Register
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 23
  1. #11
    Ha..ha SauDong muốn mình ganh tị sao? Buổi sáng thức dậy, ngoài kia mưa phùn giăng xám rừng cây, bên này cửa sổ "năm lời cho bài hát" dày dặt trí nhớ về......


    Năm lời cho bài hát




    1.

    Trong ánh chớp của số phận
    Em đã kịp nhìn thấy anh.

    Trong vòng quay không ngừng nghỉ của số phận
    Em đã dừng lại đúng nơi anh
    Ôi thời khắc huy hoàng.

    Em lặng lẽ nói cười
    Lặng lẽ nát tan
    Em thành lá, thành sương, thành lửa.

    Ôi thời khắc huy hoàng.







    2

    Em đã mơ thấy anh trong đêm
    Cho tới buổi mai.

    Rồi em mơ thấy anh khi em thổi cơm
    Khi em giặt giũ.
    Em mơ thấy anh ngoài phố đông
    Qua những tán cây quen
    Qua những gương mặt người xa lạ.

    Em mơ thấy anh khi em đọc sách
    Khi em cười vui
    Khi em hỏi ai đó một điều gì
    Trả lời ai đó một điều gì
    Khi em nói không
    Khi em nói có.

    Em chẳng kể cùng ai giấc mơ của mình
    Bởi có ai mà hiểu thấu, ngoài anh
    Người cũng hòa nhập với cuộc đời này bằng một giấc mơ.






    3.

    Em là con chim khuyên
    Nép mình trên cỏ rối
    Mà tiếng hót đã ở lại trong bài ca của mình.

    Em là que diêm
    Nằm lặng
    Trong chiếc gạt tàn bằng sứ
    Mà ngọn lửa đã cháy sáng nơi đầu ngón tay anh.

    Em là con thuyền
    Úp mặt dưới rặng thông
    Mà biển
    Đã cùng anh xa vợi.

    Luôn luôn bị ném trả lại
    Luôn luôn
    Em mơ thấy
    Ngọn lửa
    Tiếng hót
    Và Biển.







    4.

    Anh chan hòa trong tóc em
    Trong mắt em
    Trên vai em
    Trên đầu những ngón tay em.

    Anh chan hòa trong nỗi nhớ biển của em
    Trong giấc mơ một triền đồi vàng thắm hoa quỳ.

    Anh chan hòa
    Trong giọt nước mắt im lìm
    Trong lời em không nói.

    Anh chan hòa
    Trong nắng gió ngoài kia
    Trong cỏ cây
    Trong cơn mưa chiều muộn.






    5.

    Một ngôi sao đã mọc bên trời
    Như giọt lệ
    Nơi đáy mắt giờ li biệt.

    Em ngoảnh nhìn khu vườn
    Nhìn vệt nắng lưu dấu trên tán cây
    Tựa hồ ngấn nước
    Một ngày nào
    Tràn qua phố phường
    Tràn qua bờ bãi
    Niềm hân hoan vàng thắm.

    Em ngoảnh nhìn
    Mặt biển đêm
    Những ngọn sóng dâng tràn như lửa
    Rồi dần tan
    Dần tan trên mặt cát
    Giấu mình trong giấc yên.

    Em ngoảnh nhìn con đường
    Ôi đã bao niềm vui
    Đã bao phiền muộn
    Đâu rồi mảnh trăng non trong vạt cỏ
    Đâu rồi bước chân qua lối hẹp.

    Em ngoảnh nhìn
    Khuôn mặt em
    Trong tấm gương soi
    Như bức ảnh
    Của ngày thương mến cũ.


    Ý Nhi





    Last edited by Duy Tuan; 12-21-2013 at 03:48 AM.

  2. #12
    Buổi sáng, âm thanh tiếng xe lấy rác dưới đường vọng vào giấc ngủ muộn, những ngày nghĩ đầu năm lãng đãng trôi qua, không có sự chờ đợi, một cảm giác trống vắng, nhớ đâu đó lời đối thoại trong một quyển truyện lâu rồi...chàng trai kể nỗi kinh khủng khi chờ đợi người con gái, cô ta trả lời :" Không! Nỗi kinh khủng nhất là không có điều gì để chờ đợi"... Có lẽ cô gái nói đúng, bổng dưng thèm chút nắng trong sân trường, dáng đi người bạn gái cùng lớp qua cửa, tiếng hát từ chiếc casset cũ mòn.....đôi khi thấy mình hèn nhát, yếu đuối vì chạy trốn, ẩn náu trong ấm áp đó....

    Chúc mừng năm mới






    giấc mơ trong mùa Đông






    hoài vọng






    ký ức





    3.

    Sao em nhớ buổi chiều đứng chờ anh
    Dưới vòm cây lớn
    Tim thắt lại
    Trước mỗi chuyến xe
    Trước mỗi bóng người.

    Sao em nhớ căn phòng đầy tranh
    Đầy áo quần
    Đầy sách
    Tưởng như không còn chỗ cho con người
    Mà may sao
    Vẫn còn chỗ cho chúng ta
    Cho hạnh phúc
    Cho đớn đau.

    Sao em nhớ buổi trưa làng gốm Bát Tràng
    Ngôi làng bên sông Hồng
    Ngôi nhà có mái ngói nâu
    Có rặng xoan
    Có những đường lát gạch
    Ngôi làng còn giữ kín niềm bí ẩn
    Của phút giây chiếc bình đất nâu chợt sáng xanh màu ngọc.

    Sao em nhớ những đêm Hồ Gươm
    Hơi thu len trong cỏ cây, trong sóng nước
    Len trong ánh đèn mờ sương Tháp Rùa
    Len trong làn tóc, trong tiếng cười, trong tấm áo những người thiếu nữ
    Len trong nỗi ngậm ngùi hai ta.

    Sao em nhớ buổi sáng ngày chạy từ phố đông trở về để kịp nghe anh
    Tiếng tắt lặng qua hàng ngàn cây số.

    Sao em nhớ quán cà phê
    Dưới giàn hoa giấy
    Cô chủ quán thờ ơ bỏ mặc chúng ta
    Bỏ mặc phút chia tay
    Bỏ mặc lời hẹn gặp.

    Em nhớ anh
    Ngày tháng
    Âm thầm.


    (Rút từ tập thơ Vườn)


    Ý Nhi




    Buổi chiều, đọc bài thơ lòng xao xuyến


    tên của người trong trắng biết bao*







    Em đẹp như Cách Mạng


    Vành khăn tang thắm đỏ giữa chiều vàng
    Em đẹp như nát tan
    Thuở bình minh, rạng rỡ xa nhau

    Ôi vầng dương vầng sầu
    Em đẹp như hoàng hôn đổ máu
    Thầm giấu tên chúng ta

    Như một chuyến đi xa
    Người về dưới chân sao lặng lẽ
    đẹp nghẹn ngào
    tên của người trong trắng biết bao
    Ôi vì sao ở cuối trời ly cách

    Em đắm đuối
    như chuỗi đời không gặp gỡ
    đẹp bơ vơ

    Như giấc mơ vội vàng tảng sáng
    đẹp muộn màng
    Ôi những người kiêu hãnh chẳng ngày mai
    đẹp tàn phai
    vì lòng hoài cách mạng

    Joseph Huỳnh Văn










    Last edited by Duy Tuan; 01-07-2014 at 10:08 AM.

  3. #13
    Hôm nay coi hộp thư, vẫn những tin Ba đều đặn gởi qua, những lời hay ý đẹp, các sự kiện trên trời dưới đất...con đọc cho vui. Mừng vì thấy Ba còn khỏe tuổi này, Ba già rồi, đã ngoài 85, vừa rồi gọi điện về, ông khoe còn đi xe Honda , mình nói "úy" Ba cẩn thận chứ già rồi phản ứng đâu còn nhanh nữa, ồ , con lo gì! Ba liệu sức mình mà... Hmm.

    Sao thèm nắng thế này, buổi sáng ra đường, trời tối thui, chiều về cũng không khác, cứ mơ một miền nắng ấm, ngày nào cũng thấy mặt trời...chợt nhớ bài "lời hay, ý đẹp" nhận được hôm qua:





    Hãy sống trong hạnh phúc dù cuộc đời không như mơ

    Nữ nhà văn Mỹ Hellen Keller đã từng nói: “Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để mang giày.”



    Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm mới tìm ra được người giúp đỡ - Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

    Đó là lúc khó khăn của bạn, đôi chân của bạn có thể đưa bạn đến bất cứ nơi đâu, đó là hạnh phúc và may mắn khi bạn sinh ra trên đời được có quyền đứng trên đôi chân của mình để đi. Khi không may đôi chân phải nặng nề hơn trên con đường

    đang bước thì hãy chớ vội nản lòng, khó chịu bởi đằng kia có rất rất nhiều người đang khao khát được bước và được đi như bạn dù chỉ một bước chân....

    Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người - Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

    Đừng bao giờ nghĩ rằng mình kém may mắn trong cuộc đời này, hãy biết trân trọng từng phút giây khi được sinh ra trên cuộc đời này.

    Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ - Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.

    Sống là động nhưng lòng không dao động.

    Mỗi sớm mai thức dậy việc đầu tiên mà ta phải làm là hãy nở một nụ cười thật tươi để trả lại cho cuộc sống đã cho ta được sinh ra trên cuộc đời này, có được một đôi chân vững chãi để bước đi, có được một đôi tay lành lặn để ôm ấp những

    người mà ta yêu thương, có được một đôi mắt sáng để nhìn ngắm thế giới xung quanh, có được niềm tin và nghị lực trong mỗi chặng đường đời để cảm thấy mình hạnh phúc dù ở trong hoàn cảnh nào. Hãy biết nâng niu và trân trọng từng phút

    giây mà bạn đang có để biết yêu thương được đong đầy như thế nào trong cuộc đời mình.


    Cứ lý thuyết và lý thuyết...nhưng đôi khi cũng thấy an ủi...


    Cuối tuần vui vẻ, bạn mình





  4. #14
    Buổi sáng thấy trong email bài viết của chị, tự dưng bồi hồi...thuở hồng hoang nào.......

    SàiGòn và Tuổi Thơ Tôi

    Trần Mộng Tú




    Tôi xa quê hương ở vào tuổi không quá trẻ dại để dễ quên và cũng không quá già để chỉ dành toàn thời giờ cho một điều mất mát, rồi đau đớn. Tôi ở vào tuổi mà khi bước đến vùng đất mới, đời sống đã như lôi tôi đi trong một cơn lốc trên những con đường khác nhau trước mặt, hầu như không ngưng nghỉ.


    Tôi chóng mặt, nhưng tôi vẫn biết tôi là ai và tôi ở đâu trên quê người, nên những lúc tôi phải ngưng lại để thở là những lúc hồn quê nôn nao thức dậy trong tôi. Mỗi lần nhớ đến quê nhà là nhớ đến Sài Gòn trước tiên. Sài Gòn không phải là phần đất dành riêng cho người miền Nam nữa, đối với người miền Bắc di cư vào Nam năm 1954, người Trung chạy giặc Cộng năm 1968 thì Sài Gòn chính là phần đất quê nhà đáng nhớ nhất.



    Tôi lớn lên, sống cả một thời niên thiếu ở Sài Gòn. Đi học, dậy thì, yêu đương, mơ mộng, làm việc, lấy chồng, khóc, cười rồi chia ly với Sài Gòn.





    Tôi nhớ lại hồi bé theo bố mẹ di cư vào Sài Gòn. Ba tôi làm việc ở Nha Địa Chánh, nên từ những căn lều bạt trong trại tiếp cư Tân Sơn Nhất, gia đình tôi được dọn vào ở tạm một khu nhà ngang trong sở của Ba ở số 68 đường Paul Blancy ( Hai Bà Trưng,) sau lưng Bưu Điện.


    Tôi đi học, đi bộ băng qua hai con đường là tới trường Hòa Bình, bên hông nhà thờ Đức Bà. Tôi vào lớp Ba. Ngày đầu tiên cắp sách đến lớp, ma sơ dĩ nhiên là người Nam , hồi đó còn mặc áo dòng trắng, đội lúp đen. Sơ đọc chính (chánh) tả:

    Hoa hường phết (phết là dấu phẩy).


    Cái tai của con bé con Bắc kỳ không quen với phát âm miền Nam nên “hoa hường” thành “qua tường” và phết thành một chữ nữa. tôi viết: Qua tường phết. Bài chính tả dài một trang của tôi chắc chắn là ăn một con số 0 mầu đỏ to tướng vì nguyên bài bị gạch xóa bằng mực đỏ lè. Tôi như một người ngoại quốc nghe tiếng Việt.


    Nhưng tôi học thuộc lòng trong sách thì giỏi và thuộc nhanh lắm. Khi khảo bài tôi được điểm tốt, mặc dù bạn học chung lớp khó hiểu con nhỏ Bắc kỳ đọc cái gì. Ma sơ cứ nhìn sách, nghe tôi đọc làu làu, biết là tôi có thuộc bài. Tôi nhớ một bài học thuộc lòng về thành phố Sài Gòn như thế này:





    Sài Gòn vòi nước bùng binh
    Này bảng báo hiệu này vòng chỉ tên
    Trụ đèn, giây thép, tượng hình
    Lính canh, cảnh sát giữ gìn công an
    Mặc dầu đường rộng thênh thang
    Ngựa xe đi lại luật hành phải thông
    Mặc dầu đường rộng mênh mông
    Mũi tên chỉ rõ bảng trông dễ tìm
    Trần Hưng, Lê Lợi, Chu Trinh…




    Trần Hưng là đường Trần Hưng Đạo, Chu Trinh là đường Phan Chu Trinh, viết tắt trong bài học thuộc lòng. Từ bài học đó, tôi hiểu được hai chữ “bùng binh” là gì.Ngôi trường đó tôi chỉ học hết lớp ba, sau đó Ba Mẹ tôi tìm được nhà ở bên Thị Nghè, tôi được đi học lớp nhì, lớp nhất ở trường Thạnh Mỹ Tây, có rất nhiều bạn cũng Bắc kỳ di cư như tôi.





    Kỷ niệm về Sài Gòn tôi nhớ nhất là lần đầu tiên con bé Bắc kỳ tròn xoe mắt, nhìn thấy đồng bạc xé làm hai, nếu chỉ muốn tiêu một nửa. Mua cái bánh, gói kẹo nào cũng chỉ xé hai đồng bạc. Xé rất tự nhiên, tiền mới hay tiền cũ gì cũng xé. Người mua xé, mua; người bán xé để trả (thối) lại.


    Tôi đã biết bao lần, vào những buổi tối mùa hè, mẹ cho một đồng, hai chị em mua ngô (bắp) nướng của người đàn bà, ngồi dưới chân cột đèn điện trước cửa sở Địa Chánh với cái lò than nhỏ xíu, bán bắp nướng quẹt hành mỡ. Dưới ánh sáng hắt lờ mờ của bóng đèn từ trên cao xuống, cái lò than nhỏ xíu, thơm lừng mùi bắp non.


    Gọi là lò, thực sự chỉ có mấy cục than hồng để trong một miếng sắt cong cong, bên trên có cái vỉ bằng giây thép, rối tung, những cái bắp được xếp lên đó, bà bán hàng trở qua, lật lại. Đôi khi cũng là một cái lò gạch nhỏ đã vỡ, mẻ mất mấy miếng rồi, không thể kê nồi trên đó, bà hàng mang ra để nướng bắp. Hai chị em đứng líu ríu vào nhau (anh và chị lớn không có tham dự vào những sinh hoạt của hai đứa em nhỏ này), cầm tờ giấy bạc một đồng, đưa ra.


    Tôi luôn luôn ngần ngừ không dám xé, đưa cho bà bán hàng; bà cầm lấy, xé toạc làm hai, khi tôi chỉ mua một cái bắp. Bà đưa phần nửa tiền còn lại để chúng tôi có thể cất đi, tối mai lại ra mua bắp nữa. Mỗi lần thấy đồng bạc bị xé, tuy không phát ra tiếng động, tôi cũng giật mình đánh thót một cái như nghe thấy đồng bạc của mình bị bể hay bị gẫy. Cảm tưởng như mất luôn cả phần tiền đưa ra và phần giữ lại. Phải mất bao nhiêu lần nhìn đồng tiền bị xé mới quen mắt cái hình ảnh “Đồng bạc xé hai” này và tin là nửa kia vẫn dùng mua bán được.





    Bẻ cái bắp làm đôi, tôi với em tôi chia nhau. Ngon ơi là ngon! Bắp dẻo, thơm mùi lửa than, thơm mùi hành mỡ. Chị em tôi ăn dè xẻn từng hạt bắp một. Ăn xong chúng tôi dắt nhau đi tìm ve sầu ở những thân cây me trong bóng tối. Buổi tối ve sầu mùa hạ, chui ở đất lên, bò lên các thân me, lột xác. Chúng tôi bắt những con chưa kịp lột cho vào cái hộp (không) bánh bích quy đã mang theo sẵn, đó là những con ve mới ngơ ngác bò lên khỏi mặt đất, mang về nhà.


    Thuở thơ dại những trò chơi này là cả một thế giới thơ mộng và đầy hấp dẫn. Chị em tôi mang hộp ve sầu vào giường ngủ, ban đêm những con ve này sẽ chui ra bò lên màn, lột xác. Đêm chúng tôi đi vào giấc ngủ, thì ve chui ra, lột xác xong bỏ lại những vệt dài nhựa thâm đen trên những cánh màn tuyn trắng toát. Khi chúng tôi thức dậy nhìn thấy, chưa kịp dụi mắt tìm mấy con ve, đã thấy mẹ đứng ở ngoài màn với cái chổi phất trần trên tay. Chúng tôi chưa bị roi nào thì đã có bố đứng bên, gỡ cái chổi ở tay mẹ mang đi, trong lúc những cái lông gà trên chổi còn đang ngơ ngác.


    Sài Gòn còn cho tuổi thơ của chúng tôi biết thế nào là cái ngọt ngào, thơm, mát của nước đá nhận. Trong sân trường tiểu học của trường Thạnh Mỹ Tây, tôi được ăn cái đá nhận đầy mầu sắc đầu tiên. Một khối nước đá nhỏ, đặt trên một lưỡi dao bào, bào vào cái ly bên dưới, khi đầy ly, ông bán hàng ấn (nhận) nước đá ép xuống, đổ ngược ly lại, lấy cái khối nước đá xôm xốp, có hình dáng cái ly ra.
    Rắc si-rô xanh đỏ, có khi còn có mầu vàng và mầu xanh lá cây với vị bạc hà nữa.


    Gọi là nước đá nhận. Học trò trẻ con, bạn thân, sung sướng chia nhau ở sân trường, mỗi đứa mút một cái, chuyền tay nhau. Nước đá nhận, bánh kẹo ở sân trường trong những giờ ra chơi đều được mua bằng đồng bạc xé hai này.





    Ba tôi bảo cầm đồng tiền xé hai một cách tự nhiên như thế quả là một điều rất dung dị, xuề xòa, dễ dãi mà chỉ người miền Nam mới có được. Xé tiền mà như xé một tờ giấy gói hàng, giấy gói bánh, như xé một tờ báo. Mảnh xé ra có giá trị lúc đó, mảnh còn lại cũng vẫn còn giá trị sau này.


    Người Hà Nội cầm tờ giấy bạc rách, thì vuốt cho thẳng thắn lại, có khi lấy hạt cơm dẻo miết lên chỗ rách cho dính vào nhau, rồi cẩn thận gấp lại trước khi cho vào túi. Một thời gian sau, tiền không xé nữa, được thay bằng đồng bạc 50 su bằng nhôm, hình tròn, một mặt có hình tổng thống Ngô Đình Diệm, mặt sau là hình khóm trúc. (Biểu hiệu cho:Tiết Trực Tâm Hư)



    Cuộc di cư 1954 đó giúp cho người Việt hai miền Nam , Bắc hiểu nhau hơn. Người Bắc sống và lớn lên ở Sài Gòn ở thế hệ chúng tôi học được cái đơn sơ, chân phương của người miền Nam và ngược lại những bạn học người Nam của tôi cũng học được cách ý tứ, lễ phép (đôi khi đến cầu kỳ) của người miền Bắc. Tôi đã được nghe một người miền Nam nói: Sau 1975 thì chỉ có những người Bắc di cư 54 là đồng bào của người miền Nam mà thôi. Hóa ra những người Bắc sau này ở ngoài cái bọc (đồng bào) của bà Âu Cơ hay sao? Nếu thật sự như thế thì thật đáng buồn!




    Sài Gòn đầu thập niên sáu mươi vẫn còn có xe ngựa, đưa những bà mẹ đi chợ. Người xà ích lúc đó chưa biết sợ hãi trên những con đường còn mù sương buổi sáng. Tiếng lóc cóc của móng ngựa chạm xuống mặt đường như đánh thức một bình minh. Tôi nhớ có chỗ gọi là Bến Tắm Ngựa, mỗi lần đi qua, hôi lắm. Sau vài mươi năm xe thổ mộ ở Sài Gòn không còn nữa, chỉ còn ở lục tỉnh.




    Sài Gòn với xích lô đạp, xích lô máy, taxi, vespa, lambreta, velo, mobilette là những phương tiện di chuyển mang theo đầy nỗi nhớ. Kỷ niệm thơ mộng của một thời trẻ dại, hương hoa và nước mắt. Sài gòn với những cơn mưa ập xuống thình lình vào tháng năm tháng sáu, tiếng mưa khua vang trên những mái tôn, tắm đẫm những hàng me già, ướt sũng những lối đi vào ngõ nhà ai, Sài Gòn với mùa hè đỏ rực hoa phượng vĩ in xuống vạt áo học trò, với những hoa nắng loang loang trên vai áo bà ba của những bà mẹ là những mảng ký ức ngọt ngào trong tâm của chúng tôi.




    Mỗi tuổi đời của tôi đi qua như những hạt nắng vàng rắc xuống trên những hàng me bên đường, như mưa đầu mùa rụng xuống trên những chùm hoa bông giấy. Những tên đường quen thuộc, mỗi con phố đều nhắc nhở một kỷ niệm với người thân, với bạn bè. Chỉ cần cái tên phố gọi lên ta đã thấy ngay một hình ảnh đi cùng với nó, thấy một khuôn mặt, nghe được tiếng cười, hay một mẩu chuyện rất cũ, kể lại đã nhiều lần vẫn mới. Ngay cả vệ đường, chỉ một cái bước hụt cũng nhắc ta nhớ đến một bàn tay đã đưa ra cho ta níu lại.



    Âm thanh của những tiếng động hàng ngày, như tiếng chuông nhà thờ buổi sáng, tiếng xe rồ của một chiếc xích lô máy, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng chuông leng keng của người bán cà rem, tiếng gọi nhau ơi ới trong những con hẻm, tiếng mua bán xôn xao khi đi qua cửa chợ, vẻ im ắng thơ mộng của một con đường vắng sau cơn mưa… Làm lên một Sài Gòn bềnh bồng trong nỗi nhớ.





    Sài Gòn mỗi tháng, mỗi năm, dần dần đổi khác. Chúng tôi lớn lên, đi qua thời kỳ tiểu học, vào trung học thì chiến tranh bắt đầu thấp thoáng sau cánh cửa nhà trường. Đã có những bạn trai thi rớt Tú Tài phải nhập ngũ. Những giọt nước mắt đã rơi xuống sân trường. Sau đó, với ngày biểu tình, với đêm giới nghiêm, với vòng kẽm gai,với hỏa châu vụt bay lên, vụt rơi xuống, tắt nhanh, như tương lai của cả một thế hệ lớn lên giữa chiến tranh.





    Sài Gòn như một người tình đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son còn chói đỏ. Sài Gòn như một mảnh trầm còn nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.

    Sài Gòn khi đổi chủ chẳng khác nào như một bức tranh bị lật ngược, muốn xem cứ phải cong người, uốn cổ ngược với thân, nên không còn đoán ra được hình ảnh trung thực nguyên thủy của bức tranh.






    Sài Gòn bây giờ trở lại, thấy mình trở thành một du khách trên một xứ sở hoàn toàn lạ lẫm. Tôi thương Sài Gòn và thương cho chính mình, đã hư hao một chốn để về.

  5. #15
    Một bài viết rất hay!!!
    Cám-ơn Duy Tuấn và Tác-giả.
    Trân-trọng,

    Hương-Trầm

  6. #16
    Biệt Thự SauDong's Avatar
    Join Date
    Nov 2013
    Posts
    1,460
    Lâu lâu đọc được 1 bài như trên làm mình sống lại kỷ niệm và đỡ phải mua vé máy bay đi về. Thanks Bro và tác giả.

    À quên, chắc bro DT biết hình dạng mới của nhà thờ Ba Chuông rồi chứ ???

  7. #17
    Cảm ơn Hương Trầm và Sầu Đông ghé thăm,

    Ừ mình về có lang thang trên con đường tới trường, tất cả đều xa lạ, hững hờ...nnà thờ Ba Chuông bây giờ không còn là trường học nữa, vô nhìn quanh quất, thoáng ngậm ngùi cho màu nắng năm nào.....
    Last edited by Duy Tuan; 10-28-2015 at 08:17 AM.

  8. #18
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    **
    Trong hình này có mặt tác giả đó anh Duy Tuấn. Người đứng giữa, tóc ngắn là một cựu GS của trường Lê văn Duyệt ngày xưa.
    Chị dạy Lý Hóa đệ nhị cấp.

    Tôi đã đọc bài này mấy lần rồi mà vẫn thích, từ lời văn đến hình ảnh. Cảm ơn anh đã mang Sàigòn và Tuổi thơ Tôi về diễn đàn ĐT.



  9. #19
    Biệt Thự SauDong's Avatar
    Join Date
    Nov 2013
    Posts
    1,460
    (ảnh SauDong)

    Nhà thờ Ba Chuông nè bác, tấm ảnh này chụp năm 2009, lúc ấy nhà thờ cũng vừa tu sửa lại được khoảng 1 năm. Đầu thập niên 2000 thì tôi thấy sau nhà thờ là trường Hàn Thuyên (trường cũ của bác đấy). Họ đi vào bằng cổng riêng, hông sau nhà thờ. Ở chỗ đó tôi thấy có một phòng tập tạ thể dục thẩm mỹ, và buổi trưa vài người vẫn thường tụ lại đá gà ở ngay góc phòng tập.

    Tôi có tò mò gú gồ thì thấy trường THPT Hàn Thuyên ghi hai địa chỉ, chắc là có 2 cổng vào. Năm 2013 tôi ghé nhà thờ thì vẫn thấy nhiều biển thông cáo của trường gắn phía sau nhà thờ, chắc vẫn còn gắn bó với nhà thờ.

    - địa chỉ 184/7, Lê Văn Sỹ, Phường 10, Quận Phú Nhuận (Trương Minh Ký cũ)
    - địa chỉ 37, Đặng Văn Ngữ, Phường 10, Quận Phú Nhuận (Huỳnh Quang Tiên cũ)

  10. #20
    Cảm ơn ThuyKhanh, SauDong ghé thăm, lâu lắm mới quay lại, mọi vật thay đổi, thời gian vô thường thiệt

    Thế à?
    Thiền sư Hakuin được mọi người tán tụng là một bậc đạo hạnh. Cạnh thiền thất có một cô gái xinh đẹp mà bố mẹ là chủ một cửa hàng thực phẩm. Bỗng dưng một hôm bố mẹ cô khám phá ra rằng cô đang mang bầu. Cô không chịu khai ai là tác giả của cái bào thai, nhưng sau bao lần cật vấn cô bảo là Hakuin. Cha mẹ cô điên tiết lên đến đối chất với Hakuin. Ngài chỉ nói "Thế à?". Ngay khi đứa bé vừa chào đời, nó được giao cho Hakuin, lúc bấy giờ danh dự của ngài đã bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng ngài vẫn thản nhiên. Ngài tận tình chăm sóc đứa bé và thường đi sang hàng xóm để xin sữa và các thức ăn cần thiết khác để nuôi trẻ sơ sinh. Một năm sau, cô gái xinh đẹp kia không chịu đựng được lương tâm cắn rứt, bèn thú nhận với bố mẹ rằng người cha thật sự của đứa bé là anh hàng cá trẻ tuổi. Bố mẹ cô gái vội vả đến tạ lỗi với thiền sư, mong ngài thứ tội và xin nhận lại đứa bé. Hakuin chấp thuận và khi trao đứa bé lại ngài chỉ nói: "Thế à?"


    Tản mạn một chút về "Thế à"

    Chữ thế à thốt ra tưởng dường như rất đơn giản, dễ dàng...Không dám đâu! Khi một người nói ra câu này, cái tự ngã của họ có lẽ đã không còn, sự thản nhiên trước hạnh phúc như khổ đau, coi mọi việc nó như nó là.

    Thử tưởng tượng, lúc ai xúc phạm bạn, sân của bạn nổi lên tức thì, phản ứng lại, lời qua tiếng lại, sân như ngọn lửa gặp gió đốt cháy tâm can.

    Thử tưởng tượng, lúc bị xúc phạm, không vừa ý, mình nói thế à (mặc dù sân đã có mặt, lồng lộn, điên cuồng) quán sát nó, hỏi ai sân? tại sao sân? Sân từ đâu tới? Nếu tập như thế, mình nghĩ rằng sân sẻ ngắn dần...nó giúp mình sống dễ hơn, bớt khổ hơn..tất cả xuất phát từ tham luyến tự ái...Nói dễ, làm khó, nhưng nếu không bắt đầu thì không có ích gì, chỉ có sự rắc rối, khổ đau mà thôi...Người ta muốn hạnh phúc, nhưng không thực hành cho sự hạnh phúc đó! Vậy làm sao an lạc xuất hiện được!?.
    Cầu cho tất cả mọi người hạnh phúc
    Last edited by Duy Tuan; 08-02-2016 at 06:39 AM.

 

 

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 06-03-2013, 09:16 AM
  2. ngang qua ngày tháng
    By tnp in forum Thú Tiêu Khiển
    Replies: 14
    Last Post: 10-11-2012, 01:17 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 04-28-2012, 09:01 PM
  4. cho những ngày mây xám
    By Nghi Bình in forum Tùy Bút
    Replies: 48
    Last Post: 04-03-2012, 07:53 AM
  5. Chuyện chỉ có ở Việt Nam những ngày cuối năm
    By ngocdam66 in forum Quê Hương Tôi
    Replies: 1
    Last Post: 01-30-2012, 05:38 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 09:30 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh