Register
Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 39
  1. #11
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    2+2=5

    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  2. #12
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Điều đó rồi cũng qua đi


    Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn thử tài vị cận thần thân tín Benaiah của mình nên bảo rằng: “Ông hãy đi tìm cho ta một chiếc vòng thật đẹp để đeo trong ngày lễ và ta cho ông 6 tháng để tìm ra chiếc vòng đó."

    Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, thần sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài. Nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?"

    Nhà vua đáp: "Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn; và nếu ai đó đang buồn nhìn vào đó sẽ thấy vui!” Vua Salomon biết rằng sẽ không có chiếc vòng nào như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng vua muốn vị cận thần của mình nếm một chút thất bại.

    Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm được một chiếc vòng như vậy. Vào đêm trước ngày lễ, ông đi đến một trong những khu dân cư nghèo nhất ở kinh thành. Ông thấy một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Ông dừng chân hỏi: “Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người đang hạnh phúc đeo nó thì quên đi niềm vui sướng và người đang đau khổ đeo nó thì quên đi nỗi buồn không?” Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi vị cận thần đọc hàng chữ trên đó thì khuôn mặt ông rạng rõ một nụ cười.

    Đêm đó, toàn thành phố hân hoan đón mừng lễ hội. “Nào ông bạn của ta – vua Salomon hỏi – ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?” Mọi người đều cười lớn và chính vua cũng cười.

    Trước sự ngạc nhiên của mọi người, vị cận thần đưa chiếc vòng ra và nói: “Nó đây, thưa đức vua.” Khi vua Salomon đọc xong dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua.

    Trên chiếc vòng khắc dòng chữ: “Điều đó rồi cũng qua đi!”


    Đào Thị Diễm Tuyết (dịch từ Internet)
    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  3. #13
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Unhappy Mỹ đã bán Hoàng Sa cho Trung Quốc thế nào?

    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  4. #14
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Conscience - Sergey Kharlamov

    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  5. #15
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Ngõ nhỏ phố nhỏ, nhà em ở đó...

    Khi em ngỏ lời muốn lấy tôi làm chồng, tôi đã hỏi em rằng: “Có sợ khổ không?”. Em trả lời: “Không! Lấy giai phố cổ thì đời nào lại khổ!
    Mẹ em bảo, nếu Hà Nội là miếng trứng ốp lết thì phố cổ là cái lòng đỏ, là tấc đất tấc vàng!”.
    Có lẽ khi ấy, em cũng giống như bao nhiêu người khác, chỉ biết đến phố cổ với những nhà hàng, cửa hiệu hào nhoáng, có những ông Tây lang thang trên những con phố lung linh, ngợp lá thu vàng, mà không thấy rằng, phía sau những ánh đèn long lanh ấy là rất nhiều những con ngõ nhỏ gầy gò, ẩm thấp, là những dãy nhà xập xệ, xuống cấp, là những căn phòng chật chội, tối tăm.
    Chỉ đến khi tôi dắt em về nhà tôi ra mắt, vào một chiều mưa lay lắt, tôi mới thấy nỗi buồn của em dâng lên trong mắt chập chờn. Em phải gửi chiếc Attila ở cửa hàng hoa, bởi con ngõ quá nhỏ khiến cái xe không thể lọt qua! Mình phải đi bộ một đoạn khá xa mới vào được nhà. Vừa đi, tôi vừa nắm tay em, cười xòa:
    - Ở đây, ai đi xe tay ga cũng đều phải gửi ở ngoài như vậy cả! Xe số muốn qua cũng phải cụp gương, bẻ gập tay ga, được cái là xe đạp thì vô tư em à!
    Em cười trừ, cố nén tiếng thở dài hoang hoải. Nhưng đến khi bước vào nhà thì em đã không thể nén thêm được nữa, bởi sự ngỡ ngàng đã nằm ngoài sức chịu đựng, bởi thực tế phũ phàng đã vượt xa khả năng tưởng tượng…
    - Sao nhà bé thế anh?
    Đây là sự thật đó các bạn, mình cũng là người Hà Nội, tuy không ở trong phố cổ nhưng cũng biết nhiều nhà như vậy. Với người Hà Nội thì 20m2 là bình thường, có những nhà còn nhỏ hơn nhưng nhiều người hơn, họ mắc võng, treo đồ đạc .... để tiết kiệm không gian. Dù vậy có một điểm lạ là dù có được đổi sang ở nhà rộng hơn họ cũng không chịu.
    Đó là câu đầu tiên em thốt lên khi nhìn thấy căn phòng rộng chửa đầy 20m2 với những vệt loang lổ trên tường, không chiếu, không giường, chỉ có lổm nhổm những người ngồi đứng ngổn ngang. Đó là bố tôi, là vợ chồng con cái anh chị tôi, cả thảy 7 người trong một căn phòng nhỏ và chật chội như một chiếc nôi.
    Có lẽ, em cũng hiểu vì sao nhà tôi lại không chiếu, không giường, không bàn uống nước. Bởi nếu kê mấy thứ đó ra thì chẳng còn chỗ để ngồi, chẳng còn đường đi lối lại.
    Tôi quay sang em, giải thích bằng giọng ngài ngại:
    - Ở khu này, nhà nào cũng thế cả em à!
    Trong bữa cơm, em gần như chẳng nói gì, chỉ im lặng, rồi cuối cùng mới ngập ngừng ghé tai tôi thì thầm:
    - Tối cả nhà ngủ ở đâu anh?
    - Thì trải đệm nằm dưới nền nhà! Em thấy cái rèm kia không, là của anh trai và chị dâu đấy, lúc nào muốn làm việc riêng thì quây rèm kín lại, làm xong thì lại kéo rèm lên!
    - Thế đêm tân hôn, mình động phòng ở đâu?
    - Ở đây chứ ở đâu! Anh sẽ làm thêm cái rèm nữa, giống như của anh chị ấy!
    - Có vẻ là không ổn anh à, bởi anh chưa biết đấy thôi, chứ những lúc bị kích động, em thường la hét ầm ĩ, rồi vớ được cái gì là túm, là giựt cái đó, em sợ là mình sẽ giựt đứt cả cái rèm xuống mất?
    - Thật vậy sao? Được rồi, để anh tính!
    Em thở dài, cúi đầu ăn tiếp. Nhưng có vẻ như ăn đồ ăn nhà tôi không hợp với em thì phải, bởi chỉ lát sau, tôi thấy em ôm bụng nhăn nhó:
    - Nhà vệ sinh đâu anh? Em đau quá!
    - Ở đầu ngõ! Em đi nhanh đi kẻo không kịp!
    Tôi vừa nói vừa vội vàng lấy cuộn giấy vệ sinh và một miếng bìa carton nhỏ đưa cho em. Dẫu đang nhăn mặt vì đau thì em vẫn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
    - Gì đây anh?
    - À, là nhà vệ sinh chung của cả khu, nên ai đi thì người ấy mang giấy, chứ để sẵn ở đấy thì bao nhiêu cho vừa?!
    - Không, em hỏi miếng bìa cơ mà?
    - Là vì nhà vệ sinh quay ra ngõ, mà cái cửa lại hỏng rồi, nên phải mang theo miếng bìa này để che lại!
    - Che cái gì ạ?
    - Che gì là tùy sở thích! Với hầu hết những người dân trong khu này, vì đã quen mặt nhau nên họ thường che mặt, bởi dù có nhìn thấy bộ phận bên dưới thì cũng không nhiều người có thể nhận ra đấy là ai! Còn em mới tới đây lần đầu, anh nghĩ em cũng chưa cần thiết phải che mặt, che cái bên dưới thôi là được rồi!
    Thế rồi cũng đến giai đoạn tôi và em cuống cuồng chuẩn bị cho đám cưới. Thật đen đủi là trong cái lúc bận mải ấy, bố tôi lại không được khỏe cho lắm! Ông cụ hay bị cảm, sốt, ho, đau lưng, đau bụng, nói chung là đau lung tung.
    Thực ra, người già bị mấy cái bệnh vặt đó cũng không phải chuyện lạ, vấn đề là cứ hơi hơi đau một tí là bố lại bắt tôi đưa đi viện. Nhiều lúc đang đi in thiếp, đang chụp ảnh cưới, bố tôi cũng gọi điện bảo tôi về chở ông đi. Vợ tôi thấy vậy, dù không dám trách móc, nhưng qua giọng nói cũng thể hiện đôi chút phiền lòng:
    - Anh đang lo việc như thế, bố không thương anh hay sao mà chỉ mới ho vài tiếng đã bắt đưa đi viện?
    Chị bạn em làm công an thành phố, Trung tá hẳn hoi và cũng có nhà phố cổ. Ôi chao, nghe chị ấy kể mà xót cả lòng anh ạ! Căn nhà chị chỉ vỏn vẹn có 9m2 mà bố mẹ chồng, vợ chồng, anh trai, chị dâu với 2 đứa con. Họ lấy phên liếp làm tấm che, ngăn "phòng"...
    - Em đừng hiểu lầm bố! Bố đòi đi viện thực chất là vì bố thương anh thôi! Bởi đi viện, chẳng may có chuyện gì xảy ra thì đưa luôn vào nhà tang lễ, rất rộng rãi và tiện lợi, chứ nếu chết ở nhà thì khổ lắm, không đưa được quan tài vào, không có chỗ đặt mâm phúng viếng, không có chỗ cho bà con khu phố đến hỏi han, chia buồn! Bố không muốn cả nhà vất vả mà thôi!
    Buổi tối hôm đám cưới, không biết vợ tôi mệt thật hay sốt ruột chuyện động phòng mà tôi thấy vợ ngáp liên tục, ý muốn đi ngủ sớm! Tôi thì cũng háo hức lắm rồi, nhưng nhìn đồng hồ mới chưa đến 9 giờ tối, chẳng lẽ lại giục cả nhà đi ngủ?!
    Cũng may, bố tôi là người tinh ý, ông kêu mỏi lưng, muốn đi nằm trước, rồi bảo là mấy hôm nay lo đám cưới, chắc ai cũng mệt rồi, cả nhà cũng nên đi ngủ sớm thôi! Trong lúc mọi người lục đục trải ga, kê đệm thì bố tôi lạch cạch mở tủ lấy ra hộp bông gòn. Ông véo từng hòn bông nhỏ đưa cho từng người, bảo là để nhét vào tai! Vợ chồng anh trai tôi và đứa con gái lớn của anh chị đã hiểu vấn đề nên ngoan ngoãn làm theo. Chỉ có thằng nhóc con anh trai tôi thì vẫn còn ngơ ngác…
    - Sao ông lại nhét bông vào tai con?
    - Để ngủ cho ngon con ạ! Đêm nay có biến!
    - Thế sao cô chú lại không phải nhét hả ông? - Nó hỏi rồi quay sang nhìn vợ chồng tôi.
    - Cô chú có nhét chứ con, nhưng nhét chỗ khác, không nhét vào tai, và không nhét bằng bông đâu con!
    Công nhận không ai hiểu tôi bằng bố thật! Đúng là tôi đã thủ sẵn trong túi quần một chiếc khăn mặt để nhét vào miệng vợ. Nhờ sự chuẩn bị chu đáo của vợ chồng tôi cùng sự hỗ trợ tích cực của cả gia đình mà buổi động phòng đã diễn ra tốt đẹp, đạt kết quả cao.
    Ấy vậy mà cũng đã mấy năm kể từ cái ngày em về làm dâu nhà tôi ấy! 7 người chúng tôi vẫn sống, vẫn sinh hoạt đều đặn, bình thường trong căn phòng tuy nhỏ nhưng đầy ắp tình thương. Chiều qua đi làm về, tôi thấy đứa con gái lớn của anh chị tôi ngồi khóc sụt sùi, mặt buồn rười rượi. Tôi gặng hỏi mãi nó mới chịu trả lời:
    - Con định lấy chồng, nhưng bố mẹ con phản đối, vì chê anh ấy nhà quê, tỉnh lẻ…
    - Tỉnh lẻ hay nhà quê thì có sao đâu, miễn là người tốt và yêu con thật lòng là được! Để chú nói với bố mẹ con giúp cho!
    - Nhưng mà… anh ấy muốn ở rể!
    - Ừ! Cũng không sao! Hồi trước, chú mua vải may rèm, vẫn còn thừa một mảnh, chú sẽ cho con để con may cái rèm nữa! Với cả, cái lọ bông gòn của ông nội hình như vẫn còn hơn nửa, thoải mái dùng con ạ!
    - Sưu tầm
    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  6. #16
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    GOING DOWN TO THE RIVER- Douglas Seegers



    I'm going down to the river, to wash my soul again
    I've been runnin' with the Devil, and I know that he's not my friend
    I've been falling by the wayside, livin' in this world of sin
    I'm going down to the river, gonna wash my soul again

    I'm going down to the country , to bury my head in the creek
    I'm gonna jump into that water,, baptize both my feet
    'Cause everywhere I've been walking, I've been getting in trouble deep
    I'm going down to the river, gonna wash my soul again

    Well, this whole world's, going to hell in a handbasket
    If I don't get some resurrection soon
    I'm gonna end up in a casket

    I'm going down to the river, to wash my soul again
    I've been runnin' with the Devil, and I know that he's not my friend
    I've been falling by the wayside, livin' in this world of sin
    I'm going down to the river,, gonna wash my soul again

    I'm going down to the river,, gonna wash my soul again
    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  7. #17
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Những điều tồi tệ của đất nước sanh-ga-bo

    Lang thang tại Sanh-ga-bo trong mấy ngày vừa qua, tui nhựn thấy đất nước này có những điều vô cùng tồi tệ. Kể ra chút cho pà kon nghe chơi :
    1- Đầu tiên đó là trên khắp con đường của Sanh không hề có bóng dáng cảnh sát. Điều này đã tạo nên một sự đơn điệu vô cùng to lớn cho đường phố. Trong khi ở Việt Nam ta đâu đâu cũng có bóng dáng của Cảnh sát giao thông. Đôi khi 1 cột đèn mà tề tựu đến những 4,5 anh - vừa Giao Thông, vừa Xung Kích vừa Cơ Động. Màu áo vàng hòa quyện màu áo xanh thật là đẹp mắt. Khi tui hỏi người Sanh sao không thấy cảnh sát trên đường thì họ trợn mắt ngạc nhiên " Cảnh sát ngoài đường để làm gì ? Dân tao ý thức, đất nước tao an toàn mà. Mày có ra đường một mình 2h khuya cũng không sao đâu ". Chưa thỏa mãn tui gặng tiếp " Ok dân mày tốt, nhưng rủi dân nước khác nó tới làm bậy thì seo ?". Nghe xong thằng Sanh nó cười hô hố " Ở Sanh cướp giật là tội nặng lém. Tù cho mọt gông luôn, thậm chí có thể lên tới tử hình á. Mày dám hông ? ". CHỦ QUAN. Một đất nước hết sức là chủ quan !
    2- Thứ hai đó là ở Sanh không có rác. Cha mạ ơi cái gì mà kiếm miếng rác đỏ con mắt không ra. Một đất nước láng o như vại thì những ngành nghề như móc bọc, ve chai, lụm rác, phế liệu ... sẽ đi về đâu ? Xin hỏi sẽ đi về đâu ???
    3- Ở những nơi công cộng tại Sanh người ta hay đặt những máy nước uống để dân du lịch hay người đi đường đều có thể tấp vào hứng uống. Gì chớ vụ này tui thấy Chánh phủ Sanh quá là DẠI DỘT. Vì nếu cứ cho uống chùa như vại thì còn ai bỏ tiền mua nước uống đóng chai nữa ? Và như vại đất Sanh sẽ thất thoát một khoản thu khổng lồ từ ngành công nghiệp nước giải khát. Quá dại, quá dại !
    4- Đa phần To-lết công cộng ở Sanh đều đẹp và sạch sẽ, như cái hềnh tui chộp mới nhìn cứ tưởng To-lết khách sạn 5 sao. Đây là một sự LÃNG PHÍ vô cùng nghiêm trọng. Hết chiện đi đổ tiền đầu tư trang trí cho mấy cái To- lết.
    5-To-lết công cộng ở Sanh họ có hẳn một phòng vệ sinh riêng cho Mẹ và Baby. Trong đó họ sẽ thiết kế thêm một cái ghế con cho Baby ngồi để Mẹ có thể thoải mái đi vệ sinh mà không bị vướng bận. Mắc cười. Ai có con nhỏ thì phải biết tự lo, nhà nước hơi đâu sắm thêm cái ghế như vại cho nó tốn kém. Đúng là đất nước BAO ĐỒNG
    6- Cái vụ này mới đỉnh nè. Bữa tui đi uống nước với mấy người Sanh. Uống xong thì họ chồm tới xin tui cái khoen lon Coca cola. Tui hỏi xin làm giề thì họ hào hứng cho biết " Tụi tao gom góp cái khoen này để ủng hộ giúp đỡ cho mấy trường học. Vì Nhà trường sẽ bán nó để gây quỹ học đường. Và những khoen này sau đó sẽ được tái chế phục vụ việc sản xuất chân tay giả cho người tàn tật. Tụi tao làm như vậy nhà trường vừa có quỹ mà người tàn tật cũng đã gián tiếp được giúp đỡ ". Úi giời ơi, tưởng đâu Sanh-ga-bo nó giàu có lém, ai ngờ nó KEO KIỆT thấy mà ghê. Có cái khoen lon mà cũng đi gom góp ...
    7- Ở Sanh-ga-bo muốn làm giề cũng phải xếp hàng. Sáng tui đi ăn hủ tiếu tui phải xếp hàng. Đặc biệt ở Sanh đi taxi cũng phải xếp hàng. Bởi một vài nơi ở Sanh họ sẽ có những Trạm chờ taxi, và người ta sẽ xếp hàng để chờ đến lượt. Khi taxi đến thì ai đứng trước sẽ được lên xe trước. Chời ơi ở thời buổi hiện đại bây giờ con người ta phải chụp giựt, chen lấn, leo lên đầu lên cổ nhau để cùng nhau phát triển. Bước vào thế kỷ 21 mà vẫn còn mấy cái vụ xếp hàng thế này thì đúng là đất nước RÙA BÒ
    8- Bữa tui đi xe Bus thì ngồi đối diện tui là một ông Sanh đang mở cái gói gì đó. Tui ngầm để ý thử xem ổng sẽ xử lý cái giấy gói bên ngoài ra sao. Ối cha mạ ơi tưởng tượng nổi hông : ổng bỏ cái giấy gói vào trong túi quần. Điều này cho thấy dân Sanh nó Ở DƠ kinh khủng. Đến rác mà nó cũng dám bỏ vào người cơ đấy !
    Túm tới túm lui đi đâu cũng thấy chỉ có Xứ Ta mới đúng nghĩa là thiên đường. Nhệ ! Hề hề hề ..




    -
    Huỳnh Lộc Bích Huyền
    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  8. #18
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Còn tuổi nào cho em - lê thanh huyền trân

    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  9. #19
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    This Land Is Mine by Nina Paley

    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

  10. #20
    Nhà Ngói Như Thị's Avatar
    Join Date
    May 2014
    Posts
    63

    Bài hát về tôi - песенка про меня (алла пугачёва)





    Không hiểu có ai đó buông ra những lời vô ích
    Rằng tôi sống mà không hề biết buồn lo
    Rằng thế gian này, tôi thành công hơn tất cả
    Khắp mọi nơi, tôi luôn luôn gặp may.

    Cũng như tất cả mọi người
    Tôi lang thang, khắp mọi nẻo đường
    Trong số phận như tất cả mọi người.
    Tôi cầu mong hạnh phúc cho riêng mình.

    Bạn chớ tin, tôi sống như chốn thiên đường.
    Khi tai hoạ luôn rình rập ở bên
    Lòng mệt mỏi mỗi khi chiều buông
    Tôi can đảm, nhưng than khóc đôi khi.

    Cũng như tất cả mọi người
    Tôi lang thang, trên khắp mọi nẻo đường
    Từ số phận, như tất cả mọi người.
    Tôi cầu mong hạnh phúc cho riêng mình.

    Đôi khi cuộc đời cũng làm tôi va đập và lung lay
    Nhưng từ những tai hoạ tôi thấy rõ một điều:
    Trong giờ phút đắng cay, khi xui xẻo tột cùng
    Tôi nói rằng, may mắn sẽ đến thế thôi.

    Cũng như tất cả mọi người
    Tôi lang thang, khắp mọi nẻo đường
    Trong số phận như tất cả mọi người.
    Tôi cầu mong hạnh phúc cho riêng mình.

    (Minh Nguyệt dịch)
    người nghèo mơ đủ thứ, người giàu thiếu đủ thứ.

 

 

Similar Threads

  1. 94-year-old billionaire to wed for fifth time
    By ngocdam66 in forum Gia Đình
    Replies: 0
    Last Post: 04-17-2012, 07:28 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:14 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh