Results 361 to 370 of 982
Thread: Quán nước chè xanh
-
08-21-2017, 07:50 PM #361
- Join Date
- Jan 2015
- Posts
- 1,354
On and on the rain will say...
Khi Siddhartha bỏ nhà ra đi cùng với Govinda, người bạn rất ngưỡng mộ. Siddhartha , cùng các Samana lang thang sống trong rừng , cố gắng sống kỷ luật đầu óc và khổ hạnh thể xác . Sau ba năm kham khổ như vậy, Govinda tham gia vào tăng đoàn của các nhà sư Phật giáo, nhưng Siddhartha cho rằng kinh nghiệm bản thân sẽ có thể dẫn tới kiến thức thật và sự khai sáng. Siddhartha quyết định "tự đi tìm chính mình" và hòa nhập lại vào thế giới trần tục. Tự tin mình sẽ chiến thắng mọi cám dỗ …
Dần dần thì chính anh lại bị đắm chìm vào sân si cõi người để chuốc lấy những phiền não , mệt mỏi và trống rỗng, cùng với những trò chơi không đâu vào đâu, anh bèn tìm giải thoát bằng việc quyết định rời xa chốn thị tứ mãi mãi.
Bối rối và tuyệt vọng, Siddhartha đến bên một dòng sông toan nhảy xuống. Bỗng nhiên anh nghe tiếng vọng của dòng sông Anh ngộ ra . Chỉ qua một chữ “Om” từ tiếng vọng của dòng sông Sau một giấc ngủ dài Siddhartha gặp lạ người lái đò đã khai sáng cho anh, là Vasudeva, anh quyết định ở lại với Vasudeva . Govinda, giờ là một nhà sư , cũng đang đi tìm sự giác ngộ . Govinda hỏi Siddhartha làm tế nào tỉm được sự bình an, Siddhartha trả lời rằng cố gắng quá sức có thể cản trở việc tìm ra chân lý, rằng thời gian chỉ là ảo giác, tất cả mọi thứ đều là một, trên thế gian này là điều quan trọng nhất là tình thương . “Om” . Tôi nghĩ, khi người ta trao nhau một cái ôm thật chặt, thật ấm áp, phải chăng sẽ tìm được sự cảm thông thật sự trong tiếng vọng từ sâu thẳm ?
Nếu lang thang cùng Tất Đạt, Thiện Hữu, Vệ Sử và câu chuyện dòng sông đã giải thích cho ta cách để nhìn nhận sự vật như nó vốn là . thì một lần nữa ngòi bút tài hoa của Hermann Hesse lại dắt tôi theo bước chân của Narziss và Goldmund, để hiểu những cuộc tìm kiếm miệt mài trong tham vọng chất ngất của mỗi con người , hoặc đi tìm sự giải thoát trong nỗi thống khổ …
Từng trang, từng trang, tôi phải đọc tới lui, có lúc dừng lại ngẫm nghĩ thật lâu chợt nhớ cảnh người ta xúm xít rất đông, loay hoay trước bức ảnh Mona Lisa, hóa ra bưc tranh khiến giới thưởng ngoạn và các nhà phê bình , nhà sưu tập phát cuồng lại nhỏ xíu, nhỏ hơn sự tưởng tượng rất nhiều , người ta thập thò trước thanh chắn, nghiêng qua nghiêng lại, bàn tán, giơ máy ảnh góc này góc kia, còn nụ cười ấy vẫn cứ điềm nhiên, bình thản và giễu cợt . Nhớ lại cảnh mọi người đi mà đầu nằm ngang, song song với nổn nhà, ngỏng mỏi cả cổ rồi ồ , à , ý nhị bàn tán khi ngắm trần của điện Louvre . Xem lại lần nữa bức tranh “bữa tiệc ly” của Da Vinci . Hay nghĩ về bức tượng suy tư của Rodin , con người ấn trong tư thế vừa tội nghiệp, vừa khổ sở . Nét mặt được thể hiện qua sự tài hoa lẫn chật vật của tác giả …như miêu tả của Hesse về người nghệ sĩ sau khi hoàn thành tác phẩm : Chàng tuyệt vọng vì thầy đã qua đời mà chưa hòa thuận với chàng, chàng khổ sở vì không còn xưởng điêu khắc nào còn mở cửa để chàng có thể thường thức lạc thú trong sáng tác và giải phóng những hình ảnh mãi mãi đè nặng tâm tư chàng. Điều chắc chắn là niềm đau về nhu cầu sáng tác này rồi cũng lão hóa và mệt mỏi. Rồi ta cũng sẽ quên đi. Không có gì trường cửu, cả sự nuối tiếc cũng vậy.
Đan Thanh đứng yên và lặng ngắm tác phẩm của mình. Chàng trầm tư trước kỳ công của tuổi trẻ và tình bạn, rồi rơi vào cơn bão phiền muộn, tâm tư trĩu nặng. Trong bức tượng này vị Thánh cao nhã kia sẽ tồn tại, nét tươi đẹp không bao giờ tàn. Nhưng đối với chàng người sáng tạo, người dự phần vào pho tượng, ngày mai chàng không còn ở đây nữa, sẽ không cần đến hai bàn tay này để tô điểm và diễn bày, không còn là nơi trú ẩn, niềm an ủi, một ý nghĩa cho cuộc đời chàng cũng không. Chàng không giữ lại chút gì, hoàn toàn trống rỗng (*) . Khiến tôi nghĩ đến hình ảnh Van Gogh co ro ngồi trong căn phòng nghèo nàn cũ kỹ, cố gắng pha màu để khắc họa những bông hướng dương đang dần héo gục trong bình . Có lẽ hội họa , điêu khắc và thi ca đã giúp con người rất nhiều, giúp họ vượt qua sự yếu đuối và bất định của chính mình, nắm bắt lấy hạnh phúc mỏng manh trong những khoảnh khắc sáng tạo …Như lúc nào đó có nhẽ tâm hồn ông đang bay cùng với dải sao , có nhẽ bàn tay lạnh cóng cố phóng cọ chụp lấy khoảnh khắc bầu trời bừng sáng rồi vụt tắt của cái đuôi sao chổi lướt qua mà chưa kịp ngắt chiếc nút áo để nói cho hết lời ước nguyện . Không biết lúc ấy ông có thấy mỏi mệt kiệt sức ? Ý tưởng có lúc bừng lên, nhưng chắc gì ngòi bút đã …tòng tâm. Nhưng người ta đã có thể bắt gặp khoảnh khắc “không gian đụng thời gian ”trong tác phẩm đêm đầy sao của ông …
Giống như Govinda, Goldmund bước chậm chậm trở về bờ đập và ngồi xuống chỗ cũ bên dòng sông. Ánh dương đã lẩn khuất, hơi lạnh tỏa ra từ mặt nước, phiến đá nơi chàng ngồi cũng thấm lạnh. Con đường dọc theo bến sông trở nên vắng lặng. Triều nước un bọt quanh cột trụ dưới chân cầu; đáy sông tối hun hút, không còn tia sáng vàng vọt nào lấp lánh nữa. Chàng nghĩ phải chi ta vượt khỏi bờ đập, rơi xuống nước rồi biệt tăm. Một lần nữa, chàng thấy thế giới được thần chết bao phủ. Một giờ đã qua và hoàng hôn đi vào tối. Và rồi chàng thầm khóc, buồn bã và tức tưởi, những giọt lệ nồng ấm nhỏ xuống ướt cả tay và đầu gối. Chàng khóc cho vị thầy vừa nằm xuống, cho sắc đẹp tàn tạ ấy của Ly Phương, khóc cho Lan, Lỗ Bình, và Hương Vân, cho tuổi hoa niên của chàng đã hoang phí và úa tàn…
Chàng bước đến khu chợ cá. Nơi ấy tọa lạc ngôi nhà mà chàng đã một lần ở trọ. Bên cạnh vòi nước, các bà bán cá đang rao hàng; chàng chăm chú nhìn vào thùng tròn, chiếu mắt vào những sinh vật lấp lánh dễ thương. Trước đây chàng đã thường nhìn ngắm như vậy. Chàng nhớ đến luồng cảm giác thương xót bầy cá và căm hận bọn bán cá lẫn khách đến mua. Chàng nhớ lại một buổi sáng chàng đang vơ vẩn nơi đây, lòng trắc ẩn nổi lên khi nhìn ngắm bầy cá, tâm tư chàng thật u uất. Thời gian thấm thoát thoi đưa, bao nhiêu con nước đã trôi dưới cầu. Chàng nhớ lại nỗi buồn chán trước đây nhưng vẫn không rõ được nguyên do. Chung quy rồi tất cả đều qua mau: nỗi buồn, đau khổ, tuyệt vọng cũng như niềm vui. Những ấn tượng vui buồn, đau đớn đã từng hằn sâu trong tâm tưởng, ngày theo tháng sẽ phai nhạt, giảm dần chiều sâu, mất hẳn ý nghĩa, và đến một thời điểm nào đó, chẳng còn nhớ đến ai đã làm khổ ai. Hoa ưu tư rồi cũng héo tàn. Và cơn đau của chàng hôm nay, một ngày kia có biến thành vô nghĩa và tàn lụn chăng?
…Từ lúc vào đời cho đến nay, qua những tháng ngày phiêu lãng, tác phẩm của chàng quá ít, không ngoài những bức tượng đã tạc trong xưởng điêu khắc, nhất là tượng Thánh Gioan, và tập giấy này, một thế giới hình ảnh không thực, tuyệt đẹp và đớn đau tận cùng ký ức. Chàng có thành công chăng khi giải tỏa thế giới nội tâm ấy, để vẽ khắc thành đường nét cho người đời chiêm ngưỡng? Hoặc chàng lại tiếp tục con đường cũ: đi đến những đô thị mới, những phong cảnh mới, đàn bà mới, cưu mang thêm những kinh nghiệm đã không mang lại cho chàng điều gì khác hơn là niềm khắc khoải dâng tràn con tim.
Thật đáng hổ thẹn nếu cứ sống trôi lăn, để cuộc đời lừa lọc, thay khóc đổi cười. …(*)
Hermann Hesse không dễ đọc chút nào , nhưng ngược lại, đọc xong, thấy hình như mình lại đang ngồi bên dòng sông nhìn nước thong thả trôi , nghe văng vẳng tiếng chèo khua sóng , làm trăng vỡ tan rải những mảnh bạc tung tóe trên sông , tiếng gió lướt nhè nhẹ khiến nhánh hoa khe khẽ đong đưa , rụt rè chạm vào mặt nước .Rồi thấy mình ****miên man miên man với những điều không rõ, như đang lặng ngắm giọt nắng cuối ngày , như lúc xưa trong căn gác gỗ, giữa tiếng mưa khuya gõ nhịp trên mái tôn , chảy thành giòng xuống khoảng sân ướt đẫm phủ trắng hoa nguyệt quế ngát hương . Khi bên nhà đối diện , trong bóng tối , xuyên qua bức màn mưa , có ai đó đang mải miết tremolo bản Roman d’ amour ...
(*) Trích từ ... Narziss und Goldmund- Hermann Hesse (Nhà Khổ Hạnh & Gã Lang Thang Dịch giả: Trí Hải, Vĩnh Bách, Lan Nhã)
http://kilopad.com/Ton-giao-Tu-tuong...chuong-18-ti18Last edited by sôngthương; 08-24-2017 at 12:13 AM.
-
08-22-2017, 09:27 PM #362
- Join Date
- Feb 2015
- Posts
- 308
[QUOTE=sôngthương;210318]
Các ông khen trà ngon và nói thêm lần sau quán có rượu các ông sẽ hát hay hơn . : - )[/QUOTE=Caprio]
Dạ đây, có ngay có ngay ạ . Xin mời các anh chị, các bạn, hôm nay phá lệ cả nhà ha
---------------------------------------
ST hiếu khách quá nhỉ ? ST cho nhiều rượu nên các ông say xỉn .
Thôi đang mùa thu Cap kéo mấy ông nhạc sĩ Việt rải nhạc mùa thu vô vậy : - )
Thu, hát cho người (Vũ Đức Sao Biển)
Chiếc lá thu phai (T.C.Sơn):
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ch...IZsITh6jx.html
Mùa thu cho em ( Ngô Thụy Miên):
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/mu...ylVlpM58f.html
Nhớ mùa thu Hà nội (T.C. Sơn):
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/nh...rM_QeunUx.html
Mùa thu không trở lại ( Phạm trọng Cầu):
https://m.youtube.com/watch?v=dXhDhjbN558
Mùa thu mây ngàn (Từ công Phụng ):
https://m.youtube.com/watch?v=YHelIAlWDGk
Thu vàng (Cung Tiến):
https://m.youtube.com/watch?v=dtuZ4P_Ob9s
Đâu phải bởi mùa thu (Phú Quang):
https://m.youtube.com/watch?v=7MHigTLdmRw
Cánh buồm xa xưa (Nhạc Ngoại-Lời Việt: Từ Vũ-Như Quỳnh- Lời ca: Dalena)
https://m.youtube.com/watch?v=sGG7kck7b5Y
Chúc vui ST và phố ! (mượn bản quyền ST) : - )Last edited by Caprio; 08-23-2017 at 12:53 PM. Reason: Sửa lỗi chữ và thêm links.
-
08-23-2017, 11:00 AM #363
- Join Date
- Feb 2015
- Posts
- 308
Gửi ST và nhũng người thích trà đạo trong Quán nước chè xanh.
Sưu tầm liên quan đến bản nhạc Thu, hát cho người bên trên :
Sưu tầm về giai thoại người tình trong ca khúc "Thu, hát cho người"
Sưu tầm : Hoài Hương
" Thời trung học, cứ mỗi lần đi học ở trường Tiểu La, tôi vẫn có thói quen hay uống café tại một quán rất quen thuộc tên là Café Thu. Quán giản dị với những chiếc bàn gỗ cũ kỹ theo năm tháng. Ngày ấy, ở thị trấn Hà Lam (Thăng Bình, Quảng Nam), ai cũng biết quán này, chủ nhân là một người đàn bà trên 30 tuổi nhưng còn đẹp và sâu lắng. Một điều đặc biệt, café ở đây rất ngon, nhạc hay và buồn như chính chủ nhân của nó. Lúc bấy giờ, thứ "nhạc vàng" này, người ta thường hay cấm nên mỗi khi nghe xong, tôi “nuốt” từng lời, về nhà chép lại và tập hát với cây đàn guitar cũ. Chính vì thế, tôi thuộc rất nhiều ca khúc của Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Từ Công Phụng, Ngô Thuỵ Miên,...Lúc rỗi, tôi thường nói chuyện với chủ quán, những lúc như thế, đôi mắt cô Thu thường đượm buồn, xa xăm, nhớ về một dĩ vãng không xa lắm..."
Hồ Thị Thu ngày ấy....
Cách đây khoảng 40 năm, trên đoạn đường từ ngã tư Hà Lam đến cổng trường trung học Tiểu La - Thăng Bình, người dân ở thị trấn nhỏ lẻ này chắc không quên cô nữ sinh tên là Thu, hàng ngày cắp sách đến trường. Hồ thị Thu, người vùng quê ngày ấy thường gọi là Thu Chuẩn (ba cô ta tên là Chuẩn) để phân biệt với những cô Thu khác. Thu học ban C, có giọng hát hay, quyến rũ và từng là hoa khôi của truờng Tiểu La lúc bấy giờ. Với mái tóc dài xõa ngang lưng, khuôn mặt trái soan, làn da trắng hồng, thướt tha trong tà áo dài trắng, Thu đã làm cho biết bao nhiêu chàng trai điêu đứng. Trong số đó, Vũ Đức Sao Biển và Đynh Trầm Ca (Mạc Phụ), những học trò chân đất, nhìn người đẹp rồi mơ mộng yêu đương, về nhà làm thơ viết nhạc... Đynh Trầm Ca có "Ru con tình cũ", Vũ Đức Sao Biển có "Thu, hát cho người", những bài thơ này đã được giới học sinh, sinh viên chép nhau rồi truyền tụng. Tên tuổi của các thi sĩ cũng nổi danh từ đó. Chỉ có một điều, đây là những mối tình trong mộng tưởng, tình yêu đơn phương, lãng mạn ở lứa tuổi học trò. Thời gian trôi đi, Thu lấy chồng sớm, chàng trung úy pháo binh tên Trần Đình Ái, một pháo đội trưởng pháo binh. Ái là sĩ quan pháo binh yểm trợ cho bộ binh hành quân ở vùng Sơn Tịnh, Quảng Ngãi. Thời ấy vào khoảng năm 1973.
Audio Thu Hát Cho Người qua sự trình bày của 12 ca sĩ .
"Thu, hát cho người" để tặng cho Thu được Vũ Đức Sao Biển sáng tác vào năm 1968, là một trong nhạc phẩm làm nên tên tuổi của ông:
"Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ?
Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay...
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người..."
(Hoa Linh Lan, loài hoa mọc rất nhiều ở Quảng Nam được ông nhắc tới trong bài hát)
Bài hát được 2 danh ca Hà Thanh và Anh Ngọc hát trên Đài Phát thanh Sài Gòn. Sau đó, những giọng ca tên tuổi của Miền Nam như: Phượng Bằng, Mai Hương, Quỳnh Dao, Kim Tước, Vân Quỳnh, Vân Hà, Ngọc Long...thể hiện rất thành công. Bài hát được công chúng đón nhận nồng nhiệt và trở nên nổi tiếng lúc bấy giờ.
Tác giả Vũ Đức Sao Biển năm 1970, tại Bạc Liêu
Vũ Đức Sao Biển tên thật là Vũ Hợi, sinh ngày 12 tháng 2 năm 1948, tại Tam Kỳ, Quảng Nam. Quê quán tại Duy Vinh, Duy Xuyên, Quảng Nam. Ông còn dùng bút danh Đồ Bì, Đinh Ba, Mạc Đại khi viết phiếm luận. Năm 18 tuổi, ông vào Sài Gòn học Đại học Sư phạm ban Việt - Hán và Đại học Văn khoa, ban Triết học phương Đông. Năm 1970, ông tốt nghiệp và đến Bạc Liêu dạy học các môn Văn, Triết học bậc trung học tại trường Công lập Bạc Liêu. Năm 1975, ông rời Bạc Liêu và trở lại thành phố Sài Gòn dạy học, công tác tại Phòng giáo dục huyện Nhà Bè. Mười năm sau trở lại Bạc Liêu và cho ra đời các ca khúc về miền đất phương Nam. Sau đó, ông cộng tác và làm việc ở tòa soạn báo C.A, Thanh Niên... Hiện nay, ông làm việc ở báo Pháp luật, Tuổi Trẻ Cười. Ông là hội viên Hội Nhạc sĩ và Hội Nhà báo Việt Nam.
Một thời, “Thu, hát cho người” đem đến nhiều giai thoại cho giới văn nghệ sĩ, nhất là Quảng Nam, Đà Nẵng và TP. Sài Gòn. Tháng 1/2010, trong chương trình “Gặp gỡ cuối tuần” phát trên HTV7, Vũ Đức Sao Biển có đề cập đến bài hát và coi đó là tình cảm trong sáng của chính tác giả với một người con gái cùng quê ở Quảng Nam. Sau một thời gian xa cách, khi trở về, cô gái ngày xưa giờ có lẽ đã có một bến bờ khác. Một mình lang thang lên đồi sim tím, nơi đã từng gắn bó với mối tình ngày xưa, cảm xúc chợt ùa về… Và “Thu, hát cho người” ra đời trong hoàn cảnh đó.
Cuối năm 2011, một lần viết về bài hát này trên báo “Người lao động”, Vũ Đức Sao Biển giải thích rằng, tựa đề ca khúc “Thu, hát cho người” là hát cho chính mình, hát cho mùa sim tím, tháp cổ và dòng sông ở vùng quê nghèo khó Thăng Bình (Quảng Nam). Lần này, không hiểu vì sao, trong bài báo “Tôi viết Thu, hát cho người”, ông không hề nhắc đến những câu chuyện về Thu ngày ấy ? Ông tâm sự, thuở học trò, tâm hồn trong sáng như dòng suối êm đềm xuôi chảy dưới chân đồi. Mùa thu, hoa sim tím nở như một tấu khúc dịu dàng. Hoa sim, màu hoa tím nhạt lãng mạn, bình dị giữa thu vàng lại gợi nhớ đến như vậy ? Ông nhớ hoa, nhớ người, ôm đàn và hát lên:
"Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ…”
Thật ra, Vũ Đức Sao Biển đã mượn ý của thi sĩ Thôi Hiệu (đời Đường) trong bài “Hoàng hạc lâu” với câu:
“...Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du…”
(…Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không…)
Và ngẫu nhiên, những lời trong bài hát “Thu, hát cho người” cũng trùng với ý thơ của thi sĩ nổi tiếng người Pháp Guillaume Apollinaire (1880-1918) trong bài thơ để đời L'Adieu (Lời vĩnh biệt):
“…J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends…”
Sau này, Bùi Giáng dịch thành:
(…Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng đựợc nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó ... )
Năm 2007, trong một lần gặp gỡ văn nghệ, khi Vũ Đức Sao Biển nhắc lại câu hát: “…Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó. Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư…” nhà văn Sơn Nam đã “phê bình” Vũ Đức Sao Biển : “Mày nói dóc ! Cây sim ngoài Quảng Nam của mày thấp tịt, vậy mày ngồi chỗ nào để đợi con nhỏ đó ? Mà cái đồi sim thì trống huơ trống hoác, con nhỏ đó có đến thì mày mần ăn được gì ?”
Vũ Đức Sao Biển lý giải rằng, cây sim già không nhỏ, đặc biệt là khi mọc trên đồi cát, có cây cao vài ba mét, tỏa bóng mát quanh năm. Ngày ấy, tuổi 20, lòng Vũ Đức Sao Biển vô cùng trong sáng chẳng bao giờ dám nghĩ tới hai chữ “mần ăn” như ông già Nam bộ đã nói. Liên quan đến mối tình thơ mộng này, vào năm 1967, tại La Qua, Vĩnh Điện, (Quảng Nam), Đynh Trầm Ca (Mạc Phụ) đã viết tặng cho Hồ Thị Thu ca khúc "Ru con tình cũ" rất thiết tha. Năm 1970, tình cờ trong một đêm nhạc ở Sài Gòn, một người ở Nhà xuất bản âm nhạc Khai Sáng nghe xong đã chuyển bản nhạc này cho Lệ Thu, cô ca sĩ nổi tiếng này đã bật khóc ngay trong phòng thu âm khi hát đoạn đầu tiên: "Ba năm qua em trở thành thiếu phụ, ngồi ru con như ru tình buồn..."
Bản nhạc cũng được ca sĩ Hà Thanh hát trên đài phát thanh Sài Gòn:
Ba năm qua em trở thành thiếu phụ
Ngồi ru con như ru tình buồn
Xin một đời thôi tiếc thương nhau
Xin một đời ngủ yên dĩ vãng
Ba năm qua em trở thành thiếu phụ
Ngồi ru con như ru tình sầu
Kỷ niệm nào ghi dấu trên tay
Cho lòng này dài những cơn đau
Ôi ba năm qua rồi
Đời chưa nguôi gió bão
Người xa xôi phương nào
Người có trách gì không?
Thôi anh ơi anh đừng hờn trách nữa
Đời em như rong rêu tội tình
Xin gục đầu ghi dấu ăn năn
Thôi đừng buồn em nữa nghe anh
(Vũ Đức Sao Biển)
Sau này, người con gái tên Thu cũng đi vào trong bài thơ "Cây đàn thương nhớ" của Đynh Trầm Ca với những hình ảnh rất đẹp của tuổi học trò:
“Buổi ta vác cây đàn ngang trường cũ
Ai như em đứng ngó cuối hành lang
Ai như ta ngồi mơ sau cửa lớp
Có lẽ nào mình còn đó sao, Thu ?...".
Hơn 40 năm trôi qua, ca khúc "Thu hát cho người' dường như có sức quyến rũ lạ thường. Café Thu ngày ấy cũng không còn nữa… Hồ Thị Thu bây giờ đã ngoài 60 và trở thành một bà chủ tiệm bán hàng trang trí nội thất ở thị trấn Hà Lam. Mỗi lần về lại Thăng Bình, lên những đồi sim bạt ngàn ở vùng trung du (Bình Định, Bình Trị,...), tôi lại khe khẽ hát trong hoài niệm, trong nỗi nhớ về những tháng ngày xưa cũ...
"...Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người..."
Theo Tạp Chí Non Nước - phát hành 20/6/2012
Bài đọc thêm :
Tôi viết Thu, hát cho người
Thuở ấy, tôi hai mươi tuổi. Tháng 9, mùa thu, tôi trở về quê nhà Quảng Nam, cầm cây đàn guitar lên đồi sim xưa. Người bạn nghèo thời trung học của tôi không còn nữa, chỉ còn đây khu đền tháp với những nàng Apsara lặng lẽ nhảy múa ngàn năm.
Thuở ấy, tâm hồn tôi trong sáng lắm, cứ y như dòng suối trong vắt êm đềm xuôi chảy dưới chân đồi. Mùa thu, hoa sim tím nở như một tấu khúc dịu dàng. Hoa sim, cái màu hoa tím nhạt lãng mạn, bình dị giữa thu vàng sao mà gợi nhớ đến thế. Tôi nhớ hoa, nhớ người. Và úp mặt sau thùng đàn làm bàn, tôi đặt tờ giấy kẻ nhạc lên, viết Thu, hát cho người.
Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.
Mùa thu nào cho người về thăm bến xưa.
Bản tình ca thuở đôi mươi bắt đầu với hai câu hỏi tu từ như thế. Hỏi để mà hỏi với chính mình và biết rằng không có câu trả lời. Cái tựa ca khúc là Thu, hát cho người thật ra là hát cho chính mình, hát với mùa sim, tháp cổ, dòng sông.
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ.
Bài Hoàng hạc lâu của thi sĩ Thôi Hiệu có câu “Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản” (Hạc vàng bay một lần là không trở lại nữa). Tôi lấy ý thơ của người xưa để nói đến bạn mình. Ca từ như một tiên tri định mệnh; chúng tôi chẳng bao giờ được gặp lại nhau. Sao mà trùng lặp với câu thơ của Guillaume Apollinaire từng viết “nous ne nous verrons plus sur terre” (Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa. Mộng trùng lai không có trên đời - Bùi Giáng dịch).
Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó.
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.
Hai câu này làm lắm người thắc mắc. Năm 2007, nhà văn Sơn Nam từng “phê bình” tôi: “Mày nói dóc. Cây sim ngoài Quảng Nam của mày thấp tịt, vậy mày ngồi chỗ nào để đợi con nhỏ đó? Mà cái đồi sim thì trống huơ trống hoác, con nhỏ đó có đến thì mày mần ăn được gì?”. Nhiều người cũng có thắc mắc tương tự như ông già Nam Bộ.
Thực ra, cây sim già không nhỏ, đặc biệt là khi mọc trên đồi cát. Có cây cao vài ba mét, tỏa bóng mát quanh năm. Và như tôi đã nói, thuở ấy lòng tôi trong sáng lắm cho nên tôi cũng chẳng bao giờ dám nghĩ tới hai chữ “mần ăn” thông thường vốn thuộc phạm trù hình nhi hạ!
Bài hát thoáng một chút suy nghĩ rất Lão - Trang về số phận con người, tình yêu và sự xa biệt:
Thời gian nào trôi bồng bềnh trên phận người.
Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.
Mùa vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi.
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người.
Vẫn là những câu hỏi tu từ không có lời đáp. Ngay khi viết xong, tôi đã hình dung được đây là một bài tình ca hay của đời mình. Bài hát Thu, hát cho người được đưa cho ca sĩ Hà Thanh, 2 tuần sau được hát trên Đài Phát thanh Sài Gòn bởi hai danh ca Hà Thanh và Anh Ngọc; sau đó là Phượng Bằng, Mai Hương, Quỳnh Dao, Kim Tước, Vân Quỳnh, Vân Hà, Ngọc Long... Bài hát nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Cho đến bây giờ đã là 43 năm, Thu, hát cho người đã được đặt tên cho rất nhiều chương trình âm nhạc mùa thu hằng năm.
Thời đôi mươi, tôi để lại cho cuộc sống và bạn yêu nhạc Thu, hát cho người, Chiều mơ, Tiếng hát trên đồi Tăng Nhơn Phú. Thời năm mươi, sáu mươi, tôi để lại Điệu buồn phương Nam, Đêm Gành Hào nghe điệu Hoài lang, Đường về, Mùa Xuân hát trên ngọn cây tùng, Xuân ca vô tận. Điều lạ lùng là càng về già, âm nhạc của tôi càng vui lên.
Với đời tôi, Thu, hát cho người là một dấu ấn đẹp, thậm chí còn tạo nên những giai thoại, huyền thoại. Tôi thầm nghĩ 143 chữ trong bản tình ca đó là những viên ngọc quý...
Vũ Đức Sao Biển.
Thân mến chúc vui các quan khách ghé đọc !!!Last edited by Caprio; 08-23-2017 at 12:58 PM.
-
08-24-2017, 12:25 AM #364
- Join Date
- Jan 2015
- Posts
- 1,354
Originally Posted by Caprio
Mời cả nhà uống trà ạ
Và cảm ơn Cap thật nhiều vì đã đem bài viết rất hay cùng bản nhạc bất hủ này vào . Bản nhạc này lời là bài thơ tuyệt đẹp , như một bức tranh diễm ảo ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,/Trong mênh mông chiều sương/Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín…
Hình dung một chiều nắng thu vàng óng , trải lên ngọn đồi hoa tím rưng rức …
Còn cô Thu của nhạc sĩ VDSB rất đẹp , vẻ đẹp thùy mị Cap ha
Bản này ca sĩ Lệ Thu hát không ai qua được , nghe hoài vẫn thấy hay
cách cô ấy gói cảm xúc trong câu “ta vẫn chờ em…” , chỉ có thể nói : Tuyệt vời !!!
Nghe xong, St đã từng viết vài câu nhái bén và không dám đặt cạnh những lời tuyệt đẹp , chỉ muốn chia sẻ cùng cả nhà mà thôi …
Bềnh bồng trên phận người ...
Có một mùa thu nữa sắp đi qua
Chiếc lá cuối cùng liêu xiêu trong gió
Tiếng chim hót bỗng chơi vơi ngoài ngõ
Sông miệt mài , sóng cứ mãi lao xao
Dõi theo dòng , cánh buồm khuất nơi nao
Sao chỉ thấy chim trời xa tít tắp ?
Cánh cửa đời thênh thang , dòng sông trắng
Tiếng hát bay, bay hoài vào vô tận
Ai sẽ chờ ai ?
giữa đêm
nguyệt cầm ...
-
08-24-2017, 04:00 PM #365
- Join Date
- Feb 2015
- Posts
- 308
Cảm ơn các quan khách ghé quán và cảm ơn ST đã cho lời bình !
ST ui, cô Hồ Thị Thu của nhạc sĩ Đynh Trầm Ca cũng đẹp chứ bộ , Cap nghĩ có khi còn đẹp hơn nàng Bạch tuyết trong truyện cổ tích nên mới khiến thi sĩ , nhạc sĩ Đ.T.Ca ước làm chú ve Để hát mãi thời em đi học .Cho trăm năm em vẫn nữ sinh hoài : - )
Cây Đàn Thương Nhớ
Buổi ta vác cây đàn ngang trường cũ
Ai như em đứng ngó cuối hành lang
Ai như ta ngồi mơ sau cửa lớp
Có lẽ nào mình còn đó sao, Thu ?
Buổi ta vác cây đàn xa trường cũ
Em vẫn còn chạy nhảy dưới hàng soan
Nên ta đi mà hồn thì quay lại
Níu vai cầu hát gửi khúc chia tan
Buổi ta vác cây đàn vào gió cát
Hồn không theo nên thân xác liêu xiêu
Ném nốt nhạc lên chín tầng mây dạt
Nghe quê người mưa rớt hột cô liêu
Ta gục xuống những đường gai đá nhọn
Máu từ tim ứa nở cánh phượng đầu
Ta muốn hái tặng em ngày tháng cũ
Chợt ngậm ngùi: ngày vui đã qua mau!
Ngày vui đã phai trên màu tóc cỏ
Cỏ còn xanh - đời xanh chẳng quay về
Chỉ câu hát giữ em hoài bé nhỏ
Nên ta thề: xin làm một kiếp ve!
Để hát mãi về em thời đi học
Cho trăm năm em vẫn nữ sinh hoài
(Nhỡ có tiếc cũng xin em đừng khóc
Đời không vui cho ta nhận riêng ai)
Buổi ta vác cây đàn về quê cũ
Qua dốc cầu gặp hồn nhỏ chơ vơ
Hồn đứng với ba mươi năm hoài niệm
Bên trường xưa (em có gặp bao giờ?)
Ta lại vác cây đàn đi tứ chiếng
Hồn theo ta qua những chốn mịt mùng
Mây viễn phố bao chiều thay áo nõn
Ta nâng đàn thương nhớ phả lên cung.
http://www.songtho.net/home/dho-doc/...hi-nhu-la-troi
[I]Mời ST và các ACE cùng nghe ca khúc Ru con tình cũ mà nhạc sỹ Đynh Trầm Ca viết tặng nàng Hồ Thi Thu :
@ST : Cap lâu nay thích coi ST viết thơ vì có lối viết thoáng đạt, ý tứ sâu sắc có chút lạc quan phần kết. Nay thấy nhái bén có pha chút buồn hay sao . Hy vọng Cap không bị ngộ nhận. : - )
Đọc đến câu chiếc lá cuối cùng liêu xiêu trong gió làm Cap mường tượng đến câu truyện Chiếc lá cuối cùng của nhà văn O.Henry , một câu chuyện nhân văn cảm động .
Chúc ST và cả phố luôn có niềm vui và lạc quan !
-
08-29-2017, 01:18 AM #366
- Join Date
- Jan 2015
- Posts
- 1,354
Originally Posted by Caprio
Để St mời Cap, Chiều , và Phố cùng nghe gì vui vui nhé, cũng là vác đàn, nhưng vác ra Phố chung vui ha
-
08-31-2017, 06:14 PM #367
- Join Date
- Feb 2015
- Posts
- 308
ST ui,
Cap định viết như vậy mới đúng nghĩa định diễn giải :
@ST : Cap lâu nay thích coi ST viết thơ vì có lối viết thoáng đạt, ý tứ sâu sắc có chút lạc quan phần kết. Nay thấy nhái bén có pha chút buồn hay sao . Hy vọng Cap bị ngộ nhận. : - )
Nghĩa là ST không có chuyện buồn nào đó và Cap đang ngộ nhận coi lại mới để ý thấy có chữ "không" trong đó, may rằng ST thông minh không hiểu lầm. : - )
Nếu không Cap phải tặng ST mấy câu trong cuốn "Đắc nhân tâm " mà Cap đang đọc .... chẳng hạn như :
*Những người bạn gặp trên đường đời sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn. Dù tốt hay xấu, họ cũng tặng cho bạn những kinh nghiệm sống hết sức tuyệt vời. Chính vì vậy, đừng nên lên án, chỉ trích hay than phiền ai cả. Thậm chí, nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn, hay lợi dụng lòng tốt của bạn thì xin hãy cứ tha thứ cho họ bởi vì có thể chính nhờ họ mà bạn học được cách khoan dung.
* Chỉ trích một người là việc không khó, vượt lên trên sự phán xét đó để cư xử rộng lượng, vị tha mới là điều đáng tự hào.
Nhân tiện Cap gửi cuốn "Đắc nhân tâm" vô đây cho những ai chưa coi :
http://vnthuquan.org/truyen/truyen.a...83a3q3m3237nvn
@Cảm ơn ST đưa flash mob lên đây , màn diễn rất thú vị !
ST mà bận thì cứ chạy như vịt đi , còn Cap cũng bận chạy như .... ngan đây nè : - )
@ Chiều : mong Chiều mau bình phục sức khỏe nhé !!!
Thân chúc Chiều, Du lan, ST và quan khách vui cuối tuần !!!
-
09-02-2017, 10:18 AM #368
- Join Date
- Jan 2015
- Posts
- 1,354
St mời cả nhà uống trà nha , cảm ơn các anh chị , các bạn đã ghé quán
Cảm ơn Cap đã đem Do re mi và Đắc nhân tâm vào , St thấy , để làm được như lời khuyên trong Đắc nhân tâm chắc phải leo lên gần tới …niết bàn , thôi thì nhủ lòng Quắng Gánh Lo Đi, và cố được chút nào hay chút nấy. Chứ nếu trước những kẻ quá gian ác và tàn nhẫn với đồng loại thì cũng khó lòng mà tha thứ Cap nhỉ … Hoặc mình sẽ thành người ba phải và đồng lõa . Vị tha với cái ác đôi lúc là dung dưỡng nó và gián tiếp nuôi nó lớn lên...Nhiều khi rất khó phân định nên làm gì , thấy mình bé nhỏ quá, hoặc bất lực , vì vậy mà buồn …Để làm người tử tế đã rất khó, làm sao để quanh mình là những người tử tế , có nhân tâm, vẫn cứ là nỗi trăn trở thường xuyên …
Cap dài đua St biết từ lâu rồi , St cũng hay dài đua mà, nên nhiều khi chắc St cũng đáng ghét lắm , vì thích trêu người khác , chỉ hy vọng đã là bạn thì sẽ luôn ráng nghĩ thật kỹ xem những lúc như vậy có phải là bạn mình cố ý không , để có thể bỏ qua, hoặc không chấp nhất gì , Cap ha .
Cap chạy như ngan chứ đừng như ngang nhé, kẻo lại thành ...cua (đó, lại cái tật dài đua là vậy đó ...)
Ngày tốt lành đến Cap và cả nhà nhé
-
09-02-2017, 10:24 AM #369
- Join Date
- Jan 2015
- Posts
- 1,354
Ướt trí nhớ ai …
Tháng chín
Thấp thoáng nụ vàng
Bối rối
thu sang …
Tháng chín
Giữa nhiều quên nhớ
Tự nhủ lòng
Có đủ bao dung ?
Tháng Chín
Hiu hắt cơn mưa
Dè dặt cúi xuống
Nhặt nỗi buồn …
Tháng chín
Bầy sẻ
Bay ngang hiên nhà
Quên câu ríu rít ...
Tháng chín
Lóng lánh hoàng hôn
Bên khung cửa ngỏ
cúc vàng năm cũ
tỏa hương …
Tháng chín
Que diêm quẹt vội
Ngọn lửa chùng chình
E chạm giọt sương .
***
Này em
Xòe tay che gió
Bên kia đường
Có một tháng chín
Trầm ngâm …
-
09-03-2017, 03:54 PM #370
- Join Date
- Feb 2015
- Posts
- 308
Originally Posted by sôngthương
ST ui , Trong lúc chạy như ngan Cap túm được cái link này, nó có những bản nhạc quen và những bản Cap chưa nghe ... Nhân tiện Cap thảy vô đây nhé . Ai thích bản nào xin cứ tự nhiên lựa nghe !
http://www.yvettedefrance.com/Musiqu...repertoire.htm
Bản nào nghe ngang như ... cua thì mong ST lượng thứ ! : - ) j/k
Chúc vui thư giãn ST và phố !
Similar Threads
-
Trước chống mỹ cứu nước giờ lạy mỹ cứu nước
By ngocdam66 in forum Nhân VănReplies: 4Last Post: 05-16-2014, 06:45 PM -
Hà Thanh, đoá Hương Ca xanh ngát- Trịnh Thanh Thủy
By hat cam in forum Lượm Lặt Khắp NơiReplies: 0Last Post: 01-03-2014, 10:34 PM -
Màu xanh noel
By Tuấn Nguyễn in forum Âm NhạcReplies: 6Last Post: 12-15-2013, 06:15 AM -
Trà xanh
By Triển in forum Sức Khoẻ/Sắc ĐẹpReplies: 46Last Post: 09-27-2013, 12:17 PM