Register
Page 33 of 44 FirstFirst ... 23313233343543 ... LastLast
Results 321 to 330 of 439
  1. #321
    HeaWeaSUNHawk CCG's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Location
    Kapa'a Kauai
    Posts
    1,865
    "ngày vui bạn nhé"








  2. #322
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Cảm ơn bạn hiền cho mèo im ỉm rình cá nha...

    ------------

    Vẫn cứ như thế ...

    Sau một thời gian cật lực làm việc, giờ đây sân vườn trước sau cũng tạm xong.

    Hai cây dừa kiểng ở sân trước đã mãn hạn trần gian nên đành làm một cuộc chia tay chầm chậm và đầy bịn rịn. Nhưng rồi khi hình bóng chúng đã không còn che mát một góc sân thì chị chủ đã quyết định thay vào đó là một hàng chanh, quýt trồng dọc theo lối đi để hy vọng hoa thơm, lá xanh bù đắp sự trống vắng. Dù vậy, chị chủ cũng thấy buồn buồn, vì hai cây dừa đã sống hơn một phần tư thế kỷ, mới hôm qua còn gắng gượng với vài tàu lá xanh mà giờ đã không còn dấu tích gì và chẳng biết có ai nhận ra sự trống trải nào không. Riêng chị chủ thì phải tốn cả hai tuần mới tạm quen mắt với khoảng không gian trống trải mà hai cây dừa đã che chắn bấy lâu. Cũng may chị bận rộn với sân sau vì chị đã quyết định chuẩn bị thật nhiều màu xanh và bóng mát cho mùa hè ghê gớm sắp tới.

    Hè năm ngoái là một mùa hè đáng sợ nhất vì sức nóng kinh người của nó. Chị nhìn những chiếc lá sapoche nõn nà bỗng cháy rụi vì cái nắng mà không tin ở mắt mình. Cũng nhờ cây cối hồi phục lại tất cả nên chị an tâm và thưởng thức từng mùa như mùi vị cuộc sống. Chị đã hân hoan đón mùa xuân tới khi cái rét chưa qua. Chị đã làm đất sẵn sàng để quyết lòng tạo ra một khung cảnh mới thay cho sự tiêu điều vì thời tiết và vì cuộc chiến dai dẳng với bọn giặc gấu mèo hung hăng và đáng sợ quấy phá hàng đêm mà có lần chị suýt bỏ cuộc. Nhưng rồi đi đâu cho bằng nhà của mình, nơi mà chị đã cố gắng để có được trong bao năm qua. Chị đã bỏ qua những ý nghĩ tiêu cực, có vẻ sợ hãi của người chung quanh với bọn giặc gấu mèo và chọn cách của riêng chị.


    Cuối cùng rồi chị đã lấy lại chủ quyền sân sau bằng cách thôi không nuôi cá và cho đội quân gai góc lên hòn giả sơn để bảo vệ biên cương quốc thổ. Bình thường chị không thích trồng cactus vì sợ gai. Nhưng giờ đây chị thấy chúng thật là hữu dụng, không cần đất và nước nhiều mà vẫn tươi tốt và ra hoa rực rỡ. Nhất là nhờ chúng mà bọn giặc coon đã chào thua không còn phá phách gì được với đám gai góc nữa. Chị mĩm cười khi nghĩ đến những con người ba gai nếu biết dùng vẫn ích lợi vô cùng...

    Sáng dậy chị đi thanh sát một vòng, thỉnh thoảng vẫn còn dấu chân nhưng không thiệt hại gì. Nhìn ra ngoài biên giới thì toàn là lỗ hang đào nát bên kia rào.
    Chị bỗng hiểu ra tại sao chính phủ lại phải làm rào cao, hào sâu và cho quân ra nước ngoài đánh giặc vì chị cũng đang có ý nghĩ tương tự.

    Bên trong sân sở dĩ được yên là chỗ nào cũng lót tấm chắn nên chúng đào không được nên mới bó tay. Có vài chỗ không có chắn thì chúng vẫn đào nên chị chủ đã dùng những tấm lưới mắt cáo dằn bên trên. Nhờ vậy mà chúng đi vướng chân tay sao đó và không thấy đào nữa. Có nghĩa là để được yên ổn, phải nhờ đến một mạng lưới bảo vệ gốc rễ cho đám cây cối khỏi bị đào bới hàng đêm.

    Mùa xuân cây cối thật tươi đẹp và đâu đâu cũng tươm tất không một miếng rác, hay cỏ dại. Bất giác chị thấy cảnh đẹp như tranh và bồi hồi cảm thán. Chị hăng hái trồng cây tiếp tục và cho đó là một đóng góp làm đẹp cho nơi mình đang ở. Chút màu xanh của cây cối, chút hương hoa quýt, hoa chanh và bóng mát của cây cối cho mùa hè.


    Ngày vui bạn nhé.

    ( có nhiều lần paste bài mà bị mất nên ngẩn ngơ đến hôm nay, cảm ơn bạn hiền ghé ngang )

  3. #323
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Niềm vui nho nhỏ

    Dạo này nàng có chút niềm vui nho nhỏ
    Thứ nhất là thời tiết dịu dàng và mưa nhiều nên cây cối xanh tươi mát mắt.
    Những bụi sứ trồng hè năm ngoái giờ cũng đơm nụ chờ ra hoa và sẽ nở đến tận mùa thu. Còn hai cây hoa lài cũng đã chịu đất nên bén rễ và đơm đầy nụ làm nàng thật hài lòng.

    Kế đến là từ đầu năm nay, nàng đã nghĩ ra cách để compost rau rác và lá cây thành phân bón nên rất vui. Không cần phải mua dụng cụ cho rườm rà, choán chỗ, nàng dùng những thùng trồng cây của nhà vườn xài lại bằng cách lót đất bên dưới đáy thùng, sau đó cho rác rau cải, vỏ trái cây, sau đó hốt lá khô quét dọn trong vườn vào. Cuối cùng cho một lớp đất rồi dằn tất cả bằng một chậu rau cải. Mỗi khi tưới rau cải, nước chảy xuống thùng bên dưới, chỉ vài tháng sau xới lên thì trùng từ trong hai lớp đất cũng sanh sản và giúp tất cả rã thành đất tốt. Sau đó nàng cho rau vào trồng. Nhờ vậy mà rau rất tốt nên có thể nói đây là một niềm vui vì đã biến rác thành hoa và rau xanh nên rất mừng. Nhờ vậy mà thùng rác đen hầu như không có rác nên hai tuần mới phải mang ra, hàng xóm còn nhờ bỏ ké vì thùng rác nhà họ đã vun đầy tràn khỏi nắp.

    Nàng nói cho các em làm theo, nhưng ai cũng nói sợ bị ruồi và dơ nên cho rác để nàng compost, cũng không sao. Vì been there, done that trước kia và cũng có ý nghĩ không mấy tích cực khi thấy bà bạn vong niên để dành rác khi xưa vì thấy chỉ cần ra tiệm mua một bao đất tốt là có ngay, cũng chẳng đắt đỏ gì hơi đâu mà compost cho mệt.

    Nhưng khi xem đài 28, nàng thấy nhiều người trên thế giới bị ô nhiễm môi trường do rác, plastic, khí thải từ xe cộ, chăn nuôi và họ đã tìm cách tái chế biến nên thấy nể phục. Có những thanh niên Mỹ đạp xe chở rác của các khu gia cư về để compost rồi mang đất màu mỡ đã compost xong, có trồng sẵn mầm hoa tặng lại.
    Có nơi người ta dùng rác biến thành biogas, thắp sáng đèn cho thành phố, lớp còn lại làm thành đất tốt trồng cây xanh để cho lại oxygen cho dân cư.

    Năm rồi do China không còn nhận rác thải từ nước này để tái chế biến nữa, nên sở vệ sinh đã hướng dẫn cách soạn rác để giúp cho việc tái chế biến được kết quả và tiền rác không bị tăng thêm, nên các đồ nhựa, chai hay carton đều phải rửa sạch và khô ráo bên trong. Bên Singapore còn đòi gởi trả lại rác nhựa về nguyên quán, San Fran có tiệm bán hàng tạp hóa, không có bao và khách phải tự mang lọ, hũ đến để đựng hàng như đường, dầu vv...

    Có nhìn thấy tận mắt người ta lo bảo vệ môi trường ra sao và yêu quý trái đất này như thế nào nên nàng thấy động lòng và tự cho rằng trồng cây xanh cũng là một cách làm mát chút nào cho nơi mình ở. Rồi tái chế rác nhà bếp thành đất hoa màu cho hoa cảnh quanh nhà cũng có kết quả mỹ mãn nhất là cách của nàng không bị bọn coon đào nên càng mừng thêm.

    Kể cho các bạn nghe về niềm vui nho nhỏ.

    Ngày vui bạn nhé

  4. #324
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Nửa thế kỷ sau

    Em về nửa thế kỷ sau
    Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không (BG)

    Tháng Bảy năm nay là đúng 50 năm phi thuyền Apollo 11 đã đáp xuống mặt trăng và Neil Armstrong là người đặt dấu chân đầu tiên trên lớp cát trắng mịn như bụi nơi cung Quảng. Chàng nói " bước bé nhỏ của một người nhưng là bước nhảy vot của loài người". Giờ đây Neil đã qua đời được sáu năm vì ca giải phẩu tim rồi bị biến chứng mà tử vong.

    Không biết linh hồn của ông có bay trở lại cung Quảng và sẽ thấy gì khác hơn vùng đất đá hoang vu vì không còn bị giới hạn bởi nhãn căn của người trần thế. Mong ông sẽ thấy được chị Hằng và cả một truyền thuyết đầy mơ mộng của loài người mỗi khi nhìn lên trời ngắm vầng trăng sáng. Cha Trời, Mẹ Đất và Trăng cũng tượng trưng cho sự dịu dàng của Mẹ thiên nhiên vào lúc ban đêm.

    Neil Armstrong đã tuyên bố quang cảnh trên cung trăng rất kỳ diệu, sự cảm nhận đó chỉ có mình ông là hiểu được, như trong nhà thiền cũng nói về tính giác, cái biết, cảm nhận và trực giác của riêng từng người.

    Ngày ông bước lên mặt trăng, tôi chỉ là một cô bé và nghe người ta bàn tán xôn xao là người ta ngụy tạo chứ làm gì mà lên được cung trăng. Nhưng tôi tin và cảm thấy một nỗi buồn man mác vì biết mặt trăng sẽ không còn là nơi chốn huyền hoặc để mơ mộng, nên thơ nữa.

    Chị Hằng đã bị trí tò mò của loài người khám phá, khuấy động rồi thất vọng vì chẳng tìm thấy gì ngoài một vùng đất chết. Có thể nào như một nụ hoa hồng bị người ta vì nóng lòng muốn phân tích một mùi hương mà không đợi thời gian cho hoa hàm tiếu hương thoảng theo làn gió lan tỏa khắp không gian. Tôi bỗng nhớ đến chuyện ngắn " Thêm Một Lần Nữa " của Ngụy Xưa. Bài viết thật hay và ý nghĩa nói về tình cảm của con người dù là bạn bè, cũng cần phải theo thời gian và cần nuôi dưỡng bằng sự trân trọng và tình cảm trong sáng nếu không muốn nuối tiếc hay ân hận về sau...

    Trở lại chuyện mặt trắng chết, biết đâu chị Hằng đã dùng pháp thuật để biến thành Mẹ Mốc của Nguyễn Khuyến:

    Tấm hồng nhan đem bôi lấm xóa nhòa
    Làm thế để cho qua mắt tục
    Diện mạo bất cầu như mỹ ngọc ...

    Chị muốn che mắt thế gian để được yên ổn, đêm đêm rọi xuống trần gian những ánh mắt dịu dàng làm bạn với bao người có lòng yêu mến thiên nhiên và đủ tế nhị cho chị một khoảng cách vừa đủ để tình cảm được lâu dài, không lấn áp, xâm phạm và thao túng, xâm lược tự do người và che đậy dưới nhiều danh nghĩa đẹp đẽ như bọn thực dân xưa.

    Cho dù nhân loại có luôn phóng tầm mắt đi khắp nơi để tìm kiếm những mảnh đất màu mỡ, tài nguyên quý báu tùy theo từng thời đại, hết tìm thuộc địa đến chinh phục không gian như hiện tại. Con người vẫn luôn mù mờ về thế giới nội tâm của bản thân và nếu không có những tấm gương do các văn nhân nghệ sĩ hay triết gia diễn tả lại qua sách vở, thơ nhạc, văn chương... thì ta cũng chẳng hiểu mình ra sao để mà hoàn thiện bản thân để sống ở đời càng ngày càng dễ thương hơn và không bị tẩy chay.

    Hôm nay trời nhẹ lên cao
    Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn (XD)

    Lần về thăm động Phong Nha, nhìn thấy đá sắp như các bàn cờ của tiên nhân để lại cho người trần thế nghĩ về chuyện Lưu Nguyễn và khi ra về còn nhớ đến lời thơ của Tản Đà:

    Cửa động đầu non đường lối cũ
    Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi

    Biến cố khám phá cung trăng đó đã làm tôi có chút thất vọng vì bị lôi về thực tế quá phũ phàng. Nhưng may thay, tôi lại có một nơi chốn khác để an ủi tâm hồn khi tìm về, đó là một vùng quê hương ngày cũ với thánh thất đẹp như một bức tranh giữa không gian của rừng mù u bát ngát chung quanh và cảnh hoa kiểng xinh tươi một vùng quê đã làm tôi xao xuyến mỗi lần lễ lớn, áo đạo trắng tinh bên những lá phướn phất phới giăng đầy trên cây nhãn cao lớn ngoài cỗng xa xa.

    Chiến tranh đã làm tôi phải tản cư và khi lên Saigon thì tôi luôn canh cánh về một miền quê hương bỏ lại. " tôi ra đi khi quê ngoại còn vui, có hàng dừa xanh sai trái và đàn vịt vui chơi bên mấy nọc trầu già". Nhờ vậy mà lòng tôi lúc nào cũng thấy quê hương bằng hình ảnh đó. Rồi lần di tản ra khỏi nước, mười năm sau cha tôi cho xem hình ảnh của Thanh Long Điện chỉ còn là một đống tro tàn vì bom đạn chiến tranh.

    Cha tôi không nói gì thêm nhưng tôi hiểu cho tâm trạng của ông vì tôi rời quê chỉ mới lên năm mà còn thấy đau lòng thì người đã có nhiều kỷ niệm và gắn bó với quê hương như ông hẵn là xót xa lắm. Tôi đã trả ơn cha tôi bằng cách ký cho ông một cái check lớn nhất đời tôi lúc đó để cho ông gửi về giúp trùng tu lại ngôi thánh thất. Cha tôi có lẽ rất bàng hoàng vì ông cho tôi bản chất nghệ sĩ, không biết giữ tiền nhưng có lẽ cách xài tiền đầy nghệ sĩ tính này làm ông xiết bao cảm động vì nó thực tế và cần thiết đối với người có quá nhiều gánh nặng như ông.

    Giờ đây tôi đã có đôi lần về thăm lại quê hương. Người ta đã làm xong chiếc cầu cuối cùng để không còn phải qua ba cái phà nữa mới đến cù lao tôi ở. Phà Rạch Miểu, Hàm Luông và Cầu Ván. Tôi đã đến thăm ngôi Thánh Thất và lòng tôi thấy bùi ngùi vì ngôi thánh thất đã được xây dựng theo mô hình không giống như xưa. Cảnh vật cũng thay đổi chỉ còn lại cây nhãn là còn đó với thời gian nhưng cũng đã già cỗi không còn biết sẽ sống được bao lâu nữa. Tôi nhớ những cánh đồng bát ngát với ruộng mạ xanh rì khi thấy những vuông tôm trơ trọi không bóng dừa xanh che mát. Vầng trăng xưa nay không còn nguyên màu ấy nữa rồi nhà thơ Bùi Giáng ơi ...

    Lần về đó, chúng tôi đã đi nhiều nơi và cũng ghé Hà Nội thăm Thăng Long thành quách cũ, thấy mình sanh trong Nam mà tưởng mình là "người mang gươm đi mở cõi, nên mới có tâm trạng " ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long " lúc đó.

    Rồi đến Quảng Bình, Nha Trang, Cần Thơ, Vĩnh Long, Bến Tre và luôn ở những khách sạn nhìn ra những con sông hay bãi biển. Có điều lần nào chiều về tâm trạng của tôi đều giống nhau là dâng lên một nỗi buồn khôn tả, một nỗi cảm hoài nhớ tâm tình của Bà Huyện Thanh Quan, " Một mảnh tình riêng ta với ta " , hoặc là một chút quặn thắt về thân phận của bản thân lênh đênh năm mươi năm nơi xứ người và vẫn không biết nơi đâu là nhà, là quê hương thật sự của mình. Rồi khi đứng ngay cửa sổ của khách sạn bên bến Ninh Kiều, tôi nhìn dòng sông lúc chiều về bỗng lòng hiện lên câu thơ Thôi Hiệu:

    Nhật mộ hương quan hà xứ thị
    Yên ba giang thượng sử nhân sầu

    Quê hương khuất bóng hoàng hôn
    Bên sông tiếng sóng cho buồn lòng ai ( Tản Đà dịch )

    Tôi thấy văn chương không có biên giới và con người là muôn thuở dù ở bất cứ nơi nào trên quả đất thì tâm tình cũng giống nhau như một nên càng đi nhiều nơi, càng yêu mến người và cảnh xứ đó và mong cho mọi người đều được sống vui và hạnh phúc. Còn tôi, giờ đây theo thời gian đã giải mã được tâm tình của con người và của chính mình qua từng lứa tuổi và thấy có một điều oái ăm, còn người bề ngoài tuy già đi theo định luật của thời gian, nhưng định luật này lại không áp dụng cho tâm hồn của con người nên ai cũng là nạn nhân bị trói buộc vào thân thể yếu đuối bệnh hoạn của tuổi già trong khi tâm hồn vẫn còn rất tươi trẻ và đầy sự sống nên người ta hay than " Lực bất tòng tâm".

    Tôi viết lan man nhiều thứ vì lớp học Hoàn Nhiên chiều qua tôi nghe cô phụ tá khuyến khích mọi người viết để chia xẻ kinh nghiệm học tập và những cảm nghĩ về mọi thứ để có dịp cho mọi người hiểu nhau. Tôi nhân xem đài 28, KCET, thấy họ nói về phi thuyền Apollo 11, nên nhân đó mà viết tản mạn đôi điều.

    Ngày nay nhờ internet, điện thoại di động mà ai cũng có thể liên lạc đến khắp hang cùng ngõ ngách ở quê hương và thế giới nên cũng nguôi đi sự nhớ nhà, nhớ quê. Nhưng hình như trong tâm hồn người vẫn có một khoảng trống vời vợi không bao giờ với tới, hay lấp đầy. Đó là nỗi khắc khoải không tên mà thánh Augustino đã nói " linh hồn con chỉ được nghỉ ngơi khi an nghỉ trong Chúa" đó chăng. Có lẽ nỗi mênh mông đó mà loài người thường gặp phải và ít người dám đối diện là một thế giới nội tâm sâu thẳm cần khám phá hơn là chạy theo tìm hiểu hàng tỷ tỷ thiên hà nơi cõi vũ trụ bao la không biết đâu mà kể kia.

    Nhớ nhà châm điếu thuốc
    Khói huyền bay lên cây... (Hồ Dzếnh)

    Hôm nay tôi thấy nhớ nhà khi dạo sân vườn, nhìn cây cảnh quê hương và những chùm hoa sứ vừa nở rực rỡ nên viết vài dòng. Kính chúc các cô bác và bạn bè luôn vui mạnh dù bất cứ nơi nào...
    Last edited by NganHa1; 07-26-2019 at 01:20 PM. Reason: chính tả, tên tác giả

  5. #325
    Chào chị Ngân Hà, lâu lắm Khoa chưa vào đọc bài viết của chị. Như chị biết , Khoa từng có mặt trong nhà chị cùng các bạn Thoa ,Kim , Hương , cuocsi, Hải Việt, Nam , Thuỵ Khanh, Ngọc hân, Miu ... v.v... Từng chờ đọc những bài viết liên tục của chị như một loại văn kể làm xao xuyến người đọc. Chị Ngân Hà viết về quê hương , ký ức tình cảm rất hay.

  6. #326
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Chào anh Khoa,


    Rất vui khi được anh khuyến khích viết và thích đọc bài của mình.

    Vẫn nhớ đến các anh chị mà anh Khoa đã nhắc tên ở trên và vẫn theo dõi đọc bài các anh chị viết.

    Cảm ơn anh thật nhiều với mục Nhạc và Đời rất hay và hữu ích. Mình vẫn vào đọc luôn nhưng chưa để lại
    dấu tay.

    Tiện đây xin cảm ơn anh đã bỏ công sưu tầm và viết lại rất công phu cũng như cho nghe nhiều bản nhạc thât hay.

  7. #327
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Làm việc gì ta cũng nên chân thành với nó...

    Câu nói của một người cư sĩ đã đánh động cô. Thật ra những chữ như chân thành, chơn chất, trung kiên, can trường ... đều làm cô xao xuyến. Gạn lọc những gì có thể giữ lại được nhất là ngôn ngữ đẹp của thời nay hình như không dễ tìm. Có lẽ vì vậy mà cô đã không xem tin tức hay báo chí một thời gian khá lâu để không bị những cái tít lớn làm ảnh hưởng đến sự yên bình của tâm hồn cô.

    Vậy mà sáng nay, vô tình cô vặn trúng đài và lại nghe nói về Thailand đang xin các nước xả bớt các hồ chứa để có nước trồng lúa, nếu không giá gạo sẽ tăng và mùa màng thất bát do nhiều đập thủy điện ở thượng nguồn sông Mekong gây ra.
    Cô nghĩ đến quê cô là nơi tận cùng của dòng Cửu Long đổ ra biển nên bao cánh đồng ngập mặn và không còn canh tác hoa màu được nữa. Có lẽ vì vậy mà người ta đã biến những ruộng mạ thành vuông tôm trông khô khan và trơ trọi làm sao !!!

    Lần đó, cô đã hăm hở viết bài về chuyến đi thăm lại quê hương tận đầu nguồn đất Bắc. Nhưng vừa đến xứ dân gầy miền Trung thì bị nạn nhà máy Formosa thải độc làm chết cá và người dân đã phải dở sống dở chết ra sao khiến cho cô như bị gặp sạn và dừng bút vì không còn lòng dạ nào viết tiếp.

    Có nhiều người quen, khi nghe cô nói về chuyến đi, chưa kịp nói gì thì họ đã phán: Đừng ra Bắc, họ dữ lắm, ớn da gà luôn !!! Hoặc du lịch VN giờ chán lắm, toàn gặp bọn Trung Quốc không hà...

    Có lẽ trời thương nên chuyến đi của cô không gặp Tàu và người dân Bắc dữ tợn mà chỉ gặp người lái xe xích lô rất hiền lành, không răng đen mã tấu mà trông lại là người có học, ông kể cho cô nghe về việc chống lại giặc Tàu năm 79 khiến cô bàng hoàng và nhìn ông với sự xúc động sâu xa cùng với một câu hỏi như tự chất vấn bản thân. Cô đã ở đâu trong những ngày tháng đó, trong khi những người thanh niên đất nước cô đang liều sống liều chết chống ngoại xâm.

    Sau này cô nghe kể lại, lúc đó giặc Tàu đã hầu như san bằng Lạng Sơn và vì bị chống trả mãnh liệt mới chịu rút về...Người tài xế xích lô nói thêm bạn ông đều chết hết, còn miền Bắc lúc đó nghèo đến xác xơ... Cô lại tự hỏi thầm cô đã ở đâu những tháng ngày đó, để rồi khi về sau khi cả nước đã bỏ bao công sức xây dựng mới được chút bề ngoài bóng bẩy là những khách sạn sang trọng cho người ngoại quốc mướn trong đó có cô, trong khi người dân vẫn còn lầm than và nhiều khó khăn trong cuộc sống.

    Làm sao cô có thể kể cho ông nghe về cảnh đời ở một nơi khác, cũng phải tất tả mưu sinh nơi xứ lạ quê người. Cái giá phải trả cho mọi thứ đều tương xứng... Thôi, dù sao thì giờ đây chúng ta Bắc Nam hội ngộ, chỉ một mẩu chuyện đổi trao ngắn ngủi mà thông cảm cả đời và xóa đi những thành kiến không đẹp khác...Có phải đó là vì tình quê hương vẫn luôn tiềm tàng trong huyết quản của từng người dân Việt, cho nên khi vào đến miền Trung, nghe bài Thương về miền Trung mà vương vấn mãi không thôi. Cô đã có dịp đến thăm tác giả của bài hát đó và đã cầu nguyện cho ông trong nhà thương ở Fountain Valley. Phải rồi ông DK ơi, " tôi vẫn còn thương" miền Trung rất nhiều nhờ lần về thăm đó. Giờ đây chắc ông đã được tự do bay lượn trên miền đất Trường Sơn quê ông cho thỏa lòng thương nhớ rồi phải không.

    Cô đã ở khách sạn ở ven biển và cũng gần con sông Nhật Lệ, biển đêm réo gào rất dữ dằn. Có lẽ bao oan hồn còn chưa tan do bao cuộc chiến đã xảy ra nơi đó nên tên con sông cũng buồn quá. Cô tuy có kinh ngạc về sự đồ sộ của thạch động nhưng có lẽ cô thích cảnh mênh mông của biển khơi hơn vì cô có cảm giác hơi sợ những gì dưới lòng đất vì quả thật mọi thứ đều có vẻ huyền hoặc quá...Năm rồi nghe tin các em học trò Thái Lan bị nước ngập ở trong động cả mười ngày đã được một đội chuyên nghiệp ngoại quốc bay sang cứu thoát và được xem như cứu tinh thật sự ...Nhờ chân thành, đam mê với công việc tưởng là để vui chơi, ai ngờ lại có thể cứu sống được bao mạng người là vậy...

    Còn khi người ta viết ra có ích lợi gì không. Người viết phải chăng tự hy sinh mổ xẻ chính mình cho người cùng thấy điểm chung nào đó. Có nhiều điều không dễ viết nên cô tránh và cảm hứng cũng bớt đi nên cũng đã ngưng một thời gian. Nhưng khi nghe bạn khuyến khích đón theo dõi những gì cô viết nên cô cũng thấy có thể ích lợi gì đây nên cố gắng viết tiếp. Cô cũng từng ao ước chờ đợi đọc văn của một vài người trên DT mà không dám nói gì, có lẽ cô nghĩ viết cũng phải do cảm hứng nhưng đôi khi sự cổ động, khuyến khích của bạn bè cũng giúp ích người viết chịu khó trải lòng lên giấy hơn. Nói tóm lại, sự chân thành của người đọc đã chuyền cảm hứng đến người viết và cứ như thế mà câu chuyện cứ tiếp tục còn dài, phải không ?

  8. #328
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Thỉnh thoảng tôi vẫn hay nhìn lên bầu trời đêm tìm xem trăng ra sao. Hôm kia, tình cờ nghe giảng về thi ca thiền, thầy PT có nói về giai thoại thi hào Ba Sô của Nhật trên đường hành cước, thấy dân làng mừng Trung Thu mời ông làm một bài về trăng. Họ không biết ông là ai nên khi nghe ông mở đầu bằng câu:

    - Vầng trăng non dại ....

    Họ xôn xao chận ông lại và nói:

    - Bác lầm rồi, đêm nay là trăng rằm chứ đâu còn non dại gì nữa bác ôi !!!

    Nhưng thi hào Ba Sô từ tốn đáp:
    - Tôi chưa hết câu mà ...

    Rồi sau đó ông tiếp tục :



    "Vầng trăng non dại
    Theo ta từ dạo ấy
    Ai có ngờ đêm nay..."( Thơ Hài cú của Ba Sô )

    Thế là họ vỗ tay hoan nghênh ông nhiệt liệt. Riêng tôi thì sau khi nghe mấy câu thơ ngắn ngủi ấy, bỗng thấy như có một cái gì vương vấn đến nỗi hôm nay nghe bạn bè trong phố mừng đón chị Hằng đủ lễ nghi như ngày nào khiến tôi thấy có chút an ủi và xoa dịu một nỗi hờn mát nào đó trong lòng.

    Sau đêm Trung Thu tiết trời bỗng dịu hẵn lại và trong gió có chút man mác của mùa thu, trong nắng cũng có nhuốm một vẻ gì đó gợi cho lòng tôi một nỗi cảm hoài và khi nhìn những cụm mây trắng lững lờ trên không trung thì những câu văn của Thanh Tịnh lại "bàng bạc" cả bầu trời và làm cho tôi muốn dừng lại để đánh dấu mùa Thu đang về.

    Trời đất với chu kỳ nhất định và từng mùa cứ tiếp tục trở lại. Riêng con người lại chỉ có một mùa xuân, một mùa hè và một mùa thu, một mùa đông và không ai biết được sau mùa đông đó, ta sẽ gặp nhau qua hình hài nào và ở một nơi chốn nào?

    Riêng tôi thì vầng trăng non dại của chính mình cũng đã theo tôi như bóng với hình bấy lâu nay để rồi khi nghe câu thơ của Ba Sô, tôi cũng giật mình nhìn kỹ lại vầng trăng ngày đó. Nó đã từng vài lần qua những thăng trầm, những biến cố trong cuộc sống và cả những lần thập tử nhất sinh để rồi giờ đây nghe bạn bè chia xẻ về những thử thách của bản thân, mà cơ thể như "vầng trăng non dại, theo ta từ dạo ấy " đến ngày tháng cũng phải nhường bước trước thời gian một chút phải không.

    Cảm ơn Phố vẫn đầy ắp tình thân, sáng sớm ơi ới nhóm chợ cho đời xôn xao, hoặc chia xẻ tình trạng sức khỏe, những chuyến đi chơi, những tiếng hát lời ca và những món ăn ngon...và ngay cả cùng ới nhau ngắm trăng, thưởng thức bánh và uống trà với hoa Mộc thoảng hương...

    Kính chúc quý anh chị sức khỏe và nhiều niềm vui trong cuộc sống

    ( Chào chị TK, Hương HX và anh Khoa với bánh trung thu, trà và hoa Mộc thưởng trăng nhé )

  9. #329
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    862
    Mấy hôm nay trời đã dịu dàng vì có lẽ mùa hạ đã thật sự nhường chỗ cho mùa thu rồi đó.
    Mình nhờ vậy mà rổi rảnh hơn một chút nên có thể ngồi xuống ghi vài dòng. Sân vườn giờ đã xanh tươi và có vẻ đâu ra đó . Tuy còn một vài vĩ hoa mua tuần trước vẫn còn đợi m trang điểm cho các bồn hoa để cảnh vật đừng vội vã chìm vào yên tĩnh vì những cơn gió hiu hiu cũng đủ gợi lòng một cái gì man mác, bâng khuâng của buổi thu về.

    Mình cũng đã sắp đặt lại các bồn maple đã thử mua về từ những sáng cuối đông khi thấy lá maple non đơm đầy cành sức sống rực rỡ khiến mình không thể bỏ đi và có thêm niềm hân hoan mới. Rồi mùa hè nắng cháy nhưng đỡ nhiều so với năm trước nên m cũng rất mừng. Tuy vậy cũng không giúp nỗi những lá phong mong manh thoát khỏi cháy khô dù m đã trồng vào những chỗ có nhiều bóng mát. Lúc m tuyệt vọng thì lại thấy lá non nhú ra trên cây Shin, Fire và Sankaku như an ủi m. Còn hai cây Crimson thì vẫn im lìm trong dáng đứng vô cùng thanh nhã có vẻ cần chút thời gian nữa để chuẩn bị thay áo mới. M tìm đến nursery thì thấy các cây nơi đó cũng chung hình ảnh như thế nên bớt lo lắng.

    Giờ đây m đã an tâm chờ các cây maple thay đổi ra sao trong khi thưởng thức tiếp những chùm hoa sứ càng lúc càng đậm đà màu sắc. Những chiếc lá sứ thật to cho bóng mát vào hè rồi cũng sẽ rời cành để hàng giậu Jap boxwood lá xanh như ngọc tươi cười chào đón gió thu. M vẫn luôn tương tư hai hàng giậu JBW ở resort nọ nên về yêu Jbw và đã trồng thật nhiều, đợi chờ ngày Jbw trưởng thành làm đẹp cho sân vườn với màu xanh dịu ánh nắng hè, xóa bớt vẻ tiêu điều của buổi đông lạnh mà vẫn khiêm nhường bên vẻ rực rỡ của muôn hoa khi xuân tới. JBW, chẳng hề đua tranh mà chỉ làm cho mọi thứ thêm đẹp, thêm hài hòa để thành một bức tranh hoàn mỹ.

    M cũng đã cảm động khi thấy ngoài cửa sổ đã nở đầy những chùm hoa sứ GM, thuộc dòng họ Moragne thật to bên cạnh hai chùm Love hồng phấn. Hai chậu sứ này về với m đúng một năm để an ủi m sau khi bị mất hết giấy tờ ở công viên nọ. Năm nay hai bụi sứ này nở gấp đôi cho bóng mát và sắc màu thay cho bụi dừa Kentia đã ra đi. Cây cũng như người, khi sống với mình lâu năm rồi lúc cây ra đi lòng m cũng thấy mất mát và hụt hẫng dù chỗ trống đã thay vào cây ylang và crepe myrtle, có lẽ phải đợi thời gian để có chung kỷ niệm vui buồn như cây Kentia.

    Năm nay m cũng bỗng dưng tự trách m sao quá vô tình, ở xứ Cam mà không trồng cây citrus nào trong vườn mà chỉ lo trồng cây cảnh nhiệt đới quê nhà. Nhờ vậy mà m đã lùng mua cam, chanh, bưởi, quýt chỉ để có mùi hương thanh khiết vào cuối đông và đã phải đi ra ngoài vùng quarantine mới mua được. Hồi nào citrus bán khắp nơi và rẻ nhất, giờ bỗng khó tìm và đắt gấp đôi khi m muốn trồng. Thấm thía bài học không thể ỷ y điều gì cả mà phải biết trân quý tất cả sự có mặt của nhau cho dù là cây cỏ ...

    Giờ thì mùa hoa Lài đã qua, hương trong kỷ niệm, hoa Mộc cũng chưa nở nên chỉ còn hoa Ngâu thoang thoảng dịu dàng. Hoa Ngâu có lá xanh mướt như ngọc và chịu được nắng nên có thể trồng dọc lối đi. Còn hoa Mộc phải dời vào bóng mát chung với đỗ quyên Azaleas cho lá được hơn. Bụi hoa Mộc luôn làm mình nhớ đến những nơi đã nhìn thấy nó và những người bạn trên phố cùng yêu hương hoa này. Mình cũng trồng azalea sau khi thấy avatar của anh Nam và tìm đọc Xóm Cầu Giấy khi anh nói biết về hoa Mộc từ đó. Anh HV cũng đã về thăm quê nội và không biết anh có tìm bụi hoa Mộc ở QTG như anh Khoa đã đọc và để ý đến bụi hoa này ở sau QTG hay không. Nếu không nhờ mùi hương của hoa thì cành lá đơn sơ Mộc mạc không đủ làm cho lòng người xiêu đổ đâu các bạn ơi ...

    Những khi lòng m muốn có sự êm ả, m hay đến Upland nursery ở gần nhà vì có nhiều cây cảnh lạ và nhiều đủ để m thưởng thức. Nếu không đến các nursery thì lên Net xem cảnh hoặc nhớ đến Hương X đã mang vườn đẹp và chịu khó viết bài cho m thưởng thức.
    Mùa thu này m cũng nhớ đến avatar của DL, lá vàng rơi trong từng bước yêu kiều...

    Nói gì thì nói vẫn không qua được những trái chà là đặc sản của vùng resort nổi tiếng mà năm kia TT đã chọn làm nơi hội họp gì đó làm m nhớ bạn ccg đã ghé mang làm quà để ăn rồi nhớ mãi nụ cười xinh tươi !!! Còn buổi ăn nào ở quán H với anh chị Cả, chị av ơi...


    Vụn vặt một chút rồi phải chăm sóc vườn tiếp. Ngày vui bạn nhé

  10. #330
    Quote Originally Posted by NganHa1 View Post

    Chào chị TK, Hương HX và anh Khoa với bánh trung thu, trà và hoa Mộc thưởng trăng nhé .


    Quote Originally Posted by NganHa1 View Post
    Mấy hôm nay trời đã dịu dàng vì có lẽ mùa hạ đã thật sự nhường chỗ cho mùa thu ...

    ... Những chiếc lá sứ thật to cho bóng mát vào hè rồi cũng sẽ rời cành để hàng giậu Jap boxwood lá xanh như ngọc tươi cười chào đón gió thu. M vẫn luôn tương tư hai hàng giậu JBW ở resort nọ nên về yêu Jbw và đã trồng thật nhiều, đợi chờ ngày Jbw trưởng thành làm đẹp cho sân vườn với màu xanh dịu ánh nắng hè, xóa bớt vẻ tiêu điều của buổi đông lạnh mà vẫn khiêm nhường bên vẻ rực rỡ của muôn hoa khi xuân tới. JBW, chẳng hề đua tranh mà chỉ làm cho mọi thứ thêm đẹp, thêm hài hòa để thành một bức tranh hoàn mỹ...

    Năm nay hai bụi sứ này nở gấp đôi cho bóng mát và sắc màu thay cho bụi dừa Kentia đã ra đi. Cây cũng như người, khi sống với mình lâu năm rồi lúc cây ra đi lòng m cũng thấy mất mát và hụt hẫng dù chỗ trống đã thay vào cây Ylang và Crepe Myrtle, có lẽ phải đợi thời gian để có chung kỷ niệm vui buồn như cây Kentia.

    Giờ thì mùa hoa Lài đã qua, hương trong kỷ niệm, hoa Mộc cũng chưa nở nên chỉ còn hoa Ngâu thoang thoảng dịu dàng. Hoa Ngâu có lá xanh mướt như ngọc và chịu được nắng nên có thể trồng dọc lối đi. Còn hoa Mộc phải dời vào bóng mát chung với Đỗ Quyên Azaleas cho lá được hơn. Bụi hoa Mộc luôn làm mình nhớ đến những nơi đã nhìn thấy nó và những người bạn trên phố cùng yêu hương hoa này. Mình cũng trồng Azalea sau khi thấy avatar của anh Nam và tìm đọc Xóm Cầu Giấy khi anh nói biết về hoa Mộc từ đó. Anh HV cũng đã về thăm quê nội và không biết anh có tìm bụi hoa Mộc ở QTG như anh Khoa đã đọc và để ý đến bụi hoa này ở sau QTG hay không. Nếu không nhờ mùi hương của hoa thì cành lá đơn sơ mộc mạc không đủ làm cho lòng người xiêu đổ đâu các bạn ơi ...

    Những khi lòng m muốn có sự êm ả, m hay đến Upland nursery ở gần nhà vì có nhiều cây cảnh lạ và nhiều đủ để m thưởng thức. Nếu không đến các nursery thì lên Net xem cảnh hoặc nhớ đến Hương X đã mang vườn đẹp và chịu khó viết bài cho m thưởng thức...
    Cám ơn chị nhắc lại, có lúc KHoa vào phố chỉ chờ đọc bài chị viết và những bài viết chia sẽ của các anh chị, các bạn trong đây, vậy mà trong lòng thấy vui như đang thưỡng thứ mùi hương hoa quanh đây

 

 

Similar Threads

  1. trần gian một cõi ...
    By lạc việt in forum Thơ
    Replies: 0
    Last Post: 02-24-2015, 12:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 06-29-2014, 10:06 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 01-24-2014, 11:11 PM
  4. Theo Gió Thu Bay
    By Triển in forum Tiếng Hát Đặc Trưng
    Replies: 21
    Last Post: 07-07-2012, 10:08 PM
  5. Không có thời gian
    By Võ Thanh Liêm in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 06-08-2012, 06:40 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 10:49 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh