh, bốn đứa đàn ông.
    Vợ hắn cười nhẹ nhỏm:
    - công việc thì phải đi chứ. Nhưng em nghe nói anh mới có một cô đồng nghiệp đẹp lắm, em hơi lo, lúc nào phải xem mặt cho biết mới được.

    Lời nói dối vừa ra khỏi cửa mồm, hắn vội áy náy, nhưng khi nghe vợ nói những lời chân tình, hắn như trút gánh nặng trên vai, và tự hứa sẽ ngoan ngoãn trong những ngày xa vợ.

    Thế nhưng trời chẳng chìu lòng vợ hắn, nên hai đêm ở Resort trở thành kỷ niệm để đời...

    xXx

    Con nhỏ Valérie càng ngày càng “hot” và coi bộ muốn lấn lướt vào cả khoảng không gian riêng của gia đình hắn!
    Buổi sáng, tin nhắn vào Iphone “anh yêu, O.K. không? Nhớ...”
    Chiều tối, “ngủ ngon, honey!”

    Đi đêm mãi, có ngày gặp ma. Sáng nào hắn cũng ngồi tâm tình với “Bác” cả nửa tiếng đồng hồ trước khi lên sở, không quên đem theo Iphone vào phòng nhỏ.

    Thế rồi, sáng hôm đó hắn ăn cháo lú hay sao không biết, mà quên mất. Phone rung ù ù...vợ hắn bốc lên.
    Thôi! Thế là Tsunamie, thế là động đất, là tận thế đến nơi rồi!!!
    - Ai phone cho anh?
    - Ai là Honey ở đây?

    Thì là “chuyện thường tình thế thôi”, sau khi tra khảo tận tình, và hắn thật thà khai báo tỉ mỉ tường tận, vợ hắn treo án một tuần không mở miệng.
    Và rồi, nàng dõng dạc tuyên bố phân chia ranh giới gối mền!
    Thế là thôi, thôi là thế đấy!...

    xXx

    Hiền ra khỏi sở thì đã quá giờ shopping. Vậy là cũng chưa mua được quà sinh nhật cho con trai.
    Tội nghiệp, cu Mỹ và Xí Muội chắc đang dài cổ trông mẹ về, nhưng sao Hiền chưa muốn về nhà. Chỉ vì Hiền không muốn nhìn mặt chồng.
    Cả tháng nay, hai đứa lạnh lùng, Hiền thấy chán nản, chẳng tâm trí đâu để làm việc. Cơm nước cũng chỉ là sơ sài cho qua bữa.
    Gia đình đang đầm ấm, bổng nhiên bị xáo trộn vì một biến cố ngu xuẩn. Giận gì đâu!

    Thiệt! Tức chết đi được! Nhưng thôi, không thèm nghĩ đến nữa.
    Hiền đã nghiền ngẫm hết mấy tuần, đêm này sang đêm khác, ly dị hay không đây? Hiền cũng đã chạy về nhà, xổ hết với Mẹ, khóc vùi!
    Nội chuyện này mà gia đình Hiền cũng chia làm hai phe:
    Ba và anh rể cả an ủi, khuyên Hiền, đó chỉ là những mối tình vụn qua đường, vợ con, gia đình mới là quan trọng…
    Thằng em út thì cười cười nói, he’s a loser. Đó không phải là cách sống khôn…
    Cánh đàn bà thì nhíu mày, nhăn mặt, người bực tức, người thất vọng, kẻ hoang mang…

    Sau một tuần lòng vòng không lối thoát tâm tình, Hiền tự mình suy nghĩ, tính toán, chẳng trông mong vào ai nữa.

    Có một lúc nào đó, Hiền không thể không nghĩ đến mối tình xưa, vì lý do thời cuộc mà phải cách chia, so sánh người ấy và chồng mình bây giờ… Lan man nghĩ ngợi, không biết nếu người ấy là chồng mình, Hiền có sẽ khổ như hiện giờ….?

    Nhưng quanh quẩn trong những ý nghĩ không thực, chẳng giúp đỡ gì hơn cho hiện tại.
    Hiền cảm nghiệm khi đã lập gia đình, tình yêu trọn vẹn vẫn là chồng và hai con. Lúc lấy chồng, Hiền đã chọn một người rất yêu Hiền và không có quá khứ tình cảm. Thế mà cuộc đời cũng chẳng được như ý muốn…

    Những lúc tinh thần minh mẩn, Hiền thử phân tích tình cảm của mình qua nhiều giai đoạn…Tình đầu…Tình cuối…Hiền chỉ thấy có mình anh là hình ảnh lớn nhất trong tim Hiền, nó đè bẹp hết những mối tình vu vơ, tình mới lớn, tình thuở học trò, tình đầu…Hiền xót xa…Phải chăng đường đời gom bằng nhiều viên đá sỏi, trải dài vô tận, mà, một nợ duyên nào đó, hòn đá này lăn đến bên viên sỏi kia …Rồi dòng đời xô đẩy, đá sỏi rời xa nhau…ngậm ngùi…


    Ghé qua một tiệm bánh trên đường về, Hiền mua những chiếc cookies Félix & Norton thơm dòn, bỏ đầy một hộp hình Mickey Mouse cho cu Mỹ. Tối nay sẽ kèm thêm phong bì tiền để cuối tuần cu Mỹ đi mua game Nintendo với ba nó.

    xXx

    Hôm nay là ʺsortieʺ đầu tiên của gia đình nhỏ, từ khi vợ hắn lạnh lùng. Thương cho cu Mỹ, trong tuần bố mẹ bận quá nên đến thứ bảy mới được ăn sinh nhựt muộn.
    Suốt buổi tối hắn cố ý nói đùa thật nhiều để chọc cười vợ con, nhưng vợ hắn chỉ nhếch mép đôi lần…Như vậy cũng đỡ lắm rồi, ít ra nàng không kê tủ đứng vào mồm hắn.
    Xí muội có vẻ thích nhà hàng này, đòi làm sinh nhật cho nó vào tháng tới tại đây luôn, hắn vội vã gọi cô tiếp viên đến để đặt chổ tức thì.
    Lúc này hắn chỉ muốn làm tất cả những gì cho vợ con vui lòng.
    Hơn nữa, hắn sợ không có cơ hội ngồi ăn chung với vợ. Nàng chẳng thèm ăn cùng bàn với hắn nữa, mỗi ngày soạn sẵn món ăn cho các con, còn nàng thì về rất trễ, hầu như tối nào cũng quá giờ cơm…

    Nhìn lén vợ, hắn thấy hình như nàng gầy hơn, đôi mắt trũng sâu, vì thao thức. Hắn biết thế, vì giữa đêm thức giấc, hắn không nghe tiếng thở đều đặn của vợ, cũng không có tiếng ngáy thương quen. Hắn đã nhiều lần ôm vợ vào lòng, nhưng cảm được cái băng giá trong nàng nên tình hắn chẳng hâm nóng nổi đêm dài…


    Buổi nói chuyện với Valérie vừa rồi cho hắn chút yên tâm vì cô nàng chẳng coi trọng mối liên hệ tình cảm giữa nàng và hắn cho lắm. Cô ta như cánh chuồn chuồn, khi vui thì đậu, lúc buồn bay đi. Ít ra hắn cũng may mắn trong lần này, thoát cảnh đa đoan.

    Tự nhiên hắn thèm ghê gớm được sống những tháng ngày vô tư lự, mà tự hắn, biết là không thể nào có lại được như ngày xưa…Ngậm ngùi…

    ÁoVàng
    2009



    ngậm ngùi...
    chờ Du Lan cắm bình hoa mới nè
    cà phê sáng thứ 7 , mời bà con, Phố

  2. #512
    Biệt Thự dulan's Avatar
    Join Date
    Nov 2011
    Posts
    3,163
    ...

    Xin chào Cuối Trời Quên Lãng và quan khách trong nhà chị Áo Vàng nhé!
    Dạ, không có hoa, chỉ có loa:








    Và đùi gà:








    ...




    Thân mến và chúc vui,
    Dulan


    ...

  3. #513
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517
    thấy speaker và microphone sẳn sàng, biết là Du Lan sửa soạn lên sân khấu phải không ?
    av chờ đây nha


    chời ui, mới nhận hình đẹp bên Sắc Màu, ...hơi tiếc vì video đã làm xong, xin mai mốt mượn về làm youtube tiếp nhá
    cảm ơn nàng trước

    @ anh 5,
    aovang có cất làm vốn một số poster anh làm ở Quán 9 cho av ..sẽ từ từ mang về tiếp nghe
    merci encore,












    chủ nhật yêu đời , Phố ơi





  4. #514
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by aovang View Post
    thấy speaker và microphone sẳn sàng, biết là Du Lan sửa soạn lên sân khấu phải không ?
    av chờ đây nha
    ........ ........

  5. #515
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517
    chờ hơi lâu, Du lan không chịu về anh Hoài Vọng ơi,
    av h..ét tiếp vậy...


    https://app.box.com/s/be8c95ce4aa5af64c728

    trời còn làm mưa...



    Cũng gọi là ''Biệt ly''.....


    Hoàng nhìn đồng hồ tay, còn những hai tiếng nữa mới phải ra sân bay…
    Đi thơ thẩn quanh nhà, Hoàng cố gắng thu hết tất cả hình ảnh cuối cùng của chốn thân yêu này, nơi mà nàng đã trải qua nhiều năm chung sống với người nàng yêu. Hoàng thích nhất khung cửa sổ trong nhà bếp nhìn ra vườn sau, mỗi ngày vừa làm bếp Hoàng vừa ngắm đôi chim nhỏ âu yếm rỉa lông cho nhau trên sợi dây phơi quần áo. Đôi lúc mải mê nhìn đôi vợ chồng chim, nàng đã quên mất pha càfé buổi sáng cho chồng. Lạ quá! Hôm nay đã trưa trề mà sao chẳng thấy tăm hơi. Không lẽ chúng nó rủ nhau đi chơi nơi khác rồi chăng? Mà cũng phải, trời vào cuối thu, chim sẽ phải tìm về nơi trú ẩn cho mùa đông sắp tới chứ. Những ngày hè, đôi chim thường đem nhau về tình tự nơi vườn nhà Hoàng. Nhiều hôm mới tờ mờ sáng, Hoàng đã nghe vườn sau vang rân tiếng chim ríu rít.

    Khanh, chồng nàng, một hôm vừa quan sát đôi chim, phán rằng: con có cái mào đỏ trên đầu là con trống vì cái vẻ hùng dũng của nó, nhất là khi chú rướn người lên và dang đôi cánh ra thì oai phong chẳng khác gì một ông tướng sẳn sàng xông trận. Còn con kia quanh cổ điểm trang một vòng lông xanh ngũ sắc thì đúng là con mái rồi.

    Hoàng không đồng ý với chồng: theo em thấy, con chim mào đỏ lúc nào cũng bay sau con kia và chú chim cổ xanh luôn luôn xông xáo tha mồi về cho người tình, vậy thì con mào đỏ phải là con mái chứ.


    Những lúc lý luận như thế, chẳng đứa nào chịu công nhận đối phương có lý, mạnh ai cứ cho mình là đúng... Thế rồi cứ mỗi độ xuân về, đôi chim lại ghé qua vườn nhà, câu chuyện trống mái là đề tài cho vợ chồng Hoàng tranh luận tiếp.

    Bổng nhớ đến bụi hồng đỏ ở góc vườn, Hoàng quên chưa kịp tỉa gốc và trùm bao, không biết rồi có sống nổi qua mùa đông này không?


    Ý nghĩ đó vừa thoáng qua đầu, Hoàng cũng chợt nhớ đến thực tại, nàng mỉm cười chua chát. Mình có cần phải lo chuyện đó nữa không?

    oOo

    Câu chuyện của Khanh và Hoàng chỉ là một chuyện tình bình thường, không hơn không kém. Quen nhau, yêu nhau, sống hạnh phúc bên nhau... Nhớ ngày nào hai đứa nắm tay trước bàn thờ chúa, đắm đuối nhìn nhau thề nguyền chung sống trọn đời, "cùng chia sẻ với nhau những hạnh phúc và khổ đau"...
    Có lẽ lớn lên trong một gia đình không sóng gió, Hoàng chỉ nhìn thấy cuộc đời là một màu hồng, thấy mọi người chung quanh đều tốt, thấy mình được đầy đủ là mãn nguyện...
    Có lẽ vì thế mà Hoàng không cảm nhận được sự thiếu thốn khổ đau của người khác ?
    Phải chăng Hoàng là kẻ vô tình hay vì nàng quá ích kỷ?
    Ý tưởng "mình ích kỷ" cũng đến từ Khanh. Một lần trong lúc gây gỗ, Khanh đã kết tội nàng là ích kỷ... Đối với Hoàng, ích kỷ chỉ là một cá tính như rộng lượng, vị tha, bần tiện, tính toán... ích kỷ không phải là một cái tội, có chăng là tội theo ý Khanh, hay đúng hơn, “tội'' với hoàn cảnh mà chàng đang sống.

    Ngược dòng thời gian, lúc chưa lập gia đình, Hoàng là một người con gái vui vẻ, cởi mở, thích giao tiếp với bạn bè.... Trong nhóm, Hoàng vừa là một đứa ồn ào vui tánh, vừa là một chỗ tựa cho bạn khi gặp chuyện rắc rối không vui. Phần Hoàng đôi khi cũng cảm thấy cần có người để chia xẻ hay trút bầu tâm sự...nhưng nhìn quanh, đứa nào cũng đầy ắp nỗi lòng, rối ren như tơ vò, mà lại còn yếu hơn mình nữa, thế là mình đành phớt tỉnh ăng lê và nhất định không tạo thêm phiền hà cho chúng bạn. Vì vậy mà "nhỏ Hoàng" được bạn bè tôn vinh là ''người hùng vô tư".....


    Trong gia đình, tuy đông anh chị em và rất thương yêu nhau nhưng Hoàng không gần một người nào cả. Lên đại học, mỗi đứa du học một nơi Hoàng lại càng sống độc lập hơn.

    Về đời sống tình cảm, đôi lúc có chút mơ mộng vẩn vơ nhưng Hoàng chưa hề yêu ai và cũng chưa biết khổ vì yêu là gì. Đến khi gặp Khanh rồi lập gia đình, Hoàng luôn luôn cảm thấy mình là một người may mắn, được chồng thương yêu chìu chuộng.
    Thế rồi năm năm sau, một bé gái ra đời. Con bé có đôi mắt to như bố và cái miệng cười tươi của mẹ. Niềm hạnh phúc của Hoàng thật là trọn vẹn.

    Nhưng, lúc nào cũng vì một chữ nhưng này mà cuộc đời biến thành dâu bể… Nếu đời sống vẫn tiếp diễn êm xuôi như vậy thì đâu còn gì đáng nói. Cuộc sống cũng như thiên nhiên, bốn mùa thay đổi, vui đó rồi buồn đó.. Bé Nhi ngã bệnh! Cứ tưởng chỉ là một cơn ấm đầu thoáng qua như những lần mọc răng, nhưng cơn sốt cứ kéo dài nhiều ngày không hết. Tiếp đến là bác sĩ, rồi nhà thương, rồi thử nghiệm...Cuối cùng vợ chồng Hoàng sửng sốt khi bác sĩ cho hay cháu bị bệnh ung thư máu!...Mây đen kéo đến bất ngờ phủ chụp xuống đầu nàng. Trí óc Hoàng không ngưng quay cuồng với câu hỏi tại sao?
    Tại sao sự bất hạnh lại đến với con bé mà không xảy đến cho Hoàng? Nó có tội tình gì đâu, mới ba tuổi đầu đã phải hứng chịu nhiều đau đớn!



    Những ngày tháng kế tiếp là miệt mài với nhà thương, với thời biểu trị liệu.. Cũng may, việc làm của Hoàng không quá bị ràng buộc nên nàng có thể sắp xếp thì giờ, đem việc về nhà để vừa làm vừa chăm sóc con.... Thời gian đầu, Khanh cũng cố gắng chia xẻ, nâng đỡ tinh thần Hoàng và cùng chung lo cho con. Nhưng hình như sự kiên nhẫn nơi người đàn ông rất giới hạn nên dần dà, vì lý do này hay lý do khác, Hoàng vẫn là người đơn thương độc mã lo toan hết mọi chuyện trong nhà. Có những lúc tinh thần mệt mỏi, và thể chất muốn suy sụp, nhưng với lòng thương con và niềm hy vọng cứu con thoát cơn hiểm nghèo, đã cho Hoàng đủ nghị lực để vượt qua tất cả những trở ngại.

    Xuân qua, hè đến, rồi thu về....Sức khỏe của Bé Nhi vẫn không khả quan. Những cơn sốt xảy đến thường hơn. Cháu phải vào ở luôn trong bệnh viện. Thế là Hoàng buông hết công việc để theo lo cho con. Ngày hai buổi, sáng đi chiều về.... cuối ngày... mỗi lần từ giã con là mỗi lần tim Hoàng thắt lại, lòng phập phồng lo sợ không yên....sợ rằng đây là đêm cuối cùng của hai mẹ con.

    Thỉnh thoảng Khanh đi công tác vắng nhà, Hoàng ngủ luôn trong bệnh viện với bé Nhi. Mặc dù nhà thương không có chổ ngủ cho thân nhân, nhưng với Hoàng, được ngủ ngồi trong chiếc ghế dựa cạnh bên giường của con là đủ cho nàng yên tâm và an ủi lắm rồi.

    oOo

    Chiều nay rời bệnh viện sớm, Hoàng đón xe bus xuống phố. Định đi loanh quanh mua sắm rồi phone hẹn Khanh đến đón sau giờ tan sở, hai vợ chồng sẽ đi ăn tối.....Vừa nghĩ đến, lòng đã thấy vui.
    Trời ít nắng và mát dịu hơn mọi ngày nhưng phố phường có vẻ yên vắng. Tháng bảy, thiên hạ rủ nhau đi nghỉ hè cả rồi. Chợt nhớ đã từ lâu vợ chồng nàng không đi chơi xa. Hoàng vẻ vời trong trí chương trình của đêm nay. Nàng sẽ tạo cho hai vợ chồng một đêm thơ mộng. Kể ra lâu nay Hoàng bỏ thì giờ lo cho con nhiều hơn cho chồng...

    Xe bus dừng lại ở một ngã tư. Ngồi gần cửa sổ, Hoàng nhìn lơ đãng xuống đường. Người qua kẻ lại vội vàng, có một bà bầu nặng nề lạch bạch đang băng qua đường, tay dắt đứa bé trai nhỏ xíu. Thằng bé trì kéo, dường như không muốn bước nhanh. Đèn đường chuyển sang màu đỏ. Bà mẹ luýnh quýnh, tay kéo con, miệng la bai bải...Mọi xe cộ đều ngưng... cho hai mẹ con qua đường bình yên... Hoàng nghĩ đến Bé Nhi, phải chi cháu không bị bệnh thì nàng cũng ráng sanh thêm một đứa cho vui nhà vui cửa.

    Bổng Hoàng đảo mắt nhìn về một chiếc xe trắng chạy ngược chiều. Ai như là Khanh? Mình có hoa mắt không? Tim nàng đánh thót. Bên cạnh Khanh là một người đàn bà. Hoàng lặng người. " Khanh có nhân tình?". Hoàng tự trấn an. Chắc không thể nào. Có thể là bạn cùng sở hay ai đó quá giang xe? Thôi thì chiều về hỏi chồng sẽ biết ngay. Nhưng giả dụ Khanh có bồ thật, sức mấy mà chàng khai? Ý nghĩ chồng ngoại tình làm nàng choáng váng, và bổng chốc, Hoàng tưởng tượng ra đủ mọi cảnh huống trong các phim truyện nàng đã xem qua, từ ghen tuông, cải vã long trời lỡ đất, đến cảnh bẻ bàng chứng kiến quả tang chồng mình đang âu yếm nhân tình..v.v..



    Hoàng xuống xe bus và đến ngay một phòng điện thoại công cộng để phone vào sở kiếm Khanh. Cô thư ký trả lời rằng Khanh đã về. Hỏi thăm Nancy vài câu xã giao, cố gắng lấy giọng tự nhiên, Hoàng ba hoa: hôm nay trời đẹp, định làm surprise đến đón Khanh, thật tiếc quá đã hụt mất cơ hội, vậy Khanh về lâu chưa? Nancy vô tình cho biết Khanh đi ăn từ 1 giờ trưa và chưa thấy trở lại sở. Hoàng cám ơn, chúc Bon Weekend và cúp máỵ. Bấm số điện thoại cầm tay của Khanh, nhưng chỉ để lại được lời nhắn.

    Hoàng tần ngần, chưa biết phải làm gì....Trong lòng quá bồn chồn, Hoàng không còn tâm trí nào để dạo phố ..... Lửng thửng vào ra vài cửa hàng, rồi Hoàng quyết định lên xe về nhà.
    Con đường về hôm nay sao dài lê thê! Đầu óc Hoàng lại lan man nghĩ ngợi tiếp...
    Điện thoại kiếm Khanh thêm hai lần nữa cũng không liên lạc được.
    À, nếu anh chàng đang hẹn hò với tình nhân thì đương nhiên phải tắt điện thoại rồi.
    Một mình, Hoàng lại nóng ruột. Biết thế bôn ba làm gì, thà ở lại với con thêm một chút nữa có phải là tốt hơn không?
    Đúng tám giờ Khanh về đến nhà. Phòng ăn sáng trưng đèn, tức nhiên Khanh biết có nàng ở nhà. Hoàng giả bộ đang bận trong bếp, không ra đón chồng. Nhưng chỉ một lúc không thấy Khanh đâu, Hoàng lại lên tiếng.
    - Anh đi đâu từ trưa mà em gọi lên sở không có?
    Khanh đang xem thơ từ mới nhận hôm nay, ngẩn đầu lên hỏi lại nàng:
    - Em đi đâu từ 4 giờ chiều? Anh ở sở ra đi công chuyện đến 6 giờ thì ghé thăm con và đón em về nhưng Bé Nhi nói, em đi trước khi nó ăn tối. Thấy con buồn anh ở lại chơi với con một chút.
    - Sao anh không phone cho em?
    - Có ạ, nhưng lúc đó chắc cô chưa về tới.
    Hoàng cười nói: Đi xe bus, về xe bus, còn vòng vòng qua phố nữa, làm sao về đến nhà trước 7 giờ được.

    Hoàng chợt nghĩ đến dự tính hồi chiều, hăng hái rủ chồng đi ăn cơm Nhật. Giờ này bày ra nấu nướng cũng đã trễ.
    Khanh ngại ngùng: Thôi, suốt ngày anh làm việc mệt, mình đi ăn đại tô phở đầu đường rồi mướn phim về nhà xem cũng được. Em chịu không?
    Như một cô vợ mới cưới được nuông chìu nên …nhỏng nhẽo, Hoàng phán một câu hờn dỗi:
    -Vậy thì không đi đâu hết; ở nhà ăn mì gói, o.k.?
    - Good idea!
    Hoàng chưng hửng. Định đùa một chút chơi, ai ngờ gậy ông lại đập lưng ông, quê quá. Bản tánh vốn tự ái, Hoàng phớt tỉnh, bóp bụng đi vào bếp sửa soạn nấu mì.
    Ý nghĩ chồng có mèo lại trở về ám ảnh Hoàng. Phải hỏi cho ra lẽ. Nhưng bắt đầu thế nào đây? Rồi Hoàng tự nhủ, từ từ một chút, để xem anh chàng có kể cho mình nghe hôm nay làm cái gì không đã.
    Bữa ăn tối đơn sơ rồi cũng qua. Hai vợ chồng ngồi xem phim truyền hình, một chuyện tình nhẹ nhàng, không đủ chất vị nóng bỏng để giúp Hoàng thêm cảm giác, hứng thú mặn nồng trong khi làm tình....

    oOo

    Nếu không có xấp hình và bản chi tiết những cuộc hẹn hò của Khanh, do người thám tử cung cấp thì không bao giờ Hoàng dám quả quyết và tin chắc Khanh đã thực sự phản bội nàng!!!

    Từ sau lần bắt gặp Khanh chở người đàn bà trên xe, Hoàng cứ suy tư mãi. Đến con Ginette là bạn thân nhất cuả Hoàng trong sở cũng nhận thấy sự khác lạ đó. Buổi trưa đi ăn chung, nó hỏi Hoàng: Ê, bồ có chuyện gì không? Chia xẻ với tôi đi.
    Hoàng nghĩ nhanh, mình cũng cần người cho ý kiến. Một mình suy tính chưa chắc tốt, hơn nữa, tâm sự với một nguời bạn bản xứ cũng đỡ rắc rối hơn. Nó nghe đâu bỏ đó.
    - Tôi nghĩ, nhưng tôi chưa chắc, có thể ông xã tôi ngọai tình bồ ơi.
    Con Ginette tròn mắt :
    - Ông Khanh ? Có mèo? Bồ có bằng chứng không? Từ từ, chuyện ra làm sao ?
    Hoàng kể đầu đuôi cho bạn nghe...Ginette trầm ngâm, rồi gật gù :
    - Hoàng ơi, cái gì cũng có thể xảy ra đưọc ở cõi đời này. Tôi có ý kiến này, bồ mướn thám tử theo dõi xem sao. Nếu chồng bồ đàng hoàng thì bồ yên tâm, còn nếu có bằng chứng ngoại tình, ít ra lúc bỏ ổng, bồ sẽ không hối hận là mình đã quyết định sai lầm.
    Ginette lục bóp, lôi ra một danh thiếp đưa cho Hoàng.
    - Hoàng, bồ cứ suy nghĩ, nếu thấy cần thì làm. Mong bồ không gặp trắc trở.

    Một đêm thức trắng, nghĩ ngợi và suy tính, Hoàng quyết định đi tìm sự thật. Vì bản tính minh bạch, nàng lúc nào cũng muốn mọi chuyện đều được phân minh...

    Nhưng rồi ... giờ đây, với bằng chứng trong tay, Hoàng cũng không biết mình sẽ làm gì !!!
    Phân vân giữa đối chất với Khanh để giải quyết vấn đề, bắt buộc Khanh lựa chọn giữa nàng và người đàn bà đó, hay là cứ giữ im lặng, sống âm thầm chịu đựng hoàn cảnh, như một số hiền phụ, chờ mong một ngày đức lang quân mỏi gối chồn chân mà "dừng bước giang hồ". Cứ thế ngày tháng trôi qua. Hoàng sống, ăn, ngủ, lo cho con, cho chồng, như một cái máy, nhưng trí óc thì làm việc không ngừng, nhiều khi đầu nàng như muốn nổ tung.
    Cuối cùng, nàng quyết định với lòng; dù đất có dâng lên, trời có sụp xuống, nàng cũng chẳng thèm chống đỡ. Ưu tiên của Hoàng là bé Nhi, hạnh phúc của Hoàng là gì nếu không phải là sự an lành của ba cá nhân sống dưới mái nhà này.

    oOo

    Người ta thường nói câu "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí". Nhà thương gọi Hoàng bảo vào gấp. Bé Nhi khó thở và chuyển mệt.
    Hoàng kiếm Khanh không được, nhờ cô thư ký nhắn hộ rồi ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh viện với con.

    Bé Nhi, nằm thiêm thiếp, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Xát vội hai bàn tay để tạo hơi ấm trước khi sờ lên trán con, Hoàng vuốt nhẹ xuống đôi má hâm hấp nóng và nói khẻ bên tai con: Maman vào đây Nhi. Ráng khỏe nghe con, rồi mẹ dẫn con đi phố, mua thật nhiều, nhiều quà cho con nhe. Mùa đông sắp hết rồi đó con.

    Con Bé không buồn trở mình quay nhìn mẹ. Nó nằm đó, bất động và bé nhỏ như một con mèo. Hoàng gật đầu chào bác sĩ vừa đến. Ông làm dấu cho nàng ra ngoài. Với một giọng chậm rãi, ông cho Hoàng biết kết quả của cuộc khám nghiệm cuối cùng và nói thêm, sự ra đi của cháu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
    Mặc dầu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu và biết trước chuyện gì phải đến sẽ đến, thế mà Hoàng cũng không đủ bình tĩnh khi đón nhận tin sét đánh. Đầu óc choáng váng, dựa người vào tường, Hoàng bưng mặt khóc oà. Ông bác sĩ già vổ nhẹ vai nàng an ủi, và khuyên nàng hãy can đảm... Khanh vừa ra khỏi thang máy, và hình như đã đoán biết chuyện quan trọng, chàng nhìn Hoàng và vị bác sĩ thật nhanh rồi chạy ào vào phòng Bé Nhi.

    Hai vợ chồng ở lại bên con suốt ngày.... Sau bữa ăn tối vội vàng mua từ câu lạc bộ nhà thương, Khanh dịu dàng bảo Hoàng: em về nhà nghỉ cho khỏe và bớt căng thẳng. Để đêm nay anh ở lại với con.
    Hoàng thật sự cảm động, vì lâu lắm rồi Khanh không hề đề nghị thế nàng lo cho con. Và hình như đây là lần đầu tiên Khanh muốn ở lại đêm trong nhà thương. Sợ Khanh vất vả, Hoàng góp ý - về nhà em càng nóng ruột hơn, mình ở lại đây với con luôn.

    oOo

    Sau đám ma của Bé Nhi, Hoàng không trở lại làm việc. Nàng cảm thấy mình đã quá kiệt sức, không còn một chút năng lực nào nữa. Khanh khuyên nàng nên yên tâm nghỉ ngơi. Dạo này Khanh ở nhà nhiều hơn và chăm sóc nàng rất chu đáo. Rồi mùa xuân lại về, cây cỏ, hoa lá vươn mình trổi dậy, tinh thần của Hoàng cũng dần dần phục hồi. Hai vợ chồng bắt đầu thấy lại những ngày vui ...

    Thỉnh thoảng Hoàng có thoáng nghĩ đến câu chuyện ngoại tình của chồng. Nhưng rồi Hoàng không dám nghĩ ngợi xa hơn, vì nàng cũng chẳng còn sức lực để phấn đấu.
    Hơn nữa, lúc sau này, ngoài thời gian ở sở, Khanh không hề xa Hoàng một bước nào...
    Một hôm, Hoàng đến văn phòng rủ Khanh đi ăn trưa. Hai đứa còn dung dăng nắm tay nhau, ghé vào quầy hàng bán vé du lịch để chọn xem có nơi nghỉ mát nào hấp dẩn, thì sẽ lấy ngày hè vào tháng bảy sắp tới....Sau khi đưa Khanh về lại sở làm, Hoàng lái xe đi chợ. Vừa lướt qua con đường nhỏ, Hoàng bắt gặp một khuôn mặt quen quen, không biết đã gặp ở đâu, chợt nhớ đến những tấm hình lúc trước của người thám tử. Hoàng quyết định rất nhanh, dừng xe lại bên đường, nhìn vào kính chiếu hậu để theo dỏi người đàn bà đó.

    Bà ta lên xe, lái về hướng văn phòng của Khanh. Hoàng từ từ theo sau một khoảng cách xa....
    Hôm nay trông bà ta có vẻ trẻ trung hơn trong những tấm hình. Hoàng cẩn thận chọn chổ đậu xe và bình tỉnh chờ đợi. Không lâu lắm, Khanh xuất hiện và bước lên xe. Họ lái ra khỏi khu phố và dừng lại ở một quán ăn nhỏ bên bờ sông.
    Hoàng cũng dừng xe, đầu óc rất minh mẫn, tự hỏi có nên đối diện với "họ" hay không nhỉ? Cân nhắc, rồi Hoàng quyết định lái xe về nhà.

    Phải công nhận, kể từ ngày bé Nhi qua đời, bất cứ chuyện gì xảy đến cho mình, Hoàng cũng không còn cảm thấy to tát, quan trọng nữa. Đã chấp nhận cuộc đời, chấp nhận số mệnh, Hoàng tìm về với triết lý đạo Phật. Không đau khổ thì chẳng bao giờ hướng về với đạo. Mới hay, niềm tin, tín ngưỡng luôn tiềm tàng trong tâm linh của mỗi con người.
    Với những hiểu biết ấu trĩ về thuyết nhà Phật, Hoàng biết cuộc đời chỉ là huyền ảo, vô thường. Cứ vậy mà Hoàng dò dẩm bước tiếp trên quãng đường đời còn lại, và tự luyện cho mình một cái tâm mạnh mẻ hơn.

    Khanh về nhà đúng giờ cơm. Khanh luôn vui vẻ kể chuyện trong ngày cho Hoàng nghe lúc ăn tối. Không cầm được lòng, Hoàng hỏi: Anh à, chiều nay khoảng 5giờ em có gọi anh, định nhờ anh trước khi về, ghé mua dùm em chút rau muống để em nấu canh, Nancy nói anh không ở sở, anh đi đâu vậy ?
    Khanh ngước nhìn nàng, ánh mắt có vẻ nghiêm khắc, lên giọng:

    - Bây giờ em lại muốn kiểm soát anh đi đâu làm gì trong giờ làm việc của anh nữa sao ?
    Hoàng nhỏ nhẹ:

    - Thì tại vì anh không về sở, nên luôn miệng em hỏi vậy thôi.
    Khanh dịu giọng:

    - Anh có về, nhưng ông Long muốn tâm sự nên lại gọi anh ra quán café.
    Hoàng cười:
    - Mấy ông đi làm ở công ty lớn sướng quá. Coffee break cả hai tiếng đồng hồ là thường anh há. Mà anh này, giả dụ anh hẹn với mèo hai cẳng thì làm sao em biết được hả anh ?
    Khanh nhìn xuống:

    - Em nói bậy. Ở nhà hoài lại suy nghĩ lung tung. Anh không thích em nghĩ ngợi lộn xộn rồi tra hỏi hoài nghe chưa. Cũng có khi anh phải đi ăn với nữ đồng nghiệp đó. Em đừng ghen bậy à!
    Hoàng vổ vai chồng:

    - Ghen là nghề của nàng mà. Anh liệu hồn đấy.
    Miệng cười nhưng lòng tan nát. Hoàng đủ bình tỉnh để quan sát và kết luận rằng, người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng đây, chồng nàng, là một người nói láo quá chuyên nghiệp. Chàng nói láo như ăn và thở. Chàng có còn lương tâm của một người chồng (chung thủy) không nhỉ? À, thì ra khi đàn ông ngoại tình, họ đã thay đổi như thế đó. Hoàng đứng lên thu dọn chén đĩa và đi vào bếp.



    Liên tiếp từ tuần lễ này đến tuần lễ khác, Hoàng chìm đắm trong suy tư. Nhiều đêm không ngủ, lại suy nghĩ miệt mài. Hoàng bắt đầu phát họa trong trí nhiều cuộc "phiêu lưu" ...
    Cuối cùng Hoàng chọn cho mình một giải pháp ổn thỏa nhất. Hoàng sẽ ra đi, đi thật xa, tìm cho mình một công việc hợp khả năng, rồi bắt đầu một cuộc đời mới, mà ít ra nơi đó, nàng sẽ không cần bận tâm với nỗi niềm phải san sẻ tình yêu…


    oOo

    Chiếc taxi bon bon rời xa thành phố, chở Hoàng về hướng phi trường. Thôi, thế cũng xong! Giấy tờ ly dị Hoàng đã lo liệu sẵn sàng. Chiều nay luật sư sẽ gọi cho Khanh và hẹn gặp, để bắt đầu mọi thủ tục.....

    Tay mân mê tấm bìa cứng của cuốn album đầy ắp hình bé Nhi, Hoàng mỉm cười nhìn những hàng cây ngập nắng lùi dần về phía sau, lòng nhẹ tênh. Nghĩ cho cùng, chẳng cần phải chuẩn bị một cuộc ly biệt đầy kịch tính như thế.
    Nhưng đó cũng là một phần cá tính của Hoàng, một người đàn bà mơ mộng, đa sầu, đa cảm và.... ích kỷ - vì chỉ muốn chọn lựa cho mình ‘’một cách biệt ly’’ ......

    Áo Vàng

  6. #516
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517

    những câu chuyện kể trong tháng 8....






    ......Về Yêu Hoa Cúc


    - Tuấn Anh ơi, ra đây thêm lần nữa thôi!
    - Encore? Maman, tụi con chưa xong game mà!

    Tuy phàn nàn nhưng con bé cũng chạy ra. Tay vừa xỏ vào áo dài, cổ còn ngoái lại dặn vói vào trong với em:
    - Thu Thu chờ chị! Không được ăn gian đi trước đó nhe,

    Tôi ngắm công trình của mình từ sáng sớm, xem cũng tạm đựơc…

    - Ôkê, xong rồi đó bé con ơi. Đừng lầu bầu nữa. Đến khi mẹ sửa xong lại đòi mặc suốt ngày cho xem.

    Con Tuấn Anh nhún vai, đưa tay lên trời tỏ vẻ chán chường, không trả lời mẹ, chạy vội vào phòng chơi đánh cờ tiếp với em.
    Cũng tội nghiệp con bé, từ lúc thức dậy đến giờ, chưa nghe mẹ nói đến chuyện ăn sáng, đã bị chạy ra chạy vào thử áo đến chóng mặt.
    Sáng chủ nhật chồng tôi thường thức trễ. Con cái dậy sớm cũng chơi với nhau trong phòng. Từ ngày dọn về nhà mới, hai đứa được phòng riêng với giường hai tầng, con Thu Thu bớt mè nheo đòi ngủ với mẹ mỗi tối, mặc dù đã vào lớp hai tiểu học. Tôi luôn luôn có vài giờ rảnh rỗi cho riêng mình, khi thì nằm dài trong bồn nước lim dim …ngủ tiếp hoặc chạy vài vòng cho khỏe người ở công viên trước nhà.

    Trời hôm nay không có nắng, tôi lười biếng ra công viên nên ở nhà dọn dẹp áo quần. Đồ đạc từ hôm dọn nhà vẫn chưa xếp ra hết. Đồ mùa hè cất vào, soạn áo ấm cho mùa thu sắp đến….Bất ngờ tôi tìm thấy một bao giấy cũ gói ghém cẩn thận, chẳng biết cái gì trong đó mà sao không nhớ ra. Gở hết băng keo, mở ba lần giấy, ồ, chiếc áo dài nội hóa với những hoa cúc vàng.

    Ngạc nhiên và thích thú! Chiếc áo dài vàng ngày nào của tôi đây mà!
    Tôi đã cất giữ rất kỹ ở đâu đó bấy lâu nay rồi hầu như không còn nhớ đến nữa.

    Ướm áo lên người, ngắm mình trong kiếng, tôi muốn rũ ra cười. Terrible! cả chiếc áo dài không che nổi nữa thân hình! ( thế mới biết mình càng ngày càng phát tướng). Nhưng thấy vải áo cũng còn tốt, tôi chợt nghĩ tại sao mình không sửa lại cho con Tuấn Anh? Nó cũng bắt đằu trổ mã rồi đó. Mười hai tuổi mà con bé đã cao gần bằng mẹ. Thế là bày ra cắt xén, rồi kêu gọi con thử vào thử ra cả chục lần. Thu Thu thấy mẹ lăng xăng với chị cũng vòi cho được phần mình. Tôi liền trấn an con,
    - Thế nào mẹ cũng may cho con kịp để rước đèn tháng tám mà.

    Đường kim sợi chỉ đưa tôi ngược thời gian, nhớ lại ‘’chuyện tình tôi thủơ bé, mười sáu tuổi đã yêu, yêu người anh cùng xóm…’’


    Nhà anh cách nhà tôi vài mái ngói. Sân thượng nhà anh thì cao, nhà tôi lại có một mảnh vườn sau rất thơ mộng. Bố tôi thường tự hào rằng ở Sàigòn, cao ốc không thiếu, nhưng chẳng dễ gì kiếm được một mảnh vườn “thơ” giữa lòng phố.
    Sau những giờ tan sở, bố tôi chỉ quanh quẩn trong vườn với mấy khóm hồng , khóm cúc và các bụi tường vi. Tôi lăng xăng theo bố, châm trà rót nước, xem chừng hiếu thảo lắm, thật ra động cơ thúc đẩy là cái bóng người thấp thoáng trên sân thượng xa xa kìa.

    Bố mẹ tôi khó lắm. Ông theo tây học nhưng tánh tình cổ hủ còn hơn nhà nho. Mẹ thì đúng mẫu người “xuất giá tòng phu” . Nhớ lại hồi chị hai tôi thương anh Lâm, chị khóc biết bao nhiêu nước mắt để xin được lấy anh Lâm mà bố không cho, mẹ cũng đành chịu. Mới nghĩ đến đó tôi đã run rồi, nào đâu dám tính chuyện yêu đương.
    Thật tình tôi không “hư đốn” lắm đâu. Chỉ vì đối phương tài ba, tấn công tới tấp, quân ta mới lớn chưa biết đề phòng nên mới mười sáu tuổi đã mơ mộng yêu đương!!!

    Anh lẻo đẻo theo tôi sáng chiều trên đường đến trường. Những ánh mắt nụ cười trao nhau…chẳng biết từ bao giờ, chúng tôi quen nhau… Tôi còn bé quá, tình yêu anh trân quí, để dành, chả dám rủ tôi hẹn hò, trốn học. Anh chỉ được phép nhớ nhung tôi, và vọng nhìn tà áo dài vàng của tôi mỗi ngày, rót nước pha trà cho bố bên khung vườn nhỏ để ca bài anh về yêu hoa cúc…

    Chờ mãi đến năm vào đại học, tôi được làm người lớn, bố mẹ tôi cho phép có bạn trai.Tôi mới dám hiên ngang đem “người anh cùng xóm” về trình diện gia đình. Anh o bế bố tôi kỷ lắm. Những lúc ở cạnh bố, nhìn anh làm vẻ đạo mạo, hiền ngoan, tôi cười thầm, chắc ông già cho phép làm rể rồi đó.

    Tháng tư 75, bố mẹ tôi gạt nước mắt đưa hai đứa tôi lên đường tìm tự do. Anh đã hứa với Me anh sẽ yêu thương và bảo bọc tôi suốt đời vì chúng tôi đã yêu nhau từ năm tôi mười sáu..(Chúa ơi! Phút cuối ông bà mới vỡ lẽ…)
    Ra đi, tôi chỉ gói ghém đem theo được một chiếc áo dài vàng.

    Chân tình đó giúp chúng tôi vượt qua những đoạn đường thử thách, trưởng thành và tạo dựng tương lai trong sáng...Mười mấy năm qua vèo như nháy mắt. Với thời gian, người yêu ngày xưa của tôi chả còn chút lãng mạn nào như thuở đầu. Nhưng lao động giỏi, thay tã, pha sữa, rửa chén .... thì rất chì. Mặt mũi lúc nào cũng đăm chiêu, tính tính toán toán sao cho đủ tiền để ‘’down’’ một căn nhà nho nhỏ…

    Mỗi lần vợ chồng cải lẫy nhau, tôi cứ giả vờ ray rức chàng: Biết vậy em chẳng nhận lời anh lúc xưa. Áo vàng! Áo vàng!...Chắc anh hết thương em rồi!
    - Thôi đi cô Hai, thơ thẩn với ca nhạc, có mà đói. Người ta bận ăn bận làm tối cả mặt, cô Hai cứ nhắc hoài cái thời kỳ bồ bịch, khổ quá đi.

    Giờ này ông xếp tôi đã thức, bắt đầu la lối.
    - Trời đất! Mới sáng sớm mà đã nghe may xành xạch, ồn quá…Anh nói hoài với em, anh chúa ghét em may vá lúc anh ngủ.
    - Còn sớm gì nữa ! Anh ngủ trể quá, mẹ con em đói bụng hết rồi nè!
    - Xạo quá! Sao em may nãy giờ không kêu đói. Có cà phê cho anh chưa?
    - Xong rồi, xong rồi.
    Tôi gói lại chiếc áo dài, định bụng sẽ dành cho chàng một sự ngạc nhiên.

    oOo

    Cộng đồng người Việt ở đây mỗi năm đều tổ chức Rước Đèn Trung Thu cho trẻ em. Nhìn đám con nít đang xúm xít sắp hàng hai nối đuôi nhau, tay cầm những chiếc lồng đèn đủ kiểu, tôi cười sung sướng. Chẳng uổng công một buổi sáng miệt mài với chiếc áo cũ cho con. Hôm nay Thu Thu xúng xính trong chiếc áo dài màu đỏ, đẹp không thua gì chị nó.
    Chợt thấy bàn tay mình âm ấm, anh đang nắm chặt tay tôi tự lúc nào, mắt nhìn theo đám nhỏ….
    Tôi mỉm cười, có lẽ bây giờ anh mới tìm thấy lại hình ảnh áo vàng của ngày xưa rồi chăng?


    Áo Vàng



    https://app.box.com/s/xgu7tbm4l0np5dcx344y
    duyên thề...



  7. #517
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517












    Hương Yêu Tháng Tám

    Tùng Nguyên


    Vàng thu ngày đó có heo may sân trường
    Ngày em mới lớn, trôi thân ai dãi dầu
    Đường xưa phố cũ, biền biệt yêu dấu
    Phong sương tháng năm, ròng rã xám mây chiều

    Màu hoa tháng tám có long lanh giọt sương
    Người em năm cũ áo chưa nhạt sắc hương
    Bạc đầu mưa nắng, sờn màu gian khó
    Hồn ai nối bóng khung trời thương

    Em ôm cung đàn, rộn ràng thân ái mơ đời
    Nhìn đời bão lên, ghềnh đá chênh vênh
    Cõi lòng úa dần theo áng mây trôi

    Trời xanh tháng tám có nắng hanh, em về
    Về mang tiếng hát, Lá “Thu Đã Vàng Chưa”
    Vàng thu chưa đến, người đâu chợt đến
    Em ngân “Hạnh Phúc Trong Mơ” yên bình

    Tình về tháng tám rót tim trao ân cần
    “Đợi Người Qua Phố Nhỏ” đón thu sang an lành
    Người “Hãy Về Bên Nhau” khơi ấm khối chân tình
    Khi trăng xế đầu cành, hương yêu tháng tám bền lâu




    về một chuyện tình

    https://www.youtube.com/playlist?lis...VyoT9K2Nwx5bZN
    Last edited by aovang; 08-16-2018 at 06:45 AM.

  8. #518
    Biệt Thự dulan's Avatar
    Join Date
    Nov 2011
    Posts
    3,163



    ...


    Hương Yêu Tháng Tám






    ...



    Dulan xin cám ơn chị AV cho nghe "Hương Yêu Tháng Tám" nhé!

    Thân mến và chúc vui,
    Dulan


    ...

    Last edited by dulan; 08-21-2018 at 08:58 AM.

  9. #519
    Biệt Thự HXhuongkhuya's Avatar
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    4,662
    Quote Originally Posted by aovang View Post






    Hương Yêu Tháng Tám

    Tùng Nguyên


    Vàng thu ngày đó có heo may sân trường
    Ngày em mới lớn, trôi thân ai dãi dầu
    Đường xưa phố cũ, biền biệt yêu dấu
    Phong sương tháng năm, ròng rã xám mây chiều

    Màu hoa tháng tám có long lanh giọt sương
    Người em năm cũ áo chưa nhạt sắc hương
    Bạc đầu mưa nắng, sờn màu gian khó
    Hồn ai nối bóng khung trời thương

    Em ôm cung đàn, rộn ràng thân ái mơ đời
    Nhìn đời bão lên, ghềnh đá chênh vênh
    Cõi lòng úa dần theo áng mây trôi

    Trời xanh tháng tám có nắng hanh, em về
    Về mang tiếng hát, Lá “Thu Đã Vàng Chưa”
    Vàng thu chưa đến, người đâu chợt đến
    Em ngân “Hạnh Phúc Trong Mơ” yên bình

    Tình về tháng tám rót tim trao ân cần
    “Đợi Người Qua Phố Nhỏ” đón thu sang an lành
    Người “Hãy Về Bên Nhau” khơi ấm khối chân tình
    Khi trăng xế đầu cành, hương yêu tháng tám bền lâu





    Hương Yêu Tháng Tám nhẹ nhàng dễ thương , hình ảnh đẹp . Về Một Chuyện Tình cũng vậy , hình ảnh chọn lọc .
    Cám ơn Nhạc Sĩ Tùng Nguyên với những bản sáng tác và phổ thơ thành nhạc đều đặn cho phố thưởng thức .

    HX sẽ coi thêm những bài khác trong playlist VMCT chị Áo Vàng mang vào Phố chia sẻ . Thanks chị .

    Chúc các anh chị , các bạn một ngày vui !!!
    Last edited by HXhuongkhuya; 08-22-2018 at 06:08 AM. Reason: thiếu dấu huyền ( vào )

    HXhuongkhuya cám ơn các anh chị
    , các bạn ghé thăm .




  10. #520
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,517
    cảm ơn Dulan, Hương Xưa & Phố đã nghe nhạc tungnguyen



    hai ly cà phê bắt đầu một ngày mới
    ngày đã qua, ngày vơi đi trong đời
    hôn nồng nàn, nụ yêu thương ngóng đợi
    bên kia đường, một ngọn cỏ im hơi

    T.



 

 

Similar Threads

  1. Phạm thiên thư - người tu sĩ lãng mạn
    By ngocdam66 in forum Nhân Văn
    Replies: 14
    Last Post: 12-10-2013, 08:10 PM
  2. Replies: 26
    Last Post: 12-03-2013, 07:45 PM
  3. Xuân lãng du
    By Frank in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 07-16-2013, 02:54 PM
  4. Chút lãng mạn trong Mưa
    By Mưa PN in forum Thơ
    Replies: 139
    Last Post: 10-09-2012, 12:49 AM
  5. đem nhớ gởi vào quên ...
    By coLaido in forum Không Gian Riêng
    Replies: 0
    Last Post: 02-23-2012, 09:51 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 04:33 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh