Qua hết giêng rồi, em. Em xưa. Chút trăng buồn bã , leo lét thôi, còn xanh miết, biếc xanh. Đâu đó còn không, lá trên ngọn cao cao của đám rừng thưa, chỉ có một loài vói tới ?

Tịnh không một tiếng chim. Tịnh không một lời chào. Tịnh không một câu thơ, một tiếng cười, khóe mắt.

Ngày, thui thủi trôi xuống vũng đêm. Đêm, ẩn nhẫn màu đen, khói xám bay lên lễnh loãng tan vào ban mai, mây trắng.

Ta còn ngồi đây hát rỉ rả năm ba câu Đồng Xanh, đồng xanh giờ vắng tênh...em hả. Tiếng đâu mà vang, hình đâu mà bóng, người đâu mà tìm. Miếng hường nhan không rơi thì thôi, rơi, là rơi mất.

"...Giờ, ta còn đứng đây, giữa vubgf hắt hiu. Trời, không một bóng mây..." Trước ba dấu chấm, là hư không, sau ba dấu chấm, lại là hư không. Nghiệt thiệt. Biệt thiệt. Và, liệt thiệt.

Chút nhẻo đời, chắc chỉ còn là cặn, đợi ngàn năm thành trầm tích. Khỏi mơ đi, mơ sao tới nổi. Cuộc chơi ngắn thế mà ngoằn ngoèo phát khiếp. Sợ không em ? Ta thì...sợ lắm. Mảng gai ốc đùn lên, sợi tóc gáy đứng dậy, trái tim đánh rơi vài nhịp, khôn lường.

Rồi, sẽ "đã im lìm như đáy tim", kề cận với ta, mùa lặng lẽ. Thèm làm con chim hót giọng tàn, tung cánh mỏi, cho em, cho em thôi, em của chút xíu ngày xưa, em của ta, mình ta, độc ngã, thượng thiên thế tôn của một vùng thế giới, của riêng, không thể hoán cải, không thể kế thừa, vạch kẽ hở luân hồi mà ra, xé rách càn khôn mà rướn.

Ờ, chỉ là vậy thôi em, mảng hường nhan như bè, như châu, miền thâm xứ yên ba.

Ta còn ai, ta mất ai, kệ bà nó, em ơi.