Register
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 29
  1. #11
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    1 sur 1565

    LỜI TÌNH TRÊN PARIS
    Chia sẻ bài này |(báo Tre.online)


    Đông Hương

    Còn đúng hai ngày nữa, anh sẽ trở về bên ấy, em sẽ ra sao đây? Vẫn biết mình chỉ xa nhau vì công việc, anh trở về đi làm việc, và em đi học lại như cũ. Cả tháng trời nay bỏ không đi cours để đi chơi với anh. Vui quá. Rồi nay mai em lại ngẩn ngơ khi nhìn căn phòng này. Căn phòng mà anh hay ngồi trên ghế sofa, còn em ngồi học bài trong những ngày mình không đi chơi đâu. Em nói em sẽ trở lại với căn phòng trống vắng, không còn tiếng cười mà em gọi là “cười dê” khi anh trêu em, không còn chai rượu vang trên bàn và chỉ một cái cốc một (vì anh muốn anh và em luôn uống chung một cốc). Anh có để ý là Nhỏ không hề dùng chữ ly không, vì ly có nghĩa là chia ly, không, em không dị đoan, nhưng em muốn tránh những chữ gì có thể cắt, có thể chia. Em ở xa anh nên em hay vẩn vơ như rứa. Mạ vẫn la em cái tật tránh chữ, mỗi lần Mạ gặp anh, Mạ nói: con làm răng dạy dỗ hắn giùm mạ, em mắc cười vì hồi em mới đưa anh về nhà gặp Ba Mạ, anh gọi liền là Mạ với Ba, em lén nghe mạ hay nói với ba :

    - Anh thấy bạn trai của cô gái rượu anh ra răng? Ba nói:

    - Ai mà biết! Miễn con gái tui chịu thì tui cũng chịu.

    Mạ nói theo:

    - Tui thấy thằng nhỏ dễ thương chi lạ, mà hai đứa nó thương nhau quá chừng, tui chấm rồi đó ông!

    Ngày tháng cũng qua, mấy năm dài rồi anh hỉ! Chuyện sống còn của chúng mình đã làm cho anh và em xa nhau. Sở anh gửi anh qua Mỹ, còn em, em vẫn phải mài đũng quần trên ghế nhà trường bên ni. Nhưng anh và em vẫn gặp nhau mỗi Noel, Tết tây Tết Việt, hè... thư mỗi ngày sáng chiều, thư tay... nên mình vẫn gần nhau mà anh hỉ!

    Năm ni anh ráng không lấy ngày nghỉ lắt nhắt để lấy luôn 5 tuần lễ qua với em. Lâu ni em quen với việc mỗi lần anh qua vài ngày hay một tuần... Lần ni em có anh đến 5 tuần dài, đi chơi với anh khắp Âu Châu; nên lần ni anh trở về, em sẽ nhớ anh nhiều chi lạ.

    Em biết anh cũng không còn muốn xa em lâu nữa nên anh cứ hối em về với anh, nhưng em có nói với anh cho em thêm vài tháng nữa là em ra trường, lúc nớ anh cột cổ em đem về nhà. Ba nay đã không còn nữa, và Mạ thì già hơn và yếu nên cũng muốn thấy anh và em hạnh phúc bên nhau trước khi bà mất. Anh còn nhớ ngày cuối của Ba, anh qua kịp, Ba cầm tay anh dặn dò là mong anh sẽ thương yêu em đến cuối đời không? Em thấy anh chảy nước mắt và hứa với Ba như Ba muốn, xong anh nắm tay em, đặt tay anh, tay em trong tay Ba như muốn nói với Ba là anh và em sẽ luôn luôn cạnh nhau; và anh là người duy nhất vuốt mắt mà Ba nhắm, thì anh hiểu là Ba rất thương anh. Mạ cũng rứa, chừ mỗi lần em vô nhà già thăm Mạ, Mạ không hỏi chi đến em mà cứ nhắc anh:

    - Anh con mô rồi? Anh con khi mô qua?... làm tim em cũng chùng theo lời hỏi của Mạ, vì em cũng rứa, ngày mô, lúc mô em cũng hỏi anh khi nào qua?

    Kỳ ni mình đã đi một vòng thật lớn: Bordeaux, Toulouse, Lourdes, Espagne, Portugal; Monaco, Ý; Áo. Em xách anh đi lung tung làm mỗi tối khi về đến khách sạn, anh sải tay trên giường, mệt “phờ râu” (câu của anh hihihi). Để trả thù em, anh bắt em vào pha nước tắm cho vừa độ ấm như anh thích, thêm chút hương dầu thơm mà em vẫn dùng, nói là như rứa khi anh về bên nớ, anh đem vài chai về để mỗi lần pha nước tắm, anh nhớ em.





    Tranh Thâm Nguyễn




    Hôm anh đến, em đưa anh vào thăm Mạ, em thấy Mạ vừa gặp anh, mắt bà sáng lên, mừng rỡ như gặp đứa con trai ruột lâu ngày chưa gặp. Anh đem quà cho Mạ là một tấm chăn bằng len, bà đắp lên chân liền, mặc dù lúc đó trời vẫn còn rất nóng. Nhỏ nói rứa chứ anh cũng đem cho em tấm chăn len màu hồng tím cũng đẹp không thua chi chăn của Mạ, và tối nớ em cũng đắp để ngủ. Anh phải nằm dang ra vì nóng. Nhỏ nói Nhỏ muốn đắp cho quen để bữa mô anh về Mỹ, tấm chăn sẽ thế anh cho em khỏi lạnh.

    Trưa ni, em để cho anh ngủ trưa, em ra ngồi bàn ôn lại bài, thứ hai có colle nên em phải học mà những tên cây tên lá, hoa latins khó nhớ chi lạ. Lâu lâu em nhìn lại giường, thấy áo anh phập phồng theo tiếng thở. Có một cái gì thật ấm cúng trong tim em mà em không tìm ra tên. Bỗng dưng mắt em nhoà hẳn, em đứng dậy đi lại giường hôn lén anh, nước mắt em rớt xuống môi anh, anh vẫn ngủ nhưng nhấp môi, anh vừa nuốt mấy giọt nước mắt em!

    Em đứng dậy định trở về bàn, anh mở hé mắt, níu tay em:

    - Nhỏ đi mô đó, ngồi đây với anh, xong anh ôm lấy tay em không cho em đứng dậy, anh biểu em ngồi cho anh đặt đầu lên chân em; rồi anh nhắm mắt tiếp, hơi thở lại đều đều.

    Em ngồi như vậy cũng gần tiếng đồng hồ. Nghĩ lại những ngày bên anh, nhiều khi trời mưa, trời giông, nhiều khi gặp ngày gió, biển động nhưng có anh bên cạnh, với em ngoại cảnh không còn quan trọng nữa. Anh còn nhớ hôm mình đang ở Narbonne, em đi chân không xuống tắm, chân đụng phải con cá vive, chân em nóng và người như sốt, anh phải đưa em đến trạm y tế trên bãi để họ lấy cái nọc độc ra không? Đã một lần em bị cắn, em đau điếng nên em biết đau đến độ nào, nhưng kỳ ni có anh bên cạnh, em không còn thấy đau nhiều như trước. Nhất là anh thấy em nhăn mặt, cắn răng, anh vội hôn em, bao nhiêu đau đớn như bay hết!

    Mấy ngày cuối của anh ở Pháp, mình lại đi trở lại những con đường mình vẫn đi mọi lần, mình vẫn lên Khải Hoàn Môn, đi dọc theo con đường đẹp nhất của thành phố tình yêu, mà mỗi lần anh vẫn nói với em là hình như lần đầu tiên anh đi với em. Em đưa anh đi phố, mua cho anh vài món quà, anh cứ không chịu sợ em tốn tiền. Nhưng em nói em có tiền. Em đi làm thêm vẫn có đủ để mua quà cho anh. Em mua cho anh một chiếc sơ mi, tuy không phải là hiệu sang trọng nhưng anh rất thích, vì vừa túi tiền em và vừa tự tay em chọn. Chiều hôm đó đi ăn, anh mặc liền.

    Chiều ni em hỏi anh muốn đi ăn ở đâu, anh nói anh muốn em mua đồ về nhà, tự tay em nấu cho anh ăn. Anh không muốn thì giờ ít ỏi còn lại cạnh em mà phải đi ăn ngoài thì uổng phí. Thời gian còn lại anh chỉ muốn anh và em thủ thỉ với nhau. Nhỏ nói mỗi ngày em nghĩ đến anh không phải là trong 24 tiếng mà là 96 tiếng, anh cười:

    - 96 tiếng một ngày cũng chưa đủ cho mình nhớ nhau đó Nhỏ ơi!

    - Rứa thì giờ nào mà anh làm việc cho sở hỉ? Anh cười, ôm vai em, không trả lời.

    Chiều ni em sẽ làm magret vịt cho anh ăn với khoai tây en robe de chambre, salade với gésier confit và tarte aux citrons, sở trường của em, rồi em khui chai rượu đỏ Chateau Smith Haut Lafitte. Nhỏ không dám nói giá tiền sợ bị anh mắng, nhưng một lần anh qua, có nghĩa gì đâu? Mình có uống mỗi ngày đâu anh! Và chai champagne veuve clicquot champagne.

    Đêm nay mình uống đến say nghe anh, em muốn say và ngủ một giấc dài để không còn nhớ ngày về của anh sắp đến nữa. Lại có kẻ đứng một góc đâu đó ở Charles De Gaulle khóc như mưa!

    ĐH
    Paris
    Last edited by đoa hong tim; 01-13-2012 at 12:46 PM.
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  2. #12
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    Chia sẻ bài này | (baotre.online )

    QUÈ

    Đông Hương

    Từ ngày Hào nghỉ hưu, anh bán hết nhà cửa trên phố về mua một ngôi nhà ở quê cách chỗ ở cũ của anh cả mấy trăm cây số. Nhà Hào mua là một trang trại nhà quê, chung quanh có rừng bát ngát và thảo nguyên xanh tươi. Hàng xóm Hào toàn là những trang trại, người dân ở đây rất hiền hoà, dễ thương và chân chất, xem nhau như bà con. Anh rất thích cuộc sống dân dã này. Ban ngày Hào đọc sách, viết văn hoặc làm thơ, anh cũng là một tay cừ khôi nổi tiếng về văn. Buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, Hào vẫn đi dạo một vòng trong cánh rừng bên cạnh một nông trại gần nhà anh. Chiều hôm ấy, Hào đang thơ thẩn đi dạo ngang nông trại đó, anh nhìn vào trong sân, có một đàn ngan trắng, theo sau là những con ngan bé tí chắc là mới nở vài ngày. Trong đám ngan bé đó, có một con ngan màu xám bị què một chân, nó chạy theo bầy anh chị không được, nó ráng lết đến gần mẹ thì bị mẹ lấy mỏ mổ trên đầu, nó lại chạy tìm anh chị nó, thì vẫn bị những cái mổ trên đầu trên lưng, đau kêu thảm thiết, sau cùng, nó mỏi quá và nằm liệt trên bờ cỏ cạnh đường đi.

    Tranh : BẢO HUÂN


    Bỗng từ trang trại bên cạnh, có con chó, loại người ta nuôi để giữ bò, trừu nhảy xổ ra định cắn con ngan què đó. Hào thấy, anh lượm một cành củi bên đường xua chó. Con chó chạy xa một đoạn, rồi quay đầu nhìn lại anh, gầm gừ sủa. Hào cúi xuống ôm con ngan xám lên, đặt nó trong tay, nó có vẻ lả đi vì đói và mệt, mắt nhắm nghiền, chắc sẽ không sống nổi. Thấy tội, Hào ôm nó, vuốt những đám lông tơ chưa đủ che mưa nắng. Anh bồng nó về nhà, lấy một cái thùng carton, để ít áo cũ vào trong đó và đặt nó vào cho ấm, xong anh xuống bếp tìm ruột bánh mì đút cho nó ăn. Nó không còn sức để ăn, anh phải bóp mỏ nó và đút bánh mì vào, mớm cho nó một chút nước miếng để bánh mì có thể tự trôi ngang cổ họng bé tí của nó.

    Mỗi ngày anh săn sóc nó, khi thì cho nó chút cá, chút tôm. Dần dần nó tỉnh lại, lớn lên trông thấy, và lông bắt đầu dài ra, vẫn xám. Bây giờ chân nó đã lành, khi Hào đi dạo buổi chiều, nó lẽo đẽo sau chân anh. Nó quấn quýt anh không rời, mỗi lần anh ôm nó lên, nó kêu những tiếng thật vui như mừng anh, xong lấy mỏ quệt quệt tay anh rối rít như cám ơn anh, lần khác thì nó để yên đầu trên người anh khi anh ôm nó vào lòng.

    Gần nhà Hào có cái hồ nước, người trong xóm xúm nhau làm cho đẹp, trồng những cây liễu rũ chung quanh và làm thảm cỏ xanh rì để thiên hạ đến ngồi chơi hoặc câu cá.

    Hôm ấy, trời đã về chiều nhưng vẫn hâm hâm nóng, Hào ra hóng mát, ngồi xuống bãi cỏ bên hồ nước; con ngan vẫn nằm cạnh anh. Bỗng nhiên, nó chạy xuống hồ, anh gọi tên nó (anh đặt tên cho nó là Què). Thường thường nghe tên là nó chạy u tới anh, nhưng lần ni nó chạy và phóng xuống hồ. Hoảng hốt, anh đứng dậy chạy theo Què, nó bay xuống nước, hụp nguyên người nó trong nước; lúc nó nhoai người lên bỗng nhiên cánh, lông nó trở thành trắng toát. Anh dụi mắt nhìn: Què đã trở thành một con thiên nga!

    Từ đó Què ở lại dưới hồ, không trở về nhà với Hào, nhưng lâu lâu hình như nhớ anh, nó lại về vào những buổi trưa, nhảy lên nằm cạnh tay anh, gác mỏ lên cổ anh, cho đến khi anh ngủ trưa dậy. Lúc anh đi dạo, nó lại chạy theo anh và phóng xuống nước.

    Chừ mỗi chiều, anh có thói quen ra hồ câu cá, những con cá lòng tong nhỏ câu được, anh gọi Què đến, nó há mỏ ra xin, thiệt dễ thương. Tình anh và Què kéo dài gần một năm. Hôm đó đến mùa đông, Què chắc lạnh nên lại lò dò về nhà nằm cạnh lò sưởi, bên chân anh. Nó sống cạnh anh suốt mùa đông, đến một ngày trời sang xuân, Què nghe trên không có tiếng gọi của đồng bạn, những con ngỗng trời bay ngang. Què nhảy lên lòng anh, lấy mỏ quẹt quẹt trên môi như muốn hôn anh, xong cất cánh bay theo bạn. Thấy Hào ra tựa cửa đứng nhìn, Què đang bay theo bầy, bỗng bay ngược lại phía anh, đảo một vòng kêu những tiếng nghe nhói lòng như lời từ giã, và bay thẳng. Mắt Hào thật buồn. Anh trở vào nhà, định cất thùng carton Què vẫn nằm, bỗng dưng anh khựng lại. Trong thùng carton, có một trứng chim! Hào cầm lên đặt trong lòng tay anh:

    - Què ơi!

    ĐH
    Paris
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  3. #13
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    CHUYỆN HAI TRÁI QUÝT



    hai trái quýt nói chuyện với nhau :
    - em à ! răng mình cũng là quýt với nhau , ta với em cũng chung cành , một cha một mẹ , mà tại răng em ngọt mà ta lại chua lè hả ?
    - chị quên là cành em phía bên Đông Nam, còn cành chị phía bên Tây .
    - rồi răng ?
    - chị quên là Tình Yêu như mặt trời , bắt đầu mọc ở phiá Đông của em và đi dần qua phía Nam rồi mới dần về phía Tây của chị .
    - ?
    - em là trái quýt được Tình Yêu cho em nắng gần suốt ngày nên em trở ngọt , còn chị , khi Tình Yêu đến chị thì nắng đã ngã về chiều rồi , chỉ vì chị thiếu nắng nên chị chua là phải .
    - rứa chừ nếu ta đỗi vị trí với em, em tính răng ?
    - không , không bao giờ em đổi khi em có nắng .
    -!!!

    đht




    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  4. #14
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    ANH GIỮ TUỔI THƠ EM



    Hôm ấy , nhà hình như có vẻ gì trịnh trong mà với mớ tuổi đời tôi chưa đếm đủ trên ngón của một bàn tay , tôi chưa hiểu chuyện chi . Thấy ba mặc đồ đen , mạ áo dài tím sậm và đưa cho tôi chiếc áo đầm màu trắng , đôi giày đen mà chỉ có khi lễ lộc mới được mang .Thấy mạ bỏ vô giỏ hương , trầm , trái cây và hoa huệ trắng , tôi hòi:
    - Mình đi mô rứa mạ ?
    - Mình qua nhà anh Huân con thăm bác gái .
    Tôi à , rồi thôi , không hỏi thêm nữa vì hình như mạ cũng không muốn nói nhiều .
    Huân với tôi là đôi bạn thân từ nhỏ , hai nhà ở gần nhau cách có chừng bảy , tám trăm thước . Huân lớn hơn tôi mấy tuổi , dễ thương , hiền như ba anh , tính tình đằm thắm; hơn tôi có mấy tuổi mà anh cao nhồng , hơn tôi gần gấp hai cái đầu, anh có hai bàn tay rất đẹp theo cái nhìn trẻ con của tôi , đôi mắt đen , to , khi nhìn tôi , tôi có cảm tưởng anh đang dỗ dành, che chở mình . Huân rất thương tôi và cưng chiều vì anh là con út trong một gia đình ba gái ba trai . Các chị anh đều lấy chồng ở riêng , ba anh trai đi lính , có vợ con , lâu lâu mới về thăm nhà nên Huân như con một .
    Ba mạ Huân rất tuyệt , hiền lành . Bác trai làm việc ở huyện ủy , bác gái ở nhà chăm sóc gia đình và lo cho Huân . Bác có đầu tóc bối đẹp chi lạ , mặt bác phúc hậu , mỗi lần qua chơi nhà Huân , tôi nhìn bác , ngỡ mình đang đứng trước tượng Phật Bà mạ tôi vẫn thờ .
    Bác có giọng nói lơ lớ miền Trung , sau ni tôi mới biết gia đình Huân gốc ở Phú Yên . Vì công việc sở của ba Huân nên gia đình đổi về Nha Trang nên mới ở gần nhà tôi .
    Ba tôi dạy ở trường tiểu học Nha Trang , mạ tôi dạy may. Một hôm tình cờ dẫn tôi đi thăm gia đình của một người chị dâu tương lai của Huân , gia đình tôi làm quen gia đình Huân từ đó .
    Mạ tôi bắt tôi gọi Huân bằng anh và xưng em cho lễ phép . Huân và tôi cùng học chung trường nhưng anh trên tôi mấy lớp ; sáng mô anh cũng ghé ngang nhà gọi tôi đi học ; thường khi mỗi ngày , mạ Huân gói theo cho anh vài bánh thuẫn bà làm để ăn vào giờ chơi , mạ tôi cũng gói theo cho tôi khi thì bánh bích qui , bánh mì chả lụa hay thỏi chô cô la, Huân và tôi khi mô cũng tìm nhau giờ chơi để chia nhau những gì hai bà mẹ đã gói cho.
    Ba mạ tôi rất thương Huân, mạ Huân cũng thương tôi như rứa . Có hôm tôi qua nhà Huân chơi , mạ Huân đang ngồi trên chiếc phản giữa phòng khách , tôi chào mạ Huân , bà gọi tôi tới gần:
    - Bình Minh , năm ni con mấy tuổi rồi ?
    - Dạ con năm tuổi.
    Mạ Huân vuốt tóc tôi , nhìn tôi mĩm cười, gọi Huân lại gần, biểu Huân đưa tay ra đặt lên tay tôi :
    - Sau ni khi
    bây lớn trộng thêm chục tuổi nữa , mạ ( bác xưng mạ với tôi ) đem trầu cau qua nhà hai bác bên nớ xin Bình Minh cho con nghe Huân , chịu không ?
    Huân và tôi chưa hiểu rõ ý mạ Huân , và khi mạ Huân nói câu nớ, bà nhìn hai đưá tôi
    mắt chứa chan yêu thương .
    Lần chạm tay ni, không hiểu răng hai đứa giựt mạnh tay ra , như bị điện giựt . Biết bao nhiêu lần hai đứa nắm tay nhau đi học , đi chơi , đi câu cá, lội biển , nhất là những chiều nghỉ học , Huân và tôi ra biển , chạy dọc theo bãi dài, Huân nắm chặc tay tôi sợ sóng đánh tôi chìm . Nhiều hôm hai đứa nằm dài dưới gốc thùy dương trên bãi , Huân kể cho tôi nghe những chuyện đời xưa , chuyện Rồng Tiên , chuyện Chử Đồng Tủ Tiên Dung, Mỵ Châu Trọng Thủy ...do bà ngoại anh kể cho Huân nghe ngày Huân còn bé .Tôi nằm nhìn những cánh hải âu bay , Huân dang tay ra cho tôi gối đầu, tôi vừa nghe vừa lấy tay bốc vài nạm cát thả cho gió bay , có khi gió ngược , cát bay vào cà mắt , miệng Huân , Huân lấy tay phết nhẹ lên má tôi , giọng người lớn:
    - Bình Minh hư quá , cát vô miệng anh đầy nì
    Tôi vội nhỗm dậy hun lên má Huân xin lỗi , Huân cười xoà , xí xoá
    Mấy bữa ni Huân buồn buồn , tôi hỏ Huân , anh nói là mạ anh trổ bịnh tim phải vào lại nhà thương . Sáng ni , mạ tôi cho tôi nghỉ học , biểu tôi bận áo đầm mạ đưa , cả ba đi qua nhà Huân . Đến nhà , tôi thấy mọi người đều mặc quần áo màu sậm như ba mạ tôi, trên đầu quấn mảnh khăn trắng, Ba tôi được ba Huân đeo cho một miếng vải đen trên veste, mạ tôi cũng xin cho bà và tôi mỗi người một mảnh khăn trắng như mọi người .
    Tôi tìm Huân trong đám đông , Huân đứng cạnh anh chị , thấy tôi , Huân bước tới gần , đưa cho tôi một cây hương . Mạ tôi dẫn tôi lại trước cái hộp gỗ thật dài đủ một người lớn nằm , mạ tôi biểu tôi lạy ba lạy , xong tôi nhìn vào giường được sơn đỏ vàng,: mạ Huân đang nằm ngủ
    - Răng mạ nằm ngủ trong nớ hả anh Huân ?
    - Mạ chết rồi Bình Minh .
    - ??
    là mạ anh sẽ đi xa , mình sẽ không còn thấy mạ nữa , tôi bỗng khóc ròng , tôi rất thương mạ Huân , nhiều khi có thể hơn là mạ mình , vì mỗi lần mạ tôi đòn tôi , tôi chạy qua nhà Huân tìm Mạ Huân để được mạ Huân ôm tôi vào lòng dỗ nên tôi rất quyến luyến bác chi lạ .
    Huân ôm lấy tôi
    - mạ đi nhưng còn ba và mấy chị cũng thương Bình Minh nhiều mà ! c
    anh nữa , nín đi Bình Minh .
    Chị Châu , chị cả của Huân đến gần tôi :
    - nếu Bình Minh muốn , em hôn lên tóc mạ đi , tôi nghe lời chị , làm theo .Huân cho biết chút nữa sẽ đưa mạ vô nghĩa địa chôn , tại răng tôi không có chút sợ hãi mô cả, tôi là con bé chúa sợ nghĩa điạ và sợ ma .
    .... Dần dần Huân và tôi lớn lên, anh về Huế học , ở với chị Châu và gia đình , Huân vào đại học , tôi vẫn còn ngồi ghế trung học .
    Lúc đó Nha Trang chỉ có trường trung học thôi , hể ra tú tài là phải ra Huế hay vô Sài Gòn . Huân xa tôi từ đó , hai đứa chỉ còn gặp nhau những lần nghỉ hè hay Tết Tôi chừ mười bốn và Huân đã mười chín .
    Sau ni , mỗi lần Huân về Nha Trang , hai đứa vẫn đi chơi như ngày xưa , nhưng tôi cảm nhận được một chút gượng gạo trong cử chỉ và lời nói anh cũng đo đắn hơn xưa .
    Huân không còn ôm tôi khi tôi gặp anh , tôi chạy a tới nhào vô lòng anh như thuở bé
    những khi như rứa , anh ôm chặc tôi trong tay :
    - Haha ! anh đố Bình Minh gỡ tay anh ra được nì ? được thì anh cho cái kẹo mè Bình Minh vẫn thích , nếu không ...tôi vặn vẹo , uốn éo nguyên người cũng không được , tôi khóc nho nhỏ , vậy là khắc sau đó , mảnh kẹo mè đang giòn tan trong miệng tôi .Chừ khi gặp , chỉ có tôi ôm anh và nhận chiếc hôn phớt lên tóc .
    Anh xa lạ hẵn . Anh ra đại học và đi làm xa . Tôi vừa đậu tú tài , mạ tôi cho tôi về Huế với Mệ tôi để tiếp tục vào đại học . Tôi rất ít gặp Huân . Mỗi lần anh về thăm nhà , bên cạnh anh có chị Vân mà anh giới thiệu với mọi người là vợ sắp cưới của anh .
    Tháng giêng năm sau , mạ tôi gọi tôi về Nha Trang, bảo
    để ăn lễ hỏi của Huân.
    Nhà Huân hôm
    đó nhộn nhịp chi lạ, chị Châu mang để trên bàn giữa nhà một mâm đầy trầu cau , một mâm khác phủ vải đỏ , chị mở cho mọi người xem, trong đó có nào xuyến , nhẫn hột xoàn , bông tai vàng và nhiều thứ nữa , tôi hoa cả mắt , không biết vì mới đi tàu đêm về mệt hay có chút buồn không tên.
    Gia đình chị Vân ở tận SàiGòn, gia đình Huân ai cũng bận việc nên không thể vào Nam , và ba Huân cũng không được khoẻ lắm nên gia đình chị Vân đồng ý về Nha Trang , gia đình chị ở tạm nhà cô của chị . Hôm nay , gia đình Huân sẽ mang quà sính lễ qua nhà chị Vân .
    Tôi tìm mắt Huân , anh cứ lẫn tránh tôi , sau cùng nghĩ gì, anh đưa mắt nhìn tôi , anh bước vội vào phòng anh , khi anh trở ra , anh đưa mắt nhìn tôi , có ý bảo theo anh ra vườn :
    - Bình Minh , bây giờ em đã lớn , anh biết Bình Minh yêu anh , và anh cũng nghĩ là anh cũng thương em , anh muốn sau này em sẽ là vợ anh như ý muốn của mạ anh trước khi bà mất , nhưng Bình Minh ơi , anh rất có lỗi với em , anh đã phạm một lỗi lớn của người lớn với chị Vân nên anh không còn lối thoát , em hiểu ý anh không ?
    Tôi chưa hiểu rõ lắm chuyện anh vừa nói , tôi lắc đầu , im lặng .
    Huân tháo trên ngón tay út của anh chiếc nhẫn một hột mà ngày xưa tôi vẫn thấy trên tay của mạ Huân :
    - Bình Minh ,đưa tay trái em cho anh !
    Tôi chìa tay ra, Huân cầm nhẫn đeo vào ngón tay áp út tôi :
    - Đây là chiếc nhẫn đính hôn cùng em mà mạ anh trước khi mất đã tháo trao lại cho anh , dặn anh sau này chính anh sẽ đeo vào cho em . Giữ lấy nó như kỷ niệm của mạ và anh , Huân nói xong , anh lấy tay quẹt thật nhanh hạt nước mắt anh vừa rơi trên má , gửi nhanh trên môi tôi ,anh đi nhanh vào nhà . Tôi đứng sững hết một lúc , đầu tôi rỗng tuếch không biết mình đang nghĩ gì nữa , nhưng tôi biết mình đang khóc ...
    Sau này tôi mới biết là chị Vân đang có thai với Huân .
    Từ đó , tôi cấm tôi không được để tình cảm mình bị chi phối bởi bất kỳ ai nữa , và nhất quyết khóa chặc tim mình cho đến chết .
    Ba năm sau , tôi hai mươi tuồi , ra trường , đi dạy , vẫn một mình , mạ tôi bắt tôi phải lấy chồng , tôi nhứt định không chịu , mạ tôi tìm đủ mọi cách , đến đòi tự vẫn nếu tôi không nghe lời vì có một mối mà bà rất ưng bụng , đó là con của người bạn đồng nghiệp của ba tôi , anh chàng này theo mạ tôi hiền hậu , đại tá quân y , đẹp trai . Chán nản vì bị mạ hành hạ tinh thần , tôi gật đầu ưng thuận với một điều kiện , tôi không muốn thấy một trái cau , một lá trầu và vàng bạc kim cương , tôi không muốn gì cả , vì thấy những thứ đó , tôi nhớ Huân , lòng tôi như ai cắt . Gia đình chồng chưa cưới cũng bằng lòng với điều kiện tôi đưa ra vì anh chàng con trai có vẻ mết tôi nhiều . Nhà tôi ở trong ngõ , nhà anh ta ngay đầu đường , mỗi ngày tôi đi học, hình như anh ta vẫn nhìn trộm tôi . Đám cưới tôi cử hành trong đơn giản , trái ý với gia đình chồng vì muốn nở mặt nở mày với bà con bạn bè .
    Chiều trước ngày cưới , tôi qua nhà Huân thăm ba Huân vì rất muốn có mặt gia đình Huân ngày cưới tôi như đã định
    Ba Huân thấy tôi , bác mừng như gặp được con gái mới đi xa về , tôi giụi đầu trên vai ba Huân thật lâu , nước mắt ràn rụa . Ba Huân im lặng để yên cho tôi trút hết những cảm xúc mà ông rất hiểu , xong ông dịu dàng , chậm rãi :
    - Mai con về nhà chồng , ráng làm trọn đạo hiếu nghe con . Ba không có phước được có con là dâu nhưng con bao giờ cũng là đưa con gái út của ba mạ . Nói xong , ông bảo tôi ngồi đó, ông đứng dậy đi vào phòng . Ông trở ra cầm lấy tay tôi mở lòng tay tôi bỏ vào một chiếc nhẫn nạm bảy hạt kim cương :
    - quà cưới của ba mạ để dành cho con đó Bình Minh , nhớ giữ cho ba mạ vui nghe con .
    Tôi sững sờ với tấm lòng thương yêu hết mực mà ba mạ Huân dành cho tôi , mắt tôi sũng ướt .
    Ông dịu dàng tiếp theo :
    -hôm mạ nằm nhà thương , mạ dặn ba nếu mạ không may chết đi thì ngày cưới Huân và con ba sẽ đưa cho Huân đeo vào tay con . Nay đã như vậy , ba xin thay mặt Huân đeo cho con , mai con gỡ ra vì mai con đã là của người khác , nên giữ như kỷ niệm chứ đừng đeo nghe con , coi không được .Tôi ôm ông , âm thầm khóc .
    Tôi xin phép ông vào phòng của Huân . Chị Châu đang quét dọn , chị và gia đình trở về sống với ba vì ông không được khoẻ lắm , đi đứng hơi khó khăn .
    - Em qua thăm ba và anh chị hả ? Răng mặt mày lem luốt rứa , lại đây chị chùi cho , chị vẫn coi tôi như còn bé lắm .
    Chị đang sửa soạn quần áo cho ba, anh chị và mấy cháu để ngày mai đi ăn c
    ưi em nì , chị ...nói chưa hết câu chị ngừng lại vì thấy tôi ủ rũ như tàu lá dưới mưa, chị ngồi xuống giường Huân , kéo tôi ngồi theo :
    - Bình Minh , em biết chị vẫn thương em mà , nín đi , hai đứa em có duyên mà không nợ , buồn mãi cũng rứa thôi em . Bình Minh cứ xem Huân đi xa chưa ngày về , nghe em .
    Chị đứng dậy đi ra cửa , hình như chị hiểu tôi muốn ngồi một mình trong phòng Huân; chị nói với vào :
    - coi như là phòng em nghe .
    Còn lại một mình , tôi im lặng đưa mắt nhìn khắp phòng , trên bàn học Huân , tấm ảnh chụp nguyên gia đình Huân có luôn tôi trong đó vẫn y nguyên chỗ cũ , giữa bàn vẫn còn tấm lịch cũ đầy chữ ký Bình Minh - Huân lồng nhau ,
    nét viết trẻ con và hai trái tim Huân v mang đôi cánh như sẽ bay nhưng lại bay theo hai đường khác nhau !
    Tôi nhìn ảnh Huân trên tường :
    - Đúng là định mệnh mà anh đã vẽ hai con tim bay hai phương nì anh Huân ơi !
    Tôi đứng dậy , mở tủ áo Huân , chọn chiếc áo Huân vẫn thường mặc , áo đã phai màu thời gian . Tôi ôm áo vào lòng , hôn lên cổ áo thật lâu , xong gấp lại ôm theo ra tìm chị Châu :
    - Chị Châu ơi , cho em được không chiếc áo ni của anh Huân ?
    Chị gật đầu, buồn theo tôi .
    Tôi xin phép chị và ba Huân ra về . Ra đến cổng , chị nói với :
    - Mai chị qua sớm sửa soạn cho em . Tôi cúi đầu đi thẳng . Trời mưa bay bay ...

    đht

    Last edited by đoa hong tim; 02-07-2012 at 01:44 PM.
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  5. #15
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    THÌ THẦM



    Hưng xuống nhà xin ba mẹ cho Thì Thầm đi chơi với anh . Tối Noel ,Thân mướn một gian phòng tiếp tân trong một khách sạn thật sang để mở bal , mời bạn bè rất đông đến dự để từ giã cuộc đời độc thân của mình vì tuần sau anh cưới vợ . Thân , người bạn đồng khóa với Hưng, gia đình có tiếng tăm trong giới thương mãi , và Thân cũng là bạn của Hưng và Huệ , người bạn gái của Hưng mà Hưng xem như một người chị và cũng là chị của Thì Thầm. Hưng đang học khoá sinh viên sĩ quan Võ Bị Đà Lạt . Lúc đầu mẹ Thì Thầm không muốn lắm vì bà nghĩ con gái mình mới vừa mười sáu tuổi , đi bal với bạn trai có sớm quá không ? nhưng vì mẹ Thì Thầm rất thương Hưng , và được ba của Thì Thầm cho phép , lại có anh chị của Thì Thầm cùng đi nên mẹ Thì Thầm bằng lòng .
    Anh Ngân của Thì Thầm là Trung tướng nhảy dù, chị Huệ của Thì Thầm là thư ký riêng của Ngân . Hưng quen với gia đình Thì Thầm qua chị Huệ , và Hưng chừ cũng rất được gia đình Thì Thầm mến chuộng , vì lẽ thứ nhất là Hưng mồ côi ; thứ nhì là Hưng không còn gia đình vì ba mẹ anh là con một , mà ba mẹ anh cũng chỉ có mỗi mình anh .Chị Huệ gặp Hưng trong một buổi tiệc trà nhà bạn chung hai người , chị rất mến Hưng vì anh thật thà , hiền hậu , chị mời Hưng về nhà chơi cho biết và từ đó Hưng như là người con thứ tư của gia đình Thì Thầm .
    Đã mấy năm qua, lúc Hưng đến nhà chơi , Thì Thầm mới có mười ba tuổi , còn mặc quần yếm , bú ngón tay khi gặp ai , mắc cỡ . Anh Ngân thì quá nghiêm nghị vì chức phận anh , chị Huệ cũng vậy cho nên ở nhà, Thì Thầm rất buồn vì không có ai để tâm tình . Gặp Hưng không có anh em , Hưng rất thương Thì Thầm , Hưng luôn chìu chuộng Thì Thầm như đứa em gái , luôn quà cáp , bánh kẹo nên mỗi lần Hưng đến chơi , Thì Thầm rất vui mừng , Cô cứ lẽo đẽo theo Hưng như hình với bóng; hay nhõng nhẽo vòi anh đủ thứ .Thì Thầm hay thích ăn khế ngọt , trong vườn nhà có cây khế ngọt thật ngon, mỗi lần Thì Thầm vẫn đòi Hưng đồn đồn mình lên vai cho hái ....
    Hưng rất đẹp trai , rất tốt với bạn bè và thích làm thơ . Thơ Hưng vẫn hay được đăng trong báo Tuổi Trẻ của Huế .
    Mấy năm trời trôi qua , anh vẫn độc thân, gia đình Thì Thầm hỏi tại sao anh chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình , anh chỉ cười không đáp , trong lúc biết bao nhiêu bạn gái của chị Huệ mê anh , nhưng Hưng vẫn giã lơ .
    Mỗi khi Hưng đến nhà chơi , Thì Thầm chạy ra đón , nhảy lên tay anh cho Hưng đón vào lòng ; xong lí lắc nắm tay anh lôi vào nhà ; miệng tía lia đủ chuyện nào lớp , nào trường , nào giận hờn bạn bè, điểm tốt điểm xấu ...luôn cà tài phá trêu thầy cô của Thì Thầm nữa .
    Nhưng hôm đó , khi Thì Thầm thấy Hưng đến , cô chạy ra nắm tay anh , bỗng dưng cả Hưng và Thì Thầm vội giựt tay nhau ra ngay vì cả hai cùng cảm giác bị điện giật . Thì Thầm ngước mắt nhìn Hưng , hỏi ngầm , Hưng chỉ mĩm cười không trả lời , tuy trong thâm tâm anh , Hưng biết chuyện gì đã xảy ra . Anh biết tình cảm anh vừa thay đổi .
    Anh không còn nhìn Thì Thầm như một cô bé mười ba nữa, vì Thì Thầm đã mười sáu ; chủ nhật tuần rồi anh đã đến mừng sinh nhật Thì Thầm , anh mua tặng cho Thì Thầm một chiếc nhẫn bằng bạc có nhận hạt ngọc trai . Thì Thầm đeo ngay vào ngón áp út bên tay mặt , bỗng nhiên không hiểu sao , Hưng biểu Thì Thầm tháo nhẫn ra đưa cho anh , anh cầm nhẫn , nói Thì Thầm đưa anh bàn tay trái , và anh đeo vào cho Thì Thầm ở ngón áp út với tất cả tình thân dưới mắt hiểu ngầm của chị Huệ và mẹ Thì Thầm .
    Từ ngày đó , Thì Thầm cũng thấy mình đổi khác , những khi cô ngồi một mình trong phòng , Thì Thầm không hiểu tại sao cô thấy bâng khuâng và cô nghĩ đến Hưng thật nhiều . Thì Thầm không còn dám nhảy trên tay Hưng như ngày xưa khi anh đến nhà, mà cô cũng không dám vòi Hưng đồn đồn trên vai đi hái khế ngọt nữa, mỗi lần Hưng đến chơi , Thì Thầm trốn ở trong phòng , hay nếu không trốn vào phòng được thì Thì Thầm cúi chào Hưng , xong cô biến mất ra vườn .Nhiều khi Hưng ra vườn tìm Thì Thầm , thấy Thì Thầm ngồi trên ghế cạnh góc hòn non bộ, anh đi lại gần , nhìn trước nhìn sau không thấy ai , anh bạo dạn nắm tay Thì Thầm , cô không ngửng nhìn anh mà chỉ gục mắt xuống không nói năng gì cả,Hưng cầm tay Thì Thầm đặt trong tay anh :
    Em ! vừa nghe tiếng em , Thì Thầm rụt tay lại và chạy mất vào nhà
    Thì Thầm bắt đầu thử làm thơ , và cô không ngờ trong những con chữ Thì Thầm đã gửi gấm một tình cảm chưa thành tên và cho ai , cô còn lờ mờ về hình dáng người trong thơ cô .Rồi mỗi ngày trôi qua, hình dạng Hưng bắt đầu hiện rõ , một hôm Thì Thầm kể chuyện này cho Nguyệt , bạn thân Thì Thầm , Nguyệt ôm vai Thì Thầm , thì thầm vào tai :
    - chết rồi mi ơi ! mi đang yêu đó ! mà ai đã được người đẹp phong vương rứa ?
    - tau còn ai ngoài anh Hưng để nghĩ đến nữa hả khỉ mắc gió !
    -thôi nàng ơi ! mi yêu chàng ta rồi , mà chàng ta đối với mi ra răng hử khỉ mắc phong ?
    - tau không biết nữa , có lẽ anh cũng mến tau nhiều hơn ngày xưa , rồi Thì Thầm đưa tay khoe chiếc nhẫn Hưng tặng cô, kể cho Nguyệt nghe anh đòi đeo nhẫn vào ngón này và chuyện Hưng cầm tay cô .
    - Ngu ơi là ngu khỉ mắc phong , anh Hưng cũng yêu mi đó , mười sáu tuổi mà mi ăn chi để ngu không thấy chi cả rứa khỉ mắc phong ?Thì Thầm không trả lời bạn , cô nhìn bàn tay Hưng đã cầm , nói nhỏ trong lòng :
    -Hình như em cũng đang nhớ anh Hưng ơi !
    Hưng vẫn đến nhà Thì Thầm như lệ thường , bây giờ thì Thì Thầm đã dạn hơn , cô ngồi nán lại sau bửa cơm nhìn Hưng và anh chị mình nói chuyện , nhiều lúc hình như anh Ngân vờ xin đi nghỉ trưa, rồi đến lượt chị Huệ cũng đứng dậy nói chị có chuyện phải làm , như muốn để tự do cho Hưng nói chuyện với Thì Thầm . Hưng rủ Thì Thầm ra vườn chơi hay đi dạo với anh một lúc vì nhà Thì Thầm ở gần trường đại học sư phạm , và con đường thật đẹp , đất đỏ, hai bên đường những cây khuynh diệp cao , trưa trời nắng , gíó lay những đám lá khuynh diệp rì rào rất thơ mộng , Thì Thầm chỉ có đợi những giờ phút được đi riêng với Hưng , cô bằng lòng để Hưng nắm tay mình khi trên đường chỉ có hai người .Tình yêu đến không cần lời , chỉ nhìn Hưng và Thì Thầm , gia đình biết ngay là cô cậu thương nhau ; và gia đình Thì Thầm cũng đồng ý cho Hưng yêu Thì Thầm.
    Được phép đi chơi với Hưng , Thì Thầm vui lắm , cô nhờ chị Huệ trang điểm cho cô, thoa phớt chút phấn hồng lên má, kẽ đen đôi mắt mình cho to ra,Thì Thầm có đôi mắt rất đẹp , Hưng công nhận là lần đầu tiên Hưng đến nhà chơi , dù lúc đó Thì Thầm mới có mười ba tuổi , Hưng đã sửng sốt trước đôi mắt thật to và có cái gì thật lưu luyến khi Thì Thầm nhìn ai , Hưng đã bị thu hút bởi cặp mắt này từ lâu .
    Thì Thầm hỏi ý Hưng muốn cô mặc đồ đầm hay áo dài , Hưng trả lời anh muốn Thì Thầm mặc áo dài , Thì Thầm gọi anh vào phòng , mở tủ áo cho anh chọn , Hưng chấm chiếc áo vàng màu vua , làm cho khuôn mặt Thì thầm nỗi bật lên dưới ánh đèn ,Hưng
    ngẩn ngơ khi Thì Thầm bước ra , anh thật ngạc nhiên: Thì Thầm đẹp một cách liêu trai ; cái đẹp Thì Thầm có chút gì hư ảo không tả được .
    Anh rất hãnh diện đưa Thì Thầm đi bal này .
    Lúc đến chỗ, anh đưa Thì Thầm vào cửa, nghe những tiếng huýt gió sau lưng , Thì Thầm biết người ta ngưỡng mộ cô , Thì Thầm quýnh chân , càng níu tay Hưng chặt thêm .Trong bửa tiệc, bạn bè Hưng và Thân chạy đến :
    - bồ toa đó hả Hưng ?
    - Em moa đó
    Thật giã ?
    - Thật mà , hỏi cô ấy xem . Bạn Hưng xoay qua Thì Thầm đợi câu trả lời, chỉ có chữ dạ nhỏ lí nhí trong miệng , rồi ngồi yên. Tuy chơi rất thân với Hưng , nhưng Thân cũng không hề biết rõ gia đình Hưng , cũng ngỡ Thì Thầm là em gái Hưng thật nên không hỏi tới .Sau bửa tiệc là bắt đầu bal .
    Bạn Hưng đem sổ bal đến , xin ghi tên với Thì Thầm những bản nhảy ,Thì Thầm nói mình không biết nhảy , người nào cũng nói :
    - không sao cả, anh sẽ dạy em nhày !
    sổ xin bản nhảy với Thì Thầm đầy gần hết trang . Hưng nhìn lại số bản nhạc của giàn nhạc sẽ chơi , chỉ còn mỗi một bản chót , anh giành viết tên anh vào liền, sợ sẽ mất chỗ .
    Giàn nhạc trổi lên , mọi người đứng lên ra sàn nhảy , bạn Hưng mời Thì Thầm , cô nhìn anh , lưỡng lự không muốn lắm nhưng Hưng gật đầu ra chiều bảo :
    - em cứ ra chơi cho vui, anh nhìn em là đủ rồi !
    Một anh chàng tên Bào dạy cho Thì Thầm điệu tango :
    hễ em nghe tiếng trống đánh thùng là đặt chân xuống , bây giờ nghe theo anh , nhịp như vầy:
    - 1, 2 . 1, 2, 3.. , 1,2 , 1,2, 3 ... cứ như vậy mà theo anh , anh sẽ dìu em theo , đừng sợ .Những bạn Hưng hỏi Hưng tên em gái Hưng , anh trả lời :
    Thì Thầm.
    Thì Thầm !
    Trời ! tên này tụi moa sẽ muốn ghé tai gọi mỗi ngày đó Hưng !
    Nhảy hết bản này đến bản khác với mọi người , Thì Thầm chán nản , cô chỉ muốn được Hưng dìu cô trong vòng tay , cô nhìn lại bàn , Hưng đã biến mất .
    Thì Thầm xin lỗi người con trai đang nhảy với cô, đi ra cửa, Hưng đang đứng yên trong bóng tối cạnh cánh cửa, Thì Thầm chạy đến, giụi đầu mình trong vai anh, nước mắt chảy dài như một lời thì thầm xin lỗi Hưng . Hưng ôm Thì Thầm trong tay anh , hôn lên tóc Thì Thầm:
    - em có lỗi gì đâu , ai biểu em đẹp quá tối này làm chi !
    Thôi mình vào trở lại đi em , hình như bản này là bản chót anh đã dành riêng cho em
    - sao em không thấy anh nhảy bản nào hết vậy ?
    - tại anh không muốn , tại anh chỉ muốn ôm em thôi mà không ai khác .
    Bản nhạc sau cùng là bản love story , Thì Thầm không cần học những bước nhảy , vì Hưng dìu cô đi nhè nhẹ, điệu slow khỏi cần học và chỉ dành cho những người yêu nhau ...
    *
    Tiếng súng đã bắt đầu nghe rất gần những tỉnh thành , Hưng đã ra trường ,mang lon thiếu uý ở ngành mũ đỏ, anh cũng như bạn đồng khoá phải tham dự những trận đụng độ ở các vùng khói lửa xa .
    Hôm trước ngày Hưng đi , gia đình Thì Thầm làm tiệc tiển anh trong không khí thật buồn , anh Ngân cũng bị cấm trại không về được ! Hưng rủ Thì Thầm tối đó đi xem ciné với anh lần cuối ; trong rạp hát , anh ôm đầu Thì Thầm , kéo lại gần và hôn lên môi Thì Thầm. Chiếc hôn môi đầu tiên anh tặng Thì Thầm, cô nghe cả thân cô run lên như sốt , nước mắt Thì Thầm ứa ra ướt cả mảng áo Hưng .
    Hưng lấy khăn chậm mắt cho Thì Thầm , rút trong túi quần anh một hộp nhỏ :
    - Quà đính hôn của em đây Thì Thầm , em mở xem , anh mong em sẽ thích và sẽ giữ cho đến ngày anh về xin ba mẹ cho anh cưới em .
    Thì Thầm từ từ mở hộp quà :
    một chiếc nhẫn bằng vàng trắng có gắn một hột kim cương chiếu óng ánh dưới ánh đèn màu của phòng ciné. Đê nước mắt Thì Thầm lại càng vỡ ào ra , trên mắt Thì Thầm bây giờ lấm lem màu viết chì hoá trang , chảy đen trên má , Hưng lại lôi khăn giấy trong túi anh ra lau cho Thì Thầm ....
    *
    Mười năm sau : 1985 .
    Ngồi uống café với mấy người bạn , Hưng thấy một người con gái cỡ hai mươi lăm, ba mươi tuổi ôm cặp táp , đi lại ngồi xuống bàn cạnh bàn anh .Trời mùa hè Paris hôm ấy thật nóng . Hưng chăm chú nhìn. Cô gái Việt này thật giống người yêu cũ của Hưng chi lạ !chỉ có tóc cô nhuộm vàng và mặc đồ đầm , áo ngắn tay.
    Hưng nhìn hai bàn tay búp măng của cô gái , bỗng anh giật mình đánh thót :
    trên hai ngón áp út của hai bàn tay , hai chiếc nhẫn rất quen thuộc với anh , anh đứng bật dậy , đi lại bàn cô gái :
    -Thì Thầm !
    Cô gái nhìn anh như vừa thấy một bóng ma (un spectre) , miệng há hốc không nói được .
    Hưng tiếp :
    -Em ! Thì Thầm ?
    Nước mắt cô gái ràn rụa , người cô run run . Hai người đã nhận lại được nhau. Hưng trở về bàn xin lỗi mấy người bạn và trở lại kéo ghế ngồi cạnh Thì Thầm:
    -Bao lâu rồi hả em từ ngày anh đi ?
    Thì Thầm đã hoàn hồn , cô trả lời :
    -Hơn mười năm rồi anh . Mà sao anh lại có mặt ở đây ?
    - Anh cũng hỏi lại em câu đó . Xong Hưng bắt đầu kể cho Thì Thầm bao lâu nay Hưng đã làm gì .
    - Từ ngày chia tay em anh theo các đơn vị hành quân liên miên , trong một lần tham dự trận Đồng Xoài anh bị thương nên được đưa về chữa trị ờ bệnh viện Cọng Hoà . Sau khi bình phục, chuyện đầu tiên khi anh ra bệnh viện , anh bay liền lên Đà Lạt tìm em và gia đình , nhưng không còn ai nữa , anh có hỏi nhiều người quen nhưng không ai biết em và gia đình em đã về đâu , có người nói là gia đình em đã dọn về Saigon Nhưng Saigon rộng lớn quá và anh biết gia đình em cũng không có ai thân thuộc ở Saigon để hỏi thăm , anh vẫn trở ngược lại Saigon tìm em khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức em và gia đình . Anh buồn quá ,mất em , anh như người mất phương hướng, nghĩ đến em bây giờ như cánh chim trời, không biết phải tìm em nơi phương nào đây nữa ,anh đành chịu thua, sống trong mong nhớ , thì ngay vào lúc miền nam bị lọt vào tay quân đội miền Bắc và cũng như bao nhiêu sĩ quan cũ VNCH , anh đã phải khăn gói vào tù cải tạo . Thời gian anh trong tù gần 8 năm dài , sau đó anh được thả ra dưới sự quản chế hằng ngày của nhà cầm quyền đương thời .
    Một thân một mình , vô gia đình , ngày xưa anh đã lấy gia đình em làm gia đình anh , bây giờ không còn gì để giữ chân anh lại đây , anh chưa biết phải làm gì trong thời gian trống này thì anh may mắn được theo diện HO qua Mỹ, từ đó anh đi học lại ngành kỹ sư về informatic và tìm được việc làm. Mất em , anh không còn yêu ai được nữa nên vẫn thờ chủ nghĩa cô đơn vì anh tự nguyện với chính anh là dù bất cứ trong hoàn cảnh nào , không gian nào và lúc anh còn sống, anh phải đi tìm em vì anh có linh cảm sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tìm lại được em. Cách đây mấy tháng , anh gặp lại Thân bạn anh , em còn nhớ Thân không ? lần anh đưa em đi bal vào đêm Noel ngày xưa đó ? Thân giờ sống với gia đình ở Paris, làm ăn khá giả , Thân liên lạc được anh qua một người bạn , rủ anh qua Paris chơi , mình đã còn duyên nên anh gặp lại em hôm nay ! Còn em và gia đình ? Nghe Hưng kể chuyện anh và Thì Thầm nhìn ngón tay áp út của Hưng , một nỗi hy vọng đang chớm . Thì Thầm trả lời :
    - Ba mẹ mất rồi vì nhà cửa mất , đi vượt biên mấy lần không xong ,tiền của cũng không còn phải trở về , hai ông bà phần vừa già, phần khóc con nên không bao lâu ba bịnh và mất , sau đó mẹ buồn quá nên cũng lâm bịnh , mà vì lúc đó không còn tiền để vào nhà thương nên mẹ cũng mất, em khốn khổ quá, chị Huệ và em đành nhờ hàng xóm chôn cất giùm .
    Rồi anh Ngân và chị Huệ nay ra sao ? có cùng qua đây với em không ?
    - Không , anh Ngân và chị Huệ chết rồi !
    - Hôm đó anh Ngân muốn đi tham quan chiến trường , chiếc trực thăng của anh bị trúng đạn của địch , anh chết cùng với người phi công ; còn chị Huệ và em đi vượt biên , trên chiếc thuyền nhỏ hôm đó người thì đông , không đủ thức ăn đồ uống trời nắng chang chang cả gần tuần lễ lênh đênh trên biển, lại gặp sóng gió, nhiều bà già và trẻ con không chịu nỗi nên chết vì đói khát , người thuyền trưởng cho lệnh quăng những xác chết xuống biển trước những lời cầu xin của gia đình họ . Thêm vào đó , thuyền lại bị bọn hải tặc Thái Lan chận lại để khám xét hành lý , tìm vàng bạc, nữ trang . Nhiều cô còn trẻ và những người như chị Huệ có chút nhan sắc bị bọn chúng bắt qua tàu của chúng , đưa vào đảo để hãm hiếp ,từ lúc đó ,em không còn tin tức gì chị Huệ nữa . Sau khi thuyền được lệnh cho ghé vào đảo , em vội đi hỏi tin tức chị , sau khi em tả hình dạnh chị Huệ, thì được một bà đến đảo trước bọn em kể cho hay chị chịu không nỗi bị làm nhục , chị chờ tàu hải tặc trở ra khơi , chị leo lên mõm đá gần đó , gieo người xuống tự tử , những người ở trại có mặt lúc ấy , chạy xuống chỗ chị vừa nhảy thì không tìm thấy xác chị đâu cả . Còn em lúc đó không có ăn , ốm nhom như con mắm , mặt mày rám nắng đen thui, em sợ đám hải tặc nhìn thấy em , em ngồi thu mình nhỏ lại như con chó đói sau mấy tấm vải dùng để che nắng gần cột buồm nên khó thấy em, và chắc chúng lục được nhiều vàng bạc qúi báu , tiền của của những người khác trên thuyền nên cũng không để ý đến em . Cũng may lúc đó , em đến cữ tháng , phải mang băng em đem theo , em tháo hai chiếc nhẫn quà anh cho , em giấu vào miếng băng dơ em đang dùng nên em còn giữ được những kỷ niệm của anh . Vào được Mã Lai , em may mắn được làm thông dịch cho một phái đoàn toàn người Pháp vì có rất nhiều người không biết tiếng Việt , hỏi đám vượt biên muốn đi đâu nên nhờ em hỏi hộ. Sau đến lượt em , họ hỏi em muốn đi đâu , em trả lời xin đi Pháp , vì đã có cảm tình trước và vì ở Pháp có chú Hoàng em ba , chú mà ngày xưa hay bàn chuyện chính trị với anh đó nên họ ký giấy cho em đi . Bây giờ em đang ở nhà chú Hoàng , anh còn nhớ chú không ? Chú vẫn hay nhắc anh và không biết anh còn hay đã chết . Chú gặp lại anh , sẽ mừng lắm . Thấy Hưng cũng chăm chăm nhìn bàn tay mình , Thì Thầm như hiểu ra , cô xòe ngón tay đang mang chiếc nhẫn đính hôn đưa trước mặt Hưng , anh hiểu ý Thì Thầm.
    Hưng trả tiền café cho hai người , cầm tay Thì Thầm đứng dậy :
    - Trời đẹp quá !
    Hưng quàng tay lên vai , ghé tai cô ... Thì Thầm ...

    đht

    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  6. #16
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658


    GHEN


    tối nay tôi đang ngồi gọt trái táo , uả, trái táo nửa đỏ nửa hơi nâu . Tôi ăn nửa bên đỏ , ngọt lắm , đây là thứ táo fuji tôi vẫn thích ; xong tôi bổ nửa hơi nâu , ui ! có mùi đăng đắng , dở tệ nên tôi nhả không nuốt nỗi .
    Bâng khuâng một hồi lâu về trái táo , tôi cầm hai mảnh vỏ đỏ và nâu hỏi:
    - tại sao hai chị cùng là vỏ một trái táo mà lại có mùi vị khác nhau như rứa ?
    nửa vỏ đỏ chỉ mĩm cười , hất hàm cho nửa nâu trả lời :
    - cô à ! cô còn nhớ chuyện trái táo có độc dược trong chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn không ? cô có may mắn ăn trước nửa đỏ của chị tôi vốn hiền hoà , còn tôi , tôi ghen với cô nên định khi cô ăn nhầm phải nửa tôi trước có độc dược, cô sẽ chết , nhưng may mắn thay cho cô là dù cô có ăn phải tôi , cô cũng không chết như tôi nghĩ vì người yêu của cô vẫn cho cô uống thần dược mỗi tuần nên cô đã thành immortelle ( bất tử ) , nói xong nửa vỏ nâu nhìn nửa vỏ đỏ , cười buồn...

    đht

    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  7. #17
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658

    CHUYỆN MỘT CON TẰM





    ( chuyện thật ngắn )
    Nhà mẹ Nguyễn nuôi tằm . Nguyễn hay đến những nong tằm xem cuộc đời của những con tằm này thay đổi như thế nào . Một hôm , Nguyễn để ý đến một con tằm hơi lạ hơn những con tằm khác , nó không ăn lá dâu như bạn bè nó là nhai rào rào cho no bụng ; con tằm này màu tím có những đốm vàng nhìn xa như những đoá hoa nhỏ xíu. Vì để ý đến con tằm này , Nguyễn thấy nó gặm những chiếc lá dâu thành lỗ, xong lấy đầu hất chiếc lá lại gần một chiếc lá khác , và nhiều lần như vậy thành một hàng lá lỗ đốm . Ngày hôm sau , Nguyễn chạy lại nong tằm, anh không thấy con tằm hôm qua, anh lấy làm lạ . Anh lấy chiếc đũa khươi khươi nong tằm anh đứng thật gần hàng lá dâu tằm đã gặm còn sót ; trên mỗi chiếc lá dâu là một chữ , Nguyễn lấy kính lúp nhìn thật kỹ hàng chữ :
    Em yêu anh ...

    đht

    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  8. #18
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    TIẾNG HÁT NỮ NGƯ THẦN





    Hùng rất thích câu cá ,mỗi cuối tuần anh vẫn đưa Hương , vợ anh ra biển , mướn tàu đi câu cá ngoài khơi cùng với những người chài lưới đánh cá chuyên nghiệp , thét rồi ai cũng biết mặt hai người nên họ vẫn vui mừng khi gặp lại vợ chồng anh . Hôm ấy , biển rất yên , trời thật trong , không có gió mạnh nên con tàu êm ả ra khơi . Trong lúc Hùng ngồi câu , Hương ngồi cạnh nhìn trời , mặt vẻ buồn buồn . Mỗi lần anh câu được cá, mắt Hương có hai giọt nước từ từ lăn trên má , cứ mỗi lần như vậy , Hùng để ý nhưng không nói gì , đến một lúc anh câu được một con cá vảy bạc thiệt đẹp và lớn nữa, dài hơn 60 phân có , anh nghe tiếng vợ mình thút thít bên cạnh , anh quay lại nhìn Hương hỏi:
    - Sao Nhỏ lại khóc ?Hương nói :
    - em muốn xin anh thả con cá này xuống biển lại vì tội nghiệp con cá đẹp quá ,mình ăn thịt nó uổng lắm nghe anh. Hùng ngần ngừ chưa muốn thả cá xuống biển và hỏi vợ:
    - tại sao mỗi lần anh rủ em đi câu với anh , em cũng vui mừng đi theo anh mà ? và hôm nay mỗi lần anh câu được cá em vẫn khóc .? Hương chưa kịp trả lời chồng , con cá vảy bạc đang còn nằm trong mạn thuyền bỗng lên tiếng , nói tiếng người làm ai nấy há hộc miệng sững sờ, nó nhìn Hùng:
    - anh có biết người con gái đang khóc cạnh anh là ai không?
    - cô ta là con gái của thủy thần của giòng sông mà anh hay đến câu cá những đêm trăng đó . Cho nên cô ấy không muốn thấy chị em của cô ta bị anh câu về ăn nên cô ta khóc mà anh không hay , vì cô ta rất thương yêu anh nên đành âm thầm một mình thôi , cho đến chừ , anh câu được tôi là em kế cô ta, hôm nay trời quá đẹp , biển yên sóng nên tôi dạo chơi , không dè bị mắc phải lưỡi câu anh , mà anh là anh rễ tôi , nên cô ta không chịu nỗi , lòng cô ấy đau xót nên mới khóc và van anh thả tôi ra đó .
    Hùng nhìn vợ , nước mắt vẫn ròng ròng trên má, anh lấy tay chùi cho Hương rồi đưa ngón tay vừa chùi nước mắt của Hương lên miệng liếm, hương vị mặn của muối làm tim anh bỗng chùng và tội nghiệp mấy con cá anh đã câu , anh đem thả hết xuống biển , con cá lớn vừa đụng mặt nước, nhảy lên thiệt cao , vẫy đuôi như cảm ơn anh và chào Hương , rồi vẫy mình một cái và trở thành một nữ ngư thật đẹp , trên biển yên lặng sóng , mọi người trên thuyền đều nghe tiếng hát của ngư thần , Hùng quay lại ôm vợ , mắt Hương trở lại long lanh , Hương cất tiếng hát , nhưng tiếng hát của Hương không có gì là tiếng của người mà là hợp âm với tiếng hát của thần ngư hồi nãy .
    Hùng không hiều vợ mình hát gì, anh hỏi Hương :
    - đó là một bản nhạc tình em và em của em hát tặng anh , người em yêu qúi nhất trên đời . Em tên Thủy Hương và em gái em tên Thủy Hà .
    Đúng là như người đời thường nói về tiếng hát của nữ ngư thần !
    Hùng chưng hửng , bây giờ anh mới hiểu ra tại sao hôm ấy đêm trời trăng anh mang cần câu ra khúc sông cạnh nhà anh để câu , vì người ta nói cá thường hay cắn mồi lúc đêm ; anh gặp một người con gái tóc dài đang ngồi cạnh bờ sông một mình .
    Hùng hơi lấy làm lạ , anh đến cạnh nàng :
    - chào cô , đêm khuya khoắt cô không sợ sao mà ra đây ngồi vậy ?
    cô gái trả lời Hùng :
    - dạ , tại vì em biết rõ khúc sông này rất yên tịnh không có gì đáng sợ , vả lại em thấy đêm trăng đẹp quá nên ra ngồi nhìn trăng đó .
    Hùng hỏi nhà cô ta ở đâu ? xa gần ? và nàng tên gì
    Cô gái trả lời anh :
    -dạ cũng không xa mấy , và gia đình em ở khá xa , em chỉ ở đây một mình thôi .Em tên là Hương.
    Hùng giới thiệu mình với cô gái , xong anh sửa soạn cần câu và quăng cần câu xuống nước , cô gái hơi giật mình , mắt long lanh .
    Hùng nghĩ mắt cô gái long lanh tại ánh trăng soi vào trong mắt nàng .
    Một hồi lâu , không ai nói với ai tiếng nào ; anh cũng vui vì người đi câu chỉ thích được yên lặng không tiếng động vì sẽ làm cá sợ không ăn mồi .
    Hương , người con gái anh vừa gặp đứng dậy xin phép Hùng về trước , anh dụ dự nửa muốn đưa Hương về, nửa tiếc muốn ngồi lại thêm xem cá có ăn mồi không , anh bèn gật đầu chào nàng rồi tiếp tục câu . Anh không để ý Hương đi ngã nào , chỉ nghe một tiếng tùm như có con rái cá nhảy xuống nước , vì ở khúc sông này có rất nhiều rái cá .
    Nhiều đêm sau khi anh đi câu , đến chỗ này anh vẫn gặp Hương , lâu ngày Hùng thấy hình như chàng yêu Hương , nhiều lần anh bỏ câu , ngồi bắt chuyện với Hương , giọng Hương trong veo anh không biết ví với cái gì cho đúng , chỉ thấy anh rất mê giọng nàng . Dần dần Hùng thấy Hương cũng có cảm tình với anh , anh đâm dạn và đòi Hương cho anh đưa Hương về . Hương gật đầu .
    Nhà Hương không xa mấy , trên một ngọn đồi nhìn xuống sông , nhà nhỏ nhưng rất gọn gàng dễ thương , trên tường chỉ treo hai tấm tranh người cá và thủy thần . Hùng hỏi nàng , Hương trả lời vì Hương rất mê chuyện nữ ngư thần trong huyền thoại Andersen .
    Một năm sau , Hùng hỏi Hương có muốn thành vợ anh không , Hương hơi do dự nhưng sau cùng nàng gật đầu ưng anh .Hai người sống trong hạnh phúc , Hương rất chiều chuộng chồng , nàng ít nói ; chỉ thích nhìn chồng và mĩm cười , líu lo một vài âm điệu lạ Hùng chưa nghe bao giờ nhưng rất hay hay .
    Hương rất khéo nội trợ, có điều điểm đặc biệt là nàng không bao giờ đụng đến những món cá khi Hùng câu được đem về cho vợ nấu , nhưng anh cũng không hỏi vì sao .
    Bây giờ anh mới hiểu vợ anh là ai , anh lại sợ Hương sẽ bỏ rơi anh để trở về thủy cung , anh ướm hỏi vợ , Hương trả lời nàng sẽ không bao giờ bỏ anh để trở về kiếp người cá vì Hương rất yêu anh .
    Hùng nhớ lại hôm đầu tiên khi Hương từ giã anh ra về, anh không chú ý , chỉ nghe tiếng tùm :
    Tiếng Hương nhảy xuống sông trở về kiếp thần cá .
    Hùng ôm lấy vợ , hôn lên mắt Hương , anh thề với vợ từ nay anh sẽ không bao giờ đi câu cá nữa , sợ lỡ câu phải gia đình của Hương ...

    đht

    Last edited by đoa hong tim; 04-01-2012 at 03:04 PM.
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  9. #19
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    KHỈ ĂN GỪNG





    c h u y ệ n .t h ậ t .n g ắ n

    __________________________________________________ __________________________
    đ ô n g h ư ơ n g



    H ôm anh đưa em ra biển , em đang đuổi theo mấy con còng , bỗng vấp phải hòn đá, đau quá em kêu aie !
    Anh đang đứng ngắm mặt trời lặn , không nghe tiếng em , em gào to lên :
    -đau quá ! anh
    em níu tay anh , anh hỏi ngớ ngẩn:
    -chi rứa Nhỏ , răng mà mặt lấm loe rứa , cát không hà! đưa đây anh lau cho.
    em đòi anh bồng vì chân đi cà lết , anh la em nặng chi lạ nhưng cũng bồng em. Đi được chừng ba bước, chân anh vấp vào hòn đá khác, anh mất thăng bằng nhưng vẫn ôm chặt em trên tay thành cả hai đứa cùng té, anh nằm dài trên em, môi anh ngay môi em
    -ha ! môi chi mà đầy cát, nhai rạo rạo .
    Em trả lời :
    -ừa ! đã ăn trộm của người ta chiếc hôn còn chê nữa, thấy ghét !
    vừa nói chưa xong hết câu, cơn sóng đánh ào,
    tức thiệt! vừa ăn cát vừa uống nưóc mặn! lại còn bị chê! thôi đi về! em phụng phịu.
    - thiệt dòm em thấy mặt như khỉ ăn gừng! hahaha

    đht


    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  10. #20
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    CHUYỆN TÌNH CỦA ỐC




    Đêm ấy , trời cũng vừa trăng lên , biển thật đẹp , và gió nhẹ chi lạ , ốc đang cùng đám còng nhìn thủy triều lên xuống , nằm lắng tai nghe cát hát , bỗng dưng có tiếng của bốn bàn chân nặng nề giẫm lên những vũng nước còn lại trên bãi mà thủy triều xuống đã để quên .
    Đó là môt đôi tình nhân , hình như là vậy vì người con trai nhìn người con gái thật trìu mến , nhưng ốc thấy cô ta nét mặt có gì không được vui , người con trai nắm tay cô ta, cô ta dang xa một tí . Ốc nghe người con trai hỏi :
    - Em sao thế ? Có giận hờn gì anh không ?
    cô gái trả lời :
    - Không , nhưng mà tối nay em muốn gặp anh để nói thật với anh một chuyện , em đã có người khác , em xin lỗi đã đóng kịch với anh từ lâu vì sợ anh buồn.
    Người con trai hỏi lại :
    - Nghĩa là ?
    - Dạ , em gặp anh lần ni là lần cuối , mai em theo người ấy đi xa rồi .
    Người con trai kéo tay cô gái ngồi xuống trên cát , cô ta dụ dự nhưng cũng chiều theo ; cô gái thấy bên cạnh chân có con ốc biển , cô cầm lên nhìn một lúc, con ốc thật xinh xắn , cô tay nắm chặt ốc trong tay , lắc lắc, ốc thấy mình chóng mặt chi lạ nhưng chỉ là một con ốc , đau cũng không thể thốt nên lời , người con trai đưa tay xin cô gái cho anh ta xem ốc ,
    - Tội nghiệp nó mà em , có thể con ốc cũng có linh hồn , cũng biết đau đớn như người ta vậy !
    Cô gái nghe anh ta nói thế, cô ta bực mình , cô bóp mạnh con ốc rồi quăng ốc văng xa, ốc đau điếng , ốc thấy người con trai đứng dậy chạy đến lượm ốc, vỏ ốc đã bị vỡ một mảnh , anh ta cầm ốc lên hôn trên vỏ , ốc cảm nhận được chút ấm nồng từ môi anh ta , cô gái thấy anh hôn ốc , cũng đứng dậy chạy đến giựt ốc trên tay anh ta, quăng vào hòn đá , ốc gần như bị vỡ tan , ngỡ mình sẽ chết , ốc nghe người con trai nói :
    - Tuyết đúng là một người không có một chút tình cảm , tình thương , em đi đi , giờ tôi cũng chả buồn khi nghe em nói em bỏ tôi , và cám ơn em đã lên tiếng nói lời từ giã tôi , thật may cho tôi đó ! hơi muộn cho tôi là vừa hiểu con người thật của Tuyết .
    Xong anh ta cúi xuống hòn đá, lượm ốc đặt trong lòng tay :
    - Tội nghiệp Ốc quá ! Đừng chết nghe em !
    Anh ta lượm mấy miếng vỏ bể cạnh , tìm cách xếp lại cho vỏ ốc có vẻ lành lặn một tí , xong anh ta lượm cây rong bị mắc cạn trên bờ, quấn tròn lại như cái ổ chim, đặt ốc vào đó :
    - Em về với anh nghe , anh sẽ săn sóc em !
    và anh ta ôm ốc trên tay đi thẳng không nhìn lại sau lưng.
    Ốc nghe có tiếng người thứ ba:
    - Tuyết đã nói hết với Sơn chưa ? ốc ngoái cổ nhìn :
    Cô gái đang hôn một chàng trai lạ , và họ dìu nhau đi ngược phía ốc và Sơn ....

    đht

    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

 

 

Similar Threads

  1. Thành viên mới
    By Cantho63 in forum Làm Quen/Nhắn Tin/Hỏi Đáp
    Replies: 14
    Last Post: 11-07-2011, 12:32 PM
  2. Thành viên mới.
    By Minhtuong in forum Làm Quen/Nhắn Tin/Hỏi Đáp
    Replies: 3
    Last Post: 10-26-2011, 12:37 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 06:07 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh