Register
Results 1 to 6 of 6
  1. #1
    Nhà Ngói
    Join Date
    Apr 2014
    Posts
    135

    Em Gái Của Trời - Tác Giả Cusiu


    Em Gái Của Trời - Cusiu


    Chương 1
    Sau 5 ngày bỏ nhà đi bụi thì cuối cùng tôi cũng chịu mò về nhà, vì hay tin ngoại tôi chống gậy đi tìm. Ngoại mắt không thấy đường, tai nghễnh ngàng rồi, vừa đi vừa gào tên tôi khắp làng khắp xóm. Nghe thằng bạn kể tới đó thôi tôi cũng không đủ can đảm ở cái chòi vịt nhà nó một thêm ngày nào nữa, sợ thì ít mà thương ngoại thì nhiều, ngoại nuôi tôi từ bé đến giờ, ngoại cưng tôi nhất.

    Lần đầu tiên trong đời tôi dạt nhà vì cái lý do chẳng giống ai, đó là ba tôi lấy vợ khác sau hơn 10 năm gà trống nuôi... tôi. Đó là một phụ nữ người gốc Huế, bán bánh bèo lọc nậm ở chợ huyện, quen ba tôi trong một lần ba tôi tới tiêm thuốc cho mấy con heo nhà bả (ba tôi là bác sĩ thú y, gọi thế cho oai chứ chả có bằng cấp gì, toàn bị chúng nó gọi là “bác sĩ heo”). Sau đó thì bả hay ghé nhà tôi vì nhà tôi gần chợ, bả đi bán sẵn ghé luôn, thỉnh thoảng có mua quà cho tôi, ban đầu thì tôi thích lắm, cho gì cũng lấy. Nhưng sau khi biết ba tôi chuẩn bị lấy bả làm vợ thì tôi vứt hết, vứt sạch. Thậm chí thấy bả tới nhà là tôi bỏ đi ra ngoài, không thèm chào như trước nữa.

    Đến trước ngày cưới một hôm thì tôi bỏ đi, mọi người bận bịu quá nên chắc chả ai để ý đến tôi, khiến kế hoạch phá vỡ đám cưới của tôi sụp đổ. Cưới xong mới bắt đầu thấy có người í ới đi tìm. Ừ thì về nhà, chả ai dám nói gì, nói là tôi bỏ đi nữa, bây giờ tôi oai lắm, ai cũng sợ tôi, tôi dám bỏ nhà đi bụi cơ mà. Nghĩ thế nên tôi chả thèm chào hỏi ai, lầm lũi xuống bếp bới cơm rồi mang ra vườn ngồi trên khúc cây đổ ăn, ngấu nghiến như một con chó con đói lâu ngày, xong rồi thì lăn ra ngủ, mặc kệ.

    Từ đấy tôi bắt đầu gắt gỏng, thỉnh thoảng còn bỏ ăn, bả gọi tôi không thèm thưa, trả lời thì luôn trống không và chưa một lần tôi gọi bả là mẹ. Tôi cố tình chống đối và tỏ ra khó chịu với mẹ ghẻ, mặc dù bả không làm gì tôi cả. Có lần tôi nghe trộm được bả nói với ba tôi là bả thương tôi như con đẻ, từ từ bả sẽ lấy được thiện cảm của tôi. Đừng mơ lừa được tôi nhé “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng” Câu này tôi thuộc lòng từ lâu rồi, tôi thách đấy!

    Cứ thế năm tháng sau trôi qua, bả vẫn lầm lũi tiếp cận và lấy lòng tôi, còn tôi thì ngày càng ngang ngạnh, có lúc tôi còn nói hỗn với bả. Ba tôi thì vốn hiền lành như khúc củi, ổng lại bị thọt một chân, chưa bao giờ ổng đánh tôi cả. Thế nên tôi càng được thể lấn tới.

    Rồi một ngày bả dắt một con bé về, nó đen nhẻm, tóc đỏ quạnh như cháy, quần áo thì quê mùa. Đích thị là con bé nhà quê vì chỉ có bọn nhà quê mới thắt tóc bím 2 bên và mặc áo tay phồng, bọn con gái lớp tôi nó bảo thế. Nó khúm núm chào tôi, mặt có vẻ sợ hãi vì tôi trừng mắt nhìn nó. Ba tôi bảo nó là con riêng của “mẹ”, ở dưới quê với bà nội, vì học chưa hết học kỳ nên bây giờ mới chuyển tới ở được, bảo tôi từ đây chăm sóc bảo ban em học hành.
    Tôi chả thèm nói gì, bỏ đi đá bóng, con riêng với chả con chung, rõ là rách việc.Từ ngày có nó tôi lại càng thêm khó chịu, nó đi ra đi vào, đụng cái này ngó cái kia. Cái gì cũng hỏi, cũng cầm lên lắc lắc thử, coi bộ mới thấy lần đầu. Sai nó ủi đồ thì nó lớ ngớ làm cháy mất cái áo đi học vì không biết vặn chỉnh nhiệt độ, bắt nó chép bài hộ thì nó chép ra cả lề vở (sau này tôi mới biết vở nó cuốn nào cũng thế, chép ra lề để tiết kiệm). Đến việc sai mở tivi nó cũng không biết cách, rõ là quê một cục. Tôi bực mình chửi nó: “Mày chưa xem tivi bao giờ à?” Nó đỏ mặt, nó bảo bà nội nó cũng có cái đài casset, nhưng mà chỉ có tiếng, không có hình người.

    Tóc nó ban đầu tôi tưởng nó nhuộm, sau hỏi nó mới bảo là ở dưới quê đi chăn bò với lội ruộng nhiều nên nó bị cháy. Nghe thế tôi cười hô hố.. Vào năm thì nó đi học, nó học thua tôi hai lớp, tôi học lớp 8, nó học lớp 6. Trẻ em ở quê thì thường dậy thì muộn, đến lớp 10 tôi mới bắt đầu “lớn”, lớp 8 tôi vẫn còn còi cọc và trẻ con lắm, hầu hết con trai trong lớp tôi đều thế, chả riêng gì tôi. Nó còn thê thảm hơn tôi, gầy đét và còi cọc như con bé tiểu học, mới đầu nghe nó nói nó học lớp 6 tôi còn há mồm không tin.

    Nhà có mỗi một chiếc Phượng Hoàng nên ba tôi bắt tôi phải chở nó đi học, mặc dù tôi cực lực phản đối. Mấy ngày đầu tôi phóng cái vèo đi trước, mặc kệ nó lủi thủi đi bộ theo sau. Mẹ nó thì đi bán từ sớm, ba tôi thì không đi xe đạp được với lại cũng chả có xe, thế nên nó phải cuốc bộ đến trường, mặc dù khá xa. Có lần quên tập, tôi chạy ngược xe về nhà thì thấy nó đang mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi đỏ gay vì mệt, tôi lấy làm đắc chí lắm, nghĩ bụng: “cho mày chết đi con nhà quê”...
    Một lần nó sốt mấy ngày liền do đi học nắng quá, nó vẫn giấu không cho ba tôi và mẹ nó biết vụ tôi không chở nó đi học. Thấy nó nằm rên hử hử trên giường, lúc tỉnh nó còn dặn tôi để quần áo đấy nó giặt, nó đang mệt quá không giặt được. Nghe nó lảm nhảm tự nhiên thấy hơi.. tội tội và có lỗi với nó.

    Nó hết sốt và đi học lại thì tôi bắt đầu cho nó đi chung xe, ban đầu nó hơi ngạc nhiên, sau nó cũng lên, suốt cả năm học tôi chở nó, chưa bao giờ tôi thấy nó nói gì. Thỉnh thoảng có nghe nó hát nho nhỏ gì đó, tôi quay lại thì nó lại im. Nó là một đứa khá khó hiểu, mãi cho đến lúc nó đi xa mãi, tôi cũng chưa hiểu được nó, con em gái bé bỏng của tôi….

    Chương 2
    Sau vài lần bị bạn bè bắt gặp tôi chở con bé đi học, bọn trong lớp tôi ngay lập tức rêu rao cái tin động trời này vào lớp: “Thằng T có bồ rồi tụi bay ơi, thằng T có bồ rồi, bồ nó xấu như con ma lem”. Có thằng còn thề sống thề chết là thấy bọn tôi ôm nhau, đúng là chém gió một cách trắng trợn kinh tởm mà. Tôi thanh minh không được, điên máu gào toáng lên rằng đó là “em họ” tôi, đứa nào còn nói nữa thì cẩn thận ăn đấm. Thấy tôi làm dữ, bọn nó cũng chùn không nói nữa, nhưng tôi để ý bọn con gái nhìn tôi với ánh mắt rất đểu, thỉnh thoảng có đứa còn đưa tay bịt miệng cười hi hí. Thật là một nỗi oan động trời mà, tôi đẹp trai thế này, lại là con của bác sĩ... mà lại đi cặp bồ với một đứa đen đủi xấu xí như thế à, nghĩ sao vậy chứ, thật bực mình hết chỗ nói.

    Hôm sau tôi quyết định không chở nó đi nữa, kệ cho nó đi bộ. Nó cũng không nói gì, cúi đầu lặng lẽ rảo bước khi thấy tôi phóng xe đi trước. Nhưng mà đi được một đoạn, ngẫm lại cái hôm nó ốm liệt giường, thều thào xin lỗi đến tội nghiệp vì không giặt được quần áo, nấu cơm cho tôi được, để tôi phải làm, nó nói như là nó có lỗi lắm ấy… Tôi quay xe lại, dù sao thì…

    Từ xa xa tôi thấy nó đang lững thững đi, trông dáng nó bé tí teo như cục kẹo vậy, trên lưng là cái cặp to tướng. À mà không giống cục kẹo lắm, nhìn kỹ thì giống con rùa con hơn, một con rùa cả nghĩa đen và nghĩa bóng… Tôi bảo nó lên xe, nó im lặng bước lên, cũng lại chả nói gì. Nó như là bản sao của mẹ nó vậy, không bao giờ chống đối hay hỏi han điều gì, mẹ con nó như những người phụ nữ ở nhà thống lý Pá Tra ngày xưa…

    Tôi đi đường tắt để tránh sự dòm ngó của bọn trong lớp, con đường vòng vo và vắng nhà cửa. Tôi chở nó chạy xe băng băng qua vườn điều, vườn cam, vườn mía, băng qua cả những ngày tôi phởn chí dừng xe lại trèo vào bứt trộm ổi cho nó ăn, nó ở ngoài trông xe mà mặt tái mét, băng qua cả những lần tôi điên tiết bỏ nó giữa đường cho nó đi bộ, làm nó bị trễ cả giờ kiểm tra, băng qua cả những hôm bị xịt lốp xe, hỏng xe, tôi thì dắt, nó đi phía sau phì phò đẩy hộ... Bây giờ thỉnh thoảng có dịp về quê tôi hay xách chiếc xe đạp ngày xưa đi ngang con đường ấy để tìm lại kỉ niệm, có những lúc giật mình buột miệng gì đó mà không thấy ai trả lời, tôi quay lại nhìn phía sau, không còn thấy cô em gầy gò của tôi hai tay bám chặt vào yên xe, mặt ngơ ngác thay cho câu hỏi nữa... Bất giác tôi không còn sức để đi tiếp, dừng xe lại… nước mắt chảy dài...

    Ngày ấy bọn tôi hay có trò chơi gảy hình, hình Songoku và dũng sĩ Héc-man. Trong lớp tôi hầu như ngày nào cũng mở hội gảy hình trước giờ học. Tôi chơi dở tệ nên thường xuyên thua sạch, bao nhiêu tiền ba tôi cho mua sách vở bút mực tôi đều mua hình và cống nạp hết cho tụi bạn. Hôm đấy cay cú vì lời thách thức của thằng bạn quá mà hết sạch tiền, tôi chả biết làm sao cả. Ba tôi thì đi vắng chưa về nên không nói xạo để xin tiền được. Tôi đánh liều... Lục cặp của nó trộm tiền, vì tôi biết mẹ nó hay dấm dúi tiền cho nó mua mấy thứ linh tinh của bọn con gái. Định bụng khi thắng cuộc tôi sẽ bán hình lại lấy tiền rồi khéo léo bỏ vào trả lại cho nó như không có chuyện gì xảy ra. Ai ngờ đâu... tôi thua sạch sẽ…

    Cả ngày hôm đấy tôi cứ lấm la lấm lét nhìn nó, tôi chỉ sợ nó méc mẹ nó hay ba tôi. Rồi thì ba tôi vặn hỏi, tôi sẽ lắp bắp, rồi thì lộ ra cả chuyện tôi không mua sách vở, rồi thì… lúc đấy thì chỉ có mà nhục hơn chết.

    Nhưng mà quái lạ là tôi không thấy nó nói gì, tôi chắc chắn là nó đã biết vì tôi thấy nó soạn sách vở đi học, có lôi mấy thứ trong cái ngăn đựng tiền ra. Nhưng dù sao, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát được một kiếp nạn…
    Mãi sau này tôi mới phát hiện ra một điều, nó là đứa con gái duy nhất trong trường đội nón lá đi học. Trước đây tôi tưởng điều đó là bình thường vì thấy cô, dì, hay những phụ nữ tôi quen đều đội như vậy. Nhưng khi nghe con gái trong lớp xì xào: “con bồ thằng T nó vẫn đội nón lá đi học đấy, đúng là gái dưới quê lên có khác” thì tôi mới chột dạ, như thế là nhà quê, là không hợp thời…

    Tôi về nhà lôi nó ra hỏi: “Con kia, sao mày lại đội nón lá đi học, đây có phải như dưới quê mày đâu, mày không biết xấu hổ à?”. Nó lí nhí: “Tiền em dành được để mua nón hoa, em làm mất rồi”. Tôi đứng hình và hiểu ra ngay, thì ra những khi mẹ nó cho nó tiền mua quà, mua bút sách này nọ, nó đều tiết kiệm lại, vở nó viết ra cả lề, nó tính nháp ra chằng chịt cái bàn học vì sợ tốn giấy, trong khi tôi thì giật giấy trắng trong tập gấp máy bay phi ầm ầm, bộ đồ đi học của nó, cũng là được “thừa kế” của một người chị họ, sách giáo khoa của nó cũng là đi mượn về, nhiều quyển còn bị xé lam nham… Nó tiết kiệm từng đồng từng xu để rồi cuối cùng bị thằng khốn nạn như tôi ăn cắp mất…

    Tôi đuổi nó vào rồi ngồi thẫn thờ một lúc, lần đầu tiên tôi nhận ra một điều là dù sao nó cũng là một đứa con gái, cũng biết xấu hổ khi bạn bè chê cười, cũng thích nơ kẹp tóc và nón hoa như bao đứa khác... Tôi thấy ân hận ghê gớm, tâm trạng nặng nề kéo dài mãi đến tận mấy hôm sau...

    Chương 3
    Những ngày tháng trẻ con vụng dại ấy rồi cũng trôi qua nhanh chóng, vẫn chiếc ngựa chiến ấy, tôi chở nó băng băng qua tuổi thơ, băng qua những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh ở trường huyện, nhưng tôi không còn cố tình phóng nhanh để cho nó hoảng sợ nữa, tôi không còn bắt nó đi bộ một đoạn rất xa khi gần đến trường để tránh bị phát hiện nữa. Tôi chở thẳng nó vào trường, như thể một thằng anh trai chở em gái đi học. Ừ, nó là em gái tôi mà, lần đầu tiên trong đời tôi có em gái, nó lại ngoan và hiền như thế, có lý do gì để tôi bắt nạt nó hoài cơ chứ… Tôi nhận ra điều này, tuy muộn nhưng không trễ. Nó thấy tôi bắt đầu đối tốt với nó, không còn quát mắng nó như xưa nữa, không còn dọa đánh nó mỗi lần nó làm gì lớ ngớ nữa… Nó không nói gì nhưng nó nhìn tôi lạ lắm, không còn thái độ sợ sệt như trước đây nữa, hình như mắt nó có gì đó long lanh… Nếu nó là con cún con, tôi ắt hẳn nó sẽ vẫy vẫy cái đuôi bé tí…

    Một ngày cuối năm lớp 9, tôi đang ngồi học trong lớp thì nó ở đâu chạy vào, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Ba bị tông xe rồi anh Bi ơi, người ta đưa vô bệnh viện rồi…”

    Tôi chở nó phóng như bay vào bệnh viện, sáng nay có người mang ô tô đến chở ba tôi đi vào xã chích ngừa cho gia súc, bảo là chiều sẽ về…

    Vừa để nó xuống xe, tôi phóng như bay vào phòng cấp cứu, tôi biết nó ở chỗ nào vì bà ngoại tôi từng 2 lần nằm ở đây. Cô dì chú bác họ hàng tôi đứng chật ngoài phòng cấp cứu, ba tôi vốn hiền lành và tốt bụng nên được cả họ quý mến… Cô tôi thấy tôi đến thì chạy lại ôm chồm lấy tôi khóc nức nở. Tôi hoảng loạn mặt mày tái mét, miệng lắp bắp: “ba… ba con... sao rồi cô?” Cô không trả lời mà đưa tay lên bụm miệng rồi nấc càng mạnh... Tôi hoảng quá, chạy lại túm lấy anh tôi, chú tôi, bác tôi… gào toáng lên: “ba con sao rồi, ba con sao rồi…”. Không ai đủ dũng khí để nói gì với tôi, một thằng mất mẹ từ năm 3 tuổi... Họ sợ phải chính miệng thốt ra với tôi rằng: “Bi à, ba con mất rồi…”…

    Từ ngày ba tôi mất, tôi biến thành một người hoàn toàn khác, không còn muốn quậy phá làng xóm nữa, không còn muốn đùa giỡn chạy nhảy nữa, tôi gần như là một cái xác không hồn… Bạn bè cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác, một ánh mắt đầy thương hại, lớp tôi còn tổ chức đến nhà tôi ”thăm và chia sẻ” với tôi, tôi biết thế nên trốn sang nhà ngoại, tôi chẳng cần ai thương hại hết, tôi chẳng cần ai hết, tôi chỉ cần ba tôi mà thôi… ba ơi…

    Con em gái tôi, từ dạo đó cũng trở nên ít nói hơn. Hằng ngày tôi vẫn chở nó đi học, vì tôi chỉ còn vài tháng ngắn ngủi nữa là hết cấp 2 rồi, dù sao thì như ngoại tôi nói, tôi phải cố học để ba mẹ tôi ở dưới suối vàng được yên lòng...
    Cô tôi sang nhà nói chuyện với mẹ kế của tôi về việc để tôi qua nhà cô ở, cô sẽ nuôi và chăm sóc tôi. Tôi ở trong buồng nghe mẹ kế nói, chậm rãi và từ tốn bằng giọng Huế khá nặng, rằng bà thương tôi như con, ba tôi mất rồi nên bà phải có trách nhiệm nuôi nấng tôi nên người, bà nhất định không để tôi phải khổ…

    Từ đấy mẹ kế tôi nuôi tôi và em gái bằng gánh hàng chợ nắng đắt mưa ế, bằng những buổi sáng dậy sớm tinh sương để nặn nặn gói gói chiên chiên xào xào. Tôi nghe hai mẹ con họ thì thầm, để tránh gây ồn “cho anh Bi ngủ... “, tôi nghe con em kể chuyện đi học ở trường, tôi nghe họ nói đến những gì cao xa và tốt đẹp lắm... Chiếc đèn Hoa Kỳ treo ở bếp in bóng hai người phụ nữ bé nhỏ ấy vào tường, in cả vào những giấc mơ của tôi sau này, giấc mơ có mùi hành phi thơm phức… Con bé em tôi từ dạo đấy phải dậy sớm để phụ mẹ nên bị thiếu ngủ, có lần tôi chở nó đi học, quay xe lại nhìn thì thấy tay nó vẫn bám chặt yên, nhưng mắt thì đã nhắm nghiền từ lúc nào, lông mi nó dài và cong lắm…

    Nhiều lần tôi áy náy quá, cố dậy theo để phụ làm bánh, nhưng mẹ kế nhất quyết không cho, nằng nặc bảo tôi đi ngủ, bà nói rằng chỉ còn vài tháng nữa là thi chuyển cấp 3 rồi, tôi nhất định phải đậu trường chuyên trên tỉnh, cứ học giỏi vào là khổ bao nhiêu bà cũng chịu được, còn con Luyến (em gái tôi) thì chưa phải chuyển cấp nên để nó phụ. Bà xua tôi vào ngủ như xua tà…

    Cuối cùng tôi cũng đậu vào trường chuyên trên thị xã thật, con em tôi là người biết đầu tiên. Nó cầm tờ giấy báo phóng ra ngoài mương câu cá để tìm tôi, bộ dạng nó hớn hở còn hơn cả tôi. Nó đưa tôi tờ giấy, mắt nó mở to và rạng rỡ: “anh Bi xem này. “. Tôi cầm tờ giấy báo trên tay, vui thì ít mà nhớ ba tôi thì nhiều... Nếu ba tôi mà còn sống, chắc chắn ông sẽ vứt cả nạng mà chạy đi tìm tôi… “Bi phải thi khối B, làm hẳn bác sĩ, bác sĩ thật, chứ không phải bác sĩ heo như ba… ”

    Last edited by hongnguyen; 04-16-2014 at 08:58 PM.

  2. #2
    Nhà Ngói
    Join Date
    Apr 2014
    Posts
    135
    Chương 4
    Trường mới cách nhà tôi gần 50km, tất nhiên là với chiếc xe đạp cọc cạch, tôi không thể nào đạp xe đến trường với một khoảng cách xa như vậy được. Vì vậy chắc chắn nếu tôi đi học cấp 3 trên đấy, tôi phải trọ học, phải xa nhà. Vấn đề ở đây không phải là tôi không muốn đi học xa, mà là vì nếu ở trọ thì sẽ có biết bao nhiêu vấn đề phát sinh. Tiền nhà trọ, tiền ăn, tiền học, tiền điện, tiền nước... Tiền tiền tiền, thứ mà nhà tôi thiếu nhất vào lúc này, khi trụ cột là ba tôi đã không còn nữa...

    Lúc ngồi ăn cơm, tôi bảo với mẹ kế: ”Thôi con ở nhà học cũng được, ở trọ rồi tiền đâu mà học, với lại con thích ở nhà thôi, lên đó biết chơi với ai”. Bà nghe vậy thì dừng đũa, nói với tôi một cách nghiêm nghị nhất: “Con nghe cô, con nhất định phải đi học, cô còn lo được thì con cứ an tâm mà học hành, sau này cô già yếu không còn sức nữa thì con còn phải thay cô lo cho con Luyến nữa chứ… ”.

    Bà nói nhiều lắm, đại ý như là tôi phải hoàn thành tâm nguyện của ba tôi, sau này tương lai còn dài lắm, rồi thì cứ học thật giỏi, phải làm gương cho em... Bà ít học, nửa chữ cắn đôi bà cũng không biết, nên bà cảm nhận được cái sự khổ của việc không được đến trường, được đi học... Con Luyến nó cũng ngồi im nghe, nó cũng mong tôi đi học lắm, nó còn bảo sau này nó cũng muốn vào trường chuyên như tôi, nó sẽ học để làm cô giáo…

    Một ngày cuối tháng tám, tôi dậy rất sớm để chuẩn bị lên đường, áo len mũ trùm kín mít vì trời lạnh. Chiếc balo đã chật cứng quần áo con Luyến nó xếp vào cho tôi hôm qua, một cái bao đựng hũ ruốc khô mẹ kế làm, một bao gạo đựng trong túi cám con cò, vài thứ vật dụng linh tinh… Ngày ấy phương tiện di chuyển còn ít, đi đâu xa xa là phải đi bằng ô tô than, mỗi lần ba tôi đi lên thị xã mua thuốc hay học lớp kỹ năng nông nghiệp về là áo quần ướt đẫm mồ hôi và bồ hóng bụi than thì bám đen kịt, lấm lem mặt mũi như Bao Công...

    Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi rời khỏi cái phố huyện nghèo, nơi tôi sinh ra và lớn lên. Mẹ kế hôm đấy vẫn đi bán, vì nghỉ bán một ngày là cụt vốn ngay. Tối hôm trước bà đã dặn dò tôi đủ điều rồi, ngồi nghe căn dặn, tôi bắt đầu cảm nhận được tình cảm của bà dành cho tôi, đứa con riêng của chồng suốt ngày chỉ biết chống đối và quậy phá…

    Tôi chở con Luyến qua nhà ngoại, để nó ngồi sau ôm ba lô và đồ đạc cho tôi. Ngoại tôi biết là sáng nay tôi sẽ qua nên đã chống gậy đứng sẵn ngoài cửa chờ từ lúc nào. Ngồi nói chuyện với ngoại một lúc thì tôi chào ngoại về để kịp xe, ngoại dúi cho tôi một cục tiền lẻ cuộn tròn và cột chặt bằng dây thun, bảo tôi cầm lấy thỉnh thoảng ăn quà, cục tiền tròn vo và cũ kỹ, có lẽ ngoại đã dành từ rất lâu rồi…

    Ngoại dặn tôi phải học cho giỏi để làm bác sĩ, để về chữa bệnh đau lưng cho bà, để chữa mắt cho bà, để bà lại được dịp đi lòng vòng khắp xóm để khoe “Thằng cu Bi nhà tôi nó đậu to lắm, đậu trường to nhất trên thị xã…”… Giờ tôi cũng đã thành bác sĩ, nhưng ngoại tôi thì đã đi xa lắm rồi…

    Bến xe quê tôi thực chất nó chỉ là một khu đất trống gần chợ, sáng thì nó là bến xe, quá trưa thì thành chỗ phơi cá khô của tiểu thương trong chợ, chiều thì thành chỗ đá bóng của trẻ con. Con Luyến nó nhất quyết chờ tôi lên xe rồi mới chịu về, tôi bị nhét ra hàng ghế sau cùng, tôi úp mặt vào cửa kính phía sau xe, nhìn ra cái bóng bé tẹo của nó xa dần xa dần trong lớp sương mờ của buổi sáng miền núi. Sau này có dịp đi ô tô, xe bus, tôi thường chọn cho mình dãy ghế sau cùng, chỗ mà người ta tránh nhất, để thỉnh thoảng nhìn ra cửa kính, tìm kiếm một cái gì đó, một cái gì đó thật mơ hồ…

    Chương 5
    Trường trên thị xã khác hẳn ở dưới quê tôi, tuy không mát mẻ và nhiều bóng cây bằng nhưng rất rộng và sạch sẽ. Sau hai ngày đầu bỡ ngỡ thì anh con của bác hàng xóm dưới quê cũng tìm được cho tôi một phòng trọ ở gần trường, ở chung với một anh người Tày lành như đất lên thị xã học theo diện chính sách.

    Ngoài giờ đi học thì tôi hay lăng quăng ra bờ hồ gần trường để đi dạo, ra sân vận động xem đá bóng, thỉnh thoảng buồn quá thì trèo lên cái cột nước ở gần trường để ngồi ngắm nhà cửa, xe cộ, cây cối bé tẹo ở phía dưới. Học trường mới lớp mới, trong lớp toàn học sinh của thị xã con nhà khá giả nên với bộ dạng hai lúa và khù khờ của mình, tôi hầu như không thể hòa nhập được với bọn chúng. À mà thật ra tôi cũng chả muốn chơi với ai cả, chỉ muốn đi học rồi về, ai hỏi thì trả lời, không thì thôi, có hôm cả ngày tôi không nói tiếng nào. Một thời gian thì tôi bị liệt vào thành phần lập dị trong lớp, nhưng tôi chả mấy quan tâm về điều này.

    Cứ đều đặn đầu tháng là mẹ kế tôi gởi gạo, tiền, mắm muối và những thứ cần thiết lên cho tôi. Tháng nào cũng như tháng nào, chưa một lần bà để tôi đói hay thiếu thốn. Thỉnh thoảng con em tôi nó có biên thư lên, lá thư của nó thường có ba phần, một phần của ngoại tôi, một phần của mẹ kế, và một dòng ngắn ngủn của nó cuối thư “Anh Bi ráng học cho giỏi nghen...”. Hầu như lần nào cũng chỉ có vậy, nhưng tôi vẫn háo hức khi mỗi lần nhận được thư của nó, nét chữ của nó tròn vo và nắn nót, tôi đọc được nét mặt của nó trong thư...

    Mặc dù trường cách nhà tôi cũng không xa lắm, chỉ khoảng 50 cây số, nhưng ngày xưa đi lại khó khăn và cũng sợ tốn kém nên tôi ở một lèo đến giáp Tết cũng chưa chịu về nhà.
    Hôm ấy đi học về thì tôi thấy con Luyến đứng trước nhà, tay cầm mảnh giấy ghi địa chỉ. Tôi ngạc nhiên lắm, chạy ngay lại hỏi nó: “Mày đạp xe lên đây à, xa thế mà mày cũng đi được, mày có hâm không đấy?”
    Nó bảo với tôi là nó được nghỉ 2 ngày nên lên thăm tôi, nó đi từ lúc 5 giờ sáng bây giờ mới tới. Với lại nó cũng muốn lên xem thị xã nó như thế nào...
    Tôi gỡ những thứ linh tinh trên xe xuống cho nó. Gạo, bánh của ngoại, nửa con vịt của cô, và một bọc bánh tráng nướng nát vụn vì đi đường xa...

    Tối hôm đấy nó ngủ lại phòng tôi vì tôi không cho nó đi xe về buổi tối, sợ nguy hiểm. Anh người Tày biết ý nên sang nhà hàng xóm ngủ nhờ và cũng vì cái phòng tôi bé tẹo nên không đủ chỗ cho ba người. Nó đi đường xa mệt nên đi tắm rồi lăn quay ra ngủ. Tôi thì ngồi học bài đến khuya…

    Phòng của tôi chỉ rộng 12m2 và kê đủ thứ linh tinh rồi nên chỗ ngủ cũng là chỗ ăn cơm, chỗ tiếp khách. Tôi nằm xuống cạnh nó, lần đầu tiên trong đời tôi nằm gần một đứa con gái như thế. Tôi quay mặt vào tường nhưng có cái gì đó thôi thúc, thôi thúc khiến tôi quay sang nhìn nó. Con em tôi học lớp 8 rồi, cũng bắt đầu lớn rồi. Trong ánh sáng mập mờ của cái đèn học tôi chợt nhận ra nó không còn là con bé đen nhẻm dạo trước nữa. Hai năm ở nhà tôi không phải chăn trâu bắt ốc, không phải ăn uống khổ cực nữa nên nó đã mập và da dẻ đã trắng lên rất nhiều. Tôi nằm nghiêng đối diện nó, tự nhiên tôi nhận ra là so với tất cả con gái tôi từng gặp hay học chung, không có đứa nào đẹp bằng nó cả... Nó xinh lắm, xinh ghê gớm, sao bây giờ tôi mới nhận ra nhỉ, hay là tôi xa nhà nửa năm nên nhìn nó lạ đi…

    Năm ấy tôi cũng đã bắt đầu dậy thì rồi, cũng vật vã và cào cấu như bao người khác, nhưng chuyện ấy và con gái đối với tôi là một cái gì đó rất mơ hồ và siêu thực. Tôi không biết là mình muốn gì và cần gì nữa, tôi đón nhận sự thay đổi của cơ thể, của tâm lý một cách tự nhiên và thuần khiết nhất…

    Tôi nằm ngắm trộm nó đến nửa đêm thì bỏ ra ngoài đi dạo. Tôi sợ chính mình, sợ chính đôi bàn tay run cầm cập thò ra lại rụt vào của mình, sợ chính cơ thể mình. Sợ con bé nằm ngủ ngoan như thiên thần trước mặt mình... Tôi thấy mình thật ghê tởm và xấu xa như con quỷ...

    Sáng hôm sau tôi viết giấy xin phép nghỉ học rồi chở đi nó dạo quanh thị xã. Chỉ còn hơn nửa tháng nửa là Tết nên đường phố đẹp lạ lùng, hay là điều gì khác trong tôi khiến tôi thấy nó bỗng nhiên đẹp nhỉ. Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết con em tôi nó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm những dãy nhà cao tầng, khu chợ nhộn nhịp đông đúc khác hẳn với cái chợ nhỏ vắng teo ở nhà...

    Tôi chở nó qua trường tôi đang học cho nó xem, mua cho nó chiếc bánh kẹp trước cổng trường mà ở dưới quê không có, mua cả cho nó một cái bờm kẹp tóc. Lâu lắm rồi tôi mới thấy nó cười, nó cười cũng không giống những đứa con gái khác, có cái gì đó buồn xa xăm, mặc dù tôi biết là nó vui thật...

    Lúc nó về, tôi buột miệng bảo nó: “Em đi xe cẩn thận đấy, về nhà thì qua nhà cô Tư gọi điện lên cho anh, cái số anh vừa chép ấy''. Nói xong tôi mới nhớ đây là lần đầu tôi gọi nó bằng em, thôi kệ, tôi thấy tôi và nó cũng đủ lớn để gọi như thế rồi, và tôi biết, điều đó khiến nó vui...

    Chương 6
    Hai mươi chín giáp Tết tôi mới về đến nhà, bà ngoại với cô tôi chờ sẵn ở nhà tôi từ lúc nào rồi, lúc ăn cơm họ hỏi han tôi đủ thứ rồi lắng yên nghe tôi kể chuyện học trên thị xã, kể về nhà cửa phố phường, về những thứ mà dưới quê tôi không có, về tất tần tật những chuyện xảy ra trong nửa năm tôi xa nhà. Lần đầu tôi đi xa nên ăn cơm gia đình tôi thấy ngon và ấm cúng lạ thường, không chê ỏng eo như ngày còn ở quê nữa. Tôi thấy mình thật dại khi trước đây không biết trân trọng những bữa cơm đông đủ ở nhà...

    Tối đấy tôi chở con Luyến đi dạo, tôi bảo nó kể cho tôi nghe chuyện ở nhà, chuyện học hành của nó, chuyện linh tinh xóm làng. Nó ngồi sau tôi thì thầm to nhỏ chuyện anh hàng xóm mới lấy vợ, chuyện con chó ở nhà đẻ được hai con, biết ăn cơm thì nó cắp ra chợ bán, chuyện bà ngoại hay chống gậy sang hỏi bao giờ thì thằng Bi nó về, chuyện về trường cấp 2 mới xây thêm một dãy nhà nữa...

    Ngày ấy quê tôi chưa có đèn đường, nhưng vì gần Tết nên nhà nào cũng thắp đèn sáng trưng để gói bánh, để thịt gà thịt heo... Tôi chở nó đi xa tít, ra tận con đập nước ngoài ven, chỗ mà ngày còn ở nhà tôi hay ra tắm với lũ bạn. Ngồi trên bờ đập nước, gió thổi mát lạnh, nói chuyện với nó, tôi phát hiện ra rằng nó đã khác xưa rất nhiều, cũng đã bắt đầu hiểu chuyện chứ không có khù khờ như dạo mới lên nữa... Nó đã lớn thật rồi, chí ít là trong suy nghĩ...

    Lúc nằm mơ màng ngủ, nhớ lại lúc ở trên con đập, tôi chợt thấy xao xuyến lạ kì, sao hồi nãy nó cười duyên thế nhỉ, sao hôm nay nó lại kẹp cái bờm của tôi mua cho nhỉ, trông đáng yêu và gọn gàng lắm, không có bù xù như ngày trước... Tôi có tâm trạng ấy cũng là vì lên cấp 3, tôi được đọc cuốn sách về tình yêu đầu tiên trong đời, hình như là quyển ''Đồi gió hú''... Nói cách khác, là tôi đã bắt đầu biết mơ mộng, mơ mộng những thứ mà trước đó tôi cho rằng vớ vẩn và đáng khinh...

    Đấy là năm 1995, năm đầu tiên cấm nổ pháo vào dịp Tết. Tết trở nên kém vui hẳn đi. Với lại nhà tôi đang có tang nên tôi cũng chẳng muốn đi đâu, mấy ngày Tết quanh quẩn ở nhà một mình với chiếc ti vi trắng đen có cái chốt vặn cọt kẹt. Mùng 5 Tết thì nó về nhà, nó đi về quê thăm bà nội từ hôm mồng 2, hôm nay phải về để mùng 7 còn đi học lại. Nó bước vào nhà, mặc chiếc váy màu xanh gấp nếp, áo sơ mi trắng cổ tròn. Đấy là kiểu thời trang ngày xưa của hầu hết tụi con gái quê tôi. Giấu vẻ ngạc nhiên khi lần đầu thấy nó mặc váy, tôi gật đầu khi nó chào rồi tiếp tục hướng mắt vào tivi. Nhưng thật ra, thật ra tôi tò mò kinh khủng, tôi muốn quay sang nhìn nó, nhìn dáng nó trong chiếc váy, nhìn thấy nó lần đầu ăn diện. Tôi cố gắng kiềm chế để nhìn lên tivi, cố gắng không quay sang nhìn nó, cũng không biết vì sao tôi làm lại thế nữa. Tôi chỉ biết là mặc dù nhìn thế, nhưng tôi không biết là tivi đang chiếu cái gì, đơn giản là vì tâm trí và ý nghĩ của tôi thuộc về nơi khác...

    Tôi lên thị xã học lại, mang theo nỗi bâng khuâng kỳ lạ về cô em gái. Hình ảnh nó hôm Tết cứ ám ảnh tôi mãi, nó đi vào cả những giấc mơ, những buổi chiều thơ thẩn, những lúc ngồi trên bồn nước cao, trong lớp học, thậm chí nó lờ mờ hiện ra cả trên mặt nước bờ hồ, khiến tôi phải giật mình cứ ngỡ là đang ngủ gật...
    Đến tháng năm, lúc mà ve đã râm ran chuẩn bị vào hè thì cô tôi biên thư lên bảo tôi về nhà gấp. Tôi thấy kì lạ là sao không phải là em gái tôi, mà lại là cô tôi. Giọng của cô trong thư cũng gấp gáp lạ thường. Chiều hôm đấy học xong tôi bắt xe rồi về quê ngay trong đêm...

  3. #3
    Nhà Ngói
    Join Date
    Apr 2014
    Posts
    135
    Chương 7

    May là hôm đấy tôi về ngay, chứ còn chần chừ đến sáng hôm sau thì tôi đã không còn được gặp mẹ kế lần cuối nữa. Bà nằm trên giường, vẫn tỉnh táo và nói chuyện được, nhưng bụng rất to như có chửa sắp sinh, da thì tái nhợt. Cô tôi nói, bà bị xơ gan cổ trướng giai đoạn cuối, trạm xá trả về tối qua...


    Con Luyến nó ngồi cạnh mẹ, tay nắm chặt lấy mẹ. Tôi không biết là nó gan lỳ không khóc để tránh mẹ nó buồn, hay là nó đã trốn vào góc nào đó khóc hết nước mắt rồi. Mặt nó phờ phạc đi vì thức đêm trông mẹ, vì lo lắng, vì sợ hãi... Bà ngoại tôi thì khóc hết nước mắt, bà bảo bà có một đứa “con gái” như mẹ là phúc của cả đời bà, phúc của thằng Cảng (bố tôi), phúc của thằng Bi...


    Tôi ra ngoài ngồi ủ rũ chẳng biết nói gì hơn, chẳng biết phải làm gì trong lúc này. Một lúc sau thì cô tôi ra gọi tôi vào buồng để mẹ kế tôi gặp. Bà nắm chặt tay tôi, thều thào bảo tôi phải học thật giỏi để đỗ đạt cao, để sau này lo cho con Luyến... Bà nấc lên mấy cái rồi nhắm mắt. Con Luyến thấy thế gào thảm thiết, gào như điên như dại. Cả nhà tôi, bà con chòm xóm đến thăm cũng đồng loạt ôm mặt khóc nức nở. Đến lúc này tôi cũng không nén được nữa, tôi nắm chặt lấy tay mẹ: “Mẹ ơi... mẹ ơi...”. Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gọi Mẹ bằng Mẹ. Cái từ mà tưởng như đã chết hẳn trong tôi từ lâu lắm rồi...



    Mẹ không sinh ra tôi, nhưng đôi quang gánh của bà đã gánh tôi trên vai, gánh cả những tủi nhục của phận làm vợ kế, gánh cả đứa con gái nhặt được ở ngoài mương về nuôi nấng chăm sóc nó như con đẻ, để nó thành em gái tôi như bây giờ. Tình thương của mẹ mênh mông và rộng lớn quá, đến khi mẹ mất đi rồi tôi mới nhận ra thì đã quá muộn. Ngay cả lúc mẹ sắp ra đi, bà cũng cố dặn cả nhà đừng báo cho tôi biết vì sợ tôi lo lắng mà ảnh hưởng học hành. Thỉnh thoảng có nghe ai đó ru con: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng...” tôi lại nghĩ đến mẹ, nghĩ đến đôi quang gánh của mẹ và cái nhìn trìu mến của bà khi lần đầu gặp tôi: “Cu Bi đây à anh, giống bố nhỉ...”...



    Đám tang mẹ xong, tôi lên thị xã thu dọn đồ đạc rồi về ngay. Tôi quyết định bỏ học để theo chú tôi đi xẻ gỗ. Mà tôi có muốn đi học cũng không được nữa vì lấy tiền đâu để mà học, rồi thì ai sẽ lo cho con Luyến. Tôi ở nhà khoảng mười ngày, thấy con Luyến nguôi ngoai phần nào rồi, trong bữa cơm tôi nói với nó: “Mai anh theo chú Bảy đi làm, em ở nhà lo học nhá, cứ nửa tháng anh về một lần”. Nó nghe thế thì quên cả vẻ ủ rũ: “Không được, anh không được bỏ học, anh mà bỏ học thì anh là đồ bất hiếu, không nghe lời ba mẹ, ngày mai anh phải lên trường ngay, ở nhà đã có em lo...”. Nó nói như ra lệnh, người lớn và rất dứt khoát. Tôi hơi bất ngờ khi thấy nó như thế, nhưng vẫn từ tốn bảo nó: “Không phải anh không muốn đi học, anh đã quyết thế rồi, em ở nhà học cho giỏi đi, không được nghĩ ngợi gì hết.”.



    Nó thì nằng nặc bảo tôi đi học, tôi thì cứ ôn tồn nói với nó, giải thích cho nó hiểu. Cuối cùng nói không được nữa, nó mới nói toẹt với tôi: “Em bỏ học từ sau Tết rồi, từ mai em sẽ đi bán bánh thay mẹ, anh cứ đi học... Anh nghe em... anh cứ học thật giỏi... Còn em là con gái, học hành rồi cũng chẳng tới đâu... Em theo mẹ đi bán từ mấy tháng nay rồi...”. Đến đây thì tôi shock nặng, bát cơm trên tay tôi tự nhiên nặng trịch, tôi không còn lời nào để nói với nó nữa. Nó là đứa học giỏi nhất trường tôi, chỉ vào học nửa năm nó đã đứng đầu trường, tôi nghĩ thế nên kì vọng vào nó biết nhường nào, vậy mà vì tôi, vì một thằng chẳng phải máu mủ gì... Mãi rất lâu sau này tôi mới biết, khi phát bệnh, biết mình sẽ không qua khỏi nên Mẹ đã bảo nó thôi học, tập đi bán dần để sau này... nuôi tôi ăn học.


    Sáng hôm sau ngủ dậy thì nó đã đội quang gánh đi bán rồi. Nó để lại cho tôi một mảnh giấy nhỏ, dặn tôi đủ điều. Quần áo của tôi nó đã xếp gọn gàng vào ba lô rồi, trong đó còn có một ít tiền được gói bằng giấy báo, bên ngoài là bọc ni lông, cột rất kỹ càng. Đó là số tiền mẹ để lại cho tôi, cô chú và hàng xóm dấm dúi giúp đỡ... Đủ để cho tôi ăn học trong 2 tháng..


    Tôi gạt nước mắt, vác ba lô lên trường để tiếp tục đi học, để lại ở quê cô em gái bé nhỏ hàng ngày vẫn nặng nề đôi gánh trên vai, bước thấp bước cao trên những con dốc chợ miền núi “Ai bèo lọc nậm không...”

    Chương 8
    Việc đầu tiên khi tôi lên thị xã là tìm việc làm thêm để trang trải học hành và bớt gánh nặng cho em gái. Ngày ấy việc làm thêm ít lắm , quanh đi quẩn lại chỉ có gia sư và phụ quán cơm là thông dụng nhất , nhưng lương cực bèo và thỉnh thoảng còn bị ăn chặn tiền .

    Tôi thì việc học hành nặng nhọc , thời gian nghỉ rất ít , những việc ấy thì ngốn quá nhiều thời gian và có vẻ không phù hợp với một thằng thơ thẩn và hay đãng trí như tôi.

    Cuối cùng thì tôi cũng xin làm đc một một chỗ , công việc hơi ''lạ'' nhưng ko quá cực nhọc , lại chủ động được thời gian, đó là chèo xuồng vớt rác ở hồ ( Cái hồ này nằm giữa trung tâm thị xã ). Công việc chủ yếu là sáng sớm đi xuồng cùng với 1 bác nữa , men theo bờ hồ để cầm 1 cái vợt lưới dài vớt những thứ mà người ta ''vô tình'' vứt xuống . Cộng tiền lương với tiền bán ve chai những thứ vớt đc , tôi cũng đỡ đần được phần nào . Đến giờ nghĩ lại , tôi thấy ngày ấy mình thật may mắn vì tìm đc công việc này , nó ko đơn thuần giải quyết gánh nặng kinh tế cho tôi ,mà nó còn giúp tôi tìm được một người con gái ...

    Hàng tháng em gái vẫn gởi gạo, cá khô , muối vừng dưới quê lên cho tôi . Tôi cũng muốn về nhà thăm nó , nhưng sợ tốn kém đi lại , sợ bỏ việc mất tiền , sợ bỏ học mất bài vở . Tôi cố vin vào những lý do ấy để ko về quê , vì thật ra tôi sợ phải về nhà , tôi sợ cảm giác ko cầm được lòng khi nhìn thấy em với đôi quang gánh , chiếc nón tả tơi và mồ hôi nhễ nhại, quần áo thì mặc lại của mẹ , nhìn xa chả khác bà già. Từ lâu nó đã ko còn chải chuốt nữa rồi , nó đã quên rằng mình chỉ mới mười mấy tuổi , cái tuổi những đứa bạn nó suốt ngày đứng trước gương hay tủ quần áo để xăm xoi , ngắm nghía...

    Chính vì sợ cảm giác nặng nề khó chịu đó ám ảnh nên mỗi năm tôi chỉ về nhà một lần vào dịp tết , thỉnh thoảng có việc gì thì biên thư. Tôi đang cố trốn tránh sự hổ thẹn và dằn vặt bản thân vì đã ko lo được cho nó như lời hứa với mẹ...

    Tâm trạng ấy kéo dài trong 2 năm khiến tôi chỉ biến cắm đầu vào học và làm việc , hoàn toàn ko tiếp xúc hay chơi với bất cứ một người bạn nào trên thị xã cả, mãi cho đến năm tôi học lớp 12 thì tôi bắt đầu quen một đứa con gái , nó là con của bác Tụ ( người vớt rác chung với tôi ). Thỉnh thoảng tôi có thấy nó mang cơm nước cho bố , nhưng tôi cũng ko để ý đến nó lắm. Tôi chỉ thật sự biết tên nó khi nó lên lớp 10 vào học chung trường với tôi. Biết tôi cũng học trường đó nên bác Tụ nhờ tôi hôm khai giảng dắt nó đi xem lớp hộ bác. Bác bảo nó ít ra đường và hay xấu hổ nên nhờ tôi dẫn vào trường cho khỏi bỡ ngỡ. Tôi thì ko thấy thế , nó tên là Trâm Anh , một cái tên đẹp và ''thị xã''. Nó cũng chẳng hay xấu hổ và bẽn lẽn như bác Tụ nói , ngược lại còn rất hiếu động và ưa chạy nhảy , hoàn toàn ko phù hợp với bộ áo dài mà nó mặc hôm tựu trường.

    Tôi dắt nó vào trường thì nó gặp bạn cũ nên bỏ tôi lại nhập vào đám bạn , ko quên cám ơn tôi bằng một nụ cười rất tươi. Ngày đầu tiên chính thức quen nó chỉ có vậy , thấy nó trẻ con và nhí nhảnh quá , tôi chợt chạnh lòng nhớ đến em gái ở nhà, cũng chỉ bằng tuổi nó mà sao em tôi già dặn quá , cuộc đời hay là chính tôi làm cho em trở nên như thế... Chắc ko phải là do cuộc đời ...

    Tôi học trên Trâm Anh hai lớp nên thỉnh thoảng nó có mang sách vở ra phòng bảo vệ ( Bác Tụ là bảo vệ khu đập vịt , kiêm dọn vệ sinh , vớt rác ...) để nhờ tôi giảng bài hộ. Thỉnh thoảng nó còn đòi theo tôi đi theo xuồng vớt rác , nó vớt thì chẳng được bao nhiêu , nhưng nghịch nước thì giỏi. Nhiều lúc nhìn thấy nó nghịch ngợm và quậy phá, những mệt nhọc lo toan của tôi tự nhiên tan biến hết. Tôi hay nhìn trộm nó những lúc như vậy , trông nó thật đáng yêu , trái hẳn với vẻ xù xì và từng trải của bố nó , tôi đoán là nó giống mẹ...

    Nó hay hỏi tôi :''Sao anh ít nói thế , như ông già ý'' '' Truyện hay vậy mà anh ko cười à'' ''Anh đang nghĩ gì thế ''.. Vô vàn những câu hỏi của nó đc tôi đáp lại bằng một tiếng ừ và một nụ cười gượng . Tôi không muốn kể cho nó nghe cũng vì tôi ko muốn một đứa như nó phải nghe những tâm sự ko vui , những thứ mà sự vô tư của nó ko dễ dàng tiếp nhận được...

    Vào một buổi tối tháng 11, sắp thi học kì I nên tôi thức khá khuya. Đang chăm chú bài vở thì tôi nghe có tiếng gọi rất quen . Tôi đi ra cửa , chưa kịp định thần thì tôi thấy..con Luyến . Nó đứng ngoài cửa , mặt thẫn thờ và có vẻ mệt mỏi , tay nó ôm một cái ba lô to tướng...

    Chương 9
    Tôi vội chạy ra đỡ nó vào nhà , nhìn vẻ mặt nó , tôi đoán được sự chẳng lành nhưng chưa dám hỏi nó vội . Tôi cất đồ cho nó , dắt xe đạp vào nhà ( chắc nó phải đi từ chiều ) rồi bảo nó đi tắm rửa rồi đi ngủ. Nó ngoan ngoãn nghe lời , ko nói lấy một câu , có lẽ nó chỉ còn sức để khẽ gật đầu...

    Tối hôm đấy tôi thức rất khuya vì không ngủ được , nó nằm dưới chiếu , mệt lử nên ngủ rất say . Cũng may là anh người Tày đã về quê từ 2 hôm trước , nếu không thì cũng chẳng còn chỗ để ngủ. Đây là lần thứ 2 tôi ngồi nhìn nó ngủ , nhưng cảm giác khác lần trước rất nhiều . Thay vì sự rạo rực và khó chịu của cậu trai đang bắt đầu lớn lúc trước là cảm giác khó hiểu xen lẫn có lỗi với em gái. Tôi không hiểu là ở dưới quê đã xảy ra chuyện gì với nó mà để nó phải mò lên chỗ tôi đêm hôm thế này , có ai đã mắng nhiếc nó hay sao ? Cô tôi , ngoại tôi cậu tôi đều là những nông dân hiền lành chân chất chả bao giờ nặng nhẹ với ai. Với lại họ thương con Luyến như con cháu trong nhà , thậm chí còn hơn...

    Con luyến cũng lớn rồi , thậm chí suy nghĩ của nó còn chín chắn chững chạc hơn tôi rất nhiều , vậy thì nguyên nhân là do đâu nhỉ , vô tình tôi nghĩ nó đến một hướng khác , nhưng lại giật mình gạt bỏ ngay , tôi thấy sợ khi nghĩ đến điều ghê tởm đó....

    Trời sáng thì nghe tiếng đồng hồ hẹn giờ nên tôi bật dậy , tối qua tôi mải suy nghĩ mà tôi ngủ gục lên ghế. Hôm nay tôi phải đi thi mà sao thấy trong người mệt mỏi quá , khó chịu quá. Tôi khẽ mở cửa sổ để hứng ánh sáng yếu ớt ở ngoài soạn sách vở, tài liệu. Lúc chuẩn bị xong xuôi hết , tôi quay sang tính gọi Luyến dậy để dặn dò nó vài thứ trước khi tôi đi thi .

    Và rồi tôi nhìn thấy trên má của nó một vết hằn , một vết hằn đỏ rực .Tối qua khuya quá nên tôi ko nhìn thấy được. Hình như đó là một dấu tay , mà đúng nó là một dấu tay rồi , một cái tát trời giáng mới có thể khiến một bên má của nó đỏ hằn lâu đến vậy .Trời ạ ,ai đã đánh em tôi thế này , da em tôi mỏng dính như thể véo nhẹ cũng rách thế này cơ mà... ...

    Tôi ngồi bệt xuống đất vì thẫn thờ , tôi thấy căm ghét bản thân mình ghê gớm. Em gái bị người ta đánh thế kia mà tôi không biết gì, vẫn dửng dưng như một thằng vô tâm khốn kiếp ..
    Tôi mang tâm trạng hoang mang và nặng như chì ấy đi thi , đầu óc chả nghĩ được gì . Làm bài thi , tôi viết vài ba dòng vớ vẩn rồi nộp bài , phóng xe như điên về nhà , định bụng sẽ làm rõ mọi chuyện...

    Về đến phòng trọ thì tôi thấy cửa khóa , chốt cửa kẹp một tờ giấy với nét chữ to tròn '' Em ra bờ hồ đi dạo một xíu , em nấu cơm rồi đó , ăn anh đi. Chìa khóa e để trong cục gạch chặn cửa'' .

    Tôi còn tâm trạng gì mà ăn uống nữa chứ , tôi chạy ngay ra bờ hồ để tìm nó , lòng dạ rối như tơ vò.
    Nó đang ngồi trên bờ hồ , hướng mắt đang nhìn xa xăm . Hình ảnh nó lúc đó y như những tấm ảnh cô gái bên hồ mà sau này tôi hay thấy ở những bức ảnh , tóc dài thướt tha và có cái gì đó gượm buồn , chờ đợi....
    Tôi chậm chậm lại gần chỗ nó , nó thấy tôi thì đưa tay quệt mặt rất nhanh , cố gắng nở một nụ cười gượng, nó sợ tôi biết là nó đang khóc..

    _Anh Bi ăn cơm chưa , ở ngoài này mát quá..
    _Ở quê có chuyện gì vậy em?

    Sắc mặt nó đổi ngay lập tức , giọng yếu hẳn đi :
    _ Anh Bi cho em ở đây với anh nha , em không muốn về nhà nữa...
    _Nhưng em phải cho anh biết có chuyện gì chứ , ai đã đánh em !

    Vẻ mặt nghiêm nghị và câu nói của tôi khiến nó sợ hãi , nó cúi mặt , lí nhí :
    _Anh Bi cho em ở đây....

    Tôi giật mình vì thấy mình hơi quá , nó đang như vậy nên tôi không muốn làm nó sợ thêm nữa.Dù tôi chưa hình dung được chuyện gì đã xảy ra với nó , nhưng thấy thái độ nó như vậy , tôi biết là việc này rất nghiêm trọng. Tôi không hỏi thêm gì nữa , tôi sẽ về quê và tự mình tìm hiểu chuyện này..
    Tôi ngồi với nó cả buổi chiều , không ai nói với ai tiếng nào , cả hai đều nhìn về phía xa xa của hồ .Hôm nay ít gió nên mặt hồ rất phẳng lặng , phải chi cuộc đời cũng yên ả như thế...


    Last edited by hongnguyen; 04-18-2014 at 05:45 PM.

  4. #4
    Nhà Ngói
    Join Date
    Apr 2014
    Posts
    135
    Chương 10
    Chiều tối hôm sau thì cô tôi đánh điện lên hỏi , cô bảo rằng hôm qua mang cho con Luyến ít đồ thì thấy nó khóa cửa , hôm nay vẫn chưa thấy về nên cô gọi lên hỏi tôi. Biết nó ở chỗ tôi , cô dặn dò vài câu rồi cúp máy. Vậy là ý định về nhà hỏi cô của tôi cũng vô ích rồi , cô không hề biết chuyện gì cả , bà ngoại tôi lại càng không....
    Tôi vẫn đang trong giai đoạn thi nên chưa thể về nhà đc , hai hôm sau thì anh người Tày lên . Tối đấy ngồi nói chuyện , tôi bảo với anh rằng cho em gái tôi ở tạm vài bữa , mấy hôm nữa thi xong tôi sẽ dọn đi chỗ khác. Anh cười xuề xòa rồi nói :

    '' Thôi mai anh chuyển ra khu tập thể giáo viên ở với thầy Bộc cũng được , cũng chỉ hơn tháng nữa là anh về quê hẳn rồi''.

    Anh lúc nào cũng cười được , tính tình hiền lành chân chất rất hợp với khuôn mặt . Giờ anh làm cán bộ to ở dưới quê anh rồi , thỉnh thoảng có việc lên thành phố công tác , hai anh em vẫn họp mặt hàn huyên chuyện cũ ..
    Buổi chiều hôm đấy vừa thi xong môn cuối cùng , tôi về nhà cất sách vở , thay quần áo . Tôi dặn Luyến :'' Anh về quê..lấy giấy tờ, sáng mai xong việc anh lên ngay. Tối ngủ nhớ khóa chặt cửa nhá''. Nó ngập ngừng một lúc rồi nói :
    '' Dạ... Mai anh lên mang cho em..bồ đồ làm bánh nhé.....''.

    Tôi hơi sựng người nhưng cũng kịp hiểu , khẽ ừ một tiếng rồi đi vội ra bến xe....
    Cả ngày hôm sau tôi đi quanh xóm hỏi dò chuyện nhưng có vẻ như chẳng ai biết điều gì . Ngoại tôi thì hỏi sao con Luyến ko về , nó lên đó làm j lâu thế , rồi hỏi chuyện học hành trường lớp. Cô tôi thì bận chăm cả đàn con nên cũng ko có thời gian nhiều, hỏi qua loa tôi vài câu rồi đi cắt cỏ bò. Hụt hẫng và chán nản, tôi bỏ về nhà nằm rồi thiếp đi đến tối thì tỉnh dậy .

    Tôi đi lòng vòng trong chính ngôi nhà của mình , không gian yên ắng như nghe được cả tiếng bước chân. Cũng chính ngôi nhà này ba năm trước đây có đến bốn người , có ba , có mẹ , có em gái , quá hoàn hảo cho một một gia đình cơ bản. Vậy mà giờ chỉ còn mình tôi , em gái thì ở trên kia , với hàng tá câu hỏi ko thể lý giải nổi..

    Tôi vào buồng gói ghém đồ đạc , ko quên mang theo đống đồ làm bánh của e gái đã được gói gọn gàng từ trước , chắc vì cồng kềnh nên nó không chở theo được, thì ra nó đã có ý định lên ở với tôi từ trước.....

    Sở dĩ tôi phải đi ngay vì tôi sợ cảm giác lạnh lẽo ở nhà , cộng thêm sự bất lực và thất vọng khi tốn một ngày vô ích và ko tìm được điều gì hay bất cứ một lý do nào đó có thể chấp nhận được... Thứ nữa , tôi lo cho con Luyến ..
    Những ngày tiếp theo đó , tôi cố gặng hỏi nhưng tuyệt nhiên nó không hé môi điều gì , tôi bực mình gằn dọng thì nó lại cúi mặt khóc , tôi lại thôi không nói được nữa. Cảm giác thật nặng nề và bực bội khi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với em gái mình.

    Thỉnh thoảng nhìn nó buồn bã ngồi nhìn ra cửa sổ tôi lại khó chịu và thấy thương nó , sao nó lại như thế hả trời , trước đây có bao giờ tôi thấy nó như thế này đâu cớ chứ............

    Dò hỏi nó mãi mà cũng chỉ nhận đc những câu trả lời chỉ bằng giọt nước mắt , cúi đầu im lặng hoạc lảng sang chuyện khác. Cuối cùng tôi quyết định ko tìm hiểu nữa , thôi thì nó đã muốn giấu thì tôi cũng ko nên bới móc lên làm gì , chỉ làm nó đau khổ và buồn bã thêm . Tôi sẽ thay những câu hỏi đó bằng sự quan tâm và chia sẻ với nó , tôi nghĩ thời gian rồi sẽ thay đổi được nó , sẽ giúp nó nguôi ngoai đi phần nào. Sau này tôi biết là tôi đã nhầm....

    Từ ngày nó lên ở chung , nó ko cho tôi động tay chân vào bất cứ việc gì ,từ nấu cơm , quét nhà ,rửa chén nó đều dành làm tất.. Nó bảo :''Anh ko phải làm gì hết , việc của anh là học thật giỏi để mơi mốt đậu Đại Học . Em là con gái , mấy việc lặt vặt này để em lo hết cho..'' . Em gái tôi thế đấy , nó là một đứa em gái ngoan ..

    Cũng phải gần một tháng trôi qua , tối đấy đang đọc sách thì bất giác tôi quay sang nhìn nó . Nó đang ngồi dưới nền nhà , hai tay vòng ôm lấy đầu gối , mắt tròn xoe nhìn tôi học bài.
    Tự nhiên thấy thái độ giật mình và vội lảng sang hướng khác của nó , tôi thấy lòng mình chạnh lại , tôi khẽ nói với nó :
    '' Hay là em đi học lại đi Luyến ,còn có mấy hôm nữa là nghỉ lễ , anh tính về nhà nhờ cậu bán quách..cái nhà dưới quê. Tiền đó cũng đủ hai anh em mình học được vài năm , với lại anh còn đi làm thêm nữa...''.

    Nó xua tay ngoay ngoảy :
    '' Ôi ôi em mà học hành gì nữa , em quên hết rồi. Với lại mấy bữa nữa em đi bán lại , em tìm được chỗ mua nguyên liệu làm bánh rồi , chợ trên này đông anh nhỉ , chắc là sẽ bán đc hơn dưới quê. ''

    Tôi chưa kịp trả lời thì nó chặn họng luôn :
    ''Mà anh không được bán nhà đâu đấy , bán rồi thì sau này giỗ chạp biết cúng bái ở đâu , với lại anh mai mốt anh còn phải lấy vợ nữa...''.

    Thấy thái độ dứt khoát của nó ,tôi im lặng chẳng biết nói sao với nó nữa , nó còn bé mà nghĩ xa quá , nó lo cho cả chuyện sau này của tôi... . Nhưng giá mà ngày ấy tôi kiên quyết hơn nữa mà thực hiện ý định thì bây giờ chắc đã khác rồi....

    Hôm ấy Trâm Anh đến phòng tôi chơi , sẵn mang vài cuốn truyện cho tôi ( tôi mượn cho con Luyến đọc ) . Nó còn mang cả tiền lương của tôi mà bác Tụ đưa nó ( Nó kiêm luôn việc ''phát lương'' cho tôi , chính vì việc này mà sau đó tôi biết là nó ko chỉ là một cô bé suốt ngày chỉ biết soi gương và nghịch ngợm ) .
    Nó đến đúng lúc Luyến vừa ra khỏi nhà chuẩn bị đi bán , nó thấy Luyến từ phòng tôi đi ra thì chào rõ to ( lúc nào nó cũng to tiếng như thế ) :

    '' Con chào cô ạ..'' .
    Tôi nghe nó chào và thấy thái độ hơi giật mình của con Luyến thì tự nhiên tôi thấy hơi chạnh lòng. Đành rằng con Luyến có mặc cái áo cũ một chút , nhăn nheo một chút , đi đôi dép có rách một chút ...
    Tôi tự an ủi mình rằng chắc cái nón che thấp quá nên Trâm Anh không nhìn rõ mặt , tôi cố gắng đùa với Trâm Anh :

    ''Bậy, cô gì mà cô , đây là em gái anh , nó bằng tuổi em đó ''.
    Tôi thấy Trâm Anh hơi đỏ mặt , chắc nó ngại vì đã bị hớ , nó lí nhí :

    '' Ý.... em ko biết , em xin lỗi '' .
    Con Luyến khẽ gật đầu cười nhẹ rồi chào tôi và Trâm Anh, nhấc đòn gánh đi nhanh ra ngõ... Chẳng biết là nó đang nghĩ gì nhỉ, tự nhiên tôi thấy buồn quá...

    Cả buổi hôm đáy tôi ngồi nghĩ lan man , để mặc cho con bé Trâm Anh nhảy nhót nhòm ngó khắp khu trọ. Tôi quay sang nhìn bộ váy mà Trâm Anh đang mặc , hình ảnh em gái tôi trong chiếc vái trắng tinh tươm dạo tết nọ lại hiện ra lờ mờ trước mắt tôi , như hư như thực , lâu lắm lắm rồi tôi không thấy em tôi mặc váy nữa , chỉ là những bộ áo bà ba và chiếc quần nhàu nhĩ của mẹ thôi...
    Tôi gọi Trâm Anh lại bảo : ''Em mua váy này ở đâu thế , mai dẫn anh đi mua ..

    Chương 11 :
    Hôm sau đi học về thì Tôi chờ Trâm Anh ở cồng trường rồi chở nó ra chợ. Tuy là thị xã nhưng ngày xưa chưa rộ lên những shop quần áo như bây giờ , mua cái gì cũng phải ra chợ mới có. Sau một lúc đi lòng vòng thì tôi cũng chọn được một chiếc váy màu trắng ( tôi rất thích màu trắng ) .
    Tôi quyết định mua nó là vì lúc thấy Trâm Anh mặc nó vào thử cho tôi xem , tôi có cảm giác như chính cô bé là Luyến vậy , duy chỉ có khác ở chỗ là Luyến thì ko toe toét và nhí nhảnh xoay mấy vòng như Trâm Anh ^^! .

    Tôi chở Trâm Anh đi ăn chè để cám ơn nó rồi về nhà . Chiếc váy tôi đã gói gọn gàng rồi cất đi , định bụng Luyến về sẽ mang ra tặng nó để cho nó bất ngờ.

    Cả chiều hôm đấy tôi thấy vui vui , tưởng tượng vẻ mặt nó lúc nhận quà , lúc mặc váy , lúc nó xoay qua xoay lại như Trâm Anh , tự nhiên tôi thấy háo hức lạ kì. Tôi ngồi học bài đến tận xẩm tối , lúc xem lại đồng hồ thì giật mình vì đã gần sáu giờ mà vẫn chưa thấy nó về . Bình thường mọi hôm thì gần năm giờ là đã thấy nó ở nhà rồi. Cũng hơi lo lắng nhưng nghĩ bụng chắc nó ghé chợ mua đồ gì đó nên thôi tôi cũng ko nghĩ ngợi gì nhiều nữa.

    Đến hơn 7 giờ vẫn chưa thấy về thì tôi hơi hoảng thật.Nó mới lên thị xã , lại mới đi bán được 1 tuần,có chuyện gì với nó thì tôi biết làm sao. Càng nghĩ càng sốt ruột , loay hoay đi qua đi lại trong phòng một lúc thì tôi quyết định lấy xe đạp chạy ra chợ tìm nó. Vừa chạy ra đầu ngõ thì tôi thấy nó thất thểu đi về , lạ ở chỗ là không thấy quang gánh hàng đâu cả. Tôi chạy lại ngay hỏi nó thì nó mếu máo :

    '' Người ta thu mất hết rồi anh Bi ơi..'' .
    Tôi cố bình tĩnh để trấn an :

    '' Sao ngoài chợ mà cũng thu à , anh thấy nhiều người bán mà'' .

    “Em bán ở chợ không được vì bị mấy bà...đuổi , nên em gánh ra khu bảo tàng..'' . Nó bắt đầu khóc..

    ''Trời ạ , khu đấy người ta cấm bán hàng rong bao nhiêu năm nay rồi mà ...~~'' ...
    Nó cúi mặt khóc nức nở . Nhìn bộ quần áo nó nhơ nhớp và ướt đẫm mồ hôi, tóc tai thì ướt nhẹp và bết vào nhau , tôi biết là nó đã khóc lóc van xin đòi lại mớ hàng như thế nào .

    Mấy ngày sau tôi chạy lên ban quản lý bảo tàng xin lại đồ mà không được , ngày nào cũng bắt hẹn hò chờ đợi ( ngày ấy tôi không biết là thật ra bọn nó chỉ làm tiền thôi ). Mệt mỏi và cũng không có thời gian , cộng thêm việc nghe con Luyến kể bị ăn hiếp khi vào chợ bán . Tôi bảo nó :
    '' Thôi em không cần đi bán nữa , kiếm việc khác làm đi , buôn bán vầy nắng nôi lắm''.

    Cuối cùng nhờ bác Tụ mà tôi xin cho nó vào làm công nhân nhặt cuống trà của nhà máy, công việc tuy có hơi vất vả một chút nhưng đỡ được mang vác mệt nhọc, lại không phải lo lắng có ai bắt nạt nó hay không, vì con dâu của bác Tụ cũng làm trong đấy , bác đã gởi gắm nó hộ tôi.
    Thỉnh thoảng nó còn đem ''việc'' về nhà, tôi biết là nó đang cố để tôi đỡ phải vất vả và tâm trạng được thoải mái để ôn thi.

    Hai anh em tôi cũng tạm sống đủ vì tôi không phải đóng học phí (vì diện mồ côi), lại thêm nó cũng biết tính toán chi tiêu, nó là em tôi nhưng tôi thấy nó giống..vợ hơn, nó đảm đương mọi việc trong nhà, kiện toàn và chu đáo..
    Gần một năm sau đó trôi qua trong yên bình, hai anh em đứa học đứa đi làm. Buổi tối thì tôi học bài, nó đọc truyện hoạc đan những món đồ nho nhỏ. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nó đôi khi thơ thẩn nghĩ ngợi gì đó rất xa xăm, muốn hỏi nó nhưng lại thôi, vì tôi biết nó vẫn sẽ chẳng nói gì ..

    Trâm Anh vẫn thỉnh thoảng sang chơi, chạy nhảy múa máy, nó lúc nào cũng làm tôi vui..
    Như người ta thường nói, trước cơn bão thì bao giờ mặt nước cũng sẽ có một khoảng thời gian rất yên ả, và khoảng thời gian trên cũng chính là những ngày cuối cùng tôi và nó cảm thấy hạnh phúc nhất sau khi ba mẹ chúng tôi mất.

  5. #5
    Nhà Ngói
    Join Date
    Apr 2014
    Posts
    135
    Chương 12:

    Tôi gánh trên vai niềm tin của cả gia đình khi lên đường đi thi Đại Học, mang theo sự hy vọng của ba và ngoại ‘’ Thằng Bi nhà tôi học giỏi lắm, mơi mốt nó sẽ làm bác sĩ’’ . Và đặc biệt là của mẹ kế và Luyến, họ đã gánh cả thằng tôi trên vai để mang đến trường..

    Chính vì thế tôi không thể cho phép mình thi trượt được, gần 2 tháng sau khi đi thi về, tôi nhận được giấy báo nhập học, tôi cũng không bất ngờ vì tự tin rằng mình sẽ đậu. Ngày giấy báo về đến nhà , vẫn là con Luyến biết đầu tiên, nó vẫn chạy như như bay, mặt đỏ rực và mắt long lanh đi tìm tôi để thông báo như ngày trước. Nó mừng còn hơn cả tôi, tôi thấy nó cười mà sao hai hàng mi ươn ướt... Nó khóc mất rồi..

    Ngày tiễn tôi và Luyến lên Sài Gòn, Trâm Anh khóc như mưa, lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. Những người yêu đời như nó khi khóc, thường khó có gì ngăn lại được..

    Tôi về quê thăm Ngoại , ôm ngoại và cũng khóc, khóc như ngày bé bị đứa nào đấy ăn hiếp mà chẳng biết nhờ cậy ai. Ngoại xoa xoa lưng tôi, dỗ dành như đứa con nít. Đối với ngoại thì tôi lúc nào cũng chỉ là đứa con nít, là ‘’thằng cu Bi của ngoại’’. Đấy cũng là lần cuối tôi còn được nói chuyện với ngoại, được ôm ngoại….

    Ngày ấy khóc sao thật dễ dàng quá, chúng tôi đều khóc, mỗi người có một lý do để khóc… Nhưng nước giọt nước mắt trẻ con tuôn trào ra như thế này làm sao đau bằng những ''người lớn'' khi muốn mà không thể khóc, nước mắt chảy vào trong, xát muối mặn chát cả trái tim, cả cơ thể... Xót... Ước gì chúng tôi có thể mãi khóc một cách vô tư và thoải mái như thế…

    Tôi và luyến bước chân lên Sài Gòn vào một ngày mưa tầm tã, chúng tôi xuống xe thì ngồi ngay trong nhà chờ của nhà xe để đợi ông chú đến đón về. Hai đứa ngồi thu lu như hai con chuột nhắt ở mái hiên nhà, không dám vào phía trong vì trong đấy đông người quá, nằm la liệt dưới ghế, trên nền.

    Tay tôi ôm chặt balo như thể để hở ra là người ta giật bay và chạy biến đi mất, tôi đã được nghe kể nhiều lắm về cuộc sống bon chen và nguy hiểm ở Sài Gòn rồi.
    Một giờ, hai giờ, ba giờ trôi qua. Luyến thì gục lên vai tôi ngủ từ lúc nào, có lẽ nó đã quá mệt khi lần đầu phải đi một quãng đường dài như thế, khổ thân con bé.
    Trời tối mịt thì chú tôi mới tới, chúng tôi vẫn ngồi im chỗ hẹn trước vì không dám và không biết đi đâu.

    _Cu Bi phải không ?
    _Dạ … - Tôi trả lời với vẻ nghi ngờ được dặn .

    Chú gỡ khẩu trang và nón ra tôi mới nhận ra chú Lâm, mặc dù chú đã già và khắc khổ hơn ngày ở nhà rất nhiều nhưng những nét trên khuôn mặt chú thì tôi không thể nào quên được, trước khi chú chuyển lên Sài Gòn kiếm ăn thì chú và ba tôi là anh em kết nghĩa.
    Tôi mừng và mất hẳn vẻ ủ rũ , quay sang lay em gái : ‘’ Dậy dậy đi em, chú Lâm tới rồi’’.

    Chú đưa chúng tôi hai bịch nước mía và một một miếng bánh tét chiên rồi ngồi chờ chúng tôi ăn hết mới dẫn về . Vừa ăn chúng tôi vừa nghe chú kể chuyện, hỏi han nhà cửa, làng xóm dưới quê với niềm háo hức kì lạ. Cũng phải thôi, 6 năm rồi chú chưa về quê, nơi mà chú gắn bó từ khi sinh ra đến khi lấy vợ.

    Chú Lâm ngày ở nhà làm thợ mộc, sau bị một tai nạn khi cưa gỗ nên đứt mất một bàn tay. Từ một thợ mộc khéo tay có tiếng, chú đâm chán nản vì trở thành một kẻ vô công rỗi nghề ăn bám vợ. Thế là chú kết bạn với rượu , với những người bạn đồng ‘’cảnh ngộ’’. Chú lê la khắp xóm làng để ăn nhậu, sáng sỉn chiều say.

    Tôi hay gặp chú xiêu vẹo đi về nhà hoạc đi đâu đó. Mỗi lần gặp tôi, chú thường tóm tôi lại véo má và nói:
    ‘’ Thằng con bố Cảng dạo này lớn phết rồi nhỉ’’, rồi chú cọ râu vào mặt tôi khiến tôi vừa nhột vừa sợ. Có lần tôi thấy chú ngủ ở gốc cây ngoài chợ lúc sáng sớm, người tôi bé tí mà phải dìu chú về vì chạy về gọi vợ chú thì chỉ nhận được một câu chưng hửng :
    ’’ kệ bố nó’’. Vợ chú khinh chú ra mặt.

    Rồi chú dính vào cờ bạc, cái giống cờ bạc thì càng đánh càng thua, càng thua càng gỡ. Chẳng mấy chốc mà tài sản trong nhà tội nón ra đi hết, vợ chú gào khóc bao nhiêu chú cũng ko từ bỏ được con ma đỏ đen trong người.
    Cho đến một đêm nọ chú thua nặng ở chiếu bạc, thua cả tiền bán bộ..lư hương bằng đồng của gia đình , tài sản có giá trị cuối cùng trong nhà chú.

    Chú Lâm là người thật thà và tốt bụng , dù chú có cờ bạc rượu chè thì tôi vẫn thấy chú như vậy. Tôi phải nói trước điều này vì khi kể đến đây, cái đêm mà chú thua bạc ấy , chú đi dắt trộm trâu của chính nhà bố vợ để bán đánh bạc. Công an xã bắt được chú..…
    Nửa năm sau thì chú bỏ lên Sài Gòn vì ko chịu được điều tiếng. Vợ chú ban đầu nhất định không chịu đi theo những cho đến ngày chú đi thì cô cũng ôm con nhắm mắt ''thuyền theo lái, gái theo chồng..''

    Chuyện của chú là thế, qua lời kể và thái độ của chú, tôi biết chú cũng nhớ quê hương da diết nhưng chắc vì xấu hổ chuyện cũ nên ko muốn về.
    Chú sắp xếp cho anh em tôi ở trong một căn phòng được ngăn bằng ván ép khá tồi tàn. Nhưng dù sao có được chỗ ở lúc này đối với hai đứa tôi đã là sự may mắn lớn.

    Thấm thoát được một tháng trôi qua chúng tôi ở nhà chú Lâm. Tôi vừa đi học vừa làm thêm , luyến học và phụ việc tiệm may, dù sao thì nó cũng cần phải có một cái nghề.
    Một tối , tôi bảo Luyến :
    _Mai mình chuyển ra ngoài ở nhé, anh tìm được phòng trọ rồi.
    _Sao vậy anh , em thấy ở đây được mà ?
    .................
    Tôi không biết phải trả lời nó ra sao, tôi không muốn nói cho nó biết cái lý do rằng tôi đang sợ. Tôi sợ ánh mắt rất khó hiểu của chú Lâm nhìn nó, nỗi sợ của tôi không mơ hồ. Em tôi cũng đã lớn rồi, không những thế nó còn xinh xắn và có vẻ chất phác hiền lành mà những đứa con gái thành phố không có được. Mỗi lần thấy ánh nhìn của chú Lâm hướng về nó, tôi lại cảm thấy có linh cảm chẳng lành. Chú Lâm dù gì cũng là đàn ông, vợ chú lại đi buôn theo tàu bắc nam mỗi tháng mới về một lần..

    Tôi đáp lại vẻ mặt ngơ ngác của nó bằng một thái độ chậm rãi :
    _Tại anh thấy ở đậu như vầy hoài cũng phiền quá, ra ngoài ở cho thoải mái em ạ .
    _Dạ .... - Nó thở dài vẻ tiếc nuối nhưng vẫn đồng ý , em gái tôi lúc nào cũng ngoan. Tôi biết là nó quá mệt mỏi với những lần chuyển nhà cùng tôi rồi, nhưng biết làm sao được, tôi đã hứa với mẹ là phải chăm sóc và lo lắng cho nó, nó chỉ có mỗi người thân duy nhất là tôi.

    Xóm trọ mới của chúng tôi đa phần là sinh viên tứ xứ từ những vùng quê nghèo lên, vì đơn giản nếu có tiền thì chẳng ai lại chui vào ở cái chỗ chật chội, ẩm thấp và thường xuyên cúp điện, cúp nước như thế này.

    Sự xuất hiện của em gái tôi bỗng nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý, bằng chứng là cả bọn xuýt soa huyết sáo mỗi lần em gái tôi đi qua.

    Thỉnh thoảng tôi còn thấy có cu cậu đứng ngẩn to te ngắm em tôi qua cửa sổ. Ban đầu tôi cũng có phần ái ngại vì thấy em gái bị để ý nhiều quá nhưng sau một thời gian thì thấy bọn nó đa phần hiền lành và có phần trẻ con, ít nhất là so với tôi nên cũng đành thôi không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Thậm chí có lúc tôi còn thấy tự hào về điều này vì từ ngày anh em tôi đến, con trai trong xóm nhất loạt gọi tôi là anh vợ, mặc dù tôi còn nhỏ tuổi hơn vài đứa.

    Ngày ấy sinh viên không năng động như bây giờ, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học và học, thỉnh thoảng thì chỉ có tham gia hoạt động ở trường nên cuộc sống khá nhạt nhẽo. Hoạt động trong ngày chỉ xoay quanh trường lớp, mỳ tôm, nước lọc và guitar.

    Những anh chàng guitar thời nào cũng vậy , luôn là tâm điểm và có sức hút mãnh liệt đối với con gái. Em gái tôi cũng vậy , nó mê như điếu đổ anh sinh viên lầm lì cuối dãy trọ. Anh tên là Huy , học trên tôi hai khóa , cao lớn , gương mặt trắng trẻo thư sinh và đặc biệt là chơi guitar cực giỏi, luôn là cây văn nghệ của xóm trong những buổi liên hoan sinh nhật , những đêm cúp điện đột ngột hay những buổi văn nghệ bất thình lình. Nó mê anh Huy cũng một phần là vì, anh ta là tên con trai duy nhất trong xóm không đoái hoài gì đến nó..

    Tôi cảm nhận được sự thay đổi của em gái khi mỗi lần thấy nó ngồi may vá sửa đồ trong phòng trọ , có tiếng guitar ở cuối dãy cất lên cùng với giọng hát đầy tâm trạng của Huy là nó lại nhổm dậy hóng tai nghe ngóng , rồi thở dài thườn thượt mỗi khi Huy ngừng chơi. Nó hóng như thể trẻ con hóng tiếng rao của kem , của kẹo kéo , háo hức và chờ đợi , để rồi hụt hẫng vì không có tiền mua.

    Có lần Huy đi đâu đó một tuần không về phòng trọ , tôi thấy nó đứng ngồi không yên , thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ và cúi đầu buồn bã.
    Thật ra là tôi có phần ghen tức với Huy. Trước đây nó chỉ có mình tôi , nó dành toàn bộ sự lo lắng chăm sóc cho tôi , lo cho tôi hết thảy mọi thứ . Giờ thì gã trai xa lạ và vô tâm kia đã cướp mất hết cả phần hồn của nó, khiến nó không còn quan tâm tôi như trước nữa , thỉnh thoảng tôi bực quá quát mắng nó mặc dù nó chẳng có lỗi gì . Tôi chỉ muốn kiếm cớ để cho nó tỉnh ra, để cho nó quay lại là của tôi, chỉ là của tôi, lại là đứa em gái bé bỏng ngày nào, chỉ có anh trai, ngoài ra, không ai cả...

    Sang tuần thứ hai thì Huy về, mang theo một cô gái - lý do của sự vô tâm đối với em gái tôi. Điều này khiến tôi mừng vô cùng, còn Luyến thì ngược lại. Tôi thấy mình hơi ác..

    Từ dạo đó nó ít nói hẳn, suốt ngày lầm lì cúi gằm mặt may may vá vá, có lúc kim đâm vào tay đến chảy máu cũng vẫn không chịu đi băng bó, ngoan cố tiếp tục, khiến máu ở ngón tay chảy ra, thấm vào cả mảnh vải. Tôi thấy vậy thì chạy lại cầm tay nó bực tức quát :
    ''Luyến , em làm gì vậy , em bị sao vậy, em có thôi cái bộ mặt đó đi không thì bảo ?''
    Nó sợ hãi rụt tay lại , cúi mặt nhận lỗi mà không nói gì . Tôi điên quá lại quát lên :

    _Chuyển nhà ,chuyển nhà , không ở đây nữa , em càng ngày càng không hiểu nổi Luyến ạ.
    Nó nghe thế thì hoảng, ngẩng mặt lên lắp bắp nửa xin lỗi ,nửa cầu khẩn :

    _Dạ dạ, không không anh Bi, em không sao hết mà , đừng chuyển nhà nha anh , em muốn ở đây , em không muốn đi đâu nữa. Đừng chuyển nhà..

    ...... Tôi bực mình bỏ ra ngoài...
    Cuối dãy trọ, phòng của Huy vẫn đóng cửa im ỉm, bên trong có hai người... Từ ngày cô gái về ở chung, Huy không còn chơi đàn nữa, có lẽ anh ta bận..

    Tết năm ấy là cái tết đầu tiên ở Sài Gòn của chúng tôi, cả dãy trọ về quê gần hết. Anh em tôi mặc dù rất muốn về thăm ngoại nhưng tiền tàu xe cũng là một vấn đề lớn đối với chúng tôi. Vì thế tôi và Luyến quyết định ở lại Sài Gòn ăn tết, nó đồng ý ngay có lẽ vì một điều : Tết đấy Huy cũng không về quê.

    Mà thật ra cả xóm không ai biết Huy quê ở đâu, chỉ biết rằng anh ta vừa học vừa chơi nhạc cho một quán cafe nhạc sống cổ điển.
    Huy biết chúng tôi ở lại thì cũng vui vẻ hỏi han vài câu rồi hứa hẹn tết sẽ qua phòng tôi làm vài chén. Còn cô gái kia, chuyển vào dãy trọ đã hai tháng mà chưa từng nói chuyện với ai, đi làm hay đi học từ sáng đến tối rồi về nhà đóng cửa im ỉm đợi Huy đi chơi nhạc về. Có điều, mặt cô lúc nào cũng buồn rười rượi.

  6. #6
    Nhà Ngói
    Join Date
    Apr 2014
    Posts
    135
    Chương 13

    Bà ta ngó nghiêng một lúc thì sai tài xế lại gần phòng chúng tôi và hỏi Luyến đang ngồi đọc sách trước cửa sổ. Cũng bởi vì phòng tôi là chỗ duy nhất còn mở cửa và có người ở dãy trọ này :

    _Khu này có ai tên Hoàng không em ? - Gã cộc lốc

    _Dạ ?

    _Ở dãy trọ này có ai tên Minh Hoàng không em gái ?

    _Dạ không ạ ! - Luyến chắc chắn .

    Gã gật đầu chào rồi lên xe chở người đàn bà nọ đi mất , bỏ lại cái nhìn khó hiểu cho cả hai anh em tôi.

    Sáng mùng một tết , chúng tôi đang bày biện cúng vái thì Huy và cô gái nọ về . Hình như tết đối với họ cũng chẳng có gì quan trọng , bằng chứng là tôi thấy họ vẫn như những ngày thường , thậm chí còn xuề xòa hơn. Mà cũng đúng , tết là ngày của gia đình , của họ hàng , bạn bè . Tết không dành cho những người nghèo , tết không dành cho những người không có nơi để về , phải ở lại cái xóm trọ tồi tàn buồn tẻ này..

    Đến trưa thì Huy sang , ngồi nói chuyện một lúc thì Huy xin phép được nói chuyện riêng với Luyến .

    Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý . Huy và Luyến thì có chuyện gì để nói nhỉ , thật khó hiểu .

    Họ ngồi ngoài chiếc ghế đá ở giữa sân xóm trọ nói chuyện rất lâu. Hình như chỉ có mỗi Huy nói , Luyến ngồi im nghe . Tôi biết em tôi đang rất hồi hộp , đây là lần đầu tiên nó được nói chuyện với Huy , gã trai mà nó thích.

    Một lúc sau thì Luyến quay về phòng xin phép tôi được đi đâu đó với Huy một lúc . Tôi ngạc nhiên hỏi :

    _Ủa đi đâu vậy em ?

    _Xíu nữa về em nói anh nghe , anh ăn cơm trước đi nha - Luyến nói rồi đi nhanh ra cổng , không để tôi hỏi thêm.

    Mặc dù tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nhưng cũng gật đầu . Huy là người đàng hoàng , tôi chắc thế.

    Đến chiều tối vẫn chưa thấy Luyến về thì tôi hoang mang thật sự. Ngày ấy điện thoại vẫn chưa phổ biến nên tôi chẳng biết cách nào để liên lạc với họ ngoài việc chờ đợi và chờ đợi.

    Sẩm tối thì tôi lo quá , đánh liều sang gõ cửa phòng Huy hỏi cô gái nọ. Một lúc sau thì cô ra mở cửa. Tôi mở lời :

    _Anh Huy đi đâu mà giờ này chưa về hả bạn ?

    Cô gái cười nhẹ rồi lắc đầu tỏ ý cũng không biết , tôi khẽ liếc vào phòng thì thấy cô đang bận nấu cơm nên tôi cũng không hỏi gì thêm , gật đầu chào rồi lẳng lặng về phòng. Tôi cũng phát hiện ra một điều là cô ấy xinh đẹp và có khuôn mặt hiền quá thể , nó khiến một thằng mới lớn như tôi có hơi rung rinh và ngại ngùng , quên bặt cả những điều muốn hỏi . Nhưng cũng vì cô đã có chủ và quá ít nói nên những cu cậu trong xóm không đứa nào dám bén mảng , ngay cả tôi cũng ngại khi phải tiếp xúc với cô.

    Đến tối thì Huy và Luyến về , cả hai đều như không có chuyện gì. Tôi thì dù thở phào nhẹ nhõm nhưng đợi Huy chào hỏi , xin lỗi xong và về phòng rồi tôi mới hỏi Luyến :

    _Sao em nói đi một xíu mà giờ này mới về ?

    Luyến thấy tôi nghiệm giọng thì sợ sệt :

    _Tại em .. bị người ta giữ lại mà .

    _Giữ lại là sao ,ai giữ lại ? - Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

    _Thôi mà anh Bi , hôm nay tết mà , không nhắc chuyện đó nữa. Anh Huy nhờ em một việc nhỏ ấy mà , không có gì nghiêm trọng đâu. Anh đúng là như ông già ấy.

    Thấy nó vậy thì tôi cũng không nói nữa , dù gì nó cũng về nhà an toàn và hôm nay lại là mùng một tết. Với lại những gì nó giấu tôi đâu chỉ có mỗi chuyện này , trước gì nó vẫn vậy ,thường giấu nhẹm những thứ không vui.


    Khoảng một tuần sau tết thì Huy và cô gái nọ chuyển nhà trọ , họ có qua chào hai anh em tôi và tôi thấy Huy có khẽ cám ơn Luyến một lần nữa . Đồ đạc của họ chỉ vỏn vẹn một cái balo to và một cây đàn , mãi sau này tôi mới biết đó là lần chuyển nhà thứ..rất nhiều của họ.

    Từ ngày Huy chuyển nhà trọ , vắng hẳn tiếng đàn , vắng luôn cả dáng người cao lớn của Huy đi ngang cửa sổ thì Luyến thẫn thờ cả ngày . Tôi biết những đứa con gái mới lớn như nó sẽ đau khổ như thế nào khi người mà mình yêu quý bỏ đi mà không biết bao giờ được gặp mặt ,mà cũng có thể là cả đời này tôi và Luyến sẽ không bao giờ được gặp lại Huy và cô gái có nụ cười hiền khô kia nữa..

    Một buổi trưa tôi đi học về thì thấy người đàn bà sang trọng dạo nọ đang ở trong phòng và nói chuyện với Luyến . Tôi tò mò hết sức nhưng cũng không tài nào hiểu bà ta đến đây với lý do gì , mà lại còn vào tận phòng và nói chuyện với em gái tôi , chẳng phải người mà bà ta tìm không có ở khu trọ này cơ mà.

    Tôi nhìn vào cửa sổ , bà ta nắm tay Luyến rồi nói gì đó với vẻ van xin , cầu khẩn . Luyến chỉ cúi mặt không nói gì , tại sao nó không nói gì cơ chứ ?

    Tôi chỉ muốn xông vào phòng hỏi cho ra nhẽ nhưng có gì đó ngăn tôi lại , vẻ mặt của Luyến hay thái độ khó hiểu của người đàn bà xa lạ kia.

    Tôi đợi bà ta lên xe đi hẳn rồi mới vào nhà , vứt cặp rồi hỏi Luyến :

    _Em đang có chuyện gì vậy , nói đi . Phải nói hết với anh , nếu không thì đừng gọi anh là anh nữa.

    Luyến cúi mặt không dám hó hé gì , thấy thế tôi quát :

    _ Nói đi , em có còn coi anh là anh trai không vậy.

    Nó là đứa lì lợm ,rất lì lợm . Chỉ trả lời tôi bằng những giọt nước mắt mà nhất quyết không chịu nói gì . Tôi bực mình ghê gớm nhưng cũng không thể làm gì hơn . Nước mắt , sao lúc nào cũng là nó , sao ai cũng dùng nó để trốn tránh , để sợ hãi , để lừa dối , bản chất của nó đâu phải như vậy. Tại sao một thằng làm anh như tôi lại không được biết gì cả , có chuyện gì đang xảy ra vậy hả trời. Tôi ghét nước mắt , ghét nhìn thấy nó , ghét luôn cả những ai hay khóc , hay buồn.

    Tôi bỏ ra ngoài đi lang thang trong xóm, nếu cứ ngồi trong phòng với những câu hỏi và con bé em cứng đầu chắc tôi phát điên mất . Tối đấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến khói thuốc lá.

    Mấy ngày sau nữa , một buổi chiều khi tôi đang ngủ và Luyến ngồi thì người đàn bà nọ lại đến , Luyến thấy bà ta thì hơi hoảng nhưng vẫn lịch sự mời bà ta vào với điệu bộ uể oải không vui.

    Bà ta nhìn tôi với vẻ dè chừng, thấy thế thì Luyến không đợi tôi nói mà đáp vội : Anh trai con.

    Dường như sự có mặt của tôi khiến cuộc nói chuyện của họ trở nên khiên cưỡng và dè chừng hơn :

    _Cô biết là con nói dối mà , con biết nó ở đâu thì nói cho cô biết với , ba nó đang bệnh nặng lắm rồi.

    _Con không biết thật mà cô , lâu rồi con cũng không gặp ảnh nữa.

    _Nó là người yêu của con , con nói vậy sao cô tin được , cô chỉ có mỗi mình nó là con trai... - Bà ta nói rồi thút thít khóc.

    Tôi nghe thế thì choáng nặng , người yêu ? con trai ? là ai chứ ? Tôi chắc chắn rằng Luyến không quen bất cứ thằng con trai nào ngoài những đứa trong xóm trọ . Nó có người yêu bao giờ chứ ? Không tài nào hiểu nổi ? Có truyện gì đang diễn ra trước mắt mà tôi không hề biết vậy trời ...

    Thấy tôi nhổm dậy , Luyến sợ hãi liếc sang tôi với ánh mắt van nài , cầu khẩn xin tôi đừng làm gì cả . Tôi khó chịu quá rồi nhưng không biết phải làm gì , không biết hỏi gì và cư xử ra sao trước mặt người đàn bà đáng tuổi mẹ mình , đang khóc thút thít cầu xin điều gì đó về thằng con trai của bà ta mà tôi không hề biết .

    Tôi lại bỏ ra ngoài đốt thuốc , tôi đã nghiện thuốc là từ bao giờ thế này ?

    Bà ta đã về ,tôi lừ lừ bước vào nhà . Không hề hỏi một câu nào như trước đây , tôi thấy thật sự thất vọng và mệt mỏi với những câu hỏi đan xen trong đầu. Điều gì và ai đã làm cho Luyến trở thành một kẻ nói dối như thế kia chứ . Đứa em gái ngoan của tôi đã biết nói dối rồi. Nó không còn coi tôi là người đáng tin tưởng nhất rồi...

 

 

Similar Threads

  1. Khung Trời Nhỏ - Thùy Linh
    By Thùy Linh in forum Thú Tiêu Khiển
    Replies: 101
    Last Post: 05-19-2023, 06:57 PM
  2. Trời đánh 2 lần mà không chết
    By Đồ gàn in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 0
    Last Post: 03-16-2014, 03:25 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 05:09 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh