Register
Page 3 of 5 FirstFirst 12345 LastLast
Results 21 to 30 of 45
  1. #21
    Về Hưu Ở Đâu?
    Thái-Vinh

    "Về Hưu Làm Gì?" vừa đăng lên Bút Tre số tháng Giêng năm 2018 đã được một vị độc giả gửi meo giúp tôi bổ túc bài viết. Vị độc giả ấy khoe từng chuẩn bị "Về Hưu Ở Đâu?" nên đã cùng bà xã lái xe đến Florida và California nghiên cứu tường tận đời sống của hai tiểu bang hàng đầu được dân Mỹ ưa chuộng về hưu. Cuối cùng vị độc giả ấy không cho biết vì lý do gì lại chọn về hưu cùng thành phố Gilbert với chúng tôi ở tiểu bang Arizona?

    Nhân có cô bạn thất lạc đã lâu năm, mới đây nhờ Facebook chúng tôi được kết nối lại với nhau, cô vui mừng hỏi:

    - Anh chị vẫn ở Arizona à?

    Tôi chợt nhớ lá thư của vị độc giả nói trên; nhưng thấy không giúp ích gì cho tôi trả lời câu hỏi ấy, bèn trả lời đại:

    - Anh chị vẫn ở Arizona vì theo anh chị, không đâu đẹp bằng Arizona, và cũng không đâu gần địa ngục bằng Arizona nên anh chị đã quyết định sống và chết luôn ở đây cho khoẻ!

    Đó là cách trả lời lười biếng, không theo phương pháp khoa học đứng đắng nào cả!

    Theo kinh nghiệm riêng của tôi, trong đời sống chúng ta chỉ cần năm thứ sau đây:

    1- Good job (việc làm tốt)
    2- Good friends (bạn bè tốt)
    3- Good food (thức ăn ngon)
    4- Good sleep (ngủ ngon)
    5- Good _uck (?)

    Cái cần thiết thứ 5 ấy thì tùy các bạn nghĩ sao cũng đúng cả; nhưng với tôi đó là Good luck (may mắn). Ấy là cái vô hình mà giàu nghèo, lớn bé ai cũng cần. Tỷ phú Donald Trump đã trở thành Tổng Thống nước Mỹ hoàn toàn nhờ may mắn, các bạn có thấy như thế không?

    Mỗi khi có dịp gặp gỡ bạn bè tầm cỡ tuổi tôi trở lên, từ tiểu bang khác đến Arizona chơi, tôi đều có ý nghĩ xấu là họ sắp nghỉ hưu hoặc đang nghỉ hưu thì thế nào cũng đã từng bàn tính nhau dọn nhà một lần cuối. Vì vậy tình cờ các bạn đồng môn họp mặt tiếp đón anh Nghiệp và chị Ngọc-Anh từ thủ đô Washington đến Arizona chơi, tôi hỏi chị Ngọc-Anh:

    - Theo chị, tiểu bang nào đáng xếp hạng nhất nước Mỹ?

    Chị quay qua anh Nghiệp cầu cứu, nhưng cả hai vẫn lúng túng; tôi nói ngay:

    - Đó là tiểu bang Arizona, viết tắt AZ, đáng xếp hạng nhất vì từ A đến Z cái gì cũng có; và có vừa đủ để thích. Trái ngược với Florida và California là hai tiểu bang nắng ấm từng được dân Mỹ ưa chuộng nghỉ hưu nay đang mất dần ưu thế ấy vể tay tiểu bang Arizona.

    Đề tài hội ngộ lập tức thảo luận về việc dọn nhà qua Arizona nghỉ hưu. Tiểu bang Arizona ngày nay là vùng đất hứa của người Mỹ di cư vì đáp ứng đủ 5 thứ cần thiết trong đời sống nói trên mà không phải lo lắng những trận bão lụt hay động đất đe doạ thường trực như hai tiểu bang Florida và California. Vì vậy, ngoại trừ vài nhân vật đặc biệt theo tôi biết là dị thường giống như thổ dân Apache hay Navajo từ trên trời rớt xuống cắm dùi lâu đời ở tiểu bang Arizona, tất cả còn lại đều lò dò tìm đến Arizona từ các tiểu bang khác.

    Chị Ngọc-Anh lúc ấy mới nhỏ nhẹ thú thật:

    - Đây là buổi gặp gỡ đầu tiên với các bạn đồng môn của anh Nghiệp tại Arizona, nhưng anh chị đã từng bí mật đến thăm và tìm hiểu đời sống ở tiểu bang Arizona nhiều lần.

    Tôi hết sức khoan khoái:

    - Có thế chứ! Anh chị về đây nhé? Đang nghỉ hưu như anh chị thì 5 thứ cần thiết trong đời sống chỉ còn lại 3 nên lại càng dễ thực hiện ở Arizona:

    1- Good friends (bạn bè tốt)
    2- Good food (thức ăn ngon)
    3- Good sleep (ngủ ngon)

    Chị Ngọc-Anh có vẻ đã xiêu lòng:

    - Anh chị muốn dọn về ở gần đồng môn cho vui, nhiửig chưa biết nên mua nhà ở đâu?

    - Nên mua nhà ở đâu là câu hỏi rất hay vì thông thường cư dân mới đến Arizona ham mua nhà mới, to, cao, và rẻ nên đã chọn những chỗ xa lắc như chính em mười sáu năm trước từ San Jose của tiểu bang California chạy vào sa mạc. Nếu không nhờ các vị sư huynh đồng môn khuyên, có thể em đã ngã gục vì súng nổ thường trực mỗi đêm ở Laveen!

    Câu chuyện "về hưu ở đâu" của anh Nghiệp và chị Ngọc-Anh rơi vào quên lãng bây lâu bỗng xôn xao trở lại khi một người bạn trong nhóm chúng tôi bán nhà để tìm nơi tái hưu. Anh bạn kém may mắn, không có đồng môn "tư vấn" như tôi nên đã lầm lỡ mua nhà mới, to, cao hai tầng; thay vì hưu trí anh lại tự an trí ở cách trung tâm ăn uống và hội hè tập trung gần chợ Lee Lee hay Mekong Plaza nằm trên đường Dobson ít gì cũng trên 30 dặm. Mỗi lần hẹn hò, cả bọn chờ cả tiếng đồng hồ sốt ruột, chưa kể thêm giờ lái xe lạc đường gây lộn với "bà Gi"!

    Chúng tôi đã họp nhau "tư vấn" cho anh tái hưu lần này:

    1- Nên ở nhà thuê cho đỡ bận tâm chăm sóc.
    2- Nên ở nhà trệt để tránh leo cầu thang té ngã.
    3- Nên ở nhà riêng để tránh đêm khuya bị mất ngủ vì tiếng thì thầm rục rịch bên kia vách.

    Sau gần hai năm bán nhà để tái hưu trí, chúng tôi vui vẻ kéo đến thăm tổ ấm mới mua của anh ở cách Mekong Plaza khoảng ba dặm. Đó là một căn hộ chung vách, cao hai tầng!

    Chúng tôi im lặng cẩn thận vịn tay cầm, leo cầu thang lên lầu. Anh bạn và phu nhân đón chúng tôi bằng nụ cười vui như ngày cưới:

    - Nhà sang trọng phải có cầu thang; nhưng chúng tôi cũng đã có kế hoạch gắn thêm thang máy trong nay mai.

    Tôi nói thầm "Có thế mà mình nghĩ không ra" rồi vô tình sờ tay lên vách; chợt giật mình nghe tiếng cười của anh bạn đã đoán được ý nghĩ đen tối trong đầu tôi:

    - Bên kia vách là nhà để xe của cô hàng xóm!

  2. #22
    Chuyện Phở Xe Lửa và Tuổi Già
    Phạm Thành Châu

    1. Phở Xe Lửa, Chợ Eden...

    Tiểu bang Virginia và các vùng phụ cận (Washington DC, Maryland) có độ bốn, năm chục nghìn người Việt, có thương xá Eden (gọi là chợ Eden) với hàng trăm cửa tiệm. Mỗi cuối tuần hoặc ngày lễ, người Việt các nơi tụ về chợ Eden để ăn uống, mua sắm và lang thang trên các hành lang chợ...cho vui.

    Trước năm 1980, người Việt chưa có bao nhiêu, chợ Eden gần như hoang phế, cỏ mọc tùm lum, vài cửa hàng lèo tèo. Khi người Việt đến mướn chỗ để buôn bán, chợ trở nên sầm uất. Chủ chợ là người Do Thái, bắt đầu lên giá mướn, cứ lên giá liên tục, hiện nay hình như 50 đô la cho mỗi square foot (một năm) và có thể sẽ lên giá nữa. Tôi không biết giá đó mắc hay rẻ, nhưng đã có nhiều bà "tưng bừng khai trương" và ít lâu sau bán nhà để trả tiền mướn chỗ trước khi "âm thầm dẹp tiệm". Bà nầy rút lui thì bà kia nhào ra làm con thiêu thân. Tôi nói "bà" vì đa số các bà mở tiệm ăn. Ở nhà, nấu dở, nhưng chồng con "phải" khen ngon, các bà tưởng thật, bèn mở tiệm ăn. Để rồi mất ăn, mất ngủ và mất nhà.

    Chợ Eden là chợ duy nhất ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ không có "người ngoại quốc", nghĩa là người bán, người mua và người đi chơi toàn người Việt. Hiếm hoi lắm mới thấy một bà dẫn ông chồng Mỹ đi ăn tiệm.

    Chợ Eden có nhiều tiệm ăn, trong đó có tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò là nhiều người lui tới, vì đó thường được làm điểm hẹn của bạn bè phương xa đến Virginia. Ông từ Florida lên, bà từ California qua, cứ hẹn gặp nhau ở tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò là ai cũng biết, cũng đến đúng chỗ. Ông chủ tiệm phở tên Nguyễn Thế Toàn nhưng mọi người gọi ông là Toàn Bò, mặc dù ông ta vẫn đi trên hai chân như người bình thường.

    Trong tiệm, ông dành sẵn một bàn riêng cho bạn bè. Họa sĩ, nhà báo, nhà thơ, nhà văn...hoặc không "nhà" gì cả cũng có thể đến ngồi tán phét bao lâu cũng được. Lại có sẵn một bàn cờ tướng cho thiên hạ chơi, giống như quán cắt tóc bên đường ở Việt Nam vậy. Có điều lạ là ngồi vào bàn đó, không ông nhà báo nào nói về báo chí, không ông văn, thi sĩ nào nói chuyện văn chương, thi phú mà toàn những chuyện tào lao thiên địa, mỉa mai, chọc ghẹo nhau để cười với nhau. Riêng ông chủ Toàn Bò, vốn là luật sư trước 75, nên khi nói chuyện, ông ta lý luận rất vững chắc, "tam đoạn luận" đàng hoàng, cho nên dù bạn là nhà hùng biện, khi tranh luận với ông ta, bao giờ bạn cũng đuối lý. Sau khi đã chiếm thượng phong, ông ta bồi thêm một câu mỉa mai để quí vị ngồi quanh bàn cười khà khà. Nhiều ông không biết đó là giỡn chơi nên tự ái, không thèm ghé tiệm nữa.

    Ông Toàn Bò không bao giờ bước ra khỏi tiệm phở. Sáng đến mở cửa tiệm, tối đóng cửa tiệm, về nhà. Quan, hôn, tang, tế... không có ông ta. Bạn là bạn thân của ông ta, lăn ra chết, chưa chắc ông ta đến vĩnh biệt bạn. Lời chia buồn trên báo thì có. Nhưng đừng tưởng ông ta không ra khỏi tiệm mà kiến thức của ông ta không được cập nhật hóa. Cứ thấy ông ta ngồi lim dim mắt mà tưởng ông ta tham thiền nhập định, chuyện thế gian gác bỏ ngoài tai. Không phải vậy. "Thiên lý nhĩ" đấy! Ngồi trong "tiệm phở" mà biết chuyện ngàn dặm. Bạn thử đến và khơi mào "Hôm qua, ông X. bị sao đó, nghe nói đã đưa vô bịnh viện rồi. Tôi định rủ vài ông nữa cùng đến thăm..." Tức khắc bạn sẽ được điều chỉnh "Trễ rồi ông ơi! Vừa tắt thở lúc một giờ sáng, đã đưa sang nhà quàng rồi. Ông có muốn chia buồn thì ghi tên vào tờ giấy đằng kia, để đưa lên báo"... Nhiều lúc thấy một ông, bà nào đó thì thầm với ông Toàn Bò. Rất có thể (có thể thôi), tình báo nước ngoài đến mua tin tối mật của nước Mỹ đấy.

    Phở Xe Lửa của ông Toàn Bò là tiệm duy nhất trên nước Mỹ có một tủ sách đồ sộ và trên tường treo đầy tranh. Không phải tranh trang trí như vẽ tô phở, con cá chiên, chùm nho, chai rượu hoặc tranh tào lao, rẻ tiền... mà là tranh nghệ thuật của các họa sĩ danh tiếng. Tranh chính gốc chứ không phải bản sao. Người ta hỏi mua, ông không bán.

    Hầu như họa sĩ nào đến tiệm phở của ông Toàn Bò đều phác họa cho ông ta một tấm chân dung. Bức nào cũng vẽ ông ta cười toét miệng đến mang tai. Vì dung nhan mùa hạ ông ta không khá lắm, nên gặp họa sĩ trườu tượng, ấn tượng, biểu tượng, siêu thực hoặc hậu hiện đại... thì dung nhan đó được vẽ thành của người khác. Không giống ai!

    "Ủy Ban Thường Trực" (ngồi nhiều nhất) ở phở Xe Lửa cũng khá đông. Ông Cò Ly, nhà (bán) báo, có sạp báo trước cửa phở Xe Lửa, chỉ "mở cửa tiệm" sáng thứ bảy và chủ nhật, ngày thường ông bận nhổ lông mày, đấm lưng cho người đẹp. Họa sĩ Tấn Đức có tiệm khung hình giảm giá 75%. Ông Bình Gió Mới đã đóng cửa tờ Gió Mới. Ông Bạch Thái Hồ, gặp ai cũng mở máy ảnh ra, đòi chụp hình "Ngồi yên... Xong rồi! Hình sẽ đẹp lắm đấy!" Ông Ngô Đình Châu, "vũ sư điệu cha cha cha" vì bị strock, đi lạng quạng như nhảy cha cha cha. Ông nầy vừa ngồi xuống lại lò mò ra ngoài tiệm "ba mươi giây khói lửa" (hút thuốc). Ông "cựu" dược sĩ Thịnh, vô tiệm, ngồi xuống là mở máy nói. Thấy tôi thì kêu lên "Vua phịu!" (phịa?) Coi bộ ông ta giỏi như bác sĩ, bịnh gì cũng biết, thuốc gì cũng biết. Bịnh hoạn, cứ hỏi ông ta, miễn phí.

    Ngày xưa, ở Việt Nam, đau đầu, nhức răng, trẻ khóc đêm...bất cứ bịnh gì, cứ ra tiệm thuốc tây khai bịnh với dược sĩ, mua thuốc về uống, công hiệu như thần. Ông bác sĩ Dương Quan Hớn, chuyên về mắt, nhưng bịnh nhân đến chữa trị phải chuẩn bị đôi tai để nghe ông ta nói liên tục những chuyện ít liên quan đến mắt. Trước đây còn có ông Giang Hữu Tuyên, chủ báo Hoa Thịnh Đốn Việt Báo, nổi tiếng với bài thơ "Trời Mưa Đi Phát Báo", chưa vào tiệm đã nghe oang oang giọng ông ta. Năm kia, ông ta bị đứt gân máu và biến mất trên thế gian (quá cố).

    Riêng họa sĩ Đinh Cường, tôi xin dài dòng một chút. Ông Đinh Cường rất nổi tiếng, được nhiều người viết và đọc về ông ta trên "net", trên báo vì những chuyện không ăn nhậu gì đến hội họa cả. Ông nầy ít nói nhưng vẽ thì đẹp. Ở Sài Gòn, đã có tranh giả của Đinh Cường. Người nào ra sách, thơ mà có cái tranh bìa của Đinh Cường thì tác phẩm trở nên sang trọng và giá trị ngay. Ông ta rất thiện chí, ai xin tranh bìa cũng cho, có khi đưa ra nhiều bức để người xin lựa chọn. Tôi hỏi "Phải chụp hình, sang hình tranh mình rồi đưa cho người ta. Có cà phê cà pháo gì không?" "Chỉ có tờ Đặc San Cựu Sinh Viên Hành Chánh Miền Đông có tặng chút chút để uống cà phê thôi. Nhưng tờ đó mỗi năm chỉ ra một lần!" Có thể xếp quí vị xin tranh bìa kiểu "chùa" nầy (trong đó có tôi) thuộc giai cấp bóc lột và trơ trẽn. Trơ trẽn mà tưởng như mình ban ơn cho ông ta, chỉ thiếu điều chưa nói "Ông hân hạnh lắm mới được tôi dùng tranh ông làm bìa "đại tác phẩm" của tôi đấy nhé!".

    Nói thế nhưng không phải ai cũng vô ơn cả. Có nhà thơ Thái Thụy Vi, khi xin tranh bìa đều có cà phê, cũng chút chút, để tỏ lòng trân trọng và biết ơn. Ông nhà thơ nầy yêu màu tím vô cùng. Thi phẩm nào cũng tràn trề màu tím. Cái tranh bìa cũng màu tím. Một lần, đã xin được tranh bìa màu tím cho tác phẩm của mình, mấy hôm sau, nhà thơ lại xin được gặp họa sĩ ở tiệm cà phê. Trò chuyện một lúc, ông Thái Thụy Vi dúi vào tay ông Đinh Cường một tờ bạc "Cái tranh bìa đẹp lắm, nhưng nhờ anh cho thêm màu tím vào cho tím hơn nữa". Màu sắc, đậm nhạt được đánh giá bằng tiền?

    Trở lại tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò. Chủ nhật nào tôi cũng rủ họa sĩ Đinh Cường ra đó uống cà phê. Tôi có viết linh tinh chút đỉnh, được quí vị ngồi ở bàn thường trực đó vinh danh là "nhà văn". Tôi khoái lắm. Sau lại được thăng cấp thành "nhà tiểu thuyết", tôi càng khoái, mặt vênh lên. Không ngờ cái mỹ danh "nhà tiểu thuyết" bị rút gọn thành "nhà tiểu". Họa sĩ Đinh Cường cũng được vinh danh là "đại họa sĩ". Cũng xứng thôi. Nhưng rồi được rút lại thành "đại họa".

    Thế là mỗi khi chúng tôi bước vào tiệm phở Xe Lửa, quí vị đó nhao nhao lên "Chào nhà tiểu. Chào đại họa gia!"

    2. Tuổi Già

    Lần trước, tôi có kể chuyện bọn già chúng tôi, mỗi sáng chủ nhật, tụ tập trong tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò, chợ Eden, Virginia, cà phê cà pháo, nói chuyện tào lao với nhau. Cứ thế, đã gần chục năm nay rồi.

    Cái bàn mà ông chủ tiệm dành riêng cho bạn bè tụ tập, đặt ở góc tiệm. Ông ta ngồi đầu bàn, coi như chủ tọa. Hai bên là hai dãy những ông nhà báo, nhà văn, nhà thơ, "nhà họa", và chẳng "nhà" gì cả, ít nhất cũng trên mười người. Đôi khi đông quá, phải ngồi bàn bên cạnh, nghếch mặt qua "đối thoại". Nói nhiều nhất là mấy ông nhà báo. Các ông "nhà" khác ít nói chỉ ngồi nghe và cười. Đó là nói thời "hoàng kim", cách nay đã lâu chứ bây giờ thì chỉ còn loe hoe mấy mạng. Những chiếc ghế cứ trống dần.

    Những người vắng mặt đi đâu? Thì đi đâu ngoài con đường ra nghĩa trang!

    Quí ông kéo nhau ra họp mặt ngoài đó. Thực ra, cũng còn rất nhiều ông còn sống, nhưng nằm nhà, đi không nỗi. Đôi lúc nhớ bạn, nhớ tiếng cười, nhớ những câu nói móc nghéo, chọc ghẹo nhau, quí ông nầy lại mò ra, nhe răng cười tuy dung nhan đã "xuống cấp" thê thảm rồi. Điển hình như ông N. V. T. mỗi khi đi chữa trị gì đó ở bịnh viện, thường ghé tiệm phở Xe Lửa, nhưng khổ nỗi, ông ta đi ngày thường (không phải ngày chủ nhật) nên cái bàn đó trống trơn, chỉ mình ông ta chóc ngóc với ông chủ tiệm, chẳng biết nói gì, nói với ai! Ông chủ tiệm vốn nói nhiều, cũng yểu xìu vì "lân thiếu pháo"! Ông T. không được khỏe, có nhếch mép cười cũng đã là một cố gắng quá sức rồi. Thế nên cả hai ông, chẳng phải nhìn nhau mà cùng nhìn ra cửa tiệm, hi vọng có ông bạn nào bước vô chăng?

    Mỗi sáng chủ nhật tôi gọi ông Đinh Cường "Châu đây. Tính sao?" Bên kia đầu dây, giọng lè nhè "Làm sớm nghỉ sớm. Tôi vừa ở Starbucks về đây" "Lên đường chưa? Độ chín rưỡi có mặt nghe!" "Rồi!" Tôi cũng gọi ông Bình Gió Mới "Mươi phút nữa có mặt ở Phở Xe Lửa nghe!" "O.K!" Thế là trên cái bàn rộng đó chỉ có ba ông già. Lâu lâu, tấp vào, có ông Cò Ly, dược sĩ Thịnh, bác sĩ Dương Quang Hớn, giáo sư Như Hạnh, ông Bạch Thái Hồ... Vừa ăn vừa chuyện trò cười nói, độ một giờ sau, trả tiền, đứng lên. Có ông móc trong túi ra tờ giấy nhỏ, có ghi mấy món vợ sai đi chợ, vài ông khác bày bàn cờ tướng "lên xe xuống ngựa". Có ông còn nán lại làm thầy dùi. Rồi thì tiếng la hét, cổ võ tưng bừng, có những câu không được thanh nhã như "Coi chừng bị nước thượng mã...phong" Ông khác trấn an "Không sao. Tướng xuất...tinh". Chiến đấu gay cấn nhưng không ai nổi xùng, tự ái mà chỉ cười. Đến trưa thì tan hàng, ai về nhà nấy, vợ chờ cơm ở nhà, còn lại ông chủ Toàn Bò tiếp tục nhiệm vụ, mời khách ngồi, ghi thực đơn, thu tiền.

    Về ông chủ tiệm phở Xe Lửa. Trước 1975, ở Sài Gòn, không ai dám gọi xách mé là "Ông Toàn Bò" mà phải gọi là "Ngài luật sư Nguyễn Thế Toàn". Luật sư lợi hại vô cùng. Tôi đọc đâu đó câu "Luật sư, chỉ với cái cặp mà lấy của thiên hạ bằng một trăm tên cướp có võ khí". Bây giờ, nơi xứ người, không thể hành nghề hùng biện, nhưng "cựu" luật sư Toàn mà mở miệng là có người tức chết được. Đấu súng có thể thắng ông ta nhưng đấu võ mồm thì thua là cái chắc.

    Xin trở lại chuyện mấy ông vắng mặt ở tiệm phở Xe Lửa. Tôi xin kể vài ông tiêu biểu, vắng mặt nằm nhà vì bịnh. Chưa chết. Mấy ông già bịnh gì? Mỗi ông ngoài bịnh cao mỡ (cholesteron), cao áp huyết còn "thủ đắc" cho riêng mình vài loại bịnh. Kể từ trên đầu xuống chân thì có, trước hết "bịnh" đứt gân máu trên đầu, tiếng Mỹ là Stroke. Bịnh nầy chết nhanh lắm. Không chết thì liệt nửa người, như ông Ngô Đình Châu, (gọi là Châu Già). Lần trước tôi có kể rằng ông ta chống gậy đi cà nhắc (theo điệu cha cha cha), vô tiệm phở, vừa ngồi xuống là đã đứng lên, lò dò ra cửa "ba mươi giây khói lửa" (hút thuốc). Trước đây, ông còn sống, nay đã "quá cố" rồi.

    Xuống chút nữa, ngang ngực thì có bịnh nghẽn tim (heart attack) và ung thư phổi. Nếu phát hiện kịp thì vẫn không sao, như ông B. G. M., cũng ung thư phổi nhưng chỉ "chiếu đèn, chiếu điện" gì đó mấy lần, chẳng mổ xẻ gì, bây giờ vẫn phây phây, sáng chủ nhật nào cũng có mặt ở tiệm phở. Ông nầy chịu nghe tán phét lắm. Ai nói gì cũng cười một cách hạnh phúc. Xuống chút nữa có bịnh ung thư bao tử, ung thư ruột, nếu cắt bỏ kịp thời cũng không sao, như ông "cựu" nhà báo U. Th. Mấy năm nay vẫn sống hùng, sống mạnh.

    Một bịnh khác nằm cạnh bao tử là bịnh ung thư gan. Tôi chưa nghe ai bị ung thư gan mà sống nên không (có ai) được nêu tên ra đây. Viêm gan siêu vi thì chữa được. Còn một bịnh nữa, nó mà xuất hiện thì tất cả "các cơ quan đoàn thể" của người bịnh bị vạ lây. Đó là bịnh ung thư máu. Bịnh nầy, ở Mỹ chữa được, nhưng phải thường xuyên thay máu. Ông "cựu" nhà báo N. V. T. bị bịnh nầy, thỉnh thoảng có ghé tiệm phở Xe Lửa góp vài nụ cười.

    Xuống chút nữa, ở điểm chiến lược, có bịnh tuyến tiền liệt. Mười ông hết năm ông bị bịnh nầy nhưng giữ bí mật, vì bịnh đó làm mất khả năng của đệ tam khoái, nói ra thì mặc cảm mình thua thiên hạ. Có một bịnh cũng chẳng làm ăn gì được, đó là bịnh tiểu đường nhưng cũng chẳng chết chóc gì. Xuống nữa, ngang đầu gối có bịnh sưng khớp, nghe nói ăn thịt bò hay ăn chao thì nó hành cho rên rỉ suốt ngày đêm, uống thuốc thì bớt.

    Tôi không phải bác sĩ, phét lác mấy giòng về bịnh hoạn của mấy ông già, đọc cho vui, xin quí vị bỏ qua. Bây giờ xin kể đến vài ông vắng mặt vĩnh viễn. Người chết không nói được nên tôi nêu tên rõ ràng mà không sợ bị phản đối. Trước hết là nhà thơ Hoàng Trùng Dương. Làm thơ không có tiền nên ông ta làm thêm nghề xây dựng nhà cửa. Ông ta có mấy tác phẩm thi ca, khi sắp cho ra đời đứa con tinh thần (thi phẩm) thứ ba thì thình lình vướng bịnh ung thư gan cấp tính. Tôi theo ông Dũng nhà in chở mấy thùng thơ đến giao vừa để thăm ông ta, thì thấy mặt mũi vàng khè, nằm bẹp trên giường nhưng vẫn cười và thều thào "Tôi xuống trước, xây nhà chờ mấy ông...". Quả nhiên, "mấy hôm sau là đi".

    Tiếp theo là nhà thơ kiêm nhà báo Giang Hữu Tuyên. Thời sinh tiền, ông thuộc hàng "ăn to, nói lớn". Chân chưa bước vô tiệm phở đã nghe giọng ông Giang Hữu Tuyên ồn ào, náo nhiệt khiến không khí trong tiệm vui vẻ, sôi động hẳn lên. Chuyện ông Giang Hữu Tuyên qua đời như sau: Một buổi sáng, ông võ sư Vương Đình Thanh cùng với nhà thơ Giang Hữu Tuyên lái xe lên phi trường Dulles nhận báo từ Cali. gửi qua theo đường hàng không. Chờ một lúc thì ông Giang Hữu Tuyên bỗng kêu lên "Đau đầu quá!" rồi gục xuống. Ông Vương Đình Thanh cũng kêu lên "Help! Help!" Xe cứu thương đưa vô bịnh viện, không tỉnh dậy nữa. Cả tiệm phở Xe Lửa xôn xao, kinh ngạc "Giang Hữu Tuyên chỉ trên năm mươi, còn quá trẻ, sao đi sớm quá vậy?" Có ông phán "Tu mấy kiếp mới được chết như vậy. Chỉ đau đầu mấy phút là xong ngay, khỏi phiền đến ai. Bịnh hoạn nằm một đống, thà chết sướng hơn".

    Giang Hữu Tuyên có một bài thơ nổi tiếng "Trời Mưa Đi Phát Báo". Nguyên nhân như sau. Sau 1975, ông Giang Hữu Tuyên nhanh chân chạy thoát. Qua Mỹ, ông cùng với bạn bè ra một tờ báo. Thời đó, những người Việt qua Mỹ thèm hai thứ: nước mắm và chữ Việt. Mấy ông cùng nhau bỏ tiền, bỏ công ra làm một tờ báo rồi đi phát không cho đồng bào đọc. Bấy giờ làm gì có computer, máy chữ thì không có dấu, phải thêm dấu vào, tiêu đề, chữ lớn thì cắt trong báo Mỹ, dán lên rồi đem in. Hoàn thành tờ báo xong còn đi đến những nơi có người Việt tị nạn phát không. Không phải chỉ những ngày đầu đến Mỹ mà cả chục năm sau, ông ta vẫn làm báo và đi phát không cho thiên hạ đọc (sau nầy, chi phí nhờ quảng cáo bù vào). Sau đây là bài thơ "Trời Mưa Đi Phát Báo" của Giang Hữu Tuyên mà tôi tin là có vị đã đọc rồi

    "Chiều ngã năm đường năm bảy ngã. Ngã nào cũng ướt giọt mưa rơi. Bao mùa mưa đã im giông bão. Sao nước trường giang vẫn khứ hồi.

    Mười mấy năm làm tên phát báo. Lòng buồn theo thành quách xa xưa. Những trang tin dội từ quá khứ. Rớt ngập ngừng cùng những hạt mưa.

    Mưa lót ngót đời loi ngoi mãi. Sáng chưa đi chiều lại mưa về. Mưa ngã năm từ năm bảy ngã. Ngã nào cũng mưa và mưa thôi.

    Xấp báo trên tay vừa ướt hết. Vậy mà cứ đứng dưới mưa bay. Hình như những mùa mưa thuở trước. Đang về làm ướt trái tim ai."

    Phần cuối bài nầy xin kể về cố thi sĩ Vương Đức Lệ. Trước 1975, tôi tưởng là "cô", sau mới biết là "ông" Lê Đức Vượng. Ông nầy bị ung thư phổi "Từ lúc trẻ, tôi đã hút thuốc rồi" Ý nói là "Tôi làm tôi chịu". Quí vị bị nhức đầu, đau bụng hoặc đang bực mình điều gì xin thử viết một bài văn ngắn hoặc làm một bài thơ, có được không? Có thể được nhưng không hay. Ông Vương Đức Lệ bị ung thư phổi, bác sĩ lắc đầu, cho đưa về nhà "săn sóc" và "chờ", vậy mà vẫn làm thơ. Thơ ông rất hay. Tôi thường cùng ông Đinh Cường đến thăm, thấy đeo cái ống dưỡng khí trên lỗ mũi "Không có nó, thiếu ôc xi, mệt lắm" nhà thơ giải thích.

    Điều kỳ lạ là Vương Đức Lệ đang ở thời kỳ cuối của bịnh mà vẫn làm thơ được. Bịnh trở nặng, ngất xỉu, tỉnh dậy, làm thơ. "Mong con, cha mẹ đợi? Nhớ em, ba chị chờ?" Và chú em út cũng còn trông anh sao? Mong manh chỉ một đường sinh tử. Hai ngả âm dương một lối vào..." "Bàn tay nào đây. Ai lay tôi tỉnh dậy?"

    Một lần khác, ông lại ngất xỉu, tưởng đi luôn, gia đình gọi xe cứu thương đưa vô bịnh viện cấp cứu. Ông tỉnh dậy, thấy mình còn sống, reo lên "Tử thần bắt hụt ta lần nữa. Bạn mới mừng chung khóa nỗi vui. Bạn cũ buồn riêng ly rượu phạt. Ôm vai bá cổ ngẩn ngơ cười! Đã mấy lần rồi tai giả điếc. Tử thần lay gọi mãi, không nghe! Bởi còn lưu luyến duyên phàm tục. Mãi đợi người xưa lạc lối về..."

    Ông còn viết những bài văn ngắn, ghi lại những đau đớn của thể xác, những cảm nghĩ, những lưu luyến với thân quyến, bạn bè trong những giây phút cuối của cuộc đời. Và rồi, ông bình tĩnh chờ đợi con tàu vô hình đưa ông vào cõi mịt mù "Bàn tay nào vuốt mắt tôi. Ngón nào bấm nút châm mồi hỏa thiêu? Trăm năm mộng ước còn nhiều. Trần gian nào dễ đủ điều nỉ non. Tử sinh nẻo thuộc đường mòn. Âm dương đôi ngả vuông tròn đó thôi!" Vương Đức Lệ "lên đường" đầu năm 2008.

    Sau đây là vài cảm nghĩ của tôi trước cái chết. Ai cũng chết. Mặt trời sẽ nguội dần, quả đất sẽ biến mất. Sẽ không còn thời gian. Có một ông bạn, bị ung thư phổi. Mổ xong, có vẻ khá hơn trước, gọi điện thoại nói chuyện với tôi. Tôi hỏi ông bạn nghĩ gì về cái chết? Ông ta bảo, chỉ sợ giờ phán xét, sợ vào hỏa ngục. Ông ta theo đạo Chúa nên mới tin có linh hồn, có thiên đường, hỏa ngục. Tôi chẳng theo đạo nào, không tin có linh hồn nên chẳng hề bận tâm. Khoa học thực nghiệm không chứng minh có linh hồn. Tôi chỉ mong ngủ một giấc rồi không thức dậy nữa, Đời chẳng có gì để mà lưu luyến. Giá như có ông thần nào cho tôi sống lùi lại bất cứ giai đoạn nào của đời tôi. Mười năm. Hai mươi năm. Ba, bốn mươi năm? Tùy ý. "No. Thank you!"

    Trên sân khấu cuộc đời, tôi là tên hề giễu dở. Bị lừa gạt liên tục. Thất bại liên tục. Chỉ mong rằng, chết bình yên, đừng đau đớn, vật vã ngày này qua tháng khác. Ông triết gia, giáo chủ nào cũng giải thích theo tưởng tượng của mình về những gì xảy ra sau khi chết. Mỗi vị một cách! Rồi vị nào cũng chết! Cũng chẳng biết đi đâu?

    Bọn già chúng tôi đôi khi phân vân, không biết chết rồi linh hồn (nếu có) đi đâu? Rồi "nhất trí" là nên tìm tôn giáo nào cho mình đi đến chỗ sướng nhất mà theo. Nơi dành sẵn cho mấy nàng trinh nữ? Xin cám ơn. Già quá. Hom hem quá rồi. Hay là thiên đường, nát bàn? Hoan hô! Nhưng trên đó có đàn bà không? Chắc là không. Đã là thiên đường, nát bàn thì làm gì có đàn bà! Mấy ông già tào lao với nhau, xin các tôn giáo (và các bà) bỏ qua cho.

    Có lẽ, chết là hết, như ngủ mà không thức dậy. "Lai như lưu thủy hề, thệ như phong. Bất tri hà xứ lai hề, hà sở chung" (Kim Dung trong Cô Gái Đồ Long: Đến như nước chảy, đi như gió thoảng. Không biết đến từ đâu, về đâu?)

  3. #23
    Sân Cỏ, Trí Nhớ
    Hoàng Dược Thảo

    Một người bạn của tôi buông ra một nhận xét sau vài tháng sinh hoạt ở “thủ đô tị nạn” là: sống ở đây lâu dần hình như không ít thì nhiều đều bị “mental health”, nói trắng ra là “bất bình thường.” Lúc nghe, tôi thấy không đồng ý vì tôi nghĩ từ lúc xa quê hương, tôi luôn luôn cố giữ mình như cũ. Nghĩa là tôi cố giữ tối đa những lề lốì cũ, những thói quen xưa, suy tưởng ngày nào. Và như thế, tôi nghĩ “tôi đâu có mất bình thường.” Bây giờ tôi lại thấy hình như ông “bạn gìà” nói đúng. Nếu nghĩ “điên” là khác người, là suy luận khác đám đông, đi ra ngoài đám đông.

    Cũng không phải tôi “cố giữ” tôi bình thường. Thực ra ... tôi không còn có thể thay đổi được nữa thì đúng hơn. Giống như một người ở tù quá lâu, không còn có thể hội nhập vào thế giới tự do bên ngoài được nữa.

    Lâu dần tôi thấy tôi quá đổi cô đơn. Tôi sợ đám đông, sợ đổi thay, sợ từng tiếng lạ. Tôi chỉ thấy quen thuộc với mùi cỏ ướt, mùi hoa hồng nở rộ cuối vườn, mùi dầu nóng thoa lên thái dương những ngày khó ở, cái bếp sạch, căn nhà ít tiếng động với một ngõ trúc xanh. Tôi bám víu hai đứa con. Nhưng con tôi “lớn” quá nhanh nơi đây, đôi khi tôi lại vừa xót xa vừa buồn cười khi thấy mẹ cần con hơn con cần mẹ.

    Lúc con tôi còn sống ở nhà, tôi vẫn cứ thắc mắc là sao trẻ bên này lại bận thế không biết. Ngay cả khi chúng còn là những đứa trẻ học tiểu học rồi trung học. Chúng bận học đàn, học thổi sáo, học bài. Những phút giây hiếm hoi, ôm các con vào lòng trước khi chúng đi ngủ, khi đưa tay vuốt nhẹ hai cái má mềm trắng mịn, tôi cố an ủi mình: tôi vẫn còn thực sự cần thiết, ít ra là với các con tôi...

    Mấy lúc sau này, mẹ con tôi cũng hay hục hặc với nhau luôn. Lý do tôi cô đơn, không còn nhìn thấy một lối đi, một điểm tựa nào cho tâm hồn tôi ngoài cỏ cây của ngôi nhà đã thành một phần đời sống tôi ở đây. Vì thế tôi luôn luôn thấy sự cần thiết phải thấy con tôi, phải nghe tiếng chúng nó, giọng chúng cười. Những ngày còn thơ tuy chúng bận đá banh, nhảy dây, bận “skate” với trẻ hàng xóm tôi cũng còn trông thấy chúng. Chúng đang chơi trước sân... đâu đó. Bây giờ, trưởng thành, các con tôi mất hút vào công danh, sự nghiệp. Một mình lủi thủi ở sân sau mỗi cuối tuần, nghe tiếng trẻ hàng xóm cười vang vọng, tôi chợt có cảm tưởng rằng tôi đang lưu lạc tại một nơi thật...quen thuộc. Một nơi tôi đã sống suốt thời gian trưởng thành của mình mà vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Bên kia bức tường dù hoa giấy có đang nở rực thì không còn tiếng gà gáy sáng, tiếng vó ngựa đêm khuya, tiếng rao chè buổi tối... Hình như khi một mình, nhìn nắng vàng, tôi chợt quên tôi đang ở xứ người. Tôi xới gốc húng, vun gốc rau răm, tưởng mẹ già đang lẩn thẩn đâu đây. Cây chuối non gợi nhớ món mắm dà rau của mẹ. Cành cây muồng tím gợi nhớ bóng me xưa. Những phút giây “hồi tĩnh” sau đó là những phút giây vô cùng đau đớn. Tôi thấy rõ một điều tôi chỉ là một kẻ “bất bình thường,” một người điên trong thế giới tưởng chừng như tỉnh chung quanh. Do đó, tôi cố tránh những giây phút phải ở một mình. Do đó, tôi cần quá người tôi yêu và các con tôi...

    Đôi khi quá cô đơn tôi hay nhìn quanh quẩn. Tôi “cố tìm” cho ra những người có vẻ khốn khổ hơn tôi. Và tôi nghiệm thấy chúng ta sang đây, hình như người này chỉ còn là người “điên” trong mắt nhìn kẻ khác. Người vợ an phận cười người đàn bà đổi thay, hưởng thụ đời sống mới, rong chơi, nhí nhãnh, lẳng lơ. Người đàn bà hưởng thụ lại cho người an phận là điên, là ngu dại. Anh hùng hục kiếm tiền mua nhà năm bảy cái cười anh lè phè sáng cuối tuần ra thăm gốc hồng, uống ngụm trà Tàu, dạy con đọc chữ Việt là gàn, Anh lè phè cười anh hùng hục kiếm tiền: đồ dại khờ, làm mọi cho nhà băng Mỹ.

    Tôi còn nhớ có nghe hoặc đọc ở đâu đó, các cụ xưa có nói mỗi tuổi có một thú hưởng ngoạn riêng. Chưa tới tuổi già mà cứ thơ thẩn thú của người lớn tuổi là không tốt. Là nghịch đạo lý âm dương, sinh tử. Thế mà tôi biết ở đây không phải chỉ riêng tôi, còn có biết bao nhiêu người đang “nghịch lý”. Người già đang cố vớt vát tuổi xuân bằng cách ăn mặc lố lăng, lẳng lơ, sống cuồng, yêu vội... Nhưng cũng không thiếu gì người trẻ chán ngán, quay về ở ẩn như đã già, đã hết. Một cô thư ký của tôi, gia đình cày cục lắm mới sang được Hoa Kỳ dưới dạng hôn nhân. Đi làm, đi học, trả nợ cho “người ta” xong là đi vào chùa tu luôn, chán nợ hồng trần. Một người bạn gái làm báo rất thân, một nhà tranh đấu chống cộng ngoại hạng cũng vừa xuống tóc qui y. Bỏ lại cho tôi những bài thơ có giàn cây leo tóc tiên và rất nhiều tâm tình giữa bạn gái với nhau. Nếu còn sống ở quê hương, những người trẻ tuổi tuổi đó, cuối tuần, chắc đã có một nơi khác để đi hơn là cửa Thiền. Những người đứng tuổi đã có những bận rộn gia đình, làm mất đi lớp phần dày, cho đôi mắt với tia nhìn dịu xuống trên đàn cháu nhỏ, đứa con xa.

    Sáng hôm nay, cây hồng cuối vườn bị bỏ quên trong kỳ bón phân tháng rồi đột nhiên nở rộ. Tôi ngắm hoa mà thấy lòng ăn năn, hối hận. Tôi đã không gieo nhân, sao tôi lại có quyền hưởng quả. Tôi nâng nụ hồng nhỏ mới hé mở trong tay và như đọc được lời tha thứ. Nhưng liệu chúng ta có nhận được nụ cười tha thứ của thế hệ đi sau khi chúng ta mãi “điên” theo cách thế riêng của từng người. Và như thế, xứ sở văn minh nhất thế giới này có thật chỉ mang lại cho chúng ta, những người lưu lạc, điều tự do duy nhất: tự do sống... bất thường, điều mà người Mỹ thường gọi một cách văn hoa là...life style của mỗi người.

  4. #24
    Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
    Trần Văn Giang

    Về hưu, chữ nghĩa của tài tình của “vi-xi” bây giờ gọi là “nghỉ hưu?”, là nghỉ làm việc, không còn tiếp tục làm công việc hàng ngày để kiếm lương bổng, lợi tức cần cho đời sống nữa.

    Cũng dễ hiểu. Trèo dốc mãi thì ngựa phải chồn chân; Đã đến bờ thì thuyền tất phải đụng cầu. Cuộc đời là thế. Mọi chuyện dù trong bất cứ lãnh vực nào, hoàn cảnh nào rồi sẽ đến lúc nắng chiều, cuối hạ… không thể kéo dài mãi theo bước thời gian. Về hưu có thể là trường hợp đã đáo hạn tuổi đời (“standard retirement age”); hoặc đã đi làm việc đủ số thời gian như luật định (“accrued time of working”) để được hưởng tiền phụ cấp hưu trí. Có người lại về hưu ngang (“early retirement”), ngay từ lúc còn trẻ, không kể gì tuổi tác vì đã có khả năng làm dư ra một số tiền lớn đủ để tự sống một cách thoải mái mà không cần gì đến tiền hưu trí; các anh chàng chơi thể thao chuyên nghiệp hay làm chuyện này…!

    Trường hợp về hưu của cá nhân tôi thuộc loại hơi “quá đà!” Số là, trên đất tư bản Mỹ “siêu” bóc lột này (?) tôi được phân loại thuộc thành phần “hợp lệ tình trạng quân dịch” về hưu ở tuổi 66 (nên biết thêm ở tuổi 62 về hưu non) nhưng chỉ vì cái gọi là “Lòng trần còn tơ vương khanh tướng” cho nên tôi vẫn còn ráng cù cưa mãi chưa chịu treo súng, gác cày; chính vì vậy tôi mới gặp cảnh “thì đường trần mưa bay gió cuốn” ở giữa tuổi 68: Gọi là “Khanh tướng” cho oai chứ thực ra chủ tâm câu giờ của tôi là để ráng kiếm thêm hưu bổng chút nào hay chút đó. Chưa kịp thấy “khanh tướng” (hay hưu bổng đẹp mắt!) ở đâu mà trong một năm cuối của sự nghiệp đi cày đã phải ba lần đi vào “phòng cấp cứu (ER)”… Thiệt kẹt giỏ ! Trong ba lần đó, có một bận được xe cứu thương chở thẳng từ sở làm vào ER. Mặc dù “Anh chưa chết đâu em!” nhưng cũng phải hú vía! Đành phải ca bài “chém vè” y như nàng Thúy Kiều nhắc với chàng Kim Trọng chữ “thôi” cả thảy hai lần để than vãn số phần mình: “Kiếp này thôi thế thì thôi còn gì!” (Kiều)

    Đa số dân chúng Mỹ dùng cả cuộc đời để tính toán cho chuyện về hưu và an hưởng tuổi già. Riêng phần tôi như đã kể lể qua loa ở trên, về hưu lại là chuyện chẳng-đặng-đừng. Dù mấy thầy tướng số nói là số tử vi của tôi có sao tử vi ở cung mạng (thiệt hôn?) mà không hiểu tại sao cuộc sống đời thật của tôi vất vả thấy ông bà ông vải, ba chìm bảy nổi tới gần tận cùng bằng số, như các cảnh đời mà quý vị thấy xẩy ra trong phim bộ (?): Tôi lọt tọt theo cha mẹ bỏ quê cha đất tổ, tài sản di cư vào Nam tay trắng năm 1954; và rồi cùng với một thằng em trai nhỏ bỏ lại hoàn toàn (cha mẹ, gia đình, tài sản…) chạy lấy người chỉ còn “trên răng dưới toàn đồ phế thải” năm 1975 vì cái họa cộng sản ập tới đòi kíu nước trời ơi gì đó. Hết biết! Khi đã định cư, sống yên ổn đời tị nạn trên đất Mỹ thì năm 1992 tôi lại bị phá sản (sập tiệm – “Tưng bừng khai trương, âm thầm rút cầu / đóng cửa”) một lần. Vâng! Quý vị chỉ cần phá sản một lần trong đời là đủ rành sáu câu vọng cổ về chuyện “mần ăn” rồi…

    Cho tới lúc về hưu; và cũng cần nói thêm tôi không phải là nhân viên thuộc loại ngầu như ông bạn vàng của tôi vẫn ca ăng ẳng, văng nước miếng trên bàn nhậu là “tui mà nghỉ làm là hãng đóng cửa liền” (mặc dù trong thực tế ông “yellow friend” này đã bị “lay-off” hẳn hòi rồi mà hãng của ông ta vẫn sống mạnh giỏi, không thấy phải đóng cửa đóng nẻo gì ráo!), tôi nhận thấy cuộc đời rất châm; không dễ dàng và lãng mạn như trong thơ, văn chương mà các bác các mợ văn-thi-sĩ mơ ngủ đã viết lăng nhăng… Ngoài ra, tôi còn thấy nếu muốn sống yên ổn thì tốt nhất phải sống như là người vô danh… Nobody notices / cares!

    Hạnh phúc luôn luôn thật hiếm hoi; Mình có cố gắng tìm được chút hạnh phúc thì đôi khi lại là nỗi đau của người khác mới chết! Mặt trời không mọc phương Tây được. Cố sức làm chuyện… ruồi bu lấy tiếng ngu làm chi; chỉ tổ cho thiên hạ chửi thi đua.

    Không biết đời tư của quý vị ra sao (mà “who cares” hà?), tôi thì có nhiều tính xấu lắm: Trời tốt thì sợ nắng; âm u thì sợ mưa; tối thì sợ ma… vậy mà sau bao năm trời cày tới sứt trán hói đầu mà vẫn còn ráng cày thêm một chút vì ham (nghèo hay thì ham mà!). Sau ba lần vào phòng cấp cứu (ER) mới nghiệm ra ông tỉ phú Steve Jobs, người sáng lập (Co-founder) ra hãng Apple và có tài sản trên 30 tỉ đô-la, nói lời cuối cùng (his last words) trên giường bệnh trước khi chết lúc 56 tuổi vì ung thư tụy tạng (Pancreatic cancer) nghe rất có lý, đáng cho chúng ta ở tuổi gần đất xa trời suy gẫm:

    1. Mình có thể thuê người khác lau hay dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, lái xe cho mình; Nhưng mình không thể thuê ai mang bệnh cho mình được!

    2. Nếu mất việc, mình có thể tìm ra việc khá; mất hết tài sản có thể làm ra tài sản khác; mất người yêu, có thể tìm người yêu khác đẹp giỏi hơn. Nhưng nếu mình chết (mất mạng) thì… hết. It is final / the end of everything!

    Có còn gì đúng hơn? Sức khỏe còn (không phải đâi ngôn như “tiếng Việt còn!”) thì chúng ta có thể bắt đầu làm lại từ đầu nhiều giấc mộng không thành, tiếp tục các xây dựng còn dang dở. Không có (hay thiếu) sức khỏe thì… xin miễn… đừng hòng chơi… thể thao!

    Cuộc đời vốn dĩ đã ngắn ngủi; xin quý vị đừng làm cho nó ngắn hơn bởi vì có biết bao nhiêu người (vợ, con, cháu chắt…) và biết bao nhiêu chuyện (một Việt Nam không cộng sản chẳng hạn…) còn trông cậy vào tuổi thọ của quý vị. Cẩn trọng.

    Sau một năm về hưu, nhìn lại thấy có nhiều chuyện đáng ghi lại như sau:

    Khác hẳn với nhiều người khi đã về hưu cảm thất ngày dài rất chán nản, ngày nào cũng là ngày Chủ nhật, ngủ và xem TV hơi nhiều… Tôi lại cảm thấy bận rộn nhiều hơn (dù toàn là việc bận mà không tên) so với lúc còn đi làm. Mặc dù không còn phải tranh luận (arguing) với đồng nghiệp hay với sếp trong sở, nhưng bây giờ lại thường hay tranh luận lung tung với vợ, với con, với cháu... Ngày trước còn tà tà gãi trán bắt điện thoại gọi vào sở giả vờ khai bệnh xin nghỉ để không phải đi làm; bây giờ vợ con đã biết rõ giờ giấc, khả năng và sức khỏe của mình như thế nào rồi; Họ giao việc cho tôi làm mệt nghỉ không thể khai bệnh giả được nữa (sic!) Đám con ở nhà, nhất là bà vợ, là sếp còn khó tánh hơn sếp ở sở hồi xưa chưa về hưu.

    Khi có dịp may gặp bạn bè là y như rằng câu hỏi đầu tiên của họ là: “Về hưu rồi hả? Anh đã có định đi du lịch ở đâu chưa?” Thành thật mà nói tôi là chúa ghét chuyện đi du lịch vì cái tính lười xếp và gỡ hành lý (“packing” và “unpacking”) mỗi khi phải đi đâu xa. Chỉ ngồi chơi một chỗ không làm gì cả đã thấy mệt lử rồi nói chi đến chuyện đi chơi đường xa, ăn đồ ăn lạ (lạnh bụng?) phải vào các nhà vệ sinh loại ngán chè đậu, hoặc nơi thiếu hẳn chỗ đi… tè (fyi - tôi có “sự cố” phải đi xả bình liên miên vì “prostate issues” mới chết!). Cách đây vài tuần lễ, tôi tình cờ vừa gặp lại ông anh họ bằng tuổi với tôi. Ông anh đã về hưu non từ lúc 62 tuổi. Ông ta cho biết là trong 6 năm qua, từ lúc về hưu, ông đã đi du lịch thăm 39 quốc gia (?) Thích thú và học hỏi đâu chưa biết; nhưng tôi nhìn qua sắc diện và vóc dáng thì thấy ông ta tiều tụy và hư hao hơi nhiều… Có lẽ chỉ cần đi thăm thêm một quốc gia nữa thôi (cho chẵn số 40) thì có thể vô thẳng trong lò được rồi (?) Ai tai!

    Thôi thế thì thôi! That is it! “The Game of Throne,” or any games of mine, is technically over!

  5. #25
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,365
    Quote Originally Posted by chieclavotinh View Post
    Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
    Trần Văn Giang

    Về hưu, chữ nghĩa của tài tình của “vi-xi” bây giờ gọi là “nghỉ hưu?”, là nghỉ làm việc, không còn tiếp tục làm công việc hàng ngày để kiếm lương bổng, lợi tức cần cho đời sống nữa.

    "hưu" là nghỉ, tiếng Hán-Việt. Cho nên nói "về hưu" hay "nghỉ hưu" đều trật. Bởi vì không thể ghép chữ thuần Việt và Hán-Việt như vậy được.

    Ví dụ:

    - Mấy giờ anh nghỉ?
    - Dạ, 4 giờ rưỡi em đi xa về gia!
    - ô cơ, vậy 6 giờ anh tấn nhà em nha.

    Nếu xử dụng tiếng Hán-Việt cho đúng thì là thối hưu (退休), hoặc thoái hưu. Chớ về hưu cũng như ngộ "lái tại gia" dzồi.

    Theo tui, xử dụng cho đúng thì nên nói là: hưu trí.
    http://dtphorum.com/pr4/signaturepics/sigpic726_7.gif Puck Futin

  6. #26
    Quote Originally Posted by Triển View Post

    Theo tui, xử dụng cho đúng thì nên nói là: hưu trí.
    Ok, bác!

    Finally, It's 'My Time'
    Abigail Trafford

    You're restless. Not so young, but restless. What are you going to do with the rest of your life?

    You don't look old, don't feel old. But the kids are grown. The house is quiet. And at work? Talk of downsizing, takeovers, the R-word -- retirement -- and then, what? You can expect to live, and live well, for another three or four decades -- an entire life span in centuries past. Instead of winding down, you have to gear up. Instead of sitting back in a rocking chair, you have to find new purpose -- new work, new relationships. Longevity's imperative is regeneration.

    But how do you master the art of reinvention?

    Bernard Hillenbrand of Washington knows. The hard-charging executive, who for decades led the National Association of Counties, went to seminary and became a minister at age 60. Eighteen years later, he's in good health and a good marriage. "I have 20 years to go," he says with a smile.

    Aida Rivera of Puerto Rico knows. The high school dropout went to college when she was nearly 50 and earned a college degree to become a therapist at age 60. She now counsels women who are trapped in domestic violence. "Nothing stopped me," she says. "This is my life. I love it. In helping others, I am helping me."

    Mary Page Jones knows. The Alexandria native remarried at age 52, moved to Jerusalem and joined the peace movement in the Middle East. "I've always come up to the abyss and stepped over. A lot of it is my faith. When I step into the abyss, my experience is that I'm always caught. Something good happens," she says.

    But they didn't know when they started down their new paths where they were going to end up. They didn't know they were part of a huge demographic wave that is altering every aspect of the social landscape, from politics and sex to family life to the creative arts.

    A new stage has emerged in the life cycle. This bonus period comes after middle age but before old age. "It's not like we have a lot of role models," says James Firman, president of the National Council on the Aging. The bonus decades are a "gift -- years of opportunity, years of health," he continues. But no one told you that you have to write a new script for this "extra" period. "The concept hasn't sunk in. . . . We're all lost as a generation."

    It is not an easy period. There are layoffs and mammograms, retirement parties and forgetting where you left your keys. There are wrenching losses, too. Deaths of family members and close friends. Major illness. The loss of income, the loss of status in a culture geared to youth. For most people, this new phase involves some crisis and a lot of confusion. Yet it also heralds unprecedented possibility.

    In the early, high-stress years of juggling children and marriage and job, you get pretty exhausted from meeting other people's needs. As one thirty-something woman wailed at a college class reunion: "When is it going to be my time?"

    My Time! It's here. Get used to it. And then get ready for the ride.

    Free time

    My Time comes when the primary tasks of adulthood have been completed, for better or for worse. Children have been raised. Marriages have been made -- and remade. Career goals have been achieved -- or not. You've paid the mortgage, filled out your resume. And then what?

    It could be anything. Look around. You see them everywhere: two women of a certain age walking the Appalachian Trail, a group of men with craggy faces lingering over lunch, a graying couple holding hands at the matinee movie or scrambling over the rocks of the Grand Canyon. A sixty-something husband off building houses for his church in Mexico while his wife goes on a poetry retreat.

    They are fit, energetic -- engaged and engaging. They have an aura that says: I'm free. I've paid my dues. I can make a difference.

    My Timers are mentoring in schools, working on community projects, starting businesses, designing jewelry, painting portraits, running for political office, getting advanced degrees, nurturing grandchildren, falling in love, redefining marriage, managing their bodies and searching for their spiritual center.

    A century ago, even 50 years ago, there was no My Time. Life was too short. Today many girls born in the United States can expect to live to 100. It's just dawning on Americans that a social revolution is taking place as people are living longer -- and healthier -- lives.

    The Harvard School of Public Health and the MetLife Foundation recently sponsored a conference to find ways to tap the energy and talents of My Timers for public service. Next month, Civic Ventures, a nonprofit organization in San Francisco, will hold a seminar on different pathways for people entering the bonus decades. On the agenda for the spring meeting of the American Society on Aging and the National Council on the Aging is a session entitled "The Emergence of a New Life Stage."

    Hitting Second Adolescence

    "It needs a name," says Harvard social scientist Lisa Berkman of the period when people realize they can aim for a new horizon. "We need a name that connotes the dynamics of adolescence."

    It's a kind of second adolescence -- the mercurial transition period between midlife and My Time. As in "He's going through second adolescence" as a way to explain mood swings, job changes, shifts in relationships. You can almost see adult children rolling their eyes and saying, "Everything was fine until my parents hit second adolescence!"

    The primary tasks in this period are to break away from middle adulthood and lay the groundwork for the future. Just as adolescence describes the child in transition, second adolescence chronicles the adult in transition.

    The term adolescence didn't come into the culture until 1904, when American psychologist and educator G. Stanley Hall published "Adolescence," a scholarly tome describing the teenage years as a separate and stormy phase in development. By then, life expectancy had increased to about 50. Adolescence emerged only as people lived long enough to stretch out the life cycle and allow themselves some time to grow up between childhood and adulthood.

    A similar evolution is taking place today. With longevity, the life cycle is stretched even further, adding more stages in the psychological course of personal development.

    The temptation is to deny, deny, deny. You try to extend midlife as long as you can. Between Botox and cardio kick-boxing, you hold on to your physical exterior -- and enjoy it. But a transition is taking place within. That can't be avoided with a chemical peel or a knee replacement. You may not experience a lot of turmoil in your life, but all the while you're undergoing internal and external changes -- events large and small.

    These events are jolts to your system -- awakenings, talismans of the future. Some are wondrous -- the birth of a grandchild, a new work opportunity because of your experience, an unexpected flirtatious look. Some are devastating -- the death of a spouse, the diagnosis of a major disease; even a snub at a party.

    The jolts accumulate: jolts in love, in work, in body, in spirit. Jolts of loss are messengers of closure; jolts of joy are tidings of opportunity. You swing between the poles of endings and beginnings.

    Shifting attitudes

    Like a teenager, you undergo significant body changes, significant attitude changes. You may leave home and move into a retirement community or jump into an RV and take off for the West Coast. You become preoccupied with your body -- that wayward or absent hair, that achy heart, that wrinkle. You spend more time wondering about the meaning of life.

    You're not going to dye your hair green and suddenly follow a rock band. Studies show that you're a lot wiser and more stable than a teenager. But you may color your hair and join an Elderhostel tour in Mexico. Just as kids leave their childhood behind and proceed to "starter" adulthood, you are leaving that long stretch of middle adulthood behind and proceeding to My Time.

    In making the transition, you share two major features with adolescents. The first is empowerment. For teenagers, this is physical empowerment. For My Timers, it is life empowerment, "which comes from wisdom and experience rather than hormones and physical growth," explains Washington psychiatrist Harvey L. Rich.

    Mary Woolley, 55, gets an unexpected glimpse of her empowerment when she stumbles upon her grandmother's costume jewelry in the back of a drawer. "When my grandmother was 55, she was an old woman," says Woolley. "She wore old-lady black shoes. She had false teeth. Her hair was gray."

    As president of Research! America, Woolley is a rainmaker in medical science. Her hair is auburn. She wears a designer suit and carries a power briefcase. She is wife and working woman. Her four children are grown; one is married. She feels a slight rumble of anxiety. If she goes on to do something else, she wants it to be something big. She figures she probably has at least 30 more years of vitality to go. She is thinking New Stage. Not Old Age.

    The second shared feature is dreaming. This is the opportunity to try out different destinies, continues Rich. One day, a teenager wants to be an astronaut, the next day a spy. The sign of getting out of adolescence is when young people get focused and settle on what they want to do as adults.

    In second adolescence, you need to dream again. You need to open up and experiment. One day you take piano lessons, the next day you visit Civil War battlefields. Another day you invite the grandchildren to go camping. Or you go back to school like Bob Dodds, the former Mobil executive who is studying the classics at Georgetown University. "I'm here because I love the stuff," he says.

    Some people know exactly what they want to do in My Time. But many do not. Dreaming is a way to figure out your "what next?" This period of uncertainty can go on for several years. "It's high-anxiety time," says Rich, who after losing sight in one eye, shook up his safe suburban life, cut back his practice and moved to France -- new culture, new cuisine, new language -- to test himself as a writer. "It takes courage -- the courage to invent yourself anew, the courage to break the old molds," says Rich, who made the break in his mid-fifties. "That's like smashing an old piece of furniture that's been handed down in the family for generations."

    What's more, retirement is a misnomer. You may stop working at a job that defined your life for many years. But you don't stop. Everett A. Greene, Sr., retired from the D.C. Fire Department and turned to community service. He works at a food bank and mentors children in elementary school. Like many My Timers, he has a mission "to give back." As he says: "Somebody had to help me."

    For financial and psychological reasons, you need to have something meaningful to do. The risk is that as you search for your "what next," you can get very scattered.

    Finding Purpose

    Bill Matuszeski retired a few years ago from the federal government after a 35-year career shaping environmental policy. He was excited to have the time to do all the things he wanted to do. Then he started careening from project to project.

    "The big change is that you lose a core of your life when you retire," he says. "I went through a real period of chaos. . . . I had a list of 10 or 12 things I wanted to do. Books to write. Major trips. Boards to be active on. I didn't have any organizing principles."

    Slowly he created a new structure for himself. He began going to the gym three days a week. He narrowed his priorities, learned to say no and changed his attitude. Instead of enhancing his resume, he looked for projects where he would have the broadest impact on improving the environment.

    His marriage changed, too. His wife, Mary Procter, has a demanding job. For most of their marriage, Bill's career was dominant. "She had to deal with that," he says. Now she is in the zoom zone; her job has priority. Their roles have shifted. He has taken over the domestic side -- cooking and gardening.

    "You have to spend a lot more time talking about how you feel -- how you feel about each other. Your own sense of yourself is changing so quickly. It's real easy to knock each other off balance," he says.

    Uncoupling time

    Couples are tested in this period. Illness, job changes, responsibility for older parents and young grandchildren all stress the relationship. You look across the breakfast table and think: another 40 years? The agenda is different. No more staying together for the sake of the children. The relationship opens up as each person is freer to pursue an independent course -- and the relationship may become closer now that there's just two of you. Or you may grow further apart.

    Marriages are generally healthier in My Time. Researchers point out that the increase in divorce rates over the past several decades has weeded out many of the most conflicted marriages. "Couples in the most serious difficulty are not together," says psychologist Philip Cowan at the University of California, Berkeley. "On average, [older] couples are happier than younger couples."

    Of course, many My Timers are single because of the death of a spouse. There's more going out in groups. Romance gets rekindled. Friendship becomes a primary bond. You have more time for relationships.

    One of the hallmarks of My Time is the recovery of old friends. You go back to the past. You go to reunions. You go online to find lost sweethearts. Instead of a straight line, your life becomes more of a circle. One of the psychological tasks in My Time is to tie the threads of your life together. Instead of getting ahead, you turn to getting whole.

    You also live with a sense of urgency. Though the odds are you will live for decades, you also know it could all end tomorrow. You make peace with mortality.

    Alexandra Scott of Washington made her peace and understood the imperative of My Time. "Urgency is huge -- and the sense of the shortness of time you have," she said. "You need to make the best of these wonderful years. . . . Nothing frightens me. . . . I see people who are afraid. I say to them: You can deal with it."

    Scott had dealt with death. Her son was killed in a plane crash. Her husband had died of lung cancer. She had rebuilt her family with her two daughters, turned to her first professional love, photography. On her resume were several books and exhibits. "I feel free," she explained. "You have to prepare to enjoy this time in life. The fact that my life is good now . . . I'm sort of stunned. And I don't even feel guilty."

    A gala program to celebrate her photographs had been planned. But she didn't make it. Over a weekend, she developed stomach pains and went to the hospital. Three days later she was dead, at age 64. The cause was advanced liver cancer; the tumor had burst. She never knew she was sick.

    Scott was someone who flourished in My Time. She leaves a legacy of love and accomplishment to her family and friends. She leaves a legacy of photographs to future generations. And she leaves an important message about the bonus years of My Time:

    "Anything you really want to do -- now's the time to do it. Do it now! Not next year. Now. Stop everything. Do it now."

    Unlike her grandmother at a similar age, nonprofit exec Mary Woolley, 55, is thinking New Stage, not Old Age. Bill Matuszeski and Mary Procter of Capitol Hill shifted marital roles after he retired from 35 years of government work in environmental policy while she took on greater career challenges. The new family cook and gardener says it took time for him to regroup and create a new structure for himself, including home projects.Former executive Bernard F. Hillenbrand of Northwest started a new career at age 60: He went seminary and became a minister. Eighteen years later, he's enjoying good health and a good marriage. "I have 20 years to go," he says with a smile.

  7. #27
    Tuổi già lãng đãng…
    Phạm Hoàng Chương

    Năm nay tôi đã 75 tuổi. Bình thường lái xe mua sắm, tập tành, bơi lội không thấy gì lạ, nhưng nghe vang lên con số 75 trong đầu, giựt mình, mới thoáng đó mà đã vào tuổi “thất thập lai hy.”

    Mới ngày nào đó còn đạp xích lô, cắt cỏ, còn làm homework, đỗ bằng Master, đi dạy học trò ở San Jose, giờ đã thành ông cụ rồi sao. Sinh năm 1944, dạy học, đi lính, ở tù, đạp xích lô ở VN, vượt biên, đặt chân tới Mỹ năm 1984 đổi đời vừa đúng 40 tuổi, còn hăng hái, năng động, đi học lại, đi làm, mua nhà… mới đó mà vèo một cái đã 35 năm tha hương biệt xứ.

    Tử vi tôi, Thân (nửa đời sau) cư Thiên Di, đúng phóc là ông Trời đã định sẵn, chỉ cho mình được ở Việt Nam 40 năm (Mệnh), rồi phải qua Mỹ sống nốt nửa đời còn lại (Thân), chắc cũng 40 năm nữa, hay 45 năm gì đó… không chừng, vì Mệnh mà có Tham lang đi với Tràng sinh ở Dần là số “thọ như ông Bành Tổ,” sách nào cũng nói. Thấy đúng thật, ngần tuổi này rồi vẫn chưa bị “ba cao, một thấp” (cao máu, cao mỡ, cao đường; thấp khớp) như nhiều người già khác, chưa phải uống thuốc gì ngoài thuốc bổ, calcium. Ra đường, có lần được khen là nhanh nhẩu hoạt bát, ai cũng tưởng mới ngoài 50. Nghe mà muốn phổng mũi.

    Mới đây mẹ tôi mất, thọ 92 tuổi. Bà là người thọ nhất trong gia đình hai họ. Ba mất năm 47 tuổi tai nạn xe. Cô Khê bị xe lửa lật xuống sông chết năm 27 tuổi do VC gài mìn làm trật đường rày. Ông bà nội đều chết ở Bắc Ninh trước 50 tuổi. Ông ngoại mất 51 tuổi ở Phan Rang vì Mỹ thả bom lính Nhật đóng tại đây. Chỉ có bà ngoại thọ nhất là được 70, tuy phải nằm liệt một chỗ mười tháng cuối đời.

    Về nước chịu tang mẹ, cảm thấy như lạc vào một đất nước nào đó xa lạ chứ không phải là Phan Rang êm đềm, tĩnh lặng, đầy kỷ niệm của tuổi niên thiếu ngày xưa. Thành phố đông đúc xe cộ, ăn mày, dân bán vé số lang thang ngoài đường, các tiệm buôn ế ẩm, rác xả lề đường, vỉa è chiếm lấn. Bạn bè chung lớp ngày xưa đều trên 75, chỉ còn ba bốn người còn sống, tóc bạc, già ốm, đi đứng chậm chạp. Mấy người quen đi dự đám tang, kể cả học trò cũ, lác đác mấy người trông như ông bà cụ gầy gò, hốc hác, cúi đầu ít nói, chạnh lòng nhớ lại cả một thời ấu thơ, đi học chơi đùa, trong không gian lồng lộng trời xanh, mây trắng, biển rộng ở Ninh Thuận… không còn nữa. Bao nhiêu là bạn thân đã lần lượt qua đời, như Liên, Kiệt, Một, Chính chết trận, Văn, Thám, Sào, chết bịnh, Tạ Duy Quý phi công trốn tù cải tạo bị bắn chết, Hồ Kỳ Vân vuợt biên cùng vợ con mất tích trên biển cả sau 75…

    Rồi Lý Tống 73, thua tôi 2 tuổi, anh hùng lái máy bay, bệnh nặng qua đời ở Cali Tháng Tư, 2019. Dũng, bạn cũ đệ nhất C ở Trung Học Võ Tánh, 77 tuổi, cũng suy kiệt, nhập viện chờ chết ở Nha Trang. Em rể tôi 70, cũng bị stroke mới đây vì nghẽn máu ở cổ, phải nhập viện chữa trị gần cả tháng mới cho về, một tay yếu một tay lành. Rồi “Trọng lú,” cũng bằng tuổi tôi, thình lình đột quỵ trong chuyến công du ở Kiên Giang, chở về Chợ Rẫy, Saigon, đưa ra Hà Nội điều trị, dấy lên hàng trăm tin đồn méo miệng, xuất huyết não, bại liệt… khác nhau trên mạng Youtube, Facebook làm gần trăm triệu người khắp thế giới hiếu kỳ theo dõi. Trọng sinh tháng 14 Tháng Tư. Tôi sinh 15 Tháng Năm, hơn nhau có một tháng mà tóc tai trắng bạc phơ. Trông người lại ngẫm đến ta. Lẩm nhẩm đếm trong số bạn bè thất thập, ai còn ai mất ở Âu Mỹ, cũng chỉ còn mươi người trên đầu ngón tay. Bao giờ đến phiên mình?

    Mười bốn năm nay, tôi về hưu, lui về ở thành phố cây xanh yên tĩnh này, cạnh con sông nước cạn suối chảy róc rách. Đọc tử vi, kinh Phật, tản bộ, bơi lội, tập thể dục ở các gym, coi phim, tin tức trên tivi, gửi tiền về làm từ thiện ở quê nhà vùng kinh tế mới, lên mạng nghe Youtube, check mail, xuống Bolsa hay L.A. thăm bạn, shopping… làm vườn, cắt cỏ, tưới cây cho qua thì giờ. Quê hươngxa vời như ở trong cổ tích, chẳng có nhu cầu về thăm, mà còn ai nữa để về thăm. Các em đều ra nước ngoài ở khắp thế giới từ lâu. Giờ giấc ở Mỹ và VN khác nhau, xáo trộn sinh hoạt thường ngày, máy bay đường dài, xe cộ khó khan, tai nạn liên miên mỗi ngày… Chắc là chết ở bên này cho sướng. Tử vi, Thân cư Di có không kiếp nên số sẽ phải chết xứ người.

    “Thiên di Địa kiếp ở gần,
    Hồn quy dặm liễu, cách thân xa vời”

    Lúc chết, chết xa người thân ngàn dặm. Làm sao mà mong về quê chết được. Nghĩa trang gia đình bên đó, có ông bà cha mẹ nằm chờ, cùng lắm khi chết, con cái hỏa thiêu đem hủ tro về chôn cạnh ba má là được rồi. Con người, khi gần đất xa trời, tự nhiên buông xả lần lần. Cuộc đời sắc sắc không không, có gì để tham đắm, ôm giữ, tiếc nhớ. Vật chất là vô thường. Không hiểu sao có những quan chức bên đó lớn tuổi mà vẫn tranh giành quyền lực, cướp đất, cướp tiền của dân ích kỷ làm giàu. Có ôm theo mang xuống mồ được không. Để lại cho con thì trước sau chúng cũng phung phí phá tán hết, vì là đồng tiền không phải do chính mồ hôi nước mắt làm ra. Ngăn cấm tôn giáo mà lại mê tín dị đoan, buôn thần bán thánh, quen tánh hối lộ, nhét tiền vào tay tượng đất cầu xin lợi lộc. Không biết chính mình cũng sẽ là một vị Phật trong tương lai, nếu gạn lọc hết Tham Sân Si và hằng cứu giúp chúng sanh.

    Năm nay nước Mỹ thời tiết khác mọi năm, mưa nhiều, tuyết nhiều, lạnh nhiều và lâu, kéo dài từ Tháng Chạp năm ngoái tới cuối Tháng Tư. Cali là tiểu bang ấm nhất nước mà ngày 30 Tháng Tư, đầu Tháng Năm vẫn còn có lúc phải mặc áo ấm co ro ban ngày vô giường đắp mền.

    Mỗi năm ở đây, thời tiết hình như lạnh hơn năm trước một chút, không biết có đúng không. Hay tại cơ thể mình mỗi năm yếu hơn một chút nên thấy lạnh hơn. Hai chân đi đứng cũng yếu hơn mọi năm.

    Ăn ít, bữa cơm bữa cháo, ăn thức ăn nhẹ cho bao tử, gan ruột khỏi làm việc nhiều, nên sụt ký thấy rõ. Bác sĩ khuyên uống Collagen bột pha nước juice cho tốt da tốt tóc, có appetite ăn nhiều hơn. Mắt cườm đọc chữ li ti không thấy như mấy năm trước nữa, mà bác sĩ mắt vẫn nói còn tốt, chưa cho mổ; trí nhớ cũng không bén nhạy vì tế bào não chết dần không sinh sản thêm như các tế bào khác. Tai còn nghe rõ, mặc cho quảng cáo bác sĩ tai lai rai gửi tới nhà mời tới khám tai đeo hearing aid giá rẻ. Số phone, địa chỉ ai cho, hay ngày giờ hẹn đi khám bệnh, phải ghi vô sổ, lịch tường, hay cell phone, chứ không ghi nhớ trong đầu được. Nhiều chữ English, hay tên người, địa danh, rất quen thuộc, mà nghĩ mãi một lúc không ra, mãi mấy phút sau đột nhiên xuất hiện trong đầu. Nghe chuyện mấy cụ già bị Azheimer’s mất trí nhớ, ngồi xe lăn, con cái phải đưa vào nursing homes có y tá săn sóc mà lo sợ. Để cha mẹ ở nhà một mình, sợ mở bếp lửa quên tắt cháy nhà, đóng cửa quên khóa bị kẻ trộm xông vào, hay ra ngoài đi lạc quên mất lối về nhà.

    “Người già đôi chân già trước,” nghe câu này “posted” ở đâu đây trên mạng, mà nghiệm đúng thật. Trước đây đi gym tập, chỉ dám chạy treadmill có 5 phút cho khỏe chân. Lúc sau này, chân yếu, bắp thịt không săn nữa, phải hạ xuống còn 3 phút, vừa chạy vừa bước nhanh xen kẽ thôi, sợ bị thấp khớp. Vậy mà mới đây lấy xe cắt cỏ cũ sứt bánh xe từ tiệm sửa của chủ Nam Hàn về, giựt thử dây “đề” máy nổ, nó lồng lên chạy làm mình hốt hoảng chạy theo, chụp níu lại, làm bàn chân trái trượt dài trên cỏ, sưng lên, ấn ngón tay vô thấy đau đau. Sưng không to bằng sưng 12 năm trước do hạ đường huyết (vì nhịn đói 2 ngày) khi đang ngồi ăn tiệm.

    Năm ấy đang ăn, tự nhiên choáng váng ngộp thở, bước ra ngoài mấy bước đã ngã xỉu lăn ra một lúc mới tỉnh, ai cũng tưởng bị stroke, kêu gọi 911, nhưng ngồi lên tim phổi hít thở bình thường, chỉ thấy xương mắt cá chân sưng vù, đau lắm. Tưởng bong gân, chỉ xoa dầu nóng thôi. Ai dè lên máy bay về VN 3 ngày sau thấy không bớt, đi X-ray chụp thì ra ống xương Tibia bị nứt, phải băng bột ngồi nhà cả tháng trời. Sợ kỳ này lại gãy xương nên chống nạng đi Urgent Care khám, họ cũng nghi xương gãy, băng bó, gửi qua chỗ X-ray chụp, quả nhiên các xương vụn chỗ đó bị xô lệch và rạn nứt (fractured). Bác sĩ gia đình cho thuốc giảm đau, bảo gọi phone chỗ bác sĩ chỉnh xương (orthopedist) lấy hẹn khám coi có phải mổ không, hay chỉ cần mang giày, đắp bột.

    Trời thì u ám, không khí lành lạnh, mà cứ chống nạng đi ra đi vào hoài trong nhà cũng nản, lan man nghĩ tới chuỗi ngày cuối đời còn lại từ đây thấy không còn gì vui, mắt yếu, trí óc phản xạ chậm, sẽ bị cấm lái xe nếu gây tai nạn 2 lần liên tiếp, không còn xông xáo chạy nhảy, tới lui đó đây được nữa, phải ngồi xe lăn cú rũ như mấy ông bà cụ đầu bạc lòm khòm ở viện dưỡng lão. May mà còn chút phước lành đời trước, có nhà cửa trả off tiện nghi ấm cúng, có tiền hưu vật chất đầy đủ, khỏi phải lang thang đầu đường xó chợ như những kẻ không nhà nhan nhản khắp nơi trên trái đất này…

    Cũng may mà giữa lúc đó, có lẽ ông Trời thấy tội, muốn giúp mình khuây khỏa, tự nhiên khiến nhiều người trẻ ở đâu không biết (từng đọc các bài tử vi mình viết mà ai đó “posted” online lâu nay) gửi email làm quen tới tấp nhờ coi hộ tử vi. Người ở Oxnard có business hỏi, người thực tập viên đang lao động bên Nhật hỏi, người ở Bắc Việt sắp đi Nhật muốn biết tương lai lễ phép hỏi, người giàu ở Irvine hay về VN làm ăn…tìm tới làm quen hỏi. Có hai người lá số cũng Mệnh Kiếp, Thân không, Thân cư Di, và Tham, Liêm giống mình ở Mệnh, tỉ mỉ hỏi kinh nghiệm “bác” đã trải đời thế nào để chuẩn bị đối phó tương lai. Có người còn kể thấy trên Youtube nhiều tử vi gia Bắc Kỳ còn trẻ măng coi tử vi lấy tiền cho thiên hạ, khách đông lễ phép xưng “con con thày thày” chầu chực như kiến. Tò mò lấy cell phone vô Youtube kiếm thì thấy quả đúng như vậy, bèn tò mò ngồi nghe các thầy trẻ luận giải phê phán lá số, lên giọng thầy đời, có khi mắng cả vào mặt mấy khách hàng dốt về khoa này.

    Youtube có cái lạ, hễ coi đề mục nào 2 lần trở lên là nó lôi ra thêm vô số các clip tương tự thuộc đề mục đó, cho nên không cần đi mua sách báo đọc làm gì, cứ bấm bấm…là tha hồ nghe đủ các thầy khác nhau giảng về đề mục mình muốn biết. Bấm nghe nam ca sĩ ảo não hát bài “Biết Bao Giờ Trở Lại” nhân mùa 30 Tháng Tư một lát tắt đi, chốc nữa mở lại Youtube đã thấy hiện ra cả chục bài khác do Lệ Thu, Khánh Ly, Thái Thanh, Nguyên Khang, Tuấn Ngọc hát.

    Lúc khác bấm coi clip “Phú Trọng trúng độc” lại thấy hiện ra vô số clip về Tập Cận Bình đi chân khập khiểng vì ung thư gan, Tấn Dũng khoái trá cười trong tang lễ Lê Đức Anh, Phúc ngoẹo ngủ gục ở buổi họp quốc tế, có cả sấm Trạng Trình chữ nho “trọng ngân bạc phúc, sản tất vong” nữa… Rồi vô số clip các Việt kiều vô danh đưa lên mạng, đủ các hình ảnh sống động, đua nhau “dạy” cách sống ở Mỹ, khoe mua nhà to ở Minnesota một năm tuyết rơi 6 tháng, “mới qua Mỹ khổ quá dại dột bỏ về VN,” “có thẻ xanh mà ở VN lâu sẽ bị cấm vào lại Mỹ,” bí quyết sống thọ trăm tuổi, “ở Canada sướng hơn ở Mỹ,” “10 thức ăn ngừa bệnh tiểu đường”…

    Coi Facebook, nhiều cái còn tức cười hơn, thiên hạ đưa hình ảnh lên khoe nhà cửa, vườn hoa, giàn bầu giàn bí, hoa đẹp trái chín, con cháu xinh đẹp, đỗ đạt ra trường, bạn bè xúm vào “comment”… kẻ LIKE, người DISLIKE. Thảo nào, con nít và cả người lớn thời đại này, đi đâu cũng thấy chúi mũi vào cái cell phone… Ở nhà, thấy đứa cháu đi học về cứ dí mắt vào cell phone đã đành, tới Urgent Care ngồi chờ bác sĩ cũng thấy, tới chỗ chụp X-Ray cũng thấy, 10 người bệnh ngồi đợi đã có 8 người dí mắt vào phone. Đúng là thời đại vi tính, khỏi tu Phật mà được thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, vuợt không gian thời gian. Ai cũng thích sống trong thế giới ảo, mà càng đắm chìm trong đó thì phone càng mau hết pin, phải cắm điện “charge” hoài.

    Không biết ở VN xưa kia, các cụ già lấy gì tiêu khiển, bạn già xung quanh chết hết không còn ai, chả lẽ ngồi tụng kinh niệm Phật, cả ngày thơ thẩn ôn lại quá khứ, bệnh nan y đành chịu đau, chờ ngày xuống lỗ. Già bây giờ, cảm ơn các nhà khoa học phát minh kỹ thuật cao, có bác sĩ mổ nội soi, cắt túi mật, thay gan, thay thận, có ti vi, I-phone mang theo ra đường để gọi, gửi email, nói chuyện thấy được mặt nhau, nhắn message, liên lạc ở xa. Nhưng làm gì thì làm, rồi cũng tới một ngày nào đó sẽ ngồi xe lăn, chân què, tay run, tai lãng, mắt mờ, đầu óc lãng đãng khi nhớ khi quên.

    Tuổi già xa quê lâu năm, người già ai cũng muốn có ngày hồi hương thăm lại bà con, láng giềng, làng cũ, chốn xưa. Nhưng với tình hình chính trị, kinh tế, giáo dục, y tế nát bét như tương, thời buổi này nơi quê nhà hẩm hiu thì chắc chả ai còn muốn về. Có thể chỉ là hũ tro tàn con cháu mang về chôn bên đó cạnh các cụ xưa. Mà biết quê hương lúc đó có còn thuộc về người Việt mình nữa không, hay chỉ là một Tây Tạng thứ hai. Già còn sợ về, huống chi là bọn trẻ sinh ra, lớn lên ở đây.

    Có lòng ái quốc, có ý chí (thì ai cũng mong) trở về xây dựng quê hương (nhưng) trẻ con Việt lớn lên sẽ sống theo văn hóa Mỹ như người Mỹ địa phương, cũng thích công bằng, thanh liêm, bình đẳng, tiến bộ, tự lập. Còn người già gần đất xa trời ở đây thì đầu óc lơ lửng trên mây, sắc tức là không, không tức là sắc. Cuộc đời thật là phi lý, tạm bợ, vô nghĩa… và tàn nhẫn.

  8. #28
    Chuẩn Bị Về Hưu Non
    Nguyễn Duy-An

    Mặc dầu đã chuẩn bị tinh thần từ gần một năm nay nhưng tôi cũng băn khoăn lo lắng thật nhiều khi ông chủ tịch Hội Đồng Quản Trị của National Geographic chính thức hẹn gặp riêng tôi để “mừng sinh nhật” và bàn thảo kế hoạch cho tôi nghỉ hưu non do tình hình tài chánh quá khó khăn trong sở vì ảnh hưởng cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu từ mấy năm gần đây.

    Tôi thấu hiểu “gánh nặng ngàn cân” đã và đang đè nặng trĩu trên đôi vai của ông chủ tịch khi phải ký hợp đồng với hãng Fox để họ tiếp tục duy trì đài truyền hình National Geographic trên toàn thế giới với quyền làm chủ lên tới 70%, rồi phải bán School Publishing Division cho hãng Cengage để tìm thêm nguồn vốn hầu tiếp tục xuất bản National Geographic Magazine mỗi tháng với con số ấn hành đã giảm xuống chỉ còn lại phân nửa...

    Người đứng đầu National Geographic Channel đã chuyển qua làm cho Fox. Vị lãnh đạo School Publishing Division đã ra đi trước ngày National Geographic chính thức bàn giao cho Cengage. Thêm mấy vị phó chủ tịch và giám đốc quyết định về hưu vào cuối năm 2011 và đầu năm 2012; và cuối tháng trước, chính ông Chief Financial Officer cũng từ giã National Geographic. Tôi tự biết rồi mình cũng phải ra đi để nhường chỗ cho thế hệ đàn em trẻ trung hơn, tài giỏi và năng nổ hơn, và nhất là lương bổng và quyền lợi ít hơn “lớp” chúng tôi.

    Tôi đang ở vào tình trạng “tiến thoái lưỡng nan” vì mình chưa đủ tuổi để chính thức nghỉ hưu – cho dẫu là nghỉ hưu non, và tôi cũng chưa chuẩn bị đi tìm cho mình một công việc mới vì tình hình suy thoái kinh tế vẫn kéo dài...

    - John... Anh ngồi đi. Tôi đã cho người chuẩn bị cơm trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

    - Vâng.

    - Như tôi đã nói sơ qua trong điện thoại... Như anh biết đó, tình hình khó khăn chắc chắn sẽ kéo dài, và hoàn cảnh của anh cũng rất đặc biệt nên tôi đã họp bàn với Hội Đồng Quản Lý Nhân Sự và Hội Đồng Tài Chánh để tìm ra một giải pháp thích hợp cho trường hợp của anh vì cá nhân tôi và cả Hội Đồng Quản Trị rất trân quý khả năng và những đóng góp của anh cho National Geographic trong nhiều năm qua. Tôi rất muốn giữ anh lại, nhưng hoàn cảnh hiện tại bắt buộc tôi phải...! Đây, anh xem qua rồi chúng ta sẽ bàn thêm chi tiết. Hy vọng anh không bị thiệt thòi nhiều quá.

    Tôi vừa xem bản “hợp đồng nghỉ việc” vừa mừng thầm trong bụng vì những chi tiết khá tốt được ghi rõ trong đó. Có lẽ nhận ra nét mặt không đến nỗi tệ của tôi nên ông chủ tịch lên tiếng đề nghị:

    - Chúng ta bắt đầu thảo luận được chưa? Cứ đi từ trên xuống dưới, chỗ nào anh thắc mắc, tôi sẽ giải thích chi tiết nhé.

    - Vâng.

    - Trước hết, như anh biết là với số tuổi hiện tại của anh, phải tới ngày 1 tháng 5, 2013 anh mới có quyền lãnh lương hưu của National Geographic. Do đó, Hội Đồng Quản Trị đã chấp thuận để anh có thể tiếp tục lãnh một năm lương... cho tới ngày anh đủ tuổi về hưu non (early retirement). Từ đầu tháng 5 tới hết đầu tháng 8 anh cố gắng hoàn tất việc bàn giao, sau đó anh có quyền lãnh toàn bộ 9 tháng lương còn lại một lần (lump sum); tuy nhiên, trong thời gian chuyển tiếp, nếu có việc gì cần, mong anh tiếp tục giúp đỡ...

    Với bản “hợp đồng nghỉ việc” trong tay, tôi bắt đầu soạn thảo một kế hoạch phân tích thiệt hơn để bàn hỏi với vợ con và anh em bạn bè quen biết trước khi quyết định sẽ kiếm việc và đi làm thêm 10 – 12 năm nữa hay chính thức về hưu non để “làm những việc mình thích” nhưng chưa có điều kiện để “thực hiện ước mơ” vì quá bận rộn với công ăn việc làm kiếm sống qua ngày. Nếu quyết định tiếp tục đi làm, tôi sẽ phải bỏ ra 3 – 6 tháng để tìm kiếm một công việc thích hợp với khả năng của mình và cuộc sống sẽ “vũ như cẩn” cho tới tuổi về hưu bình thường như bao nhiêu người khác; tuy nhiên, liệu rồi tới lúc đó tôi có còn khỏe mạnh để “hưởng thú điền viên” nữa không hay chỉ ngồi xe lăn lặng lẽ nhìn đồng hồ đợi ngày đoàn tụ với ông bà tổ tiên! Nếu quyết định về hưu non ngay từ bây giờ, tôi cũng phân vân không biết có nên ở lại vùng Thủ Đô Washington, DC hay dọn đi Tiểu Bang khác. Tôi phân vân như một kẻ lữ hành đang đứng trước ngã ba đường trong một vùng đất xa lạ, không biết nên quẹo trái hay phải vì cả hai phía đều tối tăm mù mịt không biết con đường mới sẽ dẫn mình tới đâu.

    Trong thời gian sắp xếp lại nhân sự và chuẩn bị bàn giao công việc ở sở, tôi cũng liên lạc với anh em bà con và một số bạn bè quen biết ở nhiều tiểu bang khác nhau để phân tích thiệt hơn trước khi quyết định dứt khoát. Sau khi bàn đi tính lại với gia đình, tôi quyết định sẽ dành vài ba tháng đi thăm một số vùng “ưu tiên” để tìm hiểu thêm…

    - California: Cả hai miền Bắc và Nam California là nơi có nhiều người rủ rê chúng tôi dọn tới nhất mặc dầu nhà cửa đắt đỏ hơn những nơi khác nhưng anh em bà con và bạn bè rất nhiều, những sinh hoạt văn hóa và cộng đồng với nhiều công việc có vẻ hợp với cá nhân tôi… Có người mạnh dạn lên tiếng đề nghị “cứ tới nhà mình ở cho tới khi mua được căn nhà như ý”, có người rủ tôi dọn qua để làm báo, làm truyền thanh, truyền hình… cho vui. Hằng năm gia đình tôi vẫn sắp xếp sang California đi chơi – phải nói là vui lắm, nhưng nếu ở luôn thì không biết sẽ ra sao. Khó nghĩ quá! Nhân dịp về tham dự Lễ Trao Giải & Ra Mắt Sách Viết Về Nước Mỹ 2012 và Kỷ Niệm Việt Báo 20 Năm, vợ chồng tôi sẽ đi thăm vùng Little Sàigòn kỹ lưỡng hơn để xem xét tình hình và có lẽ sẽ chọn một dịp khác trở lại thăm miền Bắc California trước khi quyết định.

    - Florida: Tiểu bang lý tưởng cho nhiều người Mỹ về hưu, và ở đó tôi cũng có một đứa cháu đang lập nghiệp gần thành phố Orlando. Thêm vào đó, một người bạn thân từ thuở còn thơ và một ông anh tinh thần, mặc dầu chưa về hưu nhưng đã mua nhà cho thuê trong lúc chờ đợi tuổi về hưu ngày ngày lên thuyền đi câu. Dọn về Florida còn thêm một ưu điểm nữa là không phải nộp thuế Tiểu Bang (State Income Tax) nhưng lại phải tránh những vùng hay bị bão chứ đã về hưu rồi mà cứ vài năm lại phải chạy bão một lần cũng “trần ai khoai củ” lắm! Nhân chuyến đi họp ở Florida vào tháng 6 vừa qua, một người bạn đã chở tôi đi “dò xét tình hình” nhưng có lẽ vợ chồng tôi sẽ trở lại vào tháng 9 năm nay (mùa giông bão) và ở lại lâu hơn để nắm vững tình hình…

    - Georgia: Hai vùng tôi đến chơi nhiều nhất ở tiểu bang này là Augusta và Atlanta vì có rất nhiều anh em bà con đồng hương Bình Giả đang định cư tại đây. Tôi cũng đã từng đi thăm trại gà, trại bò… của những người quen trong vùng. Một lợi điểm của vùng này là nhà cửa rẻ, nhiều cơ hội cho tôi làm “consultant” và các con tôi cũng có rất nhiều bạn bè đang sống tại Georgia; thêm vào đó, nơi đây quy tụ nhiều cơ quan y tế và bệnh viện chuyên ngành thích hợp cho hai cháu lớn đang theo học y khoa. Mặc dầu mới đi thăm Atlanta vào cuối tháng 7, 2012 nhưng có lẽ chúng tôi sẽ phải trở lại “ở thử” trước khi quyết định vì một người thân có căn nhà đang “bỏ trống” nên mạnh dạn góp ý “vợ chồng cậu xuống ở một thời gian cho biết người biết ta.”

    - Texas (Houston): Nóng! Nóng lắm… nhưng ở đây tôi có rất nhiều bạn thân, và gia đình bên vợ tôi cũng có nhiều người “xin chọn nơi này làm quê hương” thứ hai. Nhà cửa ở Houston rất rẻ, và cũng như Florida, người dân ở Texas không phải đóng thuế Tiểu Bang (State Income Tax). Cuối tháng 8 này tôi sẽ đi Houston tham dự đám cưới của một người thân trong gia đình nên sẽ ở nán lại một thời gian sau đám cưới để “dò xét” và nếm thử thời tiết mùa hè tại đây xem sao…

    - Virginia: Tôi đã định cư ở đây gần 30 năm… quen người, quen cảnh, quen hết mọi sự. Thời tiết quanh năm đủ bốn mùa với Hoa Anh Đào nở rộ chung quanh bờ hồ và dòng sông Potomac tại thủ đô Washington, DC vào mùa xuân; rồi mùa thu với lá vàng, lá đỏ dọc hai bên con đường dài Skyline Drive; và mùa hè với những ngày oi bức nóng không thua gì Texas; nhưng mùa đông với vài trận bão tuyết là điều tôi sợ nhất! Nếu quyết định ở lại Virginia tôi cũng phải dọn nhà vì nếu ở lại căn nhà hiện tại, mỗi lần tuyết đổ, hai “vợ chồng già” chúng tôi không đủ sức cào tuyết và lái xe đi lên đi xuống hai ngọn đồi để ra đường lớn… Mấy tháng mùa đông nếu cứ ngồi trong cửa sổ nhìn mấy con nai vàng gầy ốm lang thang trong vườn tìm kiếm vài ngọn lá vàng hay cỏ khô còn sót lại từ mùa thu trước để dằn cơn đói thì mình cũng đói theo và buồn không bút mực nào diễn tả được.

    Ai trong chúng ta rồi cũng có lúc sẽ “về hưu” và không cần phải di chuyển chỗ ở vì công ăn việc làm. Tôi may mắn tìm được công việc tốt, có “pension” (lương hưu) nên không phải chờ tới tuổi 65 / 66, cũng không phải tuỳ thuộc vào tiền anh sinh xã hội hay quỹ để dành hưu bổng 403B hay 401K nhưng công việc chuẩn bị để về hưu sớm cũng không đơn giản. Đi hay ở? Suốt mấy tháng nay tôi cứ bị dằn vặt vì câu hỏi quái ác này mà vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Vợ tôi chỉ mong được ở gần nhà thờ và chợ Việt Nam là đủ, vùng nào cũng được. Các con thì góp ý theo kiểu huề vốn là ở đâu bố mẹ thích là được.

    Tôi chia sẻ với bạn những tâm tình này để giúp mình giảm bớt căng thẳng trong lúc “chuẩn bị về hưu non” và cũng ước mong những bậc đàn anh, những người đi trước giúp thêm ý kiến vì tôi vẫn còn phân vân như một kẻ lữ hành đang đứng trước ngã ba đường trong một vùng đất xa lạ, không biết nên quẹo trái hay phải.

  9. #29
    “Killing time isn’t murder; it’s suicide.”

    Ngọc ở tay ta
    NGUYỄN THỊ HỒNG DIỆP

    Khi xưa ngọc ở tay ta
    Vì ta chểnh mảng, ngọc qua tay người.


    Hờ hờ, tôi trích diễn cái câu này, vào đây, chẳng trúng một tí nào. Nhưng mà, lâu lâu cũng phải dùng đến cách hành văn cao cấp, đan cử này nọ, cho nó ra vẻ con nhà văn tự. Nói nôm na nhiều quá, mất uy tín quá trời.

    Ý tôi định nói, nhiều khi, mình có của quý ở trong tay, nhưng mình không biết quý, đến khi nó đi mất, mới tiếc ngẫn tiếc ngơ. Khi mình có, mình không biết nó là của quý, nhưng khi nó đi mất, mình mới biết nó là của quý, thì hỡi ôi, nó đã đi mất rồi.

    Mọi người chung quanh ta, hàng ngày, đánh mất của quý lu bù, khóc than thương tiếc, khi nó đã mất. Ngay chính bản thân mình cũng vậy, mình cũng đã từng làm bao nhiêu lỗi lầm kiểu này. Vì thế, trong ngôn ngữ của con người mới có những cái cụm từ như giá mà, biết thế, phải chi, để tỏ lòng ân hận, nuối tiếc. Cái chuyện này, trong cuốn Sỏi Đá Bên Đường tôi đã đi một đường diễn tỏa rất ư là kỷ lưỡng, bây giờ không nói lại nữa kẻo lại bị mắng là câu giờ, nói đi nói lại. Vả lại, nói các cụ thương, có muốn nói lại cũng quên tiệt mất hết trơn rồi, có nhớ gì đâu. Chả lẽ lại muối mặt tới cái độ giở sách ra cóp lại thì còn ra cái thể thống gì. Một vừa hai phải thôi chớ!

    Cái của quý mình không bao giờ ngờ tới, nghĩ rằng nó là của quý, mình coi nó như nơ pa, mình coi nó như đồ bỏ, cho tới khi nó đi khỏi tay mình, lúc bấy giờ mới hỡi ôi, thì đã quá muộn màng, đố các cụ là cái gì nào? Tiền bạc hả? Danh vọng ư? Tài năng xuất chúng? Nhan sắc chim sa cá lặn? Trật lất rồi các cụ ơi. Cho các cụ đoán lại đấy. vẫn chịu thua hả? Thôi thì để tôi bật mí nhá, xem các cụ có đồng ý với tôi không. Đó là thời gian. Đó là cái tuổi đời của mình. Các cụ chịu không? Không chịu cũng không sao, nhưng tôi chịu.

    Đây chẳng phải là phát minh của tôi, cho nên các cụ có chê cũng không hề gì. Cho dù là ý kiến của tôi mà các cụ sổ toẹt, tôi cũng còn chẳng nề hà, huống chi đây chỉ là những điều tôi học lóm, đem ra nhắc lại, lòe các cụ chơi thôi. Tôi xưa nay vẫn được tiếng là mặt dầy mà. Ở xứ Mỹ này, những người làm lớn đều phải có một làn da thật dầy. Da dầy là điều kiện cần và đủ để làm chính trị. Mà hễ muốn làm lớn, không còn con đường nào khác con đường chính trị. Sở dĩ tôi chưa làm lớn, chỉ vì tôi chưa đi vào con đường chính trị. Tôi chưa đi vào con đường chính trị là tại vì số tôi chưa tới, chứ chẳng phải tại da tôi không dầy.

    Tôi rất khoái cái bài giảng đạo của ông Mục Sư Rick Warren, khi ông nói rằng, người ta có thể tìm kiếm mọi sự ở đời, mọi của cải, mọi giá trị vật chất. Người ta có thể làm ra tiền tài, danh vọng, chỉ duy nhất một cái mà ta không thể nào rút ngắn, kéo dài, thêm lên, bớt đi, theo ý muốn, đó là thời gian sống ở trên đời. Người ta có thể đi tìm vàng, tìm kim cương, châu báu, nhưng người ta không thể đi tìm thời gian. Khi sinh ra, Thiên Chúa ban cho mỗi người một số lượng thời gian nhất định, khi hết là chấm dứt, không cách gì xin thêm, không phương pháp chi kéo dài. Đồng ý không? Đồng ý quá đi ý chứ

    Ai cũng cho là đúng, cụ cũng thấy đúng, tôi cũng thấy không sai, thế mà có mấy người biết áp dụng triết lý thời gian là quý đâu. Ai cũng coi nó chẳng có gì quan trọng cả. Thời gian lúc nào chẳng ở quanh ta. Hôm nay không có thì giờ làm thì ngày mai làm. Lo gì chuyện ấy mà lo.

    Một số cha mẹ, khi con còn nhỏ, tuổi mình còn trẻ, cứ nghĩ rằng, bây giờ là lúc cần phải làm việc thật nhiều, để kiếm thật nhiều tiền, để lo cho tương lai con cái. Cái điều mà những bậc cha mẹ này không nghĩ ra là, con cái mỗi ngày một lớn, nó không chờ đợi sự săn sóc của mình, mà vẫn lớn theo thời gian, với thời gian. Nó lớn lên, quen với sự bỏ bê của cha mẹ, khi cha mẹ muốn gần nó, nó lại coi cha mẹ là những người xa lạ. Cha mẹ đã bỏ qua mất cái tuổi thơ ấu của các con, không sống gần nó, không nhìn thấy chúng trưởng thành, không uốn nắn nó vào một nề nếp đạo đức, không dẫn dắt nó khi nó cần, không theo dõi những bước chập chững vào đời của nó. Khi một sự bất hạnh xảy ra, khi chúng vấp ngã, cả con cái cùng cha mẹ đều thấm thía cái sự mất mát to lớn, không một giá trị vật chất nào có thể thay thế, đền bù, được.

    Có những đứa nhỏ, cũng đã để cho thời gian trôi qua những kẽ hở của ngón tay mà không biết trân quý. Chúng không chịu là những đứa trẻ, chúng không muốn thơ ngây, chúng không muốn, tận hưởng tuổi ấu thơ của mình, mà nhất định gấp rút, rút ngắn thời gian lại, để được làm người lớn. Chúng phung phí tuổi trẻ, không ép mình vào một khuôn phép để sửa soạn cho tương lai. Chúng muốn đốt giai đoạn. Chúng vượt qua khỏi vòng tay cha mẹ, điều mà chúng tưởng là khôn ngoan, để đi tìm cái mà chúng cho là tự do, độc lập. Chỉ sau khi đã tàn phá tuổi hoa niên của mình trong những trò chơi vô bổ, khi nghĩ lại thì thời gian không còn nữa.

    Những người già, như tôi đây, tôi chưa từng biết phí phạm thì giờ là cái gì. Hồi nhỏ, tôi tận hưởng tuổi thơ ấu của tôi. Lớn lên, tôi làm việc chết bỏ để tìm cho mình một chỗ đứng dưới ánh sáng mặt trời. Thế mà ngày nay, về già tôi vẫn thấy tiếc thời gian. Tôi không tiếc quá khứ xa, mà chỉ dám tiếc cái quá khứ gần. Tôi không tiếc tuổi thơ, tôi không muốn trở về tuổi trẻ, tôi không níu kéo thời vàng son vang bóng. Tôi chỉ tiếc cái hồi mà... sức khỏe tôi còn tốt. Lưng tôi còn thẳng, chưa đau, chân tôi còn mạnh, đi giày cao gót như đi chân đất. Chỉ thế thôi. Tôi tiếc cái thời mới nhất, gần đây của tôi, là khi tôi 60 bó. Chưa cảm thấy tuổi già, thân xác nhanh nhẹn, tinh thần còn hăng tiết vịt lắm.

    Hôm vừa qua, xem báo, thấy ông Bùi Bảo Trúc “chê” cái tuổi 60 của ông quá thể. Tôi thấy tiếc giùm ông. Nếu tôi quen ông tôi sẽ chia sẻ với ông, kinh nghiệm của người đi trước, mà bảo ông rằng, tuổi 60 là tuổi mới vào đời của người lớn đó ông. Cứ sống đi rồi sẽ thấy. Khi nào ông 70, ông sẽ thấy tuổi 60 ngon lành vô cùng. Lúc bấy giờ ông lại mất công tiếc nó, như tôi đang tiếc nó đây này.

    Hôm qua, ông xã xệ phàn nàn với tôi, khi lái xe đi tìm một địa chỉ lạ, mà tìm mãi không ra,đành phải ra về. Ông nói như một lời xin lỗi vì đã không làm đầy đủ bổn phận bác tài: Tuổi già ăn hại. Bố mà còn 70 tuổi, lái đi đâu bố chả lái được, sá gì cái địa chỉ phải gió này, mà tìm không ra. Chết cha, ông xã xệ đang ca tụng cái tuổi 70 đáng ghét của tôi. Dám đang có một cụ 90, ở đâu đây, đang mong rằng mình mới 80, để cảm thấy mình chưa đến nỗi nào!

    Rút cục, chỉ khi nào thời gian đi qua, người ta mới thấy nó là đáng quý. Vậy thì tại sao không quý nó ngay từ bây giờ nhỉ? Ngọc ở tay ta. Hãy nắm lấy nó cho chặt cụ ơi!

  10. #30
    “Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:
    -Thời gian
    -Lời nói
    -Cơ hội”

    You can never recover the time you lost
    Harvey Mackay

    Imagine that your bank credited $86,400 to your account each morning, but allowed you to have no cash balance at the end of each 24 hours; any portion you failed to use would be deleted from the account. What would you do?

    You would try to spend every dollar, of course! Well, everyone does have such a bank, and its name is time.

    How do you spend your daily deposit?

    Let me share with you a story that my friend Wally "Famous" Amos recently e-mailed me.

    Wally's friend was at home playing with his ham radio. He came across "an older-sounding chap with a tremendous signal and a golden voice." He was telling whomever he was talking with something about "a thousand marbles." Wally's friend stopped to listen to the conversation, which went like this:

    "Well, Tom, it sure sounds like you're busy with your job. I'm sure they pay you well, but it's a shame you have to be away from home and your family so much. Hard to believe a young fellow should have to work 60 to 70 hours a week to make ends meet. Too bad you missed your daughter's dance recital.

    "Let me tell you something, Tom, that has helped me keep a good perspective on my own priorities. You see, I sat down one day and did a little arithmetic. The average person lives about 75 years. I know, some live more and some live less, but on average folks live about 75 years. Now then, I multiplied 75 times 52, and I came up with 3,900, which is the number of Saturdays that the average person has in his entire lifetime.

    "It took me until I was 55 years old to think about this in any detail, and by that time I had lived through more than 2,800 Saturdays. I got to thinking that if I lived to be 75, I only had about 1,000 of them left to enjoy. So I went to a toy store and bought every single marble they had. I ended up having to visit three toy stores to round up 1,000 marbles.

    "I took them home and put them inside a large, clear plastic container. Every Saturday since then, I have taken one marble out and thrown it away. I found that by watching the marbles diminish, I focused more on the really important things in life. There is nothing like watching your time here on this earth run out to help get your priorities straight.

    "Now let me tell you one last thing before I sign off with you and take my lovely wife out for breakfast. This morning, I took the very last marble out of the container. I figure that if I make it until next Saturday, then I have been given a little extra time. And the one thing we can all use is a little more time.

    "It was nice to meet you, Tom, and I hope you spend more time with your family."

    Mackay's Moral: If all your time is spent at work, then you've really lost your marbles.

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 05:02 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh