Register
Page 3 of 19 FirstFirst 1234513 ... LastLast
Results 21 to 30 of 186

Thread: Kiếm Đạo

  1. #21
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Chị Thụy Khanh, chị Passenger và cả nhà ui



    Quote Originally Posted by passenger View Post
    Love this warm hearted story!
    Miss little future blue dress shoud get an eight.
    "Tôi" should get a ten for writing this fun & beautiful "melody".
    And "Mẹ Đậu Đũa" must get an eleven - one extra point for being a wonderful Dad.
    Thanks, ST!
    St cám ơn chị Passenger
    Chị có giọng văn rất đặc biệt , ngay cả khi ”còm” , mỗi khi đọc mấy câu ngắn ngắn mà dí dỏm của chị , St lại nhớ đến cách viết khác của anh Ốc và chị Phiulinh

  2. #22
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Những mũi tên trưởng thành

    Tấtcả nến trong phòng đều sáng. Ngay đến những mẩu nến nằm trong góc kẹt, bụi bámđầy, cũng lăn ra giữa phòng cười thật tươi với ngọn lửa hồng mịn màng.

    Họ nhà nến thì thầm với nhau:

    - Chúng ta sẽ rực rỡ, vui chơi cho đến giọt sáp cuối cùng.

    Ang Đèn Ống, vật máy móc và có vẻ ích kỷ nhất, cố gắng góp một chút ánh sáng trắngmờ. Nhưng anh ta chỉ tạo nổi vệt sáng màu ngà trên trần.

    Cụ Sách bảo:

    - Như thế lại hay, căn phòng hôm nay chỉ cần một thứ ánh sáng ấm cúng và mộtbầu không khí trang trọng.

    Hàng ngàn sợi dây nhỏ, kết bằng giấy bóng đủ mầu, chăng kín tường và rủ xuống,lung linh tha thướt như mưa nhẹ trong một bầu trời còn gió, còn sót nhiều tianắng bâng khuâng vàng.

    Giấy màu vây quanh từng ngọn nến xoay tròn, đùa nghịch một cách kỷ luật nhưđoàn Hướng đạo sinh xoay quanh lửa trại. Chúng in màu trên tường pha trộn vàonhau, biến đổi vô cùng tựa lòng kính vạn hoa.

    Chú quay Sừng nôn nao vì sắc màu, chú không thể nằm yên. Chú xoay tít chạyquanh nhà, chân đinh của chú sáng loáng. Thân Sừng óng ánh. Bông Hoa phê bình:

    - Chú giống hệt một viên kim cương khổng lồ.

    Chú va vào chân ghế, dội ra, chú chạm nhẹ vào chân bàn, giả vờ lảo đảo. Chúchạy vụt vào gầm tủ, rồi vòng ra, đuổi theo chị Bóng bay.

    Bác Đinh già nhận xét:

    - Lúc này Quay Sừng đang đóng vai một viên kim cương say rượu.

    Chị Rèm cửa mỏng manh thướt tha giăng mình đầy khung cửa sổ và cất lời cáo lỗi:

    - Xin bác Gió đừng giận, xin ánh trăng đừng buồn nhé! Bữa nay chúng tôi tổ chứclễ, trong phạm vi thân mật. Mong quí vị trở lại đêm mai.

    Rèm cửa biết dư rằng Nến không ưa Trăng. Họ nhà nến vẫn chê ánh trăng nhạt mờ,ngoài tính cách trang trí không còn dùng được vào việc gì. Bác Gió thì làm hạisức khoẻ nến. Tốt hơn hết Rèm cửa chặn họ lại ở ngoài khung cửa sổ.

    Tuy nhiên thỉnh thoảng có chút gió tò mò, đẩy nhẹ chị Rèm, lọt vào phòng. Họhàng nhà nến xôn xao, hàng ngàn sợi dây màu uốn mình, bốn phía tường như cóhàng ngàn bông hoa muôn sắc lướt qua.

    Cụ Sách trầm tư xét lại những dòng chữ trong lòng mình, cụ muốn tìm những câuchúc tụng văn hoa bay bướm nhất.

    Chiếc xe hoả móp đầu, năm chiếc xe hơi nhựa nối đuôi nhau chạy khắp phòng. Chúcon Quay vui đùa hỏi:

    - Các bạn đi đâu cho tôi quá giang với?

    Đoàn xe đáp:

    - Rất tiếc chúng tôi thuộc loại xe chuyên chở nhẹ. Xe chở đầy ắp niềm vui rồi.Chú con Quay cảm phiền nhé.

    Anh Chổi lông gà, suốt đêm trước lo quét bụi cho mọi vật trong phòng bây giờmệt còn ngủ say. Nhưng anh đã cẩn thận căn dặn Giỏ rác:

    - Nhớ đánh thức tôi vào lúc nửa đêm nghe.

    Giỏ rác cố thu mình vào góc phòng với những vật đã bị loại ra khỏi cuộc đời.

    Chị Tranh vô cùng kiêu hãnh. Trong ánh sáng muôn màu chị được mặc cái áo mớichắc chưa từng có trên thế gian. Khung cảnh cánh đồng nơi chị màu xanh nhạt đổiqua màu tím sậm rồi màu vàng, màu hồng, màu ngọc thạch….Đôi lúc những màu ấychen lấn xô đẩy nhau. Chị Tranh tưởng rằng mình vừa được ban chiếc áo thần củamột bà tiên tính tình bất nhất, chỉ thích đổi thay.

    Cây đàn nằm trên góc tủ so lại dây. Chàng sẽ dành cho đêm nay một tấu khúctuyệt diệu, một tấu khúc vui tươi, hân hoan không thua gì những nụ cười của họhàng nhà nến.

    Suốt từ tối tới giờ ông Bàn, vật khó tính nhất trong phòng, không càu nhàu mộttiếng. Chỉ thỉnh thoảng ông nhắc khẽ bình hoa:

    - Này! nhớ giữ cho bông hồng thật tươi đấy. Đêm nay là đêm trọng đại.

    Chỉ có bé Đinh ốc chẳng hiểu gì, đang thắc mắc. Bác Đinh già phải giải thích:

    - Đêm nay mọi vật tổ chức mừng thọ ông Cung tên.

    Biết bao thế hệ lịch, những vật có đời sống kéo dài đúng một năm trời đã quađi, ông Cung tên vẫn vững bền khoẻ mạnh. Thân thể ông thuộc loại gỗ quí. Da ôngđen bóng như sừng, thời gian không tạo một nổi vết nứt. Ông nói:

    - Ngay lúc này ném tôi ra giữa trận tiền, tôi vẫn có thể chiến đấu mạnh mẽ nhưmột trăm năm trước.

    Mọi vật mừng thọ ông, mừng vị anh hùng đã chống cự bền bỉ với kẻ thù nguy hiểm,lạnh lùng nhất: thời gian.

    Khi bác Đồng hồ điểm lên mười hai tiếng đều đặn trong veo, cụ Sách đại diện cảphòng cất lời chúc tụng.

    Anh Chổi lông gà được đánh thức giật mình, tung cả bụi lên, nhưng những hạt bụicũng óng ánh muôn màu.

    Ông Bàn tiếp lời cụ Sách:

    - Đáng lẽ tôi phải giữ mặt thật sạch sẽ để mừng thọ ông Cung tên. Nhưng ôngbiết đấy, lũ ranh con ở nhờ trên mặt tôi không bao giờ giữ vệ sinh chung. Vácbộ mặt nhem nhuốc này ra mừng ông, thật tôi xấu hổ quá. Tôi có bông hồng nhỏcòn tươi, xin tặng ông. Mong ông không từ chối món quà tầm thường của lão giàthô lỗ này.

    Nhà quí phái Cung tên vô cùng cảm kích.

    Ông hiểu rằng quà tặng ông không phải riêng có lời chúc tụng của cụ Sách, bônghồng tươi của ông Bàn. Tất cả những sắc màu rực rỡ, hân hoan của mọi vật trongphòng đều dành riêng cho ông. Ông Bàn khỏi cần bày đặt tặng hoa. Một ngày khôngcàu nhàu, lại chịu khó giữ khuôn mặt thật sạch sẽ của ông cũng là một món quàvô giá, khiến ông Cung tên có thể kiêu hãnh.

    Ông Cung tên cám ơn mọi vật, ông ngập ngừng nói rằng không biết kể sao cho hếtlòng mến thương tất cả. Ông đã sống quá lâu, đã thấy hàng trăm thế hệ lịch từtường rơi xuống, nhưng ông không mệt mỏi, ông còn muốn sống lâu nữa vì mọi vậtcũng thương mến ông….

    Tất cả những ngọn nến trong phòng rực sáng thêm. Anh Đèn ống reo lách tách.Chiếc xe lửa và mấy cái xe hơi nhựa, đoàn xe chuyên chở niềm vui, tăng tốc độ.Chú quay Sừng vướng chân vào sợi chỉ buộc chị Bóng bay. Chú ngã chúi vào gócnhà. Nhưng chú vùng dậy ngay, đuổi theo mấy chiếc xe hơi. Chú vẫn giống mộtviên kim cương lóng lánh.

    Cây đàn bắt đầu tham dự cuộc vui. Chàng nghệ sĩ ồn ào nhất phòng này tung rahàng ngàn nốt nhạc nhỏ xíu. Chúng ca hát, bay tung tăng khắp phòng, chúng lướtqua những ngọn nến, khiến tất cả những ngọn lửa trong phòng đổi từ màu da camsang màu vàng rực. Những nốt nhạc rơi xuống như trận mưa mà tất cả những giọtnước đều hồng.

    Gió tò mò, chịu không nổi, xô nhẹ chị Rèm, tràn vào. Những sợi tơ giấy đủ màuuốn mình xao xác. Gió bắt cóc hàng trăm nốt nhạc, đẩy ra ngoài khung cửa sổ,bay vút lên cao.

    Bông Hồng trong bình nở tung, một bông hồng lạ kỳ, đổi màu theo từng cơn xaođộng của dây giấy bóng và ánh nến.

    Chị Bóng bay lăn vào gầm tủ thủ thỉ với bác Đinh già:

    - Tôi đã từng dự những cuộc lễ lớn. Họ hàng nhà tôi biết bao kẻ đã được baycùng hàng ngàn con chim câu trên một nơi người đông như biển. Nhưng tôi chưatừng thấy có cuộc mừng lễ nào vui tươi như đêm nay.

    Khi chàng đàn trình diễn, ông Cung nói:

    - Quí vị làm tôi nhớ tới cái đêm mình tổ chức lễ tiễn đưa mấy cháu nhỏ nhà tôilên đường. Cũng căn phòng này….

    Cụ Sách biết ngay là ông Cung nhắc tới đêm những cậu tên trưởng thành.

    Cụ Sách nói:

    - Hồi ấy, căn phòng này còn hẹp hơn, bốn phía là vách ván không phải tườnggạch.

    Ông Cung tên hỏi:

    - Khi đó ông Bàn về đây chưa nhỉ?

    Ông Bàn đáp:

    - Rồi! hồi ấy tôi trẻ măng, da dẻ nâu sẫm, nhẵn bóng chứ đâu có như bây giờ,mặt đầy sẹo ngang dọc, lem luốc.

    Để các vật trẻ trung trong phòng hiểu rõ về kỷ niệm mình vừa nhắc tới. Ông Cungtên bắt đầu kể:

    Ông Cung có năm con. Đêm ấy cả năm cậu Tên đều đến tuổi trưởng thành nghĩa làđược bay đi khắp bốn phương trời.

    Mũi tên nhọn hoắt, thân tên thẳng tắp, cả năm đều đã đủ điều kiện để làm nhiệmvụ giang hồ.

    Vì mến ông Cung, các vật trong phòng tổ chức lễ tiễn đưa thật long trọng. Vảlại đây cũng là dịp các cậu Tên vĩnh biệt tất cả để sống một đời sống khác hẳn,họ hoàn tất cái sứ mạng đầy ý nghĩa họ mang từ lúc chào đời.

    Tình cờ, đêm lễ mừng trưởng thành của năm cậu gần ngày Trung thu nên trongphòng có đủ loại đèn. Tất cả những ngọn nến đều tìm được nơi trú ngụ đầy màusắc cả căn phòng cũng sáng muôn màu.

    Cụ Sách đọc một bài thơ giã từ, lời lẽ ngậm ngùi, quyến luyến nhưng rất hàohùng.

    Các chú đèn con Cá, đèn Thiềm thừ, đèn con Thỏ chia nhau đứng ở các góc phòng.Bác đèn ông Sao đứng chính giữa, nơi các màu sắc trộn lẫn với nhau.

    Ông Bàn cho phép chú Ngăn kéo hé ra một chút để tất cả những vật trong lòng chúđược dự lễ.

    Anh Diều giấy nói:

    - Chà! mấy cậu Tên sẽ bay cao lắm đấy nhé. Tôi phải có hai cuộn chỉ mới bay caobằng các cậu.

    Cậu Tên anh cả khiêm tốn:

    - Nếu chúng em bay cao xa được là cũng nhờ sức của cha em.

    Cụ Sách nói:

    - Đúng vậy, ông Cung còn mạnh lắm. Ông sẽ đẩy các cháu bay xa không thua bất cứmột mũi tên nào.

    Ông Cung vội nói:

    - Quí vị có lòng thương nói vậy chứ thật ra hồi này chúng tôi cũng sa sút lắm.

    Cậu Tên anh cả rất điềm đạm, bình tĩnh, trái lại cậu hai cậu ba thì nôn naolắm, cả hai nói nhỏ với nhau, chỉ mong những nghi lễ rườm rà sớm chấm dứt đểchúng được lên đường. Chúng đã nghe tiếng gọi của thinh không.

    Đúng giờ mấy cậu Tên khởi hành, bên ngoài khung cửa sổ rộng mời mưa lất phất.Cụ Sách tỏ ý lo lắng:

    - Thời tiết xấu, hay chúng ta dời chuyến bay của các cậu Tên lại.

    Bác Ô đen trấn an:

    - Không sao, mưa nhỏ mà. Bay nhanh như các cậu ấy thì không thể nào ướt được.

    Anh Diều giấy vẫn ngần ngại:

    - Trời gió to không?

    Chị Rèm cửa đáp:

    - Gió rất nhẹ.

    Ông Cung cảm ơn sự lo lắng của mọi vật, nhưng cho biết tên bay bất kể thờitiết. Tên bay trong nắng gay gắt hoặc trong giông bão. Chuyến bay càng cam gothì đời của Tên càng có ý nghĩa.

    Cậu anh cả, thay mặt các em, hỏi ông Cung câu cuối cùng:

    - Thưa cha! Cha còn dạy chúng con điều chi nữa không?

    Ông Cung nghiêm trang:

    - Cha chỉ có một lời khuyên, cha nhắc lại: Phải kiêu hãnh và bay cho thậtthẳng.

    Mũi tên đầu phóng đi như một lằn chớp.

    Mọi vật quá chú ý vào đường bay của từng mũi tên đến nỗi, sau khi mũi thứ tưlên đường, mới khám phá ra mũi tên thứ năm; cậu Út đã trốn đâu mất tiêu.

    Ông Cung hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, ông cố cứu vãn bằng cách nói nhẹ nhàng:

    - Thằng Út đâu rồi? Sửa soạn chậm quá vậy?

    Mọi vật im phăng phắc chờ đợi. Không có tiếng trả lời.

    Ông Cung sẵng giọng:

    - Út!

    Vốn là một nhà quí phái, ông Cung luôn luôn tỏ ra điềm đạm bình tĩnh. Khi giọngông gay gắt như thế là ông đã giận lắm.

    Tất cả đèn trong phòng rực sáng thêm một lần để tìm kiếm. Bỗng có tiếng cậu Útcàu nhàu:

    - Con muốn ở nhà, con chẳng đi đâu hết.

    Hoá ra cậu Út trốn dưới gầm ông Tủ.

    Ông Cung lịm đi, không nói gì. Ông giận quá và có lẽ hơi xấu hổ với mọi vật vìtình trạng bất ngờ này.

    Anh Diều giấy nói nhỏ:

    - Cậu làm vậy cha cậu sẽ buồn lòng lắm.

    Cậu Út nói to:

    - Cha tôi giận, tôi chịu. Nhưng tôi không đi đâu hết, tôi ở trong phòng nàyquen rồi. Bây giờ phải bỏ đi, tôi chịu không nổi.

    Ông Bàn lên tiếng:

    - Các anh của cậu đi cả rồi đấy.

    - Mấy anh ấy khoái giang hồ. Tôi khác, tôi nhất định không đi đâu hết. Tại saoông Bàn, ông Tủ, anh Diều được ở đây mãi mãi? Như cái bọn Giầy Dép, bác Ô đenthì ra đi rồi cũng lại trở về? Tại sao tôi phải bỏ nơi này?

    Ông Bàn nói:

    - Tại vì chú thuộc loài Tên. Nếu chôn chân vĩnh viễn ở đây thì chú có bốn cẳngnặng chịch như bọn Bàn chúng tôi, chớ đầu chú nhọn hoắt làm chi.

    Cụ Sách cũng nghiêm khắc:

    - Còn một lý do nữa: chú sanh ra là con của ông Cung. Đừng để mọi vật nghĩ rằngchú không xứng đáng được có một ông cha như thế.

    Cậu Út lặng thinh. Ông Cung vẫn chưa chịu nói gì.

    Bông Hoa giầu tình cảm, rất hiểu nỗi khổ của cậu Út, hoa ngậm ngùi héo mất mộtcành.

    Một lát sau, cậu Út nói nhỏ như một tiếng thở dài:

    - Nhà chỉ có năm anh em tôi, chúng tôi bỏ đi cả, cha tôi sẽ buồn và cô đơn.

    Cụ Sách nói:

    - Nếu cậu nhất định không đi, làm buổi lễ tiễn hành, làm chính cuộc đời cậu mấthết ý nghĩa, cha cậu sẽ đau khổ gấp ngàn lần.

    Ngoài khung cửa mưa đã tạnh. Một chút ánh trăng tò mò nhìn vào phòng, cậu Útnói:

    - Xin quí vị tha lỗi cho, thật tôi làm phiền quí vị quá.

    Cậu trở lại với ông Cung, ngoan ngoãn đặt mình trong vị trí khởi hành.

    - Con xin lỗi cha. Con thương mến căn phòng này và con cũng sợ năm anh em conđi hết thì cha cô đơn.

    Mọi vật trong phòng rực rỡ, vui tươi trở lại, tất cả đã tha thứ cho cậu Út. ÔngCung vẫn lặng thinh, nhưng sự im tiếng của ông không cò vì buồn giận.

    Khi cậu Út hướng cái mũi nhọn lên trời cao ngoài khung cửa sổ, ông Cung mớinói:

    - Nhớ kiêu hãnh và bay cho thật thẳng. Đừng bao giờ để mọi vật lầm tưởng con làmột mũi tên mềm.

    Cậu Út cũng phòng vụt đi như một lằn chớp.

    Bấy giờ ông Cung mới ngậm ngùi nói:

    - Xin quí vị tha lỗi cho thằng cháu Út, nó giầu tình cảm quá. Nó nói cũng khôngsai. Quả thực, năm anh em nó đi hết tôi cô đơn và buồn, nhưng hạnh phúc củachúng nó là quan trọng.

    Đúng như lời ông Cung nói. Khi đó, cậu Út đang hưởng cái sung sướng tuyệt vờicủa một mũi tên bay.

    Những đám mây kéo nhau về phía chân trời, trăng vằng vặc, đầy ấp thinh khôngbao la. Cậu lên cao, lên cao hoài, cậu hân hoan reo một tiếng thật dài. Giữacõi mênh mông, cậu kiêu hãnh, ngất ngây với đường bay xuyên gió.


    (Trích từ Những Giọt Mực - Lê Tất Điều)

  3. #23
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Những giọt mực

    Đêmhơi lạnh. Ánh trăng lọt qua cửa sổ, soi sáng một chút mặt ông Bàn. Bình mựcthủy tinh đổ nghiêng, mang trên mình mảnh trăng nhỏ xíu, lấp lánh, xa vời.

    Dòng mực xanh chảy lan trên mặt ông Bàn đã khô. Đáy bình còn một gợn đen đậmnhỏ. Đó là ba giọt mực cuối cùng.

    Ông Bàn giận lắm. Chưa bao giờ ông giận đến thế. Chú Ngăn kéo sợ ông sẽ quẳngtất cả các vật trên thân thể ông xuống, kể luôn chú. Chú gắng thu xếp các vậttrong lòng mình, cho chúng nằm thứ tự gọn gàng. Ở đậu trong bụng ông Bàn, chúNgăn kéo luôn tế nhị, giữ gìn.

    Nhưng lần này, lỗi không ở chú Ngăn kéo.

    Ông Bàn to tiếng:

    - Ông Cung, cụ Sách nghĩ coi: tôi làm sao chịu nổi. Trong phòng này tôi là mónđồ xui xẻo, cực khổ nhất.. Vật gì cũng có thể nhảy lên mặt tôi được. Ban ngàytôi còn phải cõng cả ánh nắng, ban đêm cõng ánh trăng, toàn những món đồ do chịCửa sổ mang về.

    Cửa sổ nhỏ nhẹ:

    - Ánh trăng và ánh nắng nhẹ tênh mà.

    - Đồng ý. Nhưng chị phải biết ánh nắng có thể làm tôi vỡ mặt ra. Tuy nhiên việcđó bỏ qua. Tôi xin hỏi mọi vật: tôi là bàn tôi đâu có là anh hề nhựa, sao mặttôi ngày một bẩn thỉu, kỳ cục, đầy những vết mực dọc ngang, lộn xộn?

    Anh Bút chì nằm bên cạnh cô Vở quăn góc nói nhỏ:

    - Cháu chỉ lỡ vẽ trên mặt bác một cái xe hơi, một cái nhà…

    Anh Bút bi cũng lên tiếng:

    - Cháu vẽ một con vịt.

    Ông Bàn giận dữ hơn:

    - Hình đó đâu phải là con vịt. Đó là một thứ quái vật, đầu to như đầu ngựa, haicẳng như cây tăm. Tôi yêu cầu các cháu từ giờ đừng có trổ tài hoạt hoạ nữa.

    Cụ Sách lên tiếng nghĩa là mở cửa kho đạo đức:

    - Những vật trên mặt ông Bàn không biết điều chút nào. Hãy noi gương những vậtở nhờ trong lòng ông Tủ. Họ tới, họ đi, biết bao đợt rồi, lòng ông Tủ vẫn sạchsẽ.

    Ông Cung góp lời:

    - Vật cẩn thận không bao giờ để lại dấu tích nơi mình đã cư ngụ, nhất là nhữngdấu tích mất vệ sinh. Ngày xưa, khi còn đi theo các chiến sĩ, ta đã từng cắmtrại, các chiến sĩ không để lại một cái hố nhỏ.

    Sau câu nói của ông Cung, ông Bàn đã bớt càu nhàu, nhưng chưa nguôi giận.

    - Lỗi tại tôi xin ông Bàn tha thứ. Tôi đứng không vững nên mới ra cớ sự.

    Đó là câu nói của bình mực thủy tinh. Tất cả xôn xao của mọi vật, cùng cơn giậncủa ông Bàn hình như bây giờ mới làm hắn bừng tỉnh. Không phải hắn lì lợm,bướng bỉnh. Hắn là vật đãng trí mơ mộng nhất trong phòng.

    Dù chứa mực trong lòng, thân thể hắn vẫn có những phần trong veo. Cảnh vật inhình trên đó, nhỏ xíu, mơ hồ. Không giống mặt gương, phản chiếu hình một cáchmáy móc, chính xác. Bình mực bóp méo khuôn mặt mọi vật theo ý hắn.

    Những đêm trăng như đêm nay, đứng gần cửa sổ, hắn chứa cả trăng sao, bầu trờiyên tĩnh. Vài cành cây bên cửa xao động làm cho mảnh thế giới in trên bình mựcsinh động, đẹp tuyệt vời. Tất cả mang một màu xanh hơi tối. Nếu một chú kiếnlạc vào thế giới nhỏ bé, xinh xắn ấy, chú sẽ biến thành thi sĩ.

    Vì vậy, bình mực của chúng ta hoá ra là một vật mơ mộng.

    Bình mực đổ, từ cái miệng tròn vo của hắn, mực trào ra, hào hứng như bọn tùvượt ngục. Mặt ông Bàn thêm một vết đen lớn khủng khiếp. Đó là lý do khiến ônggiận dữ, nói những lời cay đắng, trách móc lung tung. Tai họa xảy tới từ hồichiều.

    Bình mực đã công khai nhận lỗi, dù chậm, ông Bàn cũng hài lòng. Ông già rồi,không chú ý tới dung nhan mình. Vết mực loang lớn thật, nhưng so với những hìnhvẽ lăng nhăng, những vết dao chém, nó cũng chẳng làm ông xấu hơn được. Tuynhiên ông Bàn vẫn doạ:

    - Bây giờ anh mới biết lỗi à? Tôi sẽ quẳng anh xuống đất, cho anh vỡ tan xácra.

    Ông Bàn rung nhẹ, các khớp gỗ kêu cót két. Nhiều vật tưởng ông quyết liệt hạbình mực, đều hoảng kinh. Cụ Sách cất tiếng:

    - Xin ông Bàn bớt nóng.

    Những cây Bút mực cũng cuống quít can ngăn:

    - Anh Bình mực thật dễ ghét, nhưng thiếu anh ấy, chúng cháu mất kho nhiên liệu,hoá vô dụng. Mong ông nghĩ lại.

    Chỉ có Bút chì im lặng. Đương sự rất đắc chí vì có thể tự lực, tự cường. Hắnviết ra những chữ mờ nhạt, nhưng khỏi cần nhờ vả , lệ thuộc anh nào. Bình mựcsống chết chả ăn nhậu gì tới hắn. Bút chì bị mang tiếng ích kỷ và vụng về. Hắnphải đeo kè kè ở sau đuôi một cục tẩy tròn chuyện việc xoá những bước đi lỗilầm của hắn.

    Những bông hoa thuộc loại tình cảm, nghe chuyện cãi vã xô xát đã thất kinh.Giọng hoa run rẩy:

    - Ông Bàn chớ làm vậy! Ông Bàn chớ làm vậy!

    Chỉ có ông Cung, vật từng trải, lão luyện là biết ông Bàn doạ chơi. Một vật dễgiận, dễ to tiếng, rồi dễ nguôi như ông Bàn, ít khi làm chuyện ác độc.

    Bình mực thủy tinh cũng sợ hãi. Rơi từ mặt bàn xuống, chắc tan xác thật? Nhưngvật đãng trí và mơ mộng này lại tự an ủi bằng trí tưởng tượng. Cần quái gì. Hắnnghĩ. Nếu tan thành trăm mảnh, ta sẽ là trăm mảnh lóng lánh sáng, trăm mảnhmang hình trăng tròn, trăm mảnh bầu trời ngoài khung cửa sổ….không còn một giọtmực nào dính trên thủy tinh, cả trăm mảnh sẽ trong veo.

    Tuy nhiên trăm mảnh rực rỡ đó không sống lâu, sẽ gặp nhau trong sự tăm tối của thùngrác. Kẻ mơ mộng, sau phút tưởng tượng tới sự tan tành đẹp đẽ, bỗng biết ớn:

    - Tôi đã nhận lỗi rồi mà. Tôi xin hứa sẽ cẩn thận hơn.

    Bình mực chưa dứt lời, mọi vật bỗng nghe tiếng khóc. Tiếng khóc vang lên từtrong lòng bình mực. Tiếng khóc tỉ tê tuyệt vọng.

    Mọi vật sững sờ, im lặng, lắng nghe. Ông Bàn bối rối trước tiên:

    - Này chú Bình mực, ta doạ chơi vậy thôi, sao mà nhút nhát quá vậy?

    Bình mực cãi:

    - Ông lầm rồi, tôi đâu có khóc.

    Quả vậy, đó là tiếng khóc nhỏ bé của ba giọt mực cuối cùng, còn đọng dưới đáybình.

    Ba giọt mực tụ lại, như một giọt nước mắt đen lớn buồn thảm.

    Hàng ngàn giọt mực đến rồi giã từ bình mực. Bình mực biến thành nơi tạm trú củachúng. Mới đầu vật mơ mộng này cũng lưu luyến, tất cả những khách trọ. Sau đóquen đi, hắn trở về với nếp sống riêng tư.

    Tiếng khóc của ba giọt mực khiến hắn kinh ngạc.

    Bông hồng khẽ hỏi:

    - Làm sao các em lại khóc?

    Một giọt mực nghẹn ngào:

    - Bọn em đang khô dần.

    Giọt mực thứ hai:

    - Chúng em không bao giờ được làm bổn phận của loài mực.

    Giọt mực thứ ba tiếp lời:

    Tất cả những giọt mực cùng sinh ra đời với chúng em đều đã sống đầy đủ. Họ đượcnhững anh chị bút đón ra khỏi bình, họ biến thành chữ, thành hình vẽ. Họ khôtrong danh dự vinh quang, chúng em không như vậy. Chúng em đang héo tàn trongđáy bình mực một cách vô duyên.

    Những câu than thở của ba giọt mực khiến cho muôn ngàn chữ trong tất cả nhữngsách vở bừng tỉnh.

    Sau đó muôn ngàn chữ cùng hân hoan. Tiếng than của kẻ hậu sinh như lời khentặng các vị tiền bối.

    Cả những giọt mực đã khô hàng trăm năm, đang mờ tới nét chữ cuối cùng cũng gópniềm kiêu hãnh.

    Những giọt mực khô trong lòng cụ Sách thì reo vui hơi quá lố. Chúng ất tiếngcười dù cố đè nén, vẫn làm cho những trang sách rung rung. Tất cả những giọtmực vào lòng cụ Sách đều biến thành lời đạo đức, khôn ngoan, dạy dỗ loài người,phác giác những chuyện huyền bí của vụ trụ. Những giọt mực ấy đã tìm được mộtđịa vị hết sức cao trọng, như giọt mực xấu số thứ ba đã nói: " Họ khôtrong danh dự vinh quang ".

    Cụ Sách phải nạt khẽ:

    - Này! Cười vui trước nỗi đau khổ của vật khác là vô ý thức.

    Căn phòng đỡ mất trật tự.

    Nhưng muôn ngàn chữ vẫn sung sướng, cười thầm, và ba giọt mực đang khô trongđáy bình, tiếp tục khóc tỉ tê.

    Chỉ có năm sáu giọt mực khô trong lòng chị Vở cất tiếng an ủi:

    - Không ra khỏi bình các em đừng buồn. Như bọn ta đây, đâu có gì là sung sướng.Chúng ta không hoá thành chữ, mà thành một cái hình quái gở.

    Quả thực, cậu bé đã dùng những giọt mực này để vẽ một hình người đầu tròn, tóclởm chởm, không có mũi, chân tay cong queo, kì dị.

    Những giọt mực khác, biến thành hình vẽ xấu xí trong vở, trên bìa sách, trênmặt bàn, cũng đua nhau an ủi ba giọt mực. Họ cho rằng ở vĩnh viễn trong bìnhcòn hơn là biến thành những quái thai.

    Hàng trăm giọt mực, vết loang lớn trên mặt ông Bàn, bây giờ mới đủng đỉnh lêntiếng:

    - Còn bọn chúng tôi thì sao? Cũng nhục nhã lắm chứ. Cả trăm mạng hoá thành vếtđen dơ dáy trên mặt ông Bàn, chúng tôi đâu có khóc.

    Ba giọt mực vẫn khăng khăng:

    - Thà làm một vệt đen còn hơn khô héo trong đáy bình. Chúng tôi biết không phảigiọt mực nào cũng gặp may mắn khi ra đời. Nhưng đã là mực, phải được ghi mộtvết ở đâu đó. Là chữ, là hình vẽ, là một cái chấm xấu xí cũng được, chúng tôimuốn ra khỏi bình. Chúng tôi không muốn chết non và chết vô ích.

    Các vật trong phòng lặng thinh. Ba giọt mực cảm thấy mình đang khô héo mau hơn,lại tỉ tê khóc. Bông hồng nghe thấy chuyện chết chóc, buồn rũ cánh. Chị Bóngbay thơ thẩn lăn tới một góc nhà, ngậm ngùi thương những vật nhỏ bé mong manh.

    Chú con Quay muốn cất lời an ủi. Nhưng chính chú cũng nghĩ rằng một vật sinh rađời chẳng để làm gì, chẳng có ích gì thì vật đó buồn phát khóc là phải.

    Bỗng dưng ông Bàn hỏi to:

    - Sao? Cụ Sách, trong cái bụng đầy nhóc thông thái của cụ, không có ghi câu nàoan ủi ba giọt mực hả?

    Hồi này, ông Bàn ưa trêu cụ Sách. Ông nghi cụ vẫn có ý coi thường ông. Bụng cụđầy chữ, bụng ông chỉ có chú Ngăn kéo dốt nát. Thỉnh thoảng ông tìm cách đưa cụSách vào thế kẹt. Chẳng hạn ông hỏi cụ: tại sao giầy dép không có chân lại đikhắp nơi, bàn ghế có tới bốn chân thì nằm một chỗ.

    Bây giờ ông lại làm cụ Sách lúng túng.

    - Ờ….ờ…nghĩ rằng ba giọt mực không nên buồn quá thế. Trời sinh ra muôn vật: mỗivật có một số phận….

    Chưa bao giờ cụ lại nói một câu thiếu dứt khoát như vậy.

    Ông bàn bỗng phá lên cười:

    - Ha! Ha! Ha! Xin lỗi cụ Sách! Nhà cháu không đồng ý với cụ. Theo quan niệm củavật dốt nát này thì ba giọt mực không có quyền khóc. Cả ba phải reo mừng vì đãsống những ngày đầy ý nghĩa.

    Cả phòng kinh ngạc, ba giọt mực nín khóc lắng nghe. Ông Bàn vẫn cười ha hả:

    - Hãy coi cái thân tôi này. Tôi là bàn, tôi có hoá ra gì đâu, nhưng tôi đã đểcho biết bao nhiêu vị ngồi trên mặt. Các vị ấy đều có ích, thế là cuộc sống củatôi có ý nghĩa.

    - Ba giọt mực dưới đáy bình đâu có vô ích. Nếu họ không ở đó thì làm sao cácanh chị bút có thể với tới hết tất cả những giọt mực khác?

    - Ba giọt mực cuối cùng đã làm một việc có ý nghĩa nhất: họ đội những đứa kháctrên đầu, suốt ngày này sang ngày khác. Nhờ vậy, những giọt đứng trên đầu họmới bám vào ngòi bút, ra ngoài, biến thành chữ.

    - Chú Bình mực phải biết điều đó chứ. Bao nhiêu thế hệ mực đã qua trong lòngchú? Mỗi thế hệ đều có ít nhất ba giọt mực nằm dưới đáy, nâng các giọt mực kháclên cao. Sau đó, những giọt hy sinh khô đi trong lặng lẽ.

    - Khi nãy, tôi nghe các chữ, những giọt mực khô trong lòng cụ Sách đã cười.Thật là một lũ vô ơn. Dù vinh quang hiển hách đáng lẽ lũ ấy phải biết tới nhữnggiọt mực đã đội chúng lên, những giọt mực chịu nằm dưới đáy bình, chịu nhụcnhằn, tăm tối và thiệt thòi.

    - Vậy ba giọt mực bé tí teo, các cháu có quyền kiêu hãnh. Các cháu đóng góp vàorất nhiều sách vở. Và hàng tỉ chữ, hằng sa số hình vẽ trên cõi thế gian này đềumang ơn những giọt mực nằm dưới đáy bình.

    Ông Bàn không cười nữa, căn phòng im lặng hoàn toàn.

    Một lát sau, cụ Sách nói với ông Cung tên:

    - Lần này, tôi chịu thua lão già lỗ mãng. Lão chỉ có một cái bụng rỗng tuếch màkhôn ngớm!

    Trong bình thủy tinh lóng lánh, ba giọt mực cuối cùng kiêu hãnh hân hoan bốcthành hơi.


    http://vn.cddmmtanaheim.org/wp-conte...%E1%BB%80U.pdf

  4. #24
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Cảm ơn chị Thụy Khanh , Nhã Uyên và các anh chị ghé đọc truyện với St

    -----------------


    Ở Sài Gòn

    ...Cho bloggers: Lún, Ngọc Lan, Hương, anh D.Hoàng...và ai đang nhớ SG
    ...

    Tôi viết nhiều vậy mà chưa viết về Sài Gòn, kể cũng là thiếu.

    Tôi sinh ra ở Hà Tĩnh, lớn lên ở Nha Trang và định cư ở Sài Gòn từ năm mười tám tuổi đến giờ. Vậy mà năm lần bảy lượt muốn viết một cái gì về Sài Gòn, tôi viết rồi lại ngưng vì chẳng biết viết gì.

    Sài Gòn là mảnh đất lạ kỳ. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta chẳng biết viết gì, nói gì về nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta nhớ về nó khi đang ở trong lòng nó. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta thương nó bằng một thứ tình cảm mơ hồ nhưng mãnh liệt đến ngạt thở, như kiểu một thứ tình nghĩa khác, không phải là quê hương.

    Tôi đến Sài Gòn lần đầu tiên năm 1991, trên một cái xe cấp cứu. Không phải xe chở tôi, là tôi quá giang xe cấp cứu chở một bệnh nhân viêm màng não từ bệnh viện Khánh Hòa chuyển viện vào Chợ Rẫy. Tôi nhớ như in khi người tài xế lần đầu vào Sài Gòn đã đi vào đường một chiều và bị hàng loạt xe gắn máy suýt đụng phải. Tôi nhớ mình đã tháo cái nhẫn 2 chỉ vàng trên tay để nhét vô vớ vì nghe nói cướp ở Sài gòn sẳn sàng chặt tay bạn chỉ để cướp một chỉ vàng.

    Ngày đó, ấn tượng đầu tiên của tôi là Sài Gòn quá lớn và quá đông.

    Tới bây giờ, ấn tượng của tôi cũng vẫn là Sài Gòn quá lớn và quá đông.

    Sài Gòn lớn. Tôi đồ nó phải lớn hơn cả Singapore hay HongKong. Từ ruộng đồng Hóc Môn ra đến biển Cần Giờ, từ vườn cây Thủ Đức mút đến miệt Bình Chánh xa xôi. Ở đâu cũng là đất Sài Gòn. Câu nói ấn tượng nhất về Sài Gòn tôi nghe từ một ông già đã 40 năm chạy xe xích lô: “Không thằng nào dám vỗ ngực nói mình biết hết đất Sài Gòn”.

    Sài Gòn đông. Ngoài đường, trong chợ, hàng quán…đều ngùn ngụt người. Từ khu Chợ Lớn đầy người Hoa nói tiếng Hoa đến khu Dân Sinh kiếm cái gì cũng có, mà không có người ta cũng kiếm cho bằng được. Từ những đường phố luôn tấp nập người xe đến những cái chợ bán buôn thâu đêm suốt sáng. Đâu đâu cũng đầy người, càng ngày càng đông. Tôi dám cá rằng hơn phân nửa số người bạn gặp ở Sài Gòn đều không phải là người Sài gòn chính gốc. Như tôi.

    Ở Sài Gòn có một thứ không khí khác, có lẽ được quánh đặc bởi bụi, khói, bởi mùi mồ hôi, mùi đồ ăn, bởi tiếng xe, tiếng người bởi muôn ngàn thanh âm, màu sắc mà một khi đã quen hít thở với nó, bạn sẽ không bao giờ quên được, nếu không nói là khó mà rời xa được.

    Ở Sài Gòn, đất dung nạp vào nó đủ mọi hạng người, từ anh trí thức hàn lâm đến chị bán trôn nuôi miệng đều cảm thấy đất này dễ sống hơn chỗ khác, từ giới nghệ sĩ có tài và bất tài đến mấy bà buôn thúng bán bưng đều nuôi mộng lập nghiệp nơi mảnh đất lắm người nhiều xe này.

    Ở Sài Gòn, bạn hay chứng kiến những tai nạn giao thông nho nhỏ do xe máy, thường cả hai bên va chạm đều tự dựng xe lên, nhìn ngó xe của mình, xuýt xoa vài tiếng rồi nổ máy xe, mạnh ai nấy đi, thậm chí họ cũng chẳng nhìn nhau. Ở Sài Gòn thỉnh thoảng có người chạy theo bạn ngoài đường chỉ để nhắc bạn nhớ gạt chân chống xe hoặc coi chừng bị rớt cái ví lòi ở túi quần sau.

    Ở Sài Gòn, bạn dễ thấy những quán xá tạm bợ và tối giản đến không ngờ, nhiều quán cà phê chỉ với một cái lon bò húc làm biểu tượng vậy mà một ngày bán không dưới 300 ly café bằng cách bưng đến tận nơi, có một xe bánh mì nhỏ chỉ bán buổi chiều tối mà doanh thu hằng ngày lên đến cả chục triệu, có một bà chỉ bán nước sâm vỉa hè mà sau ba năm đã mua được căn nhà mặt tiền to vật ở chính nơi mà bà xin đặt xe nước sâm của mình.

    Ở Sài Gòn có nhiều bạn trẻ mặc đồ như tây, ngồi ở café máy lạnh với laptop trước mặt và viết đơn xin việc, nhưng cũng có nhiều bậc trung niên mặc quần đùi uống café cóc ở vỉa hè bàn chuyện xây cao ốc cho thuê. Ở Sài Gòn bạn có thể xin làm phụ việc ở bất cứ đâu mà lương tháng vẫn bằng một kế toán mới tốt nghiệp đại học, người ta có thể mua cùng một món đồ với giá chênh lệch nhau đến cả chục lần mà không hề áy náy.


    Có nhiều nữa, nhiều thứ nữa ở Sài Gòn mà tôi muốn viết mà vẫn không viết được, tôi xin kết bằng một câu chuyện nhỏ, của tôi.

    Công việc đầu tiên mà tôi làm để sinh nhai ở đất Sài Gòn này là làm bốc xếp ở cảng. Một bữa tối nọ, chừng hơn mười giờ, trời mưa lớn, tôi đạp xe từ cảng về sau ca làm. Đói, lạnh và mệt làm tôi lả đi, tôi tấp đại xe đạp vào một mái hiên và ngồi bệt xuống, ngủ thiếp đi.

    Đột nhiên tôi chợt thức vì tiếng cửa sắt kéo ra, một người phụ nữ mở cửa và hỏi thăm tôi bằng giọng nam bộ rất phúc hậu. Bà mở rộng cánh cửa cho tôi vào, bà đưa cho tôi một cái áo để thay và chỉ ít phút sau, bà lại xuất hiện với một tô mì gói nghi ngút khói, có cả mấy cọng ngò. Bà chỉ nói gọn: “Ăn dzô là phẻ liền hà”. Mà thiệt tình, ăn hết tô mì tự nhiên tôi thấy “phẻ” quá, có lẽ vì từ đó, tôi không nghĩ mình có thể sống ở đâu tốt hơn mảnh đất này. Tôi “phẻ” luôn từ đó đến giờ.

    Tôi chịu không thể nhớ căn nhà ấy, nó nằm đâu đó trên đường Lý Chính Thắng. Tôi cũng chịu, không nhớ nổi gương mặt người đàn bà ấy, như mọi người đàn bà ở thành phố này. Bạn đừng nói tôi vô ơn. Ở Sài Gòn, nói chuyện đó chỉ nhận được một cái khoát tay và câu trả lời trớt quớt: “Bỏ đi. Ơn nghĩa gì cậu ơi”.

    Rồi tôi cũng giúp một người khác như thế, rồi tôi cũng nói giọng Sài Gòn, tôi cũng khoát tay khi người ta cảm ơn: “Bỏ đi. Ơn nghĩa gì cậu ơi”.

    Sài Gòn là một mảnh đất lạ kỳ. Nó lạ kỳ đến nỗi người ta nhớ về nó khi đang ở trong lòng nó. Vậy đó


    http://www.damhaphu.com/2013/08/sai-gon-bao-nho.html

  5. #25
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    St cảm ơn các anh chị ghé qua đọc truyện với St

    --------------

    Sẹo của nước


    • NGUYỄN NGỌC TƯ

    Thứ mất đi không cách nào tìm, chính là khoảnh khắc đắn đo chừng như vô tận. Người ta vẫn tưởng chém vào nước thì không để lại sẹo. Chẳng nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chúng vẫn ở đó, rách bươm, còn lâu mới lành .

    .

    Minh họa: VIIP
    Cũng không cần phải gặp thằng Chơn, cứ ghé bất cứ nhà nào trong xóm Cầu Đôi, đứa con nít cũng có thể đưa bạn về một đêm tháng sáu năm trước.

    Trăng mười hai không sáng đến mức có thể nhận mặt nhau, nhưng đủ để Chơn nhìn thấy một người nằm bất động bên đường khi chạy xe ngang qua vườn mía. Trớn xe trờ qua một đoạn, nhưng thằng nhỏ vòng lại, nghĩ khuya khoắt mà nằm đó chắc gặp chuyện không hay.

    Dù là thằng cha xỉn say thì nằm phơi sương vậy cũng phải lay dậy, biểu về nhà. Nhưng người phụ nữ đang nằm sấp, chết ngất kia không say, cô bị cướp.


    Một bên phổi giập và mấy giẻ sườn gãy, mạch nhảy yếu ớt, cô gái được Chơn xốc đưa vô bệnh viện mà không chút đắn đo nào.

    - Bởi vậy mà thằng Chơn bị bắt.

    Chỉ là một cái xuống dòng trên văn bản, một cái dừng nghỉ lấy hơi của người kể chuyện, nhưng bạn cảm thấy như đang dạo trong siêu thị thì bị sụp ổ gà. Chới với trong vô lý. Lấy cảm giác ấy nhân lên ngàn lần thì ra tâm trạng của Chơn, khoảng tối đen ngòm nó rơi vào không chỉ cái hố, mà là vực thẳm.


    Mấy ông phá án quả quyết thằng Chơn là thủ phạm, trên người nạn nhân đầy những dấu tay nó, chẳng phải thì ai vô đây. Không thì nó đâu có biến mất sau khi đưa cô gái tới bệnh viện, rồi lên xe đò bỏ trốn, không thì nghèo quắt queo như nó sao có nhiều tiền trong người lúc bị chặn bắt ở dọc đường.


    Những án oan, kiểu này kiểu khác, nhưng luôn được làm lên bởi một cách: người cầm quyền tự bẻ công lý theo ý mình.


    Cùng với nhục hình, thứ chưa bao giờ cũ, họ đã vẽ nên một đêm trăng non tháng sáu khác, với nhân vật phản diện tên Chơn, đã ra tay cướp những thứ không phải của mình. Thằng nhỏ nghèo thân đơn thế cô, chẳng người thân làm chỗ dựa, nhưng không phải vì vậy mà chỉ sau một tuần giằng co, nó nhận tội cho rồi.


    - Bởi tui nghĩ ông trời đui. Hồi còn sống má tui nói mình sống sao trời thấy hết, là nói xạo thôi.


    Lòng tốt bị ngược đãi không phải bởi còng tay, bị đánh, mà còn vì cô gái mà Chơn ra tay cứu giúp đã không thèm nhìn nó mà xác nhận luôn đây là kẻ tấn công mình. Chỉ dân Cầu Đôi là không tin.


    Thím chủ quán nước ngay bên cầu nói ai chớ thằng Chơn thì không bao giờ là lưu manh hết, có lần mướn nó sửa chuồng gà, ngang qua chỗ má thím ngủ quên nằm co ro trong gió lạnh, nó kéo cái mền đắp cho bà già.


    Một ông nói mấy lần đang chở nước đá xe lăn ra chết máy, thằng Chơn gặp cảnh bèn ghé vai vác cây nước đá cuốc bộ giao cho khách giúp ông.


    Chị làm cỏ mướn nói tiền mà thằng Chơn lận trong người là của chị chớ đâu, là chị nhờ nó ngồi xe đò lên biên giới mua giùm cặp bò, bòn mót mấy năm mới được bao nhiêu tiền đó, chị thuộc lòng từng tờ giấy bạc, không tin thì chị kê ra bao nhiêu tờ mệnh giá nào cho coi.


    Hết thảy dân xóm đều bỏm bẻm vài ba chữ, mù luật văn bản, nhưng luật trời thì ai nấy đều chắc chắn, chỉ những kẻ có tội mới bị trừng phạt.


    Bà con tìm cách nhắn với thằng nhỏ đang bị tạm giam chờ kêu án rằng thằng nhỏ Chơn ở xóm Cầu Đôi không bao giờ là kẻ cướp, còn gió nam còn gió chướng họ còn tin vào điều đó. Họ nói đang trông Chơn về, dọn nhánh cây si, thông cái máng xối bị nghẹn nước, xây hàng rào, lặt vặt thôi mà không biết kêu ai.


    Thằng nhỏ vốn buông xuôi mặc kệ rồi, nghĩ rằng không có trời, nếu có thì ổng cũng đui, nhưng nhận được những lời nhắn từ thím Bảy chú Ba, nó đứng dậy.


    Cuộc đòi tự do cho Chơn thì dài, cực nhọc với bao nhiêu thủ tục giấy tờ bao nhiêu lạnh nhạt và hứa hẹn lần lữa. Bạn đừng bị ảo giác rằng chuyện rất dễ dàng bởi cách kể nhảy rào của ai đó, hay bản tin in trên trang báo, khi họ nói gọn một câu “Vậy rồi thằng nhỏ được thả về”.


    Làm sai mà chịu nhận sai, con nít thì làm cái rột, nhưng kẻ nắm quyền lực trong tay quên mất hành vi cơ bản ấy lâu rồi, họ cần có thời gian học lại, hoặc giả bộ sao cho lời xin lỗi họ xuất phát tự đáy lòng.


    Chuyện của Chơn, cũng không cần gặp nhân vật chính, bất cứ cư dân xóm Cầu Đôi nào cũng có thể đưa bạn về tháng trước, trong cái buổi người ta tổ chức buổi họp dân xin lỗi thằng nhỏ. Một ông bước ra tặng hoa nhưng thằng Chơn từ chối nhận, bởi vẫn còn giận. Hoa đẹp mấy cũng không làm nó quên được cái lạnh rợn của chiếc còng khi họ tra vào tay.


    Chơn nói đường xa lắm, không tiện mang hoa về, “nhưng tiền thì được”. Lúc đó có kẻ bĩu môi như một cách bày tỏ, kiểu như à hóa ra cũng là nằm vạ đòi tiền.


    Nhưng anh ta thu dọn đôi môi mọng bọt bia khi nghe Chơn nói, nó cần chín trăm mười bảy ngàn để gửi lại cho bà con Cầu Đôi đã chi xài khi đi kêu oan cho nó - một thằng nhỏ ai mướn gì làm đó, đổi công lấy chén cơm, người không phải bà con quyến thuộc gì của họ. Chơn không đòi thêm gì cho mình, bởi như nó nói, “lúc bị nhốt tui cũng được cho ăn cơm, coi như huề”.


    Chơn trở lại những ngày bận rộn tay chân, dân Cầu Đôi nhẹ lòng, “trời có mắt”. Mọi thứ trông có vẻ bình thường, như trước cái đêm trăng non tháng sáu, khi lòng tốt chưa bị thương. Chỉ khi bạn hỏi, nếu một bữa gặp một người bị nạn bên đường, Chơn có ra tay cứu nữa không?


    Sau giây lát chần chừ là cái gật đầu nhẹ đến khó nhận ra. Không riêng gì Chơn, dân Cầu Đôi ai cũng nói phải nghĩ coi nên cứu hay không. Thứ mất đi không cách nào tìm, chính là khoảnh khắc đắn đo chừng như vô tận. Người ta vẫn tưởng chém vào nước thì không để lại sẹo. Chẳng nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chúng vẫn ở đó, rách bươm, còn lâu mới lành.■


    http://cuoituan.tuoitre.vn/tin/van-h...c/1216786.html

  6. #26
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by sôngthương View Post

    . Người ta vẫn tưởng chém vào nước thì không để lại sẹo. Chẳng nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chúng vẫn ở đó, rách bươm, còn lâu mới lành.■

    http://cuoituan.tuoitre.vn/tin/van-h...c/1216786.html
    Làm sao mà lành được ! Nó thành vết sẹo lồi lõm , gồ ghề , xấu xí .

  7. #27
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,619

    Nước với Tình...



    Theo tôi,


    Vết thẹo trên nước đuợc hình thành từ lúc :


    1- TA MUỐN CHÉM. ( ý tưởng )
    2- TA VUNG TAY ĐẾN KHI KIẾM CHẠM MẶT NƯỚC. ( hành động )
    3- Hình ảnh ta thấy được trên mặt nước và âm thanh tạo ra khi kiếm chạm mặt nước đã là hai dấu vết hiện hữu.
    4- Hình ảnh của một kiếm sĩ vung gươm đã phản chiếu trên mặt " gương nước " kia, trôi xa về biển rộng, kiếm sĩ không chạy theo...lôi kéo cái bóng của mình lại được.
    5- Ta không thấy vết thẹo hằn sâu nhưng " nước, cỏ cây, chim, cá và ong bướm đã thấy "


    Mỗi lời nói, hành động ta thoát ra từ cơ thể luôn tạo một âm thanh, một hình ảnh IN
    trong không gian, vượt thời gian và " LOANG RA XA NHƯ MỘT LÀN SÓNG NHẤP NHÔ TỪ CỘI ".
    Cái âm thanh của kiếm trong gió và trên nước, trước khi vang xa, nó đã lọt vào tai kiếm sĩ trước ai hết, não bộ sẽ ghi lại.


    " La vibration et l'onde choc " = sự rung động và chấn động sẽ biến thành một hay nhiều sóng hiệu mang tần số cao và thấp như sóng truyền tin, radio...(tiếng trống, chuông, mõ cầu kinh, hồi chuông xóm đạo...)


    Có đôi khi, phải " THẤY " bằng một cách khác :
    Phải " THẤY " bằng TIM, những căn bản đơn thuần thì " Vô hình " dưới mắt.


    Antoine de Saint-Exupéry có viết trong cuốn " Le Petit Prince " :
    ..."" Il faut voir avec le cœur, l'essentiel est invisible par les yeux. ""
    https://fr.m.wikipedia.org/wiki/Le_Petit_Prince


    Chưa dám nói đến " HUỆ NHÃN " của Phật học .
    http://kienthuc.net.vn/giai-ma/nang-...ng-325003.html


    Ai ơi đừng nói " Nước vô Tình "
    Vết hằn tuy xoá, vết đau chưa liền !
    Xưa kia sông Hát * không dài,
    Vết " Trưng " Nữ kiệt khắc hoài sử xanh !

    * : Hát giang


    cuốc sĩ
    2016-11-21
    Last edited by cuocsi; 11-21-2016 at 08:28 AM. Reason: Sữa lỗi chính tả

  8. #28
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Quote Originally Posted by hoài vọng View Post
    Làm sao mà lành được ! Nó thành vết sẹo lồi lõm , gồ ghề , xấu xí .
    Dạ, đúng vậy đó anh , rách bươm hay gồ ghề xấu xí, thì cũng đều là sẹo ...

  9. #29
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Quote Originally Posted by cuocsi View Post


    Theo tôi,

    Vết thẹo trên nước đuợc hình thành từ lúc :

    1- TA MUỐN CHÉM. ( ý tưởng )
    2- TA VUNG TAY ĐẾN KHI KIẾM CHẠM MẶT NƯỚC. ( hành động )
    3- Hình ảnh ta thấy được trên mặt nước và âm thanh tạo ra khi kiếm chạm mặt nước đã là hai dấu vết hiện hữu.
    4- Hình ảnh của một kiếm sĩ vung gươm đã phản chiếu trên mặt " gương nước " kia, trôi xa về biển rộng, kiếm sĩ không chạy theo...lôi kéo cái bóng của mình lại được.
    5- Ta không thấy vết thẹo hằn sâu nhưng " nước, cỏ cây, chim, cá và ong bướm đã thấy "

    Mỗi lời nói, hành động ta thoát ra từ cơ thể luôn tạo một âm thanh, một hình ảnh IN
    trong không gian, vượt thời gian và " LOANG RA XA NHƯ MỘT LÀN SÓNG NHẤP NHÔ TỪ CỘI ".
    Cái âm thanh của kiếm trong gió và trên nước, trước khi vang xa, nó đã lọt vào tai kiếm sĩ trước ai hết, não bộ sẽ ghi lại.


    " La vibration et l'onde choc " = sự rung động và chấn động sẽ biến thành một hay nhiều sóng hiệu mang tần số cao và thấp như sóng truyền tin, radio...(tiếng trống, chuông, mõ cầu kinh, hồi chuông xóm đạo...)

    Có đôi khi, phải " THẤY " bằng một cách khác :
    Phải " THẤY " bằng TIM, những căn bản đơn thuần thì " Vô hình " dưới mắt.

    Antoine de Saint-Exupéry có viết trong cuốn " Le Petit Prince " :
    ..."" Il faut voir avec le cœur, l'essentiel est invisible par les yeux. ""
    https://fr.m.wikipedia.org/wiki/Le_Petit_Prince


    Chưa dám nói đến " HUỆ NHÃN " của Phật học .
    http://kienthuc.net.vn/giai-ma/nang-...ng-325003.html


    Ai ơi đừng nói " Nước vô Tình "
    Vết hằn tuy xoá, vết đau chưa liền !
    Xưa kia sông Hát * không dài,
    Vết " Trưng " Nữ kiệt khắc hoài sử xanh !

    * : Hát giang

    cuốc sĩ
    2016-11-21
    Dạ, cảm ơn Cuocsi đã góp ý kiến về nhiều khía cạnh nhé.

    St chưa hiểu về kiếm pháp, tần sóng, hay Huệ nhãn, lịch sử thì biết chút chút thôi nên không dám lạm bàn . Hoàng Tử Bé thì St vẫn phải đọc tới đọc lui để ngẫm nghĩ mỗi khi có dịp đến thăm một tinh cầu lạ, gặp những người lạ lạ mà không thể « nhìn » bằng mắt . Riêng với chuyện trên , đọc xong, St nhớ ngay câu rất ngắn này « khi lòng tốt chưa bị thương »

  10. #30
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,619

    đọc " Khi lòng tốt chưa bị tổn thương "

    Chào bạn Sông thương,

    Cuocsi là thành viên mới của diễn đàn, vô đây đọc và học được nhiều điều hay, ý đẹp
    Nhân dịp này cũng muốn góp phần mình, những buồn vui riêng, những băn khoăn về vận nước,
    đọc bài trang Kiếm đạo thấy Sông thương đã chia sẽ nhiều bài hay và làm suy nghĩ, giúp cho
    mở rộng kiến thức, nên cuocsi thấy cũng nên ghi lại một chút gì bằng thiện tâm, một hình thức
    biết ơn với căn nhà mình đến viếng.

    Trong câu trả lời của Sông thương trên đây được khởi đầu với lời cám ơn kèm theo bông hồng và chấm dứt với câu :
    " ... đọc xong, st nhớ ngay tới câu rất ngắn này "" khi lòng tốt chưa bị tổn thương ""
    Câu kết này đươc bỏ lửng như vậy làm cho tôi có chút băn khoăn, không hiểu ý của St muốn nói gì ?
    Trực tính cho thấy mình đã có gì sai quấy qua sự đóng góp đường đột chưa được chủ nhà cho phép ?
    Hay vì mình đang " múa riều " đang " dạy đời " ?
    câu này của St cũng làm suy nghĩ : " ...gặp những người lạ lạ mà không thể nhìn bằng mắt "
    Qua những ghi nhận trên đây, cuocsi mong đón nghe St giúp để hiểu rỏ hơn, tránh sự ngộ nhận về phần mình
    và cũng giúp cho các chuyến thăm viếng khác ( nếu có thì giờ ) sẽ là niềm vui, là sự thoải mái sau những giờ làm việc.

    Mong rằng những yêu cầu này sẽ được đón nhận theo chiều hướng tốt đẹp, xây dựng.
    Chúc St ngày vui.

    cuocsi

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 09:04 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh