Results 21 to 30 of 66
Thread: Nhân - Nhận - Nhẫn
-
01-18-2016, 10:14 AM #21
Hít vào 1- 2-3
Thở ra 1-2-3
Namate
Đời sống của em hạnh phúc
Cơ thể của em tuyệt đẹp
Những điều phiền muộn không có chỗ chen vào tâm khảm
Cho dù mùa Đông gió hay buông tiếng thở dài
Mưa hay âu sầu òa khóc.
Namate Em yêu em - Em yêu đời - em trân trọng cám ơn hơi thở Tình ơi .
-
01-22-2016, 06:53 AM #22
-
01-23-2016, 08:21 AM #23
Còn nhiều chuyện tình học trò nữa nếu kể hết sẽ không còn giấy để in, rất vô tình tôi đọc một đoản văn trên Face Book:
NƠ ĐỎ VẪN CÀI TRÊN MÁI TÓC.
.
Còn khoảng một tháng nữa sẽ đến Tết. Mỗi năm San Jose nơi tôi ở đều có những hội chợ Tết thật tưng bừng..
Nhưng có một năm, miền Trung ở VN đang chịu đựng thiên tai bảo lụt nặng nề. Trong hội chợ tết, người Việt ở đây vui Xuân nhưng vẫn không quên thiên tai ở quê nhà nên từng đoàn Hướng Đạo Sinh Việt Nam được phân phối nhiệm vụ cầm những thùng lạc quyên đi trong hội chợ để quyên tiền cứu trợ.
Đang lang thang, bỗng hai em bé trong đồng phục Hướng Đạo chận tôi lại. Một trai một gái. Bé gái cao hơn bé trai nữa cái đầu, chửng chạc nói “Chú ơi, ủng hộ đồng bào bảo lụt đi chú”. Trọn một câu tiếng Việt, tuy phát âm không trọn vẹn, nhưng khá rõ ràng. Tôi nhìn hai em, nhất là bé gái đang thắt cái nơ trên đầu
Ôi đólà cái nơ mầu đỏ
Tôi bỗng thấy lòng bâng khuâng man mác. Hồn tôi như bay lạc về lại cái chợ TÂN ĐỊNH của ba mươi mấy năm về trước…
...khi đó tôi đang học lớp Sáu, cũng vào năm miền trung bị bão lụt tàn phá nặng nề nên nhà trường huy động học sinh tổ chức một buổi lạc quyên để hưởng ứng chiến dịch cứu trợ đồng bào ruột thịt.
Đúng 10 giờ sáng, tất cả học sinh cấp lớp sáu được phân công cứ hai người thành một nhóm chuẩn bị lên đường. Vì là toàn cấp lớp làm chung nên tôi lớ ngớ thế nào bị xếp chung toán với một bạn khác thuộc lớp… con gái. Tôi nào muốn như vậy đâu, nhưng lúc bắt cặp xếp toán, tôi chậm chân chậm tay thế nào để bị lọt sổ cuối cùng lẻ loi một mình, và bạn ở lớp bên kia chắc cũng rứa. Hai cái lẻ loi này bèn ghép lại thành một cặp vậy.
Tôi ngượng lắm. Không phải vì bạn là con gái, mà vì tuy cùng cấp lớp, nhưng bạn là con gái trổ mả sớm nên cao hơn tôi đến nữa cái đầu. Tôi thấy tôi lùn quá, hơi quê, nhưng biết làm gì hơn? Lúc đó thì dĩ nhiên tôi biết tên bạn, nhưng bây giờ ngồi viết những dòng chữ này, thì đã quên rồi. Bạn đừng trách. Tôi chỉ còn nhớ tóc bạn dài kẹp một cái nơ mầu đỏ. Vậy tôi tạm gọi bạn là NƠ ĐỎ nghe.
Bắt đầu công tác. Tôi lãnh phần đeo thùng tiền cứu trợ, còn Bạn Nơ đỏ thì được giao cọc giấy huy hiệu cứu trợ cùng hôp kim gút dùng để gắn lên tay áo khách bộ hành. Chúng tôi không được phép đi xa. Chủ yếu là chung quanh hai chợ Tân Định và Đa Kao, cùng những con lộ chính như Hai Bà Trưng, Trần Quang Khải… mà thôi.
Buổi sáng hôm đó, cả trường vui vẻ nhộn nhịp như ngày tất niên. Vừa ra khỏi cổng trường, Nơ Đỏ dắt tôi chạy ù lại chợ Tân Định. Bạn khôn lắm, nói là phải tới..xí trước. Quả nhiên hai đứa tôi tới chợ sớm nhất, gặp giờ thiên hạ đang đi chợ đông đảo nên tha hồ múa gậy vườn hoang. Chúng tôi phải tranh thủ thời gian, vì trong chốc lát các toán khác sẽ tới chia phần. Khi gặp một nhóm đông người, một mình bạn gắn huy hiệu không xuể, tôi phải phụ một tay, dĩ nhiên là chỉ ở những…người lùn, tôi có thể với tới. Thông thường chúng tôi không phải nói gì cả..Chỉ cần nhìn thùng lạc quyên có in câu “ CỨU TRỢ NẠN NHÂN BẢO LỤT” là ai cũng vui vẻ móc túi lấy tiền. Lâu lâu có người hỏi han thì Nơ Đỏ lễ phép giải thích “ Dạ, tụi cháu lạc quyên cho nạn nhân miền trung bị bão lụt”. Hầu như không ai nỡ lòng nào từ chối cả. Thỉnh thoảng gặp vài anh thanh niên có vẻ lơ là né tránh, là đến phiên tôi ra tay. Tôi chạy lại nắm áo “ Anh, cứu trợ đồng bào bị bão lụt đi anh”, và cương quyết đứng chờ cho tới khi chàng móc ví mới chịu. Một lần tôi thấy anh lính lơ láo mua thuốc lá gần đó, bèn nhanh nhẹn chạy lại. Anh lính trừng mắt nhìn tôi “ Lính nghèo thấy mẹ, lấy tiền đâu cho, mầy!”. Nói vậy mà anh cũng cầm mớ tiền lẻ thối lại nhét vào thùng.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, hình như khắp chợ ai cũng có huy hiệu cứu trợ gắn trên tay áo. Chúng tôi bắt đầu ế. Phải chú ý kỹ hơn tìm kiếm khách hàng mới. Đứng ngơ ngác hồi lâu, tôi và Nơ Đỏ cùng để ý thấy một bà xách giỏ đi chợ, mà sao tay áo…trống trơn! chúng tôi mừng húm nhào tới. Giữa lúc Bạn đang sắp sửa gắn huy hiệu cứu trợ lên , bà xua tay nói “ Bác cho rồi mà cháu”, và móc túi áo lấy ra tấm giấy lạc quyên đưa ra trước mặt “ Thấy chưa?” Hai đưá tôi quê quá tiu nghỉu quay đi. Mới được mấy bước, nghe bà gọi giật lại “Nè, mà khoan đã cháu”. Bà tiến lại cầm tờ năm chục nhét vào thùng. Hai đứa tôi mừng rở chưa kịp nói tiếng cám ơn, bà đã ôm cả hai vào lòng thốt “ Con cái nhà ai mà giỏi vậy nè trời”. Tôi hơi mắc cở, nhưng cảm thấy thật sung sướng. Ước chi có mạ tôi cạnh bên, bà sẽ hảnh diện về thằng con. Quay sang Nơ Đỏ, thì bạn đang chớp chớp mắt có vẻ cũng cảm động lắm …như tôi.
Xế trưa, khu chợ đã vắng, và thùng tiền khá nặng, chúng tôi thong thả trở về trường. Bây giờ mới cảm thấy cơn mệt. Mồ hôi tôi ướt đẩm lưng áo. Phần bạn cũng tơi tả không kém. Những giọt mồ hôi lấm tấm chảy dài trên đôi má đỏ bừng bừng dưới cơn nắng ban trưa. Lòng tôi thấy vui quá. Hình như đây là lần đầu tiên trong đời trực tiếp làm việc nghĩa. Tôi khoái chí cầm thùng tiền lắc lia liạ, lắng nghe tiếng lẻng kẻng kim khí chạm nhau bên trong, xen lẫn tiếng lụp bụp của những tờ tiền giấy. Nơ Đỏ cũng hả hê quên hết cơn mệt. Bạn thắt hai tà áo dài lại gọn gàng với nhau, nhặt một miếng gạch vụn bên đường, ném về phía trước, lò cò nhảy tới khom lưng luợm lên, rồi lại ném, cứ thế…Thỉnh thoảng bạn ngưng chơi, giành thùng tiền tôi đang đeo, lắc qua lắc lại nghe leng leng.. leng keng…và cười sung sướng.
Sau này, trong sinh hoạt Hướng Đạo, tôi cũng nhiều lần có dịp làm công tác xã hội tương tự, nhưng niềm vui không tràn đầy như lần đầu tiên ấy. Bạn Nơ Đỏ sau buổi lạc quyên, thỉnh thoảng gặp lại trong trường, hai đứa tôi bỗng…mắc cỡ lẫn nhau nên chỉ vẩy tay chào chút xiú, đại khái muốn nói “A, tụi mình cũng quen nhau chứ bộ!”. Qua năm sau, tôi không còn gặp lại bạn nữa. Có phải qua ba tháng hè con gái thay đổi mau lẹ tôi nhận không ra? Hay bạn đổi sang trường khác ? Hay có khi vẫn còn đó, nhưng đã đổi màu nơ kẹp tóc mà tôi lại cứ ngây thơ đi kiếm cái Nơ Đỏ không còn trên đầu của cô nữa…đến nổi vụng về đánh mất người bạn có chung một kỷ niệm êm đềm của thời ấu thơ.
Câu chuyện lạc quyên năm nào đã chìm sâu vào tâm tưởng. Bạn cài nơ đỏ của tôi bây giờ không biết ở đâu. Tôi lỡ đánh mất tên của bạn đâu đó trong vùng trời ký ức. Không biết bạn có may mắn đến được bến bờ tự do? Và tình cờ đọc được những dòng chữ này...
Nhìn hai em bé trước mặt, tôi cảm động quá, chỉ muốn như bà hàng chợ năm nào ôm cả hai em vào lòng và nói " Con cái nhà ai mà giỏi vậy nè trời!”
Nghĩ trong đầu thôi. Luật lệ Mỹ đâu cho người lớn ôm ghì con nít như ỏ VN đâu! Tôi chỉ có thể xoa đầu hai bé để khen ngợi. Nhưng khi vỗ tay lên đầu bé gái, tự nhiên tôi buột miệng “Té ra bạn vẫn còn cài cái nơ đỏ đó à?”
Cháu nhìn tôi ngạc nhiên không hiểu ông bác này nói cái chi lạ quá!
ThaiNC
Có tin nổi không, ngày xưa hôm ấy, tôi cài cái nơ màu đỏ cột bằng khăn voan của Mẹ, tôi học Trường Tiểu Học Con Trai Tân Định trước khi chuyển sang Sương Nguyệt Anh.
Còn bao nhiêu câu chuyện cũ được kể ra và người trong chuyện còn đọc được nhớ lại một khoảng ấu thơ hoa mộng nữa nhỉ. Chẳng hạn như bài thơ đó viết cho em chứ cho ai! Bài nhạc ấy viết cho em chứ còn ai vào đây nữa!
Tuổi học trò thần tiên - những mối tình thầm lặng khiến đời sống của con người thăng hoa. Tôi không nợ ai hết khi họ còn giữ những hình ảnh đẹp, những tình cảm ngây thơ về tôi, ngược lại họ mắc nợ tôi món nợ tình lan man vấn vương trong văn trong thơ trong nhạc, nói theo nhà Phật, kiếp sau họ sẽ phải trả. Họ sẽ phải đầu thai thành những cây hoa Phượng để bị che bóng mát – nghe tiếng tỏ tình ngượng nghịu, ngay cả phải chứng kiến nụ hôn đầu. Ơ mà kiếp sau tôi có được làm nữ sinh nữa hay không kia chứ, biết đâu tôi lại bị biến thành cây si trước sân trường nào đó để trả nợ cho cái tội vô tình?
-
01-30-2016, 09:37 AM #24
1993 - 2016
Làm toán = 23 năm - vậy mà người phụ nữ vẫn được nhận ra trong đám đông, trái tim hụt mất một nhịp vì bất ngờ.
Có lẽ vị giọng nói ngọng nghịu trong lớp học, bài viết có điểm cao nhưng nói gì ra cũng làm người khác cười bò lăn bò càng cho dù đã đi làm đã ở chung đất, đã cùng hít thở khí trời.
Cô giáo dậy học năm 1991 đã mất vì ung thư vài năm trước
Tết Việt Nam trùng ngày đi học - Mặc áo dài chụp hình cùng cô giáo - nhớ lại vui biết bao. Hôm qua giữa đám đông cùng học CE cho bằng hành nghề tiểu bang CA - Diễn giả từ bục buớc xuống nói: "Vui quá gặp lại cô!" Ms Reed người đã đứng lớp cùng Ms Vidal 23 năm về trước.
-
02-17-2016, 07:13 AM #25
Đố ai nằm ngủ không mơ !
Ừ thì mơ mỗi đêm, nhưng lạ quá qiấc mơ đọng lại rõ mồn một khi đã thức dậy.
Trong mơ khu chợ Vườn Chuối ngày xưa - cô giám thị thời trung học - người đã gây bao nhiêu lo lắng kinh khiếp cách đây đã hơn . . . 45 năm, khung cảnh công viên hiện tại trộn lẫn vào giấc mơ, chiếc xe xích lô cán ngang thắt lưng, may quá có một hố trũng vừa xinh với thân người, không hề hấn gì, đứng dậy đi tiếp, màu sắc trong mơ tươi vui đẹp, mình trong mơ lâng lâng như sau buổi tập yoga .
Sáng thức dậy cà phê thơm - năm mới đã qua - tết cũng qua - ngày tình nhân cũng đã qua - đọng lại mối tình "tra" nồng ấm.
Những giọt mưa xuân thời con gái của Nguyễn Bính . . . hình như giả tạo sao ấy đàn ông con trai mà làm thơ tả nỗi vấn vương của thiếu nữ nhà người ta. Anh bảo thế mới là nhà thơ, thế mới nghèo và bỏ cuộc đời này sớm. Hoa soan tím trái soan khô queo quắt - như tính lãng mạn thuở xưa và bây giờ.
Last edited by Ngô Đồng; 02-17-2016 at 07:15 AM.
-
02-19-2016, 07:39 AM #26
Hôm qua gió to lắm, mưa đến và khu vườn hớn hở đón mưa, hoa ngẩn mặt hứng, lá lúng liếng lay, đất ngậm nhanh những ngọt ngào từ nước.
Ta cũng rung theo, tiếng tim đập nhanh theo tiếng phong linh đệm cho bầy chim hát .
Đời trôi theo nhịp sống chan hòa.
Mùa Xuân trong lòng ai chia với cùng Ai .
Bãi cỏ cháy mừng mưa, đá cũng cười Ai có thấy - chấp nhận có không cỏ cũng ngậm ngùi.
Một thời xanh ngát mượt mà - mai đây biết có ai người nhớ chăng.
-
02-21-2016, 08:01 AM #27
Từ ngày có người tình mới – đến những hai không phải một đâu nhé, là bà lơ là với ông, có những khi thơ thẩn ngẩn ngơ, phải mà! ! !
Ông biết bà vướng tơ tình con nhện, lại len lén mang bà đi ăn cho khuây, tại sao len lén à, tại chở đi mà không nói đi đâu, đến tiệm rồi mới biết!
Nếu ở gần thì mỏi “miệng” – người tình ở xa nên mỏi lưng – ngày xưa đi bộ mỏi chân bây giờ ngồi xe ngồi máy bay mỏi lưng chứ sao nữa.
Sáng nay bà lại nhớ “người yêu dấu” ăn miếng bánh chưng ông rán lại nhớ lúc rán bánh cho người tình ăn!
Sao thì sao bà biết bà còn yêu ông nhiều lắm, cho dù tình nhân mới có làm đủ trò cho bà vui, bà vẫn nhớ nụ hoa lan ông giấu trong túi áo tặng bà, nhớ cả chùm hoa thiên lý ông không sao giấu được vì mùi thơm ngất ngây của nó. Ôi! người phụ nữ đa tình.
-
03-04-2016, 06:24 AM #28
Sáng nay thức dậy đọc thơ của bạn, đã lâu lắm rồi nàng không viết gì nữa - vui khi vần lại tung tăng.
-
03-04-2016, 11:08 PM #29
LÀM SAO HIỂU NỔI LÒNG EM
Kevin Le
Làm sao hiểu được lòng em
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
Khi tôi chỉ là con người trần thê'
Hẳn em biết
Solomon là đại đế
Lại thông minh tuyệt thế chẳng ai bì
Thế mà có những điều ông không biết và hoài nghi
Ấy là:
"Chim bay trên trời
Cá lội dưới nước
Rắn bò trên đá
Và lòng dạ đàn bà"
Huống chi tôi chỉ là kẻ thực thi
Quyền say đắm mà ơn trên ban phát
Nên tôi viết nhạc
Làm thơ để ca ngợi người tình
Nhưng tôi chắc rằng
Em không tin và chưa hề cảm động
Bởi em bảo đó chỉ là giấc mộng của thi nhân
Nên tin yêu em đáp rất ngập ngừng
Và do dự ẩn trong niềm nghi ngại
Tôi chẳng hiểu tại sao em cho tôi là vậy
Khi thơ tôi nhan nhãn những lòng thành
Cùng bao nhiêu mơ ước với mộng lành
Tôi đã vét cạn khô hòa thành mực
Viết ngay hàng khẩn khoản để dâng em
Tôi chỉ tiếc một đìều em không là bác sĩ
Ðể thấy rằng tim tôi không đập
theo chu kỳ nguyên thuỷ khi đến bên em
Và trong tôi, những hơi thở yếu mềm
Cũng dồn dập mỗi khi ta gặp gỡ
Và lời tôi tự nhiên thành bỡ ngỡ
Nếu với máy âm thoại đồ
em sẽ thấy đường biểu diễn khác đường cũ
rất xa . . .
***
Bởi định mệnh hay vì em
Biến tôi thành lữ thứ?
Chân bước đi mà chẳng thấy bến bờ
Bởi vì tôi không thấy cõi trời mơ
không điểm gì đặc thù làm dấu hiệu
Nên tôi cứ như người lữ hành cô độc
Chân cứ đi theo mặt trời ngã về tây
Nắng tắt dần trên ngọn cỏ úa
Người lữ hành là tôi
Không than thở
Cứ đi hoài
Dẫu biết rằng mình và cõi mộng sẽ chìm vào bóng tối
Mình sẽ buồn
Vì tay không đủ dài để với lại sau lưng nhặt lại quãng tuổi nồng mình đánh mất
Tôi cũng chẳng hiểu em thấy được điều đó hay không
Mà vẫn ung dung
Làm người nhàn du
Trong tình tôi vội vã
Như một người sợ nhỡ chuyến tàu
Ðưa họ đến nơi đào nguyên diễm ảo
***
Tôi chẳng hiểu em nghĩ về tôi thế nào
Có thể em cho tôi là nghệ sĩ
Dễ yêu người nhưng cũng dễ lãng quên
Tựa trẻ thơ sau khi thức dậy
Chạy quanh tìm mẹ
Quên bẳn đêm qua đã mộng thấy gì
***
Tôi cũng chẳng hiểu nổi nụ cười em
Ðôi lúc tôi ghê sợ
Vì những tiềm tàng quái gỡ
Dẫn tôi dần tới tận cõi u mê
Ôi răng em trắng quá với tóc thề!
Tôi không hiểu có ẩn gì mà ma quái
Ðã bắt tôi khờ khạo giữa cõi đời
Và mắt em đâu phải là biển khơi
Thế mà tôi cũng không hiểu nổi tại sao tôi lạc hoài không tìm ra lối thoát
Làm sao hiểu được lòng em?
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em?
Bởi mây trời có khi đen khi trắng
Vui thì mây làm nắng
Buồn mây đổ những cơn mưa
Nên có người hỏi tôi có gì chưa
Tôi chỉ bảo mây trời không hiểu nổi
Có thể, em cho rằng tôi quá vội
Nhưng em ơi! làm sao giữ thời gian
Khi địa cầu vũ trụ quá mênh mông
Mà kiếp sống con người là khoảnh khắc
Mà ngày xanh tuổi nồng là tích tắc
Qua đi rồi có trở ngược lại đâu
Cuộc tình thơ như nước chảy qua cầu
Rồi có lúc em tiếc thương dĩ vãng
Rồi đến lúc em khuyên tôi lãng mạn
Tôi cũng xin từ chối để bình yên
Tôi muốn em hiểu cho chữ cơ duyên
Trong trần thế trùng lai đâu dễ có
Nói như thế nhưng làm sao hiểu rõ
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
Bởi trên đời thì muôn vạn kẻ quen
Mà chọn lựa vẫn là điều rất khó
Tôi nói thế nhưng làm sao hiểu rõ
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
Bởi nắng vàng đã mờ nhạt bên thềm
Vẫn trường cửu trong vần thơ thi sĩ
Và tả tơi bên thềm cành phượng vĩ
Có ngờ đâu trong ký ức học trò
Vẫn còn hương
Vẫn còn đẹp
Vẫn thơm tho
Và sống mãi như cuộc tình thứ nhất
***
Thế cho nên
Còn và mất
Dối gian và sự thật
Cũng chỉ là tương đối phải không em
Có biết đâu trong im lặng như thiền
Lại ẩn chứa muôn điều em sắp nói
Tôi nói thế nhưng làm sao hiểu nổi
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
***
Tóc còn xanh và hương sắc còn duyên
Ai cấm được em chơi trò đấu giá
Nếu mua duyên bằng những đồng tiền lá
Thắm ân tình tôi bảo đảm có dư
Nhưng sợ rằng ý tưởng người mình mơ
Không đơn giản như điều mình suy tưởng
Nhưng ở đời đau thương và sung sướng
Cũng chỉ là tương đối phải không em
Nếu xa nhau em để lại niềm tin
Anh sẽ sống trong một trời hạnh phúc
Thì khi ấy cho dù muôn dặm cách
Cũng chỉ là một khoảng bé vô cùng
Nhưng làm sao tôi hiểu được nỗi lòng
Làm sao hiểu được lòng em, em nhỉ ?
Nếu quả thật anh mang hồn thi sĩ
Thì làm sao tình giữ được vài năm?
Anh sợ tình phải quấn mảnh khăn tang
Màu vở trắng khi tuổi đời xanh ngát
***
Bởi vì em mà anh say với nhạc
Ðã để thơ tuôn chảy chẳng bến bờ
Nếu ngày mai đến cuối nẻo đường mơ
Thì khi ấy anh không làm thơ nữa
Và nhạc lòng cũng sẽ tắt theo thơ
Ðể làm chi?
Ðể em không còn thắc mắc
Sợ người nghệ sĩ dễ quên
Và khi ấy dưới ánh đèn
Ta sẽ nhắc cho nhau nghe những bài thơ kỷ niệm
Cùng những lần hò hẹn buổi mới quen
Tôi sẽ hát lại cho em nghe những nhạc phẩm đầu tiên
Em đã nhận với đôi tay bỡ ngỡ
Chắc những đứa con mình ngạc nhiên khi thấy bố
Và mẹ ngồi như thưở mới yêu nhau
Và ngạc nhiên khi thấy mãi ngàn sau
Bố và mẹ vẫn như ngày mới cưới
Tôi nói thế nhưng làm sao hiểu nổi
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
Bởi tình duyên chẳng khác một con thuyền
Muốn đổ bến phải qua bao ghềnh thác
Mà dòng đời êm đềm nhưng hiểm hóc
Lũ đá ngầm chẳng dung thứ một ai
Vẫn im lìm chờ chực tháng năm dài
Làm vỡ nát những con thuyền sơ ý
Em là kẻ lái thuyền còn mộng mị
Còn say mê với những cánh hoa đời
Làm mệt mỏi lòng tôi
Mà không hề hay biết
Có lẽ giờ đây thủy triều lên cao nhất
Nhưng em còn ngây ngất với trăng sao
Quên chống sào và lãng quên lèo lái
Chắc thuyền tình sẽ lạc xa bến bãi
Bởi nước triều mỗi lúc mỗi một vơi
Tôi là người chới với giữa dòng trôi
Rồi gục ngã trên con thuyền mắc cạn
Nhìn lại mình tóc xanh điêm điểm trắng
Và môi cười vàng úa dưới đêm thâu
Ôi bao nhiêu những ước mộng nhiệm mầu
Sẽ tan vỡ vì sao em yêu hởi
Bởi vì thế tôi làm sao hiểu nổi
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em.
(Còn Tiếp)
-
03-05-2016, 10:36 AM #30
( Tiếp Theo)
Khi tình mềm
Lâu ngày đà hóa thạch
Trơ giữa trời
Dưới mưa rơi
Muôn đời chai cứng
Biết đời nào để rung động trái tim yêu
Ước mộng nhiều
Cũng tan như bọt nước
Xuôi dòng ra biển bơ vơ
Sóng biển thờ ơ
Xua vào vách đá
Tan rã
Ôi thôi một kiếp người
Vùi theo con sóng bạc
Ngơ ngác tháng ngày giữa tiếng thét đại dương
Ðâu là thiên đường?
Ðâu là địa ngục?
Còn đâu là hạnh phúc?
Khi em người lèo lái vẫn đam mê
Quên cả đường về
Mang tên trùng phùng hạnh phúc của lứa đôi
***
"Lòng nàng như chiếc lá khoai
Ðổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu
Lòng chàng như biển sóng cồn
Chứa muôn con nước ngàn con sông dài"
(Nguyễn Bính)
Nên đường tình vẫn thường rẽ làm hai
Rồi thinh lặng xa dần theo năm tháng
Mưa thì buồn, mà nắng nhiều thì hạn
Ðóa hoa tình có mấy lúc được tươi
Nên yêu nhau là biến cả bầu trời
Vô tư lự ngã sang màu sầu khổ
Vách núi cao nước ngầm còn xô đổ
Nên tình người chớm nở đã phôi pha
Bởi chua ngoa lẫn lộn với thật thà
Và ngay thẳng vẫn pha màu gian dối
Tôi với em cũng như hương với khói
Hương phai tàn và khói sẽ bay đi
Rồi cuộc tình sẽ như xác tử thi
Nằm bất động chờ đến giờ tẩm liệm
Anh nói thế đôi khi thành ngụy biện
Bởi làm sao tôi hiểu được lòng em
Khi im lặng lưu truyền còn bí ẩn
Và môi cười vẫn là niềm hy vọng
Những ân cần là thứ đáng được tin
Ánh mắt nhìn dâng cả sự bình yên
Nhưng tôi vẫn em ơi tôi không hiểu
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
***
Tôi nhớ
Một lần
Có kẻ đứng bên thềm
Chờ hoa rụng để xem màu ly biệt
Ấy là khi tôi chưa hề hay biết
Chuyện yêu em và chưa biết làm thơ
Tôi nhủ thầm sao lắm kẻ vẫn vơ
Trầm ngâm đứng hằng giờ xem hoa rụng
Tôi cười họ nhưng nay tôi lại đứng
Chỗ người xưa để nhặt cánh hoa tàn
Xem phấn hương để hiểu nỗi lòng nàng
Nhưng tôi vẫn em ơi tôi không hiểu
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
***
Như nhện giăng đâu biết đến mùa xuân
Phải hao tốn bao nhiêu là công sức
Cá dưới nước đâu hiểu trời cao thấp
Vẫn lầm lì mơ ước chuyện trăng sao
Ðêm tôi nằm thức giấc giữa chiêm bao
Em biến mất tôi mới hay là mộng
Bởi vì tôi bấy lâu hằng trông ngóng
Nhưng lâu rồi vẫn là chuyện chiêm bao
Ðêm tôi nằm nghe sóng biển dạt dào
Trong ký ức bởi vì yêu em quá
Tình của anh giờ đây như hương lúa
Trên cánh đồng mà mượt buổi ban mai
Còn tình em buông thả vãi theo chài
Nơi biển cả làm sao mà hòa hợp
Nước trên sông chẳng bao giờ chảy ngược
Em hạ nguồn nhận lấy thật dửng dưng
Nhưng em ơi! nước ở tận thượng nguồn
Sẽ ngưng chảy khi sông tuôn không kịp
Anh nghĩ thế nhưng nước còn chảy tiếp
Bởi vì đâu hiểu nổi được lòng em
Bởi vì tôi không phải là nhà tâm lý
Tôi chỉ là một tên cuồng trí
Bởi yêu em người khó hiểu vô cùng
***
Hay vì em giữ bảo vật thủy chung
Hay một vật nghĩa hoàn toàn ngược lại
Nhưng ở đời biết đâu là phước họa
Có lắm khi từ chối phước trên tay
Chờ, chờ mãi để bốc nhầm cái họa
Tôi nói thế nhưng làm sao hiểu nổi
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
***
Khi tuổi xanh đã khuất bóng sau rèm
Ngoảnh mặt lại tiếc thương rồi bật khóc
Tôi nói thế nhưng không hề trách móc
Sợ yêu thương cứ nằm duỗi tháng ngày
Rồi tê liệt sau những lần trăn trở
Khi tập tành mới chơi đàn còn dở
Là những khi lỡ nhịp, trễ trường canh
Nếu như không nổ lực để học hành
Thì bỏ dỡ đâu phải điều hiếm có
***
Tôi muốn xin một ý tình rất nhỏ
Của em yêu để thiêu hủy địa cầu
Nhưng vì tôi chẳng có nghĩa gì đâu
Nên mấy lúc được em yêu đáp ứng
Sông Ngân Hà là dòng sông ảo tưởng
Thuyền tình tôi là con thuyền tưởng tượng
Thuyền tưởng tượng chạy trên dòng ảo tưởng
Nên tháng ngày tình cứ mãi chơi vơi
Tôi nói thế nhưng làm sao hiểu nổi
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
***
Cánh hải âu chao đảo giữa biển khơi
Là ta đó không bao giờ lạc lối
Dẫu gió về với bao cơn sóng nổi
Dìm đời ta, nhưng có nghĩa gì đâu
Bởi vì tôi đã thấy được từ lâu
Người tôi yêu là thành lũy nhiệm màu
Tôi nương tựa trong những cơn nguy biến
Nhưng em yêu vẫn chìm trong miên viễn
Như một người thủy thủ ước đi xa
Ðể được nghe tiếng hát của biển già
Từ sâu thẳm đại dương rung trên sóng
Em có biết giờ đây tôi sầu nặng
Khi em còn những ràng buộc tầm thường
Ðể tôi phải đau thương
Như một tên tử tội
Sống từng ngày lo sợ gọi tới tên
Kẻ ân nhân cũng là kẻ có quyền
Tha tội chết với một tờ ân xá
Thỉnh nguyện thư là lời tình tôi đã
Viết thành thơ thành nhạc gởi huyên thuyên
Nhưng em yêu vẫn là kẻ có quyền
Em đã nhận mà không hề cứu xét
Tôi chỉ sợ ngày nhạc thơ tôi hết
Thì lấy gì tha thiết gởi tới em
Ta cùng chờ để thấy bức màn đen
Ðược rũ xuống sau tấn tuồng thảm kịch
Là khi ấy, em ơi! ta đã chết
Lòng yêu em nuôi dưỡng bấy nhiêu ngày
Biết đâu em sắp sữa nói một mai
Là em đã yêu tôi không gian dối
Tôi nói thế, nhưng làm sao hiểu nổi
Tôi làm sao hiểu thấu được lòng em
Khi em là con gái rất có duyên
Người đeo đuổi dĩ nhiên là không hiếm
***
(Còn Tiếp)
Similar Threads
-
Nhận định
By Lotus in forum Quê Hương TôiReplies: 0Last Post: 03-27-2013, 01:49 PM -
Nhận qua email.
By nvhn in forum Làm Quen/Nhắn Tin/Hỏi ĐápReplies: 2Last Post: 11-13-2012, 06:39 PM -
Phở Gà Nhân Sâm
By ditanbuon in forum Gia ChánhReplies: 45Last Post: 10-21-2012, 05:37 AM -
Chấp Nhận
By bangnhan in forum Tùy BútReplies: 1Last Post: 03-31-2012, 05:57 PM