Register
Page 45 of 133 FirstFirst ... 3543444546475595 ... LastLast
Results 441 to 450 of 1325
  1. #441
    Biệt Thự Vịnh Nghi's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    3,557
    Quote Originally Posted by aovang View Post
    cảm hứng với tấm hình anh Tôm gửi lên Quán Lá, av xin mời nghe "Anh Đào", góp chút vui với Điệp Khúc Mùa Xuân ,
    Quán Lá, Vịnh Nghi, Nắng, Mờ Mờ...đi đâu hết rồi, tui nhớ các bạn, lâu lắm rùi nghe
    Chị Áo Vàng ừa, Nghi cũng nhớ chị và nhớ cái góc cà phê mang nét rất Pháp của buổi chiều đẹp đó đó.
    Carpe diem

  2. #442
    Biệt Thự dulan's Avatar
    Join Date
    Nov 2011
    Posts
    3,187
    Quote Originally Posted by aovang View Post
    bài ca tôi hát, từ Sài gòn, qua đến xứ người, hát ngoài đồng cỏ một chiều mưa, hát dưới ánh trăng một đêm hè, hát với bạn bè ...
    và cất tiếng hát sáng nay, bên ánh nắng ban mai...hát cho người nghe,



    chiều mưa biên giới

    nguyễn văn đông



    https://app.box.com/s/ba59lr493xrebhztjaxq






    ...


    Dulan khênh bài của chị Áo Vàng hát sang trang cho quan khách thưởng thức...


    ...

  3. #443
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,500
    thăm Vịnh Nghi,
    mỗi lần nàng đi cà phê "tây" mà nhớ đến av ...là tui vui lắm đó nha
    có duyên gặp gỡ, có kỷ niệm để cất ha

    cảm ơn các anh chị Luân Tâm, Thu Vàng, Ngân Hà, Ngô Đồng, sông thương, Green Apple, Caprio, Hoài Vọng, Tư, Ngọc, ghé ngang nghe nhạc

    cảm ơn Du Lan, mang sân khấu qua trang,

    mời nghe thêm bài ca mùa Xuân nha các bạn, Phố...










    quành lại để cảm ơn họa sĩ của diễn đàn thay logo mùa Xuân quá là đẹp !!!!
    cho av mượn về đây nghe







    Last edited by aovang; 03-06-2018 at 04:13 PM.

  4. #444
    Biệt Thự Vịnh Nghi's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    3,557
    Chị Áo Vàng, thật bụng thì Nghi nhớ cả cái quầy bánh tây với cả một....rừng bánh tây thập phần hấp dẫn kia nữa. Bên này Nghi chưa thấy có tiệm càphê nào xuya như vậy hết. Ngày vui ha chị.

    Sáng nay đọc được bài viết của Ns Tuấn Khanh ngắn gọn về ngày đám tang và tiểu sử của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông. Xưa nay thích nghe nhạc của ông, nhưng thiệt đoảng, Nghi lại không để ý nhiều lắm đến tiểu sử của tác giả.....Cho Nghi gởi bài viết này vô nhà chị, góp với chị chút tiếc thương và sự trân trọng (muộn màng) đến người nhạc sĩ tài hoa này. Tiếc là Nghi không đưa được những hình ảnh cảm động của đồng đội nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đứng nghiêm chào theo kiểu nhà binh trong dòng người tiễn đưa ông.


    Ns Tuấn Khanh: Những gì còn lại

    Trong đám tang của Chris Kyle, tay bắn tỉa lừng danh nhất nước Mỹ, qua đời năm 2015 ở Texas, người ta nhìn thấy chiếc xe tang đi qua một đoạn đường dài hơn 300 cây số mà suốt hai bên đường, luôn có người dân đứng vẫy cờ hoặc nghiêm chào tiễn biệt.

    Đó là một hình ảnh xúc động hiếm có về cái chết của một con người.. Chris Kyle làngười lính SEAL được ca ngợi như một thiên thần hộ mạng vì đã cứu cả trăm đồng đội của mình trên chiến trường Trung Đông nhờ tài bắn tỉa. Anh giải ngũ, trở về nhà và sau đó chết như một người lính.

    Rằm tháng Giêng Mậu Tuất, tức ngày 2/3/2018 tại Sài Gòn, đám tang của nhạc sĩ, đại tá Nguyễn Văn Đông cũng xuất hiện một cảnh tượng xúc động tương tự. Khi lễ di quan diễn ra, nhiều người đàn ông mặc thường phục, không ai bảo ai, đã bất ngờ đưa tay lên chào theo kiểu nhà binh. Thấp thoáng trong những hàng khác, cũng có những cá nhân im lặng đưa tay chào, không cần hiệu lệnh. Hầu hết đó là những cựu thiếu sinh quân VNCH cùng trường với ông, và những người khác là cựu quân nhân đã chào tiễn biệt ngài đại tá Chánh Văn phòng của Tổng Tham mưu Phó quân lực Việt Nam Cộng Hòa về nơi an nghỉ cuối cùng.

    Hàng người đứng chào theo kiểu nhà binh trước đám tang của nhạc sĩ – đại tá Nguyễn Văn Đông, đem lại niềm xúc động lạ thường, tương tự như hình ảnh tiễn xe tang của Chris Kyle. Nhưng có lẽ còn đặc biệt hơn với câu chuyện Việt Nam, khi mọi thứ về con người và hệ thống của chính quyền miền Nam bị săn lùng, giam giữ và hủy diệt nhiều năm, nhưng vẫn ẩn khuất đâu đó, rồi bất ngờ hiển lộ.

    Nhưng ngoài âm nhạc, vẫn còn đôi chuyện về đại tá Nguyễn Văn Đông chưa được nói hết. Bài viết này là những gì còn lại, chưa kể, sau cuộc tiễn đưa đó.

    Đọc tiểu sử cá nhân sau năm 1975, người ta chỉ biết ngắn gọn rằng nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đi trại tù của Nhà nước Bắc Việt trong 10 năm, và sau đó không đi Mỹ theo diện H.O (Humanitarian Operation).. Đó là một chiến dịch nhân đạo do tổng thống Mỹ Ronald Reagan bật đèn xanh nhằm giải thoát hàng trăm ngàn quân nhân cựu quân nhân VNCH bị đưa đi tù, dưới danh nghĩa cải tạo (Special Release Reeducation Center Detainee Resettlement Program). Mọi thứ về đời của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, lâu nay vẫn được mô tả thoáng qua, y như cách mà báo chí Nhà nước đưa tin ông mất. Ấy vậy mà vài ngày sau đám tang, nhiều tờ báo vẫn còn bị khiển trách vì đã có thái độ trân trọng thái quá với một “sĩ quan ngụy”.

    Năm 1975, ngay sau khi đại tá Nguyễn Văn Đông ra trình diện, dù được chính quyền quân quản tuyên bố là chỉ đi “học tập tư tưởng mới” trong vài tháng. Thế nhưng, sự thật sau đó là 10 năm dài tù đày ở trại Suối Máu, Biên Hòa. Cho đến sau năm 1980 thì đưa về Chí Hòa. Đại tá Nguyễn Văn Đông được trả về nhà vào năm 1985 để được chết ở nhà, theo chính sách khoan hồng của cách mạng. Bà Nguyệt Thu, vợ của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông kể rằng khi chia tay ông 10 năm trước, bà vẫn còn nhớ hình dáng một người đàn ông gầy nhưng khỏe mạnh, để rồi khi nhận lại ông, thì lúc đó gần như chỉ là một cái xác, chỉ còn thoi thóp.

    Bà Nguyệt Thu, vợ của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông kể lại rằng gia đình lúc đó chỉ còn đợi ngày để chôn ông, vì do ông mang quá nhiều căn bệnh cũng như thuốc men lại quá đắt đỏ và khan hiếm vào thời đó.

    Rồi nhiều năm sau, ông sống lại như một kỳ tích, khỏe mạnh. Hai người im lặng sống trong căn nhà nhỏ chỉ có đôi vợ chồng già, không con cái, không nhiều sinh hoạt với xã hội. Bà Nguyệt Thư nói rằng cho đến nhiều năm sau khi ông được thả về, bà vẫn còn khả năng sinh con nhưng ông không còn có thể. Vì vậy hai người đã chọn sống cô đơn cùng nhau đến ngày chung cuộc.

    Lời của bà kể như tiếng chuông chùa xa xăm về một nỗi đau không lời. Về với ông được 2 năm, thì bà bị chia cắt với đại tá bởi 10 năm tù không hề tòa án, cũng như không hề có lời giải thích. Khi được trả về nhà, thì ông đã như một phế nhân.

    Bà nói rằng không muốn sinh con vì ông quá yếu. Nhưng cũng có thể bà không muốn có một đứa con, bởi cuộc sống như ác mộng mà bà và ông trãi qua, nếu có đơm hoa kết trái thì chắc cũng không thể có được lúc tỏa hương.

    Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông bị đưa đến trại Suối Máu ngay sau khi trình diện. Thực tế là trại này tên là trại Tân Hiệp, Biên Hòa, từng là nơi giam giữ các binh sĩ Bắc Việt chờ trao trả theo các thỏa ước. Tên Suối Máu là do các tù nhân sau năm 1975 gọi thành quen mặc dù bị quản giáo cấm. Bởi năm 1968, cuộc đột kích thất bại ở cứ điểm này, mà dân trong vùng mô tả máu dân thường và của hai bên Nam Bắc chảy như suối, từ đó mà thành tên.

    Trại Suối Máu giam giữ khoảng 5000 người, chia làm năm trại theo ký hiệu K. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông ở K5.
    Chỉ một năm ở trại này, do điều kiện giam giữ và ăn uống khắc nghiệt, không chỉ đại tá Nguyễn Văn Đông mang bệnh, mà rất nhiều người cũng đổ ra đủ thứ bệnh từ nội khoa đến ngoại khoa. Mà thuốc thì chủ yếu là một loại dược phẩm dân tộc được bào chế ở miền bắc có tên là Xuyên Tâm Liên. Bệnh gì cũng uống một loại ấy.

    Nhà văn Hà Thúc Sinh, tác giả của tác phẩm Đại Học Máu, đã kể rằng nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông vì bị mang bệnh ghẻ nhầy nhụa kỳ lạ, khiến cả mảng lưng của ông lở loét. Đã vậy nhiều chứng bệnh khác như đau bao tử, thấp khớp, huyết áp… ập tới hành hạ ông liên tục nhiều năm. Vào lúc thập tử nhất sinh, anh em khiêng lên trạm xá được ít bữa thì y tá ở đó đuổi về. Lý do là ở bệnh xá không có thuốc điều trị, cũng như cho về thì khỏi mang trách nhiệm.

    Nhà văn Hà Thúc Sinh viết rằng mấy người bạn của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông khiêng ông ra hố nước để tắm lại sau nhiều ngày nằm liệt, như một cách giúp duy nhất có thể. Nhưng do phải đi lao động nên mọi người chỉ kịp nhìn thấy ông Nguyễn Văn Đông nằm sấp trên mặt đất, chứ không còn đứng nổi, cố múc nước rồi nằm quơ quào cố tắm rửa một mình như vậy.

    Nói về sáng tác trong giai đoạn đó, đại tá Nguyễn Văn Đông đã cố giữ lại cảm hứng của mình trong những năm đầu bị tù, vì nghĩ rằng cùng lắm 2-3 năm gì đó sẽ ra. Nhưng rồi dần dần mọi thứ thui chột theo sức khỏe và niềm hy vọng. Ngay lúc bệnh đã nặng, nhưng phát hiện tù nhân Đỗ Văn Phúc là em họ của ca sĩ Duy Khánh cũng bị tù chung trại, ông đã vui đến mức sáng tác lại. Cảm mến giọng hát của người này mà nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông viết riêng một bài hát để tặng, có tựa đề là “Sài Gòn trong trái tim tôi”. Tác phẩm này, giờ chắc đã tuyệt bút, chỉ còn được nhắc lại với đôi ba câu với những ai từng nghe qua như “Sài Gòn tiếc nuối không thôi, Hà Nội héo hắt răng môi, cho nhớ thương vời vợi. Ôi, Sài gòn trong trái tim tôi…”

    Năm 1985, khi khiêng ông về nhà, bà Nguyệt Thu nói rằng không nghĩ ông sống qua được năm đó. Sự tuyệt vọng tràn ngập đến mức khi nhận được hồ sơ ghi danh đi chương trình H.O ngay trong nhóm đầu, ông đã từ chối vì muốn được chết trên quê hương mình. Bà cũng thuận theo ý ông. Ấy vậy mà với sự chăm sóc nhẫn nại và yêu thương của người vợ hiền, nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đã chậm chạp sống lại một lần nữa, cho đến ngày buộc phải chia tay trần thế.

    Khác với cuộc đưa tiễn người lính Chris Kyle, buổi chia tay nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông không có nhiều người khóc. Chỉ có những cánh tay đưa lên, im lặng chào đưa tiễn ông. Động tác rất quen thuộc khiến những người xa lạ nhau như gần lại. Có điều gì đó dâng lên trong suy nghĩ, đầy xúc động. Quả là có những triều đại nguy nga lộng lẫy, nhưng mọi thứ đã không còn. Nhưng cũng có những chế độ đã mất nhưng con người và tinh thần quốc gia thì còn sống mãi.

    Ns Tuấn Khanh
    Carpe diem

  5. #445
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,500



    đầu tuần, mời Phố nghe ...






    Dừng Cánh Phiêu Du
    Tùng Nguyên

    Khi những áng mây giăng kín chân trời ....
    .....

  6. #446
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    ...............

  7. #447
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,500
    chào anh Hoài Vọng,
    Nắng Xuân...chỉ là mơ thôi...
    hai ngày nay tuyết giá trở về, như còn trong tháng giêng,
    mời Phố nghe nhạc Xuân, đỡ lạnh lùng...




    hình bay mất tiêu
    quành vô sửa bài và chào cảm ơn hai anh NgocHan & HV
    ghé nghe nhạc
    av
    Last edited by aovang; 03-15-2018 at 02:27 PM.

  8. #448
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,500
    radio aovang...


    Ngày Về Quê Cũ

    Khánh Băng

    Ngày nào năm xưa lòng ta ước mơ
    Ngoài nơi biên cương ngày đêm hững hờ
    Vời trông quê cũ lắng trong sương mờ
    Nhớ thương ai đêm ngày ngóng trông âm thầm một bóng
    Rồi ngày hôm nay từ nơi chốn xa
    Trở về quê xưa tìm lại mái nhà
    Đường xưa lối cũ nay đã xóa nhòa
    Vết chiến chinh điêu tàn tả tơi vương sầu khắp nơi

    Người ơi ! Hát vang Khúc Thái Hòa
    Đàn ơi ! Cất cao lên thiết tha
    Khắp thôn làng rộn ràng
    Sống trong tâm tình một nhà
    Nắm tay nô đùa nhịp nhàng trong tiếng đàn vui
    Miền Nam !
    nắng lên vui tưng bừng
    Ngàn hoa ! Thắm tươi như đón mừng
    Nắng xuân về tràn trề
    Ý xuân ngạt ngào lời thề
    Chúa Xuân huy hoàng người người sống vui thanh bình

    Giờ nầy người em yêu dấu năm xưa còn đâu ?
    Nhờ giòng thời gian cho nhắn đến em vài câu :
    Nhớ nhung bên mái lầu,
    Tiếc thương tình ban đầu
    Đời chia đôi ngả vương bao mối sầu

    Từ đây ! Sống vui nơi quê nhà
    Đồng quê ! Lúa xanh tươi ngát màu
    Mái tranh nghèo ngày nào lửa binh điêu tàn,
    Giờ này
    khói hương thanh bình ngợp trời khúc ca yêu đời .



    https://app.box.com/s/1ci9x6zdhfcp4jl98867opfy8k6ib0gf



  9. #449
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,500
    anh Hoài Vọng, Thu Vàng, HXhuongkhuya..., Phố

    radio aovang chuyển tiếp ...


    https://app.box.com/s/2ujjtoahrv1ecegj2v20



    khi người xa tôi

    lê xuân trường



    Khi xa nhau rồi, tình còn gì để trách nhau người ơi!
    Khi anh đi rồi, trời nhạt nhòa và tiếng mưa buồn rơi.
    Quên sao những lần chiều đợi chờ vội vã đắm môi hôn,
    Trời nhạt dần màu nắng phố đơn côi
    Đêm thiết tha vòng tay quyến luyến

    Khi xa nhau rồi, người đừng về làm nỗi đau cuồng điên.
    Quên đi nơi này, còn một người lòng xót xa triền miên.
    Bên anh nơi nào, lời mời nào quyến rũ chân anh
    Người đành lòng rời bước đắm u mê
    Đem ái ân rời lánh xa mặt trời...

    Cơn mưa chiều nay từng chiếc lá ngơ ngác ngậm ngùi,
    Từng cơn gió hiu hắt bồi hồi
    Giữa phố mưa bay em nghẹn ngào bật khóc trong lẻ loi
    Giá buốt đôi tay em lạc loài tựa như chiếc lá...
    Hạnh phúc thoáng qua mau
    Đời vẫn cứ phôi pha
    Tình như những chuyến xe qua thật mau...

    Khi xa nhau rồi, gửi lại người lời nói yêu đầu tiên
    Mây sao hững hờ chẳng để tình được chết trong lặng yên
    Sau cơn đau dài tình chỉ là mật đắng với chua cay
    Là đọa đầy là hạnh phúc xanh xao
    Nuối tiếc chi, thương tiếc chi người cũng xa rồi.



  10. #450
    Biệt Thự aovang's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,500






    Thuở đó, cô chừng 12 tuổi, chẳng biết cơ duyên từ đâu mà cô quen với nhóm văn nghệ Tiếng Thùy Dương trong thành phố...Đã hơn 40 năm rồi nên chả nhớ hết những chi tiết lúc đó, nhưng một điều cô không bao giờ quên, đó là người thầy dạy vũ thật dễ thương và có lương tâm. Thầy Thái TB, hình như là người tàu lai, cô nghĩ vậy, qua họ Thái của thầy.
    Nói về cuộc đời ''văn nghệ'' của cô cũng thật là vui, chắc bạn bè đông nên chúng nó rủ rê cô đi múa đi hát với nhóm Phật tử chùa Tỉnh Hội, rồi qua đến nhóm TTD.

    Cô là một con bé...quá bình thường, không xuất sắc hay nổi bật trong nhóm, bởi thế đi đâu cô cũng được yên thân làm những gì cô muốn, đôi khi cô dễ dãi phụ những chuyện mà người chung quanh không thích làm, chẳng hạn như chịu trách nhiệm kéo màn hay giữ áo quần cho các chị lớn đang trình diễn ngo
    ài sân khấu...lâu lâu cô còn được các chị trút bầu tâm sự khi phải lòng anh nào đó trong đòan v.v....nên cô cũng có được một chổ đứng thỏai mái giữa các anh chị lớn tuổi hơn cô lúc đó.

    Ba mẹ cô rất thương yêu con cái, nhưng dạy dỗ cũng rất nghiêm khắc, trong nhà mấy chị lớn có nhiều cây si trồng đầy trước cửa...ba mẹ đã đứng ngồi không yên rồi...cô thì nhỏ nhất, ham chơi nhất, bây giờ còn muốn theo...
    đoàn hát nữa...Ba cô đời nào chịu...đúng là nhà đông con gái có lắm nỗi lo... cô nghĩ vậy...

    Nghĩ cũng ngộ...một đứa con nít như cô, lúc Ba không cho đi tập văn nghệ nữa, cũng biết chạy lên nói với thầy Thái, vậy mà ngay tối hôm đó, thầy cùng với nhạc sĩ PTMỹ, nếu cô nhớ không lầm, đến nhà và thưa chuyện cùng Ba Mẹ, xin cho cô tham gia sinh họat. Lúc đó cô thật cảm động và quá đổi vui mừng vì được Ba cho phép làm văn nghệ với điều kiện không được xao lãng bài vở học đường. Thế mới thấy sự nghiêm chỉnh trong lề lối làm việc của các thầy thuở đó.

    Nhạc sĩ PTMỹ là thầy dạy Piano cho hai chị lớn của cô, mấy đứa em nhỏ phía sau thì học ké các chị...cô tham lam, món gì cũng nếm, từ dương cầm đến tây ban cầm rồi thời kỳ ở Huế có hân hạnh được làm học trò của thầy NHBa về đàn tranh...khổ nỗi cô tầm thường từ trí thông minh đến tánh kiên nhẫn và lòng ham học...gần hết một đời người mà chẳng nên trò trống gì, và sự nghiệp văn nghệ của cô cũng vất vưởng lang thang...

    Những ngày tháng tập dợt để ra mắt một buổi đại nhạc hội quả thật nhiều công phu. Cô không biết những dự án và kế họach của các người lớn, chắc là nhức đầu lắm. Cô chỉ chú tâm vào những màn vũ và tiết mục mà cô được đảm nhiệm, hóa trang thành một cô Nhật múa dù, làm cô gái giặt lụa bên sông, làm cánh bướm lượn lờ trên cầu trong nhạc cảnh Duyên Nghèo...Cô mê man với ánh đèn màu...lúc đó cứ tưởng đâu lớn lên cô sẽ trở thành một nghệ sĩ giúp vui cho đời....

    Hình như cô có chút năng khiếu về vũ, chả là thầy Thái ít phải rầy la cô những lúc tập dợt. Nhiều khi cô thuộc bài nhanh nên ngồi chơi sớm, nhìn quanh, thấy các chị nhỏng nhẽo vì tập không xong một bước múa, hay phàn nàn vì gót chân đau...thế là các anh lại xúm xít lo lắng cho mấy chị...à, thì ra đi tập văn nghệ có những cái thú đó...chỉ tiếc là cô còn bé quá, và lúc đó cô như một đứa con trai, tóc cắt ngắn à la garc,onne, nên chẳng có lấy một người con trai tán tỉnh. Cô nhớ mình phải nuôi tóc đủ dài để cột hai chùm bên tai và thắt nơ đỏ cho màn bươm bướm, mất 8 tháng, vừa vặn thời gian tập dợt cho chương trình đại nhạc hội.

    Cái ngày trình diễn, cũng rình rang ra phết. Gia đình cô phải mua hết cả chục vé danh dự để ủng hộ và để xem cô lên sân khấu...Chỉ là những vai cỏn con mà thôi, nhưng cô vui làm sao đâu...Nhớ lúc về nhà, Me nói, chờ màn của con Ti xuất hiện dài cả cổ...Đúng là người nhà, chỉ cần xem phe ta trình diễn...còn lại, chẳng có gì quan trọng...

    Tiếng Thùy Dương chỉ chính thức ra mắt bà con được một lần và tổ chức lai rai những chương trình văn nghệ ủy lạo chiến sĩ hay giúp vui cho bệnh viện, nhà tù...rồi r
    gánh. Chẳng hiểu vì lý do gì mà không tồn tại? nhưng cô nghĩ có thể vì tài chính eo hẹp..

    Đó là khỏang thời gian quí giá mà cô sống rất hạnh phúc với những sinh họat mà cô yêu thích...Cô vẫn nhớ mãi thầy Thái, dịu dàng và tốt tánh...

    áo vàng



    https://app.box.com/s/7d984ecbfd8d2c736d84





 

 

Similar Threads

  1. Phạm thiên thư - người tu sĩ lãng mạn
    By ngocdam66 in forum Nhân Văn
    Replies: 14
    Last Post: 12-10-2013, 08:10 PM
  2. Replies: 26
    Last Post: 12-03-2013, 07:45 PM
  3. Xuân lãng du
    By Frank in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 07-16-2013, 02:54 PM
  4. Chút lãng mạn trong Mưa
    By Mưa PN in forum Thơ
    Replies: 139
    Last Post: 10-09-2012, 12:49 AM
  5. đem nhớ gởi vào quên ...
    By coLaido in forum Không Gian Riêng
    Replies: 0
    Last Post: 02-23-2012, 09:51 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 12:04 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh