Register
Page 1 of 28 12311 ... LastLast
Results 1 to 10 of 272
  1. #1
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350

    "Giọt nước mắt không tên ..."

    Tôi khâm phục những văn sĩ , vì họ có thể khái quát hóa những vấn đề , những cuộc đời, những sự kiện ...thành tác phẩm

    Và tôi quý trọng những người tuy không phải văn sĩ , nhưng những điều họ viết , lại chạm được vào tận đáy hồn. Không phải ai cũng mở được cánh cửa đó trong ta, vậy mà họ làm được , vì họ viết từ trải nghiệm , với cả tấm lòng, bằng sự giản dị , chân thật, trong nỗi trăn trở khôn nguôi ...

    ----------
    NGƯỜI ĐÀN ÔNG CÔ ĐƠN

    Tôi bần thần rất lâu trước tấm ảnh này. Trong dòng chảy của thời gian sẽ mãi đọng lại trong ký ức mình, tôi đã nhìn thấy những gì diễn ra trước đó vài chục giây, và rồi sau đó cũng chỉ trong vòng vài tích tắc. Nhưng tôi muốn dừng lại ở khoảnh khắc này, với nguyện cầu rằng dòng chảy thời gian kia, cũng sẽ mang theo cùng nó những khắc khoải khôn cùng cho những tháng năm được sống.

    Dường như, người đàn ông ấy quá cô đơn.

    Cô đơn giữa những ma trận bủa vây thế thời, thời thế. Cô đơn giữa quê hương nắng cháy như muốn thiêu đốt tất cả những ước mong lẫn nguyện cầu. Tôi tự hỏi sao anh ta phải ra ngồi đó, lòng anh ta đem theo những gì cho thì tương lai của chính mình, và những thế hệ tiếp nối nữa?

    Sẽ không có nhiều buổi chiều thấy mình run rẩy và rưng rưng đến thế. Đâu đó, trong đầu tôi vang vang câu hát “The winner takes it all”, những gì đã chứng kiến, chợt làm tôi ngã nhào vào một nỗi bất lực đến đẫn người.

    Người đàn ông cô đơn ngồi giữa một buổi chiều cháy nắng. Phải chăng, cả chúng ta cũng sẽ mãi cô đơn bước mãi trên mảnh đất này?
    Tôi chỉ muốn hỏi, anh có con không? Anh có cháu không? Tôi xin anh hãy dạy cho các cháu sống một đời trung thực. Hãy giảng giải lại cho chúng tất cả những câu chuyện cổ tích đã từng dạy chúng ta thói khôn lỏi, thói độc ác và dối trá. Hãy làm chúng được nên đôi mắt sáng để suy xét từng thứ trong hành trình sống, hãy nuôi dưỡng cho chúng có một cái tâm hoà hợp với vạn vật quanh mình.

    Trong nỗi cô đơn đến tận cùng, tôi nguyện cầu cho các thế hệ sau tôi và mãi sau này. Tôi thực tâm xin lỗi đến tất cả các cháu, các em, vì cả bản thân tôi, cũng đã vì lý do này lý do kia, mà đẩy các em vào một cuộc đời sẽ lắm thử thách và cam go hơn rất nhiều.

    Bởi có đôi khi nỗ lực sống tốt thôi sẽ không bao giờ là đủ.

    Người đàn ông cô đơn. Một dân tộc cô đơn vì mãi chẳng thể tìm thấy một tiếng nói chung, thì làm sao chung sức, chung lòng…
    Chợt nhớ lại một ví von của tôi ngày cũ, phải chăng muôn vạn kiếp trước dân tộc này là loài bồ công anh, nên vài chục kiếp này phải tha hương, bay đi, bay đi thì mới nở nên chuyện tốt đẹp!

    Nếu vậy thì thật quá đau xót thay…
    Saigon 5/2016
    https://www.facebook.com/buidzu/posts/10153459074322041



    ------------

    Tôi là một con người nhút nhát. Ngay từ thuở nhỏ, tôi đã thấm nhuần lối giáo dục từ gia đình: "Gọi dạ, bảo cũng dạ". Học cấp mẫu giáo, tôi tuy làm lớp trưởng của 3 lớp, nhưng mọi sự xung đột thân thể với bạn bè, tôi đều chịu đựng và thưa lại với cô.

    Nhưng có một sự kiện đã xảy ra năm đó, tôi không hiểu sao trí nhớ mình lại bị mai một đi. Sau này, má tôi mới kể lại rằng: tôi không chịu nghe lời cô giáo một điều gì đó, và cô doạ bỏ tôi vào bao bố rồi nhốt tôi vào cầu tiêu. Thế là tôi đã đạp đổ bàn ghế, la hét trước mặt cô, và ù té chạy về nhà. Tất nhiên, tôi vừa chạy vừa khóc.

    Tôi sợ hãi mọi xung đột thân thể với người khác. Tôi rất sợ chịu nỗi đau ấy vì bản tính quá nhạy cảm của mình. Nhưng năm lớp 6, một thằng bạn cùng tên với tôi (nay chắc sắp lên cấp tá quân đội rồi) nó đùa giỡn kiểu rất nhây, làm tôi chịu đau tới một mức mà tôi đã dùng cây viết Thiên Long đâm thẳng vào lưng nó toé máu. Nó đã không dám nhìn thẳng vào mắt tôi sau đó.

    Rồi năm lớp 9, một thằng bạn khác của tôi cũng chơi nhây cái trò lấy mẩu giấy kẹp giữa cọng thun và bắn vào lưng tôi trong giờ học Văn, không dưới 5 lần. Tôi đã đứng dậy và nói với cô dạy Văn "Em xin lỗi cô" rồi lao tới đấm nó túi bụi. Không hiểu sao sau đó tôi lại oà khóc.

    Có một thứ làm tôi ám ảnh, là trong lịch sử được ghi chép lại vài ngăn năm qua của loài người, thì quãng thời gian họ thực sự sống trong hoà bình chỉ vài trăm năm mà thôi. Còn lại là chiến tranh liên miên không dứt. Họ chiến đấu với nhau để tranh giành những thứ không phải là vô hạn, mà trong đó, của cải từ Mẹ Thiên Nhiên là thứ họ nhẫn tâm cướp đoạt cho đến phần cuối cùng.

    Bằng tất cả những gì mắt thấy tai nghe, đọc hiểu và suy ngẫm, tôi không dám nói những gì đang diễn ra suốt một tháng qua là một cuộc chiến. Nhưng tôi tin, nếu truy về nguyên gốc của mọi thứ, thì hẳn ấy là rất nhiều âm mưu đến từ những thứ Lớn đối với những thứ Nhỏ. Nước Lớn, vì nhu cầu leo thang của một dân số quá đông, đã đẩy họ vào một cuộc chiến vơ vét với những Nước Nhỏ. Người làm Lớn, với những quyền năng tối thượng của mình, cũng có gì khác đâu.

    Vậy bạn có bao giờ đặt câu hỏi cho tôi, hôm qua tôi đã làm sao chụp được những tấm hình ấy? Tôi có sợ hãi không?
    Để ra được quán cà phê ấy, tôi đã trải qua một cuộc tranh cãi kịch liệt với cha mẹ mình. Những người cha mẹ muôn đời lo lắng cho sự an toàn của con cái, tôi không bao giờ dám nói rằng sai. Huống chi, tôi còn đang làm ăn trên mảnh đất này như bao nhiêu con người khác.

    Nhưng rồi, tôi len lỏi lên tới quán cà phê, gọi cho mình hai dĩa bò lúc lắc, dưới cái nắng gắt gao đột nhiên tách khỏi những đám mây đen kịt. Thế rồi, tôi lật đật bỏ đũa khi tự nhiên không biết từ đâu chui ra một người đàn ông ngồi ngay chỗ đó. Tôi vơ lấy máy chụp hình và chụp như một bản năng của người làm báo đã ngủ yên trong tôi 6 năm rồi. Nếu bạn nói có một sự sắp đặt nào đó, tôi xin trả lời với bạn rằng là Có, tôi sắp đặt cho mình một ống kính chụp xa, bởi tôi muốn ghi giữ lại bất cứ điều gì mình nhìn thấy trong dòng chảy thời gian. Tôi không biết người đàn ông ấy là ai, cho dù cuối cùng anh ấy cũng được nhận diện, tôi vẫn không biết vì tôi không hề quen.

    Tôi có sợ hãi chứ. Khi mà sau lúc tôi đã chụp xong những tấm hình và cất máy vào ba lô, thì liền một đoàn công an phường xuất hiện yêu cầu những người khách ngồi ngoài ban công phải đi vào ngồi trong nhà. Tôi cũng chỉ là một người dân bình thường, nói không sợ, hoạ chăng tôi bị điên.

    Tôi mặc kệ những âm mưu kích động về mặt thông tin từ bất cứ phía nào. Tôi vẫn cứ sống như một người công dân bình thường, làm lụng và đóng góp cho những gì tôi được nhận lãnh từ mảnh đất quê hương mình. Điều tôi sợ nhất là mình sẽ trở thành một Kẻ Vô Ơn và phỉ phủi sau tất cả.

    Nhưng thằng bé của năm học mẫu giáo, cấp 2 ngày đó, sẽ mãi ở trong tôi, như rằng nếu đi đến tột cùng nỗi sợ hãi, nó sẽ thức dậy và đáp trả lại bất cứ điều gì khiến lương tâm nó thấy bất bình.

    Và từ những gì chứng kiến đã dạy tôi một niềm tin rằng, trong bất cứ con người nào rồi cũng sẽ có một chính nó sẽ thức dậy, sau cùng của sự sợ hãi ấy.

    Sau tất cả, "Ta xin tháng ngày rồi bình yên" (Vũ Thành An)

    https://www.facebook.com/buidzu/posts/10153460260572041

    ---------------

    Có những khi đem tính trẻ con còn sót lại, đi hỏi một mầm cây:
    - Cây ơi, sao em lại xanh như thế?
    - Thế điều gì làm cho anh vẫn luôn hi vọng?
    - Là được nhìn thấy em vươn lên mỗi ngày!
    - Vậy anh có câu trả lời cho mình rồi phải không?
    - Nhưng em có thấy con người độc ác không?
    - Em chỉ thấy ánh mặt trời mỗi ngày!
    - Thế còn những cơn mưa?
    - Em thấy con người đang reo vui với mưa!
    - Thế điều gì làm cho em vẫn luôn hi vọng?
    - Là đến cuối cùng, em vẫn mang một màu xanh!





    https://www.facebook.com/buidzu?fref=nf

  2. #2
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by sôngthương View Post
    Chợt nhớ lại một ví von của tôi ngày cũ, phải chăng muôn vạn kiếp trước dân tộc này là loài bồ công anh, nên vài chục kiếp này phải tha hương, bay đi, bay đi thì mới nở nên chuyện tốt đẹp!

    Nếu vậy thì thật quá đau xót thay
    Khi đến Tháp Chàm , nhớ lời thầy dậy văn ...bộ tộc Thủy Chân Lạp ( dân Chàm ngày nay ) rất hùng mạnh về thủy quân , họ đã tới Nam Dương , Mã Lai...khi bị Việt Nam đô hộ , vua chúa Nguyễn đày họ lên núi chăn dê , có thể vì thế mà đất đai bị người Việt chiếm đoạt loạn lạc triền miên

  3. #3
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Quote Originally Posted by hoài vọng View Post
    Khi đến Tháp Chàm , nhớ lời thầy dậy văn ...bộ tộc Thủy Chân Lạp ( dân Chàm ngày nay ) rất hùng mạnh về thủy quân , họ đã tới Nam Dương , Mã Lai...khi bị Việt Nam đô hộ , vua chúa Nguyễn đày họ lên núi chăn dê , có thể vì thế mà đất đai bị người Việt chiếm đoạt loạn lạc triền miên
    Dạ, anh Hoài Vọng,
    Có phải vì thế mà bây giờ chúng ta cũng luôn trăn trở như họ

    Người xưa đâu,
    Mồ đắp cao hay đã sâu thành hàọ ?


    Giữ sức khỏe anh HV nhé

  4. #4
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Cám ơn sôngthương hỏi thăm sức khỏe ...có người bạn đang lên chương trình đi Huế khoảng nửa tháng vì cũng còn 3 , 4 chiến hữu ở đấy...không biết có sắp xếp để đi được không nữa ?

  5. #5
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Quote Originally Posted by hoài vọng View Post
    Cám ơn sôngthương hỏi thăm sức khỏe ...có người bạn đang lên chương trình đi Huế khoảng nửa tháng vì cũng còn 3 , 4 chiến hữu ở đấy...không biết có sắp xếp để đi được không nữa ?
    Dạ, còn đi được thi cứ đi anh , vì biết ra sao ngày sau

  6. #6
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Thay đổi sẽ bắt đầu từ những hạt giống
    Như những hạt bồ công anh phải bay đimuôn phương, mà vẫn đau đáu một nỗi quê nhà
    Ai đó nói những người trẻ vô cảm ? Hãy hiểu , tin và trân trọng những cố gắng của họ , nếu những người già, sắp già và không trẻ, biết thương nước thương nòi , thì họcũng như thế , vì họ mang dòng máu Việt trong tim
    Họ chỉ là một trong muôn vạn . Chândung của họ có thể hình dung dễ dàng …

    -----------------

    Nỗ lực gieo những hạt giống tử tế
    Hãy giúp họ nếu cô/chú/anh/chị/ bạn cóchuyên môn , bằng những góp ý trực tiếp hoặc gián tiếp.đến trang của họ . Họđang thắp những ngọn nến vì cộng đồng , thay vì chỉ nguyền rủa bóng tối …

    DỰ ÁN PHÂN TÍCH ĐỘCLẬP Ô NHIỄM BIỂN MIỀN TRUNG
    >>>26/05/2016: Kết quả từ đợt lấy mẫu đầu tiên tại Hà Tĩnh


    https://www.facebook.com/hungtraan/p...09014664621317

    Và những góp ý đầy thiện tâm , công việc của họ chưa hoàn tất, họ cần thêm thời gian,nhưng những cố gắng của họ là đáng để nghiêng mình


    -Theo mình, mọingười khoan hãy Share vội. Có nhiều điểm cần lưu ý trong bản kết quả này lắm.Thứ nhất việc lấy mẫu nước biển ko có ý nghĩa nhiều đối với kim loại nặng (vìnó tập trung dưới đáy, nên phải lấy mẫu trầm tích thay vì nước). Thứ hai là cónhiều chỉ tiêu có sự khác biệt giữa các trung tâm với nhau.Việc có 2 vị trí có hàm lượng Cyanide cao cũng đáng lưu tâm. Thời điểm thu mẫuquá trễ, chịu ảnh hưởng của việc hòa tan tự nhiên, mà hàm lượng CN vẫn còn caonhư thế này. Sẽ đợi tiếp các kết quả phân tích từ mẫu trầm tích và mẫu sinh vậtbiển, lúc đó so sánh, có cái nhìn khái quát mới có thể đánh giá hết được.

    -Theo mình thì vẫncứ nên share, trong báo cáo của nhóm thực hiện dự án cũng đã ghi rõ nhưng điểmnày. Việc công khai là chuyện cần thiết! Chỉ lưu ý cách dùng từ khi share,không được kết luận vội!

    -Em cực kỳ sợ khithấy CN (xyanua) cao gấp 2.5 lần ngưỡng cho phép ở vị trí số 4. Chờcác kết quả tiếp theo, và kết luận tổng quát của nhóm, đặc biệtlà ý kiến của các thầy
    -em có thể so sánhvới tiêu chuẩn an toàn của các nước phát triển không? Vì tiêu chuẩn ở VN đượcđặt ra có lợi cho các nhà đầu tư chứ ko có lợi cho sức khoẻ của con người.
    - Đồng ý, đối chiếuthêm với các tiêu chuẩn quốc tế (của WHO chẳng hạn) và cả những nước xung quanhnhư Nhật Bản, Thái Lan, Singapore, Malaysia, Philippines để có cái nhìn toàndiện hơn!
    ........
    https://drive.google.com/file/d/0B-F...w?pref=2&pli=1

    ************

    Nỗ lực tìm hiểu,để chia sẻ và góp phần thay đồi


    GỬI BA MÁ…

    Con biết rồi Ba Má sẽ đọc được những dòng này, khi mà từ 3 năm trước, con và em con đã lập tài khoản cho Ba Má để đến với thế giới của mạng xã hội, nơi đầy ắp và đầy rẫy những thông tin mà trước đó, Ba Má chưa hề biết tới.
    Con ngạc nhiên lẫn rùng mình khi chỉ sau đó một tháng, Má nhắn tin cho con nói rằng: “Má đã đọc hết Phây bút con rồi.”

    Để rồi những ngày này, con biết Ba Má vẫn đang có một nỗi buồn, hay đúng hơn, là một nỗi lo đau đáu chưa hề đi khỏi.
    Cái lúc người bạn đời của con nhắn tin cho Má nói: “Con không biết công an có đến tìm Vũ không”, con nghe nói Má đã không thể ngủ được đêm đó.
    Con cũng nhớ mấy năm trước, khi con đăng một đoạn thơ vui chế lại thơ của Hồ Chí Minh, ba đã bị nhắc nhở và khiển trách trong một cuộc họp chi bộ.

    Ba của con, là một chiến sĩ thi đua yêu nước. Con biết Ba có lý tưởng sống của riêng mình, khi Ba cùng chi bộ Đảng của mình vẫn cố gắng hằng ngày để giúp đỡ cho cộng đồng người dân trong xóm mình được sống tốt hơn.

    Thành phố ấy, nơi con được sinh ra, vẫn là nơi đáng sống, phải không Ba? Khi chúng ta đã từng may mắn có được một vị lãnh đạo thương dân, giúp cho thành phố trong vòng 15 năm đã đổi mình và là điểm đến đáng mong chờ của nhiều người dân nơi khác.

    Tiếc thay, vị lãnh đạo hiền tài đó, đã về trời sớm rồi…
    Thì những ngày qua, con có thể hình dung ra Ba của con, cũng bị nhắc nhở như thế nào…

    Má, trong một cơn buồn bực đến tận cùng, đã mắng con là “thứ đầu óc bã đậu không thể chịu nổi.”
    Cũng là Má, trong một lần trách hờn, đã suy đoán rằng: “Quán xá ế ẩm, chắc cũng vì con đã nói ba cái chuyện không nên nói. Không phải khách ăn nào cũng cùng quan điểm với con.”
    Ba Má còn kể với con không ít lần rằng, Ba Má đã sống qua hai chế độ, và chuyện hồi biến cố xảy ra năm đó, những người làm lớn đã ẵm tài sản đi qua bên kia bờ đại dương, để lại một khung cảnh hoang tàn và đổ nát. Mấy chục năm nay được bình yên, còn muốn quậy cái gì?

    Có ai mà không mong muốn được Bình Yên đâu, hở Ba Má?

    Ba Má lo sợ cho con sẽ gặp những bất trắc, bởi con đang làm ăn trên đất nước này kia mà?

    Thì bởi vì con luôn cố gắng để làm ăn buôn bán, để đóng góp cho quê hương. Nhưng có những thứ con mắt thấy, tai nghe, lương tâm suy xét, thì dù có há miệng mắc quai, con cũng không thể ngăn được mình phải nói một điều gì đó.

    Ba Má có tưởng tượng được không? Chúng ta sống trong một cái vũng nước trong. Và rồi một ngày tự dưng cái góc nào đó của vũng nước bắt đầu đục ngầu và không còn sống được nữa. Ba Má tin rằng chỗ nước mình ở vẫn trong. Vậy con muốn hỏi Ba Má là, sẽ thế nào nếu cái chỗ nước của mình cũng đục ngầu theo thời gian, và cuối cùng tất cả trở nên ô nhiễm toàn bộ, không còn sống được nữa?

    Con không được phép la lên: “Trời cái góc nước đó nó bị gì vậy? Có ai có trách nhiệm để nó hết đục ngầu và ô nhiễm không?” hay sao?

    Có thể con không có con cái. Nhưng con còn có cháu con của em con. Và những đứa con cháu của những người bạn thân quý của con. Chúng nó có thể sống trong vũng nước sẽ từ từ ô nhiễm toàn bộ không, hở Ba Má?

    Xin Ba Má đừng xem nó là chuyện xa vời. Bởi đâu có xa xôi gì, mới mười lăm hai mươi năm trước, chúng ta còn được ăn rau sạch như một lẽ tự nhiên, bán rẻ như cho. Chúng ta được ăn miếng thịt miếng cá ngon lành đúng nghĩa kia mà.
    Má không thấy sao, các hàng quán giờ đây chỗ nào cũng bị giảm doanh thu. Lòng người hoang mang và mất niềm tin vào thực phẩm họ đưa vào cơ thể hằng ngày. Họ cố kiếm tiền để mua những thứ thực phẩm hữu cơ đắt xắt ra miếng. Họ giảm đi ăn ngoài. Và cầu an. Nhưng đến bao giờ?

    Ngay cả món Bún Cá cam ngon lành của con, cũng bị ảnh hưởng kia mà.

    Tội lắm Ba Má ơi khi cái cảnh Biển đang chết dần, dòng sông Cửu Long cũng đang chết dần. Người dân sống hàng chục năm với nghề chài lưới, đang để tang cho Biển, hay cho chính tương lai của họ hở Ba Má?

    Con vẫn đang cố gắng hằng ngày. Và con chẳng bao giờ đủ ngu ngốc để nghe theo lời xúi giục của bất cứ phe phái nào. Nếu con là một người dân và Ba Má là chính quyền của con, có lẽ chúng ta vẫn chưa thể tìm ra cách đối thoại…

    Bằng tất cả những thứ thân thuộc con có được từ ký ức 34 năm của mình, con yêu mảnh đất này. Má đừng nói: “Đi được thì đi đi”, bởi con sẽ không đi đâu cả. Với khả năng nhỏ nhoi của mình, con sẽ cố gắng tìm một số thông tin hữu ích, để giúp làm dịu những hoang mang của những người xung quanh con.

    Con cầu mong Ba Má luôn Bình Yên, và xin hãy giảm nhiều lo lắng dành cho con.
    Và con cũng tin, quý khách thương rồi sẽ trở lại với con, sau tất cả…




    https://www.facebook.com/buidzu/posts/10153477942407041


    *****************

    Nỗ lực cứu cha


    A DAUGHTER'S CALL FOR HELP
    Name: Tran Le Bao Quan
    A daughter’s call for help
    Date May 22, 2016,
    Dear Mr. President,
    United States of American

    My name is Tran Le Bao Quan and I am the youngest daughter of Tran Huynh Duy Thuc, a prisoner of conscience in and respects human rights. I am writing this letter to you to express a daughter’s worry for her father’s life and to ask for your help.

    It has been seven years since my dad was falsely arrested and imprisoned on the charge of “attempting to overthrow the state”. Since his arrest, our family of only 3 helpless women has been struggling because our husband and dad was
    taken away. Despites the conviction, I fail to understand why my dad is imprisoned for speaking up about the truths concerning Vietnam’s economy and society. On his public blog, my dad wrote about the importance of preserving the environment to the sustainable development of a country, the risk of the stock market bubble that exploded when the recession happened, and how only human rights can push Vietnam’s growth momentu m forward. Now what my dad had alerted before is happening. Mr. President, I believe you should have known about the recent environmental pollution disaster that happened at the coast of Vietnam, resulting in the death of million fishes. This event stirs up a huge wave of people concern for the environmental future of Vietnam and the world at large. We all want to live in safe environment where we are not afraid of illnesses or death caused by basic supplies like food or water. We certainly do not want the next generation to have to deal with the issues that happen right now.

    My dad has always been fighting for human rights and a safer society where people do not have to live in fear. He has continueds to do so even after his arrest in 2009. On May 14th, 2016, when my family travelled more than 1000km to visit him at Nghe An prison, where he was recently forcibly transferred to, he is determined that he shall commence a hunger strike from May 24th, 2016, to demand the government to respect the rule of law a nd human rights, and let the people vote for the form of government they want. Everything he has been doing is done out of his love for his country and now he is willing to die for this noble cause. While fundamental human rights like freedom of expression should be observed, my dad was unfairly and arbitrarily convicted and inhumanely mistreated. I believe that he had done nothing
    wrong.

    My father shall commence an indefinite hunger strike. It shocked our family and brought every person to tears. He said in tears that if anything happened to him, then it would be for his country, and for people’s fundamental rights. Though he told to me to trust and have faith in him, I cannot let my dad risk his life. To many people my dad is an opposition leader, but to me he is just my loving dad, an innocent, kind and gentle man. The pain of losing the father is unbearable to any children. He is an important person to me and my family and we need him in our lives, and I believe so does this country. Despites many challenges and difficulties, he continues to fight for human rights and his belief has never been shaken.

    Dear President Obama, you have always prioritized your agendas for human rights and I hope that this time you will do
    the same in your visit to Vietnam. I humbly ask for your help to protect my dad. Please, President Obama, save my dad!

    Sincerely,
    Quan Tran.


    https://www.change.org/p/save-consci...ention_variant

  7. #7
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Hôm nay đã là ngày thứ 7 !!!


    https://www.change.org/p/save-consci...ention_variant


    -----------------------

    ...Một người đàn ông sản xuất đá cho thuyền đánh cá ở một làng chài ở Quảng Bình nói bình thường mỗi ngày anh ta bán được chừng 600 cây đá, giờ chỉ bán được mấy chục cây mỗi ngày.

    Hãy đặt địa vị các bạn vào tâm lý người ngư dân. "Khi cá chết trắng bờ biển, chúng tôi chỉ biết nhìn ra biển mà khóc," một phụ nữ nói, mắt rơm rớm khi được phỏng vấn. "Nếu tình trạng này tiếp diễn thì con cái chúng tôi sẽ đi học làm sao, chúng ta sẽ sống như thế nào?"

    Chỉ có thuyền cỡ trung, ra xa một chút mới có cá. Thuyền nhỏ đi có thể lỗ vì vùng nước nông rất ít cá vì bị nhiễm độc. Cá của thuyền cỡ trung đánh về thay vì được thu được 12 triệu/tấn thì giờ chỉ được 4,5 triệu, trong khi đấy chi phí dầu là 3 triệu. Trên thuyền có 7 người. Họ đi suốt từ 4 giờ chiều tới 5 giờ sáng hôm sau....


    https://www.facebook.com/DoanBaoChau65/posts/10154166425603965

  8. #8
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    CHUYỆN XUẤT KHẨU GẠO VÀ ĐỔI MỚI DOANH NGHIỆP


    (Một số bạn inbox yêu cầu tôi nói kỹ hơn về báo cáo của GS Võ Tòng Xuân. Tôi đang bận nên nhờ biên tập trang www.tiepthithegioi.vn của BSA làm giúp. Bạn nào cần thì vào đó đọc nhé)


    Đề tài họp mặt nhóm doanh nghiệp tiêu biểu và chuyên ngành chế biến nông sản của TP Cần Thơ tối 13/6/2016 khá mộc mạc: “Hàng Thái và sức cạnh tranh của hàng Việt”. Giáo sư tiến sĩ Võ Tòng Xuân không nói chuyện học thuật, ông chiếu phim do chính ông tự quay, làm powerpoint, viết lời bình về Hội Chợ Lương thực-thực phẩm-đồ uống mấy tuần qua ở Bangkok.
    Góc quay sành điệu và sắc sảo. Ông kể...(bài của tiepthithegioi.vn chi tiết hơn).

    ...Nông dân Thái làm ruộng theo sự dẫn dắt của doanh nghiệp. TS Võ Tòng Xuân nói vui, thực tế khiến ta bây giờ phải nói: “Quốc gia hưng vong, doanh nhân hữu trách”. Nước Thái tự nhận là “nhà bếp của thế giới”và cả nước Thái rung chuyển, vận hành rập ràng theo niềm tự hào đó. Nền giáo dục đào tạo đặt nền cho kiến thức vững, song song đó, nghiên cứu khoa học được nhà nước đầu tư tới nơi tới chốn. Không có tình cảnh giao cho Viện nghiên cứu lấy thu bù chi phải luôn chạy dự án kiếm thêm vì ngân sách quá hẻo. Doanh nghiệp tổ chức vùng nguyên liệu, nắm kỷ thuật chế biến và sau đó làm xúc tiến thương mại cho tốt, đưa sản phẩm ra được thị trường .

    Tôi thấy vui, cảm động khi xem những thước phim nóng hổi thời sự kinh doanh của nhà khoa học đã trên 70 tuổi mà toàn câu chuyện cho thấy ông hiểu sâu chuyên ngành cũng như thấu đáo chuyện kinh doanh nông sản thị trường toàn cầu . Ông nhấn mạnh, nông dân Thái biết rõ xu hướng nhập khẩu gạo của thế giới hiện nay là gạo có thương hiệu, đảm bảo an toàn, thân thiện môi trường và tốt cho sức khỏe. Nông dân mình có nắm chắc vậy không?

    Trên đường về, tôi nghĩ tới câu chuyện nhà báo Hoàng Tuyên vừa nói. Do hạn mặn vừa qua, sản lượng mất nhiều, Cục trồng trọt đang chỉ đạo: để đạt chỉ tiêu 25 triệu tấn lúa/ năm nay phải tăng diện tích thu đông. Ngày 30/5, Cục trồng trọt đã ký với cơ quan đồng cấp Trung Quốc cho phép TQ (nức danh thế giới về làm hàng bẩn) vào tận ruộng, nhà máy kiểm tra quy trình sản xuất và chế biến gạo trước khi nhập khẩu. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra: đóng gói tại Việt Nam để thương nhân TQ xuất sang nước thứ ba với nhãn hiệu TQ sẽ là vấn nạn cho gạo VN? Tại sao phải sống chết duy trì sản lượng? Tại sao cứ vắt kiệt sức ĐBSCLvà tiếp tục đến chừng nào? Bám giữ thành tích và sản lượng trong điều kiện biến đổi khí hậu sẽ còn đẩy nông nghiệp VN thụt lùi, lạc hậu đến đâu với thế giới?

    Đã có khá nhiều nhà khoa học can ngăn cơn say thành tích, sản lượng mà không ăn thua.Tiếng nói các nhà khoa học chân chính vẫn lọt thỏm đi đâu còn doanh nhân thì đang quá lao đao.

    “Quốc gia hưng vong, doanh nhân hữu trách”. Tôi lại nghĩ đến chuyện làm ăn của doanh nghiệp. Mấy hôm nay, đọc tiểu sử ông PCT Trịnh Xuân Thanh của tỉnh Hậu Giang ĐBSCL tôi cứ nghẹn đắng ở chi tiết ông là Vụ trưởng Vụ đổi mói doanh nghiệp-Bộ Công Thương trước khi luân chuyển về tỉnh. Trước đó nữa là cú lỗ 3000 tỉ ở PVC. Và sau đó là cú được Đảng tin tưởng cử để dân bầu là Đại biểu quốc hội.

    Chẳng ai để ý cái chức danh quèn vụ trưởng vụ đổi mới doanh nghiệp. Vậy mà tôi cứ bị ám ảnh mãi. Ông ta đổi mới gì nhỉ? Hô biến khỏi vụ lỗ khủng. Và đổi biển xe trắng thành xanh chỉ trong một ngày. Còn nhiều thứ đổi mới nữa nên lên vù vù vậy? Tự dưng chuyện bảng số giả xe Lexus lại tự thú kiểu quan niệm và điều khiển cuộc đổi mới doanh nghiệp của Bộ Công Thương. Tội nghiệp cho tiến trình đổi mới doanh nghiệp !

    https://www.facebook.com/vu.k.hanh.5...54356305411122


  9. #9
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Là vì đồng bào cần chúng ta lúc này


    Vũng Áng hoang tàn & formosa vĩ đại
    Đã xong nhiệm vụ với plan 3 tuần & 5 ngày nhiều cảm xúc
    Giờ đoàn em 13 người nhân tài của đất nước đang nằm chờ máy bay delay lần 4, chứ 3 lần òi chưa cho bay

    Vinh ơi là Vinh!







    KỂ LẠI CHO ĐÚNG
    Chuyến đi vừa qua, có những chi tiết được hiểu đúng & chưa được kể đúng.
    Được/bị post & share & liên quan đến QCV nên cần đính chính xíu ạ.
    Nên việc hiểu lầm mình cố gắng đừng để xảy ra, nếu đã có hiểu lầm, mình cũng muốn nhẹ nhàng đi để… quên. Và xong.
    Xin tóm tắt lại ạ.
    Theo kế hoạch, QUỸ CẦU VỒNG (QCV) sẽ đến 2 nơi Thịnh Lộc, Đông Yên – 2 hoạt động: trao tặng nhu yếu phẩm + khám chữa bệnh.
    Ngày 1: Thịnh Lộc tặng được mười mấy tấn, khám được. Vượt ngưỡng dự tính khám 200 bệnh nhân thôi mà thành gần 700, hết luôn thuốc vì bệnh quá nhiều, nghèo quá hổng đi khám bệnh bao giờ nên thấy bác sĩ thì… ham lắm, không khám được là không chịu về nhà. Sau đó MTQ Lương Hoàng Anh đi theo mình mua thêm 80kg thuốc nữa cho ngày hôm sau.
    Ngày 2: Đông Yên: tặng được không khám được…
    - Phần Tặng được tóm tắt như sau:
    + Kế hoạch là tặng ở sân bóng giáo xứ, nhưng đường đi vào thì “bị sao đó” nên dây điện trung thế sà xuống nên xe đoàn + xe gạo không vào được, phải đi vòng đường khác.
    + Vòng đường khác thì lại đi ngang UBND (nơi mà Công văn của QCV xin phép trao tặng đang còn chờ chữ ký, trước đó QCV đã gửi ra 2 lượt Công văn để ký nhưng quy trình cứ sai sai nên sửa sửa), & được đề nghị là nên trao ở UBND luôn cho gọn.
    + Người dân đang tập trung ở giáo xứ không chịu qua UBND vì họ đang còn … giận UBND vụ giải toả khu vực Vũng Áng, họ không nhận bất cứ thứ gì của chính quyền, chỉ nhận của MTQ
    + QCV làm động tác thuyết phục, nếu họ không đồng ý thì đoàn xe sẽ move qua giáo xứ, đồng thời xin lỗi chứ UB MTTQ về tình huống này.
    + Chưa kịp qua nói cho bà con hiểu thì “ai đó quên rùi” đã qua nói với nhân dân là UBND chặn đầu xe giữ xe QCV lại, hic.
    + Nhân dân giận quá kéo nguyên đoàn trăm người xông vào UBND để… giải phóng QCV, không khí thật sự căng thẳng làm mình lùa các em mình lên xe như lùa vịt. (có clip luôn nhưng mình không tiện share clip làm gì)
    + Sau đó thì dọn dẹp đường đi, để xe vào được giáo xứ, theo đánh giá chung của người trong đoàn, giáo dân ở đây cách nhận cách nói chuyện rất lịch sự, có cảm ơn và trật tự, có người nhận xong nắm tay cảm ơn & khóc luôn í, thế là trao được mười mấy tấn nữa, mừng muốn chết luôn!

    - Phần khám bệnh: Do cũng nhiều năm rồi ở đây hông tiếp nhận đoàn y tế, và do QCV làm thiếu quy trình xin Sở y tế, nên bác sĩ đi về ^^.
    Chiều ngày 2: Đoàn bác sĩ qua Đức Thịnh (Đức Thọ) & đã khám bệnh phát thuốc cho hơn 100 trường hợp – cái này là ngoài kế hoạch, nhưng cũng hợp lý vì chỗ này cũng nghèo khổ y chang vậy.
    QCV hoàn thành nhiệm vụ trở về ^^

    Chuyện đơn giản là hiểu lầm thôi, và bà con thương QCV quá nên bênh, UBND cũng khá thiện chí, vẫn cho cái chữ ký ngay sau đó và hiểu việc này.
    Chứ không có gì to tát hay khái quát nâng quan điểm quá ạ. Mọi thứ cũng trọn vẹn ạ.



    https://www.facebook.com/lethibooboo
    Cảm ơn những tấm lòng , như những vì sao lấp lánh


  10. #10
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Chào sôngthương...chuyện lúa gạo miền Tây , chuyện từ thiện của QCV là chuyện...nhậy cảm ( chữ nghĩa csvn) GS Võ Tòng Sơn hiểu rất rõ nông nghiệp VN nhưng làm sao vượt trên bộ trưởng nông nghiệp ...QCV đem quà cho dân chúng lại khơi dậy chuyện cá chết mà nhà nước đang ...no...cho dân , chờ xem cuối tháng này nhà nước giải thích nguyên nhân , thủ phạm cá chết .

 

 

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 10-11-2013, 12:58 PM
  2. Replies: 2
    Last Post: 03-05-2013, 07:44 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 08-17-2012, 02:52 PM
  4. Replies: 1
    Last Post: 04-13-2012, 12:11 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 09:13 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh