Register
Page 4 of 5 FirstFirst ... 2345 LastLast
Results 31 to 40 of 43
  1. #31
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    Quote Originally Posted by Triển View Post
    Câu hỏi của tôi là không có thuốc tử hình thì tử hình bằng cách nào. Vậy là chị cũng không biết vụ này ha.

    Người ta còn đang bàn luận, làm sao mình biết được mà trả lời anh

    Quote Originally Posted by Triển View Post
    Tôi không có hỏi quá trình gây mê của bệnh nhân nào ở bệnh viện hay hãng thuốc nào hết. Chỉ hỏi chị tên cái thuốc chuột dùng để xử tử tù nhân đó là cái thuốc gì?
    Chị cũng không biết vụ này luôn hả chị?

    Hồi còn đi làm, không để ý nhưng từ khi anh hỏi thì có tìm đọc. Mình biết những thuốc này nhưng không cảm thấy thoải mái nói ra ở đây, lỡ có ai dùng sai thì ân hận suốt đời, anh thông cảm nha!


    Quote Originally Posted by Triển View Post

    Hỏi thiệt thì bảo giả vờ. Không ngờ đã làm khó chị quá xá ha.
    Sorry! Thường thì chuyện gì anh cũng biết nên mình tưởng vậy.



    Quote Originally Posted by Triển View Post
    Nhờ chị nói tôi mới biết mình có tiến bộ, dù chả biết tiến bộ cái gì.
    Tuy vậy xin thành thật cám ơn chị nhiều lắm luôn nha. Lần sau không dám hỏi nữa đâu sợ chị lại đau đầu.
    Anh có thấy mình đã xuống giòng rồi mới viết về đau đầu không, nó thuộc về hàng cuối mà. Nói luôn ra nhé, anh cho biết không khoẻ, mình lo nên đau đầu.
    Sao không cho chút credit nào mà cứ nghĩ xấu cho tk hoài vậy?

    Sáng nay vào diễn đàn sớm, thấy anh dịch bài " "Kế-hoạch-Ba-Điểm" của Trung Quốc để tiến lên siêu cường quốc

    trong Nắn Gân thật hay; rồi thấy anh khen Chiều với Las hát song ca, mình có phần mừng, nghĩ là sức khoẻ anh đã khá hơn nên viết là có tiến bộ, không được hở?
    Last edited by thuykhanh; 05-07-2015 at 01:30 PM.

  2. #32
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    Quote Originally Posted by ntđl View Post
    *

    Hello chị TK
    Hello Năm.

    Canada hổng còn án tử hình nên hổng có trục trặc thuốc men.
    Tại Mỷ, án tử hình tại một số tiểu bang vần còn duy trì, và đám đòi hỏi nhơn quyền vẫn còn hoạt động hăng hái mần màn "khai tử" luôn cái án vì lý do nhơn đạo.

    Các hãng bào chế thuốc tại mỹ, hoậc đã ngưng hoạt động, hoậc vẫn còn nhưng nhứt định hổng bán cho trại tù. Đây là lý do vì sao trại tù thiếu thuốc. Nghe nói list tử hình tới mấy trăm mạng mà thuốc thì chỉ còn xài được cho vài người thôi. Và cái đám biểu tình còn làm dữ nữa (tới độ hãng thuốc hủy luôn contract mua bán)

    Có lẽ đây là lý do vì sao bộ tư pháp hoa kỳ chuyển hướng mua thuốc từ Đức.
    Nếu Đức không bán nữa chắc sẽ mua từ... Trung cộng. Còn không thì vòng trở lợi chuyện dùng súng đạn như trước chăng ?

    Cách đây y hình 3 năm - vụ ni y hình kể rồi heng...
    Ludovic, một bịnh nhơn còn rất trẻ (U20) vào trại bịnh. Nó bị spinal cord trauma, do lãnh một viên đạn đồng vào ngay cột sống cổ, liệt từ đầu xuống, life support ventilation, feeding tube gastrostomy.
    Sáng sớm sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nó được đật ngồi vào wheelchair, nối với máy thở, đầu được giữ thẳng vào ghế bằng valcro dán ngang trán.
    Rồi nó xin euthanasia với sự đồng ý của má nó.

    Nguyên một đám psychogist, psychiatrist, social worker và cả priest nữa được vời tới xem xét vấn đề. Xem sâu và xét kỹ một chặp thì người ta bật đèn xanh cho nó được trợ tử.
    Vắn đề là BS điều trị của nó từ chối hổng giúp. Sau cùng thì nó được chuyển sang nhà thương khác để chết.
    Tui hổng phải BS điều trị của nó, chỉ thỉnh thoảng gập nó trong những phiên trực, thấy nó bình thản trước cái chết.
    Rồi hổng hiểu sao nó xin tui "accompany" nó trong chặng đường cuối, và tui nhận lời.

    3 ngày trước D day, nó được transfert sang nhà thương nơi có người nhận lời giúp nó chết. ông priest tới hỏi coi nó có muốn rửa tội không thì nó nói không, nó hổng tin vào linh hồn và đời sau. Ngộ cái một hồi thì nó lại biểu nó sẽ phù hộ cho gia đình nó từ "phía bên kia".

    Vụ này có làm tui sanh nghĩ ngợi. Nếu không tin có linh hồn thì làm gì phù hộ cách nào nữa ?
    Só-ri nói chuyện chết chóc heng. Tui cũng đang stress dữ dội !

    Bye chi TK.
    Bye Năm.
    Bye toàn phố.

    *

    T:B :
    Vòng lợi nói chuyện thuốc men trợ tử của Ludovic.

    Sau khi từ biệt gia đình quyến thuộc xong thì tất cả lui ra ngoài chờ. Người ra mới mở một đường tĩnh mạch IV ở cánh tay rồi nối với chai nước biển. Chỉ còn lại tui và thằng nhỏ thôi (khi ấy nó mới 17 tuổi, nghe nói nó bụi đời thứ dữ rồi bị băng đảng thanh toán). Tui nắm tay nó mà dạ ngậm ngùi, nhưng không hề khuyên hay giảng đạo đức giáo khoa thư chi dzáo.

    Rồi BS trợ tử bước vào (nó nắm tay tui rất chặt, ngó bộ căng thẳng thấy rõ) ông ta bơm vào tĩnh mạch một liều Propofol để nó relax (Micheal Jackson chết vì overdose thuốc này heng). Chờ cho nó lơ mơ rồi thì mới bơm tiếp Potash để tim ngưng đập.
    Ludovic lịm từ từ, tay nó lỏng dần trong tay tui. Đâu đó tổng cộng 45 phút thì nó chết hẳn.

    Bữa nay nhắc tới Ludovic thinh không xìu rìu.
    Thẳng này bị muscle neurotic pain dễ sợ lắm, nhưng BS điều trị của nó kiểm soát chặt chễ pain killer, bà ý tin tưởng thằng này manipulate bà vì nó nghiền thuốc, bà thành khẩn tin tới độ ngay cả trước ngày transfert, nhứt dịnh không tăng liều lượng nào ráo. Rồi trong phiên trực của tui, thấy nó đau tui cũng đâu dám làm chi (phải kính trọng đồng nghiệp chớ) đành phải mang chai dầu cù là con cọp cho má nó thoa lưng thoa ngực thoa chơn tay cho nó đỡ.

    Hồi nó chết rồi, gập BS điều trị của nó tui hỏi "vậy chớ sao hổng cho nó thêm thuốc để nó bớt đau trong những ngày cuối", bà ý biểu rằng, nếu tăng là sẽ tăng hoài tăng miết, Ludovic confortable quá thì có thể sẽ thay đổi ý định chết. Nó sống như vậy cũng kể như chết rồi, sẽ làm khổ gia đình nó và sẽ là gánh nặng xã hội. Bà ta giúp nó quyết định nhanh chỉ vì lòng nhơn đạo mà thôi.

    Bên này rậng Pyrenée là chơn lý, nhưng bên kia là lỗi lầm. Cuộc sống vốn phức tạp rối rắm, nhưng khi lẽ sống đã không còn thì người ta cũng nên kết thức nó đúng lúc cho êm đẹp vẹn vẻ. Nghĩ vậy có sai không ?
    Chào chị NTDL,

    Bài viết hay quá, đúng là bởi người trong cuộc, mình xin mang sang trang để mọi người đọc thêm kẻo uổng. Bên Canada dùng Propofol, như vậy BN đi nhẹ nhàng hơn phải không chị. Mình chưa gặp trường hợp này bao giờ chị à!

    Hồi GI làm Colosnoscopy cho mình, Midazolam khiến áp huyết xuống thật thấp nên BS phải bolus Lactated Ringer's và từ đó về sau Anesthesia đổi qua Propofol thay vì Midazolam và Meperidine.
    Cảm ơn chị đã mau mắn vô cứu trong khi mình còn đang lay hoay chưa biết làm sao.
    Bao giờ anh về hở chị, chị là người có phước lắm đó nha!

  3. #33
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,367
    Quote Originally Posted by ntđl View Post
    *

    Hello chị TK
    Hello Năm.

    Canada hổng còn án tử hình nên hổng có trục trặc thuốc men.
    Tại Mỷ, án tử hình tại một số tiểu bang vần còn duy trì, và đám đòi hỏi nhơn quyền vẫn còn hoạt động hăng hái mần màn "khai tử" luôn cái án vì lý do nhơn đạo.

    Các hãng bào chế thuốc tại mỹ, hoậc đã ngưng hoạt động, hoậc vẫn còn nhưng nhứt định hổng bán cho trại tù. Đây là lý do vì sao trại tù thiếu thuốc. Nghe nói list tử hình tới mấy trăm mạng mà thuốc thì chỉ còn xài được cho vài người thôi. Và cái đám biểu tình còn làm dữ nữa (tới độ hãng thuốc hủy luôn contract mua bán)

    Có lẽ đây là lý do vì sao bộ tư pháp hoa kỳ chuyển hướng mua thuốc từ Đức.
    Nếu Đức không bán nữa chắc sẽ mua từ... Trung cộng. Còn không thì vòng trở lợi chuyện dùng súng đạn như trước chăng ?

    Cách đây y hình 3 năm - vụ ni y hình kể rồi heng...
    Ludovic, một bịnh nhơn còn rất trẻ (U20) vào trại bịnh. Nó bị spinal cord trauma, do lãnh một viên đạn đồng vào ngay cột sống cổ, liệt từ đầu xuống, life support ventilation, feeding tube gastrostomy.
    Sáng sớm sau khi được tắm rửa sạch sẽ, nó được đật ngồi vào wheelchair, nối với máy thở, đầu được giữ thẳng vào ghế bằng valcro dán ngang trán.
    Rồi nó xin euthanasia với sự đồng ý của má nó.

    Nguyên một đám psychogist, psychiatrist, social worker và cả priest nữa được vời tới xem xét vấn đề. Xem sâu và xét kỹ một chặp thì người ta bật đèn xanh cho nó được trợ tử.
    Vắn đề là BS điều trị của nó từ chối hổng giúp. Sau cùng thì nó được chuyển sang nhà thương khác để chết.
    Tui hổng phải BS điều trị của nó, chỉ thỉnh thoảng gập nó trong những phiên trực, thấy nó bình thản trước cái chết.
    Rồi hổng hiểu sao nó xin tui "accompany" nó trong chặng đường cuối, và tui nhận lời.

    3 ngày trước D day, nó được transfert sang nhà thương nơi có người nhận lời giúp nó chết. ông priest tới hỏi coi nó có muốn rửa tội không thì nó nói không, nó hổng tin vào linh hồn và đời sau. Ngộ cái một hồi thì nó lại biểu nó sẽ phù hộ cho gia đình nó từ "phía bên kia".

    Vụ này có làm tui sanh nghĩ ngợi. Nếu không tin có linh hồn thì làm gì phù hộ cách nào nữa ?
    Só-ri nói chuyện chết chóc heng. Tui cũng đang stress dữ dội !

    Bye chi TK.
    Bye Năm.
    Bye toàn phố.

    *

    T:B :
    Vòng lợi nói chuyện thuốc men trợ tử của Ludovic.

    Sau khi từ biệt gia đình quyến thuộc xong thì tất cả lui ra ngoài chờ. Người ra mới mở một đường tĩnh mạch IV ở cánh tay rồi nối với chai nước biển. Chỉ còn lại tui và thằng nhỏ thôi (khi ấy nó mới 17 tuổi, nghe nói nó bụi đời thứ dữ rồi bị băng đảng thanh toán). Tui nắm tay nó mà dạ ngậm ngùi, nhưng không hề khuyên hay giảng đạo đức giáo khoa thư chi dzáo.

    Rồi BS trợ tử bước vào (nó nắm tay tui rất chặt, ngó bộ căng thẳng thấy rõ) ông ta bơm vào tĩnh mạch một liều Propofol để nó relax (Micheal Jackson chết vì overdose thuốc này heng). Chờ cho nó lơ mơ rồi thì mới bơm tiếp Potash để tim ngưng đập.
    Ludovic lịm từ từ, tay nó lỏng dần trong tay tui. Đâu đó tổng cộng 45 phút thì nó chết hẳn.

    Bữa nay nhắc tới Ludovic thinh không xìu rìu.
    Thẳng này bị muscle neurotic pain dễ sợ lắm, nhưng BS điều trị của nó kiểm soát chặt chễ pain killer, bà ý tin tưởng thằng này manipulate bà vì nó nghiền thuốc, bà thành khẩn tin tới độ ngay cả trước ngày transfert, nhứt dịnh không tăng liều lượng nào ráo. Rồi trong phiên trực của tui, thấy nó đau tui cũng đâu dám làm chi (phải kính trọng đồng nghiệp chớ) đành phải mang chai dầu cù là con cọp cho má nó thoa lưng thoa ngực thoa chơn tay cho nó đỡ.

    Hồi nó chết rồi, gập BS điều trị của nó tui hỏi "vậy chớ sao hổng cho nó thêm thuốc để nó bớt đau trong những ngày cuối", bà ý biểu rằng, nếu tăng là sẽ tăng hoài tăng miết, Ludovic confortable quá thì có thể sẽ thay đổi ý định chết. Nó sống như vậy cũng kể như chết rồi, sẽ làm khổ gia đình nó và sẽ là gánh nặng xã hội. Bà ta giúp nó quyết định nhanh chỉ vì lòng nhơn đạo mà thôi.

    Bên này rậng Pyrenée là chơn lý, nhưng bên kia là lỗi lầm. Cuộc sống vốn phức tạp rối rắm, nhưng khi lẽ sống đã không còn thì người ta cũng nên kết thức nó đúng lúc cho êm đẹp vẹn vẻ. Nghĩ vậy có sai không ?
    Cám ơn bà Ngô nha, nói như vầy theo tui nói là nói có ngần á.

    Cái vụ các hãng thuốc Đức bán thuốc chuột cho Mỹ tôi được biết là qua vụ ông phó thủ tướng người Đức gốc Việt hồi mấy năm trước á. Lúc đó ổng cũng như bà thủ tướng, mấy người này hàng năm ngoài chuyện chính chị chính em ra phải có bổn phận đi vòng vòng dắt mối, ủa lộn đi vòng vòng các quốc gia kiếm mối làm ăn, xuất nhập cảng, giao thương.
    Lúc em Rössler tại nhiệm, em có dẫn một đám chủ hãng đi Mỹ thăm Silicon Valey, Google .v.v.v Nhân dịp đó Mỹ khơi chuyện kêu gọi Rössler vận động hành lang bán thuốc xử tử lại cho họ, tôi không nhớ là đám nào, thuộc tiểu bang nào của Mỹ. Mỹ còn vụ xử tử nhưng cách xử tử thì mỗi tiểu bang mỗi khác từ cho giật điện chết đến chích thuốc ...v.v.v.
    Mỹ lại gặp ngay em Rössler là gốc bác sĩ .... mắt ...... Đại khái có dính dáng đến y khoa, nên tính ra Mỹ đặt vấn đề lộn tiệm rồi.
    Dường như vị y sĩ nào vào lãnh vực y khoa đều phải giòm cái bản điều lệ cứu nhơn độ thế dài sọc tuyên thệ mấy bận hết, cho nên bị Rössler phản ứng dữ dội. Không những không bán, mà còn cấm luôn mấy hãng thuốc Đức bán nữa.
    Lùm xùm vụ đó bận đó cũng có mấy ngày báo chí viết rầm rầm. Tuy nhiên đọc mấy bài báo đó hoặc nghe tin tức mấy chữ La-Tinh khi xoay quanh vụ y khoa, thì tui như vịt nghe sấm. Cho nên cũng không đọc hoặc nghe cho tới nơi tới chốn, là vì sao phải nhập của Đức rồi phải hạ mình hạ giọng năn nỉ em Đức gốc Việt kia mần chi cho mệt vậy?
    Hiền thê tui thì ngày đó tuyên bố xanh dờn, thì hóa học của Đức nổi tiếng mà. Thuốc Đức cũng dữ dội lắm. Tui nói ừ thì nổi tiếng, nhưng mà thuốc giết người thì chắc Tàu lao cáng cuốc bên Á Châu nổi tiếng hơn á.
    Kim Dung là dân viết văn chương thôi mà tả cảnh người ta chết từng giây trong kỳ tình võ hiệp còn hay quá xá, phát minh ra ngũ độc giáo hành tẩu giang hồ bằng độc dược nghe dữ dội. Huống chi dân chuyên môn người Tàu cầm cân tiểu li đong đo bán thuốc chuột. Bà vợ tui cười xòa thấy có lý quá.

    Yeap, nói đến chuyện Kim Dung tả cảnh, thì tui chợt nhớ đến phân bên trên khoanh lợi của ma đàm mà tui lo nói chuyện tui không hà .... hahahaha.

    Đó là cái vụ thời gian theo ông theo bà là ..... 45 PHÚT.

    Ma đàm Ngô coi lợi vụ này coi có ăn cắp trứng gà hay là việt vị hong? Chứ 45 phút là ác quá mạng. Tui nghĩ là 45 giây quá ma đàm ơi.

    Trời ơi, hôm nọ ông phi công nhỏ Đức lái máy bay xuống ruộng 10 phút trước cửa tử là quá kinh khủng trong ý tưởng nhơn loại rồi, mà ma đàm quất luôn 45 phút là còn hơn bao công xử á Quách Hòe á, diễn lại nguyên tuồng luôn hả? Sao không cho giựt điện cái rẹt chết cho rồi?

    Lâu nay tui cứ nghĩ là chích thuốc là cách xử tử nhanh chóng nhất, ngay ngắn nhất, gọn lẹ nhất để tử tù đi cho êm. Và vì vậy mà tôi leo qua câu hỏi thứ hai là cái chất gì mà người ta chết nhanh vậy? Bây giờ ma đàm nói 45 phút, làm tui như oánh cắc-tê bị nghẹn một lá, rồi làm sao qua đến hai cái tên bà ghi lên được: thuốc mê Propofol, thuốc chuột Potash?

    Quote Originally Posted by Lú Xì
    nhưng khi lẽ sống đã không còn thì người ta cũng nên kết thức nó đúng lúc cho êm đẹp vẹn vẻ. Nghĩ vậy có sai không ?
    45 phút là lâu quá, nhờ bà coi lợi cái nha cho mọi sự thắc mắc có háp pì en đinh. Nói đến vụ này mới vừa đây nghe Nam Dương xử tử 15 vị ngoại quốc do dính dáng buôn lậu ma túy. Nghe nói Nam Dương còn vụ treo cổ.


    Quote Originally Posted by Bonita
    anh 5 đi kiếm tên cây này là có giải đáp ngay

    Trời đất, chơi màn đố vui để học hả Bonita. Đưa cái bông biểu đi kiếm?



    Quote Originally Posted by Thụy Khanh
    thấy anh khen Chiều với Las hát song ca, mình có phần mừng, nghĩ là sức khoẻ anh đã khá hơn nên viết là có tiến bộ, không được hở?
    Chị Thụy Khanh ơi, nói hông phải nịnh chị chớ hồi nhỏ đi học môn Việt Văn chị điểm thấp lắm phải không? Chứ sao tới nghỉ hưu rồi chị vẫn còn lạc đề quá dzậy. Ai hát không hay là tui không khen, ai hát thấy hay là tui khen chứ tui đâu có chấm điểm theo thời tiết trời? Bớ người ta chị này vu khống tôi nè: "khi dui nó đậu, khi buồng nó bai". Chị ráng làm luận chung quanh vụ thuốc thôi nha chị, mấy cái khác chị cứ việc để yên đâu đó cho nó thẳng thớm là được.
    Thanh du đánh đu quá xá luôn há!
    Last edited by Triển; 05-07-2015 at 09:27 PM.

  4. #34
    Biệt Thự Lan Huệ's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    822
    Chào chị Thụy Khanh, chị Lú-xì, anh Triển, Bonita,

    Cái vụ thuốc chuột này LH có biết sơ qua. Cách đây mấy năm, khi chơi đùa giành giật với nhau, conTò Mò gậm lưng con Cookie lắc mấy cái làm Cookie bị chấn thương ở cột sống, chân còn chút cảm giác nhưng thân hình uốn cong cứng đờ. Không giải phẩu được vì Cookie bị tim bẩm sinh, LH phải cho nó ngủ giấc ngàn thu. Bác sĩ thú y chích cho nó 2 mũi thuốc. Ôm nó trong lòng, LH có thể thấy rõ, sau mũi thứ nhất -pentobarbital, nó nhắm mắt ngủ yên; sau mũi thứ hai- potassium chloride, tim nó đập mạnh vài nhịp rồi ngưng bặt. Nhìn nó như người ngủ say, không còn đau đớn gì trên nét mặt nữa.

    Theo Wikipedia, phương cách truyền thống xử tử hình bằng thuốc chích gồm ba mũi thuốc. Mũi thứ nhất, Sodium thiopental (Sodium Pentothal) liều để xử tử là 5gm (mạnh gấp 14 lần liều gây mê trong y khoa) dẫn tới tình trạng mất ý thức trong vòng 10 giây.
    Mũi thứ hai là Pancuronium bromide (Pavulon) 0.2mg/kg làm tê liệt các bắp thịt hô hấp gây ra nghẹt thở
    Mũi thứ ba Potassium chloride liều gây tử vong là 100mEq, IV làm tim ngưng đập.

    Phương cách mới chỉ gồm một thứ thuốc chích là Sodium thiopental, 5g, IV. Trong trường hợp bị trục trặc, tử tù ngắc ngoải chưa chịu chết thì chích thêm Midazolam, 10mg, IM và Hydromorphone, 40mg, IM, để gây mê và ngưng hô hấp.

    Hospira là công ty dược phẩm duy nhất ở Mỹ sản xuất Sodium thiopental đã ngừng sản xuất thuốc này sau khi nó được sử dùng để xử tử tử tù.

    Bông hoa xinh đẹp Bonita dán ảnh là hoa Poppy, thuôc họ Papaveraceae. Hoa này có nhiều màu, nhiều loại. Bằng cách rạch bầu hoa Papavera somniferum (Anh Túc) người ta trích nhựa để chế ra thuốc phiện, mà morphine là một trong những alkaloids có trong đó. Chắc ai cũng đã nghe qua, ngày xưa người ta tự tử bằng cách uống xái thuốc phiện với dấm thanh. Có lẽ chết vì không thở được cũng ít đau đớn so với những cách chết bằng thuốc độc, tự thiêu, thắt cổ, nằm ở đường rày xe lửa.


    Hoa Anh Túc

  5. #35
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,367


    Chính xác luôn, có ngần luôn.
    Cám ơn chị Lan Huệ nha. Tôi cũng
    vừa đọc xong cái bài viết y hệt chị
    ghi lại như sau....



    Tử tội ở Mỹ
    Thử nghiệm ở người cho một món rượu độc tuyệt hảo

    Dược liệu cho mũi chích xử tử ở Mỹ đang khan hiếm, các nhà cung cấp không giao nữa. Các nhà tù bèn thử nghiệm loại thuốc độc mới - với hậu quả đau đớn.

    bài viết của Söhnke Callsen
    20 tháng 01 năm 2014

    Án xử tử ông Dennis McGuire ngày 16 tháng 1 (năm 2014) đã kéo dài gần 25 phút. Ông này đã phải vật lột với cái chết trong 15 phút. Không ai có thể tưởng tượng ra được người tù sát nhân kia phải chết trong đau đớn ra sao tại trại giam Ohio ở Mỹ. Hỗn hợp độc dược mà ông phải nhận lấy chưa từng bao giờ được xử dụng. Hiện tại những kiểu thử nghiệm như vậy là phương pháp bình thường ở các nhà giam Mỹ. Trại tù đã hết sạch thuốc độc bình thường, các tiểu bang phải tự thân vận hành pha trộn ly độc tửu. Đây là các cuộc thử nghiệm công khai lên tử tội mà án không thể tha.

    Hiện tại xử chết bằng cách chích thuốc độc vẫn là phương pháp 'nhân đạo' nhất ở Mỹ. Các nhà chức trách tiểu bang Mỹ khi pha trộn đã chọn công thức kết hợp của ba mũi thuốc: trước hết tử tù sẽ được chích một mũi Thiopental. Sau đó 'tiêm phủ' đi thêm một liều Pancuroniumbromid để làm tê liệt cơ bắp và sau cùng là đến phần rắc muối Kaliumchlorid ép tim tử tù ngừng đập.

    Cả quá trình này không phải do một Hội đồng Khoa học gia chế ra, mà được sáng chế ra từ một người vào năm 1977 có tên là Jay Chapmann, ngày xưa là bác sĩ trại giam ở Oklahoma, ông đã tìm cách xử tử khác so với các cách được áp dụng thời đó. Ghế điện hoặc là xử bắn lúc đó bị công chúng lên án là man rợ. Giải pháp của ông ta: hỗn hợp chích 3 mũi để cho kẻ tử tội đi về thế giới bên kia trong êm ái.

    Tử tù bị đau đớn nhưng không thể kêu la


    Nếu theo đúng kế hoạch, tử tù sẽ bị mê man rất nhanh và chết ngay chưa đến vài phút. Nhưng nếu gây mê không đúng, thì sau khi chích mũi thứ hai và thứ ba, tử tù sẽ phải chiến đấu với cái chết hoàn toàn trong đau đớn. Năm 2005 có một cuộc khảo sát kết quả là vài tử tù còn ý thức trong lúc tác dụng mũi thứ hai còn đang thấm dần. Họ bị đau đớn nhưng lại không thể kêu la.

    Sau nhiều vụ xảy ra như vậy được lập biên bản, những người tử tù đã đưa đơn kiện lên tòa án cao nhất của Mỹ chống lại vụ chích thuốc. Tất cả các vụ xử tử khắp các tiểu bang đều phải ngưng lại chờ tòa án có quyết định. Năm 2008 tòa án Mỹ đã bác đơn. Họ cho biết phương pháp này đúng luật pháp. Thẩm phán nêu lý do, là cách xử tử không vi phạm hiến pháp nước Mỹ có điều luật cấm các hình phạt "tàn nhẫn và bất thường".

    Cho dù tòa án đã thông qua Phương-pháp-ba-lớp là có nhân đạo, từ dạo đó, các mũi chích xử tử đã bị dư luận chỉ trích. Vì vậy các "tiêm thủ" dần dần không còn phụ liệu chế độc dược nữa - và như vậy rủi ro bị lãnh một cái chết dày vò càng lớn thêm.

    Đặc biệt thuốc gây mê Thiopental, là thuốc được tiêm đầu tiên khi xử tử, đang là thuốc ngày một hiếm ở Mỹ. Hãng cung cấp duy nhất ở Mỹ đã ngừng sản xuất từ năm 2009. Không phải chỉ vì giới y khoa xử dụng loại thuốc gây mê này trong bệnh viện ngày một ít đi, mà loại thuốc Thiopental này gần như không còn mang về lợi nhuận nữa. Các bản tường trình chỉ trích việc áp dụng loại thuốc gây mê trong hỗn hợp độc tửu là nguyên nhân chính; hãng cung cấp Mỹ ngừng sản xuất vì sợ bị mất tiếng. Các nhà giam Mỹ cố gắng mua dược liệu từ Châu Âu lại không thành công, vì lý do các bộ luật của Cộng Đồng Chung Châu Âu đã giới hạn xuất cảng.

    Các trại có tử tù buộc lòng phải nhanh chóng tìm giải pháp khác. Phòng giam đã hết chỗ, tử tù chờ đến lượt thi hành bản án đã nhiều năm trôi qua. Nhiều tiểu bang ở Mỹ đã quay lại xử dụng thuốc mê bằng cách tăng liều lượng thuốc gây mê Pentobarbital, là loại thuốc xử dụng gây mê cho thú vật. Trung tâm Death Penalty Information Center đã ghi vào văn khố lại các trường hợp này. Tuy nhiên thuốc Pentobarbital cũng không còn tìm đâu ra trên nước Mỹ nữa. Một công ty ở Đan Mạch được biết là nhà cung cấp chính cho loại thuốc này, đã từ chối giao thuốc cho các trại giam Mỹ vì lý do trại giam dùng thuốc gây mê để xử tử.

    Cách đây vài hôm, một trại giam đã pha chế thuốc độc để xử tử Dennis McGuire lần đầu tiên mà không có thuốc Pentobarbital. Giới truyền thông thuật lại, là người thi hành bản án cho McGuire đã pha một hỗn hợp gồm thuốc an thần Midazolam và thuốc giảm đau Hydromorphon để chích cho y. Luật sư của McGuire đã cố gắng ngăn cản vụ thử nghiệm này. Luận cứ của họ là hỗn hợp độc dược này có thể gây ra tình trạng hụt hơi, thở rất khó khăn dẫn đến tình trạng rối loạn. Đúng như vậy, McGuire trong lúc bị xử tử đã phải cố gắng lấy hơi lên. Viên tổng biện lý trước đó đã từ chối việc hủy thi hành bản án. Hiến pháp Mỹ dù có cấm các phương pháp dã man và bất thường, nhưng tử tù "không có quyền được hưởng cái chết không đau đớn".

    "Thực hành kinh khủng này hiện tại sẽ phải tiếp diễn"

    Ở các tiểu bang khác như Missouri, nhà chức trách đang xét lại liệu tương lai họ có nên xử dụng thuốc gây mê Propofol hay không. Thuốc này trở thành nổi tiếng qua cái chết của siêu sao âm nhạc Michael Jackson. Hiệp hội gây mê địa phương đã lập tức chống lại các kế hoạch trên, vì họ sợ rằng bên Châu Âu sẽ giới hạn luôn việc xuất cảng Propofol sang Mỹ như các dược liệu trước vì sợ bên nhận dùng để chế mũi thuốc độc. Như vậy thì việc cung cấp dược liệu gây mê cho các bệnh viện ở Mỹ sẽ bị hỗn loạn. Giám đốc hiệp hội gây mê đã cảnh giác trong thông cáo hồi tháng Chín là, "Châu Âu cung cấp hơn 89 phần trăm thuốc Propofol xử dụng ở Mỹ. Nếu việc cung cấp khan hiếm đi sẽ phải đẩy trình độ gây mê lùi lại 20 năm và dẫn đến khó khăn nhiều hơn trong phòng giải phẫu".

    Kiểu chống chọi với cái chết trong tình trạng đau đớn mà McGuire đã hứng chịu vì như vậy sẽ tái diễn, giới quan sát nhân quyền cho biết. Ông Sumit Bhattacharya của Hội Ân Xá Quốc Tế nói, "Việc thực hành kinh khủng này sẽ phải còn tiếp diễn". Ông hi vọng rằng về lâu về dài, các phương cách xử tử tàn bạo này như trường hợp của Dennis McGuire ít nhất cũng nuôi dưỡng sự nghi ngờ của dân chúng về việc xử tử ở Mỹ. "Vì đơn giản rằng không có một phương pháp nào, dùng xử tử ai, mà nhân đạo cả".

    (* dịch lại từ "Menschenversuche für den perfekten Giftcocktail" -- báo ZeitOnline.de)

    Last edited by Triển; 05-08-2015 at 08:25 PM.

  6. #36
    ( Ngô Thị Lú tự Lú-Xì ) ntđl's Avatar
    Join Date
    Nov 2011
    Posts
    1,436
    *

    Tổng chào... tổng chào.

    Giời ơi giời... ông giời ngó xuống mà coi... Mùa hè tươi đẹp chưa bắt đầu, cái thinh không tại con phố rùm beng này, một đám xồn xồm xúm nhau nói chuyện độc dược nè ông ơi - Thôi ông cho chúng tắc tiếng đồng loạt vì viêm thanh quản vai-rút đi !
    Ừa Năm, cái codes of ethics coi vậy mà nhiêu khê. Án tử hình là bị buộc phải chết, khác với euthanasia là tự chọn cái chết, nhưng rồi cũng vẫn phải có ethical code để chết nhơn đạo cho êm. Tréo ngoe là vậy.
    Hổng hiểu án tử hình duy trì vậy có làm giảm số lượng án mạng 1st degree murders hay không nữa ? Nhưng... trại giam đã ngày càng thiếu chỗ, tiền bạc đổ vào chi phí cho tù nhơn ngày càng tăng. Thả đám này ra hổng xong, giữ thì hổng còn chỗ. Cả một vấn đề !

    Dà... Lú có đọc bài dịch của Năm. Xin có ý kiến riêng thế này heng.
    Chết vật vã, trên nguyên tắc, là một cái chết đau đớn. Thiệt ra chưa hẳn đã vậy đâu nha.
    Tỉnh mà vật vã thì mới đau, mê tắp mù khơi mà vật vã thì có thể chỉ là reflex chăng, nghĩa là theo đường phản xạ ngoại biên chớ hổng ảnh hưởng tới central não bộ. Vật vã do cơ co thắt theo kiểu tự động chớ hổng do dẫn truyền xuống từ trên đầu, bị vì khi này não bộ đã hoàn toàn tê liệt.

    Nên dzồi các vị lương y, khả kính lẫn khả ố, đều được dạy rằng : Khi tiếp xúc với bịnh nhơn, ta nên tự che chắn cho mình, nhìn thẳng ra phía trước - hổng ngó ngang ngó dọc, hổng nắm tay nắm chơn - để... bảo toàn năng lượng và cảm xúc. Về lâu về dài, miễn nhiễm sẽ đến tự nhiên

    Ngó người ta dãy chết trong vật vã thiệt sự kinh hoàng, cái cảm giác này không bao giờ có thể trỏ thành "quen đi" cho dù người ta gặp nó thường như cơm bữa !

    Dài thồng vậy để nói dzằng, thấy vật vã vậy chớ chưa chắc đã đau đớn. Cái cảm giác đau đớn, nếu có, đã tạo cảm xúc dằn vặt người chứng kiến. Và rồi chuyện đau đớn ấy thiệt ra chỉ là transfert cảm giác từ người chứng kiến sang cho người bịnh - muốn ăn gấp bỏ cho người ha -
    Gì thì gì... người ta vẫn cứ la làng trong chiều hướng xả stress, và đám chống đối án tử hình lại có thêm lý do để rùmg beng

    Thằng cu Ludovic nó chết trong 45 phút Năm à.
    45 phút ni là tính từ dose Propofol cho tới khi BS chánh thức tuyên bố cái chết thiệt sự, nghĩa là ngưng tuần hoàn hô hấp và mắt dịnh thần, nghĩa là phản xạ con ngươi với ánh sáng đã mất, não hoàn toàn đã chết.
    Ludovic chết rất êm thắm, nó lịm dần (rón rén) bước sang thế giới bên kia, giả như thế giới nọ có thiệt).
    Potast làm tim ngưng rất lẹ, nhưng nếu không sủa soạn bằng Propofol thì sẽ thiệt sự vật vã dữ lắm !

    Thôi ngưng chuyện độc dược chết người tại đây hở. Nghe hoài nản quá nản !
    Kính chào đoàn kết chị TK & bà chủ
    Make the long story... short !

  7. #37
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    Chào chị Ngô, Lan Huệ, anh Triển, anh Hoài, Dấu Lặng, Bo, Platinum và Phố,

    tk vụng về làm mọi người bận rộn, cho tk xin lỗi và cũng xin cảm ơn về những tài liệu cũng như kinh nghiệm mang vào. Chuyện về Ludovic thì chỉ có những người trong nghề như BS Ngô mới viết hay và sống động như vậy thôi!

    LH thâý tk bị ví quá nên cũng gắng ra tay cứu bồ, thương ơi là thương! Ước gì chị viết hay như LH!
    Trước kia tưởng LH chỉ có Tò Mò, sáng nay mới biết là còn Cookie nữa.

    Thật ra tk đã cố đánh trống lảng mà anh T. không chịu, phải truy cho bằng được, còn cho điểm 5 nhưng cũng được, không sao!

    Hình như có lần tk bị điểm 5 thật, môn chính tả.

    Cả nhà theo cha tk vào Nha Trang rồi dọn đến Phan Rang giữa tháng 11 năm 1954, học lớp nhì. Cô giáo gọi mình là trò, như trò Hường, trò Thanh ...
    Buổi học đầu, Cô đọc chính tả cho viết về một đám cháy, tk nghe sao viết vậy nên cứ thế mà: Chái to! chái to! xe chữa lữa chại bí bo, bí bo.....
    Thế là trò tk lãnh 5 điểm ngon lành

    tk tạm ngưng ở đây, xin chúc mọi người những ngày cuối tuần vui vẻ, bình an. Chúa nhựt này, ai có việc gì thì nhớ đó nha!
    Last edited by thuykhanh; 05-08-2015 at 01:27 PM.

  8. #38
    xin chào chị TK, chị Lan Huệ, chị Lú xì, anh Triển, bo, và bà con,

    hổm rày dl bận túi bụi không vô tiếp chuyện vụ này . Cái topic anh Triển hỏi rất hay .
    Chị Lú xì kể chuyện có duyên ghê, vừa đọc vừa học hỏi vừa được những nụ cười ngộ nghĩnh .


    Quote Originally Posted by ntđl View Post
    *

    Nên dzồi các vị lương y, khả kính lẫn khả ố, đều được dạy rằng : Khi tiếp xúc với bịnh nhơn, ta nên tự che chắn cho mình, nhìn thẳng ra phía trước - hổng ngó ngang ngó dọc, hổng nắm tay nắm chơn - để... bảo toàn năng lượng và cảm xúc. Về lâu về dài, miễn nhiễm sẽ đến tự nhiên
    Cái này hay à nha chị Lú xì ...nhưng mà "hệ miễn nhiễm" này phải thật mạnh chứ không cũng có người, có ngày bị nhiễm bởi tình cảm hay cảm tình dành cho người bệnh .

  9. #39
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,367
    Quote Originally Posted by ntđl View Post
    *

    Dài thồng vậy để nói dzằng, thấy vật vã vậy chớ chưa chắc đã đau đớn. Cái cảm giác đau đớn, nếu có, đã tạo cảm xúc dằn vặt người chứng kiến. Và rồi chuyện đau đớn ấy thiệt ra chỉ là transfert cảm giác từ người chứng kiến sang cho người bịnh - muốn ăn gấp bỏ cho người ha -
    Gì thì gì... người ta vẫn cứ la làng trong chiều hướng xả stress, và đám chống đối án tử hình lại có thêm lý do để rùmg beng
    Xin lỗi nha ma đàm, đọc xong câu này tôi thấy thất vọng về
    ma đàm quá. Tôi thấy ma đàm nên đổi nghề hoặc nghỉ hưu
    non đi. Đừng dính dáng gì đến y khoa nữa khi tâm thần đã
    nguội lạnh với mạng sống con người mất mẹ nó rồi.

  10. #40
    Biệt Thự bonita's Avatar
    Join Date
    Sep 2012
    Posts
    1,517



    Thương mến kính trao đến Mẹ Việt Nam với tất cả tình yêu gia đình và nhân loại









 

 

Similar Threads

  1. Quyền lực thảo dân
    By Lotus in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 1
    Last Post: 04-22-2014, 03:43 PM
  2. Replies: 1
    Last Post: 01-04-2013, 06:40 PM
  3. Phước bất trùng lai ...
    By chuongd in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 0
    Last Post: 08-14-2012, 01:42 AM
  4. Triển lãm hoa lan tại Vườn Bách thảo Hoa Kỳ
    By Lotus in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 19
    Last Post: 05-24-2012, 08:25 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 05:32 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh