Register
Page 11 of 19 FirstFirst ... 910111213 ... LastLast
Results 101 to 110 of 186

Thread: Kiếm Đạo

  1. #101
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    GHÉT CÁI RĂNG KHỂNH


    Tôi có một cái răng khểnh. Khi đến trường, tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào. Mỗi lần tôi cười chúng cứ chỉ vào đó:

    - Ha ha, bừa cào kìa ! Mày cho tao mượn về chải chí đi !

    Từ đó, tôi không dám cười nữa. Tôi rất đau khổ. Tôi ghét những đứa có hàm răng đều. Chúng còn chỉ vào mặt tôi nói: "Đó là vì mày không chịu đánh răng. Những người đánh răng, răng mòn đều".

    Một hôm, bố tôi hỏi:

    - Sao dạo này bố không thấy con cười ?

    Tôi nói:

    - Tại sao con phải cười hả bố ?

    - Đơn giản thôi. Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ. Khuôn mặt đẹp nhất là nụ cười.

    - Nhưng khi con cười sẽ rất xấu xí.

    - Tại sao vậy? Bố ngạc nhiên. Ai nói với con ?

    - Không ai cả, nhưng con biết nó rất xấu, xấu lắm bố ơi !

    - Bố thấy nó đẹp. Bố nói nhỏ con nghe nhé ! Nụ cười của con đẹp nhất !

    - Nhưng làm sao đẹp được khi nó có cái răng khểnh ?

    - Ái chà ! Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm ! Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Đáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.

    Tôi biết một điều bí mật về cô giáo: cô có cái mũi hồng hơn những người khác. Và tôi đã nói điều đó cho cô hay. Cô ngạc nhiên lắm.

    - Thật không ? Cô trợn mắt.

    - Em nói thật ! Mũi cô rất hồng. Em còn phát hiện một điều nữa, khi trợn mắt, mắt cô thật to. Những người có con mắt nhỏ không làm được như vậy đâu. Bố em nói đó là một điều bí mật. Cô đừng nói cho ai biết nhé. Khi cô nói điều bí mật ra, cô sẽ quên cái mũi cô ngay.

    - Vậy à ! Em có nhiều điều bí mật không ?

    - Dạ có. Nhưng em sẽ không kể cho cô nghe đâu. Em sợ em sẽ quên nó.

    - Không sao đâu. Khi em kể điều bí mật cho một người biết giữ bí mật thì bí mật vẫn còn. Khi gặp cô, em sẽ nhớ là có hai người cùng giữ chung một bí mật.

    Và tôi đã kể cho cô nghe bí mật của tôi. Tôi cũng muốn kể cho các bạn nghe nữa, vì như vậy các bạn sẽ giữ giùm tôi một điều bí mật; khi tôi và bạn gặp nhau, bạn sẽ nhớ bí mật đó. Chuyện là như vầy: ngày xửa ngày xưa ở một khu làng nọ, có một đứa bé luôn cười suốt ngày. Các bạn biết tại sao không, tại vì nó có một cái răng khểnh !

    ( Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Nguyễn Ngọc Thuần )

  2. #102
    cô cười rơi giọt nước mắt
    xuống môi
    mằn mặn

    ...

    anh đã được như ý
    bản án đã tuyên
    mười lăm năm
    khoảng thời gian đủ để một con người sinh ra lớn lên và có tình cảm cùng hiểu biết và chan chứa nhiệt tâm

    ...

    anh yêu say đắm
    mùi lúa
    mùi bùn
    mùi sông
    mùi biển
    mùi quê hương

    ...

    anh nói anh yêu em vì em có tất cả các mùi hương quê ấy

    ...

    có thật anh yêu em ?

    ...

    mười lăm năm ...

    ...

    bản án đã tuyên

    ...

    họ đã sợ

    họ SỢ

    TÌNH YÊU

    của anh

    ...

    anh ơi

    đó có phải tình yêu

    anh dành

    cho

    em ?

    ...

  3. #103
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Quote Originally Posted by thuyền nhân View Post

    ...


    anh nói anh yêu em vì em có tất cả các mùi hương quê ấy

    ...

    có thật anh yêu em ?

    ...

    mười lăm năm ...

    ...

    bản án đã tuyên

    ...

    họ đã sợ

    họ SỢ

    TÌNH YÊU

    của anh

    ...

    anh ơi

    đó có phải tình yêu

    anh dành

    cho

    em ?

    ...
    St cảm ơn anh Thuyền nhân đã ghé qua kể câu chuyện tình yêu bằng thơ

    St lại nhớ đến câu chuyện tình yêu mà bản án không cần tuyên , dù có thể "mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình" . St mang vào mời anh và cả nhà cùng đọc nhé
    --------------

    DollyNhìn mình trong tấm gương bầu dục, nàng mỉm cười. Suốt chiều nay, nàng soi gương tập mỉm cười. Cuối cùng thì nàng cũng tìm được một nụ cười mỉm có thể hài lòng được.

    Thu người trong ghế bành, nàng lắng nghe tiếng bước chân của chồng. Một, hai, ba, bốn, năm… Ngày mới dọn về ngôi nhà này, hai đứa con của nàng chạy lên chạy xuống cầu thang thi nhau đếm bậc… Mười hai, mười ba, mười bốn… hai mươi lăm… Giờ thì nàng nghe cả tiếng anh thở, và tiếng chìa khoá xoay trong ổ.
    Rồi tiếng bật công tắc đèn, ánh sáng bừng khắp phòng và giọng anh ngạc nhiên:
    - Sao em… Sao tối thế này?

    Anh đi đến trước mặt nàng. Hai người nhìn nhau. Không ai nói gì. Anh thở dài não nề.


    Chợt anh nghe tiếng nàng cười. Đúng vậy, nàng cười khúc khích, vui vẻ và tinh nghịch:

    - Anh biết tại sao em để nhà tối không?
    - Thôi, đừng vậy nữa. - Anh cắn chặt răng. - Cuộc họp đang tiếp tục nhưng anh bất cần. Anh muốn nói với em…
    Nàng vươn tay bịt miệng lại:
    - Em hiểu rồi. - Nàng đằm thắm. - Em hiểu anh mà.
    Mắt anh ngấn nước:
    - Anh là kẻ chẳng ra gì.
    - Em yêu kẻ chẳng ra gì đó.
    Anh ôm choàng lấy nàng. Khuôn mặt anh qua vai nàng đối diện với tấm gương bầu dục nhăn nhúm khổ sở.
    - Anh nghĩ lại rồi. Mặc kệ mọi sự ra sao thì ra.
    - Đừng nói vậy. - Nàng ngọ nguậy đầu trong ngực anh. - Không thể mặc kệ được.
    - Nhưng anh không thể… Chính anh không thể chịu nổi…
    - Em cũng không chịu nổi. Một mình anh một mình em thì không thể. Nhưng hai chúng ta thì có thể.
    Im lặng. Im lặng thật lâu. Trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực dội lại tiếng đập của trái tim anh. Từ từ nàng lùi lại nhìn anh chăm chú.
    - Em sao vậy?
    - Em muốn ngắm anh. Em sợ… ngày mai em sẽ khác, anh sẽ khác.
    - Thôi đi. - Anh hét lên. - Anh sẽ không…

    Tiếng hét kinh khủng đến nỗi tấm rèm nhung lay động.

    - Không nhắc đến chuyện đó nữa. - Giọng nàng điềm tĩnh và chuyển sang nghịch ngợm. - Anh không thấy em đang mặc cái áo này sao? - Nàng e thẹn.

    Anh mở to mắt… Cái áo màu hồng nhạt điểm những chấm tròn nho nhỏ màu đỏ. Từ lâu… Cái áo đêm tân hôn.

    - Hình như em đã mập ra rất nhiều. Nhưng không sao, mày mà hàng thun nên em vẫn mặc được. Nó vẫn còn đẹp phải không anh? Mười lăm năm… Em không nghĩ là đã mười lăm năm rồi. Nhanh quá! - Nàng ngắm nghía và vuốt ve những nếp xếp.

    Khuôn mặt anh đờ ra tê dại. Nàng mím môi như thể anh là một tên ngốc.

    - Anh tắt điện đi.
    Anh đi về phía công tắc nhấn ngón trỏ vào cái nút màu trắng như một cái máy.
    - Ôm em đi.
    - …
    - Lần cuối cùng của chúng ta đấy…
    - …
    - Em sẽ không còn là vợ như trước đây… như ngày hôm quạ Chúng ta… Hãy ôm em đi. Anh hiểu em nói gì mà, phải không? Đừng để em phải nói nữa. Em yêu anh.

    ***

    Mười một giờ đêm, nàng ra khỏi nhà. Chiếc taxi đang đợi ở góc phố. Anh nói để anh đưa nàng đi nhưng nàng không muốn, việc này nàng một mình phải lẽ hơn.

    Vừa ra khỏi cổng, nàng khựng lại một chút rồi nhớ ra mình phải tiếp tục làm gì. Chiếc taxi đang đợi ở góc phố. Nàng muốn khóc, nàng nhận ra mình muốn khóc. Người tài xế sẽ nói gì về những giọt nước mắt của người đàn bà lúc mười một giờ đêm? Nàng hít một hơi dài, hãy đi đứng an nhiên mệnh phụ, bình thản đoan chính, nụ cười trên môi lụa là.

    - Em đi đây. - Nàng nói khe khẽ với cánh cổng. - Mẹ đi đây, ngủ ngoan nhé. - Nàng nói khe khẽ với cánh cổng.
    ánh đèn trên ban công bừng sáng. Tim nàng thắt lại. Vậy là anh không giữ lời hứa. Nàng không muốn bất cứ đưa tiễn nào, kể cả ánh mắt. Anh thật là… Nàng mím môi dấn bước. Giữ cổ thẳng cứng không nhìn lên nơi ánh sáng toa? xuống, nàng đi về phía taxị Hơi ẩm thoang thoảng. Ban nãy, khi nàng cuộn người trong vòng tay anh, trời oà mưa. Mưa luôn luôn là đồng minh cho một giấc ngủ ngon. Và nàng đã ngủ thiếp đi trong mùi mồ hôi quen thuộc. Nếu anh không lay thì chắc nàng đã ngủ quên.

    Người tài xế xuống xe cúi chào và nhanh tay mở cửa. Sự lễ độ này làm nàng lại muốn khóc. Nhưng bây giờ thì càng không thể khóc được nữa rồi.

    - Cô có muốn dạo một vòng trước khi chúng ta về nhà không? - Câu hỏi thốt lên bằng giọng rất hoà nhã.

    Nàng sững sờ nhìn về ghế tài xế. Hắn. Hắn… Quen nhìn thấy hắn dáng vẻ thẳng cứng trịnh trọng, nàng đã không nhận ra… cái áo sơ mi xắn tay tận khuỷu, bắp tay rắn chắc hờ hững vòng qua vô lăng.

    - Cô có thấy rằng tôi khá hiểu cô không? Tôi đoán thế nào cô cũng đến với tôi bằng taxi.

    Nàng nhìn con đường chạy lùi về phía sau, hai hàng đèn như bóng mặt trăng liên tục sa xuống.

    Tiếng ho khẽ:
    - Trời hơi khó chịu. Tôi có mang theo khăn quàng cổ cho cô, nó ở phía sau lưng cô.

    Nàng thẳng người lên như bị điện giật.

    - Cô không nên căng thẳng quá như vậy. - Giọng hắn mềm mại. - Tôi cho xe chạy một vòng quanh phố nhé? Có lẽ tôi phải cám ơn cộ Từ lâu rồi công việc và công việc. Không ngờ phố xá thay đổi nhiều quá.
    - Không phải chính ông tạo nên những thay đổi đó sao? - Nàng bật ra và thấy trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn là vẻ hài lòng, hắn chỉ muốn nàng trò chuyện, về bất cứ điều gì.

    Nàng khó chịu với chính bản thân quá đỗi. Bị lừa thật dễ dàng.


    Liên tục cho xe rẽ trái rẽ phải như đùa, hắn nhìn nàng qua kính chiếu hậu:

    - Cô biết tôi nghĩ gì không? Tôi nhớ câu chuyện về anh chàng Alibaba may mắn, may mắn lớn nhất của anh ta là có nàng hầu gái rất thông minh và trung thành. Loại truyện cổ tích đó đáng cho người lớn đọc. Thôi chúng ta về nhé.
    Nàng rùng mình ớn lạnh. Giọng hắn êm như ru:
    - Khăn quàng ngay sau lưng cô đấy thôi.

    Căn phòng thoang thoảng mùi thơm trang nhã. Mọi thứ đều trang nhã… Cái đồng hồ kiểu cổ viền khung màu đồng, tranh thiếu nữ, bức thư pháp, bộ bàn ghế mây với bình hoa như cỏ… Và cái giường rộng phủ drap lụa bóng mượt trong ánh đèn mờ mờ.


    Hắn đi vào phòng bên và quay lại trong bộ pyjama màu nhạt viền đen.

    Nàng ngồi im không nhúc nhích. Nàng đã nghĩ mình sẽ nhắm mắt lại mà mỉm cười cho xong sự đời. Nhưng nàng không thể mỉm cười như ý muốn. Nàng đã có ý khinh bỉ hắn, nhưng lúc này đây nàng chỉ thấy sợ.
    Hắn đi đến bên nàng, đặt tay lên vai xoa nhẹ rồi động tác này dừng lại ở cổ tay nàng:
    - Tôi không làm bất cứ điều gì nếu cô không muốn. Thật. Ngay bây giờ nếu cô muốn về tôi sẽ đưa cô về.
    Câu nói khiến nàng mỉm cười. Kịch. Nàng chỉ sợ khi hắn thật, nàng không sợ khi hắn kịch. Hắn biết nàng không còn chọn lựa nào khác.
    - Cô hãy cười như thế. - Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện nàng, thủ thỉ. - Tôi rất phục khi cô đến đây. Vợ tôi, nếu tôi ở địa vị chồng cô hiện nay thì chắc chắn một điều là bà ấy sẽ quơ quào nốt những gì chưa bị phát hiện rồi cao chạy xa baỵ Tôi ghen với chồng cô đấy.
    Nàng tự hỏi hắn nói điều này để làm gì?

    Cái đồng hồ cổ trên tường chỉ mười hai giờ ba mươi, bắt đầu một ngày khác.

    Hắn chồm tới vuốt má nàng:
    - Cô đẹp lắm. Tôi thích cộ Từ lâu rồ… Từ khi tôi và chồng cô còn làm chung công tỵ Nhưng nếu chỉ thích thì chúng ta không có đêm nay.
    Hắn sẽ nói hắn yêu mình say đắm? Nàng tự hỏi và thấy lợm giọng. Không cần trò ve vuốt này, hoàn toàn không cần. Nàng biết mình phải làm gì. Nàng rướn thẳng người lên:
    - Thưa ông…
    - Khoan, nghe tôi nói hết đã. - Hắn thầm thì. - Cô có nghĩ là chúng ta sẽ có một đứa con không?
    Nàng lạnh người. Hắn muốn gì?
    - Không có trong hợp đồng. - Nàng bật ra thảng thốt.
    - Chưa có.
    - Sao ông không nói sớm hơn?
    - Sớm hơn thì sao? Ngay lúc này quyền lựa chọn vẫn thuộc về cô mà.
    Nàng cứng họng.

    Chai rượu xuất hiện trên tay hắn như một trò ảo thuật, hắn rót ra cái ly và chậm rãi nhấp môi, mùi anh đào thơm lừng:

    - Tôi có một bà vợ ngu dốt và hai đứa con trai phá gia chi tử. Khi còn làm ở công ty, có quy định tiêu chuẩn cán bộ giỏi phải là con cái cũng học giỏi. Cái quy định chết tiệt này khiến năm nào tôi cũng xếp hàng phía sau người khác, còn chồng cô thì nhờ quy định này mà vớt vát được cái khoản vụng về trong chuyên môn. Cả công ty đều khen chồng cô có phước, khen cô giỏi dạy con. Tôi thì tin gien di truyền. Tôi ao ước có con với cô từ đó. Mỗi lần bình xét thi đua, không ai tin những tấm bằng khen của kẻ khác mang nộp, trừ của con cô.
    - Ông… - Nàng mấp máy môi.
    Hắn dí ngón trỏ ngang môi nàng:
    - Hãy nghe tôi nói hết đã. Không phải muốn có là được. Đó là số phận. Nếu số phận khiến chúng ta có một đứa con…
    - Ông…
    - Cô hãy thề là nếu có thai, cô không được huỷ nó.

    Nàng bật lên căm giận. Nàng biết sáng mai trở về, nàng sẽ nhơ nhuốc. Nhưng nỗi nhơ nhuốc này mình nàng chịu. Nàng và anh sẽ đưa các con đi nơi khác và vùi chôn sự việc vào quá khứ. Tất cả sẽ bắt đầu lại, một kiếp khác.


    Nhưng hắn lại muốn hiện diện vĩnh viễn trong gia đình nàng, mãi mãi kiếp ô nhục này. Không bao giờ! Không.

    - Vậy thì tôi sẽ đưa cô về ngaỵ Tôi thích cộ Nhưng không thích đến độ đem uy tín và thanh danh ra để cứu chồng cô thoát khỏi cái án tù, chẳng những vậy mà còn giữ lại tất cả những gì đang có cho gia đình cộ Cô tin mình cao giá vậy sao?
    Hắn dốc cạn ly rượu, đứng phắt dậy đi về phía căn phòng kế bên. Nàng lạc giọng:
    - Một con cừu Dolly mà cao giá vậy sao?
    Hắn đứng lại, ngoái đầu nhướng mắt nhìn nàng. Rồi hắn bật cười:
    - Dolly là một cái tên hay hay.
    - Là không tình yêu…

    Hắn nheo mắt rùng vai như nàng đã mở ra một đề tài thú vị bất ngờ:

    - Con của chúng ta ít ra cũng có sự thiết tha từ một phía. Mà sự thiết tha này đâu phải bỗng nhiên. - Bất thần, hắn lấy vẻ mặt nghiêm túc và bước thêm một bước.
    Nàng nghẹn ngào:
    - Ông … khoan đã.
    - Tôi biết là cô sẽ nghĩ lại. - Hắn quay về phía nàng, bước chân như mèo và giọng nhẹ nhàng. - Và khi rời khỏi nơi này cô sẽ tiếp tục nghĩ lại nữa. Vậy nên, tôi muốn có một lời thề của cô.

    Nàng câm lặng. Sự xuống giọng nhẹ nhàng đầy thuyết phục này nàng đã nghe nhiều lần khi ông ta xuất hiện trên ti vi, sau khi thật gay gắt, hắn hạ xuống dịu nhẹ như không. Nàng từng khâm phục, chồng nàng cũng vậy.

    Nhưng không sao. Không sao. Bây giờ thì hắn muốn nói gì cũng được. Bất cứ điều gì. Hắn sẽ được cái hắn muốn. Nàng mỉm cười.

    - Cô hãy cười như thế. Tôi thích nhìn cô cười. Cô hãy thề đi. Nếu trời cho chúng ta có một đứa con mà cô huỷ nó đi thì…

    Nàng lạnh lùng ngắt lời:
    - Thì tôi sẽ chết không toàn thây.
    - Tôi muốn cô thề trên những gì cô yêu quý hơn. Ví dụ như nếu cô lừa dối tôi thì chồng và hai đứa con của cô sẽ không ra sống mà chết cũng chẳng được.

    Nàng rùng mình, cổ cứng đờ. Ngón tay trỏ của hắn di nhẹ trên sống mũi nàng rồi dừng lại nơi cằm. Nàng ứa nước mắt.

    Nàng không muốn khóc trước mặt hắn, suốt chiều nay nàng đã tập cười, nàng đã chọn cho mình một nụ cười, nàng đã chọn cho mình một tư thế để rời khỏi nơi này vào sáng mai. Nhưng nàng đã lầm, chồng nàng đã lầm. Kẻ này… Môi hắn vờn trên cổ, nàng nhớ đến ma cà rồng và toàn thân lạnh toát.

    - Em làm sao vậy? - Hắn dịu dàng nâng ly rượu nghiêng vào môi nàng. - Em sẽ thấy ấm áp hơn, dễ chịu hơn, chỉ một chút thôi. Nào…
    Hắn vỗ về… Nàng gồng người lên… Rượu qua môi cay cay rồi chảy qua họng nóng bỏng, nàng nuốt nhanh cảm giác xé rát… Mọi thứ trở nên bồng bềnh bồng bềnh… Cánh tay mạnh mẽ luồn qua cổ khiến nàng phải ngửa lên, và cánh tay kia luồn phía dưới gối chân nàng.

    Nàng lơ lửng giữa khoảng không chới với. Cái đồng hồ kiểu cổ trước mặt nàng quay quay, cây kim ngắn chỉ số hai. Mùi anh
    đào phả trên mặt. Mưa oà rơi. Vẫn còn một điều để nàng bấu víu… Nàng mỉm cười… Ban chiều… nàng đã hết mình dâng hiến và anh ân cần biết bao. Không còn gì cho hắn. Đúng, chẳng còn gì.

    *
    Một giây, hai giây… ba giây… ba mươi giây… một phút… năm phút… Nàng trân trối nhìn que quickstich cắm trong cái chén nhỏ xíu. Hai vạch đỏ. Hai vạch màu đỏ. Đúng, hai vạch.
    Nàng khuỵu xuống. Nàng đã cầu nguyện suốt ngày đêm… gọi cả vong linh cha mẹ Ông bà từ kiếp trước…
    Không ai nghe cả! Không ai…
    - Em làm sao vậy?
    Nàng nhìn chồng như không nhìn thấy gì.
    - Mẹ làm sao vậy?
    Nàng nhìn con như không nhìn thấy gì.
    - Cô có khoẻ không?
    - Cám ơn ông, tôi khoẻ. - Nàng đáp lời. Không thể không đáp lời một con quỷ. Quỷ vào nhà không cần mở cửa, quỷ ngáng đường không cần hiện hình, quỷ không nhìn mà vẫn thấy.

    Nàng cúi xuống cái bụng lùm lùm của mình. Tiếp tục nguyện cầu níu kéo. Yêu thương sẽ được đền đáp yêu thương. Đứa con này là của anh. Của anh. Của anh. Của anh! Của đau khổ của tuyệt vọng, của cùng đường và là của ân ái yêu thương.

    Nàng vào khoa sản vào một ngày tháng năm. Trời cũng như đêm tạo thành đứa bé. Sản phụ quá suy nhược nên bác sĩ quyết định mổ. Nàng tỉnh dậy giữa bốn bức tường trắng toát, bên cạnh trống không.
    - Con tôi đâu? - Nàng bật hỏi. Lòng đau thắt. Vết khâu ở bụng đau thắt.

    Không nghe cô y tá trả lời. Nàng không biết câu khắc khoải của mình chỉ là mấp máy môi.

    - Nó giống ai? - Nàng tiếp tục và cũng không ai trả lời.
    Cô y tá chăm chú quan sát từng giọt dịch truyền rất chậm.
    Anh đâu rồi?

    Chồng nàng đang đứng ngoài hành lang, cái điện thoại nhỏ xíu áp vào tai.


    Chuyện cổ tích kể rằng có một ông vua bị thủy thần túm tóc. Gã lùn kỳ dị hứa sẽ cứu nhà vua với điều kiện vua phải tặng cho gã cái mà vua nhìn thấy đầu tiên ngay khi trở về. Vua hứa. Và vua nhìn thấy hoàng tử trong tay hoàng hậu trước cổng cung điện, dẫn đầu đoàn người nghênh đón.


    Anh đi dọc theo hành lang dài hun hút, áp mặt vào cửa kính nhìn thằng bé ngủ ngon trong lồng ấp. Anh thấy nó giống hắn lạ lùng. Tại sao nàng không nói với anh? Tại sao? Đứa bé cựa quậy khóc oe oe… Cả tiếng khóc cũng giống hệt giọng điệu của hắn! Cổ họng anh đắng nghét. Bác sĩ nói hai mẹ con quá yếu, ông muốn biết anh sẽ chọn ai nếu điều không may… Anh đã van xin ông cố cứu cả hai mẹ con. Anh nghiến người nhớ lại phút giây nồng nhiệt. Tại sao nàng không nói với anh? Tại sao? Và rõ ràng là nàng cũng không nói với hắn. Tại sao?


    Tại sao? Anh cuồng nộ móc cái điện thoại ra khỏi túi. Hắn cần phải biết. Cả hắn cũng phải nếm mùi…

    - Vậy à? - Hắn cười khẽ. - Cậu vẫn kịp cướp vét trước à? Không sao. - Giọng hắn dửng dưng. - Tôi nhóm máu O.
    Anh khạc một tiếng. Ngu xuẩn! Anh tự rủa mình. Bên kia vang tiếng tằng hắng:
    - Cùng nhóm máu với cậu à? Không sao. Còn cách khác mà. Tôi chỉ yêu cầu một điều nếu thằng bé là của tôi thì cậu phải xử sự như một quân tử. Đổi lại, tôi lo cho con tôi thế nào thì con của cậu cũng sẽ được như vậy. Tất nhiên…
    Tiếng cười khẽ lại vang lên trước khi cắt máy. Tiếng cười nói nốt phần còn lại.

    Anh đập mạnh cái điện thoại vào tường và chạy vào phòng nàng như điên. Chợt nhớ ra, anh vội ghìm lại nhưng đã muộn. Đôi mắt đờ đẫn của nàng đã nhìn thấy nỗi điên giận phẫn nộ, nàng đã nhìn thấy, xuyên qua màn sương mù… Chỉ điên giận phẫn nộ mà thôi.

    Và bỗng nhiên, cũng từ trong màn sương mù, nàng nhớ đến đêm định mệnh ấy, tiếng mưa rơi như đang rơi, suýt nữa nàng đã ngủ quên nếu anh không lay nàng dậy.

    ***

    Cuộc thanh tra đã phát hiện những sai phạm tày trời. Hắn tháo chạy trước khi công an ập tới. Lệnh truy nã. Cả đường dây rung động. Kẻ chưa bị lộ cố thu mình.
    Anh là một trong những kẻ thu mình khéo léo nhất, cẩn trọng nhất. Việc xác định nhân thân của thằng bé cũng dừng lại. Không một điều gì bất thường có thể lọt vào tầm ngắm của bất kỳ ai.

    Vợ đau nặng sau khi sinh trở thành tấm bình phong cho anh. Không còn tiệc tùng chiêu đãi liên miên cho những vụ làm ăn, anh lấy cớ chăm sóc vợ từ chối những cuộc vui vô thưởng vô phạt để tránh xuất hiện nhiều trước mọi người.


    Anh chăm sóc nàng tận tình, chu đáo, nhiệt thành. Bác sĩ này chẩn đoán nàng bị rối loạn chức năng gì đó, bác sĩ kia nói là nàng bị trầm cảm… Còn bà nội bà ngoại thì nói nàng bị hậu sản, bệnh này rất hại người.


    Nàng mỉm cười trước mọi lời khuyên về sức khoẻ, rồi nụ cười tắt ngấm khi bà ngoại nói thêm "Cho mình và cho con".


    Nàng không bế thằng bé được lâu, sức khoẻ không cho phép nàng giữ trong tay một cái gì đó nặng hơn ly sữa. Cả ly sữa cũng đã có lần rơi xuống vỡ tan vì chuông điện thoại reo. Cái điện thoại ngay lập tức chuyển đi nơi khác. Mọi tiếng động đều cách lỵ Thân thể nàng như được lắp đặt bởi ốc chốt đinh vít và mọi thứ đều rệu rã cả rồi.


    Vậy mà, một chiều đi làm về, anh thấy hai mẹ con ngồi trên ghế, trong vòng tay nàng, thằng bé ngủ saỵ Trưa nay, khi anh hôn lên trán nàng thay cho lời tạm biệt, nàng vẫn là một bệnh nhân bạc nhược. Lúc này, nàng khác hẳn.

    Anh ngồi xuống bên nàng:
    - Em thấy trong người thế nào?
    Nàng nhìn anh. Cả ánh mắt cũng khác. Và giọng nói.
    - Em muốn nói với anh một chuyện.
    - Em nói đi.
    - Bắt đầu từ tối naỵ - Nàng vỗ nhè nhẹ vào mông thằng bé. - Nó sẽ ngủ với em.
    Anh không chờ nàng nói điều này. Chuyện gì đã xảy rả Anh nhìn quanh phòng. Quần áo trẻ con, tã lót, cái bô, gấu bông, cái lúc lắc… mọi thứ của thằng bé ở phòng bà vú đã nằm trong phòng vợ chồng.

    Anh không chờ điều này. Trước mặt nàng, anh bế thằng bé lên và hôn bầu má mịn màng lớp lông tơ như của mẹ nó. Nàng có hài lòng? Nó không phải là con của anh. Luôn có một sợi dây vô hình thiêng liêng giữa tình ruột thịt. Anh không hề cảm thấy điều này. Ngược lại.


    Thỉnh thoảng hôn nó một cái trước mặt nàng là chuyện rất khác với việc nó ngự trị trên cái giường của anh và nàng. Rất khác.

    Chuyện gì đã xảy ra?
    Thằng bé ngọ nguậy trong lòng nàng và cất tiếng khóc. Tiếng chân bà vú chạy vội lên cầu thang. Nàng nói mà không nhìn anh:
    - Anh bảo bà vú khi nào cần em sẽ gọi.

    Anh lặng nhìn nàng dỗ dành nó, nàng cầm tay nó, nụ hôn dài trên từng đầu ngón tay nhỏ xíu.

    Anh kinh ngạc. Cái gì khiến nàng mạnh mẽ và đầy vẻ bảo bọc như vậy? Anh ngồi xuống bên nàng, không biết bắt đầu từ đâu.
    - Nếu anh không đồng ý, em sẽ ngủ ở phòng khác cũng được. - Nàng áp bàn tay nhỏ xíu vào má mình, cứ như là nói nựng với thằng bé.

    Anh biết mình không nghe lầm. Nhưng cái gì khiến nàg sẵn sàng đối đầu với anh như vậy?

    Cái gì?
    Anh nhìn thấy tờ báo cũ. Hàng tít đăng tin hắn và lệnh truy nã đã chìm lặn dưới bao sự kiện hàng ngày đang phơi ra lồ lộ trên bàn.
    Anh không biết nên nói gì. Thật sự không biết mình phải nói gì. Anh nhớ mình đã từng sai lầm tai hại khi nàng vừa tỉnh dậy sau khi mổ. Anh đặt tay lên vai nàng, vuốt nhẹ xuống khuỷu tay, nơi cái đầu của thằng bé đang dựa vào, chạm những sợi tóc loe hoe, anh gai người. Anh cố hết sức để cúi xuống hôn nó. Đã nhiều lần anh hôn nó, nhưng lần này…
    Nàng oà khóc:
    - Em xin lỗi anh. Con của em…
    - Anh hiểu mà. - Cổ anh tắc lại.

    ***

    Thằng bé chỉ ngự trên cái giường của anh và nàng một đêm. Duy nhất. Duy nhất và mãi mãi.

    Suốt đêm anh căng thẳng tột độ. Như là trên giường có ba người! Sáng hôm sau, anh đi làm trong tâm trạng lừng khừng mệt mỏi. Tâm trạng này khiến anh về sớm. Không có nàng ở nhà. Bà vú nói nàng đã đưa thằng bé đi chơi. Định đi sớm cho mát mẻ nhưng đến lúc đi thì thằng bé lăn ra ngủ, phải đợi. Rồi thì nó đi ị, phải lau rửa. Rồi thì cho bú và nó oẹ ra áo phải thay…

    - Tôi sợ trưa nắng nên nói để sáng mai hay chiều mát hẳn nhưng cô vẫn… - Bà vú phân buạ - Tôi nói để tôi đi theo bồng cháu nhưng cô không chịu, cô nói cô muốn hai mẹ con với nhau thôi. Cô có mang theo cái xe nôi. - Bà vú nói thêm cho anh yên lòng.

    Anh bật ti vi rồi tắt phụt. Cầm tờ báo rồi vứt qua một bên. Giờ cơm trưa, nàng chưa về. Anh điện hú hoa. về nhà nội, về nhà ngoại. Không có. Nàng đi đâu? Anh căng óc cố nhớ đêm qua mình có sơ xuất nào không. Bà vú se sẽ đậy cái lồng bàn lên mâm cơm nguội lạnh như gương mặt ông chủ.


    Mười hai giờ. Anh gọi điện thoại đến hãng taxi, câu trả lời rất gọn “Tôi đưa bà nhà và cháu đến công viên Đầm Sen rồi sau đó là Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế".


    TrungTâm Thương Mại Quốc Tế! Thằng bé đáng được đến một nơi như thế! Đáng được mua sắm ở một nơi như thế! Bù đắp vậy mới thoa? lòng! Nỗi đau trong anh trương phình. Anh dắt xe ra cổng, định là đến đó nhưng rồi tay lái lại rẽ vào một quán rượu.


    ***

    Mọi chuyện là không thể tin. Không thể… Nàng không thể vĩnh biệt anh như vậy. Và con trai của anh…

    Co rút người cố thu nhỏ, nằm lên chỗ bên cạnh đêm qua còn vương mùi sữa, anh mơ thấy con trai vui sướng được đến một nơi nhiều màu sắc rực rỡ vậy. Nó tò mò háo hức nhìn ngó, vung văng chỉ trỏ rồi ngủ bình yên trong chiếc xe nôi. Nàng đẩy con qua những gian hàng, con đã ngủ, giờ thì nàng nghĩ đến anh… Cơn mơ không cho anh thấy nàng đã mua những gì cho con, cho các con, và cho anh. Vĩnh viễn anh không được biết nàng chọn những món quà như thế nào vào ngày định mệnh đó. Trận hoa? hoạn đã thiêu cháy vợ con anh, tiêu huỷ những món quà nàng muốn bù đắp cho tất cả.

    - Ông chắc là bà nhà đến đây chứ?

    Anh gật đầu, không nói nổi một lời. Ông tài xế taxi ứa nước mắt lập đi lập lại rằng ông đã khen thằng bé sao mà kháu quá. Đúng vậy, đường nét thanh tú của nàng.


    Những thi thể méo mó không thể nhận dạng. Phải xét nghiệm ADN mới xác định được ai là thân bằng quyến thuộc của ai.

    Anh cắn nghiến quai hàm bật máu. Em, anh không đáng được tha thứ nhưng anh biết em đã tha thứ cho anh rồi. Em là vậy, em yêu. Anh quỳ xuống đây…

    Con trai của bạ Ba quỳ xuống đây.


    (Nguyên Hương)

    http://kilopad.com/truyen-ngan-c197/doc-sach-truc-tuyen-dolly-b10241/chuong-1-ti1

  4. #104
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,993
    Quote Originally Posted by sôngthương View Post

    Dolly
    (Nguyên Hương)

    http://kilopad.com/truyen-ngan-c197/doc-sach-truc-tuyen-dolly-b10241/chuong-1-ti1
    Đọc truyện ngắn này thì nghĩ đến Indecent Proposal.

    Trong Indecent Proposal thì vợ chồng Demi Moore-Woody yêu nhau tha thiết và đời sống chăn gối mặn nồng nhưng họ nghèo. Rồi thì có tay tỉ phú đẹp trai phong độ Robert Redford (giờ nghĩ lại thì thái độ hơi kiểu bác Trâm gàn nhưng không có mái tóc comb-over quái đản) đưa ra lời đánh đổi một triệu đô cho họ nếu Demi bằng lòng “một đêm thôi” với tỷ phú. Ahaha, tỷ phú Hoàng Kiều còn biết liệu tay gắp mắm chớ có chào hàng cao dữ dội, đằng này lại là Robert Redford! Quả là … ước mơ của tất cả mọi phụ nữ!

    OK, nghiêm chỉnh mà nói thì câu hỏi đưa ra trong Indecent Proposal là : có nên đùa với lửa? Tình yêu có thể đổi chác bằng tiền? Trong lúc đọc mình tưởng là tác giả kể lại truyện phim.
    Có khi trời nắng, có khi trời mưa.

  5. #105

    .

    Nhã Uyên,

    Cái thử thách của "con người", là mình có thể vừa "tử tế" (decent/ thiện). vừa "không tử tế" (indecent / ác) .
    Lửa và Nước đều cấu thành bởi Hydrogen và Oxy .
    Ranh giới giữa Nhã va Khiếm Nhã
    hay Uyên và Uyên Nguyên
    từng làm nhiều thế hệ người (Việt) chao đảo ...

    Để trả lời câu hỏi của Nhã Uyên : "tình yêu có thể đổi chác bằng tiền ? "
    thì đây là câu trả lời của túi khôn Việt :
    "Nếu là duyên tiền định, thì tình yêu không thể đổi chác bằng tiền",
    Nếu là duyên người định, thì tình yêu có thể đổi chác bằng tiền" !

    Điều mà Nhã Uyên cần làm, là minh định giữa "duyên tiền định" và "duyên người định",
    và có sự phân biệt rõ ràng giữa "tiền" và "người" !

    Chúc thành công .....

    "Sóng vỗ miên man như câu ru êm của Mẹ dịu dàng ..."

    https://www.youtube.com/watch?v=X8IHc2in710


    .
    Last edited by thuyền nhân; 04-22-2018 at 10:41 PM.

  6. #106
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    St cảm ơn Nhã Uyên, anh Thuyền Nhân và các anh chị đã ghé đọc truyện


    Quote Originally Posted by Nhã Uyên View Post
    Đọc truyện ngắn này thì nghĩ đến Indecent Proposal.

    Trong Indecent Proposal thì vợ chồng Demi Moore-Woody yêu nhau tha thiết và đời sống chăn gối mặn nồng nhưng họ nghèo. Rồi thì có tay tỉ phú đẹp trai phong độ Robert Redford (giờ nghĩ lại thì thái độ hơi kiểu bác Trâm gàn nhưng không có mái tóc comb-over quái đản) đưa ra lời đánh đổi một triệu đô cho họ nếu Demi bằng lòng “một đêm thôi” với tỷ phú. Ahaha, tỷ phú Hoàng Kiều còn biết liệu tay gắp mắm chớ có chào hàng cao dữ dội, đằng này lại là Robert Redford! Quả là … ước mơ của tất cả mọi phụ nữ!

    OK, nghiêm chỉnh mà nói thì câu hỏi đưa ra trong Indecent Proposal là : có nên đùa với lửa? Tình yêu có thể đổi chác bằng tiền? Trong lúc đọc mình tưởng là tác giả kể lại truyện phim.
    NU nhận xét rất đúng , đọc cứ như đang xem truyện phim. Và St nghĩ, nếu dựng phim chắc sẽ hay lắm …

    St nghĩ , TY thường không thể đổi chác bằng bất cứ thứ gì , trừ khi, đó là tình yêu giả vờ hoặc nhân danh, hoặc lợi dụng , hoặc “yêu” để có dịp khoe cái tôi to đùng, nó choán lấp hết mọi thứ . Người ta hay thích phóng đại những “tình yêu” mình “chinh phục” được, chỉ để có cảm giác thỏa mãn tội nghiệp . Đùa với lửa thì sẽ phỏng tay. Đùa với tình yêu thì sẽ phỏng …tim . Đùa với lòng tin của người khác thì sẽ có lúc bị tổn thương còn nhiều hơn người từng bị mình đem ra đùa

    Trong Indecent Proposal, tình yêu đã từng là có thật, nhưng một khi sự tính toán được đưa vào , dù nghĩ là để “bảo vệ tình yêu”, thì một ngày nào đó, tình yêu cũng sẽ bay đi . Vì TY là tự do và tự nguyện, không ai cướp giật được TY của ai, cũng không ai ban phát được tình yêu cho ai . Khi đôi cánh của TY bị cột lại, nó không thể bay và sẽ chết dần chết mòn .
    Demi Moore đóng rất hay trong phim này, và còn hay hơn trong phim Ghost , với đôi mắt thật trong sáng .


    Quote Originally Posted by thuyền nhân

    Nhã Uyên,

    Cái thử thách của "con người", là mình có thể vừa "tử tế" (decent/ thiện). vừa "không tử tế" (indecent / ác) .
    Lửa và Nước đều cấu thành bởi Hydrogen và Oxy .
    Ranh giới giữa Nhã va Khiếm Nhã
    hay Uyên và Uyên Nguyên
    từng làm nhiều thế hệ người (Việt) chao đảo ...

    Để trả lời câu hỏi của Nhã Uyên : "tình yêu có thể đổi chác bằng tiền ? "
    thì đây là câu trả lời của túi khôn Việt :
    "Nếu là duyên tiền định, thì tình yêu không thể đổi chác bằng tiền",
    Nếu là duyên người định, thì tình yêu có thể đổi chác bằng tiền" !

    Điều mà Nhã Uyên cần làm, là minh định giữa "duyên tiền định" và "duyên người định",
    và có sự phân biệt rõ ràng giữa "tiền" và "người" !

    Chúc thành công .....

    "Sóng vỗ miên man như câu ru êm của Mẹ dịu dàng ..."

    https://www.youtube.com/watch?v=X8IHc2in710
    "Nếu là duyên tiền định, thì tình yêu không thể đổi chác bằng tiền",
    Nếu là duyên người định, thì tình yêu có thể đổi chác bằng tiền" !

    Dạ, anh Thuyền Nhân và NU , cho phép St góp ý chút nha . Thường người ta gặp và yêu nhau nhờ duyên tiền định, nhưng sau đó, đa số họ đã biến “tiền định” thành “người định” khi để sự toan tính bước vào . Ai cũng có phần Thiện và Ác, quan trọng là họ nuôi phần nào nhiều hơn, để nó lớn nhanh hơn .

    Khi lòng tin mai một , thì TY cũng không còn. Ai đó bỏ tiền (hoặc thứ gì khác) để mua tình yêu, chỉ là để mua sự thỏa mãn những dục vọng (thể xác, tinh thần) của chính mình - mà họ cứ lầm tưởng là đã sở hữu được tình yêu .

    Cảm ơn anh đã đem Mẹ Trùng Dương vào. Dạ , tình mẹ là một thứ tình bao la không thể đổi chác và là duyên tiền định .
    Nhưng vẫn có những bà mẹ đem con đi bán…

    St mới đọc câu này về tình yêu, thấy hay nên đem vào chia sẻ “ Không cần thề non hẹn biển, nói được làm được là được / Không cần phân tích thiệt hơn, đôi bên hiểu nhau là được/ Không cần mãnh liệt sôi nổi, gắn bó đến cùng là được / Không cần nửa bước không rời, có nhau trong lòng là được (trích từ “thả trôi phiền muộn” - Suối thông)


    Ngày tốt lành đến NU, anh TN và cả nhà nhé .
    St mời cả nhà đọc truyện tiếp ạ

  7. #107
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Những âm thanh đẹp nhất

    Năm nay tôi 10 tuổi. Có nghĩa là trước đây 10 năm tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi khi đi đâu, mẹ mang tôi đi. Tôi chưa biết khóc. Một đứa trẻ khi nằm trong bụng mẹ chắc chắn là không biết khóc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng điều này. Lúc đó chúng ta như thế nào nhỉ? Chúng ta không có ai làm bạn, ngoài mẹ ra. Cho nên bố tôi nói, một đứa trẻ ra đời là một sự may mắn; ngày tôi ra đời là ngày tôi may mắn có thêm bạn mới... Chẳng hạn, làm sao tôi có thể quen thằng Tí và chọn nó làm bạn thân nếu tôi không ra đời?


    Cũng theo lời bố tôi nói, một đứa trẻ khi ra đời, bà mụ sẽ đập đập vào mông gọi nó dậy. Khi còn nằm trong bụng mẹ, nó ngủ. Có nhiều đứa phải đánh đến bốn năm cái, thật buồn cười vì nó cứ tưởng vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ.

    Tôi là một trường hợp như vậy. Tôi ngủ rất say. Bà mụ phải đánh đến bảy lần. Mẹ tôi nói những đứa như vậy rất lì và hình như tôi cũng thấy đung đúng. Ở lớp, tôi nói xạo tụi bạn, bà mụ đánh tôi đến năm mươi chín lần!

    - Trời ơi, cái mông mày phải sưng to lắm. - Chúng trợn mắt tròn lên.

    Hôm sau chúng khoe với tôi, mẹ chúng nói, bà mụ đánh chúng đến một trăm cái. Có đứa còn nói hai trăm. Thật không tưởng tượng nổi cái mông. Con Hồng mít ướt đụng một chút là khóc nhè còn dám nói đến bốn trăm cái. Chúng tôi cười ồ lên. Thằng Toàn thành thật nói: "Tao có hai cái à". (Hồi nãy nó nói hai trăm). Ðứa khác thì ba cái, bốn cái, còn con Hồng mới đẻ ra đã khóc rồi. Hai con mắt nó mở to lên, thế là nó khóc. Bà mụ rảnh tay, không phải nhọc công.


    Bạn có khi nào hỏi mẹ mình chuyện này chưa? Tôi nghĩ sẽ rất thú vị. Bạn sẽ biết về mình lúc mới chào đời. Bạn có biết mở mắt nhìn bố mẹ không? Bạn bao nhiêu kí? Khi ngủ, bạn khóc mấy lần trong một đêm? Bạn có tóc không, màu gì? Cả trăm chuyện để biết về mình. Nhưng tôi muốn nói với bạn một điều, chúng ta phải bí mật. Chuyện đó phải riêng tư. Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất. Tôi dám chắc như vậy. Và còn một điều nữa, bạn phải tăng số lần bà mụ đánh lên, bởi vì như bố tôi nói, chúng ta không bao giờ có cơ hội được bà mụ đánh lần thứ hai. Chúng ta chỉ được khóc một lần khi chào đời, một cái khóc dễ thương nhất. Bố tôi vẫn nhớ mãi cái ngày tôi khóc. Tức cái ngày tôi chào đời. Mẹ tôi nói: "Anh ơi! Hình như em sắp sinh em bé". Bố tôi hoảng hốt ẵm mẹ đặt lên xe rơm. Ngặt một nỗi, con bò không có ở đó. Bố đã nhờ cậu tôi dắt nó đi ăn cỏ. Thế là một mình, bố kéo xe xuống thị xã. Dọc đường, mẹ cắn rơm chịu đau không la một tiếng. Bố tôi nói: "Em cứ la lên, không sao cả!". Mẹ vẫn không la. Bố nói mẹ là người cừ nhất!


    Khi kể cho tụi bạn nghe chuyện này, chúng cũng bảo mẹ chúng không la. Các bạn đừng cho là chúng nói xạo nhé. Mà phải cho đó là một điều bí mật. Những điều bí mật sẽ cho chúng ta nhớ mãi, không quên.


    Và mọi chuyện như tôi đã kể, bà mụ đánh tôi bảy cái. Bố thốt lên sung sướng: "Trời ơi, con trai. Cái thằng này nó lì lắm đây! Sao tôi ghét nó quá". Nói rồi ông hôn vào cái miệng đang khóc của tôi. Ông còn áp tai vào cái miệng đang khóc của tôi. Mặc cho người ông dính đầy đất cát cùng những giọt mồ hôi của ông nhỏ vào mặt tôi. Bố tôi nói, chưa bao giờ bố thấy tôi xinh đẹp như vậy. Những ngày làm việc vất vả trên đồng, bố không ngớt tưởng tượng về tôi. Bố nghĩ mặt tôi sẽ dài lắm. Cái miệng thì thật to. Ðôi tay săn chắc. Bố đã nuôi sẵn một con bò dành cho tôi cỡi rồi mà. Nhưng eo ôi, cái tay tôi bé xíu. Da thịt tôi mỏng tanh. Bố lấy tay tôi đặt lên mặt bố, rồi bố cứ nằm im như vậy. Bố nói, chưa bao giờ có một bàn tay bé xíu đặt lên mặt bố. Bé lắm. Bé khủng khiếp. Nhìn thấy tôi, bố cứ tưởng tượng như đang lạc vào xứ sở của người tí hon. Mà ở xứ sở của người tí hon thì người ta không vội vàng được. Ví như từ nhà đến trường, bạn đi vèo một cái là xong. Ở người tí hon thì không phải vậy, họ phải đi một năm. Họ không vội vàng được. Trước một đứa bé, cũng như xứ sở người tí hon, bố không vội vàng được. Muốn ẵm tôi lên, bố phải từ từ. Bố nói, ẵm một đứa bé còn mệt hơn cày một đám ruộng. Bởi vì đám ruộng bạn có thể sửa chữa nó, còn đứa bé thì không. Nó cũng không biết nói: "Ối tôi đau quá. Con kiến nó cắn mông tôi!".


    Vậy đó, cái ngày tôi chào đời. Và bố muốn được nghe tôi khóc. Buổi tối, bố phải đi nhẹ chân - một nỗi khổ của bố. Bố tôi khỏe lắm, cái gì chạm phải tay ông đều kêu rổn rảng. Muốn đi nhẹ là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng vì tôi, bố đã tập dần.

    Bố nói, giấc ngủ của đứa bé đẹp hơn một cánh đồng. Ðêm, bố thức để được nhìn thấy tôi ngủ - cánh đồng của bố. Bố rất tiếc không được biết bà mụ đánh bố bao nhiêu cái, bố có hay khóc không? Ông bà nội tôi mất sớm. Khi đó bố còn rất nhỏ nên chẳng được nghe ai kể lại. Những người thân trong gia đình là những người nhớ về mình nhiều và đầy đủ nhất. Những người giữ bí mật của mình.

    Ngày tôi ra đời, bà mụ hỏi bố:
    - Ðặt tên cậu ấm là gì nào?
    Cậu ấm có nghĩa là một cậu bé sung sướng. Bà muốn tôi được sung sướng.
    Bố tôi choàng dậy:
    - Ừ nhỉ, sao tôi quên khuấy mất. Tôi cứ tưởng tượng về nó mãi, đâm quên.

    Theo bố tôi, cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ.

    Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình. Mẹ là cái tên chung cho tất cả những ai làm mẹ. Khi ai đó gọi mẹ ơi, tức mình hiểu người phụ nữ đó đã làm và yêu thương những công việc giống mẹ mình. Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất, bao giờ cũng dịu dàng. Một người tên Dũng, mình sẽ nghĩ không phải là con gái. Người tên Loan, sẽ không phải là con trai. Khi mình lớn, cái tên vẫn đi theo. Mình sẽ giữ nó như một kỷ niệm về người bố và người mẹ. Ðó cũng là tình cảm ưu ái mà bố mẹ muốn dành cho.


    Bố tôi nói với bà mụ:

    - Tôi muốn nó một cái tên thật hùng dũng.
    - Vậy tên Dũng nhé!
    - Tôi muốn nó phải thông minh nữa.
    - Vậy thì Trí Dũng.
    - Tôi còn muốn nó phải có hiếu nữa kia.
    Và cuối cùng cái tên của tôi cũng được đặt xong. Một cái tên thật dài nhưng tôi luôn nhớ.

    Bố tôi nói:

    - Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.


    Bạn tên gì vậy? Có khi nào bạn hỏi bố mẹ tại sao bạn lại có cái tên đó không? Tôi tin rằng bạn sẽ được nghe một câu chuyện thật dài về nó. Ðó là một bí mật về bạn. Một bí mật mà chỉ bố và mẹ bạn biết. Và chỉ khi đó bạn mới biết tại sao một cái tên lại là một tiếng nói đẹp đẽ nhất.

    https://gacsach.com/doc-online/27572...ong-01-02.html


  8. #108
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ.Nhà tôi có khu vườn rất rộng. Bố trồng nhiều hoa. Buổi chiều ra đồng về, bố thường dẫn tôi ra vườn, hai bố con thi nhau tưới. Bố làm cho tôi một bình tưới nhỏ bằng cái thùng đựng sơn rất vừa tay. Bố lại lấy hộp lon gò thành cái vòi sen nữa. Bố hay bảo tôi nhắm mắt lại, sau đó dẫn tôi đi chạm từng bông hoa một. Bố nói:


    - Ðố con hoa gì?

    Tôi luôn nói sai. Nhưng bố nói không sao cả, dần dần tôi sẽ nói đúng. Những buổi chiều tôi hay nhắm mắt sờ những bông hoa rồi tập đoán. Tôi đoán được hai loại hoa: hoa mồng gà và hoa hướng dương. Bố cười khà khà khen tiến bộ lắm! Một hôm khác, tôi đoán được ba loại hoa. Bố nói:


    - Phen này con sẽ đoán được hết các loại hoa của bố mất thôi!


    Và đúng như vậy, không bao lâu, tôi đã đoán được hết vườn hoa. Từ trong nhà ra ngoài vườn, tôi có thể chạm bất cứ loại cây nào và nói đúng tên của nó. Tôi cũng đã thuộc khu vườn. Tôi có thể vừa nhắm vừa đi mà không chạm vào vật gì. Những lúc rảnh rỗi, bố hay đứng trong vườn rồi đố tôi tìm ra bố. Bố nói:


    - Bố thấy con hé mắt!


    Tôi cãi lại:

    - Không! Con không có hé mắt. Con biết chỗ cây hoàng lan mà!
    - Thật không? - Bố giả vờ nghi ngờ.

    Trò chơi này không chỉ diễn ra ngoài vườn mà còn trong nhà. Bố hay giấu cục kẹo đâu đó rồi đố tôi, và lần nào tôi cũng tìm thấy. Bố còn đố khi tôi nhắm mắt, bố đứng cách tôi bao xa.

    Lúc đầu tôi luôn đoán sai nhưng sau thì đúng dần. Mỗi lần như thế, bố đều lấy thước ra đo đàng hoàng.

    Bây giờ, khi đang còn vùi đầu trong mền, tôi vẫn biết bố đang cách xa tôi bao nhiêu mét khi chỉ cần nghe tiếng bước chân.

    Trò chơi này làm chú Hùng ngạc nhiên lắm. Chú cứ hay nghi ngờ rằng không thể được, cháu đã ăn gian. Cháu hé mắt. Thế là tôi lại lặp trò chơi cho đến khi chú phải thốt lên:

    - Thật không thể tin nổi, cháu có con mắt thần!

    Trò chơi này, tôi có một kỷ niệm đáng nhớ. Sau nhà tôi có một con sông nhỏ. Những ngày nghỉ bố hay dẫn tôi ra đó tắm. Bố tôi bơi giỏi lắm. Bố có thể lặn một hơi dài đến mấy phút. Hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm thì bỗng nghe một tiếng hét lớn.

    Sau đó hoàn toàn im lặng. Mọi người nhìn quanh, không biết tiếng hét xuất phát từ hướng nào. Nhưng tôi đã nói ngay:

    - Cách đây khoảng ba chục mét, hướng này!
    Mẹ tôi chồm dậy:
    - Chết rồi, ngoài bờ sông!

    Bố quăng chén cơm rồi băng vườn chạy ra... Tôi và mẹ chạy theo, quả nhiên đúng như vậy. Dưới cái hụp xoáy, một thằng bé chới với chỉ còn lòi ngón chân.


    Nó là thằng Tí, con bà Sáu. Nhân buổi trưa, nó trốn ra bờ sông vọc nước, không ngờ trượt chân té xuống. Bố tôi ẵm nó về nhà. Bụng nó đầy nước, bố phải nắm ngược hai chân dốc xuống như làm xiếc. Sau đó cả xóm mới hay tin chạy ra. Người ta bu quanh tôi, hỏi đủ chuyện. Bà Sáu còn cám ơn tôi. Bà khóc. Bà nói không có tôi, thằng Tí con bà sẽ chết. Nhiều người không tin rằng tôi có thể lắng nghe âm thanh tài tình như vậy bèn thử tài, thật may phước lần nào tôi cũng đoán trúng. Họ hỏi làm sao biết hay vậy? Bố nháy mắt và chúng tôi cười ồ. Tôi biết đó là một bí mật, không thể tiết lộ! Một bí mật giữa bố và tôi.

    Nhưng tôi đã hứa, tôi sẽ chỉ cho thằng Tí bí mật này. Nó là bạn thân của tôi mà. Tôi thấy tên nó đẹp hơn mọi tên, khi đọc lên, âm thanh cứ du dương như một bài hát.


    Ở trường tôi hay gọi nó:

    - Tí, Tí!
    Nó hỏi:
    - Cái gì?
    Tôi mỉm cười:
    - Chẳng có gì!


    Nó ngạc nhiên lắm. Nó không hề biết rằng tôi đang nghe âm thanh từ cái tên của nó.

    Bố tôi nói, mỗi cái tên là một âm thanh tuyệt diệu. Người càng thân với mình bao nhiêu thì âm thanh đó càng tuyệt diệu bấy nhiêu.


    Tôi tin bố. Tôi hay gọi tên bố chỉ để nghe âm thanh.

    Sau vụ đó, tôi dám cá với các bạn, thằng Tí không dám ra bờ sông một mình nữa. Lần nào đi, nó cũng chờ bố tôi. Bố tôi cõng nó một bên vai, cõng tôi một bên vai. Nhưng tôi có qui định với nó, cái cổ của bố phải để tôi ôm. Bố tôi mà! Nó đồng ý.


    Mỗi lần ra sông vui lắm. Bố làm chiếc xuồng, hai chúng tôi cỡi trên lưng. Bố nói, đây là xuồng máy nên không cần phải chèo, chỉ cần xăng, chúng tôi phải đổ xăng vào. Bố nói, đừng có đổ vào lỗ tai, chỗ đó là cái đèn.


    Thằng Tí hay đem cho bố tôi những trái ổi. Nó trèo cây giỏi lắm, nhà nó có một vườn ổi. Những trái ổi to được nó lựa dể dành cho bố đều có bịch ni-lông bọc lại đàng hoàng. Những trái ổi như thế bao giờ cũng vừa to vừa mềm, cắn vào rất đã. Bố tôi ít khi nào ăn ổi, nhưng vì nó, bố ăn.


    Tôi nói:

    - Sao bố kính trọng nó quá vậy?

    Bố cười xòa:

    - Không phải đâu, bố không cưỡng lại được trước món quà. Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó - Bố còn nói thêm - Một nụ hôn cũng là một món quà sang trọng. Một giấc ngủ của tôi cũng chính là một món quà, cả con người tôi đều là món quà cho bố.

    Tôi đi nhẹ ra vườn. Tôi hiểu, khu vườn là món quà bất tận của tôi. Mỗi một bông hoa là một món quà nhỏ, một vườn hoa là món quà lớn. Tôi nhắm mắt và chạm tay rồi gọi tên từng món quà. Tôi chạm phải bố. Tôi la lên:

    - A! Món quà của tui đây rồi. Ôi cái món quà này bự quá!

    Bố lại nghĩ ra trò chơi khác. Thay vì chạm vào hoa, bây giờ tôi chỉ ngửi rồi gọi tên nó. Bố đưa bông hoa trước mũi tôi rồi nói, hoa gì? Trò chơi cứ được diễn ra liên tục cho đến hồi tôi nhận diện được tất cả mùi hương của các loài hoa.


    Ðêm, tôi mở cửa sổ và nói:

    - Hoa hồng đang nở kìa bố ơi!

    Bố không tin, xách đèn ra soi và đúng vậy. Những bông hoa cứ đem hương đến cửa sổ như báo cho tôi biết từng mùa. Hoa gì nở sớm, hoa gì nở muộn. Tôi còn phân biệt đồng một lúc những hoa gì đang nở. Bố nói tôi có cái mũi tuyệt nhất thế giới!


    Bạn hãy tưởng tượng, một buổi sáng mờ sương. Bạn vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, và bạn chợt hiểu khu vườn nói gì. Bạn hiểu bây giờ là mùa gì và bông hoa nào đang nở, tên gì. Từng tiếng bước chân trong vườn, bạn biết chính xác người có bước chân đó cách xa bạn bao nhiêu mét. Bạn còn biết tiếng chân đó là của ai, bố hay mẹ. Bạn sẽ giả vờ hỏi:


    - Ai đó? Có phải là người khách lạ không?

    - Không. Tôi là khách quen! - Người đó trả lời.
    Bạn sẽ nói:
    - Khách quen sao tui không biết vậy cà? Tui nghe bước chân lạ lắm.
    - Ðó là tại vì tui đang hồi hộp. Tui thấy khu vườn nở nhiều hoa quá.
    - Hoa hồng và mào gà phải không?
    - Ôi! Sao anh biết hay quá vậy?
    Bạn sẽ nói to lên:
    - Tại vì tôi có con mắt thần.
    - Con mắt thần nằm ở đâu vậy?
    - Nằm ở mũi tui.

    Ðó chính là một điều bí mật mà tôi muốn chia sẻ với bạn. Bạn hãy thử đi rồi sẽ thấy, khu vườn sẽ lớn lên rất nhiều. Những bông hoa thơm hơn và khi nhắm mắt, bạn vẫn nhìn thấy nó. Không chỉ vậy, bạn còn thấy nguyên cả khu vườn. Bạn có thể nhìn thấy bông hồng ngay trong đêm tối. Ðêm bạn nằm, đắp chăn kín người nhưng bạn vẫn có thể đi dạo. Bạn sẽ không bao giờ lạc trong bất cứ một khu vườn nào, bởi vì, những bông hoa sẽ chỉ lối cho bạn, một lối đi an toàn và thơm ngát.

    Và lúc đó, bạn sẽ tiếc lắm nếu thế giới này vắng đi những bông hoa. Bạn sẽ tự hỏi, tại sao trong khu vườn không có người dẫn lối? Người ta sẽ ngạc nhiên hỏi lại, người dẫn lối nào? Bạn sẽ từ từ nói, đó là NHỮNG BÔNG HOA...
    Những bông hoa chính là người đưa đường!

    https://gacsach.com/doc-online/27574/vua-nham-mat-vua-mo-cua-so-chuong-05-06.html

  9. #109
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Cái nhìn khắc khoải



    Khoa điện thoại cho tôi từ phòng lab:
    - Hình xong rồi, đã lắm. Mày kiếm đâu ra ông già ngon vậy?

    Tôi cười, gác máy rồi xách xe chạy lại chỗ Khoa. Những tấm ảnh đen trắng treo trên dây còn đọng nước, giọt rất tròn và trĩu. Khoa nghiêng đầu ngắm:
    - Mày coi, hình như, trong mắt ông già này có nước.
    - Mày cận bao nhiêu độ rồi?
    Khoa mắc cở tháo cặp kính ra, đôi mắt đờ đẫn.
    - Hôm trước ba rưỡi, bây giờ chắc ba tám rồi.
    - Mắt mày cũng còn ngon lắm.

    Khoa lại hỏi tôi cái câu ban nãy, "mày kiếm ông này ở đâu mà thần thái vậy?". Tôi không trả lời, ngước mắt nhìn về những bức ảnh của tôi. Trong mảng tối sáng trong vắt, khuôn mặt một người đàn ông hiện lên, trầm lặng mà sâu sắc.
    Và tôi lại thấy mình ở trong một căn chòi chăn vịt cất dựa mé kinh Chiếc. Căn chòi đầy khói. Cái mẻ un ám khói chất đầy giỏ dừa khô. Khói ngùn ngụt khói. Ngồi trên cái sạp ghe đóng thưa bằng tre chẻ thẻ, một người đàn ông ngồi nhìn ra cửa. Cô độc. Gió vụt vụt vô chòi. Ông làm nghề nuôi vịt đẻ chạy đồng. Hôm nay ở đồng Rạch Mũi, ngày mai ở Nhà Phấn Ngọn, xa nữa lại dạt đến Cái Bát không chừng. Ông đậu ghe, dựng lều, lùa vịt lên những cánh đồng vừa mới gặt xong, ngó chừng chừng sang những cánh đồng lúa vừa mới chín tới và suy nghĩ về một vạt đồng khác lúa vừa no đòng đòng. Đời của ông là một cuộc đời lang bạt. Một cuộc sống trên đồng khơi. Chòi cặm ở đâu cũng được, miễn có chỗ khô ráo cho ông nằm. Buổi sáng, ông lùa bầy vịt ra đồng, tay cầm cây trúc không róc đọt, bù xù. Bầy vịt ngàn hai trăm con, ngoi quẫy, vẫy vùng, rúc vào những nùi rạ mới, nhặt từng hột lúa. Con vịt xiêm tên Cộc cũng ào ra cùng bọn chúng, những lúc đó, không phải vì bụng đói, mà vì mùi rạ thơm quá, ngọt quá, ngụp mỏ vào thấy sướng người. Ông ngồi bệt trên bờ mẫu, khăn sọc cũ quấn đầu, nón vải nâu lốm đốm mủ chuối. Ông ngó lũ vịt và vấn điếu thuốc châm lửa, phà khói lên trời. Và trời rất xa xanh, trong. Ông kêu :
    - Cộc, biểu!

    Con Cộc chạy lại, vẫy nước và cọ đầu vào bắp đùi đen bóng của ông.

    Buổi tối buồn lắm. Đêm nào cũng như đêm nấy, lùa vịt vô chuồng, tắm táp qua loa, ông khom lưng thổi phù phù vô cái bếp un cho căn chòi đầy khói rồi nằm đưa võng. Gió vụt vụt vô chòi. Con Cộc lò mò ra đống rơm dập dềnh dưới mé kinh, vùi mình vào đó ngủ một giấc. Nó tưởng lâu vậy, dài vậy mà lúc ngó lên vẫn thấy chao chát ngọn đèn đỏ lòm. Ông kêu:
    - Cộc, giận gì mà xuống đó vậy mậy?
    Cộc lạch bạch đi lên. Nó ghé ngang cái lưới bao rào vịt, thò mỏ vào mổ một con vịt ta khác. Gây chuyện chơi cho vui. Nó là con vịt chúa gây chuyện. Ngoài những lúc này, nó khá cộc cằn, tư lự. Mấy người bạn lang bạt của ông chụm lại nhậu lần nào cũng nhằn: "Cha nội sống như vầy rầu thấy mẹ, mai mốt con vịt xiêm đó chết rồi, cha sống với ai". Ông cười, "còn thằng con tao". Nó ở chợ. Lâu lắm mới về thăm ông một lần, về tới, ngoài việc kêu ông bán bầy vịt ra ngoải sống với nó, còn chuyện ông cưới vợ, nó nói, nó con trai, biết cô đơn là cái gì rồi, khổ lắm, buồn lắm. Nó giục ông từ năm nó mười hai tuổi. Ông ngạc nhiên lắm. Nhưng rồi ông biết rằng, nó đã học được ông cái tánh rộng lòng đồng khơi, như trời cao. Ông vò đầu nói với nó, cũng khó khăn thiệt, nhưng ông quen rồi. Nghề nuôi vịt mà, nghèo, lang thang, đeo mang người nữa, không đành.
    Tháng Tám. Ông trở về kinh Mười Hai, quê ruột của ông. Chèo gần tới nhà ông thấy một người phụ nữ ngồi dưới bực cỏ đợi tàu. Chiều rồi, tàu cuối chạy lúc ba giờ rưỡi đi qua đã lâu lắm. Dưới ghe ngó lên, mặt người phụ nữ buồn so, buồn như sắp đâm đầu xuống sông mà chết. Ông chèo lựng khựng cho ghe đi tới. Qua khỏi đám lá, ông quạt chèo trở lại. Ông hỏi chị nọ đi đâu, chị khóc như mưa bấc, "Tôi cũng không biết mình đi đâu". Lãng xẹt vậy đó. Ông ngại ngần ngó những tia nắng đỏ cuối cùng đậu phía dưới đám dừa nước:
    - Cô có sao không?

    Người phụ nữ lắc đầu. Ông biểu chị xuống ghe cho quá giang. Chị vẫn khóc.

    - Tôi biết đi đâu mà quá giang bây giờ. Hay ... làm ơn cho tôi theo anh đêm nay nghen.

    Ông suy nghĩ rất lâu và trả lời một câu nhỏ xíu trong khi tụi vịt đạp đầu chen nhau dưới sạp ghe bằng tre đóng thưa thớt rộ lên lạc cạc inh ỏi. Đôi chân đàn bà dè dặt bỏ xuống đầu ghe, con Cộc cuối đầu không nói không rằng lùi lụi lại tính mổ một cái vô chân chị mừng chơi nhưng ông la: "Cộc! Bị đòn nghe mậy". Nó dừng lại, đủng đỉnh qua đi. Chị khịt mũi cái sột, lau nước mắt kêu: "Trời, vịt gì mà khôn quá vậy?". Con vịt ngoắc ngoắc cái đầu lại, ý nói, Vịt Xiêm chứ vịt gì, thiệt tình.

    Qua thêm ba đám lá dày nữa là về tới nhà ông. Nhà vắng, vườn hoang, lúc chạng vạng buồn hiu hắt. Ông đi năm ba tháng về một lần, về đúng vạt đồng sau vừa chín. Hồi đi, con tắc kè ễnh bụng kêu è è, hồi về đã thấy đeo trên cột nhà mấy con tắc kè con, da chưa bông chưa hoa, mốc cời, đầu chờ vờ như cá lóc gặp nước mặn. Ông đẩy cửa bước vô trước, tay quơ mớ váng nhện lùng nhùng, đốt cái đèn, thổi lù lù mớ củi ướt. Chị ôm cặp đồ ngồi gá nhẹ mép ván, ngó quanh. Ông lượng xượng, "Nhà bỏ lâu, bê bối quá chừng". Rồi khói bay lên, ấm áp.

    Ở căn nhà lá cũ mèm này, ông có nhiều kỷ niệm. Mỗi khi trở về nó lại chảy thành dòng dịu ngọt trong ông, nó chảy khẽ giửa những mạch máu. Những ngày thơ ông có ba má, những ngày trẻ ông có người chăn gối cùng. Có cây lụa bên hè làm chứng, mỗi lần nhà đổ bánh xèo, vợ ông ra hái đọt lụa, đứng tần ngần, "phải ảnh có nhà để ăn". Chiến tranh, ông đi biền biệt. Ngày về, chỉ còn đứa con trai. Nó khóc, kể, "Bửa đó cúng đình, có cải lương, má rủ con đi. Tuồng Thoại Khanh Châu Tuấn đó ba. Hát chưa xong khúc Thoại Khanh ngồi đờn cho công chúa Châu Tuấn nghe, thì pháo đằng đồn Chẹt bắn lại, má con chết luôn". Mùa đó lụa ra lá từng chùm trắng xanh, non nhuốt. Ông bắt thèm ứa nước mắt. Cũng thằng con ông, sau này nó nhằn: "Chuyện buồn mà ba nhớ làm chi cho tới già vậy không biết. Ông bảo ông có nhớ gì đâu. Thiệt đó, thằng nhóc, có nhớ gì đâu. Thằng con chép miệng, "Khổ quá!"

    Người phụ nữ ông lượm chiều đó còn khổ hơn. Chị quê Cây Khô, lỡ thời, thương thằng (xin lỗi!) thợ gặt miệt Bình An đổ xuống. Không biết gốc gác, cội nguồn người ta mà thương gì ác nhơn vậy không biết. Làm vợ thợ gặt, sống đời thợ gặt. Chị ngồi vấn vạt áo: "Ai cũng nói em ngu, cực cỡ nào em cũng chịu, miễn là mình thương người ta". Vậy mà thằng đó (xin lỗi!) tệ thiệt, làm ít, nhậu nhiều. Tới đây, nhậu nhẹt, nợ nần, chị ra gánh trả. Nợ nhiều quá, mấy cái quán tạp hóa đòi lấy xuồng, nửa đêm chồng chị trốn đi, bỏ chị lại. Không biết quê chồng, không về được quê mình, chị ra bờ sông ngồi khóc.

    - Cô Út không ngại, cứ ở lại đây, chừng nào có hướng đi đâu, mần ăn gì thì đi, nghen.

    Nghe xong câu chuyện của chị, ông bập một hơi thuốc lá, nói một câu, bập hơi nữa thì hết điếu.

    Chị chịu ở lại. Buổi sáng, chị thức dậy bắc ấm nước lên bếp cho ông uống trà, xong lùa vịt ra đồng. Thả vịt ruộng gần, chị đem cơm ra tới chỗ, dọn trên bờ mẫu, ngồi nhìn trời, nhìn đất, nhìn vịt, chờ ông ăn xong mới đi vô. Ruộng xa, chị thức dậy từ ba giờ sáng nấu cơm dỡ cho ông xách theo. Thuốc gò, giấy quyến mới vơi một ít, chị bỏ lại cho đầy để ông bỏ túi, "Nửa chừng mà hết thuốc chịu không thấu anh Hai à, giửa đồng mông quạnh, buồn chết, hồi đó ảnh ...", chị bỏ câu nói nửa chừng. Mờ mờ trời, chị lụi hụi vô chuồng lấy hột vịt, rồ chở ra chợ xã bán, chị tính:

    - Chịu khó ra ngoài đó một chút, bán giá cao hơn anh Hai à. Sẵn hái ít đọt lụa bán luôn, thứ này người ta khoái lắm.
    - Nhưng phiền cô quá....
    - Có gì đâu.
    Chị làm cỏ ngoài sân, trồng lên dấp cá với húng lủi. Chị súc lu đợi trời mưa hứng nước. Chị giặt mùng mền phơi cho thơm nắng. Ông cằn nhằn:
    - Cô làm gi như người ở đợ cho tôi vậy?
    - Có gì đâu, anh Hai, được ở lại đây là em mừng rồi.
    Ông ngoái lại, nói:
    - Thiệt tình, cô ở lại để chờ người ta phải hôn cô?

    Chị không trả lời, chị cuối đầu đi thẳng. Chị không đẹp lắm, nhưng lúc thổi lửa có duyên. Chị không có duyên lắm nhưng lúc bậm môi bửa củi thấy đẹp. Ông chắc không để ý chuyện này, ông bận đốn so đũa cặm cột, dừng lá dừa nước làm cái nhà tắm cho chị. Ông vừa mài cây búa vừa nói nhỏ nhỏ với con Cộc:

    - Mình đàn ông gì cũng được, giờ có thêm người... Ông ngừng lại, vuốt cánh con vịt -vậy hen Cộc?
    Cộc không trả lời, kêu cóc cóc, há mỏ đớp vô mắt cá chân ông. Thì vậy chứ còn sao nữa, ý nó muốn nói vậy. Rồi nó đủng đỉnh đi chơi, dạo dạo bậy bạ kiếm trùn đất ăn. Ông nghĩ trong bụng hoài, "Làm vịt như mầy coi bộ sướng. Cộc à, làm người, hỏng làm thì thôi, làm phải cho ngon, thiệt khó".

    Thằng con ông đi công tác qua nhà thấy có người lạ nó ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng xong thì mừng. Nó nói: "Ba lúc này ngon rồi nghen". Ông gạt phăng phăng, "Mày chỉ giỏi bậy bạ". Ông không nói với nó vẫn thường thấy chị ôm cái áo người cũ ngồi khóc, chị thường hay kho cá bỏ me, ông vốn không thích. Hễ hổng đi chợ thì thôi, đi về y như rằng mua chai rượu, ông có uống gì nhiều đâu. Thằng con không biết. Thằng con đi dài dài xóm, ai cũng xầm xì chuyện của ba nó với người đàn bà gặt mướn. Cô Ba nó nói: "Tao thấy con mẻ không xứng với ba mày đâu, bỏ nhà theo trai, bị trai bỏ, giờ mới bám víu vô đàn vịt của ổng, đàn bà đàng hoàng, ai ở lại dễ dãi vậy". Thằng con cười, "Sao cũng được, cô Ba à, trước là trước, bây giờ là bây giờ, tốt xấu gì ba con biết, miễn sao ba vui là được rồi". Cô Ba chẩng hẩng.

    Nhưng thằng con hơi thất vọng. Hễ chạng vạng, nhốt vịt, tắm rửa xong, ông kêu con Cộc đi dài xóm chơi. Con vịt thì chạy xà quần rượt cắn đám con nít, ông chơi lai rai với bè bạn, họ hàng. Chờ khi khuya mới về. Về ngủ nhà xuồng cặp mé kinh. Nhà mục rồi, đêm nằm nghe mối ăn trẹo trẹo, sợ chị ngại, ông nói: "tánh tôi ở đồng quen rồi, ngủ có gió mới ngon". Không lẽ nói trắng ra, nằm trong nhà, bên này nằm nghe bên kia thở nghe sao được. Những lúc nửa đêm, con Cộc cắm đầu cắm cổ chạy, ông cũng cuốn mùng chạy. Chị mở cửa năn nỉ ông vô nhà, để lạnh chết. Cực chẳng đã ông mới vô, ngồi chí mí ván, chong chong nhìn ra cửa chờ tạnh hột. Chị cảm động ứa nước mắt.

    Chị vẫn thuờng đón ghe hàng bông hỏi thăm tin tức cánh thợ gặt An Bình. Tin tức ngày càng xa. Ở đây, trăm ngả sông nuớc, làm sao mà kiếm. Tin tức ngày càng vắng. Lúc rày, mua nắng thất thuờng. Nắng một hơi năm bảy ngày, mưa một hơi năm bảy ngày, bà con nông dân gặt ngay mưa, phơi lúa không được rầu muốn chết. Chị đi chuyên nuớc vô lu, đôi dép Lào cu mỏng dính, trợt một cái trật gân. Tội nghiệp quá chừng. Ông về nạt nộ một hơi, đã nói mà, cô có chịu nghe tôi đâu. Nói vậy thôi, ông di chợ huyện mua thuốc cho chị, sẵn mua đôi dép mới làm chị ngại trong lòng lắm. Ông bảo:

    - Đôi dép cô mỏng thiếu điều cạo râu đuợc rồi, tiếc làm chi, để té nữa thì khổ.

    Những chiều, lùa bầy vịt no căng luờn từ ngoài ruộng về, ông xúc tô com, ngồi ngoài gốc cây vú sữa đã bị cưa thành cái đôn, vừa ăn vừa nhìn cây chanh núm bắt đầu ra trái. Dưới cầu ao, chị đang lật đít xoong chùi lọ nghẹ, cảnh chiều êm đềm.

    Cô Ba đi qua, tròn con mắt.
    Một bữa, mưa nhiều, lúc ông đội áo đi, chị dặn:
    - Mưa lúc này gầm dữ quá, sét nhiều, anh Hai nhớ vô sớm nghen.

    Ông gật đầu, day qua dặn lại:
    - Cô Út thôi đừng hứng nước mưa nữa, hỏng chừng mai mốt tôi đi, ai mà uống.

    Chị chưng hửng hỏi ông đi dâu, ông trả lời giọng rất buồn:
    - Thì cho vịt ăn hết đồng này phải lùa đi chổ khác chớ cô. Vịt đang đẻ rất quạo, nhốt một hai ngày là mất sức. Tôi ở nhà cả tháng rồi, cũng buồn.

    Nói vậy rồi ông quay lưng đi. Chị vịn tay vào cửa, nhìn theo.

    Buổi chiều, ông về sớm, chị giũ áo mưa của ông phơi lên vách, miệng quở ông trời mưa dai thấy sợ. Chị xúc chén lúa đổ cho con Cộc, miệng hỏi lãng như không: "Cộc, mưa lạnh hôn con?". Cộc không trả lời, nó nghinh lên, ý nói vịt mà lạnh gì, ổng lạnh sao không hỏi, thiệt tình. Ăn cơm xong, chị dọn ra xị rượu nướng mấy con khô cá chạch:

    - Anh Hai lai rai cho ấm bụng, mưa quá, nhâm nhi đỡ buồn.

    Chị ngồi lắc võng, may hai cái bìa khăn mới mua cho ông, vừa may vừa nói:
    - Bây giờ người ta làm khăn mỏng dính, hỏng may xổ chỉ ra nùi nùi hết trơn.

    Ông không nói gì, đi xúc chén lúa lại đổ cho đầy mẻ, biểu "Cộc, lại ăn nè". Con vịt không chạy lại cái mẻ mà lạch bạch đi tới chỗ bộ ván ngựa sần sùi nó chui xuống gầm. Cái thau nhôm hôm nắng ông lấy nấu chai trét chiếc ghe giờ được làm mẻ un đang phì phì khói. Ông ngồi trước chai đế trầm ngâm. Chị dè dặt lên tiếng:

    - Anh Hai tính chừng nào đi?
    - Hai ba bữa nữa. Đi chuyến này qua tới miệt Khánh Hà, chắc đi lâu mới về.

    Người đàn bà cui xuống cắn chỉ, che cái thở dài.
    - Cô Út à, tôi... có chuyện muốn nói với cô.
    Chị làm rối chỉ:
    - Gì vậy anh Hai?

    - Sáng nay tôi gặp thằng bạn, nó mới chạy bầy vịt từ nông trường qua. Tôi hỏi, nghe nói có thợ gặt An Bình ở đó.
    - Anh Hai!

    Ông bước xuống đẩy mớ vỏ dừa vô mẻ un. Xơ dừa mịn, cháy rực, rồi tắt ngắm.
    - Ảnh tên Sinh phải hôn cô Út? Ờ, Sinh, ảnh... cũng đang gặt bên đó, cô Út à.
    - Anh Hai!

    Chị buông cái khăn xuống kêu bàng hoàng.

    - Tàu từ chạy nông trường lúc năm giờ, ngang đây, chắc cỡ sáu giờ rưỡi. Cô ráng đón chuyến đó. Để lỡ tới bữa sau, sợ mấy ảnh lại chuyển đồng, kiếm cực lắm. Tính vậy nghen cô Út.

    Con Cộc lại hì hụi đi ra, ngỏng cổ lên nhìn ông. Khuôn mặt ông mờ mờ sau làn khói. Khói mắt dịch, làm cay con mắt muốn chết. Cái võng chị ngồi sau lưng ông, chị khom xuống cắn mớ chỉ rối mà buồn. Ông rót ly rượu uống mà buồn.

    - Anh Hai à, sao anh tính vậy?
    - Tôi biết cô còn nặng lòng cùng ảnh. Qua bển hỏi đầu đuôi gốc ngọn ra làm sao. Nói có tình, mình ở lại, biết đâu người ta có nỗi khổ gì...

    Chị bật khóc. Con Cộc điềm đạm lại cái mẻ lúa, nó ăn chậm rãi. Ý nói làm sao mà tôi tội nghiệp hai người quá đi, làm người mà khổ vậy, làm vịt còn sướng hơn. Đêm đó, ngoài nhà xuồng, nó nghe ông thở nhẹ mà rất dài. Ai biểu...

    Sáng sau ông lùa vịt ra đồng khi trời còn tối mịt tối mò. Ông đuổi vịt đi xa thiệt xa nhưng vẫn nghe tàu bè ghé bến nào rất gần. Ông ngồi bệt bên bờ mẫu, khăn cũ, nón cũ, kêu: "Cộc, biểu!" mà không thèm để ý nó có lại hay không. Kêu chơi vậy thôi. Nhưng Cộc là con vịt có nguyên tắc. Nó vẫn chạy lại, gác đầu lên đùi ông, cọ cọ an ủi. Rồi bất ngờ, ông lùa vịt cắt vạt đồng hối hả trở vô. Ông bỏ quên bịch thuốc trong nhà, thèm quá. Tới liếp tràm bông vàng trong vườn, ông ngồi lại, lũ vịt tràn xuống ao rau muống tắm táp. Ở đây, bỏ ba liếp chuối nữa là tới nhà. Ở nhà, không biết có còn ai...? Ngồi đây thôi, bước vô đó lỡ không còn ai... Hồi lâu, ông nói như chỉ nói với mình:

    - Mai mốt mình đi nữa hen Cộc?
    Con vịt cạp mắt cá ông, đi thì đi chớ gì.

    - Mày đi hoài, mầy mệt không?

    Nó há mỏm đóm đen cạp ngón cái chân ông, thì mệt chớ.
    - Tao đốn tràm, làm nhà lại, ở luôn nghen.

    Con Cộc mổ vô ống quyển ông, rồi nhóng cần cổ dòm ông lom lom, có phải ông chờ bà đó quay lại không? Ông nhìn lên ngọn tràm và thấy mấy cái bông vàng như mấy con sâu rọm đang dịu dàng rơi xuống. Có phải chỉ cần nhìn lại một chút, ông sẽ thấy ngọn khói bay lên không? Gió lùa lá chuối khô giống hệt bước chân ai vậy. Ông mắc ngoái nhìn. Và tôi đã chụp được chân dung ông trong ngoái nhìn khắc khoải đó.

    Tôi bảo Khoa:
    - Những người như ông già này có rất nhiều ở xứ mình, Khoa à, tao đâu có kiếm gì đâu.
    Khoa nhìn tôi và nhìn lại những tấm ảnh, nó ngờ ngợ, "Mầy đang kể về ba mầy, phải không?"

    (Nguyễn Ngọc Tư)

    http://www.viet-studies.net/NNTu/NNT...nKhacKhoai.htm


    Ông nghĩ trong bụng hoài, "Làm vịt như mầy coi bộ sướng. Cộc à, làm người, hỏng làm thì thôi, làm phải cho ngon, thiệt khó".

  10. #110
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Nước chảy về đâu

    (Nguyễn Ngọc Tư)

    Chào nhau lúc thị trấn lên đèn, một mình em trở về thành phố. Bốn mươi cây số. Bạn ái ngại cho đứa con gái đường xa vạn dặm, một mình, trong đêm tối…

    Em nói em lang thang hoài, quen rồi, không sao đâu. Nhưng nói thẳng ra, em thích lênh đênh trên đường một mình như thế này thì hóa ra quái dị trong mắt của người ta. Bởi cô đơn chẳng phải là nỗi khiếp sợ của người đời sao?

    Cứ một năm vài ba đợt em phải tham gia đoàn công tác đi huyện, mỗi đợt kéo dài bốn, năm ngày. Sớm đi, chiều về. Cực chẳng đã, mưa quá, hay nắng quá, hay khúc đường hiểm trở nhiều ổ voi ổ gà quá, em mới chui vào xe ô tô của mấy ông trong đoàn. Em nói em say xe, nên không thích. Sau đó mọi người phát hiện ra em chưa bao giờ say bởi bất cứ gì, (kể cả say người), em đành nói em không quá giang để rồi chờ đợi mệt mỏi, tự dưng không quyết định được chuyện đi ở, tự dưng để người khác giữ chân mình, em không thích. Người trong đoàn không nói gì, nhưng tia nhìn hơi khó chịu, hơi mỉa mai, “người ta nhà văn, nên phải ngạo mạn, lập dị như vầy…”. Em buồn cười, lên xe máy đi tuốt.

    Bởi có nói đến Tết thì chẳng ai hiểu được, một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó, vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây, vậy là ý nghĩ mông mênh, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia, đang nghĩ tới màu tím của những bông dừa cạn bên đường thì cái vệt xanh của vạt cỏ ống phớt qua, kéo theo những bông lau già bạc phơ phất.
    Đây mới là mình. Cái cảm giác đó em chỉ có khi… ngủ. Nhưng vì ngủ sâu nên không ý thức được, không ngây ngất, vui sướng được. Cảm giác đó cũng đôi khi xuất hiện lúc em chen chúc giữa cái chợ đông người. Người lúc nhúc, nhưng ai nấy đều phải bươn tới, phải tất bật, phải giữ cái túi mình đề phòng bọn bất lương, phải cãi cọ đôi co để giằng lại chút tiền nhỏ nhoi. Chẳng ai nhìn lâu vào một cái gì, mắt họ lướt đi trên những món hàng đẹp đẽ, và em được tự do.

    Nhưng ở đó, em không có được ngọn gió này, bờ cỏ này, vạt năn cháy nắng, cánh đồng hoang vắng, đìu hiu kia. Theo vòng bánh xe quay, ý nghĩ của em cũng trôi theo, đến nỗi em còn không theo kịp mình. Những cây lức trổ bông trắng xoá bên đường, cái cây quỷ này hồi nhỏ má hay đâm với muối để bó chân mình. Một hàng cây so đũa đang mùa ra trái, mấy chị lỡ thời chắc chạnh lòng, trời ơi, so đũa còn có đôi, huống chi… Một khúc cây nhỏ treo cái chai nhựa tòn ten trước một quán hàng nhỏ, ui trời, đây chắc là “biển hiệu” bán xăng, bà con mình nhiều khi cũng quá trời sáng tạo, treo bẹo cả trên bờ. Và con heo dơ èm ủi đất bên sông, cái xuồng ngập lé đé trong nước, những đứa trẻ tha thểu ngoài sân, bắt chuồn chuồn, cái panô vô “khu dân cư văn hóa”, những người đàn ộng chạy xe ôm chờ khách cháy da dưới nắng, người con gái đội rổ rau nước còn chảy ròng ròng đẫm vai, tổ chim trên lủng lẳng trên đường dây điện rối… những hình ảnh xui mình vừa nghĩ ngược về tuổi ấu thơ lại ngẩn ngơ chuyện hiện tại, chuyện tương lai của… đất nước, chuyện người với người, chuyện bữa cơm trong nhà người, chiều nay…

    Và trong đêm tối mịt mùng đêm nay, những con đường cũng không vì thế mà mất đi vẻ biến ảo, lung linh. Em không vì cây cỏ bên đường chìm vào đêm mà thôi nghĩ. Bởi đêm không sao giấu che được sự không công bằng (mà dưới ánh sáng ban ngày, cái - sự - không này bày đầy ra), ở ánh đèn nhỏ le lói trong nhà này và rực rỡ chói lóa trong nhà khác; ở chăn chiếu rách nhà này và chăn nệm ấm ở nhà khác; ở những xóm nghèo chìm lặng như thuở hồng hoang và những khúc chợ đầy tiếng chạm cốc lanh canh lẫn trong tiếng karaoke vống lên trong tối. Nghĩ chán về sự công bằng (vốn không bao giờ có), em day sang những vì sao trên trời, vệt đèn pha của người đồng hành, những cô gái đứng bên vệ đường thẹn thò chờ người yêu tới, mùi cỏ đêm ngai ngái, gió đêm trong trẻo, mát lành… Tất cả những thứ đó em thường nghe thấy, nhưng trong cái thế bị nhìn, trong lúc đang đối phó, và cho dù em tự nhủ mình đang sống rất thật với lòng, nhưng mặt vẫn kênh lên, mắt vẫn tỉnh bơ, nên cảm giác với chung quanh cũng ráo tạnh. Bây giờ, chỉ một mình trôi đi, thấy mọi thứ cùng mông lung với mình, đẹp mà lạ, như mới gặp lần đầu, ngọt lành, mộng mị.

    Sông dường như vẫn thường trôi như vậy.

    Bạn gọi điện thoại, hỏi, về tới đâu rồi? Em ngơ ngác, không biết bạn ơi. Bạn nhằn trong điện thoại, trời đất, đi tới đâu cũng không biết nữa, đầu óc để đâu. Em cười, và nghĩ, cho tôi làm nước chảy chút nữa đi, làm ơn.

    Và nước thì đâu thèm quan tâm mình chảy về đâu…

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:11 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh