Register
Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 13
  1. #1

    Sự im lặng ngọt ngào

    SỰ IM LẶNG NGỌT NGÀO




    Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa của thành phố NewYork để trở về nhà.


    Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ theo truyền thống của gia đình họ. Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để giao lưu với nhau.

    Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay vì trong những năm đầu đại học cô đã tình nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc.

    Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của hai người.

    Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực này nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái.

    Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để “nói” trong câu chuyện của họ.

    Khi xe lửa đến trạm thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi địa chỉ email cho nhau.

    Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng tin nhắn của điện thoại di động rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau.

    Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie.

    Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy không xa .

    Từ những tin nhắn điện thoại, email thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chổ trở thành bạn thân lúc nào không hay.
    Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghỉ ngơi.

    Tuy phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô lại có dịp trau dồi “thủ thuật” để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “I Love You” thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.

    Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi “Bạn có thể có tình yêu với một người câm điếc hay không?” thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát.

    Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.

    Vào dịp lễ Tạ ơn năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy có chịu làm bạn gái của mình không?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng sau đó là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.

    Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc đã dùng đủ mọi phương thức để mong lôi kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về.

    Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách.

    Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.

    Gia đình sau khi nghe giải bày đã không còn quá khắc khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người.

    Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng được một đêm Giáng sinh bình yên cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ để nhờ sự gia ơn và chúc lành của Thiên chúa. Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:

    - Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.

    Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường dược rơi những giọt lệ cảm động,vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:

    - Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà con thường nhắc đến.

    Câu nói của cô vừa thốt ra thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh.

    Một điều mà Wendy không thể ngờ được là cô bổng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ miệng của Jack:

    -Trời đất,em biết nói à?

    Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.

    Mọi người ngoài cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.

    "..Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như cũng đang che miệng cười cho trò đùa mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua.."Dành cho những ai yêu nhưng chưa dám thổ lộ cùng người mình yêu.

    Tác giả bài viết: Chưa rõ
    http://tinhyeunho.net/news/Truyen-Ti...GOT-NGAO-2387/
    Hồi đầu thị ngạn

  2. #2
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Anh khúc dương , một bất ngờ đẹp...

  3. #3
    Quote Originally Posted by hoài vọng View Post
    Anh khúc dương , một bất ngờ đẹp...
    Anh Hoài Vọng, lâu rồi không có 8 với anh và nhất là nghe anh kể chuyện.. trong đêm. Kd có lượm được vài bài thơ lính và thơ về những người lính, tính mở trang khác nhưng lại thôi vì vẫn là những tình yêu cao cả nên để ở trang tình yêu này luôn. Mỗi lần nghe lại bài hát The Longest Day, vẫn nhớ tới có lần anh đã yêu cầu.

    Mời anh và cả Phố.

    Qua Sông

    Địch ẩn bên kia bờ Thác Lác
    Sớm tinh sương dội pháo, công đồn
    Dăm quả đạn đui mù bay lạc
    Rớt bừa xuống giữa xóm làng đông.

    Tôi thấy nhà ai đang cháy nám
    Buồn như em khóc buổi quân đi
    Ngọc Hoà đang ở trong tầm đạn
    Phải trả giá nào cũng giải vây.

    Địch có bao nhiêu thằng lạ mặt?
    Nhắm mắt mà đi cũng biết đường
    Tại sao hướng súng về đông bắc?
    Xóm đạo đau rền mỗi tiếng chuông.

    Tôi thấy xuồng ai đi lánh nạn
    Buồn như tôi ứa lệ xa nhà
    Em sẽ trở về khi im súng
    Cho tôi mừng rỡ lệ phong ba.

    Hẹn em, tôi qua sông lùng địch
    Đã có lòng em làm chiếc phao
    Kể chi mùa mưa, dòng chảy xiết
    Đồng đội tôi sẽ nối đôi bờ.

    Hẹn với giáo đường, cây thánh giá
    Xã Ngọc Hoà ơi hãy vững tâm
    Sáng mai lại thấy người ra chợ
    Như thể chưa hề có chiến tranh...

    Nguyên Nghĩa
    (tạp chí Văn)


    The longest day - Paul Anka


    Last edited by khúc dương; 03-27-2015 at 07:54 PM.
    Hồi đầu thị ngạn

  4. #4

    Đoạn Trường Mộ Khúc

    Bốn mươi năm thịt xương giờ thành đất
    Tuổi tên anh đã hoá kiếp thiên đàng
    Bom chẳng còn vọng lại tiếng rền vang
    Thành quách cũ đã quên lời khóc ngất?

    Khuôn mặt anh, hỡi người em yêu dấu
    Em nhìn ra hộp sọ, mắt vô hồn
    Phút yêu em, tình chồng vợ tân hôn
    Vẫn thấp thoáng về trong em đau đáu.

    Thẻ bài ơi, số quân người lính trận
    Đêm hoả châu rực sáng bót đồn canh
    Phút vinh quang cờ bay lộng cửa thành
    Anh nằm xuống còn nghe lời vợ khấn.

    Ngón tay anh ngày xưa bóp cò súng
    Sao giờ đây lại xương xẩu thế này
    Đôi giày Saut vinh viển khắp trời mây
    Buồn mục rửa, chôn đất nâu ướt sũng.

    Bi đông lính nằm gần anh rỉ sét
    Đâu chiến hào tưới giọt rượu xung phong
    Ê... Mầy ơi, viên đạn cuối lên nòng
    Là lần chót, tao nghe mùi đạn khét.

    Con dế nhỏ bên mộ anh rền rỉ
    Tiếng khuya về rừng rụng lá lao xao
    Chẳng tiếng em - tiếng gọi của ngọt ngào
    Con đã lớn, gọi tiếng ba chưa nhỉ?

    Bốn mươi năm em giữ niềm chung thuỷ
    trong cô phòng tưởng mình trẻ như xưa
    Anh giờ đây tóc đã bạc hay chưa
    Trong mộ đất nhúm tóc xanh yên nghỉ.

    Giờ em khóc tiễn hồn anh cát bụi
    Vấn khăn tang em cung mệnh một mình
    Em lạy anh, cúi lạy một chữ tình
    Trong sương khói tà dương chiều khuất núi.

    Như Thương
    ( Viết cho những người vợ đi tìm mộ chồng là lính trận VNCH )


    -ST-
    Last edited by khúc dương; 04-14-2015 at 09:30 PM.
    Hồi đầu thị ngạn

  5. #5

    Tình Anh Lính Chiến

    Suy tư gác súng bên sông
    Thấy mai vàng nở biết xuân đã về
    Em ơi, anh nhớ lời thề
    Nhưng còn tiếng súng chưa về được em

    Nhớ em tình dậy mông mênh
    Nhớ em nhớ lắm môi mềm dáng xinh
    Tim anh chỉ có hai tình
    Một cho quê mẹ một tình em thôi.

    khúc dương
    Hồi đầu thị ngạn

  6. #6
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by khúc dương View Post
    Anh Hoài Vọng, lâu rồi không có 8 với anh và nhất là nghe anh kể chuyện.. trong đêm. Kd có lượm được vài bài thơ lính và thơ về những người lính, tính mở trang khác nhưng lại thôi vì vẫn là những tình yêu cao cả nên để ở trang tình yêu này luôn. Mỗi lần nghe lại bài hát The Longest Day, vẫn nhớ tới có lần anh đã yêu cầu.

    Mời anh và cả Phố.
    Anh khúc dương , bài The Longest Day tôi thấy bi hùng như bài Người Ở Lại Charlie vậy ! Cảnh đổ bộ bãi biển Normandi ...cảnh nhẩy dù vào thành phố...cảnh đồi Charlie bốc lửa...




    Quote Originally Posted by khúc dương View Post

    Tình Anh Lính Chiến
    .................
    Nhớ em tình dậy mông mênh
    Nhớ em nhớ lắm môi mềm dáng xinh
    Tim anh chỉ có hai tình
    Một cho quê mẹ một tình em thôi.

    khúc dương
    ........ Nhớ nhiều như thế , cho nên phải tìm men say để chôn nỗi nhớ

  7. #7
    Anh Hoài Vọng, trước khi type bài thơ khác lượm trên sách báo và trong khi chờ đợi chương trình văn nghệ Tháng Tư Đen của PR, kd mang về bài hát này mời anh và cả Phố cùng chia sẻ ngậm ngùi.....

    NĂM XƯA CHỒNG TÔI LÀ NGƯỜI LÍNH
    ( thơ NguyễnThị Thanh Dương _ nhạc Vĩnh Điện) tiếng hát Kim Khánh


    Hồi đầu thị ngạn

  8. #8

    Tưởng Niệm


    Buồn nào hơn cái nỗi buồn thất trận
    Mất người tình và mất cả quê hương
    Giờ tha phương thương khóc mẹ quê buồn
    Em hờn tủi bán hồn trong son phấn
    Cha ngã ngựa rừng sâu thân mục rữa
    Anh vì dân nợ nước mất đôi chân
    Mỗi tháng Tư nhức nhối vết thương về
    Hương một nén tâm lòng con tưởng niệm.

    khúc dương




    Last edited by khúc dương; 05-14-2015 at 10:07 PM.
    Hồi đầu thị ngạn

  9. #9


    Nửa Hồn Xuân Lộc
    - Nguyễn Phúc Sông Hương -


    Nếu được như bố già thượng sĩ
    Nghe tin lui quân chỉ nhìn trời,
    Vỗ về nón sắt, cười khinh bạc,
    Chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi.

    Còn ta nhận lệnh rời Xuân Lộc
    Lại muốn tìm em nói ít lời,
    Nhưng sợ áo mình đầy khói súng
    Cay nồng mắt người gục trên vai.

    Vì chắc ôm nhau em sẽ khóc,
    Khóc theo, vợ lính cả trăm người!
    Em biết dù tim ta sắt đá
    Cũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi.

    Mây xa dù quen đời chia biệt
    Ngoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi.
    Rút quân, bỏ lại hồn ta đó
    Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời!

    Bí mật lui quân mà đành phụ
    Mối tình Long Khánh tội người ơi.
    Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn
    Núm ruột miền Trung đứt đoạn rồi.

    Sáng mai thức dậy, em buồn lắm
    Sẽ khóc trách ta nỡ phụ người.
    Lòng ta như trái sầu riêng rụng
    Trong vườn em đó vỡ làm đôi!

    Đêm nay Xuân Lộc vầng trăng khuyết
    Như một vành tang bịt đất trời!
    Chân theo quân rút, hồn ta ở
    Sông nước La Ngà pha máu sôi

    Thương tiếc cầu tre chờ thác lũ
    Cuốn qua Xuân Lộc khóc cùng người
    Ta đi, áo nhuộm màu đất đỏ
    Cao su vướng tóc mãi thơm mùi,

    Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận,
    Vườn nhà em chuối chín vàng tươi.
    Ta nhớ bên người đàn thỏ trắng,
    Cho bầy gà nắm lúa đang phơi,

    Chôm chôm hai gốc đong đưa võng,
    Ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười...
    Nếu được đưa quân lên Định Quán
    Cuối cùng một trận cũng là vui

    Núi Chứa Chan kia sừng sững đứng
    Sư đoàn 18 sao quân lui ?
    Thân ta là ngựa sao không hí
    Cho nỗi đau lan rộng đất trời

    Hồn ta là kiếm sao không chém
    Rạp ngã rừng xanh, bạt núi đồi.
    Hỡi ơi! Chân bước qua Bình Giã
    Cẩm Mỹ nhà ai khói, ngậm ngùi!

    Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy
    Xóm làng Gia Kiệm nhớ không nguôi.
    Đêm nay Xuân Lộc, đoàn quân rút
    Đành biệt nhau, xin tạ lỗi người

    Chao ơi tiếng tắc kè thê thiết
    Kêu giữa đêm dài sợ lẻ loi,
    Chân bước, nữa hồn chinh chiến giục
    Nữa hồn Xuân Lộc gọi quay lui

    Ta biết dưới hầm em đang khóc
    Thét gầm pháo địch dập không thôi...

    Buổi chiều nhận lệnh rời Xuân Lộc
    Ta muốn tìm em nói ít lời,
    Nhưng sợ em buồn, không nói được
    Nên đành lặng lẽ mà đi thôi!

    Ngại phút rời xa em sẽ khóc,
    Bao người vợ lính sẽ buồn theo
    Yếu đuối tim ta người chiến sĩ
    Loạn rừng, tội nghiệp tiếng chim kêu.

    Rút quân bỏ lại đời ta đó,
    Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời,
    Lửa ngút, trái tim ta lửa ngút,
    Trái tim người lính mới yêu người.

    Vì bí mật quân, ta đành phụ
    Mối tình Long Khánh tội người ơi
    Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn,
    Núm ruột miền Trung càng xa vời.

    Sáng mai chắc chắn em buồn lắm
    Sẽ trách sao ta lại phụ người.
    Lòng ta như trái sầu riêng rụng
    Trong vườn em đó vỡ làm đôi

    Cao nguyên bài học đầy cay đắng
    Lớp lớp người rơi, lớp lớp rơi ...
    Ta chẳng muốn làm người bại trận
    Thành người tình phụ đó em ơi.

    Đêm nay quân rút hồn ta ở
    Nhìn nước La Ngà pha máu sôi,
    Thương chiếc cầu chờ cơn thác lũ
    Tràn qua Xuân Lộc cuốn theo người.

    Ta đi áo nhuộm màu đất đỏ
    Cao su vướng tóc mãi thơm mùi,
    Tội nghiệp nắng vàng chờ áo trận
    Khi tàn chinh chiến sẽ đem phơi.

    Em hỡi, em thương đàn thỏ trắng,
    Bầy gà mất mẹ sống mồ côi
    Em hỡi em thương người lính trận
    Người lính đêm nay phụ bạc rồi.

    Bao năm ta trọn tình đất đỏ,
    Một phút này thôi thẹn với đời
    Sốt rét đêm run, ngày không ngã
    Bao lần máu đổ dững dưng cười.

    Một phút này thôi, hừ lại ngã,
    Bỏ thành, bỏ đất nhục nào vơi.

    Nếu được đưa quân lên Định Quán
    Cuối cùng một trận cũng là vui.
    Sáng mai chân bước qua Bình Giã,
    Cẩm Mỹ nhìn lui, luống ngậm ngùi!

    Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy,
    Một trời Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.
    Muôn năm em hỡi trời Xuân Lộc
    Giữ nửa hồn ta mãi với người.

    Giữ nửa hồn ta bên chiếc võng
    Dưới giàn thiên lý bóng trăng soi ...
    Đêm nay quân rút sầu riêng rụng
    Trong vườn em và trong tim tôi!

    Tôi sợ một ngày mai bại trận
    Để em côi cút lại trên đời.
    Nếu phải một ngày mai bại trận
    Đêm nay sao ta lại bỏ người!

    Em hỡi, dưới hầm em đang khóc,
    Thét gào pháo địch mãi không thôi.
    Xuân Lộc trời ơi Xuân Lộc cháy
    Ai gọi tôi về trời Gia Rai!!

    Nguyễn Phúc Sông Hương

    (ST)


    Hồi đầu thị ngạn

  10. #10
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by khúc dương View Post


    Xuân Lộc trời ơi Xuân Lộc cháy
    Ai gọi tôi về trời Gia Rai!!

    Nguyễn Phúc Sông Hương

    (ST)


    Anh khúc dương ! Đã được nghe rồi , lần này nghe lại muốn đổi hai câu cuối của Thi Sĩ Nguyễn Phúc Sông Hương
    Thành Sơn trời ơi Thành Sơn cháy
    Ai gọi tôi về trời Phan Rang
    Lính tráng mà " cầm nhầm " của nhau thì cũng không đáng trách lắm , đúng không anh.

 

 

Similar Threads

  1. Nỗi im lặng giữa em và tôi
    By ndangson in forum Thơ
    Replies: 240
    Last Post: 12-05-2016, 11:48 AM
  2. Replies: 1
    Last Post: 10-15-2012, 02:02 PM
  3. Lẳng lặng nơi đây...
    By marriedchick in forum Tâm Tình
    Replies: 1406
    Last Post: 08-23-2012, 05:16 PM
  4. Khoảng lặng.....
    By 9,25 in forum Tùy Bút
    Replies: 3
    Last Post: 02-09-2012, 05:40 PM
  5. Ngọt ngào cuối phố
    By Lâm Viên in forum Gia Chánh
    Replies: 21
    Last Post: 11-22-2011, 06:50 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 09:35 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh